Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông
Chương 31: Giấy Tờ, Mượn Tiền
Tam Dương Thái Lai
21/07/2024
Trúc Lan là người nghe được đầu tiên, liếc nhìn con gái đang chăm chú làm việc, nàng mới biết, con gái nhỏ thật sự có thiên phú đối với nữ hồng, ngày hôm qua Triệu thị chỉ dạy một chút, bây giờ đã có thể làm được ra hình ra dạng rồi.
Tiếng gọi ngoài phòng càng lớn hơn, Tuyết Hàm nghe được thiếu chút nữa đâm kim vào tay.
Trúc Lan lấy kim vải trong tay của cô bé ra, "Còn dư lại thì để cho nương, đoán chừng là tiểu nha đầu nhà ai tìm con chơi đó, đi đi!"
Tuyết Hàm kinh ngạc, nương không nghe ra là tiếng của Tam Nha? Lại nghĩ, cho tới bây giờ Tam Nha không dám đến nhà mình, cũng không dám đến gần nương, nương không nhận ra cũng là bình thường. Chẳng qua, Tam Nha thay đổi, lúc trước giọng nói như muỗi kêu, bây giờ giọng nói trong trẻo, hình như có sức sống hơn rất nhiều rồi.
Trúc Lan không thấy vẻ mặt của con gái, trực tiếp ra tay may quần áo, nàng ngồi một hồi cộng thêm trí nhớ của nguyên thân, mới phát hiện mình cũng có chút thiên phú, rất nhanh thử mấy kim đã tìm được cảm giác, trong mắt Trúc Lan đều là ngạc nhiên mừng rỡ, thiên phú của nàng còn tốt hơn tưởng tượng, đột nhiên phát hiện nữ hồng cũng rất ý nghĩa.
Rốt cuộc Triệu thị có ánh mắt, vội vàng nịnh nọt: "Nương may thật sự rất tốt."
Trúc Lan nhướng mày, chao ôi, tức phụ lão nhị hiếm thấy biết nói chuyện nha.
Triệu thị thấy muội muội lại trở về, "Muội muội."
Trúc Lan ngẩng đầu: "Sao lại không đi ra ngoài chơi?"
Trúc Lan mím môi ngồi bên cạnh giường không nói lời nào, Trúc Lan nhìn một cái là biết có chuyện, tiểu cô nương rất ít khi buồn bã như vậy, "Bị khi dễ rồi?"
"Nương, mới vừa rồi là Tam Nha, bạn ấy mượn tiền của con, con nói phải viết chứng từ, bạn ấy lập tức không vui chạy đi."
Trúc Lan vui mừng cười, con gái nhỏ ăn thiệt một lần được dạy dỗ, lần này thấy rõ tâm tư của Tam Nha nên khó chịu đây mà!
Tuyết Hàm không đợi nương an ủi, đã tự nói: "Tam Nha há miệng là mượn một trăm văn tiền, đó là toàn bộ tiền riêng của con! Mượn tiền viết chứng từ là chuyện rất bình thường, bạn ấy dựa vào cái gì tức giận? Một trăm văn cũng không phải là số tiền nhỏ."
Triệu thị chợt chen vào: "Đối tốt với người ta nhiều lần người ta không nhớ, một lần không tốt thì ghi hận cả đời."
Trúc Lan và Tuyết Hàm trợn mắt há miệng, không dám tin lời này là Triệu thị nói.
Triệu thị hơi hoảng hốt, nàng ta cũng từng chạy nạn, lúc ấy nương nàng ta nói với nàng ta, Triệu thị vẫn luôn ghi nhớ, bởi vì hoảng hốt nên có chút nức nở: "Nương, ta nói sai gì sao?"
Da đầu Trúc Lan tê dại, nàng cho rằng Triệu thị đã thay đổi một chút, nhưng nhìn lại vẫn là một cái túi khóc, đều nói Lâm muội muội giỏi khóc, nhưng nàng thấy Triệu thị còn bùng nổ hơn. Triệu thị vui mừng, thương tâm khổ sở đều có thể khóc, nàng thật sự sợ rồi: "Đúng đúng, nương có chuyện đi trước."
