Chương 39: Đêm Thứ Ba
Tước Minh
19/04/2022
Bên này Đông Gia Thái dường như cuối cùng cũng đi vào đúng quỹ đạo. Chỉ là nhìn gian phòng bếp này giống như một bầy vịt con.
Trong căn phòng này, hầu hết mọi thí sinh đều có điều gì đó để nói, ngay cả Đường Hiểu Tuyết, người có tính cách tương đối trung thực và hơi yếu thế, bởi vì anh ta không thể làm được món thịt kho. Cứ phải xin chị đeo kính chỉ dẫn.
"Chị Tịnh, món này phải nấu như thế nào? Có cần cho đậu hũ không? Món này chắc phải cho thêm đậu hũ chứ?"
"Ai da, anh không nên hỏi tôi. Tôi chưa bao giờ sống ở trong làng!" Chị đeo kính căn bản cũng không quan tâm đến anh ta, từ giờ trở đi mọi người chính là đối thủ của nhau.
Đặc biệt là Davy (Từ Đại Vĩ) lại làm theo ý mình, một mực hỗ trợ đi theo Trần Ngọc Khai.
"Trần Ngọc Khai đã nói bao nhiêu lần rồi, anh phải gọi tôi là Davy. Nếu anh còn suy nghĩ trong khi nói, thì hãy nhớ kỹ cái tên này." Từ Đại Vĩ cảm thấy Trần Ngọc Khai đặc biệt vô vị, tầm thường và thô tục. Với một người có gu thẩm mỹ như anh ta thì hắn ta quả thực chính là thiên địch.
"Davy, anh thật là tuyệt với, người ngoại quốc bên kia vẫn còn tên là Thang Khải Thành. Từ Đại Vĩ, anh là người trong nước mà gọi là Davy cái gì?" Tất nhiên, Trần Ngọc Khai cũng không cần nghĩ nhiều đến anh ta. Hắn ta còn cho rằng Từ Đại Vĩ đã bị Tây hóa.
"Gọi tên tiếng Anh của tôi không được sao? Tên tôi là Davy, anh tên là gì?"
"Không cắn (đừng) nhắc đến tôi." Thang Khải Thành không muốn nằm im.
"Nếu anh không nói được tiếng Trung, thì đừng nói nhiều như vậy nữa." Trần Ngọc Khai hoàn toàn không quan tâm đến việc lấy một chọi hai.
"Tôi sẽ không nói, anh mới là (phải) nhiều lời."
"Nghỉ ngơi một chút đi, anh bạn!"
". . . . . ."
Cái này còn xem như là cuộc cãi vã nhỏ nhặt. Chờ cho đến khi Mễ Nhu mặc xong quần áo và xuất hiện trước bàn bếp với phong thái đẹp nhất. Khi cô ta chuẩn bị bắt đầu giúp Thang Khải Thành làm món đùi dê nướng, thì cơn bão Đông Gia Thái mới thực sự ập đến.
Ban đầu vì có người đang ghi âm, Mễ Nhu rất quan tâm đến hình tượng nữ thần dịu dàng và đáng yêu của mình. Mặc dù cô ta nói và làm mọi thứ, nhưng trông nó có vẻ hơi giả tạo và cường điệu trong mắt những thí sinh khác. Nhưng chính vì cô ta đã cố gắng kìm nén tính cách thật của mình. Vì vậy, bề ngoài mới có thể duy trì được mối quan hệ thân thiện với các thí sinh.
Ngay cả Quách Chí Cương, một thanh niên lớn tuổi ở cùng nhóm A và là người đã nhìn thấy tính cách xấu xa của cô ta, vẫn có thể giữ phép lịch sự bề ngoài với cô ta.
Quách Chí Cường chỉ có thể được coi là tốt nghiệp thời kỳ tôn thờ thần tượng trước thời hạn mà thôi. Bản thân anh ta biết rằng anh phải bảo vệ Mễ Nhu nhiều hơn trong cuộc thi. Nhưng anh ta không muốn phơi bày bộ mặt thật của Mễ Nhu với người khác. Mễ Nhu đang làm những điều xấu với người khác, bắt nạt và đàn áp những thí sinh khác, nhưng đối với anh ta thì có hại gì đâu?
