Chương 29: Mẹ Con Cô Hai Vương Cực Phẩm
Tiểu Thạc Thử 5030
02/11/2022
Rốt cuộc xong rồi một bữa cơm.
Khúc Nghệ ở phòng bếp vừa rửa chén vừa nghe chị hai Khúc oán giận, trong phòng liền truyền đến thanh âm Hàm Hàm khóc lớn. Cô vội lau tay, chạy qua đi. Liền thấy con trai cô đang ngồi ở trong phòng hai vợ chồng cô khóc lớn, anh trai chị gái hắn cũng ở đó, chị gái hắn đang dỗ hắn, anh trai hắn thì vẫn đứng ở phía trước Hàm Hàm, lấy tư thái bảo hộ cùng Lý Ngọc Kiểu giằng co.
Cô vào phòng, bế Hàm Hàm lên, hỏi:
- Làm sao vậy?
Con trai cô chỉ lo khóc, vẫn là Vương thiến ở bên cạnh giải thích cho Khúc Nghệ biết là chuyện gì.
- Dì nhỏ, là chị họ đến phòng của dì, lục ngăn ngăn tủ, Hàm Hàm thấy được, liền không cho chị ta lục, chị ta không nghe còn lấy ra quần áo của dì ra, muốn mặc, Hàm Hàm muốn đoạt lấy quần áo tới, chị ta liền đẩy Hàm Hàm một cái, Hàm Hàm không đứng vững liền ngã xuống mặt đất, có thể là bị ngã đau. Là anh trai ở bảo hộ chúng cháu.
Cô nghe Vương thiến nói xong, phổi đều tức đến đau. Đôi mẹ con này cũng quá cực phẩm, đến nhà người khác làm khách, chưa được cho phép liền tự mình tiến vào phòng chủ nhân, lục đồ lấy đồ vật không tính, bị người khác phát hiện liền một chút đều không sợ hãi, còn ra tay đả thương người. Hai mẹ con bà ta có phải thật sự coi mình là chủ nhà hay không. Thật không tự coi mình là người ngoài a.
Lý Ngọc Kiểu nhìn thấy cô tiến vào, thần sắc có một chút mất tự nhiên, nhưng một lát sau liền khôi phục bình thường. Cô ta nghe được Vương thiến nói, đầu tiên là hung ác trừng mắt nhìn Vương thiến một cái, thấy Vương thiến bởi vì sợ hãi mà trốn đến phía sau Khúc Nghệ, liền thay đổi một chút sắc mặt, vẻ mặt đầy ý cười nhìn cô nói.
- Chị Tiểu nghệ, chị đừng nghe Thiến Thiến nói bừa, em là đi ngang qua phòng của chị, nhìn đến bên trong quá loạn, liền nghĩ muốn giúp chị dọn dẹp một chút, ai biết vừa muốn đem quần áo cho vào trong ngăn tủ, Hàm Hàm liền vào, hiểu lầm em lục đồ, em liền giải thích cùng bọn họ, kết quả chúng không nghe em, liền muốn kéo em đi, trong quá trình lôi kéo, cũng không biết như thế nào, Hàm Hàm liền ngồi trên mặt đất khóc. Chị Tiểu nghệ, em thật sự không phải cố ý, chị đừng hiểu lầm.
Này đều là người nào a, cô tận lực giữ bình tĩnh đối nói với cô ta:
- Cô Lý, cô cho rằng tôi mời khách ở nhà mình còn có thể làm cho trong nhà giống chuồng heo sao? Còn cần khách tới thu thập dùm sao? Tôi thật đúng là không biết tôi lại lười như vậy! Còn có, chiếu theo lời cô nói, là con trai tôi oan uổng cho cô, cố ý ngồi trên mặt đất khóc, hai đứa nhỏ khác cũng là vì giúp Hàm Hàm mới nói dối những lời oan uổng này đó cho cô? Cô Lý, cô cho rằng cô là ai a, đáng giá để con trai tôi vì oan uổng cô mà ngồi đến trên mặt đất khóc? Cô Lý, tôi không quen biết cô, nhưng tôi hiểu con trai tôi.
