Chương 17: Hàng Xóm Tần Thẩm
Tiểu Thạc Thử 5030
02/11/2022
Buổi chiều trở lại nhà dì nhỏ, trong nhà không ai, dì nhỏ cùng chú nhỏ còn chưa trở về.
Hai người liền đi ra ngoài, tản bộ dọc theo rìa sông nhỏ cạnh thôn, hít thở không khí tươi mát trong núi.
Nghe chú nhỏ nói sông ở nơi này là nước suối từ trên núi chảy xuống mà thành.
Sông nhỏ trong suốt thấy đáy, có thể thấy đá cuội dưới đáy nước, trong sông ngẫu nhiên có thể thấy cá cùng tôm nhỏ bơi qua. Trên mặt sông còn có mấy con vịt nước, ngỗng trắng, bơi lội chơi đùa.
Trên sông còn có một lều bằng gỗ, các thôn dân từ nơi này đi vào núi.
Đầu bên kia sông là một mảnh rừng trúc, nhìn qua thì đã có chút già rồi, hiện tại hẳn là lúc đào măng, chờ có thời gian cô cũng muốn dì nhỏ mang hai người đi đào măng, kỳ thật cô cũng rất muốn tự mình đi, nhưng hai người không biết a, cũng không biết đào, hơn nữa phỏng chừng Khương Trí cũng không khác cô bao nhiêu, cho nên vẫn là tìm người cùng đi đi.
Lại quay đầu, toàn bộ thôn đều bao phủ bởi sương khói. Tổ hợp này cùng nhau chính là tiểu kiều thủy lưu a, cô cảm thán.
- Vẫn là vùng núi tốt hơn a, trời vẫn xanh, nước vẫn trong, không khí thật trong lành, nga, còn mang theo hương vị tươi mát của gỗ, ha ~ ha ~.
Cô nói xong, tự bản thân nhịn không được mà ha ha nở nụ cười.
- n, hương vị của gỗ so với khói xe ô tô dễ ngửi hơn.
Khương Trí nói còn hít vào một hơi thật sâu.
- Nơi này nước thật sạch, anh xem em còn thấy trong nước có tôm tiểu bạch. Phỏng chừng hương vị cũng có thể ngọt giống nông * sơn tuyền a. Chờ thêm hai ngày, lúc chúng ta lên núi, cũng mang một ít nước suối trở về.
Cô đột nhiên nghĩ tới sắp đến khô hạn, liền nghĩ đến giải quyết vấn đề thiếu nước trong nhà.
- Được.
Khương Trí thực dứt khoát nói. Trong không gian còn có hơn 100 nhiều thùng rỗng.
Hai người nắm tay nhau bước chậm dọc theo bờ sông, cảm giác giống như đã rất nhiều năm không được thả lỏng như vậy, sinh hoạt ở thành thị làm thần kinh của cô lúc nào cũng căng cứng, mỗi ngày không ngừng vội vàng, vội học tập xong rồi, vội công việc, xong công việc, lại bắt đầu vội chuyện con cái. Đầu óc không có một khắc nào nhẹ nhàng giống như bây giờ. Nhưng tâm tình nhẹ nhàng như vậy có thể duy trì bao lâu đây, mạt thế đi vào, sẽ mang đến những tai nạn gì cho mảnh đất thanh tịnh nho nhỏ này. Ai còn có tâm tình đi thưởng thức cây xanh, trời xanh cùng mây trắng này.
Hai người đi dọc theo bờ sông về tới thôn, vừa muốn đi đến nhà dì nhỏ, liền thấy nhà hàng xóm bên cạnh nhà bà, trong sân có một vị đại thẩm hơn bốn mươi tuổi, cầm cái cào phơi hạt thông dưới ánh nắng. Vị đại thẩm này một đầu tóc ngắn đen nhánh, mặt tròn giống như dì nhỏ, mặt mày lộ ra một gọn gàng.
Bà ấy ngẩng đầu thấy hai người, liền ngừng động tác trong tay, một tay chống chuôi gỗ của cây cào, một tay quạt gió cho mình, nhiệt tình nói với hai người.
