Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông
Chương 30: Tiếp Tục Lắc Lư
Tam Dương Thái Lai
21/07/2024
Mưa như thác đổ kéo dài hơn nửa giờ mới kết thúc, một trận mưa thu mang đến một trận lạnh lẽo, mưa như thác mới vừa dừng rõ ràng nhiệt độ hạ xuống rất nhiều.
Trúc Lan nằm trong chăn cũng cảm thấy lạnh, thật may trong nhà có phòng đựng củi đốt cỏ tranh, coi như bị dột cũng không đến mức ướt hết, Trúc Lan không chịu nổi ngồi dậy: "Ta đi đốt lửa sưởi ấm một chút, thận tiện sắc thuốc."
Chu Thư Nhân muốn giúp một chút, nhưng ngại phải duy trì thiết lập nhân vật: "Cực khổ rồi."
Trúc Lan cười: "Thật ra thì cũng thật thú vị, lúc mới vừa đến không biết nhóm lửa, bây giờ lục lọi trí nhớ cũng học được rồi."
Chu Thư Nhân càng hiểu càng phát hiện tâm tính của Trúc Lan rất tốt, không phải ai cũng có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, nhìn Trúc Lan vội vả đi ra ngoài, hắn cảm thấy cuộc sống này nhiều thêm một chút khói lửa hơn hiện đại, cảm giác khá tốt.
Trúc Lan nhóm lửa ấm áp một chút mới cảm thấy thoải mái, đẩy cửa ra trong sân có nước đọng, cũng may không nhiều, may mà vị trí nhà Chu gia cao, nước đều chảy xuống chỗ thấp.
Lại nói Vương gia mới xui xẻo, trước con đường chính là khu vực đất thấp, cộng thêm nóc nhà của Vương gia đã lâu không sửa, trong tiểu thuyết nói Vương gia bị dột, sửa nhà tốn không ít tiền!
Trúc Lan khắc sâu ấn tượng, Vương Trương thị vì tiền sửa nhà mà muốn các phòng giao tiền ra, một nhà nữ phối Vương Như không có bất kỳ tiền để dành nào, phòng của một nhà Vương Như là bị dột thảm nhất, cho nên khơi dậy suy nghĩ kiếm tiền của Vương Như.
Trúc Lan sờ bụng một cái, ưm, sắp có đồ ăn ngon rồi.
Chu lão đại và lão nhị tự giác đi ra dọn dẹp nước đọng trong sân, Lý thị cũng đi ra làm cơm tối.
Cơm tối nấu xong rồi, vốn là ngày không trăng, lúc bày cơm còn xa xỉ đốt hai ngọn đèn dầu.
Bốn món ăn một món canh, cộng thêm dưa muối mà Lý thị ướp, thêm vào cũng được sáu món, trong sáu món thức ăn thì có bốn món là mặn, lên bàn mọi người cũng chỉ nhìn chằm chằm món mặn mà thôi.
Chờ lúc ăn cơm, mấy đứa bé mừng như điên.
Cháu trai năm tuổi Chu Minh Vân nuốt miếng thịt gà trong miệng, giọng nói càng thêm ngọt ngào: "Nãi nãi, ngày sau có thể mỗi ngày ăn thịt không ạ?"
Thằng nhóc không ngốc, hai ngày nay phát hiện, trong nhà tiếng nói nãi nãi cao nhất, nãi nãi nói giết gà là giết gà, hỏi nãi nãi là vô cùng chính xác.
Trúc Lan vui vẻ, cháu trai cả khỏe mạnh kháu khỉnh làm cho người ta thích, lại là trưởng tôn, rất thông minh lanh lợi không chút khiếp đảm: "Minh Vân muốn mỗi ngày ăn thịt sao?"
Thằng nhóc gật đầu: "Muốn."
Trúc Lan có chút hơi khó nói: "Nãi nãi không có bản lĩnh nha."
Ánh mắt của thằng nhóc hơi thất vọng, Trúc Lan tiếp tục nói: "Chẳng qua, nãi nãi tin tưởng Minh Vân có bản lĩnh, nãi nãi chờ Minh Vân có bản lĩnh ngày ngày cho nãi nãi ăn thịt."