Cô rất tức giận, cho nên nói chuyện cũng không lưu lại mặt mũi, loại người này, về sau cô cũng không có khả năng lui tới cùng cô ta.
Lý Ngọc Kiểu bị cô nói đến sắc mặt một trận xanh một trận trắng, cơ bắp trên mặt có chút vặn vẹo, phá hủy vẻ mặt điềm tĩnh của cô ta.
Lúc này Khương Trí đi vào trong phòng. Cô biết hắn đã sớm tới, vẫn luôn ở cửa nghe lén mà không tiến vào.
Lý Ngọc Kiểu có thể là thấy được Khương Trí, thấy những người khác đều chú ý đến nơi này, lập tức thu hồi tàn nhẫn trên mặt, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Khương Trí, thanh âm mảnh mai ủy khuất nói:
- Khương ca, em không phải cố ý. Em chính là thấy anh làm việc vất vả như vậy, kiếm tiền đều cho chị tiểu nghệ mua quần áo xinh đẹp, em thật sự thực hâm mộ, liền nghĩ muốn nhìn xem. Không nghĩ tới chị tiểu nghệ cùng Hàm Hàm đều hiểu lầm em.
Này cũng quá không biết xấu hổ. Loại này lời nói cũng có thể nói ra, còn muốn câu dẫn Khương Trí, Khương ca Khương ca, gọi cũng thật ngọt. Cô phi, đừng tưởng rằng tuổi trẻ liền khỏe hơn cô, muốn đào góc tường nhà cô, cũng không soi lại nước tiểu của mình thử xem, bản thân là cái thứ gì. Thật là tức chết cô.
Khương Trí không có trả lời cô ta, đi tới trước mặt hai mẹ con Khúc Nghệ, bế con trai lên, nói với cô:
- Đừng tức giận cùng loại đồ vật này, không đáng.
Lại nói với con trai.
- Con trai không khóc, nam tử hán cũng không thể động chút liền khóc nhè, người khác khi dễ con, con liền phải tìm cơ hội trả trở về, con đã quên đây là nhà con sao. Hôm nay trước xem ba ba, ba ba báo thù cho con.
Nói xong liền đem con trai đặt vào tay vợ, đi tới trước mặt Lý Ngọc Kiểu, mặt không biểu cảm nói:
- Lý Ngọc Kiểu đúng không. Đầu tiên mời cô không cần gọi tôi là Khương ca, chúng ta không thân, cho nên tôi có phải đem tôi vất vả làm ra, đều cho người tôi yêu mua quần áo hay không, không cần cũng không tới phiên cô quản. Tiền của tôi, tôi nguyện ý xài như thế nào, cũng không liên quan tới cô. Cũng không phải loại người như cô có thể mơ ước.
Nói xong, Khương Trí còn bày ra bộ dáng phi thường khinh bỉ, ánh mắt ghét bỏ nhìn trên dưới cô ta một lần.
Tiếp theo Khương Trí lại nói:
- Tiếp theo mời cô nhận rõ thân phận của mình, nơi này là nhà của tôi, là nhà của người tôi yêu cùng con trai, một người xa lạ như cô, tốt nhất không cần đi loạn, nếu nhà chúng tôi mất đồ, chúng ta sẽ báo án, đến lúc đó một cô gái liền mang tội danh ăn trộm trên lưng, cũng không cần sống. Cuối cùng, tôi làm một người cha, trịnh trọng cảnh cáo cô, con trai tôi, tôi còn chưa nỡ làm nó đau một cái, cô lại không phải khách tôi mời đến, không có bất luận quyền lợi cùng lý do gì động thủ làm con trai tôi bị thương. Hôm nay nể mặt chị hai cùng anh tể hai, tôi không động thủ, nhưng mời cô lập tức rời khỏi nhà tôi, nhà tôi không chào đón cô.