- Hai người là thân thích của nhà Thục Cúc đi, ngày hôm qua lúc hai người tới, ta vừa lúc thấy, hai người vừa tới, khẳng định mệt mỏi, cũng không qua đi qua chào hỏi, vừa lúc hiện tại gặp, mau, vào nhà chơi một lát, Thục Cúc bọn họ còn chưa trở về đâu.
Bà ấy cho rằng hai người không vào được được nhà ở.
Hai người ở hàng ràothăm dò, nhìn xung quanh, cũng không biết nên đáp lời vị đại thẩm này thế nào.
- Cảm ơn, đại thẩm.
- Cảm ơn cái gì, người thành phố chính là thích khách khí. Ta là hàng xóm của dì nhỏ hai người, hai người gọi ta Tần thẩm là được.
Nói liền đi tới mở cửa cho hai người.
Hai người Khúc Nghệ theo Tần thẩm vào trong sân, liền cùng bà ấy hàn huyên, Tần thẩm thực thuần phác, không đợi hai người nói lời khách sáo, bà ấy đã đem chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn nói với bọn họ, ngay cả chuyện nhà mình cũng không bỏ xuống.
Bà nói thôn này tổng cộng có hơn 40 hộ, hiện tại phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, người trẻ tuổi đều đi ra ngoài làm công.
Nghe nói con cái nhà Lữ Quốc An là có triển vọng nhất, giờ đã tự mình mở công ty bên ngoài, trở thành ông chủ lớn, mỗi lần về nhà đều lái xe ô tô về, xách túi lớn túi nhỏ về nhà, trong giọng nói không phải không có hâm mộ. Trong thôn còn có mấy người trẻ tuổi làm công ở công ty hắn, khiến cho ba hắn ở trong thôn cũng rất có nhân duyên, rất có địa vị, bình thường nói chuyện đều thẳng eo. Trong thôn nhà ai có đứa nhỏ thi vào đại học,v.v.. Tần thẩm nói nhà bà chỉ có một đứa con trai, lúc đi học, học tập không tốt, liền bị đưa đi tham gia quân ngũ, đã làm binh 8 năm, cũng không lên nổi nửa chức, còn luôn không thể về nhà, bà còn muốn cho đứa nhỏ xuất ngũ trở về,v.vv...
Hai người cùng Tần thẩm trò chuyện trong thôn, sau đó liền đem đề tài dẫn tới hạt thông nhà bà ấy, rốt cuộc Tần thẩm nói xong, Khúc Nghệ mới đề cập đến, bà ấy mới bắt đầu quan tâm đến bọn họ.
- Trong núi không giống trong thành thị hai người, có quen không?
- Có thể, chúng cháu còn cảm thấy nơi này so với chỗ chúng cháu còn tốt hơn, cái gì cũng đều là thuần thiên nhiên.
Cô thiệt tình khích lệ.
- Lời này nói rất đúng, chúng ta ở nơi này a, không giống bên ngoài, cho vào đồ ăn những thứ hại người, đồ nơi này đều là từ trên núi, đồ thiên nhiên.
Thấy Tần thẩm nói đến chuyện này liền kiêu ngạo, hơn nữa biểu hiện đối với người xấu đều là căm thù đến tận xương tuỷ, tuyệt sẽ không làm bậy.
Rốt cuộc nói tới chủ đề chính:
- Tần thẩm, cháu thấy thẩm đang phơi hạt thông a, là năm trước đi.
- Đúng vậy, năm trước. Hai người xem, đều đã tới nửa ngày, chỉ nhớ lôi kéo hai người nói chuyện, cũng không để hai người vào nhà ngồi, tới, mau vào trong phòng ngồi.
Tần thẩm nói xong phải buông cái cào trong tay bà, rồi muốn dẫn hai người vào trong phòng.
- Không cần, Tần thẩm, chúng cháu vừa lúc cũng muốn phơi nắng, lúc ở nhà cũng không có cơ hội này.
Cô vội vàng kéo Tần thẩm, lời này cô còn chưa nói xong đâu, sao có thể đi a. Khương Trí một phen đoạt lấy cái cào trong tay Tần thẩm, khom người tiếp tục phơi hạt thông.
- Mau, buông, không cần hai người làm, để ta làm.
Nói Tần thẩm liền muốn đoạt lấy cái cào trong tay Khương Trí.
