Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Chương 38: Thu Phục Ác Hổ Câu
Đông Nhật Chi Dương
02/04/2023
Người dịch: Nxkhiêm
Vào lúc này, những sơn tặc vừa nãy vây công Triệu Hoành cũng không còn bị nhiệt huyết kích động nữa, nhìn trại chủ Sa Thiên Quảng phơi thây trên đất, trong lòng của những người này ngoại trừ ấm ức, còn có sợ hãi đối với thực lực của Phong Nguyên.
- Còn có ai muốn báo thù cho Sa Thiên Quảng hay không?
Phong Nguyên lạnh nhạt nói.
Mới vừa rồi, dù đã đấu với Sa Thiên Quảng hơn mười chiêu, lại giết mười mấy tên sơn tặc, trên người của hắn lại vẫn không có nhiễm tí ti vết máu nào, vẫn là áo gấm mượt mà, phong độ phiên phiên.
Ánh mắt của hắn cũng không có ẩn chứa sát khí, nhưng tiếp xúc với ánh mắt của hắn, rất nhiều sơn tặc ở đối diện lại giống như là nhìn thấy mãnh thú thời kì Hồng Hoang vậy, theo bản năng lùi về sau hai bước.
- Chu công tử, lần này Ác Hổ Câu chúng ta nhận thua, kính xin Chu công tử mở một con đường sống!
Một đầu mục có địa vị không thấp ở Ác Hổ Câu cố dằn lòng bình phục tâm tình, đi ra chắp tay nói.
- Dễ bàn! Bây giờ Sa Thiên Quảng đã chết, không có cao thủ tọa trấn, sau đó Ác Hổ Câu các ngươi sợ là không giữ được địa vị lúc trước ở Sơn Đông, bổn công tử sẽ chỉ cho các ngươi một con đường sáng!
- Chắc hẳn các ngươi cũng đều nghe nói qua danh hiệu Thiết Kim Cương của Triệu Hoành ở bên cạnh ta. Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là trại chủ mới của các ngươi! Sau đó, trên dưới Ác Hổ Câu các ngươi sẽ hiệu lực cho ta!
Phong Nguyên chỉ chỉ Triệu Hoành bên cạnh, ngữ khí nhìn như bình thản nhưng ý tứ lại hết sức bá đạo, vừa nói là đã sắp xếp cho đám sơn tặc ở trước mắt này một trại chủ mới.
Đối phó những sơn tặc này, dùng thực lực kinh sợ áp chế mới là biện pháp tốt nhất để thu phục đối phương.
- Trại chủ mới?
Đối mặt sắp xếp bá đạo như vậy của Phong Nguyên, những sơn tặc này liếc mắt nhìn nhau, đều có thể cảm nhận được sự uất ức ở trong lòng đối phương, nhưng lại không có một người dám đứng ra phản đối.
Mặc dù những sơn tặc ở Ác Hổ Câu này có công phu tốt, cũng không thay đổi được sự thực đám người này chỉ là một lũ ô hợp.
Trước đây ở Sơn Đông, bọn họ giết người cướp tiêu, không ai dám trêu chọc, chủ yếu là dựa vào võ công cùng danh tiếng của Sa Thiên Quảng.
Bây giờ Sa Thiên Quảng bị giết, cao thủ của sơn trại lại bị Phong Nguyên một hơi giết mười mấy người, coi như Phong Nguyên cùng Triệu Hoành xoay người rời đi, Ác Hổ Câu không bao lâu nữa cũng sẽ sụp đổ.
- Công tử!
Triệu Hoành mở miệng, hắn không nghĩ tới, chính mình theo Tiểu vương gia đến Sơn Đông quay một vòng, trên đầu lập tức lại muốn nhiều ra một cái danh hiệu trại chủ.
Mặc dù trại chủ của Ác Hổ Câu nghe cũng không tệ nhưng trên thực tế vẫn là giặc cỏ sơn tặc, Triệu Hoành nương nhờ vào Phong Nguyên là muốn trở thành ‘Chó săn của triều đình’ chứ không phải lục lâm giặc cướp.