Mà không phải, vừa rồi, Mễ Nhu lại ung dung thản nhiên chỉnh sửa lại chị đeo kính à. Anh ta từ lâu cũng đã rất ghét chị đeo kính. Những người khác cũng không phải là nhân viên của nhà cô ta, tại sao họ phải nghe lời cô ta? Nếu hôm nay chị đeo kính bị loại thì tốt rồi. Cơ hội vào vòng trong của anh ta càng cao hơn.
Mễ Nhu trên thực tế bề ngoài thì trong sáng và xinh đẹp nhưng nội tâm thì như cây ớt nhỏ sẵn sàng làm người khác sặc chết bất cứ lúc nào.
Chỉ vì tính tình nóng nảy và cái miệng không khoan nhượng này, cho nên cô ta vào nghề đã sáu năm mà cũng chưa thể nổi lên được.
Mễ Nhu cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, và sau đó từ từ kìm nén bản chất của mình và học cách giả vờ. Chỉ là cô ta học còn chưa tới nơi tới chốn.
Ngay từ đầu lúc đang làm đùi dê, mọi người làm với nhau vẫn khá hòa hợp.
Thang Khải Thành chi tiền ra, rồi sai khiến cô gái “hiền lành” Mễ Nhu, cũng khá là có cảm giác thành tựu.
Ngoài việc thỉnh thoảng giả vờ tỏ ra đáng yêu một chút, Mễ Nhu còn bình tĩnh giúp đỡ Thang Khải Thành. Thang Khải Thành yêu cầu cô ta làm gì thì cô ta làm cái đấy.
Cho đến khi Thang Khải Thành bắt đầu lấy dao róc xương đùi dê. Mễ Nhu lúc này mới không nhịn được nữa phải ngăn cản anh ta.
"Này, dừng tay, anh mau ngừng tay lại trước đã. Anh đang làm gì đấy?" Để ngăn Thang Khải Thành, Mễ Nhu kéo mạnh tay anh ta.
"Đốt (nướng) đùi dê đấy!" Thang Khải Thành không hài lòng liếc nhìn Mễ Nhu một cái.
Điều anh ta không thích nhất là những người phụ nữ nghĩ rằng họ rất hấp dẫn và cứ lần lượt dùng ngực cọ vào cánh tay anh ta.
Phải nói rằng lần này thực sự Thang Khải Thành đã hiểu lầm Mễ Nhu. Mễ Nhu hoàn toàn không có ý định cám dỗ anh ta trước ống kính. Cô không cẩn thận chạm vào người anh ta, lý do duy nhất là vì vóc dáng anh ta rất cao lớn.
"Nướng đùi dê sao lại phải lọc xương ra? Anh thật ra có thể làm được không?" Mễ Nhu tử kéo tay Thang Khải Thành không buồn. Sống chết không để cho anh ta tiếp tục phá hoại đùi dê. Thịt dê nướng thì không được gọi là đùi dê nướng!
"Không lóc xương ra thì làm sao mà nướng?"
"Vừa rồi tôi đã hỏi anh có thể làm được đùi dê nướng hay không, anh đã nói anh làm được! Bây giờ thì anh đang làm cái gì vậy? Nếu không biết làm, anh không thể hỏi qua người khác được sao? Bên này có người làm được nhé!"
"Tôi vốn. . . . . . đến gần. . . . . . lại!" Mễ Nhu nghi ngờ khả năng nấu nướng của anh ta, Thang Khải Thành lại càng không vui, hơi lớn tiếng một chút.
Mễ Nhu vừa thấy Thang Khải Thành bất lịch sự như vậy, lại còn dùng miệng lưỡi ăn nói bậy bạ. Cô ta cũng không thể nén nổi cơn giận.
Ban đầu, Mễ Nhu còn muốn chịu đựng. Nhưng với tính cách nóng như ớt của cô ta. Huống hồ, Thang Khải Thành còn chủ động khai hỏa nữa.
Nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, Mễ Nhu thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Mễ Nhu lớn lên trong bếp từ khi còn nhỏ, và cô ta có cảm tình đặc biệt với phòng bếp. Khi còn học cấp 2, cô ta cùng các bạn trong lớp đi tham gia cuộc thi nấu ăn toàn quốc dành cho các trường cao đẳng, đại học đầu bếp. Các học sinh cũng đều nghe Mễ Nhu chỉ huy. Mễ Nhu, với tư cách là bếp trưởng, đã giành giải Á quân quốc gia trong cuộc thi đồng đội.
Bây giờ, một chàng trai như Thang Khải Thành, đột nhiên xuất hiện không biết nấu món ăn Trung Quốc chút nào. Còn hướng dẫn cô làm những gì nữa?
Mễ Nhu có thể tiếp tục chịu đựng sao? Ai không thể lớn tiếng chứ?
Vì thế, hai người càng nói càng sốt ruột.
Mễ Nhu nói đi nói lại, mồm miệng lanh lợi, lời nói dứt khoát, một hơi tuôn ra một tràng dài. Thang Khải Thành đại khái nghe một nửa câu cũng chưa hiểu. Tuy nhiên, khí thế của anh ta cũng không thua kém, đầu lưỡi liến thoắng, có thể dựa vào âm lượng mà thắng thế.
Giọng của anh to thì tôi sợ anh chắc? Giọng của Mễ Nhu cũng cất lên.
"Những gì anh đã làm là hoàn toàn sai! Nếu anh không thể làm được món ăn đó thì đừng lãng phí nguyên liệu của mọi người!"
"Cô mới sai đấy!"
Mặt khác những thí sinh nhìn thấy bọn họ bên này náo nhiệt như vậy, cả hai đều sắp đánh nhau đến nơi, cũng không có ý đến khuyên ngăn. Họ thản nhiên quay đầu lại, xem Mễ Nhu và Thang Khải Thành đấu khẩu.
Lưỡi vuốt không kịp thẳng, cũng bởi vì cãi nhau với người khác. Thang Khải Thành, anh chàng này không biết cách nhường nhịn con gái. Ai nói người ngoại quốc đều là quý tộc chứ?
Mễ Nhu cũng vậy, cuối cùng đã ngừng giả vờ là một con cừu nhỏ và hiện ra bộ mặt thật của một con hổ cái. Cái miệng này cứ gọi là linh hoạt, khiến Thang Khải Thành choáng váng.
Đánh nhau đi, đó là một cuộc chiến thực sự. Chỉ tranh cãi thì có ích lợi gì? Tốt hơn hết là nên bắt đầu động thủ đi.
Đến lúc đó, cả hai người bọn họ đều bị loại vì vi phạm luật chơi. Những người còn lại sẽ tự động được bước vào vòng trong. Các thí sinh đều có cùng một suy nghĩ. Căn bản là không có ai chủ động ngăn cản cuộc chiến.
Mọi người dường như đang quên một cách có chọn lọc, đó là một chương trình truyền hình thực tế. Dù sao cũng không phải bọn họ mất mặt. Còn về sự nghiệp của Mễ Nhu, ai mà quan tâm chứ?
Khấu Viện Viện đang đứng một góc, dùng sức nắm chặt cái thìa. Kể từ thời điểm cô ấy đến làng Dahuaishu, vận may của cô đã trở nên tồi tệ. Cô ấy đã rất kiên nhẫn, nhưng trong lòng đang cảm thấy rất buồn bực.
Bởi vì cô cảm thấy Đông Gia Thái không thể so sánh được với Hựu Nhất Thôn. Vì vậy, những thí sinh ở đây chỉ biết phó mặc cho mình và từ bỏ cuộc thi.
Bởi vì, bọn họ chắc chắn sẽ vào vòng loại nguy hiểm cùng cả nhóm. Cho nên, bây giờ đã bắt đầu coi những người chơi giống nhau như kẻ thù sao? Cho nên, mỗi người mới gay gắt như vậy, nóng lòng như vậy à?