Khương Trí nói xong liền nhìn về phía anh rể hai, nói với hắn:
- Anh rể hai, người là anh mang đến, hy vọng cũng là anh đưa trở về.
Sắc mặt anh rể hai phi thường không tốt, không biết là bởi vì đôi mẹ con cô hai Vương này làm hắn mất mặt, hay là cảm thấy Khương Trí không chừa cho hắn mặt mũi. Tóm lại sắc mặt hắn âm trầm.
Cô hai Vương ở bên cạnh không vui:
- Cậu nói ai là ăn trộm, con gái tôi đến nhà cậu tìm đồ, làm sao vậy, nhà các người còn có đồ quý sao. Tôi nói cho các người biết, đừng quên tiền các người vay, đều là từ nhà của chúng tôi mượn tới, sao con gái tôi không thể lục, cho dù đều lấy đi cũng là có lý, các người không còn tiền, chúng ta liền lấy đồ vật gán nợ.
Cô hai Vương bày ra một bộ tư thái chủ nợ.
Cô hai Vương vừa nói, người ở bên cạnh đều nghe ra hương vị. Đây là biết chúng ta mở cửa hàng rau dưa mượn chị hai Khúc 20 vạn, cửa hàng của cô mở chưa tới 2 tháng, này liền tới đòi nợ.
Chị hai Khúc Nghệ cô hai Vương nói cái này liền nóng nảy.
- Cô hai, cô đừng nói bừa, Ngọc Kiểu ở nhà người khác lục đồ, như thế nào lại nói đến vay tiền.
- Như thế nào không thể nói đến vay tiền, cô đừng quên cô hiện tại là người nhà họ Vương chúng ta, tiền của cô chính là tiền của Vương gia chúng ta. Cô cho em gái nhà mẹ mượn nhiều tiền như vậy, cô thương lượng cùng ai. Anh trai, chị dâu tôi đồng ý sao? Cánh tay lại trỏ ra ngoài, em họ ruột bị khi dễ thì cô không giúp đỡ, còn giúp người khác khi dễ con bé. Ta trở về phải để anh cả cùng chị dâu phân xử.
Cô hai Vương vừa nói vừa dùng đôi mắt xảo quyệt nhìn chị hai Khúc, giống như bắt chẹt được điểm yếu của chị ấy.
Chị hai Khúc Nghệ bà nói như vậy cũng sinh khí, liền nói:
- Khuỷu tay tôi như thế nào lại hướng ra bên ngoài, con gái cô cùng em gái tôi, tôi còn không phân ra ai thân ai gần sao? Lại nói, tôi đem tiền của tôi cho em gái ruột tôi mượn thì như thế nào, tôi là gả cho Vương húc, chứ tôi không gả cho lão họ Vương nhà bà, nếu gả chồng liền không phải người nhà mẹ đẻ, vậy cô hai cũng không phải người nhà họ Vương đi. Không phải bởi vì bà ôm hận, chúng tôi có tiền cho nhà mẹ đẻ vay tiền chứ không cho các người mượn tiền sao, hiện tại tôi liền nói cho các người, nhà tôi chính là không có tiền, đều cho em gái tôi mượn.
Chị hai Khúc đem toàn bộ oán khí đã tích nhiều ngày đều toàn bộ phát tiết ra tới. Làm tốt lắm, Khúc Nghệ ở phía sau trộm hướng chị ấy giơ ngón tay cái, chị hai Khúc hướng cô, nhếch mi.
- Hừ, cô đem tiền cho em gái cô mượn, cô nhìn nhà em gái cô xem, giống dạng không có tiền sao, xuyên lưu quang thủy hoạt, mời khách cũng là gà vịt thịt cá. Khẳng định là cửa hàng rau dưa lời không ít, nếu không bọn họ lấy cái gì phô trương, không đói chết là còn tốt. Bọn họ có tiền liền ăn ăn uống uống, như thế nào không đề cập tới chuyện còn tiền a. Đây là muốn nuốt tiền của nhà họ Vương, có ta ở đây liền không có cửa đâu. Các người không phải nói đem tiền đều cho bọn họ mượn sao, lại không có tiền cho chúng ta mượn, vậy để cho bọn họ trả 20 vạn, nếu không được, thì để cho bọn họ lấy cửa hàng rau dưa gán nợ.