- Không có việc gì, Tần thẩm, thẩm để cháu vận động chút đi, trước kia cháu chỉ ngồi trong phòng, cả người đều ngồi đến sắp rỉ sắt.
Khương Trí tránh thoát khỏi Tần thẩm, cái cào trên tay múa may càng nhanh.
- Đúng vậy, phơi nắng nhiều hoạt động nhiều mới tốt, ít bị bệnh, trước kia trong thôn này có một lão đầu, mỗi ngày chỉ ở nhà viết rồi vẽ a, cũng không bao lâu, thân thể không còn dùng được như trước. Mùa xuân năm nay, cảm mạo một hồi liền không qua khỏi. Trong nhà cũng không có hậu nhân, vẫn là các hương thân chúng ta thấy hắn không nơi nương tựa, quá đáng thương, mới đưa tiễn hắn.
Tần thẩm lôi kéo tay của Khúc Nghệ đứng ở bên cạnh, cô thực bất đắc dĩ nghe Tần thẩm đổi chủ đề, nhưng nghe nghe, lại phát hiện kinh hỉ.
Cô cùng Khương Trí nhìn nhau, thấy khát vọng trong mắt đối phương.
Cô giống như lơ đãng hỏi:
- Lão đầu này trong nhà không thân thích, phí mai táng hắn đều là mọi người ra sao?
Tần thẩm giống như cảm thán nói:
- Lão đầu là lão nhân góa bụa, hắn vốn là cô nhi, vốn dĩ hắn có đứa con trai, nhưng không kịp lớn lên, vợ cũng không có. Ai, mệnh không tốt a.Tiền đưa tang hắn là trong thôn ra, nói là muốn đem nhà của hắn bán gán nợ.
- Vậy hiện tại bán đi rồi sao?
Cô cẩn thận hỏi.
- Sao có thể bán nhanh như vậy, hiện tại mọi người đều vào trong thành phố, ai còn muốn coi trọng vùng núi hẻo lánh này của chúng ta.
Cô thật muốn nói nói là cô mua, nhưng Khương Trí dùng ánh mắt ngăn cô lại. Vẫn là trở lại chủ đề chính đi.
- Không có việc gì, nhất định có người coi trọng nơi này. Tần thẩm, hạt thông năm trước này, sao không bán đi?
Nói xong, cô khom người nắm một nắm hạt thông lên, cẩn thận nhìn nhìn.
- Năm trước ta ngại lái buôn thu mua thổ sản vùng núi này giá cả quá thấp, ta thấy có mấy nhà cũng chưa bán, ta cũng không bán, để lại một ít. Nghĩ đầu xuân, giá cả có thể đi lên, kết quả chờ tới bây giờ càng ngày càng thấp, còn không bằng năm trước bán, thúc thúc của hai đứa ( chồng Tần thẩm ) còn oán trách ta đâu.
Tần thẩm ở bên cạnh dùng tay xoa hạt thông nói:
- Để lại càng lỗ vốn, sợ hỏng, còn phải thường xuyên lấy ra phơi, càng phơi hạt thông này, hạch đào này càng bị ngót đi, so với năm trước cân nặng nhẹ đi rất nhiều.
- Tần thẩm, nhà thẩm còn có hạch đào sao?
Cô cũng ngồi xổm xuống dưới, vui vẻ hỏi.
- Có a, trên núi có nhiều a, hạt thông, hạch đào, quả phỉ, đều chất đống ở trong nhà kho đâu. Một hồi hai người trở về thì mang về chút, đổi món.
Tần thẩm vội vàng việc trong tay, dùng cằm chỉ chỉ cửa nhà kho bên trái.
Cô cùng Khương Trí nhìn theo hướng bà ấy chỉ, thấy được trên mặt đất trong nhà kho có vài bao tải to, cũng không biết bên trong là cái gì.
Khương Trí nhìn cô liếc mắt một cái, ý tứ là để cô hỏi một chút, hai người mua được không.
- Tần thẩm, lấy một chút cũng không thể được, thổ sản ở nay với chúng cháu là đồ hiếm lạ, hay thẩm bán cho chúng cháu đi?
Cô nói giỡn nói.