Hắn vừa định chối từ thì đã nhìn thấy Phong Nguyên vung vung tay ra hiệu cho mình, không thể không khép miệng lại.
- Quên đi, đều là hiệu lực vì Tiểu vương gia, Ác Hổ Câu tốt xấu có mấy ngàn nhân mã, nếu như ta giúp Tiểu vương gia thu nạp toàn bộ những người này tay, địa vị nhất định có thể tăng lên.
Triệu Hoành thầm an ủi mình hai câu.
Cùng lúc đó, vị đầu mục vừa nãy đi ra tâm tư khá linh hoạt, ý niệm trong lòng xoay chuyển vài vòng.
Danh tiếng của Thiết Kim Cương Triệu Hoành ở trên giang hồ xác thực không yếu, để hắn trở thành trại chủ mới của Ác Hổ Câu cũng không phải không được.
Đồng thời vị Chu công tử này xuất thân bất phàm, võ công cực kỳ cao, có bọn họ làm chỗ dựa, sau đó Ác Hổ Câu còn có thể duy trì địa vị lục lâm bá chủ ở Sơn Đông.
- Tiểu nhân Hồ Liễu Sinh, nguyện hiệu lực vì Chu công tử!
Người này cân nhắc một phen rồi lập tức là người đầu tiên tỏ thái độ.
Có người này đi đầu, những sơn tặc kia lén lút cũng thở dài một hơi, biểu thị đồng ý tiếp thu vị trại chủ mới này.
Sau khi quyết định nương nhờ vào, Hồ Liễu Sinh rất nhanh đã xếp đúng tâm thái, bắt đầu cho bẩm báo tin tức về sơn trại Ác Hổ Câu cho Phong Nguyên.
Sơn Đông tổng cộng có tám đại sơn trại, trong đó Ác Hổ Câu xếp hạng thứ nhất, chính là lục lâm bá chủ danh xứng với thực, ở các đại châu phủ của Sơn Đông, tổng cộng có bốn toà phân trại, tám đại phân đà. Tổng cộng có hơn năm ngàn nhân mã.
Chỉ có điều, hơn năm ngàn người này có một phần là gia quyến của sơn tặc, còn có một phần là thám tử cơ sở ngầm phân bố tứ phương.
Cao thủ có công phu trong người, có thể ra trận cộng lại không tới 800 người.
Ở bên dưới Sa Thiên Quảng còn có một vị phó trại chủ Đàm Hữu Đạo.
Bây giờ vị nhị trại chủ này coi trọng một con dê béo, nên đã dẫn thủ hạ đến phủ Thanh Châu làm việc.
Võ công của Đàm Hữu Đạo không tính quá cao, nhưng trí tuệ của hắn lại không thấp, có người nói trước khi lên núi, gia nhập Ác Hổ Câu, Đàm Hữu Đạo còn là một người đọc sách.
- Đàm Hữu Đạo này là một nhân tài, tương lai có thể phát huy được tác dụng!
Sau khi biết được tình huống của Ác Hổ Câu, Phong Nguyên lập tức có cái nhìn khác về vị nhị trại chủ này, từng đọc sách, còn học được võ công, vậy cũng coi như là văn võ song toàn rồi.
- Ngươi phái người truyền tin cho vị Đàm đương gia này, ừm cứ nói sơn trại có chuyện lớn, xin hắn trở về thương nghị!
Phong Nguyên suy nghĩ một chút, vốn dĩ hắn định sau khi thu phục Ác Hổ Câu sẽ lập tức trở về Bi Châu, nhưng vì nhân tài bản thân xem trọng, hắn chuẩn bị dừng lại ở đây mấy ngày.
- Tiểu nhân sẽ lập tức đi làm ngay!
Hồ Liễu Sinh lập tức lĩnh mệnh.
