Chương 40: Người Chủ Trì
Tước Minh
19/04/2022
Trong phòng bếp vốn đang rất sôi động, trong góc đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. Tất cả các thí sinh như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng và nhìn Khấu Viện Viện, người đã bị họ bỏ mặc.
"Vì sao mọi người lại nghĩ chúng ta phải là nhóm thua cuộc? Có phải mọi người nghĩ rằng hôm nay sẽ có hai người trong nhóm chúng ta rời đi nên chúng ta đều là kẻ thù của nhau? Nhưng mà, hiện tại chúng ta không phải đang đứng trong vòng loại trừ. Chúng ta bây giờ vẫn còn chung một nhóm mà không phải sao?"
Đây là lần đầu tiên trong những ngày này Khấu Viện Viện lớn tiếng với tất cả các thí sinh.
Cô ấy vẫn luôn thành thật, nghe lời và cố gắng làm một đứa trẻ tốt. Đến hôm nay các thí sinh mới phát hiện ra cô em út cũng rất mạnh mẽ, thẳng thắn.
"Tại sao mọi người không nghĩ tới người bị loại sẽ là hai người của nhóm Hựu Nhất Thôn? Chúng ta làm sao mà so được với nhóm Hựu Nhất Thôn? Trong khi còn chưa bắt tay vào làm mà đã thừa nhận thất bại trước. Hơn nữa còn gây rắc rối cho những người cùng nhóm. Cứ như vậy từ bỏ cuộc thi mà không phản kháng? Điều đó thật thú vị phải không?
Ý nghĩa của cái gọi là cuộc thi đồng đội không phải mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau, học hỏi điểm mạnh của nhau, từ đó làm ra một món ăn hoàn hảo sao?
Vì cái gì chúng ta phải níu kéo nhau, ném đá lẫn nhau? Mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, trước tiên cố gắng thử làm một món ăn ngon, xem có thể đánh bại được Hựu Nhất Thôn không. Sau đó cùng đi đến vòng loại nguy hiểm, chẳng lẽ không được sao? Nếu tự sát mà không cần phải chiến đấu, cho dù có thể ở lại, thì có ý nghĩa gì?"
Sau khi Khấu Viện Viện nói những lời này, những thí sinh trong bếp đột nhiên rất yên lặng. Hơn nửa ngày cũng không có ai nói với nhau câu nào.
Một đứa trẻ nhỏ tuổi nhất đang hỏi những người lớn ở đây. Tại sao mọi người lại từ bỏ cuộc thi và chỉ nghĩ đến việc gây rắc rối cho người của mình?
Bọn họ chợt nhận ra rằng dường như họ đã có phần hơi quá đáng. Cuộc thi trở thành như vậy thật là hổ thẹn. Như Khấu Viện Viện đã nói, hãy cố gắng làm ra những món ăn ngon trước đã!
Cho đến khi chị đeo kính đột nhiên hỏi: "Đã một giờ trôi qua rồi, chúng ta còn kịp không?"
"Sao lại không kịp?" Khấu Viện Viện xoay người nhìn chị ta.
Lần đầu tiên Diên Tịnh phát hiện, Khấu Viện Viện có đôi mắt sáng như vậy. Như thể cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng có thể nghĩ ra cách để giúp mọi người vượt qua nó. Diên Tịnh thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác. Đôi vai gầy của Khấu Viện Viện có đáng để mọi người tin tưởng?
Rất nhanh Diên Tịnh đã lắc đầu, cố gắng loại bỏ ý tưởng nực cười này ra khỏi đầu. Đối phương vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tuy nhiên, lúc này, Khấu Viện Viện cũng đã bắt đầu hành động.
Cô ấy đi đến chỗ Thang Khải Thành và Mễ Nhu. "Chú Thang, cách làm của chú có lẽ là phương pháp chế biến đùi cừu nướng của người nước ngoài. Không thuộc loại món ăn thôn quê. Chú đang bị lạc đề rồi ."
