Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư
Chương 101: Khảo hạch tàn khốc (21)
Lam
02/02/2023
" Ừ, 14 tuổi trở thành nội môn học...." Áo xám lão giả nói đến đây, đôi mắt trừng thật lớn kinh hô." Khoan đã, lão Tô, ngươi vừa nói cái gì? 14 tuổi đã trở thành nội môn học viện? Vậy thực lực của tên tiểu tử đó cấp bậc gì? Lão Tô ngươi không cùng chúng ta nói vui đùa đi?"
Lão Tô nghe áo xám lão giả như vậy nói, con ngươi liếc xéo áo xám lão giả một cái nói.
" Lão phu lại không phải tiểu hài tử, có thời gian cùng các ngươi vui đùa lời nói, không bằng đi tu luyện, Hừ." Lão hừ một cái rồi mới nói tiếp." Lão phu là nghe quản sự lôi đài nói, năm nay vào tân sinh có một thiếu niên 14-15 tuổi, trên lôi đài cùng một nội môn lão sinh, sinh tử chiến, mà tên nội môn lão sinh thực lực đã là Đại Linh Sư cửu cấp, mà tên tiểu tử đó thực lực là lục cấp mà thôi."mà thôi, hai chữ lão giả cố ý kéo dài.
Ba lão giả nghe nói như vậy, khoé môi rật rật, cái gì." Mà thôi." Cơ chứ, mấy lão 14-15 tuổi lúc đó, chỉ mới bước vào Đại Linh Sư ngạch cửa mà thôi đấy, cũng được xem là thiên tài rồi, mà hiện tại, tên tiểu tử kia đã là Đại Linh Sư lục cấp, nào còn ngội là thiên tài a, là quỷ tài thì có.
Ba lão giả nhìn vẻ mặt ta đây của lão Tô, trong mắt hiện lên tia sáng cười nói.
" Ha hả, lão Tô a? Ta nói, lão Tô ngươi dưới trướng đệ tử không ít thiên tài đi, lần này lão Tô ngươi không được cùng chúng ta tranh nha?" Áo xám lão giả vổ nhẹ vai lão Tô nói.
" Ha ha, Đúng vậy, lần này lão Tô ngươi không được cùng chúng ta tranh đâu đấy?" Cười hồ ly.
" Hắc hắc, các ngươi nghĩ cũng thật mỹ, không ngạc các ngươi nói, ta vừa biết tin lập tức tra tư liệu về tên tiểu tử đó, hắc hắc." Lão cười hắc hắc nhìn ba người chờ mong ánh mắt, đắc ý nói." Cái gì cũng không có, chỉ có tên Vân Phong Nhã, Nghuyệt Vân Thành người, năm 13 T."
" Chỉ có như vậy?" Áo xám lão giả nghi ngờ hỏi.
" Đúng vậy, chỉ có như vậy!"
" Sao có thể đâu?"
" Lão phu cũng đã hỏi qua nghi chép quản sự, thì biết được, đây là ý tứ của Sở Tư Hàm, ta liền tìm hắn hỏi truyện, thì mới biết đây là ý tứ của viện trưởng, mà viện trưởng mấy tháng trước ra ngoài một chuyến, trở lại nói bản thân đã thu nhận rồi con môn đệ tử, vài tháng nữa sẽ đến học viện báo danh, như vậy? Các ngươi nói, viện trưởng đem tư liệu của tên tiểu tử đó thu đi, các ngươi còn không hiểu sao?"
Hừ, bằng không lão làm gì đem chuyện thiếu niên như vậy thiên tài, nói cho ba lão ta biết, chờ hắn thu nhận dưới trướng rồi mới nói, như vậy không tức chết bọn họ a, ai, đáng tiếc, đáng tiếc lão chậm một bước a, khi lão vừa nghe quản sự lôi đài nói, cũng là trấn kinh a, cho nên, hắc hắc, một mình trấn kinh không bằng cả đám trấn kinh nha.