Sau đó, Phong Nguyên cùng Triệu Hoành vào trong sơn trại nghỉ ngơi.
Vào lúc này, những sơn tặc vừa nãy vây công Triệu Hoành cũng không còn bị nhiệt huyết kích động nữa, nhìn trại chủ Sa Thiên Quảng phơi thây trên đất, trong lòng của những người này ngoại trừ ấm ức, còn có sợ hãi đối với thực lực của Phong Nguyên.
- Còn có ai muốn báo thù cho Sa Thiên Quảng hay không?
Phong Nguyên lạnh nhạt nói.
Mới vừa rồi, dù đã đấu với Sa Thiên Quảng hơn mười chiêu, lại giết mười mấy tên sơn tặc, trên người của hắn lại vẫn không có nhiễm tí ti vết máu nào, vẫn là áo gấm mượt mà, phong độ phiên phiên.
Ánh mắt của hắn cũng không có ẩn chứa sát khí, nhưng tiếp xúc với ánh mắt của hắn, rất nhiều sơn tặc ở đối diện lại giống như là nhìn thấy mãnh thú thời kì Hồng Hoang vậy, theo bản năng lùi về sau hai bước.
- Chu công tử, lần này Ác Hổ Câu chúng ta nhận thua, kính xin Chu công tử mở một con đường sống!
Một đầu mục có địa vị không thấp ở Ác Hổ Câu cố dằn lòng bình phục tâm tình, đi ra chắp tay nói.
- Dễ bàn! Bây giờ Sa Thiên Quảng đã chết, không có cao thủ tọa trấn, sau đó Ác Hổ Câu các ngươi sợ là không giữ được địa vị lúc trước ở Sơn Đông, bổn công tử sẽ chỉ cho các ngươi một con đường sáng!
- Chắc hẳn các ngươi cũng đều nghe nói qua danh hiệu Thiết Kim Cương của Triệu Hoành ở bên cạnh ta. Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là trại chủ mới của các ngươi! Sau đó, trên dưới Ác Hổ Câu các ngươi sẽ hiệu lực cho ta!
Phong Nguyên chỉ chỉ Triệu Hoành bên cạnh, ngữ khí nhìn như bình thản nhưng ý tứ lại hết sức bá đạo, vừa nói là đã sắp xếp cho đám sơn tặc ở trước mắt này một trại chủ mới.
Đối phó những sơn tặc này, dùng thực lực kinh sợ áp chế mới là biện pháp tốt nhất để thu phục đối phương.
- Trại chủ mới?
Đối mặt sắp xếp bá đạo như vậy của Phong Nguyên, những sơn tặc này liếc mắt nhìn nhau, đều có thể cảm nhận được sự uất ức ở trong lòng đối phương, nhưng lại không có một người dám đứng ra phản đối.
Mặc dù những sơn tặc ở Ác Hổ Câu này có công phu tốt, cũng không thay đổi được sự thực đám người này chỉ là một lũ ô hợp.
Trước đây ở Sơn Đông, bọn họ giết người cướp tiêu, không ai dám trêu chọc, chủ yếu là dựa vào võ công cùng danh tiếng của Sa Thiên Quảng.
Bây giờ Sa Thiên Quảng bị giết, cao thủ của sơn trại lại bị Phong Nguyên một hơi giết mười mấy người, coi như Phong Nguyên cùng Triệu Hoành xoay người rời đi, Ác Hổ Câu không bao lâu nữa cũng sẽ sụp đổ.
- Công tử!
Triệu Hoành mở miệng, hắn không nghĩ tới, chính mình theo Tiểu vương gia đến Sơn Đông quay một vòng, trên đầu lập tức lại muốn nhiều ra một cái danh hiệu trại chủ.
Mặc dù trại chủ của Ác Hổ Câu nghe cũng không tệ nhưng trên thực tế vẫn là giặc cỏ sơn tặc, Triệu Hoành nương nhờ vào Phong Nguyên là muốn trở thành ‘Chó săn của triều đình’ chứ không phải lục lâm giặc cướp.