". . . . . ." Tôi không phải là chú! Ta không có già như vậy.
"Chị Mễ Nhu, chị có cách nào để hoàn thành món ăn này không?" Khấu Viện Viện ngẩng đầu lên và kiên quyết nhìn vào mắt Mễ Nhu.
Mễ Nhu cảm thấy Khấu Viện Viện đang rất nghiêm túc. Khi tất cả mọi người đều từ bỏ, từ bỏ bản thân và nhiều lần làm trò cười cho thiên hạ thì Khấu Viện Viện, đứa trẻ này thực sự muốn cả nhóm của họ cùng nhau tiến lên.
Chẳng hiểu sao Mễ Nhu lại bất ngờ cảm động trước sự cố chấp trẻ con này. Cô ta vốn là một đầu bếp lão luyện. Cho dù mấy năm nay không động đến nhưng cô ta vẫn biết một số thủ thuật trong phòng bếp.
"Không thành vấn đề."
"Tốt lắm, chú Thang, mời chú phối hợp thật tốt với chị Mễ Nhu. Lần này hãy để cho chị Mễ Nhu đảm đương chủ trì món ăn! Nếu chú có vấn đề gì, thật sự biểu đạt không được rõ ràng lắm. Vui lòng nói tiếng Anh, anh Đại Vĩ sẽ phiên dịch giúp chú."
Sau khi Khấu Viện Viện nói xong liền nhìn về phía Từ Đại Vĩ. Nghề nghiệp của Từ Đại Vĩ là phiên dịch tiếng Anh, sở thích của anh ta là tham gia các chương trình thực tế khác nhau, thích lối sống cá nhân và độc đáo, cũng thích làm những điều bất ngờ và thích người khác gọi anh ta là Davy.
Lần này nhìn thấy khuôn mặt Khấu Viện Viện nghiêm tuc như vậy. Từ Đại Vĩ đột nhiên cảm thấy trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, nếu chơi ngược lại thì hẳn là rất đẹp trai! Vì thế, anh ta tự nhiên gật đầu với Khấu Viện Viện.
"Không thành vấn đề! Ta ok!" Nhưng mà, chú Đại Vĩ xưng hô kiểu gì vậy? Thật sự khó nghe quá.
Sau đó, Khấu Viện Viện lại bước đến bên cạnh Trần Ngọc Khai.
"Chú Trần, lần này lên TV, chú cũng hy vọng con gái chú nhìn thấy bố của mình rất đẹp trai và nấu được món ăn tuyệt vời đúng không? Hãy làm gì đó thay vì đứng bên cạnh nói những lời thừa thãi ảnh hưởng đến người khác."
"Tôi. . . . . . làm món cá nướng rất ngon, con gái của tôi rất thích." Trần Ngọc Khai đột nhiên tiếp lời.
"Những món ăn được gọi là nguyên liệu nấu ăn tự do không nhất thiết phải là một món, đúng không? Cá toàn là còn tươi sống mới được đánh bắt lên, dùng làm sashimi là ngon nhất. Phần còn lại hầm vừa chiên là có thể thêm một món nữa. Như vậy chúng ta sẽ có thêm một món ăn nữa ."
"Cũng được đấy. Kỹ thuật dùng dao của cháu rất tốt, để cho cháu làm món sashimi luôn nhé?" Trần Ngọc Khai, người rất keo kiệt và thường xuyên tát vào mặt người khác, không ngờ lần này lại không phản đối Khấu Viện Viện.
"Được!"
Khấu Viện Viện đồng ý với Trần Ngọc Khai và đi về phía Đường Hiểu Tuyết một lần nữa.
