Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 49: Trông Mèo Vẽ Hổ

Tiểu Thạc Thử 5030

02/11/2022

Hôm nay là ngày 8 tháng 11 năm 2014, hai người đang ở nhà ở D thị.

Cô đang ở thư phòng trong không gian luyện tập vẽ bùa. Trên bàn bày tán loạn rất nhiều giấy trắng. Cô cầm một chiếc bút lông, chấm thủy miêu tả, vận chuyển đồng tâm quyết, đem linh khí trong thân thể thả vào ngòi bút, sau đó vung tay lên, vẽ ra một tấm khinh thân phù. Nhìn bùa chú vừa mới vẽ, Khúc Nghệ thở dài, lại không có thành công. Cô vẽ phù văn phi thường đúng tiêu chuẩn, nhưng lại không thể dùng, hoa văn trên phù không có linh khí chuyển động. Đây là vấn đề xuất hiện khi cô vẽ bùa, hiện tại cô chỉ là trông mèo vẽ hổ, luôn không tìm thấy phương pháp, đem linh khí dung nhập vào bên trong hoa văn, cứ như vậy mà vẽ xong một bộ, nhưng lại không có bất cứ linh lực gì bên trong.

Cô nhìn những trang giấy tán loạn trên bàn sách, thở dài một hơi, xem ra cô không có thiên phú vẽ bùa a!

Thu thập một chút, đem giấy phế bỏ đều ném vào thùng rác. Trên bàn không còn giấy trắng.

- Lão Khương, không giấy.

Cô duỗi cổ hướng ra bên ngoài kêu.

Này nếu là người không biết, còn tưởng rằng là cô đi WC không có giấy đâu.

Chỉ chốc lát, Khương Trí liền cầm một tá giấy tốt, chỉnh chỉnh tề tề, đi vào thư phòng. Nhìn thấy sắc mặt của cô, liền biết cô không vẽ thành công, liền đặt giấy trong lên mặt bàn, rồi tiến lên ôm cô.

- Mệt mỏi đi, mau tới đây ngồi nghỉ ngơi một chút.

Hai người ngồi xuống trên ghế ngồi.

- Em đừng chỉ ở trong thư phòng, luyện tập cũng phải có nghỉ ngơi.

Khương Trí phi thường không đồng ý với phương thức học tập này của cô.

- Anh nói có phải em không thích hợp học vẽ bùa hay không a, đã luyện tập lâu như vậy, một tờ cũng vẽ không thành a?

Cô thực buồn rầu, cảm xúc suy sút. Cho dù cô rù đầu học tập, nhưng lại không có ai để cô thỉnh giáo.

- Ai nói, em vẽ rất tốt a, trên sách đều nói, phù văn phức tạp rườm rà như vậy không phải ai cũng đều có thể họa ra. Em xem em, lúc vẽ bùa đều là một bút liền thành, nước chảy mây trôi, so với đại sư thì còn đại sư hơn. Hơn nữa mỗi một tấm đều vẽ rất tốt, hoàn toàn giống trong sách.

Khương Trí sợ cô nản lòng, cực lực an ủi. Cô biết ở trong lòng Khương Trí, thật sự cho rằng cô vẽ tốt nhất, cô có thể cảm giác được suy nghĩ của Khương Trí.

- Kia có ích lợi gì a, vẽ tốt cũng vô dụng, cũng là phế giấy.

Cô nhụt chí nói.

- Em a, chính là quá vội vàng. Có phải xem anh cắt giấy càng ngày càng tốt, nên em liền sốt ruột hay không?

Khương Trí đùa với cô.

- Đúng vậy, em sợ anh chê em, chê em vô dụng, muốn nỏ em.

Cô thực phối hợp với Khương Trí, học ngữ khí trêu ghẹo.