Tần thẩm rõ ràng sửng sốt, ngay sau đó lại nói:
- Ta không có ý như vậy, ta và hai người dong dài nhiều như vậy nhưng ta không có có ý gì, hai người nhưng đừng để trong lòng a, hai người muốn cái gì liền cầm từ chỗ dì nhỏ của hai người, bọn họ năm trước cũng không bán đâu. Ta và dì nhỏ hai người làm hàng xóm nhiều năm như vậy, cũng không phải là người thích đào người góc tường.
Đây là Tần thẩm hiểu lầm bọn họ là muốn giúp bà nên mới mua thổ sản.
Lúc này Khương Trí ngừng động tác trong tay, mở miệng:
- Tần thẩm, chúng cháu không riêng gì muốn mua thổ sản của thẩm cùng dì nhỏ, chúng cháu còn muốn nhìn nhà người khác một chút còn có thứ gì tốt. Khả năng thẩm không biết, chúng cháu ở D thị mở một cửa hàng, muốn mua thổ sản để bán. Còn có, lúc cháu đi đến đây, bạn học cũ còn gọi điện nhờ cháu mua giúp hắn, hắn phải phát cho công nhân viên chức trong đơn vị. Cho nên số lượng chúng cháu muốn mua thật sự rất lớn.
Tần thẩm nghe Khương Trí nói như vậy, liền hiểu hai người thật sự muốn mua, cao hứng hỏng rồi, đột nhiên đứng lên, tiếp nhận cái cào trong tay Khương Trí.
- Được rồi, cháu trai lớn, nếu hai người thật sự muốn mua, thẩm liền không làm kiêu, thẩm liền tiện nghi bán cho hai đứa.
- Vậy tốt quá, Tần thẩm, còn phải phiền toái thẩm, buổi tối đem thổ sản tới nhà dì nhỏ cháu cân a.
- Không phiền toái, không phiền toái, này cách vài bước, cũng không xa. Vậy buổi tối ta có thể mang qua?
Tần thẩm xác nhận lại một lần nữa.
- Thẩm nhất định phải mang qua a. Chúng cháu liền đi về trước.
Khương Trí thấy đã nói không sai biệt lắm, liền cáo từ rời đi.
Lúc đi, hai người vẫn là không có đi tay không, Tần thẩm thế nào cũng phải để cho hai người mang một đống hạt thông, nói hai người răng khỏe, có thể ăn hạt thông liền ăn nhiều một chút.
Hai người liền đi ra ngoài, tản bộ dọc theo rìa sông nhỏ cạnh thôn, hít thở không khí tươi mát trong núi.
Nghe chú nhỏ nói sông ở nơi này là nước suối từ trên núi chảy xuống mà thành.
Sông nhỏ trong suốt thấy đáy, có thể thấy đá cuội dưới đáy nước, trong sông ngẫu nhiên có thể thấy cá cùng tôm nhỏ bơi qua. Trên mặt sông còn có mấy con vịt nước, ngỗng trắng, bơi lội chơi đùa.
Trên sông còn có một lều bằng gỗ, các thôn dân từ nơi này đi vào núi.
Đầu bên kia sông là một mảnh rừng trúc, nhìn qua thì đã có chút già rồi, hiện tại hẳn là lúc đào măng, chờ có thời gian cô cũng muốn dì nhỏ mang hai người đi đào măng, kỳ thật cô cũng rất muốn tự mình đi, nhưng hai người không biết a, cũng không biết đào, hơn nữa phỏng chừng Khương Trí cũng không khác cô bao nhiêu, cho nên vẫn là tìm người cùng đi đi.
Lại quay đầu, toàn bộ thôn đều bao phủ bởi sương khói. Tổ hợp này cùng nhau chính là tiểu kiều thủy lưu a, cô cảm thán.
- Vẫn là vùng núi tốt hơn a, trời vẫn xanh, nước vẫn trong, không khí thật trong lành, nga, còn mang theo hương vị tươi mát của gỗ, ha ~ ha ~.
Cô nói xong, tự bản thân nhịn không được mà ha ha nở nụ cười.
- n, hương vị của gỗ so với khói xe ô tô dễ ngửi hơn.
Khương Trí nói còn hít vào một hơi thật sâu.
- Nơi này nước thật sạch, anh xem em còn thấy trong nước có tôm tiểu bạch. Phỏng chừng hương vị cũng có thể ngọt giống nông * sơn tuyền a. Chờ thêm hai ngày, lúc chúng ta lên núi, cũng mang một ít nước suối trở về.