Nếu lão biết lúc đó Vân Phong Nhã không chỉ là đại Linh Sư lục cấp thực lực, mà là thất cấp, còn phải.....
Trong khi bốn lão giả còn đang hiếu kỳ về Vân Phong Nhã, đến cùng là vạn gì thiên tài mới được viện trưởng thu làm con môn đệ tử? Vì trong học viện thiên tài thật sự không ít, không biết có bao nhiêu người nằm mơ đều muốn trở thành viện trưởng đệ tử đâu? mà viện trưởng lại không thèm để mắt đến, mà bỏ gần tìm xa.
Lúc này bốn người nghe được tiếng bước chân đi đến tuy nhẹ nhàng, nhưng hơi thở có chút ngấp ngáp, bốn người nhìn qua, thì thấy người đến là một trung niên nam nhân, trên mặt hắn không che giấu được sự lo lắng, mà đi theo sau hắn là một thanh niên một thân chật vật, bọn họ nhận ra được trung niên nam nhân là một trong mười lão sư phụ trách khảo hạch lần này, mà thanh niên đi phía sau có lẽ là khảo hạch sinh nào đó, nhưng lúc này đến đây, nhất định là có chuyện xảy ra rồi, bốn người mài nhíu lại.
Cả hai cung kính chấp tay chào hỏi.
" Mộc Nhân gặp qua các vị trưởng lão."
"Nội môn sinh, Đàm Lôi gặp qua các vị trưởng lão."
Bốn người ngật đầu xem như đáp lại, Tô trưởng lão hỏi.
" Có truyện?"
Mộc Nhân lão sư liền nói.
" Bẩm trưởng lão, bên trong khảo hạch đã xảy ra chuyện." Hắn nhìn về hướng Đàm Lôi đạo." Đàm Lôi ngươi đem bên trong phát sinh sự tình, nói lại một lần nữa cho vài vị trưởng lão nghe."
Đàm Lôi không phải ai khác, chính là tên kêu ngạo lúc trước, ép người khác rời đi không thành, phàn bị Vân Phong Nhã một cước đá bay, sau đó bóp nát Ngọc bài người.
Đàm Lôi một bộ vẻ mặt lo lắng, cung kính đem phát sinh bên trong khảo hạch có sự tình nói một lần, nhưng không đem chuyện bản thân bị Vân Phong Nhã một cước đá bay, Ngọc bài bị đoạt rời đi, mà hắn là vì lo lắng an nguy của đồng học, tự mình bớp nát Ngọc bài rời đi tìm lão sư cầu cứu, hắn lại không phải ngốc tử, nếu nói bản thân bị người bức ép rời đi, đồng nghĩa với việc hắn bị hủy bỏ tư cách khảo hạch, nhưng nếu bản thân vì an nguy đồng học, tự mình bớp Ngọc bài rời đi, không chừng còn được thông qua khảo hạch, nếu may mắn có trưởng lão hoặc lão sư xem trọng thu làm đệ tử, thì còn gì bằng, nên hắn trên mặt càng làm ra vẻ lo lắng.
Nhưng hắn thật sự suy nghĩ nhiều, nói chi các trưởng lão sẽ xem trọng hắn, chỉ nói lão sư cũng sẽ không xem trọng hắn, không phải nói thu đệ tử là có thể thu, vì lão sư hoặc trưởng lão thu làm dưới trướng đệ tử người, thì phải chịu trách nhiệm với đệ tử của mình.
Ví dụ như đệ tử nội môn trong vòng hai ba năm không tăng cấp, sư phụ của hắn trên tư lịch cũng sẽ bị phê bình, nếu hai năm khảo hạch không thông qua, sư phụ cũng phải chịu trách nhiệm.....cho nên, những trưởng lão và lão sư vì danh dự của mình, muốn thu đệ tử, việc thứ nhất là xem thiên phú, thứ hai mới xem nhân phẩm, cũng có lão sư vì một ít lợi nào đó, cũng sẽ thu đệ tử không đạt tiêu chuẩn cũng có.