Từ lúc bắt đầu luyện tập vẽ bùa, cô vẫn luôn dùng giấy trắng luyện tập. Khương Trí liền phụ trách đem giấy A4 cắt thành 4 phân. Lúc bắt đầu dùng dao, anh hạ lực không đều, giấy cắt đều nham nhở, còn lớn nhỏ không đồng nhất. Cô còn ghẹo anh một trận, Khương Trí liền bắt đầu hăng hái luyện tập đao pháp. Luyện tập mấy tháng, hơn nữa có mấy năm trong không gian, tài cắt giấy của Khương Trí tăng lên đáng sợ, mỗi lần hạ đao đều chỉnh tề, còn luyện một cái tuyệt chiêu, đem giấy trắng ném lên không trung, xoát xoát hai đao liền đem giấy trắng cắt thành mảnh nhỏ 4 phân, đây là gợi ý thu được từ việc xem phim hành động Hong Kong, làm cô thật sùng bái.

Khương Trí thể hiện đao pháp cắt giấy vô cùng kì diệu mà anh luyện thành.



Lúc sau, công pháp hai người luyện đến tầng thứ tư, có thể sử dụng linh khí, Khương Trí liền thử đem linh khí tạo thành đao vô hình, bắt đầu dùng linh khí để cắt giấy, lúc vừa mới bắt đầu, linh khí phóng ra ngoài quá ít, không quá thể vận dụng, đao bằng linh khí đao không cắt được giấy, Khương Trí liền rèn luyện linh khí trong thân thể. Quá trình thực vất vả, kết quả rất tốt đẹp.

Hiện tại Khương Trí đã có thể nắm giữ cách dùng đao linh khí khá tốt, có thể giống như võ lâm cao thủ, giết người vô hình.

- Được rồi, đừng luyện, em vẽ phù đã rất tốt, hiện tại chủ yếu là tìm cảm giác, tìm phương pháp. Không thể chỉ động thủ mà không động não.

Khương Trí kéo cô từ ghế lên.

- Chúng ta hiện tại về nhà nấu cơm đi.

Hai người ra khỏi không gian trung, trong nhà vẫn là một mảnh yên tĩnh.

- Hàm hàm như thế nào còn chưa trở lại a.

Hiện tại đã vào tháng 11, bình thường ở vùng Đông Bắc vào tháng 11 đã rất lạnh, phải mặc quần áo lông, nhưng hiện tại bên ngoài thời tiết vẫn khá nóng, ở nhà cô còn mặc áo ngắn tay. Khúc Nghệ ra khỏi không gian liền di tìm điều khiển điều hòa.

- Này không phải ba mẹ mới vừa phát tiền lương sao, chờ về tiêu hết chút tiền lương này, sẽ trở lại.

Khương Trí đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, nghiên cứu hôm nay ăn gì.

- Ba mẹ cũng thật chạy theo mô đen a, đều thành nguyệt quang tộc.

Gần một năm nay, ba mẹ Khương đều như vậy, chỉ cần phát tiền lương hưu, lập tức liền mang theo hàm hàm ra cửa mua sắm, đến khi nào tiêu hết tiền, liền hoàn thành nhiệm vụ.

Còn không phải là do hàm hàm, ngày hôm qua em kiểm tra chỗ cất chứa, phát hiện Sachima* mà hắn muốn ăn đã không còn, hôm nay liền mang theo ông bà đi mua.

Khương Trí lấy ra một con cá chép lớn.

- Hôm nay chúng ta ăn canh cá đi?

Trong khoảng thời gian này, con trai cô không đi nhà trẻ, mỗi ngày liền đi theo ba mẹ Khương chạy loạn.

- Được a, liền ăn canh cá, thả nhiều ớt cay cùng rau xanh.

Cô đi vào phòng bếp, phụ giúp Khương Trí.

Khương Trí lấy thớt, bắt đầu thái dưa chuột cùng cà rốt. Hiện tại kỹ thuật xắt rau cua anh rất không tồi, sau một đống tiếng 'cạch, cạch, cạch', cắt xong dưa chuột cùng cà rốt, nhìn những lát cắt đều giống như có khuôn.

Nhân lúc Khương Trí xắt rau không chú ý, cô nhanh chóng duỗi tay trộm ra lát dưa chuột phiến ném vào trong miệng nhai. Anh chịu không nổi liền đuổi cô ra ngoài.

