Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Chương 27: Hoàng Thủ Chính
Đông Nhật Chi Dương
18/03/2023
Người dịch: Nxkhiêm
Nửa canh giờ sau, Khương Anh Kiệt dẫn mấy trăm nhân mã chạy đến hội họp cùng mọi người. Ngoại trừ ba trăm gia đinh, còn có một nam tử mặc quan y thiên hộ suất lĩnh hơn ba trăm người đứng ở một bên.
- Tiểu nhân Hoàng Thủ Chính, gặp qua Tiểu vương gia!
Người này không chờ Khương Anh Kiệt giới thiệu đã chủ động tiến lên, cúi người hạ bái.
- Ha ha ha, Hoàng thiên hộ không cần đa lễ, mau mau đứng lên!
Phong Nguyên lập tức nâng đối phương dậy, khi bàn tay chạm đến vai của đối phương, hơi hơi cảm ứng, có thể nhận ra được thực lực của đối phương không yếu, có công phu trong người.
Mặc dù hơn ba trăm người đứng phía sau Hoàng Thủ Chính chỉ mặc chiến giáp rách nát, thế nhưng binh khí trong tay lại sáng bóng tinh quang, trong lúc mơ hồ tạo thành hàng ngũ.
Từ điểm đó là có thể nhìn ra, Hoàng Thủ Chính không giống những Vệ Sở Binh khác. Binh sĩ dưới trướng nắm giữ chiến lực không tầm thường.
- Bản vương chật vật chạy trốn khỏi Kim Lăng, vốn tưởng rằng Hoàng thiên hộ sẽ bỏ ta mà đi, không nghĩ tới, Hoàng huynh đệ lại vào lúc này còn không rời không bỏ, ta đây là coi thường Hoàng huynh đệ rồi!
Phong Nguyên thẳng thắn nói ý nghĩ trong lòng mình ra, đồng thời thật lòng hành lễ xin lỗi Hoàng Thủ Chính.
Đây là biểu lộ thái độ, muốn mua chuộc lòng người.
Cái mông quyết định cái đầu, người ở vị trí nào phải nghĩ cho mình ở vị trí đó
Phong Nguyên dù không quá thông hiểu chuyện mua chuộc lòng người này nhưng thân phận của hắn bất kể là thế tử Phong Chân Hầu ở thế giới Phong Thần hay là tiểu Vương gia của phủ Chu Vương ở thế giới này đều bắt buộc hắn phải học được chiêu này, dù chỉ là dưới hình thức thô sơ, giản lược.
- Tiểu vương gia nói quá lời rồi! Tiểu nhân không dám nhận!
Quả nhiên, Hoàng Thủ Chính bị thái độ này của Phong Nguyên làm cho cảm động đến mức sắc mặt đỏ lên, hắn vội vã hạ bái lần nữa, ngữ khí đều có chút run rẩy.
- Trong khoảng thời gian Tiểu vương gia đến Kim Lăng, ngài chiêu mộ cao thủ, huấn luyện binh sĩ, trong lòng chí lớn, tiểu nhân bất tài, nguyện đầu nhập vào dưới trướng Tiểu vương gia, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!
Thân là Vệ Sở Binh, trời sinh liền trên người bị dán vào nhãn mác nhỏ yếu.
Hoàng Thủ Chính thân là thiên hộ, từ nhỏ được phụ thân bồi dưỡng huấn luyện đao thương võ nghệ, luyện được một thân bản lĩnh. Nhưng mỗi lần đến Kim Lăng, đều sẽ gặp phải ánh mắt khinh thường của những sĩ tử phú thương kia, không có bất cứ người nào tỏ ý coi trọng đối với hắn dù chỉ là giả dối.
Hắn cũng là người có tâm có chí khí, thường thường chịu đến loại kích thích này, đã sớm nghĩ tìm cơ hội ra trận giết địch lập xuống đại công.
Đợi đến sau khi kiến công lập nghiệp, để đám văn nhân sĩ tử chó má trong Kim Lăng kia biết bản lãnh của hắn.
Lúc trước, khi Phong Nguyên bắt đầu chiêu mộ cao thủ, huấn luyện gia đinh, Hoàng Thủ Chính đã phái người lặng lẽ quan tâm, cảm thấy đã hơi hiểu được về vị Tiểu vương gia, cháu ruột của Chu Vương này, cho nên mới nghĩ đến chuyện nương nhờ vào Phong Nguyên.
Hiện tại, Phong Nguyên thể hiện sự coi trọng hắn như vậy, càng làm cho Hoàng Thủ Chính nhiệt huyết sôi trào, loại cảm giác coi trọng này chính là đều hắn mong muốn nhất.
- Tốt, được! Khanh không phụ ta, ta không phụ khanh! Sau đó Hoàng huynh đệ chính là Hữu Vệ Thiên Hộ của phủ Chu Vương ta!