Theo như lời của Đàm Lôi nếu là sự thật, thì học viện chỉ cho hắn khen thưởng, hoạt là thông qua khảo hạch mà thôi, nhưng cũng phải chờ đều tra rõ trước đó mới đưa ra khen thưởng.
".......... vì trận pháp đó rất quỷ dị, cho nên chúng đệ tử không dám tiếp tục đi vào bên trong, chỉ có thể đi ra cầu cứu lão sư."
Nghe Đàm Lôi đem sự tình nói rõ lúc sau, bốn vị trưởng lão sắc mặt trở nên trầm trọng, Tô trưởng lão lên tiếng.
"Lão Trình, ngươi bằng nhanh tốc độ trở về học viện thông tri mấy vị trưởng lão trận pháp sư khác, ta sợ một mình rất khó phá giải trận pháp." Lão nhìn Mộc Nhân lão sư nói." Tiểu Mộc, ngươi đi tụ tập Luyện Đan Sư người và Dược Y người, ba chúng ta hiện tại đi vào trước."
Dứt lời, bốn người giống như một tia chớp biến mất trước mặt Mộc Nhân và Đàm Lôi, lúc này Mộc lão sư mới hoàn hồn lại, cũng nhanh chóng đi chịu tập người, bỏ lại Đàm Lôi ngơ ngác đứng đó.
Mà lúc này bên trong han động cũng đã xảy ra quỷ dị một màn, Vân Phong Nhã đám người vốn phân ra hai nhóm người, một nhóm là cùng Lý Trường Quân tham khảo phá trận, còn lại thì dùng tinh thần lực muốn xâm nhập dò xét bên trong.
Nhưng khi đám người dùng tinh thần lực muốn xâm nhập vào trong, chợt có một đạo cường hãn tinh thần lực đem bọn họ tinh thần lực bao phủ, rút về không được, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, vì bọn họ biết nếu tinh thần lực bị công kích mạnh mẽ, nhẹ thì bị nghiêm trọng thương tổn tinh thần, chỉ có thể nằm trên giường từ từ khan phục, ít nhất cũng phải một hai năm, vì tinh thần lực không có đan dược nào có thể chữa trị, nếu nặng thì cả đời sẽ bị suy ngốc, bọn họ trên trán mồ hôi không ngừng chảy ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Vân Phong Nhã và Bạch Lam Y như cảm giác được những người này không thích hợp, cả hai nhìn nhau như hiểu ý nhau vậy, Vân Phong Nhã và Bạch Lam Y bất đầu gia tăng cưỡng chế luồn tinh thần lực kia, những người khác cảm giác được tinh thần lực của mình đã không bị cưỡng chế, từ từ thu hồi tinh thần lực lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn san bên cạnh hai người, trong mắt đều là cảm kích không thôi, đồng thời cũng thán phục tinh thần lực cường đại của hai người, bọn họ tự nhận tinh thần lực của mình trong mấy vạn học sinh bên trong, cũng có thể đứng trong danh sách một ngàn người có tinh thần lực xếp hạng, nhưng hiện tại cùng với hai người này so, thật là tiểu hài tử chơi đùa vậy?
Khoảng mười phút sau Vân Phong Nhã nhìn thấy Bạch Lam Y môi đỏ cắn chặt, trên trán toát ra không ít mồ hôi, nàng không tự chủ đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Bạch Lam Y một cái, rồi buôn ra. Vân Phong Nhã trong mắt trở nên sắc bén cùng quyết liệt, không chờ mọi người kịp phản ứng, Vân Phong Nhã cũng đã vọt vào bên trong trận pháp đi.