Nói xong, Trúc Lan đã chạy, bước chân vô vùng nhanh nhẹn.
Tuyết Hàm bật cười một tiếng, bé phát hiện bí mật của nương, nương không muốn gặp nhị tẩu nhất định là sợ nhị tẩu khóc.
Trúc Lan đi ra thấy Chu Thư Nhân đang ngồi gian nhà chính đan liễu, có chút ngây ngốc: "Ngươi còn biết đan cái này?"
Chu Thư Nhân không ngẩng đầu trả lời: "Lúc nhỏ thành phố đang phát triển, cô nhi viện vẫn chưa phá bỏ, gần đó có một con sông nhỏ, vì bữa ăn ngon có đi theo đứa bé lớn hơn học đan giỏ bắt cá, nhiều năm rồi không đan qua, cũng may tay nghề vẫn còn ở đó."
Trúc Lan ngồi ở một bên, tay nghề này đâu chỉ không tệ, đan rất chỉnh chỉnh tề tề, ở hiện đại nàng cũng rất thích tác phẩm đan bằng trúc liễu, "Người đan cái này là muốn bắt cá sao?"
Chu Thư Nhân gật đầu: "Ừ, canh cá bồi bổ thân thể."
Trúc Lan nhìn chằm chằm Chu Thư Nhân, người này là nghe nàng nói không dám mua gà bồi bổ thân thể, cho nên đặc biệt bắt cá cho nàng? Nàng không tự luyến chứ?
Chu Thư Nhân nghe hồi lâu không có động tĩnh, lại hỏi: "Mới vừa rồi người đến chính là Tam Nha mà ngươi nói!"
"Ừ, ngươi nghe được?"
"Nghe được, ngươi là không nhớ có tình tiết mượn tiền đi?"
Trúc Lan lười biếng dựa vào ghế, "Vũ Xuân không sao, chúng ta cũng không có đi Dương gia, Tam Nha tới mượn tiền cũng là theo lẽ đúng."
Cho nên nàng cũng không kinh ngạc, chẳng qua càng khinh thường Vương Như, lúc lợi dụng Tuyết Hàm thì không hồ đồ, rất yên tâm thoải mái.
Chu Thư Nhân đan xong giỏ bắt cá, "Hai ta đi ra ngoài dạo một vòng?"
Ánh mắt Trúc Lan sáng rực: "Được nha!"
Tiếng gọi ngoài phòng càng lớn hơn, Tuyết Hàm nghe được thiếu chút nữa đâm kim vào tay.
Trúc Lan lấy kim vải trong tay của cô bé ra, "Còn dư lại thì để cho nương, đoán chừng là tiểu nha đầu nhà ai tìm con chơi đó, đi đi!"
Tuyết Hàm kinh ngạc, nương không nghe ra là tiếng của Tam Nha? Lại nghĩ, cho tới bây giờ Tam Nha không dám đến nhà mình, cũng không dám đến gần nương, nương không nhận ra cũng là bình thường. Chẳng qua, Tam Nha thay đổi, lúc trước giọng nói như muỗi kêu, bây giờ giọng nói trong trẻo, hình như có sức sống hơn rất nhiều rồi.
Trúc Lan không thấy vẻ mặt của con gái, trực tiếp ra tay may quần áo, nàng ngồi một hồi cộng thêm trí nhớ của nguyên thân, mới phát hiện mình cũng có chút thiên phú, rất nhanh thử mấy kim đã tìm được cảm giác, trong mắt Trúc Lan đều là ngạc nhiên mừng rỡ, thiên phú của nàng còn tốt hơn tưởng tượng, đột nhiên phát hiện nữ hồng cũng rất ý nghĩa.
Rốt cuộc Triệu thị có ánh mắt, vội vàng nịnh nọt: "Nương may thật sự rất tốt."
Trúc Lan nhướng mày, chao ôi, tức phụ lão nhị hiếm thấy biết nói chuyện nha.
Triệu thị thấy muội muội lại trở về, "Muội muội."
Trúc Lan ngẩng đầu: "Sao lại không đi ra ngoài chơi?"
Trúc Lan mím môi ngồi bên cạnh giường không nói lời nào, Trúc Lan nhìn một cái là biết có chuyện, tiểu cô nương rất ít khi buồn bã như vậy, "Bị khi dễ rồi?"
