Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát
Chương 38: Anh em
Pé Cam
10/12/2023
Vài ngày trước, thông quá liên lạc địa đàm, anh ta biết được rằng những người đó đã tự gạch tên mình khỏi tổ chức.
Từ nhỏ đã được nuôi nấng một cách kỹ càng, lão đại của bọn họ dẫu cho nhét tất cả vào cái địa ngục trần gian kia nhưng hầu như vẫn để cho bọn họ con đường sống. Sau này khi đã trưởng thành, mỗi người đều có cho mình một sở trường riêng, vậy những năm cô nàng đó vẫn được lão đại xem trọng hơn cả.
Dù không giao cho bất kì quyền hạng quản lí nào của các nhánh, nhưng ai ai cũng biết rằng mọi việc trong tổ chức phần lớn đều phải thông qua bọn họ mới được chấp thuận, chính là kiểu công chúa được bàn tay vàng nuôi dưỡng.
Vậy nhưng có lẽ chỉ nhiêu đó thôi không đủ để bọn họ chấp nhận chuyện này. Đến cuối cùng bọn họ vẫn rời khỏi tổ chức, lão đại tuy không ra lệnh truy sát nhưng nếu đã gặp mặt tại sao lại không bắt lại chứ?
“Ben, cậu gọi người tìm khắp nơi trong thành phố này, dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra.” Zero vừa nói vừa nghiến danh nghiến lợi, nếu việc này thành công, khả năng cao là anh ta sẽ được lão đại trọng dụng nhiều hơn.
Lúc này, ở trên xe, điện thoại của Lăng Tiêu Nhiên vang lên, là Thương Vũ.
“Nhiên à? Dạo này em ở đâu đấy? Chị nghe bảo em ra nước ngoài rồi.” Bên kia là giọng của Thương Vũ mang đầy vẻ quan tâm.
“Em ở Anh rồi, ở cùng với chị hai và chị ba ấy.”
“Anh à? Bên đó hình như xảy ra chút chuyện nhỉ. Với cả các em cẩn thận, chị có nghe nói Zero đang ở đó.”
“Zero? Hình như không, lúc nãy bọn em có đụng độ một số chuyện vẫn không thấy anh ta ra mặt, đó không phải tác phong của anh ta.”
Lăng Tiêu Nhiên vừa đáp lời, Thương Vũ bên kia còn chưa kịp nói tiếp thì Vương Lạc Hi đã kêu lên.
“Mẹ nó, có người đuổi theo chúng ta.”
Phía sau là ba bốn chiếc xe màu đen đang tăng tốc đuổi đến chổ bọn họ, thật sự dễ dàng nhìn ra bọn họ đều đang có ác ý.
Lăng Tiêu Nhiên nhìn về phía sau, quả thật có mấy chiếc xe cứ đuổi theo bọn họ từ nãy đến giờ. Đám người này muốn làm gì đây?
“Nhiên, bọn chúng có súng, chúng ta không thể tiếp tục như thế này được.” Mộc Nguyệt Dao thấy tình hình không ổn liền lên tiếng cảnh báo.
“Mọi người có chuyện gì đấy?” Bên kia Thương Vũ nghe thấy mấy tiếng la liền vô cùng khẩn trương hỏi tới.
“Chị, ở đây bọn em gặp một chút rắc rối, một lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau sau nhé.” Lăng Tiêu Nhiên cũng khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng lên tiếng cắt đứt điện thoại.
Thương Vũ lúc này đang ở Hà Thành, một số chuyện ở nhà họ Lam lúc bấy giờ cũng được giao cho cô quản lí. Hơn nữa Lục Tô Thời lúc không huấn luyện thì chính là đóng quân ở nhà chính Lam gia.
Lại không nói đến ông bà cụ, hai người bọn họ thật sự xem Thương Vũ là đứa con gái Lam Tư Diệp của mình mà sủng ái cưng chiều.
Lục Tô Thời lại là con nhà thế gia, một trong những người được Tổ quốc vinh danh, mọi người xưng thần. Bọn họ nhìn thấy con gái mình được một người tài giỏi như thế liệu có thể từ chối sao?
Vậy nên từ đó, Lam gia chia làm hai phía. Một bên là hai ông bà cụ ủng hộ tuyệt đối mối tình này, một bên là Lam
Thiên Ân bởi lời cảnh báo của Lăng Tiêu Nhiên mà phòng Lục soái như phòng giặc. Ở cạnh nhau, Lam Thiên Ân dường như cũng đã cảm nhận được cái tình cảm anh em mà từ lâu anh đã quên mất.
Vậy nên chẳng biết từ lúc nào, không chỉ đơn giản là sự phó thác của Lăng Tiêu Nhiên, tất thảy dường như còn là vì tấm lòng của một người anh trai trong anh ta thật sự đã bị khơi dậy.
“Vũ, em xuống dùng bữa đi.” Lục Tô Thời lúc này ngồi ở Lam gia, tỏ ra vẻ tự nhiên như ở nhà mà kêu gọi cưa cẩm cô chủ nhà người ta.
Ông bà Lam gia cũng chẳng biết tại sao Lục Tô Thời lại có sự cố chấp như vậy. Bởi dù cho Thương Vũ có chối bỏ cái tên này thế nào, anh ta vẫn luôn miệng gọi cô bằng cái tên ấy.
“Lục soái, anh vẫn chưa đi sao?” Thương Vũ trời sinh tính tình lạnh nhạt, nhìn thấy người trước mặt có chút thản nhiên nhưng cũng lộ ra vẻ chút khó chịu.
Lúc này Lam Thiên Ân từ ngoài trở về, Thương Vũ với thân phận Lam Tư Diệp cũng chạy ra đón. Thật ra cô cảm thấy người anh trai này cũng khá tốt, dù sao cũng là Lăng Tiêu Nhiên chọn.
Vậy nhưng cô có thể thấy rõ, tình cảm anh ta dành cho cô thật sự là một tình cảm gia đình, tình cảm của người anh trai dành cho em gái của mình.
Từ lúc gặp nhau, anh ta cứ lo sợ cô sẽ không thoải mái, lo lắng đủ điều, bất luận cô cần gì hay muốn gì đều sẽ tự nhiên mà đáp ứng.
Dần dần sau đó, cô có ảo mộng rằng đây chính là người anh trai ruột thịt của mình.
“Diệp Diệp đến đón anh à? Đã ăn gì chưa?” Lam Thiên Ân nhìn cô gái trước mặt mỉm cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô.
Thương Vũ sớm đã quen với những đụng chạm đơn giản này, cô cũng vô cùng sủng nịnh mà dụi dụi đầu vào tay anh.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một cặp anh em tình sâu nghĩa nặng, nhưng những người biết được nội tình bên trong đặc biệt là LụcTô Thời thì vô cùng ngứa mắt.
Từ nhỏ đã được nuôi nấng một cách kỹ càng, lão đại của bọn họ dẫu cho nhét tất cả vào cái địa ngục trần gian kia nhưng hầu như vẫn để cho bọn họ con đường sống. Sau này khi đã trưởng thành, mỗi người đều có cho mình một sở trường riêng, vậy những năm cô nàng đó vẫn được lão đại xem trọng hơn cả.
Dù không giao cho bất kì quyền hạng quản lí nào của các nhánh, nhưng ai ai cũng biết rằng mọi việc trong tổ chức phần lớn đều phải thông qua bọn họ mới được chấp thuận, chính là kiểu công chúa được bàn tay vàng nuôi dưỡng.
Vậy nhưng có lẽ chỉ nhiêu đó thôi không đủ để bọn họ chấp nhận chuyện này. Đến cuối cùng bọn họ vẫn rời khỏi tổ chức, lão đại tuy không ra lệnh truy sát nhưng nếu đã gặp mặt tại sao lại không bắt lại chứ?
“Ben, cậu gọi người tìm khắp nơi trong thành phố này, dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra.” Zero vừa nói vừa nghiến danh nghiến lợi, nếu việc này thành công, khả năng cao là anh ta sẽ được lão đại trọng dụng nhiều hơn.
Lúc này, ở trên xe, điện thoại của Lăng Tiêu Nhiên vang lên, là Thương Vũ.
“Nhiên à? Dạo này em ở đâu đấy? Chị nghe bảo em ra nước ngoài rồi.” Bên kia là giọng của Thương Vũ mang đầy vẻ quan tâm.
“Em ở Anh rồi, ở cùng với chị hai và chị ba ấy.”
“Anh à? Bên đó hình như xảy ra chút chuyện nhỉ. Với cả các em cẩn thận, chị có nghe nói Zero đang ở đó.”
“Zero? Hình như không, lúc nãy bọn em có đụng độ một số chuyện vẫn không thấy anh ta ra mặt, đó không phải tác phong của anh ta.”
Lăng Tiêu Nhiên vừa đáp lời, Thương Vũ bên kia còn chưa kịp nói tiếp thì Vương Lạc Hi đã kêu lên.