"Anh Hiểu Tuyết, món thịt kho thực chất là phải có đậu phụ. Trong nồi thường sẽ có thịt ba chỉ, bắp cải, đậu hũ tươi, đậu hũ đông lạnh, đậu hũ chiên .... Những thành phần này đều có sẵn. Đặc điểm của món này chủ yếu là ăn chay, chay và mặn trộn lẫn, nhiều dầu mỡ nhưng không hề ngấy. Đợi một lát, anh có thể xem cách chị Diên Tịnh hầm canh gà."
"Ồ. Làm sao mà em biết được?" Đường Hiểu Tuyết không thể không hỏi lại Khấu Viện Viện.
"Trước đó hai ngày, trên TV có chiếu."
"Vậy à." Đường Hiểu Tuyết đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Khấu Viện Viện giống như bếp trưởng dạo qua một vòng quanh phòng. Mọi người cuối cùng vê vị trí và bắt đầu làm công việc của họ.
Mọi người bỗng dưng phát hiện ra, Khấu Viện Viện dường như không đơn giản như họ nghĩ.
Ngay cả khi mọi người ồn ào, hỗn loạn, cô ấy vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh. Sau đó, tìm cơ hội, đánh trúng mục tiêu và nắm giữ, kiểm soát cả nhóm.
Tuy nhiên, cô ấy dường như có một nền tảng vững chắc về nấu ăn, cô ấy dường như biết tất cả mọi thứ và đầu óc minh mẫn.
Theo những gì cô ấy nói, nhóm Đông Gia Thái của họ có thể giành chiến thắng sao? Ít nhất thì nó cũng không giống như vừa rồi, chưa bắt đầu, chưa cố gắng thử mà đã rối tung lên.
Khấu Viện Viện phối hợp rất ăn ý với Trần Ngọc Khai, cô nhanh chóng vung dao làm bếp cắt ra từng miếng sashimi mỏng và trong suốt. Ít nhất, về kỹ năng dùng dao, cô ấy sẽ không thua bất kỳ ai cả. Món sashimi này sẽ cho nhóm bọn họ một hoặc thậm chí có thể nhiều điểm hơn.
Ngoài cửa phòng bếp, Tô Vĩnh Dân đang định đi vào thuyết phục cuộc chiến, liếc nhìn Triệu Phi Nhiên, hai người im lặng rời đi.
"Vì sao mọi người lại nghĩ chúng ta phải là nhóm thua cuộc? Có phải mọi người nghĩ rằng hôm nay sẽ có hai người trong nhóm chúng ta rời đi nên chúng ta đều là kẻ thù của nhau? Nhưng mà, hiện tại chúng ta không phải đang đứng trong vòng loại trừ. Chúng ta bây giờ vẫn còn chung một nhóm mà không phải sao?"
Đây là lần đầu tiên trong những ngày này Khấu Viện Viện lớn tiếng với tất cả các thí sinh.
Cô ấy vẫn luôn thành thật, nghe lời và cố gắng làm một đứa trẻ tốt. Đến hôm nay các thí sinh mới phát hiện ra cô em út cũng rất mạnh mẽ, thẳng thắn.
"Tại sao mọi người không nghĩ tới người bị loại sẽ là hai người của nhóm Hựu Nhất Thôn? Chúng ta làm sao mà so được với nhóm Hựu Nhất Thôn? Trong khi còn chưa bắt tay vào làm mà đã thừa nhận thất bại trước. Hơn nữa còn gây rắc rối cho những người cùng nhóm. Cứ như vậy từ bỏ cuộc thi mà không phản kháng? Điều đó thật thú vị phải không?
Ý nghĩa của cái gọi là cuộc thi đồng đội không phải mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau, học hỏi điểm mạnh của nhau, từ đó làm ra một món ăn hoàn hảo sao?
Vì cái gì chúng ta phải níu kéo nhau, ném đá lẫn nhau? Mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, trước tiên cố gắng thử làm một món ăn ngon, xem có thể đánh bại được Hựu Nhất Thôn không. Sau đó cùng đi đến vòng loại nguy hiểm, chẳng lẽ không được sao? Nếu tự sát mà không cần phải chiến đấu, cho dù có thể ở lại, thì có ý nghĩa gì?"