Lúc này Bạch Lam Y tinh thần lực cũng được buôn lõng, vì vừa rồi Vân Phong Nhã đã đem tinh thần lực thần bí đó dẫn đến trên người hắn ta, mà muốn dẫn dắt chỉ có thể đi vào bên trong trận pháp, Bạch Lam Y trong mắt đều là không thể tin được, lòng nàng tại sao lại như vậy khó chịu, Bạch Lam Y không chút suy nghĩ muốn vào bên trong trận pháp, lúc này trước mặt nàng xuất hiện một bóng người ngăn cản, thanh âm nàng trở nên lạnh lẽo cùng tức giận quát.
" Tránh ra."
" Tiểu... học muội, không được, bên trong rất nguy hiểm, người chẳng lẽ đã quên chúng ta vào đây là vì cái gì sao?"
Bạch Lam Y ngẩn ra, nàng lúc này mới nhớ đến bản thân vào đây ý đồ, nàng xiết chặt đôi tay, nhắm mắt lại vài giây, khi mở mắt ra, trong mắt nàng chỉ còn lại kiên định, ý niệm vừa động, trên tay nàng xuất hiện Ngủ Sắc Thảo.
"Cầm lấy, ta không muốn bản thân về sau trên con đường tu luyện có tâm ma, không bằng cược một lần?"
" Tiểu....."
Hắn nhìn thấy trong mắt tiểu chủ tử không cho phản kháng ý tứ, lời muốn khuyên cũng nuốt xuống, vì hắn biết, tu luyện giả một khi có tâm ma, thì đời này chỉ có thể dậm chân tại chỗ, mà tiểu chủ tử là người nào, là một người tâm cao khí ngạo, nếu về sau chỉ có thể dậm chân tại chỗ, thì những người có tâm bất chính sẽ bỏ qua cho nàng sau? Hắn vừa muốn tiếp nhận Ngủ Sắc Thảo thì nghe được tiếng kinh hô của mọi người.
" A, các ngươi nhìn xem, những người bên trong đã không còn chém giết lẫn nhau rồi."
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn vào bên trong, thì thấy những người có đôi mắt đỏ như máu điên cuồng vừa rồi, từ từ ngừng tay lại. Đôi mắt huyết sắc cũng dần dần rút đi lúc sao thân thể vì chống đỡ không được linh lực soái mòn, kiệt lực mà ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
________________________________
Lão Tô nghe áo xám lão giả như vậy nói, con ngươi liếc xéo áo xám lão giả một cái nói.
" Lão phu lại không phải tiểu hài tử, có thời gian cùng các ngươi vui đùa lời nói, không bằng đi tu luyện, Hừ." Lão hừ một cái rồi mới nói tiếp." Lão phu là nghe quản sự lôi đài nói, năm nay vào tân sinh có một thiếu niên 14-15 tuổi, trên lôi đài cùng một nội môn lão sinh, sinh tử chiến, mà tên nội môn lão sinh thực lực đã là Đại Linh Sư cửu cấp, mà tên tiểu tử đó thực lực là lục cấp mà thôi."mà thôi, hai chữ lão giả cố ý kéo dài.
Ba lão giả nghe nói như vậy, khoé môi rật rật, cái gì." Mà thôi." Cơ chứ, mấy lão 14-15 tuổi lúc đó, chỉ mới bước vào Đại Linh Sư ngạch cửa mà thôi đấy, cũng được xem là thiên tài rồi, mà hiện tại, tên tiểu tử kia đã là Đại Linh Sư lục cấp, nào còn ngội là thiên tài a, là quỷ tài thì có.
Ba lão giả nhìn vẻ mặt ta đây của lão Tô, trong mắt hiện lên tia sáng cười nói.
" Ha hả, lão Tô a? Ta nói, lão Tô ngươi dưới trướng đệ tử không ít thiên tài đi, lần này lão Tô ngươi không được cùng chúng ta tranh nha?" Áo xám lão giả vổ nhẹ vai lão Tô nói.
" Ha ha, Đúng vậy, lần này lão Tô ngươi không được cùng chúng ta tranh đâu đấy?" Cười hồ ly.