“Mẹ nó, có người đuổi theo chúng ta.”
Phía sau là ba bốn chiếc xe màu đen đang tăng tốc đuổi đến chổ bọn họ, thật sự dễ dàng nhìn ra bọn họ đều đang có ác ý.
Lăng Tiêu Nhiên nhìn về phía sau, quả thật có mấy chiếc xe cứ đuổi theo bọn họ từ nãy đến giờ. Đám người này muốn làm gì đây?
“Nhiên, bọn chúng có súng, chúng ta không thể tiếp tục như thế này được.” Mộc Nguyệt Dao thấy tình hình không ổn liền lên tiếng cảnh báo.
“Mọi người có chuyện gì đấy?” Bên kia Thương Vũ nghe thấy mấy tiếng la liền vô cùng khẩn trương hỏi tới.
“Chị, ở đây bọn em gặp một chút rắc rối, một lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau sau nhé.” Lăng Tiêu Nhiên cũng khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng lên tiếng cắt đứt điện thoại.
Thương Vũ lúc này đang ở Hà Thành, một số chuyện ở nhà họ Lam lúc bấy giờ cũng được giao cho cô quản lí. Hơn nữa Lục Tô Thời lúc không huấn luyện thì chính là đóng quân ở nhà chính Lam gia.
Lại không nói đến ông bà cụ, hai người bọn họ thật sự xem Thương Vũ là đứa con gái Lam Tư Diệp của mình mà sủng ái cưng chiều.
Lục Tô Thời lại là con nhà thế gia, một trong những người được Tổ quốc vinh danh, mọi người xưng thần. Bọn họ nhìn thấy con gái mình được một người tài giỏi như thế liệu có thể từ chối sao?
Vậy nên từ đó, Lam gia chia làm hai phía. Một bên là hai ông bà cụ ủng hộ tuyệt đối mối tình này, một bên là Lam
Thiên Ân bởi lời cảnh báo của Lăng Tiêu Nhiên mà phòng Lục soái như phòng giặc. Ở cạnh nhau, Lam Thiên Ân dường như cũng đã cảm nhận được cái tình cảm anh em mà từ lâu anh đã quên mất.
Vậy nên chẳng biết từ lúc nào, không chỉ đơn giản là sự phó thác của Lăng Tiêu Nhiên, tất thảy dường như còn là vì tấm lòng của một người anh trai trong anh ta thật sự đã bị khơi dậy.
“Vũ, em xuống dùng bữa đi.” Lục Tô Thời lúc này ngồi ở Lam gia, tỏ ra vẻ tự nhiên như ở nhà mà kêu gọi cưa cẩm cô chủ nhà người ta.
Ông bà Lam gia cũng chẳng biết tại sao Lục Tô Thời lại có sự cố chấp như vậy. Bởi dù cho Thương Vũ có chối bỏ cái tên này thế nào, anh ta vẫn luôn miệng gọi cô bằng cái tên ấy.
“Lục soái, anh vẫn chưa đi sao?” Thương Vũ trời sinh tính tình lạnh nhạt, nhìn thấy người trước mặt có chút thản nhiên nhưng cũng lộ ra vẻ chút khó chịu.
Lúc này Lam Thiên Ân từ ngoài trở về, Thương Vũ với thân phận Lam Tư Diệp cũng chạy ra đón. Thật ra cô cảm thấy người anh trai này cũng khá tốt, dù sao cũng là Lăng Tiêu Nhiên chọn.
Vậy nhưng cô có thể thấy rõ, tình cảm anh ta dành cho cô thật sự là một tình cảm gia đình, tình cảm của người anh trai dành cho em gái của mình.
Từ lúc gặp nhau, anh ta cứ lo sợ cô sẽ không thoải mái, lo lắng đủ điều, bất luận cô cần gì hay muốn gì đều sẽ tự nhiên mà đáp ứng.
Dần dần sau đó, cô có ảo mộng rằng đây chính là người anh trai ruột thịt của mình.
“Diệp Diệp đến đón anh à? Đã ăn gì chưa?” Lam Thiên Ân nhìn cô gái trước mặt mỉm cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô.
Thương Vũ sớm đã quen với những đụng chạm đơn giản này, cô cũng vô cùng sủng nịnh mà dụi dụi đầu vào tay anh.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một cặp anh em tình sâu nghĩa nặng, nhưng những người biết được nội tình bên trong đặc biệt là LụcTô Thời thì vô cùng ngứa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.