Phong Nguyên cười ha ha.
Thời kỳ Minh sơ, phiên vương có thể nắm giữ ba đội thân vệ, mỗi một đội thân vệ nhiều thì hơn mười nghìn người, ít thì cũng có một, hai ngàn người. Chỉ có điều sau đó khi Minh Thành Tổ đăng vị, chế độ phiên vương thân vệ liền từ từ triệt hồi. Nhưng ở bề ngoài, chế độ này cũng không có huỷ bỏ.
Khi bắt đầu chiêu mộ hộ vệ, Phong Nguyên cũng đã xác định 300 người Khương Anh Kiệt huấn luyện là Tả Vệ của Vương phủ, Khương Anh Kiệt chính là chỉ huy Tả Vệ.
Chờ sau này, Phong Nguyên sẽ chế ba đội thân vệ của phủ Chu Vương thành một nhánh đại quân.
- Hữu Vệ Thiên Hộ của Vương phủ Hoàng Thủ Chính tạ Tiểu vương gia đề bạt!
Hoàng Thủ Chính lớn tiếng lĩnh mệnh.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt của đám người Triệu Hoành, Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc lộ ra cảm xúc hâm mộ, Hoàng Thủ Chính này vừa đến đã trở thành nhân vật có thực quyền, xếp hạng trước năm của phủ Chu Vương.
Chỉ có điều bọn hắn cũng biết, Hoàng Thủ Chính nguyên vốn là triều đình thiên hộ, lúc đến quy phục còn dẫn theo hơn ba trăm nhân mã, được Tiểu vương gia coi trọng là chuyện không thể bình thường hơn được.
Sau khi Hoàng Thủ Chính chính thức nương nhờ vào, đoàn người cũng không trì hoãn thời gian, lúc này mang theo lương thảo, đồ quân nhu, vàng bạc, quân giới, đi thẳng về phương hướng bến đò ở phía Bắc.
Ở trên đường, Phong Nguyên lôi kéo Hoàng Thủ Chính, Khương Anh Kiệt không ngừng nói chuyện, vô tình hay cố ý khảo giáo vài câu.
- Võ nghệ cùng năng lực luyện binh của Hoàng Thủ Chính cũng tương đương với Khương Anh Kiệt mà còn có năng lực chỉ huy chiến trận nhất định, là một nhân tài!
Đối với thủ hạ mình mới vừa thu, Phong Nguyên cũng bí mật ước đoán năng lực trong bóng tối.
Nửa canh giờ sau, Khương Anh Kiệt dẫn mấy trăm nhân mã chạy đến hội họp cùng mọi người. Ngoại trừ ba trăm gia đinh, còn có một nam tử mặc quan y thiên hộ suất lĩnh hơn ba trăm người đứng ở một bên.
- Tiểu nhân Hoàng Thủ Chính, gặp qua Tiểu vương gia!
Người này không chờ Khương Anh Kiệt giới thiệu đã chủ động tiến lên, cúi người hạ bái.
- Ha ha ha, Hoàng thiên hộ không cần đa lễ, mau mau đứng lên!
Phong Nguyên lập tức nâng đối phương dậy, khi bàn tay chạm đến vai của đối phương, hơi hơi cảm ứng, có thể nhận ra được thực lực của đối phương không yếu, có công phu trong người.
Mặc dù hơn ba trăm người đứng phía sau Hoàng Thủ Chính chỉ mặc chiến giáp rách nát, thế nhưng binh khí trong tay lại sáng bóng tinh quang, trong lúc mơ hồ tạo thành hàng ngũ.
Từ điểm đó là có thể nhìn ra, Hoàng Thủ Chính không giống những Vệ Sở Binh khác. Binh sĩ dưới trướng nắm giữ chiến lực không tầm thường.
- Bản vương chật vật chạy trốn khỏi Kim Lăng, vốn tưởng rằng Hoàng thiên hộ sẽ bỏ ta mà đi, không nghĩ tới, Hoàng huynh đệ lại vào lúc này còn không rời không bỏ, ta đây là coi thường Hoàng huynh đệ rồi!
Phong Nguyên thẳng thắn nói ý nghĩ trong lòng mình ra, đồng thời thật lòng hành lễ xin lỗi Hoàng Thủ Chính.
Đây là biểu lộ thái độ, muốn mua chuộc lòng người.
Cái mông quyết định cái đầu, người ở vị trí nào phải nghĩ cho mình ở vị trí đó
Phong Nguyên dù không quá thông hiểu chuyện mua chuộc lòng người này nhưng thân phận của hắn bất kể là thế tử Phong Chân Hầu ở thế giới Phong Thần hay là tiểu Vương gia của phủ Chu Vương ở thế giới này đều bắt buộc hắn phải học được chiêu này, dù chỉ là dưới hình thức thô sơ, giản lược.
