Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Chương 37: Sa Thiên Quảng Chết
Đông Nhật Chi Dương
02/04/2023
Người dịch: Nxkhiêm
Hai người giao thủ tốc độ cực nhanh, mỗi một chiêu đều phát ra kình khí ác liệt, xé rách không khí. Sơn tặc của Ác Hổ Câu đang vây kín xung quanh cùng Triệu Hoành nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Chuyện này. . . Làm sao có khả năng xảy ra?
Đặc biệt là đám sơn tặc của Ác Hổ Câu, tất cả hầu như đều không thể nào tin nổi con mắt của mình, trại chủ Sa Thiên Quảng uy chấn Sơn Đông, chính là bá chủ đứng đầu nhất trong hàng ngũ lục lâm, là võ giả nhất lưu danh xứng với thực.
Qua nhiều năm như vậy, bất luận là kẻ địch trên giang hồ hay là quan binh đến đây vây quét đều thua trận trước mặt Sa Thiên Quảng. Ở trong lòng bọn họ, trại chủ Sa Thiên Quảng chính là trụ cột của Ác Hổ Câu.
Hiện tại Sa Thiên Quảng chiến đấu với kẻ địch, lại rơi vào thế hạ phong tuyệt đối, quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng.
Nếu như Sa Thiên Quảng xảy ra chuyện gì, Ác Hổ Câu sẽ cách hủy diệt không xa rồi.
- Mọi người cùng nhau sóng vai lên!
Rất nhiều sơn tặc đang vây xem nghĩ đến hậu quả khi trại chủ bị thua, nhất thời trong lòng lạnh lẽo, một người trong đó không chịu được, hét lớn một tiếng, trước tiên nhào về phía trước, muốn trợ giúp Sa Thiên Quảng.
Những sơn tặc kia cũng dồn dập hưởng ứng, đồng loạt tiến lên, muốn ỷ vào nhiều người, loạn đao chém chết Phong Nguyên cùng Triệu Hoành.
- Không nên tới!
Sa Thiên Quảng đang ỷ vào thân pháp khá mau lẹ, khổ sở chống đối ở trong tay của Phong Nguyên, đột nhiên nhìn thấy thủ hạ tiến lên trợ giúp, không chỉ không vui mừng mà lại càng kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
Hắn vốn là ỷ vào thân pháp còn có thể chống đối, thủ hạ nhào lên liền ngăn chặn không gian hắn né tránh, không những không giúp được hắn ngược lại còn để hắn rơi vào trong nguy cơ sống còn.
Ầm!
Phong Nguyên cười ha ha, tay trái đẩy ra rồi kéo vào, chỉ nhìn thấy sơn tặc đánh tới không tự chủ được thân hình, đổi hướng, che khuất bên trái.
Tiếp theo, Phong Nguyên giơ tay phải về phía trước, bàn tay chuyển động giống như là đang tìm tòi thứ gì đó, và trong chốc lát đã chuẩn xác nắm lấy Thiết Cốt Chiết Phiến của Sa Thiên Quảng.
Bá một tiếng, Sa Thiên Quảng chỉ cảm thấy một luồng lực kéo mạnh mẽ vọt tới, bàn tay đau đớn, quạt giấy dĩ nhiên đã rơi vào trong tay đối phương.
- Không được!
Sa Thiên Quảng còn chưa kịp tiếp tục né tránh thì đã nhìn thấy quạt giấy của bản thân hóa thành một vệt sáng bắn trở lại.
Phù một tiếng, Thiết Cốt Chiết Phiến bị Phong Nguyên ném trở lại, xuyên thủng lồng ngực của Sa Thiên Quảng.
- Trại chủ!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mấy chục sơn tặc đang chuẩn bị vây công hai người Phong Nguyên, Triệu Hoành hoàn toàn thay đổi, bọn họ dồn dập dừng bước, chần chừ không biết làm sao.
Chỉ thấy trước ngực của Sa Thiên Quảng xuất hiện một cái hố máu xuyên qua từ trước tới sau, hắn che ngực lảo đảo lùi về sau vài bước, trong mắt tràn ngập cảm xúc không cam lòng , rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
- Lên! Báo thù cho trại chủ!
Có mấy thủ hạ tâm phúc của Sa Thiên Quảng phát ra tiếng rống giận dữ, nhất thời đánh thức những người khác.
Những người này gào thét tiến lên. Ở phía sau người trong sơn trại Ác Hổ Câu nhìn thấy động tĩnh, quần tình kích động, dồn dập vọt ra.
- Công tử chú ý!
Triệu Hoành kêu to một tiếng, xông lên chống đối, triển khai Đại Suất Bi Thủ không ngừng đánh ra, chưởng phong gào thét, bảy, tám tên sơn tặc phát ra tiếng kêu thảm, xương cốt gãy vỡ ngã xuống đất không dậy nổi.
Chỉ có điều võ công của hắn còn không luyện đến hóa cảnh, đối mặt mấy chục sơn tặc vây công, không thể hoàn toàn bảo vệ bản thân, mới vừa đánh ngã mấy tên sơn tặc, đã có hai thanh đao chém trúng người.