- Em gọi cho ông bà ngoại hàm hàm, bảo hai người tới đây ăn cơm, bảo hai người đừng nấu cơm.

- Được, đã biết.

Cô đi đến sô pha gọi điện thoại cho ba mẹ Khúc, để hai vợ chồng già tới đây ăn cơm.



Lúc cô mới vừa buông điện thoại xuống, cửa nhà liền mở ra. Hàm hàm vọt vào, nhìn thấy Khúc Nghệ liền gọi:

- Mẹ, mẹ, con đã trở về.

Cô nhìn ba người vừa tiến vào, trong tay xách theo sáu túi đồ lớn, vội vàng từ trên sô pha đứng lên, tiếp nhận đồ vật trong tay mẹ Khương rồi tới.

- Mẹ, mọi người lại mua nhiều đồ như vậy a.

Ngữ khí là vui sướng.

- Này còn nhiều a, con không thấy người trong siêu thị a, xe đẩy không nổi nữa, đồ chúng ta mua còn tính là thiếu, thì những người đó mua đồ đều giống như không cần tiền a.

Mẹ Khương vẫn là không hài lòng với số lượng chiến lợi phẩm của mình.

Mọi người đều là bị nạn hạn hán mùa hè dọa sợ, mùa hè năm nay, những khu vực chịu ảnh hưởng bởi hạn hán trong nước cũng phân chia khác nhau. D thị cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, dừng nước cúp điện, hàng hóa trong siêu thị thiếu, mà hàng hóa bên trong mấy nhà mở siêu thị thì cũng rất quý, một chai nước khoáng 500ml có đã bán 10 nguyên, kia còn phải hạn chế lượng mua sắm.

Đại đa số mọi người trong mùa hè này không phải thiếu nước thì chính là cạn lương thực, xác thật là chịu không ít tra tấn. Cho nên, chờ tới bây giờ, nhiệt độ không khí giảm xuống, hàng hóa trong siêu thị được bổ sung, nào có đạo lý không mua.

- Mẹ, con cũng hỗ trợ lấy đồ, sức con rất lớn.

Hàm hàm đến bây giờ còn không có bỏ hai túi nilon lớn trong tay xuống, chính là muốn khoe khoang với cô, rằng hắn có khí lực lớn a.

- Con trai, con thật giỏi, tuổi còn nhỏ đã có thể trợ giúp bà nội mang đồ nặng như vậy.

Cô giáo dục con trai, vẫn luôn áp dụng cách thưởng thức.

Mỗi buổi tối, con trai cô đều cùng hai người tiến vào không gian tu luyện, đã tu luyện hơn một năm, làm vóc dáng hàm hàm cao hơn rất nhiều, sức lực cũng thay đổi rất lớn.

- Kia là đương nhiên.

Hàm hàm nghe mẹ hắn khích lệ, vui vẻ tiếp thu:

- Nhưng mà mẹ, khi nào chúng ta trở về núi kia a?

- Làm sao vậy con trai, chúng ta mới rời khỏi đó hơn một tháng, con liền muốn trở lại sao?

Nhà bọn họ, ở thôn đạp sơn vào mùa hè, tới tháng chín, trường học khai giảng, hai người mới mang theo Lương Thần cùng Vương Thiến trở lại D thị.

- n, nơi này không tốt, con muốn đi lên núi chơi.

Hàm hàm không thích D thị, nơi này hắn không có đồng bọn chơi, anh trai, chị gái đều trở về nhà đi học, những người bạn khác của hắn cũng đi nhà trẻ, hắn thực cô đơn.

- Kia một hồi ông ngoại tới ăn cơm, con liền hỏi ông ngoại một chút, khi nào trở về núi.

Cô cũng không biết khi nào có thể đi, cho nên liền đem vấn đề này đẩy cho ba Khúc.

*Sachima: là một loại bánh ngọt ăn vặt của Trung quốc, được làm từ bột mì đã được đánh trứng, sau đó chiên giòn, phủ đầy si rô, rồi được cắt lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook