Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Chương 28: Ôn Phương Đạt, Ôn Phương Nghĩa
Đông Nhật Chi Dương
18/03/2023
Người dịch: Nxkhiêm
Ào ào rào! Phía trước mơ hồ có tiếng nước sông truyền đến.
Ở trên đường đi hơn nửa canh giờ, mọi người rốt cục chạy tới bến đò phương Bắc Kim Lăng, hai chiếc thuyền lớn đã ngừng ở bờ sông, đây là phương tiện trước đó đã an bài xong.
- Chuyện có chút kỳ quái! Chúng ta giết một thiên hộ, đánh vào mặt những công gia Bá gia kia, bọn họ lại không có phái người đến truy sát chúng ta?
Lập tức có thể lên thuyền đi tới Giang Bắc, trên mặt của Cổ Như Kim lại có chút nghi hoặc.
Dựa theo hắn suy tính, sau khi bọn họ hội hợp cùng đám người Khương Anh Kiệt, truy binh của Kim Lăng sẽ chạy tới. Hắn còn cố ý nhắc nhở mọi người cảnh giác.
Nhưng truy binh như đã đoán trước lại chậm chạp không có chạy tới, thực để người có chút không rõ.
- Truy binh không phải không đến, mà là chạy tới phía trước chúng ta rồi! Tiểu vương gia, chư vị huynh đệ, mọi người đến Kim Lăng không lâu, cho nên không hiểu rõ đám người Hãn Thành Bá, Ngụy Quốc Công!
Hoàng Thủ Chính lên tiếng giải thích.
- Doanh binh trong thành căn bản không thể dùng, để bọn họ rung cờ trợ uy vẫn được, muốn cho bọn họ ra trận giết người, còn khó hơn lên trời! Chiến lực chủ yếu trong tay mấy người Hãn Thành Bá cùng Ngụy Quốc Công không phải doanh binh, mà là gia đinh của bọn họ cùng cao thủ trong mấy nhà tiêu cục! Chỗ dựa sau lưng mấy nhà tiêu cục trong thành kia chính là Kim Lăng huân quý!
- Còn có một điểm, chính là vận dụng đại đội nhân mã chém giết ở ngoài thành Kim Lăng sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn, bọn họ tin tức linh thông, bất luận chúng ta ở đâu lên bờ, đều không thể che giấu tai mắt của đối phương! Cho nên ta mới suy đoán, những truy binh này đã sớm qua sông, chờ chúng ta ở Giang Bắc rồi!
- Để bọn họ cứ đến, chúng ta còn sợ bọn hắn hay sao?
Khương Anh Kiệt lạnh giọng nói.
Phong Nguyên không nói gì, nhìn Hoàng Thủ Chính một lúc lâu, đối phương suy nghĩ rõ ràng, đáng giá trọng dụng.
Nửa ngày sau.
Phong Nguyên cùng bảy, tám trăm thủ hạ đã vượt qua đại giang, đi đến Giang Bắc. Nơi bọn họ cần đến là phủ Hoài An ở phụ cận.
Phủ Hoài An tới gần Sơn Đông, bên trong địa vực Sơn Đông có lượng lớn lưu dân xuôi nam, có thể tuyển lựa thanh niên trai tráng luyện binh, đồng thời nơi này đường sông ngang dọc, thổ địa màu mỡ, đồn điền nuôi quân làm ít mà hiệu quả nhiều.
Tương lai, sau thiên biến năm Giáp Thân, Phúc Vương, Lộ Vương, Sùng Vương còn có người đồng thời phá vòng vây với Phong Nguyên từ phủ Khai Phong là Chu Vương đều tụ tập ở đây, đại tướng Lưu Trạch Minh, Cao Kiệt cũng từ Sơn Đông lui đến Hoài An.
Nếu như Phong Nguyên có thể hợp nhất những người này thì có thể trở thành một trong mấy người có sức ảnh hưởng đến thiên hạ đại thế.
- Tiểu vương gia, phía trước núi rừng rậm rạp, đồng thời là chỗ tất phải qua đi tới Phủ Hoài An, chú ý có kẻ địch mai phục!
Lúc đi tới một chỗ yếu đạo, Hoàng Thủ Chính nhìn hoàn cảnh chung quanh, liền vội vàng tiến lên nhắc nhở Phong Nguyên.