Sau khi Khấu Viện Viện nói những lời này, những thí sinh trong bếp đột nhiên rất yên lặng. Hơn nửa ngày cũng không có ai nói với nhau câu nào.
Một đứa trẻ nhỏ tuổi nhất đang hỏi những người lớn ở đây. Tại sao mọi người lại từ bỏ cuộc thi và chỉ nghĩ đến việc gây rắc rối cho người của mình?
Bọn họ chợt nhận ra rằng dường như họ đã có phần hơi quá đáng. Cuộc thi trở thành như vậy thật là hổ thẹn. Như Khấu Viện Viện đã nói, hãy cố gắng làm ra những món ăn ngon trước đã!
Cho đến khi chị đeo kính đột nhiên hỏi: "Đã một giờ trôi qua rồi, chúng ta còn kịp không?"
"Sao lại không kịp?" Khấu Viện Viện xoay người nhìn chị ta.
Lần đầu tiên Diên Tịnh phát hiện, Khấu Viện Viện có đôi mắt sáng như vậy. Như thể cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng có thể nghĩ ra cách để giúp mọi người vượt qua nó. Diên Tịnh thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác. Đôi vai gầy của Khấu Viện Viện có đáng để mọi người tin tưởng?
Rất nhanh Diên Tịnh đã lắc đầu, cố gắng loại bỏ ý tưởng nực cười này ra khỏi đầu. Đối phương vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tuy nhiên, lúc này, Khấu Viện Viện cũng đã bắt đầu hành động.
Cô ấy đi đến chỗ Thang Khải Thành và Mễ Nhu. "Chú Thang, cách làm của chú có lẽ là phương pháp chế biến đùi cừu nướng của người nước ngoài. Không thuộc loại món ăn thôn quê. Chú đang bị lạc đề rồi ."
". . . . . ." Tôi không phải là chú! Ta không có già như vậy.
"Chị Mễ Nhu, chị có cách nào để hoàn thành món ăn này không?" Khấu Viện Viện ngẩng đầu lên và kiên quyết nhìn vào mắt Mễ Nhu.
Mễ Nhu cảm thấy Khấu Viện Viện đang rất nghiêm túc. Khi tất cả mọi người đều từ bỏ, từ bỏ bản thân và nhiều lần làm trò cười cho thiên hạ thì Khấu Viện Viện, đứa trẻ này thực sự muốn cả nhóm của họ cùng nhau tiến lên.
Chẳng hiểu sao Mễ Nhu lại bất ngờ cảm động trước sự cố chấp trẻ con này. Cô ta vốn là một đầu bếp lão luyện. Cho dù mấy năm nay không động đến nhưng cô ta vẫn biết một số thủ thuật trong phòng bếp.
"Không thành vấn đề."
"Tốt lắm, chú Thang, mời chú phối hợp thật tốt với chị Mễ Nhu. Lần này hãy để cho chị Mễ Nhu đảm đương chủ trì món ăn! Nếu chú có vấn đề gì, thật sự biểu đạt không được rõ ràng lắm. Vui lòng nói tiếng Anh, anh Đại Vĩ sẽ phiên dịch giúp chú."
Sau khi Khấu Viện Viện nói xong liền nhìn về phía Từ Đại Vĩ. Nghề nghiệp của Từ Đại Vĩ là phiên dịch tiếng Anh, sở thích của anh ta là tham gia các chương trình thực tế khác nhau, thích lối sống cá nhân và độc đáo, cũng thích làm những điều bất ngờ và thích người khác gọi anh ta là Davy.
Lần này nhìn thấy khuôn mặt Khấu Viện Viện nghiêm tuc như vậy. Từ Đại Vĩ đột nhiên cảm thấy trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, nếu chơi ngược lại thì hẳn là rất đẹp trai! Vì thế, anh ta tự nhiên gật đầu với Khấu Viện Viện.