Hắn vừa định chối từ thì đã nhìn thấy Phong Nguyên vung vung tay ra hiệu cho mình, không thể không khép miệng lại.
- Quên đi, đều là hiệu lực vì Tiểu vương gia, Ác Hổ Câu tốt xấu có mấy ngàn nhân mã, nếu như ta giúp Tiểu vương gia thu nạp toàn bộ những người này tay, địa vị nhất định có thể tăng lên.
Triệu Hoành thầm an ủi mình hai câu.
Cùng lúc đó, vị đầu mục vừa nãy đi ra tâm tư khá linh hoạt, ý niệm trong lòng xoay chuyển vài vòng.
Danh tiếng của Thiết Kim Cương Triệu Hoành ở trên giang hồ xác thực không yếu, để hắn trở thành trại chủ mới của Ác Hổ Câu cũng không phải không được.
Đồng thời vị Chu công tử này xuất thân bất phàm, võ công cực kỳ cao, có bọn họ làm chỗ dựa, sau đó Ác Hổ Câu còn có thể duy trì địa vị lục lâm bá chủ ở Sơn Đông.
- Tiểu nhân Hồ Liễu Sinh, nguyện hiệu lực vì Chu công tử!
Người này cân nhắc một phen rồi lập tức là người đầu tiên tỏ thái độ.
Có người này đi đầu, những sơn tặc kia lén lút cũng thở dài một hơi, biểu thị đồng ý tiếp thu vị trại chủ mới này.
Sau khi quyết định nương nhờ vào, Hồ Liễu Sinh rất nhanh đã xếp đúng tâm thái, bắt đầu cho bẩm báo tin tức về sơn trại Ác Hổ Câu cho Phong Nguyên.
Sơn Đông tổng cộng có tám đại sơn trại, trong đó Ác Hổ Câu xếp hạng thứ nhất, chính là lục lâm bá chủ danh xứng với thực, ở các đại châu phủ của Sơn Đông, tổng cộng có bốn toà phân trại, tám đại phân đà. Tổng cộng có hơn năm ngàn nhân mã.
Chỉ có điều, hơn năm ngàn người này có một phần là gia quyến của sơn tặc, còn có một phần là thám tử cơ sở ngầm phân bố tứ phương.
Cao thủ có công phu trong người, có thể ra trận cộng lại không tới 800 người.
Ở bên dưới Sa Thiên Quảng còn có một vị phó trại chủ Đàm Hữu Đạo.
Bây giờ vị nhị trại chủ này coi trọng một con dê béo, nên đã dẫn thủ hạ đến phủ Thanh Châu làm việc.
Võ công của Đàm Hữu Đạo không tính quá cao, nhưng trí tuệ của hắn lại không thấp, có người nói trước khi lên núi, gia nhập Ác Hổ Câu, Đàm Hữu Đạo còn là một người đọc sách.
- Đàm Hữu Đạo này là một nhân tài, tương lai có thể phát huy được tác dụng!
Sau khi biết được tình huống của Ác Hổ Câu, Phong Nguyên lập tức có cái nhìn khác về vị nhị trại chủ này, từng đọc sách, còn học được võ công, vậy cũng coi như là văn võ song toàn rồi.
- Ngươi phái người truyền tin cho vị Đàm đương gia này, ừm cứ nói sơn trại có chuyện lớn, xin hắn trở về thương nghị!
Phong Nguyên suy nghĩ một chút, vốn dĩ hắn định sau khi thu phục Ác Hổ Câu sẽ lập tức trở về Bi Châu, nhưng vì nhân tài bản thân xem trọng, hắn chuẩn bị dừng lại ở đây mấy ngày.
- Tiểu nhân sẽ lập tức đi làm ngay!
Hồ Liễu Sinh lập tức lĩnh mệnh.
Sau đó, Phong Nguyên cùng Triệu Hoành vào trong sơn trại nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.