Tuyết Hàm: "..."
Sao bé lại cảm thấy lời này có chút quen thuộc chứ?
Thằng nhóc được khen ngợi, đặc biệt tự tin, vỗ ngực nhỏ: "Nãi, Minh Vân nhất định có bản lĩnh."
Trúc Lan cười híp mắt: "Được."
Thằng nhóc chuyển con mắt một cái nói: "Nãi, Minh Vân còn nhỏ phải ăn nhiều thịt mới có thể trưởng thành được, lớn lên mới có bản lĩnh, cho nên có thể lại ăn thêm mấy miếng được không ạ?"
Trúc Lan: "..."
Ai, thằng nhóc này thật tinh ranh, con nít năm tuổi cổ đại không thể nhìn tuổi mà!
Tuyết Hàm bật cười một tiếng, Lý thị cảm thấy con trai tinh nghịch cũng cười.
Trúc Lan từ trong canh gà chọn mấy miếng thịt chia cho mấy đứa bé.
Hai ngày nay được ăn ngon, sau khi ăn, Trúc Lan bị một đám nhóc bao vây, nãi nãi ngắn nãi nãi dài, ngay cả cháu gái Ngọc Sương cũng dám đi đến bên cạnh.
Thật ra trẻ con là mẫn cảm nhất, ai đối tốt với bọn nó, bọn nó đều có thể cảm giác được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Vũ Xuân không ăn bữa sáng đã đi, nếu không phải mưa như thác đổ làm cầu bị phá, lúc mưa ngừng lại thì hắn ta đã về rồi. Hôm nay mực nước đã giảm nên vội vàng trở về.
Bởi vì mưa to, lão đại lão nhị không đi xuống ruộng, lão tam và lão tứ không cần đi đến học đường, hiếm thấy ban ngày Chu gia có đầy đủ người.
Trúc Lan cũng nhàn rỗi đi xem Triệu thị làm quần áo, vốn dĩ nàng không muốn học, nhưng đồ lót thì phải tự mình làm, có trí nhớ nguyên thân, nàng có chút phấn khích, từ từ học tin tưởng sẽ học được.
"Tuyết Hàm, Tuyết Hàm, có nhà không?"
Trúc Lan nằm trong chăn cũng cảm thấy lạnh, thật may trong nhà có phòng đựng củi đốt cỏ tranh, coi như bị dột cũng không đến mức ướt hết, Trúc Lan không chịu nổi ngồi dậy: "Ta đi đốt lửa sưởi ấm một chút, thận tiện sắc thuốc."
Chu Thư Nhân muốn giúp một chút, nhưng ngại phải duy trì thiết lập nhân vật: "Cực khổ rồi."
Trúc Lan cười: "Thật ra thì cũng thật thú vị, lúc mới vừa đến không biết nhóm lửa, bây giờ lục lọi trí nhớ cũng học được rồi."
Chu Thư Nhân càng hiểu càng phát hiện tâm tính của Trúc Lan rất tốt, không phải ai cũng có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, nhìn Trúc Lan vội vả đi ra ngoài, hắn cảm thấy cuộc sống này nhiều thêm một chút khói lửa hơn hiện đại, cảm giác khá tốt.
Trúc Lan nhóm lửa ấm áp một chút mới cảm thấy thoải mái, đẩy cửa ra trong sân có nước đọng, cũng may không nhiều, may mà vị trí nhà Chu gia cao, nước đều chảy xuống chỗ thấp.
Lại nói Vương gia mới xui xẻo, trước con đường chính là khu vực đất thấp, cộng thêm nóc nhà của Vương gia đã lâu không sửa, trong tiểu thuyết nói Vương gia bị dột, sửa nhà tốn không ít tiền!
Trúc Lan khắc sâu ấn tượng, Vương Trương thị vì tiền sửa nhà mà muốn các phòng giao tiền ra, một nhà nữ phối Vương Như không có bất kỳ tiền để dành nào, phòng của một nhà Vương Như là bị dột thảm nhất, cho nên khơi dậy suy nghĩ kiếm tiền của Vương Như.
