Chương 7: Bi phat
Vương Vũ
04/04/2014
Sáng sớm tại phòng hiệu trưởng
Cả lũ bị gọi lên phòng hiệu trưởng nhưng có vẻ tụi nó chả có gì là sợ cả. Đứa nào cũng khúc khích cười như được đi khám phá ngân hà không bằng. Còn ông hiệu trưởng thì có vẻ ngược lại hoàn toàn, bực là một chữ duy nhất để tả gương mặt của ổng, cả đám đã bị lôi cổ lên tận đây rồi mà cái bản mặt vẫn vui đón tết, cứ như không có ổng ở đây vậy. Khinh thường giáo viên.......
"rẦM"
-Các em có thôi ngay không? Lên tới đây rồi mà em vẫn còn cái thái độ đó ư?
Ông thầy không thể chịu nổi đập bàn đứng lên mà mắng. Đầu tiên hành động của ông ta làm cả lũ giật mình nhưng cũng mau chóng, Bảo Bảo bước ra
- Thưa thầy xin thầy hãy giải thích cái hành động mà thầy nói có nghĩa là gì ạ?
-Em đang cố trả treo với tôi?
-Em không hề, chỉ là em cũng là một học sinh bình thường, hiểu biết nông cạn nên thầy phải chỉ dạy thêm chứ.
Bảo Bảo nói rồi đưa một cái nhìn sắc lẻm về phía ông ta như một lời thách thức. Còn ông ta thì không muốn lằng nhằng với nhỏ nên nói đại chủ đề khác để khỏi cãi lộn với con nhỏ này. Dễ mang nhục
-Thiên Yết, tôi muốn nói chuyện với em chứ không phải Bảo Bình. Bước lên đây.
Thiên Yết không ngại ngần mà bước lên nhưng
"Pặc"
"Pặc"
Nhân Mã và sư tử cùng giữ tay nó lại. Cả hai đứa cùng lắc đầu như một lời ngăn cạn nhưng
"Vụt"
Nó đẩy tay cả hai đứa đó ra và khảng khái bước lên phía trước
-Vâng thưa thầy
-Em có biết hành động hôm qua của em là gì không?
-Tự vệ
-Em... đó là hành động khinh thường giáo viên.
-Thưa thầy đối với em đó là tự bảo vệ chính mình mà thôi
Nó ngẩng cao mặt nhìn ông ta như một lời thách thức.
-Em...
Thuốc trợ tim ông ta có lẽ phải uống một thúng thuốc trợ tim mất thôi. Tức quá, tức quá, tức quá, tức không thể chịu nổi. Nhưng tốt nhất ông ta không nên giây dưa với tụi này nữa
-Các em về mỗi người làm một cái bạn kiểm điểm cho tôi và cứ chuẩn bị cho hình phạt của mình đi
"Xoạt"
Nói rồi ông ta quay chiếc ghế vào như muốn nói tôi không muốn giằng co nữa. Thế là cả bọn ấm ức quay về lớp
-Thật chứ. Tức không chịu nổi mà
"Rầm"
Sư Tử không chịu nồi liền đạp một cái bốp lên bàn nhưng nào ngờ
-Oác hu hu hu sao cái bàn nó cứng vậy hả trời
Sư Tử ôm cái chân ngồi bẹp xuống đất mà khóc. Nhỏ quên, mấy hôm bữa vì lớp này bị nhỏ đạp gãy bàn nhiều quá nên đa4 thay tất bàn gỗ thành bàn pha sắt rồi thế là nhỏ quên đi cừ đạp một phát nên...... hu hu chắc chân cô sẽ bị liệt mãi mãi thôi. Oh My chúa đó là một điều không được phép xảy ra
-Có sao không?
Bạch Dương thấy cô cứ ôm chặt cái chân nên lo lắng hỏi. Sư Tử hơi bất ngờ, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, ngay lập tức cậu ắm nó lên và bước đi mà không quên bỏ lại một câu
-Tớ đưa nhỏ này lên y tế đây.
Nằm trong vòng tay của Bạch Dương, trái tim cô khẽ nhảy lệch mất một nhịp tim. Thật .... ấm áp, dựa hẳn đầu vào ngực cậu, mắt cô lim dim như muốn chìm vào giấc ngủ mà có nào ngờ ai đó nhìn cảnh tượng vừa rồi mà tim thắt lại..