Bà ta đây là coi trọng cửa hàng rau dưa của hai người sao?
Chị hai Khúc vừa muốn nháo cùng cô hai Vương, mẹ Khúc liền đi tới túm chị hai Khúc đi.
Mẹ Khúc đây là sợ chị hai Khúc cùng cô hai Vương ở trước mặt bọn họ nháo lên, làm thông gia nhìn thấy đã không tốt lắm, muốn đánh cũng phải trở về nhà bọn họ mà đánh.
Lúc cô hai Vương nói những lời này, trừ bỏ chị hai Khúc cùng bà ta nháo vài câu ở ngoài, những người khác trong nhà đều không có lên tiếng.
Ba mẹ Khương cùng ba mẹ Khúc nói như thế nào cũng là thông gia của em gái, nếu lúc này nói chuyện gúp người nhà thì không tốt.
Chị cả cùng anh rể cả là người nói chuyện không có lập trường.
Chỉ có anh rể hai, lúc này hẳn là lúc hắn nên nói chuyện nhất, nhưng hắn lại trầm mặc không lên tiếng.
Đây là có ý gì. Muốn nói là ghen ghét cửa hàng rau dưa của Khúc Nghệ kiếm ra tiền sao, không quá khả năng a, bọn họ cũng không biết mỗi ngày cụ thể có thể thu vào được bao nhiêu tiền, liền tính đã biết, cũng phải giảm phí tổn, vậy mỗi ngày liền không nhiều như vậy, vậy thì vì nguyên nhân gì đâu, cô nghĩ trăm lần cũng không ra.
Cuối cùng vẫn là anh rể hai tiễn đi con mẹ hai người này đi, thì trận khôi hài này mới kết thúc.
Khúc Nghệ ở phòng bếp vừa rửa chén vừa nghe chị hai Khúc oán giận, trong phòng liền truyền đến thanh âm Hàm Hàm khóc lớn. Cô vội lau tay, chạy qua đi. Liền thấy con trai cô đang ngồi ở trong phòng hai vợ chồng cô khóc lớn, anh trai chị gái hắn cũng ở đó, chị gái hắn đang dỗ hắn, anh trai hắn thì vẫn đứng ở phía trước Hàm Hàm, lấy tư thái bảo hộ cùng Lý Ngọc Kiểu giằng co.
Cô vào phòng, bế Hàm Hàm lên, hỏi:
- Làm sao vậy?
Con trai cô chỉ lo khóc, vẫn là Vương thiến ở bên cạnh giải thích cho Khúc Nghệ biết là chuyện gì.
- Dì nhỏ, là chị họ đến phòng của dì, lục ngăn ngăn tủ, Hàm Hàm thấy được, liền không cho chị ta lục, chị ta không nghe còn lấy ra quần áo của dì ra, muốn mặc, Hàm Hàm muốn đoạt lấy quần áo tới, chị ta liền đẩy Hàm Hàm một cái, Hàm Hàm không đứng vững liền ngã xuống mặt đất, có thể là bị ngã đau. Là anh trai ở bảo hộ chúng cháu.
Cô nghe Vương thiến nói xong, phổi đều tức đến đau. Đôi mẹ con này cũng quá cực phẩm, đến nhà người khác làm khách, chưa được cho phép liền tự mình tiến vào phòng chủ nhân, lục đồ lấy đồ vật không tính, bị người khác phát hiện liền một chút đều không sợ hãi, còn ra tay đả thương người. Hai mẹ con bà ta có phải thật sự coi mình là chủ nhà hay không. Thật không tự coi mình là người ngoài a.