- Tôn sư phó, Thôi sư phó, các ngươi đi trước thăm dò!
Phong Nguyên khẽ gật đầu, khoát tay ra hiệu, hơn sáu trăm người đang đi đường nhanh chóng dừng bước lại, xếp thành đội ngũ cảnh giới. Triệu Hoành, Khương Anh Kiệt đặt tay lên chuôi đao bên hông.
Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc giỏi về công phu khinh thân, lĩnh mệnh rồi lập tức chạy đi về núi rừng phía trước, thân hình của hai người như chim bay, linh động mau lẹ, trong nháy mắt đã chạy đi thật xa.
Rất nhanh, trong núi rừng phía trước có âm thanh rối loạn tưng bừng vang lên, tựa hồ có tiếng binh khí va chạm cùng chém giết truyền ra.
Hai người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc chật vật trốn ra, trên vai của Thôi Vạn Phúc còn có máu tươi chảy ra.
- Mọi người chú ý, bên trong có mai phục!
Tựa hồ là phát hiện mai phục không có hiệu quả, từ trong núi rừng có lượng lớn nhân mã tuôn ra, nhìn qua có tới hơn ngàn người.
Trên mặt mỗi người đều mang theo sát khí, phía trước nhất có bảy, tám nam tử mặc trang phục khác nhau, trong đó hai người tóc hoa râm, tuổi tác không nhỏ.
- Hai người này là . . . hai trong Ngũ lão nhà họ Ôn của phái Thạch Lương!
Sau khi nhìn thấy hai ông lão này, Triệu Hoành nhanh chóng nhận ra thân phận của đối phương, nhất thời cả kinh. Hắn không nghĩ tới huân quý trong thành Kim Lăng lại có liên quan đến phái Thạch Lương.
- Triệu sư phó, ngươi nhận ra hai người này sao?
Phong Nguyên nhíu mày, nhìn về phía trước.
- Hai người này là Ôn Phương Đạt, Ôn Phương Nghĩa, họ với 3 người nữa được gọi là Ngũ lão nhà họ Ôn! Võ công nhất lưu, còn có mấy người bên cạnh bọn họ cũng là cao thủ trong chốn võ lâm Giang Nam!
Triệu Hoành nghiêm túc nói. Mặc dù biết bọn họ một phương này có hai đội lính bắn súng tọa trấn, thực lực của Tiểu vương gia cũng có thể nói nhất lưu, nhưng trong lòng hắn vẫn không miễn được lo lắng.
Rốt cuộc, bình thường võ công luyện được tốt cùng chân chính liều mạng tranh đấu là hai việc khác nhau. Hắn có thể ngăn cản một trong hai người Ôn Phương Đạt cùng Ôn Phương Nghĩa, thế nhưng mà Tiểu vương gia có thể không nhất định có thể ngăn cản một người khác.
Nếu như Trương Đại Hồng đang sưu tập tin tức ở Kim Lăng biết ý nghĩ trong lòng của Triệu Hoành lúc này, nhất định sẽ cười nhạo người sau nghĩ quá nhiều.
Trước khi rời khỏi Kim Lăng, Phong Nguyên đã luyện thành tầng thứ hai của Hồn Thiên Huyền Công, cánh tay có thần lực mười nghìn cân, thân như kim cương hạ phàm.
Thực lực như vậy, ở trên giang hồ gọi là Tông sư cũng không quá đáng, không cần nói hai người Ôn Phương Đạt cùng Ôn Phương Nghĩa, mặc dù là Ngũ lão nhà họ Ôn cùng nhau đến, cũng không phải là đối thủ của Phong Nguyên.
Đương nhiên, Triệu Hoành chưa từng thấy cảnh tượng Phong Nguyên đột phá, không hiểu thực lực của hắn, trong lòng có lo lắng như vậy cũng rất bình thường.
- Ôn Phương Đạt, Ôn Phương Nghĩa!
Trong mắt của Phong Nguyên lộ ra ánh sáng lạnh, sau khi biết thân phận của đối phương, trong đầu của hắn nhất thời hiện ra tin tức của bọn họ, Ngũ lão nhà họ Ôn nguyên bản là đạo tặc hoành hành một phương trên giang hồ, giết người phóng hỏa dâm nhục nữ tử không việc xấu nào không làm.