Trúc Lan sờ bụng một cái, ưm, sắp có đồ ăn ngon rồi.
Chu lão đại và lão nhị tự giác đi ra dọn dẹp nước đọng trong sân, Lý thị cũng đi ra làm cơm tối.
Cơm tối nấu xong rồi, vốn là ngày không trăng, lúc bày cơm còn xa xỉ đốt hai ngọn đèn dầu.
Bốn món ăn một món canh, cộng thêm dưa muối mà Lý thị ướp, thêm vào cũng được sáu món, trong sáu món thức ăn thì có bốn món là mặn, lên bàn mọi người cũng chỉ nhìn chằm chằm món mặn mà thôi.
Chờ lúc ăn cơm, mấy đứa bé mừng như điên.
Cháu trai năm tuổi Chu Minh Vân nuốt miếng thịt gà trong miệng, giọng nói càng thêm ngọt ngào: "Nãi nãi, ngày sau có thể mỗi ngày ăn thịt không ạ?"
Thằng nhóc không ngốc, hai ngày nay phát hiện, trong nhà tiếng nói nãi nãi cao nhất, nãi nãi nói giết gà là giết gà, hỏi nãi nãi là vô cùng chính xác.
Trúc Lan vui vẻ, cháu trai cả khỏe mạnh kháu khỉnh làm cho người ta thích, lại là trưởng tôn, rất thông minh lanh lợi không chút khiếp đảm: "Minh Vân muốn mỗi ngày ăn thịt sao?"
Thằng nhóc gật đầu: "Muốn."
Trúc Lan có chút hơi khó nói: "Nãi nãi không có bản lĩnh nha."
Ánh mắt của thằng nhóc hơi thất vọng, Trúc Lan tiếp tục nói: "Chẳng qua, nãi nãi tin tưởng Minh Vân có bản lĩnh, nãi nãi chờ Minh Vân có bản lĩnh ngày ngày cho nãi nãi ăn thịt."
Tuyết Hàm: "..."
Sao bé lại cảm thấy lời này có chút quen thuộc chứ?
Thằng nhóc được khen ngợi, đặc biệt tự tin, vỗ ngực nhỏ: "Nãi, Minh Vân nhất định có bản lĩnh."
Trúc Lan cười híp mắt: "Được."
Thằng nhóc chuyển con mắt một cái nói: "Nãi, Minh Vân còn nhỏ phải ăn nhiều thịt mới có thể trưởng thành được, lớn lên mới có bản lĩnh, cho nên có thể lại ăn thêm mấy miếng được không ạ?"
Trúc Lan: "..."
Ai, thằng nhóc này thật tinh ranh, con nít năm tuổi cổ đại không thể nhìn tuổi mà!
Tuyết Hàm bật cười một tiếng, Lý thị cảm thấy con trai tinh nghịch cũng cười.
Trúc Lan từ trong canh gà chọn mấy miếng thịt chia cho mấy đứa bé.
Hai ngày nay được ăn ngon, sau khi ăn, Trúc Lan bị một đám nhóc bao vây, nãi nãi ngắn nãi nãi dài, ngay cả cháu gái Ngọc Sương cũng dám đi đến bên cạnh.
Thật ra trẻ con là mẫn cảm nhất, ai đối tốt với bọn nó, bọn nó đều có thể cảm giác được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Vũ Xuân không ăn bữa sáng đã đi, nếu không phải mưa như thác đổ làm cầu bị phá, lúc mưa ngừng lại thì hắn ta đã về rồi. Hôm nay mực nước đã giảm nên vội vàng trở về.
Bởi vì mưa to, lão đại lão nhị không đi xuống ruộng, lão tam và lão tứ không cần đi đến học đường, hiếm thấy ban ngày Chu gia có đầy đủ người.
Trúc Lan cũng nhàn rỗi đi xem Triệu thị làm quần áo, vốn dĩ nàng không muốn học, nhưng đồ lót thì phải tự mình làm, có trí nhớ nguyên thân, nàng có chút phấn khích, từ từ học tin tưởng sẽ học được.
"Tuyết Hàm, Tuyết Hàm, có nhà không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.