- Tiểu vương gia nói quá lời rồi! Tiểu nhân không dám nhận!
Quả nhiên, Hoàng Thủ Chính bị thái độ này của Phong Nguyên làm cho cảm động đến mức sắc mặt đỏ lên, hắn vội vã hạ bái lần nữa, ngữ khí đều có chút run rẩy.
- Trong khoảng thời gian Tiểu vương gia đến Kim Lăng, ngài chiêu mộ cao thủ, huấn luyện binh sĩ, trong lòng chí lớn, tiểu nhân bất tài, nguyện đầu nhập vào dưới trướng Tiểu vương gia, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!
Thân là Vệ Sở Binh, trời sinh liền trên người bị dán vào nhãn mác nhỏ yếu.
Hoàng Thủ Chính thân là thiên hộ, từ nhỏ được phụ thân bồi dưỡng huấn luyện đao thương võ nghệ, luyện được một thân bản lĩnh. Nhưng mỗi lần đến Kim Lăng, đều sẽ gặp phải ánh mắt khinh thường của những sĩ tử phú thương kia, không có bất cứ người nào tỏ ý coi trọng đối với hắn dù chỉ là giả dối.
Hắn cũng là người có tâm có chí khí, thường thường chịu đến loại kích thích này, đã sớm nghĩ tìm cơ hội ra trận giết địch lập xuống đại công.
Đợi đến sau khi kiến công lập nghiệp, để đám văn nhân sĩ tử chó má trong Kim Lăng kia biết bản lãnh của hắn.
Lúc trước, khi Phong Nguyên bắt đầu chiêu mộ cao thủ, huấn luyện gia đinh, Hoàng Thủ Chính đã phái người lặng lẽ quan tâm, cảm thấy đã hơi hiểu được về vị Tiểu vương gia, cháu ruột của Chu Vương này, cho nên mới nghĩ đến chuyện nương nhờ vào Phong Nguyên.
Hiện tại, Phong Nguyên thể hiện sự coi trọng hắn như vậy, càng làm cho Hoàng Thủ Chính nhiệt huyết sôi trào, loại cảm giác coi trọng này chính là đều hắn mong muốn nhất.
- Tốt, được! Khanh không phụ ta, ta không phụ khanh! Sau đó Hoàng huynh đệ chính là Hữu Vệ Thiên Hộ của phủ Chu Vương ta!
Phong Nguyên cười ha ha.
Thời kỳ Minh sơ, phiên vương có thể nắm giữ ba đội thân vệ, mỗi một đội thân vệ nhiều thì hơn mười nghìn người, ít thì cũng có một, hai ngàn người. Chỉ có điều sau đó khi Minh Thành Tổ đăng vị, chế độ phiên vương thân vệ liền từ từ triệt hồi. Nhưng ở bề ngoài, chế độ này cũng không có huỷ bỏ.
Khi bắt đầu chiêu mộ hộ vệ, Phong Nguyên cũng đã xác định 300 người Khương Anh Kiệt huấn luyện là Tả Vệ của Vương phủ, Khương Anh Kiệt chính là chỉ huy Tả Vệ.
Chờ sau này, Phong Nguyên sẽ chế ba đội thân vệ của phủ Chu Vương thành một nhánh đại quân.
- Hữu Vệ Thiên Hộ của Vương phủ Hoàng Thủ Chính tạ Tiểu vương gia đề bạt!
Hoàng Thủ Chính lớn tiếng lĩnh mệnh.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt của đám người Triệu Hoành, Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc lộ ra cảm xúc hâm mộ, Hoàng Thủ Chính này vừa đến đã trở thành nhân vật có thực quyền, xếp hạng trước năm của phủ Chu Vương.
Chỉ có điều bọn hắn cũng biết, Hoàng Thủ Chính nguyên vốn là triều đình thiên hộ, lúc đến quy phục còn dẫn theo hơn ba trăm nhân mã, được Tiểu vương gia coi trọng là chuyện không thể bình thường hơn được.
Sau khi Hoàng Thủ Chính chính thức nương nhờ vào, đoàn người cũng không trì hoãn thời gian, lúc này mang theo lương thảo, đồ quân nhu, vàng bạc, quân giới, đi thẳng về phương hướng bến đò ở phía Bắc.
Ở trên đường, Phong Nguyên lôi kéo Hoàng Thủ Chính, Khương Anh Kiệt không ngừng nói chuyện, vô tình hay cố ý khảo giáo vài câu.
- Võ nghệ cùng năng lực luyện binh của Hoàng Thủ Chính cũng tương đương với Khương Anh Kiệt mà còn có năng lực chỉ huy chiến trận nhất định, là một nhân tài!
Đối với thủ hạ mình mới vừa thu, Phong Nguyên cũng bí mật ước đoán năng lực trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.