Lý Ngọc Kiểu nhìn thấy cô tiến vào, thần sắc có một chút mất tự nhiên, nhưng một lát sau liền khôi phục bình thường. Cô ta nghe được Vương thiến nói, đầu tiên là hung ác trừng mắt nhìn Vương thiến một cái, thấy Vương thiến bởi vì sợ hãi mà trốn đến phía sau Khúc Nghệ, liền thay đổi một chút sắc mặt, vẻ mặt đầy ý cười nhìn cô nói.
- Chị Tiểu nghệ, chị đừng nghe Thiến Thiến nói bừa, em là đi ngang qua phòng của chị, nhìn đến bên trong quá loạn, liền nghĩ muốn giúp chị dọn dẹp một chút, ai biết vừa muốn đem quần áo cho vào trong ngăn tủ, Hàm Hàm liền vào, hiểu lầm em lục đồ, em liền giải thích cùng bọn họ, kết quả chúng không nghe em, liền muốn kéo em đi, trong quá trình lôi kéo, cũng không biết như thế nào, Hàm Hàm liền ngồi trên mặt đất khóc. Chị Tiểu nghệ, em thật sự không phải cố ý, chị đừng hiểu lầm.
Này đều là người nào a, cô tận lực giữ bình tĩnh đối nói với cô ta:
- Cô Lý, cô cho rằng tôi mời khách ở nhà mình còn có thể làm cho trong nhà giống chuồng heo sao? Còn cần khách tới thu thập dùm sao? Tôi thật đúng là không biết tôi lại lười như vậy! Còn có, chiếu theo lời cô nói, là con trai tôi oan uổng cho cô, cố ý ngồi trên mặt đất khóc, hai đứa nhỏ khác cũng là vì giúp Hàm Hàm mới nói dối những lời oan uổng này đó cho cô? Cô Lý, cô cho rằng cô là ai a, đáng giá để con trai tôi vì oan uổng cô mà ngồi đến trên mặt đất khóc? Cô Lý, tôi không quen biết cô, nhưng tôi hiểu con trai tôi.
Cô rất tức giận, cho nên nói chuyện cũng không lưu lại mặt mũi, loại người này, về sau cô cũng không có khả năng lui tới cùng cô ta.
Lý Ngọc Kiểu bị cô nói đến sắc mặt một trận xanh một trận trắng, cơ bắp trên mặt có chút vặn vẹo, phá hủy vẻ mặt điềm tĩnh của cô ta.
Lúc này Khương Trí đi vào trong phòng. Cô biết hắn đã sớm tới, vẫn luôn ở cửa nghe lén mà không tiến vào.
Lý Ngọc Kiểu có thể là thấy được Khương Trí, thấy những người khác đều chú ý đến nơi này, lập tức thu hồi tàn nhẫn trên mặt, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Khương Trí, thanh âm mảnh mai ủy khuất nói:
- Khương ca, em không phải cố ý. Em chính là thấy anh làm việc vất vả như vậy, kiếm tiền đều cho chị tiểu nghệ mua quần áo xinh đẹp, em thật sự thực hâm mộ, liền nghĩ muốn nhìn xem. Không nghĩ tới chị tiểu nghệ cùng Hàm Hàm đều hiểu lầm em.
Này cũng quá không biết xấu hổ. Loại này lời nói cũng có thể nói ra, còn muốn câu dẫn Khương Trí, Khương ca Khương ca, gọi cũng thật ngọt. Cô phi, đừng tưởng rằng tuổi trẻ liền khỏe hơn cô, muốn đào góc tường nhà cô, cũng không soi lại nước tiểu của mình thử xem, bản thân là cái thứ gì. Thật là tức chết cô.
Khương Trí không có trả lời cô ta, đi tới trước mặt hai mẹ con Khúc Nghệ, bế con trai lên, nói với cô:
- Đừng tức giận cùng loại đồ vật này, không đáng.
Lại nói với con trai.