Cả lũ bị gọi lên phòng hiệu trưởng nhưng có vẻ tụi nó chả có gì là sợ cả. Đứa nào cũng khúc khích cười như được đi khám phá ngân hà không bằng. Còn ông hiệu trưởng thì có vẻ ngược lại hoàn toàn, bực là một chữ duy nhất để tả gương mặt của ổng, cả đám đã bị lôi cổ lên tận đây rồi mà cái bản mặt vẫn vui đón tết, cứ như không có ổng ở đây vậy. Khinh thường giáo viên.......
"rẦM"
-Các em có thôi ngay không? Lên tới đây rồi mà em vẫn còn cái thái độ đó ư?
Ông thầy không thể chịu nổi đập bàn đứng lên mà mắng. Đầu tiên hành động của ông ta làm cả lũ giật mình nhưng cũng mau chóng, Bảo Bảo bước ra
- Thưa thầy xin thầy hãy giải thích cái hành động mà thầy nói có nghĩa là gì ạ?
-Em đang cố trả treo với tôi?
-Em không hề, chỉ là em cũng là một học sinh bình thường, hiểu biết nông cạn nên thầy phải chỉ dạy thêm chứ.
Bảo Bảo nói rồi đưa một cái nhìn sắc lẻm về phía ông ta như một lời thách thức. Còn ông ta thì không muốn lằng nhằng với nhỏ nên nói đại chủ đề khác để khỏi cãi lộn với con nhỏ này. Dễ mang nhục
-Thiên Yết, tôi muốn nói chuyện với em chứ không phải Bảo Bình. Bước lên đây.
Thiên Yết không ngại ngần mà bước lên nhưng
"Pặc"
"Pặc"
Nhân Mã và sư tử cùng giữ tay nó lại. Cả hai đứa cùng lắc đầu như một lời ngăn cạn nhưng
"Vụt"
Nó đẩy tay cả hai đứa đó ra và khảng khái bước lên phía trước
-Vâng thưa thầy
-Em có biết hành động hôm qua của em là gì không?
-Tự vệ
-Em... đó là hành động khinh thường giáo viên.
-Thưa thầy đối với em đó là tự bảo vệ chính mình mà thôi
Nó ngẩng cao mặt nhìn ông ta như một lời thách thức.
-Em...
Thuốc trợ tim ông ta có lẽ phải uống một thúng thuốc trợ tim mất thôi. Tức quá, tức quá, tức quá, tức không thể chịu nổi. Nhưng tốt nhất ông ta không nên giây dưa với tụi này nữa
-Các em về mỗi người làm một cái bạn kiểm điểm cho tôi và cứ chuẩn bị cho hình phạt của mình đi
"Xoạt"
Nói rồi ông ta quay chiếc ghế vào như muốn nói tôi không muốn giằng co nữa. Thế là cả bọn ấm ức quay về lớp
-Thật chứ. Tức không chịu nổi mà
"Rầm"
Sư Tử không chịu nồi liền đạp một cái bốp lên bàn nhưng nào ngờ
-Oác hu hu hu sao cái bàn nó cứng vậy hả trời
Sư Tử ôm cái chân ngồi bẹp xuống đất mà khóc. Nhỏ quên, mấy hôm bữa vì lớp này bị nhỏ đạp gãy bàn nhiều quá nên đa4 thay tất bàn gỗ thành bàn pha sắt rồi thế là nhỏ quên đi cừ đạp một phát nên...... hu hu chắc chân cô sẽ bị liệt mãi mãi thôi. Oh My chúa đó là một điều không được phép xảy ra
-Có sao không?
Bạch Dương thấy cô cứ ôm chặt cái chân nên lo lắng hỏi. Sư Tử hơi bất ngờ, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, ngay lập tức cậu ắm nó lên và bước đi mà không quên bỏ lại một câu
-Tớ đưa nhỏ này lên y tế đây.
Nằm trong vòng tay của Bạch Dương, trái tim cô khẽ nhảy lệch mất một nhịp tim. Thật .... ấm áp, dựa hẳn đầu vào ngực cậu, mắt cô lim dim như muốn chìm vào giấc ngủ mà có nào ngờ ai đó nhìn cảnh tượng vừa rồi mà tim thắt lại..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.