" Hắc hắc, các ngươi nghĩ cũng thật mỹ, không ngạc các ngươi nói, ta vừa biết tin lập tức tra tư liệu về tên tiểu tử đó, hắc hắc." Lão cười hắc hắc nhìn ba người chờ mong ánh mắt, đắc ý nói." Cái gì cũng không có, chỉ có tên Vân Phong Nhã, Nghuyệt Vân Thành người, năm 13 T."
" Chỉ có như vậy?" Áo xám lão giả nghi ngờ hỏi.
" Đúng vậy, chỉ có như vậy!"
" Sao có thể đâu?"
" Lão phu cũng đã hỏi qua nghi chép quản sự, thì biết được, đây là ý tứ của Sở Tư Hàm, ta liền tìm hắn hỏi truyện, thì mới biết đây là ý tứ của viện trưởng, mà viện trưởng mấy tháng trước ra ngoài một chuyến, trở lại nói bản thân đã thu nhận rồi con môn đệ tử, vài tháng nữa sẽ đến học viện báo danh, như vậy? Các ngươi nói, viện trưởng đem tư liệu của tên tiểu tử đó thu đi, các ngươi còn không hiểu sao?"
Hừ, bằng không lão làm gì đem chuyện thiếu niên như vậy thiên tài, nói cho ba lão ta biết, chờ hắn thu nhận dưới trướng rồi mới nói, như vậy không tức chết bọn họ a, ai, đáng tiếc, đáng tiếc lão chậm một bước a, khi lão vừa nghe quản sự lôi đài nói, cũng là trấn kinh a, cho nên, hắc hắc, một mình trấn kinh không bằng cả đám trấn kinh nha.
Nếu lão biết lúc đó Vân Phong Nhã không chỉ là đại Linh Sư lục cấp thực lực, mà là thất cấp, còn phải.....
Trong khi bốn lão giả còn đang hiếu kỳ về Vân Phong Nhã, đến cùng là vạn gì thiên tài mới được viện trưởng thu làm con môn đệ tử? Vì trong học viện thiên tài thật sự không ít, không biết có bao nhiêu người nằm mơ đều muốn trở thành viện trưởng đệ tử đâu? mà viện trưởng lại không thèm để mắt đến, mà bỏ gần tìm xa.
Lúc này bốn người nghe được tiếng bước chân đi đến tuy nhẹ nhàng, nhưng hơi thở có chút ngấp ngáp, bốn người nhìn qua, thì thấy người đến là một trung niên nam nhân, trên mặt hắn không che giấu được sự lo lắng, mà đi theo sau hắn là một thanh niên một thân chật vật, bọn họ nhận ra được trung niên nam nhân là một trong mười lão sư phụ trách khảo hạch lần này, mà thanh niên đi phía sau có lẽ là khảo hạch sinh nào đó, nhưng lúc này đến đây, nhất định là có chuyện xảy ra rồi, bốn người mài nhíu lại.
Cả hai cung kính chấp tay chào hỏi.
" Mộc Nhân gặp qua các vị trưởng lão."
"Nội môn sinh, Đàm Lôi gặp qua các vị trưởng lão."
Bốn người ngật đầu xem như đáp lại, Tô trưởng lão hỏi.
" Có truyện?"
Mộc Nhân lão sư liền nói.
" Bẩm trưởng lão, bên trong khảo hạch đã xảy ra chuyện." Hắn nhìn về hướng Đàm Lôi đạo." Đàm Lôi ngươi đem bên trong phát sinh sự tình, nói lại một lần nữa cho vài vị trưởng lão nghe."
Đàm Lôi không phải ai khác, chính là tên kêu ngạo lúc trước, ép người khác rời đi không thành, phàn bị Vân Phong Nhã một cước đá bay, sau đó bóp nát Ngọc bài người.