"Bụp!" Khấu Viện Viện bất ngờ đá văng chậu nước ra ngoài.
Trong căn phòng này, hầu hết mọi thí sinh đều có điều gì đó để nói, ngay cả Đường Hiểu Tuyết, người có tính cách tương đối trung thực và hơi yếu thế, bởi vì anh ta không thể làm được món thịt kho. Cứ phải xin chị đeo kính chỉ dẫn.
"Chị Tịnh, món này phải nấu như thế nào? Có cần cho đậu hũ không? Món này chắc phải cho thêm đậu hũ chứ?"
"Ai da, anh không nên hỏi tôi. Tôi chưa bao giờ sống ở trong làng!" Chị đeo kính căn bản cũng không quan tâm đến anh ta, từ giờ trở đi mọi người chính là đối thủ của nhau.
Đặc biệt là Davy (Từ Đại Vĩ) lại làm theo ý mình, một mực hỗ trợ đi theo Trần Ngọc Khai.
"Trần Ngọc Khai đã nói bao nhiêu lần rồi, anh phải gọi tôi là Davy. Nếu anh còn suy nghĩ trong khi nói, thì hãy nhớ kỹ cái tên này." Từ Đại Vĩ cảm thấy Trần Ngọc Khai đặc biệt vô vị, tầm thường và thô tục. Với một người có gu thẩm mỹ như anh ta thì hắn ta quả thực chính là thiên địch.
"Davy, anh thật là tuyệt với, người ngoại quốc bên kia vẫn còn tên là Thang Khải Thành. Từ Đại Vĩ, anh là người trong nước mà gọi là Davy cái gì?" Tất nhiên, Trần Ngọc Khai cũng không cần nghĩ nhiều đến anh ta. Hắn ta còn cho rằng Từ Đại Vĩ đã bị Tây hóa.
"Gọi tên tiếng Anh của tôi không được sao? Tên tôi là Davy, anh tên là gì?"
"Không cắn (đừng) nhắc đến tôi." Thang Khải Thành không muốn nằm im.
"Nếu anh không nói được tiếng Trung, thì đừng nói nhiều như vậy nữa." Trần Ngọc Khai hoàn toàn không quan tâm đến việc lấy một chọi hai.
"Tôi sẽ không nói, anh mới là (phải) nhiều lời."
"Nghỉ ngơi một chút đi, anh bạn!"
". . . . . ."
Cái này còn xem như là cuộc cãi vã nhỏ nhặt. Chờ cho đến khi Mễ Nhu mặc xong quần áo và xuất hiện trước bàn bếp với phong thái đẹp nhất. Khi cô ta chuẩn bị bắt đầu giúp Thang Khải Thành làm món đùi dê nướng, thì cơn bão Đông Gia Thái mới thực sự ập đến.
Ban đầu vì có người đang ghi âm, Mễ Nhu rất quan tâm đến hình tượng nữ thần dịu dàng và đáng yêu của mình. Mặc dù cô ta nói và làm mọi thứ, nhưng trông nó có vẻ hơi giả tạo và cường điệu trong mắt những thí sinh khác. Nhưng chính vì cô ta đã cố gắng kìm nén tính cách thật của mình. Vì vậy, bề ngoài mới có thể duy trì được mối quan hệ thân thiện với các thí sinh.
Ngay cả Quách Chí Cương, một thanh niên lớn tuổi ở cùng nhóm A và là người đã nhìn thấy tính cách xấu xa của cô ta, vẫn có thể giữ phép lịch sự bề ngoài với cô ta.
Quách Chí Cường chỉ có thể được coi là tốt nghiệp thời kỳ tôn thờ thần tượng trước thời hạn mà thôi. Bản thân anh ta biết rằng anh phải bảo vệ Mễ Nhu nhiều hơn trong cuộc thi. Nhưng anh ta không muốn phơi bày bộ mặt thật của Mễ Nhu với người khác. Mễ Nhu đang làm những điều xấu với người khác, bắt nạt và đàn áp những thí sinh khác, nhưng đối với anh ta thì có hại gì đâu?