"Nương, mới vừa rồi là Tam Nha, bạn ấy mượn tiền của con, con nói phải viết chứng từ, bạn ấy lập tức không vui chạy đi."
Trúc Lan vui mừng cười, con gái nhỏ ăn thiệt một lần được dạy dỗ, lần này thấy rõ tâm tư của Tam Nha nên khó chịu đây mà!
Tuyết Hàm không đợi nương an ủi, đã tự nói: "Tam Nha há miệng là mượn một trăm văn tiền, đó là toàn bộ tiền riêng của con! Mượn tiền viết chứng từ là chuyện rất bình thường, bạn ấy dựa vào cái gì tức giận? Một trăm văn cũng không phải là số tiền nhỏ."
Triệu thị chợt chen vào: "Đối tốt với người ta nhiều lần người ta không nhớ, một lần không tốt thì ghi hận cả đời."
Trúc Lan và Tuyết Hàm trợn mắt há miệng, không dám tin lời này là Triệu thị nói.
Triệu thị hơi hoảng hốt, nàng ta cũng từng chạy nạn, lúc ấy nương nàng ta nói với nàng ta, Triệu thị vẫn luôn ghi nhớ, bởi vì hoảng hốt nên có chút nức nở: "Nương, ta nói sai gì sao?"
Da đầu Trúc Lan tê dại, nàng cho rằng Triệu thị đã thay đổi một chút, nhưng nhìn lại vẫn là một cái túi khóc, đều nói Lâm muội muội giỏi khóc, nhưng nàng thấy Triệu thị còn bùng nổ hơn. Triệu thị vui mừng, thương tâm khổ sở đều có thể khóc, nàng thật sự sợ rồi: "Đúng đúng, nương có chuyện đi trước."
Nói xong, Trúc Lan đã chạy, bước chân vô vùng nhanh nhẹn.
Tuyết Hàm bật cười một tiếng, bé phát hiện bí mật của nương, nương không muốn gặp nhị tẩu nhất định là sợ nhị tẩu khóc.
Trúc Lan đi ra thấy Chu Thư Nhân đang ngồi gian nhà chính đan liễu, có chút ngây ngốc: "Ngươi còn biết đan cái này?"
Chu Thư Nhân không ngẩng đầu trả lời: "Lúc nhỏ thành phố đang phát triển, cô nhi viện vẫn chưa phá bỏ, gần đó có một con sông nhỏ, vì bữa ăn ngon có đi theo đứa bé lớn hơn học đan giỏ bắt cá, nhiều năm rồi không đan qua, cũng may tay nghề vẫn còn ở đó."
Trúc Lan ngồi ở một bên, tay nghề này đâu chỉ không tệ, đan rất chỉnh chỉnh tề tề, ở hiện đại nàng cũng rất thích tác phẩm đan bằng trúc liễu, "Người đan cái này là muốn bắt cá sao?"
Chu Thư Nhân gật đầu: "Ừ, canh cá bồi bổ thân thể."
Trúc Lan nhìn chằm chằm Chu Thư Nhân, người này là nghe nàng nói không dám mua gà bồi bổ thân thể, cho nên đặc biệt bắt cá cho nàng? Nàng không tự luyến chứ?
Chu Thư Nhân nghe hồi lâu không có động tĩnh, lại hỏi: "Mới vừa rồi người đến chính là Tam Nha mà ngươi nói!"
"Ừ, ngươi nghe được?"
"Nghe được, ngươi là không nhớ có tình tiết mượn tiền đi?"
Trúc Lan lười biếng dựa vào ghế, "Vũ Xuân không sao, chúng ta cũng không có đi Dương gia, Tam Nha tới mượn tiền cũng là theo lẽ đúng."
Cho nên nàng cũng không kinh ngạc, chẳng qua càng khinh thường Vương Như, lúc lợi dụng Tuyết Hàm thì không hồ đồ, rất yên tâm thoải mái.
Chu Thư Nhân đan xong giỏ bắt cá, "Hai ta đi ra ngoài dạo một vòng?"
Ánh mắt Trúc Lan sáng rực: "Được nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.