Chị gái của Kim Xà Lang Quân Hạ Tuyết Nghi chính là bị lão lục Ôn Phương Lộc nhà họ Ôn cưỡng hiếp đến chết, Hạ gia một nhà năm miệng ăn, cũng bị lão lục Ôn Phương Lộc giết chết, chỉ còn dư lại Hạ Tuyết Ngh toàn bộ i một thân một mình chạy trốn ở bên ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân Hạ Tuyết Nghi kết thù cùng nhà họ Ôn. Sau đó Hạ Tuyết Nghi đến đây trả thù, không ngờ lại có cảm tình với Ôn Nghi con gái của lão tam Ôn Phương Sơn.
Không hề nghĩ rằng nhà họ Ôn lợi dụng Ôn Nghi hạ độc Hạ Tuyết Nghi, suýt chút nữa là đã độc chết được vị cao thủ hầu như có thực lực đệ nhất thiên hạ này.
Trên giang hồ, nhiều người ỷ vào võ công bắt nạt đàn ông tròng ghẹo đàn bà chuyện ác làm tận, nhưng loại vô sỉ đến mức lợi dụng con gái của chính mình để tính toán kẻ địch như Ngũ lão nhà họ Ôn lại không nhiều.
Tính toán thời gian, lúc này Viên Thừa Chí hẳn là đã xuống núi, cùng Hạ Thanh Thanh cùng đi qua nhà họ Ôn rồi. Ở trong nguyên tác, lúc Viên Thừa Chí võ công đại thành xuống núi, chỉ có gặp phải nguy hiểm ở hai nơi.
Chỗ đầu tiên chính là nhà họ Ôn, võ công của Ngũ lão nhà họ Ôn không bằng Viên Thừa Chí, nhưng tâm tư độc ác, muốn dựa theo phương pháp tính toán Hạ Tuyết Nghi lúc trước, hạ độc cho Viên Thừa Chí. Nếu như không phải Hạ Thanh Thanh đổ độc dược đi, Viên Thừa Chí sớm đã bị Ngũ lão nhà họ Ôn hại chết.
Ào ào rào! Phía trước mơ hồ có tiếng nước sông truyền đến.
Ở trên đường đi hơn nửa canh giờ, mọi người rốt cục chạy tới bến đò phương Bắc Kim Lăng, hai chiếc thuyền lớn đã ngừng ở bờ sông, đây là phương tiện trước đó đã an bài xong.
- Chuyện có chút kỳ quái! Chúng ta giết một thiên hộ, đánh vào mặt những công gia Bá gia kia, bọn họ lại không có phái người đến truy sát chúng ta?
Lập tức có thể lên thuyền đi tới Giang Bắc, trên mặt của Cổ Như Kim lại có chút nghi hoặc.
Dựa theo hắn suy tính, sau khi bọn họ hội hợp cùng đám người Khương Anh Kiệt, truy binh của Kim Lăng sẽ chạy tới. Hắn còn cố ý nhắc nhở mọi người cảnh giác.
Nhưng truy binh như đã đoán trước lại chậm chạp không có chạy tới, thực để người có chút không rõ.
- Truy binh không phải không đến, mà là chạy tới phía trước chúng ta rồi! Tiểu vương gia, chư vị huynh đệ, mọi người đến Kim Lăng không lâu, cho nên không hiểu rõ đám người Hãn Thành Bá, Ngụy Quốc Công!
Hoàng Thủ Chính lên tiếng giải thích.
- Doanh binh trong thành căn bản không thể dùng, để bọn họ rung cờ trợ uy vẫn được, muốn cho bọn họ ra trận giết người, còn khó hơn lên trời! Chiến lực chủ yếu trong tay mấy người Hãn Thành Bá cùng Ngụy Quốc Công không phải doanh binh, mà là gia đinh của bọn họ cùng cao thủ trong mấy nhà tiêu cục! Chỗ dựa sau lưng mấy nhà tiêu cục trong thành kia chính là Kim Lăng huân quý!