Cô đột nhiên nghĩ tới sắp đến khô hạn, liền nghĩ đến giải quyết vấn đề thiếu nước trong nhà.
- Được.
Khương Trí thực dứt khoát nói. Trong không gian còn có hơn 100 nhiều thùng rỗng.
Hai người nắm tay nhau bước chậm dọc theo bờ sông, cảm giác giống như đã rất nhiều năm không được thả lỏng như vậy, sinh hoạt ở thành thị làm thần kinh của cô lúc nào cũng căng cứng, mỗi ngày không ngừng vội vàng, vội học tập xong rồi, vội công việc, xong công việc, lại bắt đầu vội chuyện con cái. Đầu óc không có một khắc nào nhẹ nhàng giống như bây giờ. Nhưng tâm tình nhẹ nhàng như vậy có thể duy trì bao lâu đây, mạt thế đi vào, sẽ mang đến những tai nạn gì cho mảnh đất thanh tịnh nho nhỏ này. Ai còn có tâm tình đi thưởng thức cây xanh, trời xanh cùng mây trắng này.
Hai người đi dọc theo bờ sông về tới thôn, vừa muốn đi đến nhà dì nhỏ, liền thấy nhà hàng xóm bên cạnh nhà bà, trong sân có một vị đại thẩm hơn bốn mươi tuổi, cầm cái cào phơi hạt thông dưới ánh nắng. Vị đại thẩm này một đầu tóc ngắn đen nhánh, mặt tròn giống như dì nhỏ, mặt mày lộ ra một gọn gàng.
Bà ấy ngẩng đầu thấy hai người, liền ngừng động tác trong tay, một tay chống chuôi gỗ của cây cào, một tay quạt gió cho mình, nhiệt tình nói với hai người.
- Hai người là thân thích của nhà Thục Cúc đi, ngày hôm qua lúc hai người tới, ta vừa lúc thấy, hai người vừa tới, khẳng định mệt mỏi, cũng không qua đi qua chào hỏi, vừa lúc hiện tại gặp, mau, vào nhà chơi một lát, Thục Cúc bọn họ còn chưa trở về đâu.
Bà ấy cho rằng hai người không vào được được nhà ở.
Hai người ở hàng ràothăm dò, nhìn xung quanh, cũng không biết nên đáp lời vị đại thẩm này thế nào.
- Cảm ơn, đại thẩm.
- Cảm ơn cái gì, người thành phố chính là thích khách khí. Ta là hàng xóm của dì nhỏ hai người, hai người gọi ta Tần thẩm là được.
Nói liền đi tới mở cửa cho hai người.
Hai người Khúc Nghệ theo Tần thẩm vào trong sân, liền cùng bà ấy hàn huyên, Tần thẩm thực thuần phác, không đợi hai người nói lời khách sáo, bà ấy đã đem chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn nói với bọn họ, ngay cả chuyện nhà mình cũng không bỏ xuống.
Bà nói thôn này tổng cộng có hơn 40 hộ, hiện tại phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, người trẻ tuổi đều đi ra ngoài làm công.
Nghe nói con cái nhà Lữ Quốc An là có triển vọng nhất, giờ đã tự mình mở công ty bên ngoài, trở thành ông chủ lớn, mỗi lần về nhà đều lái xe ô tô về, xách túi lớn túi nhỏ về nhà, trong giọng nói không phải không có hâm mộ. Trong thôn còn có mấy người trẻ tuổi làm công ở công ty hắn, khiến cho ba hắn ở trong thôn cũng rất có nhân duyên, rất có địa vị, bình thường nói chuyện đều thẳng eo. Trong thôn nhà ai có đứa nhỏ thi vào đại học,v.v.. Tần thẩm nói nhà bà chỉ có một đứa con trai, lúc đi học, học tập không tốt, liền bị đưa đi tham gia quân ngũ, đã làm binh 8 năm, cũng không lên nổi nửa chức, còn luôn không thể về nhà, bà còn muốn cho đứa nhỏ xuất ngũ trở về,v.vv...