"Không thành vấn đề! Ta ok!" Nhưng mà, chú Đại Vĩ xưng hô kiểu gì vậy? Thật sự khó nghe quá.
Sau đó, Khấu Viện Viện lại bước đến bên cạnh Trần Ngọc Khai.
"Chú Trần, lần này lên TV, chú cũng hy vọng con gái chú nhìn thấy bố của mình rất đẹp trai và nấu được món ăn tuyệt vời đúng không? Hãy làm gì đó thay vì đứng bên cạnh nói những lời thừa thãi ảnh hưởng đến người khác."
"Tôi. . . . . . làm món cá nướng rất ngon, con gái của tôi rất thích." Trần Ngọc Khai đột nhiên tiếp lời.
"Những món ăn được gọi là nguyên liệu nấu ăn tự do không nhất thiết phải là một món, đúng không? Cá toàn là còn tươi sống mới được đánh bắt lên, dùng làm sashimi là ngon nhất. Phần còn lại hầm vừa chiên là có thể thêm một món nữa. Như vậy chúng ta sẽ có thêm một món ăn nữa ."
"Cũng được đấy. Kỹ thuật dùng dao của cháu rất tốt, để cho cháu làm món sashimi luôn nhé?" Trần Ngọc Khai, người rất keo kiệt và thường xuyên tát vào mặt người khác, không ngờ lần này lại không phản đối Khấu Viện Viện.
"Được!"
Khấu Viện Viện đồng ý với Trần Ngọc Khai và đi về phía Đường Hiểu Tuyết một lần nữa.
"Anh Hiểu Tuyết, món thịt kho thực chất là phải có đậu phụ. Trong nồi thường sẽ có thịt ba chỉ, bắp cải, đậu hũ tươi, đậu hũ đông lạnh, đậu hũ chiên .... Những thành phần này đều có sẵn. Đặc điểm của món này chủ yếu là ăn chay, chay và mặn trộn lẫn, nhiều dầu mỡ nhưng không hề ngấy. Đợi một lát, anh có thể xem cách chị Diên Tịnh hầm canh gà."
"Ồ. Làm sao mà em biết được?" Đường Hiểu Tuyết không thể không hỏi lại Khấu Viện Viện.
"Trước đó hai ngày, trên TV có chiếu."
"Vậy à." Đường Hiểu Tuyết đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Khấu Viện Viện giống như bếp trưởng dạo qua một vòng quanh phòng. Mọi người cuối cùng vê vị trí và bắt đầu làm công việc của họ.
Mọi người bỗng dưng phát hiện ra, Khấu Viện Viện dường như không đơn giản như họ nghĩ.
Ngay cả khi mọi người ồn ào, hỗn loạn, cô ấy vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh. Sau đó, tìm cơ hội, đánh trúng mục tiêu và nắm giữ, kiểm soát cả nhóm.
Tuy nhiên, cô ấy dường như có một nền tảng vững chắc về nấu ăn, cô ấy dường như biết tất cả mọi thứ và đầu óc minh mẫn.
Theo những gì cô ấy nói, nhóm Đông Gia Thái của họ có thể giành chiến thắng sao? Ít nhất thì nó cũng không giống như vừa rồi, chưa bắt đầu, chưa cố gắng thử mà đã rối tung lên.
Khấu Viện Viện phối hợp rất ăn ý với Trần Ngọc Khai, cô nhanh chóng vung dao làm bếp cắt ra từng miếng sashimi mỏng và trong suốt. Ít nhất, về kỹ năng dùng dao, cô ấy sẽ không thua bất kỳ ai cả. Món sashimi này sẽ cho nhóm bọn họ một hoặc thậm chí có thể nhiều điểm hơn.
Ngoài cửa phòng bếp, Tô Vĩnh Dân đang định đi vào thuyết phục cuộc chiến, liếc nhìn Triệu Phi Nhiên, hai người im lặng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.