- Còn có một điểm, chính là vận dụng đại đội nhân mã chém giết ở ngoài thành Kim Lăng sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn, bọn họ tin tức linh thông, bất luận chúng ta ở đâu lên bờ, đều không thể che giấu tai mắt của đối phương! Cho nên ta mới suy đoán, những truy binh này đã sớm qua sông, chờ chúng ta ở Giang Bắc rồi!
- Để bọn họ cứ đến, chúng ta còn sợ bọn hắn hay sao?
Khương Anh Kiệt lạnh giọng nói.
Phong Nguyên không nói gì, nhìn Hoàng Thủ Chính một lúc lâu, đối phương suy nghĩ rõ ràng, đáng giá trọng dụng.
Nửa ngày sau.
Phong Nguyên cùng bảy, tám trăm thủ hạ đã vượt qua đại giang, đi đến Giang Bắc. Nơi bọn họ cần đến là phủ Hoài An ở phụ cận.
Phủ Hoài An tới gần Sơn Đông, bên trong địa vực Sơn Đông có lượng lớn lưu dân xuôi nam, có thể tuyển lựa thanh niên trai tráng luyện binh, đồng thời nơi này đường sông ngang dọc, thổ địa màu mỡ, đồn điền nuôi quân làm ít mà hiệu quả nhiều.
Tương lai, sau thiên biến năm Giáp Thân, Phúc Vương, Lộ Vương, Sùng Vương còn có người đồng thời phá vòng vây với Phong Nguyên từ phủ Khai Phong là Chu Vương đều tụ tập ở đây, đại tướng Lưu Trạch Minh, Cao Kiệt cũng từ Sơn Đông lui đến Hoài An.
Nếu như Phong Nguyên có thể hợp nhất những người này thì có thể trở thành một trong mấy người có sức ảnh hưởng đến thiên hạ đại thế.
- Tiểu vương gia, phía trước núi rừng rậm rạp, đồng thời là chỗ tất phải qua đi tới Phủ Hoài An, chú ý có kẻ địch mai phục!
Lúc đi tới một chỗ yếu đạo, Hoàng Thủ Chính nhìn hoàn cảnh chung quanh, liền vội vàng tiến lên nhắc nhở Phong Nguyên.
- Tôn sư phó, Thôi sư phó, các ngươi đi trước thăm dò!
Phong Nguyên khẽ gật đầu, khoát tay ra hiệu, hơn sáu trăm người đang đi đường nhanh chóng dừng bước lại, xếp thành đội ngũ cảnh giới. Triệu Hoành, Khương Anh Kiệt đặt tay lên chuôi đao bên hông.
Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc giỏi về công phu khinh thân, lĩnh mệnh rồi lập tức chạy đi về núi rừng phía trước, thân hình của hai người như chim bay, linh động mau lẹ, trong nháy mắt đã chạy đi thật xa.
Rất nhanh, trong núi rừng phía trước có âm thanh rối loạn tưng bừng vang lên, tựa hồ có tiếng binh khí va chạm cùng chém giết truyền ra.
Hai người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc chật vật trốn ra, trên vai của Thôi Vạn Phúc còn có máu tươi chảy ra.
- Mọi người chú ý, bên trong có mai phục!
Tựa hồ là phát hiện mai phục không có hiệu quả, từ trong núi rừng có lượng lớn nhân mã tuôn ra, nhìn qua có tới hơn ngàn người.
Trên mặt mỗi người đều mang theo sát khí, phía trước nhất có bảy, tám nam tử mặc trang phục khác nhau, trong đó hai người tóc hoa râm, tuổi tác không nhỏ.
- Hai người này là . . . hai trong Ngũ lão nhà họ Ôn của phái Thạch Lương!
Sau khi nhìn thấy hai ông lão này, Triệu Hoành nhanh chóng nhận ra thân phận của đối phương, nhất thời cả kinh. Hắn không nghĩ tới huân quý trong thành Kim Lăng lại có liên quan đến phái Thạch Lương.
- Triệu sư phó, ngươi nhận ra hai người này sao?
Phong Nguyên nhíu mày, nhìn về phía trước.
- Hai người này là Ôn Phương Đạt, Ôn Phương Nghĩa, họ với 3 người nữa được gọi là Ngũ lão nhà họ Ôn! Võ công nhất lưu, còn có mấy người bên cạnh bọn họ cũng là cao thủ trong chốn võ lâm Giang Nam!