Hai người cùng Tần thẩm trò chuyện trong thôn, sau đó liền đem đề tài dẫn tới hạt thông nhà bà ấy, rốt cuộc Tần thẩm nói xong, Khúc Nghệ mới đề cập đến, bà ấy mới bắt đầu quan tâm đến bọn họ.
- Trong núi không giống trong thành thị hai người, có quen không?
- Có thể, chúng cháu còn cảm thấy nơi này so với chỗ chúng cháu còn tốt hơn, cái gì cũng đều là thuần thiên nhiên.
Cô thiệt tình khích lệ.
- Lời này nói rất đúng, chúng ta ở nơi này a, không giống bên ngoài, cho vào đồ ăn những thứ hại người, đồ nơi này đều là từ trên núi, đồ thiên nhiên.
Thấy Tần thẩm nói đến chuyện này liền kiêu ngạo, hơn nữa biểu hiện đối với người xấu đều là căm thù đến tận xương tuỷ, tuyệt sẽ không làm bậy.
Rốt cuộc nói tới chủ đề chính:
- Tần thẩm, cháu thấy thẩm đang phơi hạt thông a, là năm trước đi.
- Đúng vậy, năm trước. Hai người xem, đều đã tới nửa ngày, chỉ nhớ lôi kéo hai người nói chuyện, cũng không để hai người vào nhà ngồi, tới, mau vào trong phòng ngồi.
Tần thẩm nói xong phải buông cái cào trong tay bà, rồi muốn dẫn hai người vào trong phòng.
- Không cần, Tần thẩm, chúng cháu vừa lúc cũng muốn phơi nắng, lúc ở nhà cũng không có cơ hội này.
Cô vội vàng kéo Tần thẩm, lời này cô còn chưa nói xong đâu, sao có thể đi a. Khương Trí một phen đoạt lấy cái cào trong tay Tần thẩm, khom người tiếp tục phơi hạt thông.
- Mau, buông, không cần hai người làm, để ta làm.
Nói Tần thẩm liền muốn đoạt lấy cái cào trong tay Khương Trí.
- Không có việc gì, Tần thẩm, thẩm để cháu vận động chút đi, trước kia cháu chỉ ngồi trong phòng, cả người đều ngồi đến sắp rỉ sắt.
Khương Trí tránh thoát khỏi Tần thẩm, cái cào trên tay múa may càng nhanh.
- Đúng vậy, phơi nắng nhiều hoạt động nhiều mới tốt, ít bị bệnh, trước kia trong thôn này có một lão đầu, mỗi ngày chỉ ở nhà viết rồi vẽ a, cũng không bao lâu, thân thể không còn dùng được như trước. Mùa xuân năm nay, cảm mạo một hồi liền không qua khỏi. Trong nhà cũng không có hậu nhân, vẫn là các hương thân chúng ta thấy hắn không nơi nương tựa, quá đáng thương, mới đưa tiễn hắn.
Tần thẩm lôi kéo tay của Khúc Nghệ đứng ở bên cạnh, cô thực bất đắc dĩ nghe Tần thẩm đổi chủ đề, nhưng nghe nghe, lại phát hiện kinh hỉ.
Cô cùng Khương Trí nhìn nhau, thấy khát vọng trong mắt đối phương.
Cô giống như lơ đãng hỏi:
- Lão đầu này trong nhà không thân thích, phí mai táng hắn đều là mọi người ra sao?
Tần thẩm giống như cảm thán nói:
- Lão đầu là lão nhân góa bụa, hắn vốn là cô nhi, vốn dĩ hắn có đứa con trai, nhưng không kịp lớn lên, vợ cũng không có. Ai, mệnh không tốt a.Tiền đưa tang hắn là trong thôn ra, nói là muốn đem nhà của hắn bán gán nợ.
- Vậy hiện tại bán đi rồi sao?
Cô cẩn thận hỏi.
- Sao có thể bán nhanh như vậy, hiện tại mọi người đều vào trong thành phố, ai còn muốn coi trọng vùng núi hẻo lánh này của chúng ta.
Cô thật muốn nói nói là cô mua, nhưng Khương Trí dùng ánh mắt ngăn cô lại. Vẫn là trở lại chủ đề chính đi.
- Không có việc gì, nhất định có người coi trọng nơi này. Tần thẩm, hạt thông năm trước này, sao không bán đi?