- Con trai không khóc, nam tử hán cũng không thể động chút liền khóc nhè, người khác khi dễ con, con liền phải tìm cơ hội trả trở về, con đã quên đây là nhà con sao. Hôm nay trước xem ba ba, ba ba báo thù cho con.
Nói xong liền đem con trai đặt vào tay vợ, đi tới trước mặt Lý Ngọc Kiểu, mặt không biểu cảm nói:
- Lý Ngọc Kiểu đúng không. Đầu tiên mời cô không cần gọi tôi là Khương ca, chúng ta không thân, cho nên tôi có phải đem tôi vất vả làm ra, đều cho người tôi yêu mua quần áo hay không, không cần cũng không tới phiên cô quản. Tiền của tôi, tôi nguyện ý xài như thế nào, cũng không liên quan tới cô. Cũng không phải loại người như cô có thể mơ ước.
Nói xong, Khương Trí còn bày ra bộ dáng phi thường khinh bỉ, ánh mắt ghét bỏ nhìn trên dưới cô ta một lần.
Tiếp theo Khương Trí lại nói:
- Tiếp theo mời cô nhận rõ thân phận của mình, nơi này là nhà của tôi, là nhà của người tôi yêu cùng con trai, một người xa lạ như cô, tốt nhất không cần đi loạn, nếu nhà chúng tôi mất đồ, chúng ta sẽ báo án, đến lúc đó một cô gái liền mang tội danh ăn trộm trên lưng, cũng không cần sống. Cuối cùng, tôi làm một người cha, trịnh trọng cảnh cáo cô, con trai tôi, tôi còn chưa nỡ làm nó đau một cái, cô lại không phải khách tôi mời đến, không có bất luận quyền lợi cùng lý do gì động thủ làm con trai tôi bị thương. Hôm nay nể mặt chị hai cùng anh tể hai, tôi không động thủ, nhưng mời cô lập tức rời khỏi nhà tôi, nhà tôi không chào đón cô.
Khương Trí nói xong liền nhìn về phía anh rể hai, nói với hắn:
- Anh rể hai, người là anh mang đến, hy vọng cũng là anh đưa trở về.
Sắc mặt anh rể hai phi thường không tốt, không biết là bởi vì đôi mẹ con cô hai Vương này làm hắn mất mặt, hay là cảm thấy Khương Trí không chừa cho hắn mặt mũi. Tóm lại sắc mặt hắn âm trầm.
Cô hai Vương ở bên cạnh không vui:
- Cậu nói ai là ăn trộm, con gái tôi đến nhà cậu tìm đồ, làm sao vậy, nhà các người còn có đồ quý sao. Tôi nói cho các người biết, đừng quên tiền các người vay, đều là từ nhà của chúng tôi mượn tới, sao con gái tôi không thể lục, cho dù đều lấy đi cũng là có lý, các người không còn tiền, chúng ta liền lấy đồ vật gán nợ.
Cô hai Vương bày ra một bộ tư thái chủ nợ.
Cô hai Vương vừa nói, người ở bên cạnh đều nghe ra hương vị. Đây là biết chúng ta mở cửa hàng rau dưa mượn chị hai Khúc 20 vạn, cửa hàng của cô mở chưa tới 2 tháng, này liền tới đòi nợ.
Chị hai Khúc Nghệ cô hai Vương nói cái này liền nóng nảy.
- Cô hai, cô đừng nói bừa, Ngọc Kiểu ở nhà người khác lục đồ, như thế nào lại nói đến vay tiền.
- Như thế nào không thể nói đến vay tiền, cô đừng quên cô hiện tại là người nhà họ Vương chúng ta, tiền của cô chính là tiền của Vương gia chúng ta. Cô cho em gái nhà mẹ mượn nhiều tiền như vậy, cô thương lượng cùng ai. Anh trai, chị dâu tôi đồng ý sao? Cánh tay lại trỏ ra ngoài, em họ ruột bị khi dễ thì cô không giúp đỡ, còn giúp người khác khi dễ con bé. Ta trở về phải để anh cả cùng chị dâu phân xử.