Đàm Lôi một bộ vẻ mặt lo lắng, cung kính đem phát sinh bên trong khảo hạch có sự tình nói một lần, nhưng không đem chuyện bản thân bị Vân Phong Nhã một cước đá bay, Ngọc bài bị đoạt rời đi, mà hắn là vì lo lắng an nguy của đồng học, tự mình bớp nát Ngọc bài rời đi tìm lão sư cầu cứu, hắn lại không phải ngốc tử, nếu nói bản thân bị người bức ép rời đi, đồng nghĩa với việc hắn bị hủy bỏ tư cách khảo hạch, nhưng nếu bản thân vì an nguy đồng học, tự mình bớp Ngọc bài rời đi, không chừng còn được thông qua khảo hạch, nếu may mắn có trưởng lão hoặc lão sư xem trọng thu làm đệ tử, thì còn gì bằng, nên hắn trên mặt càng làm ra vẻ lo lắng.
Nhưng hắn thật sự suy nghĩ nhiều, nói chi các trưởng lão sẽ xem trọng hắn, chỉ nói lão sư cũng sẽ không xem trọng hắn, không phải nói thu đệ tử là có thể thu, vì lão sư hoặc trưởng lão thu làm dưới trướng đệ tử người, thì phải chịu trách nhiệm với đệ tử của mình.
Ví dụ như đệ tử nội môn trong vòng hai ba năm không tăng cấp, sư phụ của hắn trên tư lịch cũng sẽ bị phê bình, nếu hai năm khảo hạch không thông qua, sư phụ cũng phải chịu trách nhiệm.....cho nên, những trưởng lão và lão sư vì danh dự của mình, muốn thu đệ tử, việc thứ nhất là xem thiên phú, thứ hai mới xem nhân phẩm, cũng có lão sư vì một ít lợi nào đó, cũng sẽ thu đệ tử không đạt tiêu chuẩn cũng có.
Theo như lời của Đàm Lôi nếu là sự thật, thì học viện chỉ cho hắn khen thưởng, hoạt là thông qua khảo hạch mà thôi, nhưng cũng phải chờ đều tra rõ trước đó mới đưa ra khen thưởng.
".......... vì trận pháp đó rất quỷ dị, cho nên chúng đệ tử không dám tiếp tục đi vào bên trong, chỉ có thể đi ra cầu cứu lão sư."
Nghe Đàm Lôi đem sự tình nói rõ lúc sau, bốn vị trưởng lão sắc mặt trở nên trầm trọng, Tô trưởng lão lên tiếng.
"Lão Trình, ngươi bằng nhanh tốc độ trở về học viện thông tri mấy vị trưởng lão trận pháp sư khác, ta sợ một mình rất khó phá giải trận pháp." Lão nhìn Mộc Nhân lão sư nói." Tiểu Mộc, ngươi đi tụ tập Luyện Đan Sư người và Dược Y người, ba chúng ta hiện tại đi vào trước."
Dứt lời, bốn người giống như một tia chớp biến mất trước mặt Mộc Nhân và Đàm Lôi, lúc này Mộc lão sư mới hoàn hồn lại, cũng nhanh chóng đi chịu tập người, bỏ lại Đàm Lôi ngơ ngác đứng đó.
Mà lúc này bên trong han động cũng đã xảy ra quỷ dị một màn, Vân Phong Nhã đám người vốn phân ra hai nhóm người, một nhóm là cùng Lý Trường Quân tham khảo phá trận, còn lại thì dùng tinh thần lực muốn xâm nhập dò xét bên trong.