Triệu Hoành nghiêm túc nói. Mặc dù biết bọn họ một phương này có hai đội lính bắn súng tọa trấn, thực lực của Tiểu vương gia cũng có thể nói nhất lưu, nhưng trong lòng hắn vẫn không miễn được lo lắng.
Rốt cuộc, bình thường võ công luyện được tốt cùng chân chính liều mạng tranh đấu là hai việc khác nhau. Hắn có thể ngăn cản một trong hai người Ôn Phương Đạt cùng Ôn Phương Nghĩa, thế nhưng mà Tiểu vương gia có thể không nhất định có thể ngăn cản một người khác.
Nếu như Trương Đại Hồng đang sưu tập tin tức ở Kim Lăng biết ý nghĩ trong lòng của Triệu Hoành lúc này, nhất định sẽ cười nhạo người sau nghĩ quá nhiều.
Trước khi rời khỏi Kim Lăng, Phong Nguyên đã luyện thành tầng thứ hai của Hồn Thiên Huyền Công, cánh tay có thần lực mười nghìn cân, thân như kim cương hạ phàm.
Thực lực như vậy, ở trên giang hồ gọi là Tông sư cũng không quá đáng, không cần nói hai người Ôn Phương Đạt cùng Ôn Phương Nghĩa, mặc dù là Ngũ lão nhà họ Ôn cùng nhau đến, cũng không phải là đối thủ của Phong Nguyên.
Đương nhiên, Triệu Hoành chưa từng thấy cảnh tượng Phong Nguyên đột phá, không hiểu thực lực của hắn, trong lòng có lo lắng như vậy cũng rất bình thường.
- Ôn Phương Đạt, Ôn Phương Nghĩa!
Trong mắt của Phong Nguyên lộ ra ánh sáng lạnh, sau khi biết thân phận của đối phương, trong đầu của hắn nhất thời hiện ra tin tức của bọn họ, Ngũ lão nhà họ Ôn nguyên bản là đạo tặc hoành hành một phương trên giang hồ, giết người phóng hỏa dâm nhục nữ tử không việc xấu nào không làm.
Chị gái của Kim Xà Lang Quân Hạ Tuyết Nghi chính là bị lão lục Ôn Phương Lộc nhà họ Ôn cưỡng hiếp đến chết, Hạ gia một nhà năm miệng ăn, cũng bị lão lục Ôn Phương Lộc giết chết, chỉ còn dư lại Hạ Tuyết Ngh toàn bộ i một thân một mình chạy trốn ở bên ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân Hạ Tuyết Nghi kết thù cùng nhà họ Ôn. Sau đó Hạ Tuyết Nghi đến đây trả thù, không ngờ lại có cảm tình với Ôn Nghi con gái của lão tam Ôn Phương Sơn.
Không hề nghĩ rằng nhà họ Ôn lợi dụng Ôn Nghi hạ độc Hạ Tuyết Nghi, suýt chút nữa là đã độc chết được vị cao thủ hầu như có thực lực đệ nhất thiên hạ này.
Trên giang hồ, nhiều người ỷ vào võ công bắt nạt đàn ông tròng ghẹo đàn bà chuyện ác làm tận, nhưng loại vô sỉ đến mức lợi dụng con gái của chính mình để tính toán kẻ địch như Ngũ lão nhà họ Ôn lại không nhiều.
Tính toán thời gian, lúc này Viên Thừa Chí hẳn là đã xuống núi, cùng Hạ Thanh Thanh cùng đi qua nhà họ Ôn rồi. Ở trong nguyên tác, lúc Viên Thừa Chí võ công đại thành xuống núi, chỉ có gặp phải nguy hiểm ở hai nơi.
Chỗ đầu tiên chính là nhà họ Ôn, võ công của Ngũ lão nhà họ Ôn không bằng Viên Thừa Chí, nhưng tâm tư độc ác, muốn dựa theo phương pháp tính toán Hạ Tuyết Nghi lúc trước, hạ độc cho Viên Thừa Chí. Nếu như không phải Hạ Thanh Thanh đổ độc dược đi, Viên Thừa Chí sớm đã bị Ngũ lão nhà họ Ôn hại chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.