Nói xong, cô khom người nắm một nắm hạt thông lên, cẩn thận nhìn nhìn.
- Năm trước ta ngại lái buôn thu mua thổ sản vùng núi này giá cả quá thấp, ta thấy có mấy nhà cũng chưa bán, ta cũng không bán, để lại một ít. Nghĩ đầu xuân, giá cả có thể đi lên, kết quả chờ tới bây giờ càng ngày càng thấp, còn không bằng năm trước bán, thúc thúc của hai đứa ( chồng Tần thẩm ) còn oán trách ta đâu.
Tần thẩm ở bên cạnh dùng tay xoa hạt thông nói:
- Để lại càng lỗ vốn, sợ hỏng, còn phải thường xuyên lấy ra phơi, càng phơi hạt thông này, hạch đào này càng bị ngót đi, so với năm trước cân nặng nhẹ đi rất nhiều.
- Tần thẩm, nhà thẩm còn có hạch đào sao?
Cô cũng ngồi xổm xuống dưới, vui vẻ hỏi.
- Có a, trên núi có nhiều a, hạt thông, hạch đào, quả phỉ, đều chất đống ở trong nhà kho đâu. Một hồi hai người trở về thì mang về chút, đổi món.
Tần thẩm vội vàng việc trong tay, dùng cằm chỉ chỉ cửa nhà kho bên trái.
Cô cùng Khương Trí nhìn theo hướng bà ấy chỉ, thấy được trên mặt đất trong nhà kho có vài bao tải to, cũng không biết bên trong là cái gì.
Khương Trí nhìn cô liếc mắt một cái, ý tứ là để cô hỏi một chút, hai người mua được không.
- Tần thẩm, lấy một chút cũng không thể được, thổ sản ở nay với chúng cháu là đồ hiếm lạ, hay thẩm bán cho chúng cháu đi?
Cô nói giỡn nói.
Tần thẩm rõ ràng sửng sốt, ngay sau đó lại nói:
- Ta không có ý như vậy, ta và hai người dong dài nhiều như vậy nhưng ta không có có ý gì, hai người nhưng đừng để trong lòng a, hai người muốn cái gì liền cầm từ chỗ dì nhỏ của hai người, bọn họ năm trước cũng không bán đâu. Ta và dì nhỏ hai người làm hàng xóm nhiều năm như vậy, cũng không phải là người thích đào người góc tường.
Đây là Tần thẩm hiểu lầm bọn họ là muốn giúp bà nên mới mua thổ sản.
Lúc này Khương Trí ngừng động tác trong tay, mở miệng:
- Tần thẩm, chúng cháu không riêng gì muốn mua thổ sản của thẩm cùng dì nhỏ, chúng cháu còn muốn nhìn nhà người khác một chút còn có thứ gì tốt. Khả năng thẩm không biết, chúng cháu ở D thị mở một cửa hàng, muốn mua thổ sản để bán. Còn có, lúc cháu đi đến đây, bạn học cũ còn gọi điện nhờ cháu mua giúp hắn, hắn phải phát cho công nhân viên chức trong đơn vị. Cho nên số lượng chúng cháu muốn mua thật sự rất lớn.
Tần thẩm nghe Khương Trí nói như vậy, liền hiểu hai người thật sự muốn mua, cao hứng hỏng rồi, đột nhiên đứng lên, tiếp nhận cái cào trong tay Khương Trí.
- Được rồi, cháu trai lớn, nếu hai người thật sự muốn mua, thẩm liền không làm kiêu, thẩm liền tiện nghi bán cho hai đứa.
- Vậy tốt quá, Tần thẩm, còn phải phiền toái thẩm, buổi tối đem thổ sản tới nhà dì nhỏ cháu cân a.
- Không phiền toái, không phiền toái, này cách vài bước, cũng không xa. Vậy buổi tối ta có thể mang qua?
Tần thẩm xác nhận lại một lần nữa.
- Thẩm nhất định phải mang qua a. Chúng cháu liền đi về trước.
Khương Trí thấy đã nói không sai biệt lắm, liền cáo từ rời đi.
Lúc đi, hai người vẫn là không có đi tay không, Tần thẩm thế nào cũng phải để cho hai người mang một đống hạt thông, nói hai người răng khỏe, có thể ăn hạt thông liền ăn nhiều một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.