Nhưng khi đám người dùng tinh thần lực muốn xâm nhập vào trong, chợt có một đạo cường hãn tinh thần lực đem bọn họ tinh thần lực bao phủ, rút về không được, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, vì bọn họ biết nếu tinh thần lực bị công kích mạnh mẽ, nhẹ thì bị nghiêm trọng thương tổn tinh thần, chỉ có thể nằm trên giường từ từ khan phục, ít nhất cũng phải một hai năm, vì tinh thần lực không có đan dược nào có thể chữa trị, nếu nặng thì cả đời sẽ bị suy ngốc, bọn họ trên trán mồ hôi không ngừng chảy ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Vân Phong Nhã và Bạch Lam Y như cảm giác được những người này không thích hợp, cả hai nhìn nhau như hiểu ý nhau vậy, Vân Phong Nhã và Bạch Lam Y bất đầu gia tăng cưỡng chế luồn tinh thần lực kia, những người khác cảm giác được tinh thần lực của mình đã không bị cưỡng chế, từ từ thu hồi tinh thần lực lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn san bên cạnh hai người, trong mắt đều là cảm kích không thôi, đồng thời cũng thán phục tinh thần lực cường đại của hai người, bọn họ tự nhận tinh thần lực của mình trong mấy vạn học sinh bên trong, cũng có thể đứng trong danh sách một ngàn người có tinh thần lực xếp hạng, nhưng hiện tại cùng với hai người này so, thật là tiểu hài tử chơi đùa vậy?
Khoảng mười phút sau Vân Phong Nhã nhìn thấy Bạch Lam Y môi đỏ cắn chặt, trên trán toát ra không ít mồ hôi, nàng không tự chủ đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Bạch Lam Y một cái, rồi buôn ra. Vân Phong Nhã trong mắt trở nên sắc bén cùng quyết liệt, không chờ mọi người kịp phản ứng, Vân Phong Nhã cũng đã vọt vào bên trong trận pháp đi.
Lúc này Bạch Lam Y tinh thần lực cũng được buôn lõng, vì vừa rồi Vân Phong Nhã đã đem tinh thần lực thần bí đó dẫn đến trên người hắn ta, mà muốn dẫn dắt chỉ có thể đi vào bên trong trận pháp, Bạch Lam Y trong mắt đều là không thể tin được, lòng nàng tại sao lại như vậy khó chịu, Bạch Lam Y không chút suy nghĩ muốn vào bên trong trận pháp, lúc này trước mặt nàng xuất hiện một bóng người ngăn cản, thanh âm nàng trở nên lạnh lẽo cùng tức giận quát.
" Tránh ra."
" Tiểu... học muội, không được, bên trong rất nguy hiểm, người chẳng lẽ đã quên chúng ta vào đây là vì cái gì sao?"
Bạch Lam Y ngẩn ra, nàng lúc này mới nhớ đến bản thân vào đây ý đồ, nàng xiết chặt đôi tay, nhắm mắt lại vài giây, khi mở mắt ra, trong mắt nàng chỉ còn lại kiên định, ý niệm vừa động, trên tay nàng xuất hiện Ngủ Sắc Thảo.
"Cầm lấy, ta không muốn bản thân về sau trên con đường tu luyện có tâm ma, không bằng cược một lần?"
" Tiểu....."
Hắn nhìn thấy trong mắt tiểu chủ tử không cho phản kháng ý tứ, lời muốn khuyên cũng nuốt xuống, vì hắn biết, tu luyện giả một khi có tâm ma, thì đời này chỉ có thể dậm chân tại chỗ, mà tiểu chủ tử là người nào, là một người tâm cao khí ngạo, nếu về sau chỉ có thể dậm chân tại chỗ, thì những người có tâm bất chính sẽ bỏ qua cho nàng sau? Hắn vừa muốn tiếp nhận Ngủ Sắc Thảo thì nghe được tiếng kinh hô của mọi người.
" A, các ngươi nhìn xem, những người bên trong đã không còn chém giết lẫn nhau rồi."
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn vào bên trong, thì thấy những người có đôi mắt đỏ như máu điên cuồng vừa rồi, từ từ ngừng tay lại. Đôi mắt huyết sắc cũng dần dần rút đi lúc sao thân thể vì chống đỡ không được linh lực soái mòn, kiệt lực mà ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.