Mà không phải, vừa rồi, Mễ Nhu lại ung dung thản nhiên chỉnh sửa lại chị đeo kính à. Anh ta từ lâu cũng đã rất ghét chị đeo kính. Những người khác cũng không phải là nhân viên của nhà cô ta, tại sao họ phải nghe lời cô ta? Nếu hôm nay chị đeo kính bị loại thì tốt rồi. Cơ hội vào vòng trong của anh ta càng cao hơn.
Mễ Nhu trên thực tế bề ngoài thì trong sáng và xinh đẹp nhưng nội tâm thì như cây ớt nhỏ sẵn sàng làm người khác sặc chết bất cứ lúc nào.
Chỉ vì tính tình nóng nảy và cái miệng không khoan nhượng này, cho nên cô ta vào nghề đã sáu năm mà cũng chưa thể nổi lên được.
Mễ Nhu cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, và sau đó từ từ kìm nén bản chất của mình và học cách giả vờ. Chỉ là cô ta học còn chưa tới nơi tới chốn.
Ngay từ đầu lúc đang làm đùi dê, mọi người làm với nhau vẫn khá hòa hợp.
Thang Khải Thành chi tiền ra, rồi sai khiến cô gái “hiền lành” Mễ Nhu, cũng khá là có cảm giác thành tựu.
Ngoài việc thỉnh thoảng giả vờ tỏ ra đáng yêu một chút, Mễ Nhu còn bình tĩnh giúp đỡ Thang Khải Thành. Thang Khải Thành yêu cầu cô ta làm gì thì cô ta làm cái đấy.
Cho đến khi Thang Khải Thành bắt đầu lấy dao róc xương đùi dê. Mễ Nhu lúc này mới không nhịn được nữa phải ngăn cản anh ta.
"Này, dừng tay, anh mau ngừng tay lại trước đã. Anh đang làm gì đấy?" Để ngăn Thang Khải Thành, Mễ Nhu kéo mạnh tay anh ta.
"Đốt (nướng) đùi dê đấy!" Thang Khải Thành không hài lòng liếc nhìn Mễ Nhu một cái.
Điều anh ta không thích nhất là những người phụ nữ nghĩ rằng họ rất hấp dẫn và cứ lần lượt dùng ngực cọ vào cánh tay anh ta.
Phải nói rằng lần này thực sự Thang Khải Thành đã hiểu lầm Mễ Nhu. Mễ Nhu hoàn toàn không có ý định cám dỗ anh ta trước ống kính. Cô không cẩn thận chạm vào người anh ta, lý do duy nhất là vì vóc dáng anh ta rất cao lớn.
"Nướng đùi dê sao lại phải lọc xương ra? Anh thật ra có thể làm được không?" Mễ Nhu tử kéo tay Thang Khải Thành không buồn. Sống chết không để cho anh ta tiếp tục phá hoại đùi dê. Thịt dê nướng thì không được gọi là đùi dê nướng!
"Không lóc xương ra thì làm sao mà nướng?"
"Vừa rồi tôi đã hỏi anh có thể làm được đùi dê nướng hay không, anh đã nói anh làm được! Bây giờ thì anh đang làm cái gì vậy? Nếu không biết làm, anh không thể hỏi qua người khác được sao? Bên này có người làm được nhé!"
"Tôi vốn. . . . . . đến gần. . . . . . lại!" Mễ Nhu nghi ngờ khả năng nấu nướng của anh ta, Thang Khải Thành lại càng không vui, hơi lớn tiếng một chút.
Mễ Nhu vừa thấy Thang Khải Thành bất lịch sự như vậy, lại còn dùng miệng lưỡi ăn nói bậy bạ. Cô ta cũng không thể nén nổi cơn giận.
Ban đầu, Mễ Nhu còn muốn chịu đựng. Nhưng với tính cách nóng như ớt của cô ta. Huống hồ, Thang Khải Thành còn chủ động khai hỏa nữa.
Nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, Mễ Nhu thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Mễ Nhu lớn lên trong bếp từ khi còn nhỏ, và cô ta có cảm tình đặc biệt với phòng bếp. Khi còn học cấp 2, cô ta cùng các bạn trong lớp đi tham gia cuộc thi nấu ăn toàn quốc dành cho các trường cao đẳng, đại học đầu bếp. Các học sinh cũng đều nghe Mễ Nhu chỉ huy. Mễ Nhu, với tư cách là bếp trưởng, đã giành giải Á quân quốc gia trong cuộc thi đồng đội.
Bây giờ, một chàng trai như Thang Khải Thành, đột nhiên xuất hiện không biết nấu món ăn Trung Quốc chút nào. Còn hướng dẫn cô làm những gì nữa?
Mễ Nhu có thể tiếp tục chịu đựng sao? Ai không thể lớn tiếng chứ?
Vì thế, hai người càng nói càng sốt ruột.
Mễ Nhu nói đi nói lại, mồm miệng lanh lợi, lời nói dứt khoát, một hơi tuôn ra một tràng dài. Thang Khải Thành đại khái nghe một nửa câu cũng chưa hiểu. Tuy nhiên, khí thế của anh ta cũng không thua kém, đầu lưỡi liến thoắng, có thể dựa vào âm lượng mà thắng thế.
Giọng của anh to thì tôi sợ anh chắc? Giọng của Mễ Nhu cũng cất lên.
"Những gì anh đã làm là hoàn toàn sai! Nếu anh không thể làm được món ăn đó thì đừng lãng phí nguyên liệu của mọi người!"
"Cô mới sai đấy!"
Mặt khác những thí sinh nhìn thấy bọn họ bên này náo nhiệt như vậy, cả hai đều sắp đánh nhau đến nơi, cũng không có ý đến khuyên ngăn. Họ thản nhiên quay đầu lại, xem Mễ Nhu và Thang Khải Thành đấu khẩu.
Lưỡi vuốt không kịp thẳng, cũng bởi vì cãi nhau với người khác. Thang Khải Thành, anh chàng này không biết cách nhường nhịn con gái. Ai nói người ngoại quốc đều là quý tộc chứ?
Mễ Nhu cũng vậy, cuối cùng đã ngừng giả vờ là một con cừu nhỏ và hiện ra bộ mặt thật của một con hổ cái. Cái miệng này cứ gọi là linh hoạt, khiến Thang Khải Thành choáng váng.
Đánh nhau đi, đó là một cuộc chiến thực sự. Chỉ tranh cãi thì có ích lợi gì? Tốt hơn hết là nên bắt đầu động thủ đi.
Đến lúc đó, cả hai người bọn họ đều bị loại vì vi phạm luật chơi. Những người còn lại sẽ tự động được bước vào vòng trong. Các thí sinh đều có cùng một suy nghĩ. Căn bản là không có ai chủ động ngăn cản cuộc chiến.
Mọi người dường như đang quên một cách có chọn lọc, đó là một chương trình truyền hình thực tế. Dù sao cũng không phải bọn họ mất mặt. Còn về sự nghiệp của Mễ Nhu, ai mà quan tâm chứ?
Khấu Viện Viện đang đứng một góc, dùng sức nắm chặt cái thìa. Kể từ thời điểm cô ấy đến làng Dahuaishu, vận may của cô đã trở nên tồi tệ. Cô ấy đã rất kiên nhẫn, nhưng trong lòng đang cảm thấy rất buồn bực.
Bởi vì cô cảm thấy Đông Gia Thái không thể so sánh được với Hựu Nhất Thôn. Vì vậy, những thí sinh ở đây chỉ biết phó mặc cho mình và từ bỏ cuộc thi.
Bởi vì, bọn họ chắc chắn sẽ vào vòng loại nguy hiểm cùng cả nhóm. Cho nên, bây giờ đã bắt đầu coi những người chơi giống nhau như kẻ thù sao? Cho nên, mỗi người mới gay gắt như vậy, nóng lòng như vậy à?
"Bụp!" Khấu Viện Viện bất ngờ đá văng chậu nước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.