Cô hai Vương vừa nói vừa dùng đôi mắt xảo quyệt nhìn chị hai Khúc, giống như bắt chẹt được điểm yếu của chị ấy.
Chị hai Khúc Nghệ bà nói như vậy cũng sinh khí, liền nói:
- Khuỷu tay tôi như thế nào lại hướng ra bên ngoài, con gái cô cùng em gái tôi, tôi còn không phân ra ai thân ai gần sao? Lại nói, tôi đem tiền của tôi cho em gái ruột tôi mượn thì như thế nào, tôi là gả cho Vương húc, chứ tôi không gả cho lão họ Vương nhà bà, nếu gả chồng liền không phải người nhà mẹ đẻ, vậy cô hai cũng không phải người nhà họ Vương đi. Không phải bởi vì bà ôm hận, chúng tôi có tiền cho nhà mẹ đẻ vay tiền chứ không cho các người mượn tiền sao, hiện tại tôi liền nói cho các người, nhà tôi chính là không có tiền, đều cho em gái tôi mượn.
Chị hai Khúc đem toàn bộ oán khí đã tích nhiều ngày đều toàn bộ phát tiết ra tới. Làm tốt lắm, Khúc Nghệ ở phía sau trộm hướng chị ấy giơ ngón tay cái, chị hai Khúc hướng cô, nhếch mi.
- Hừ, cô đem tiền cho em gái cô mượn, cô nhìn nhà em gái cô xem, giống dạng không có tiền sao, xuyên lưu quang thủy hoạt, mời khách cũng là gà vịt thịt cá. Khẳng định là cửa hàng rau dưa lời không ít, nếu không bọn họ lấy cái gì phô trương, không đói chết là còn tốt. Bọn họ có tiền liền ăn ăn uống uống, như thế nào không đề cập tới chuyện còn tiền a. Đây là muốn nuốt tiền của nhà họ Vương, có ta ở đây liền không có cửa đâu. Các người không phải nói đem tiền đều cho bọn họ mượn sao, lại không có tiền cho chúng ta mượn, vậy để cho bọn họ trả 20 vạn, nếu không được, thì để cho bọn họ lấy cửa hàng rau dưa gán nợ.
Bà ta đây là coi trọng cửa hàng rau dưa của hai người sao?
Chị hai Khúc vừa muốn nháo cùng cô hai Vương, mẹ Khúc liền đi tới túm chị hai Khúc đi.
Mẹ Khúc đây là sợ chị hai Khúc cùng cô hai Vương ở trước mặt bọn họ nháo lên, làm thông gia nhìn thấy đã không tốt lắm, muốn đánh cũng phải trở về nhà bọn họ mà đánh.
Lúc cô hai Vương nói những lời này, trừ bỏ chị hai Khúc cùng bà ta nháo vài câu ở ngoài, những người khác trong nhà đều không có lên tiếng.
Ba mẹ Khương cùng ba mẹ Khúc nói như thế nào cũng là thông gia của em gái, nếu lúc này nói chuyện gúp người nhà thì không tốt.
Chị cả cùng anh rể cả là người nói chuyện không có lập trường.
Chỉ có anh rể hai, lúc này hẳn là lúc hắn nên nói chuyện nhất, nhưng hắn lại trầm mặc không lên tiếng.
Đây là có ý gì. Muốn nói là ghen ghét cửa hàng rau dưa của Khúc Nghệ kiếm ra tiền sao, không quá khả năng a, bọn họ cũng không biết mỗi ngày cụ thể có thể thu vào được bao nhiêu tiền, liền tính đã biết, cũng phải giảm phí tổn, vậy mỗi ngày liền không nhiều như vậy, vậy thì vì nguyên nhân gì đâu, cô nghĩ trăm lần cũng không ra.
Cuối cùng vẫn là anh rể hai tiễn đi con mẹ hai người này đi, thì trận khôi hài này mới kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.