Coong coong!
Đơn đao chém vào trên người hắn, vang lên tiếng kim loại va chạm.
Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của Triệu Hoành đã đạt tới cảnh giới đại thành, không sợ đao kiếm. Cho nên Triệu Hoành giống như là xe ủi đất vậy, song chưởng không ngừng vung lên, mạnh mẽ đánh ngã một đám sơn tặc ở trước mặt.
Giết!
Mấy chục kẻ địch cùng nhau vọt tới trước, cho dù Triệu Hoành có ba đầu sáu tay cũng không có cách nào để toàn bộ ngăn trở, trong đó có một nửa đã vọt tới trước mặt Phong Nguyên.
- Ngu xuẩn mất khôn!
Phong Nguyên vốn còn muốn thu phục những người này, nhưng bây giờ tâm tình của đối phương kích động như thế, nhất định phải cường lực trấn áp, hắn bước lên trước, đưa tay đoạt lấy một thanh đao đang chém về phía mình.
Bạch!
Ánh đao tăng vọt, đao khí ác liệt quét sạch tứ phương, máu tươi bắn tung tóe.
Mười mấy tên sơn tặc xông tới trước người Phong Nguyên dồn dập bưng yết hầu, thân thể ầm ầm ngã xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, kẻ địch bên người Phong Nguyên đã bị quét hết sạch.
- Trại chủ. . . Lý lão đại, bọn họ đều bị giết rồi!
Người lao ra từ trong sơn trại nhìn thấy phía trước máu tươi bắn tung tóe, khắp nơi thi thể cảnh tượng, còn có Phong Nguyên trong chớp mắt giết mười mấy cao thủ thực lực cường hãn trong sơn trại, trên trán không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
Bàn tay của bọn họ hầu như không nắm chắc được binh khí. Tất cả dồn dập ngừng bước chân lại, không dám tiến về phía trước nữa.
Lấy thực lực Phong Nguyên biểu hiện ra, lại giết mấy chục người nữa cũng không thành vấn đề.
Bọn họ là sơn tặc, không phải tử sĩ, không có tâm tư thề sống chết cống hiến cho Sa Thiên Quảng.
Lúc này, Triệu Hoành cũng thôi thúc toàn lực, đánh đuổi mười mấy sơn tặc vây công chính mình, lướt người đi lùi tới bên người Phong Nguyên.
Gió nhẹ gợi lên, thổi mùi máu tanh còn không tiêu tan tràn ngập trong núi đá.
Hai người giao thủ tốc độ cực nhanh, mỗi một chiêu đều phát ra kình khí ác liệt, xé rách không khí. Sơn tặc của Ác Hổ Câu đang vây kín xung quanh cùng Triệu Hoành nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Chuyện này. . . Làm sao có khả năng xảy ra?
Đặc biệt là đám sơn tặc của Ác Hổ Câu, tất cả hầu như đều không thể nào tin nổi con mắt của mình, trại chủ Sa Thiên Quảng uy chấn Sơn Đông, chính là bá chủ đứng đầu nhất trong hàng ngũ lục lâm, là võ giả nhất lưu danh xứng với thực.
Qua nhiều năm như vậy, bất luận là kẻ địch trên giang hồ hay là quan binh đến đây vây quét đều thua trận trước mặt Sa Thiên Quảng. Ở trong lòng bọn họ, trại chủ Sa Thiên Quảng chính là trụ cột của Ác Hổ Câu.
Hiện tại Sa Thiên Quảng chiến đấu với kẻ địch, lại rơi vào thế hạ phong tuyệt đối, quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng.
Nếu như Sa Thiên Quảng xảy ra chuyện gì, Ác Hổ Câu sẽ cách hủy diệt không xa rồi.
- Mọi người cùng nhau sóng vai lên!
Rất nhiều sơn tặc đang vây xem nghĩ đến hậu quả khi trại chủ bị thua, nhất thời trong lòng lạnh lẽo, một người trong đó không chịu được, hét lớn một tiếng, trước tiên nhào về phía trước, muốn trợ giúp Sa Thiên Quảng.
Những sơn tặc kia cũng dồn dập hưởng ứng, đồng loạt tiến lên, muốn ỷ vào nhiều người, loạn đao chém chết Phong Nguyên cùng Triệu Hoành.
- Không nên tới!
Sa Thiên Quảng đang ỷ vào thân pháp khá mau lẹ, khổ sở chống đối ở trong tay của Phong Nguyên, đột nhiên nhìn thấy thủ hạ tiến lên trợ giúp, không chỉ không vui mừng mà lại càng kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
Hắn vốn là ỷ vào thân pháp còn có thể chống đối, thủ hạ nhào lên liền ngăn chặn không gian hắn né tránh, không những không giúp được hắn ngược lại còn để hắn rơi vào trong nguy cơ sống còn.
Ầm!
Phong Nguyên cười ha ha, tay trái đẩy ra rồi kéo vào, chỉ nhìn thấy sơn tặc đánh tới không tự chủ được thân hình, đổi hướng, che khuất bên trái.
Tiếp theo, Phong Nguyên giơ tay phải về phía trước, bàn tay chuyển động giống như là đang tìm tòi thứ gì đó, và trong chốc lát đã chuẩn xác nắm lấy Thiết Cốt Chiết Phiến của Sa Thiên Quảng.
Bá một tiếng, Sa Thiên Quảng chỉ cảm thấy một luồng lực kéo mạnh mẽ vọt tới, bàn tay đau đớn, quạt giấy dĩ nhiên đã rơi vào trong tay đối phương.
- Không được!
Sa Thiên Quảng còn chưa kịp tiếp tục né tránh thì đã nhìn thấy quạt giấy của bản thân hóa thành một vệt sáng bắn trở lại.
Phù một tiếng, Thiết Cốt Chiết Phiến bị Phong Nguyên ném trở lại, xuyên thủng lồng ngực của Sa Thiên Quảng.
- Trại chủ!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mấy chục sơn tặc đang chuẩn bị vây công hai người Phong Nguyên, Triệu Hoành hoàn toàn thay đổi, bọn họ dồn dập dừng bước, chần chừ không biết làm sao.
Chỉ thấy trước ngực của Sa Thiên Quảng xuất hiện một cái hố máu xuyên qua từ trước tới sau, hắn che ngực lảo đảo lùi về sau vài bước, trong mắt tràn ngập cảm xúc không cam lòng , rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
- Lên! Báo thù cho trại chủ!
Có mấy thủ hạ tâm phúc của Sa Thiên Quảng phát ra tiếng rống giận dữ, nhất thời đánh thức những người khác.
Những người này gào thét tiến lên. Ở phía sau người trong sơn trại Ác Hổ Câu nhìn thấy động tĩnh, quần tình kích động, dồn dập vọt ra.
- Công tử chú ý!
Triệu Hoành kêu to một tiếng, xông lên chống đối, triển khai Đại Suất Bi Thủ không ngừng đánh ra, chưởng phong gào thét, bảy, tám tên sơn tặc phát ra tiếng kêu thảm, xương cốt gãy vỡ ngã xuống đất không dậy nổi.
Chỉ có điều võ công của hắn còn không luyện đến hóa cảnh, đối mặt mấy chục sơn tặc vây công, không thể hoàn toàn bảo vệ bản thân, mới vừa đánh ngã mấy tên sơn tặc, đã có hai thanh đao chém trúng người.
Coong coong!
Đơn đao chém vào trên người hắn, vang lên tiếng kim loại va chạm.
Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của Triệu Hoành đã đạt tới cảnh giới đại thành, không sợ đao kiếm. Cho nên Triệu Hoành giống như là xe ủi đất vậy, song chưởng không ngừng vung lên, mạnh mẽ đánh ngã một đám sơn tặc ở trước mặt.
Giết!
Mấy chục kẻ địch cùng nhau vọt tới trước, cho dù Triệu Hoành có ba đầu sáu tay cũng không có cách nào để toàn bộ ngăn trở, trong đó có một nửa đã vọt tới trước mặt Phong Nguyên.
- Ngu xuẩn mất khôn!
Phong Nguyên vốn còn muốn thu phục những người này, nhưng bây giờ tâm tình của đối phương kích động như thế, nhất định phải cường lực trấn áp, hắn bước lên trước, đưa tay đoạt lấy một thanh đao đang chém về phía mình.
Bạch!
Ánh đao tăng vọt, đao khí ác liệt quét sạch tứ phương, máu tươi bắn tung tóe.
Mười mấy tên sơn tặc xông tới trước người Phong Nguyên dồn dập bưng yết hầu, thân thể ầm ầm ngã xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, kẻ địch bên người Phong Nguyên đã bị quét hết sạch.
- Trại chủ. . . Lý lão đại, bọn họ đều bị giết rồi!
Người lao ra từ trong sơn trại nhìn thấy phía trước máu tươi bắn tung tóe, khắp nơi thi thể cảnh tượng, còn có Phong Nguyên trong chớp mắt giết mười mấy cao thủ thực lực cường hãn trong sơn trại, trên trán không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
Bàn tay của bọn họ hầu như không nắm chắc được binh khí. Tất cả dồn dập ngừng bước chân lại, không dám tiến về phía trước nữa.
Lấy thực lực Phong Nguyên biểu hiện ra, lại giết mấy chục người nữa cũng không thành vấn đề.
Bọn họ là sơn tặc, không phải tử sĩ, không có tâm tư thề sống chết cống hiến cho Sa Thiên Quảng.
Lúc này, Triệu Hoành cũng thôi thúc toàn lực, đánh đuổi mười mấy sơn tặc vây công chính mình, lướt người đi lùi tới bên người Phong Nguyên.
Gió nhẹ gợi lên, thổi mùi máu tanh còn không tiêu tan tràn ngập trong núi đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.