Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát
Chương 37: Boss, có vẻ tôi có quà cho ngài
Pé Cam
07/12/2023
“Trên ngực cô ta là ghim cài của tổ chức, hơn nữa đôi bông tai cô ta đang đeo chính là do chị ba sáng chế năm đó, chị không nhận ra sao?” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng khẽ giải thích.
Mộc Nguyệt Dao không đáp, trong lòng có chút suy nghĩ. Không biết tại sao trong lòng lại có chút bất an.
(…)
Lại quay trở về hoàng cung, sau khi đám cháy được dập tắt, tất thảy mọi người tan tiệc ra về do có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của đại hoàng tử Bright kém vô cùng.
Lí do lại phải kể về mấy phút trước, Sầm Tiế. Dưna vào miệng lưỡi không xương của mình đã thành công dụ dỗ được Bright mắc vào bẫy.
“Tên họ Sầm kia, cút khỏi đây đi.” Bright lớn tiếng quát.
Sầm Tiến lúc nãy đã kể về cuộc sống của anh ta cùng Vương Lạc Hi trong hai tháng kia. Do bị quyền lực của Sầm Tiến quá lớn, Vương Lạc Hi chỉ đành ở lại đó sống như một cô tình nhân được anh ta bảo dưỡng ngày qua ngày.
Nói đến chuyện này, Bright lại bực bội vô cùng. Mấy năm trước anh ta cùng Vương Lạc Hi cũng chính là xuất phát từ mối quan hệ đó mà ra. Cô gái này chẳng phải dạng thích dùng cứng chọi cứng.
Vương Lạc Hi chính là kiểu người mềm dẻo, muốn cô mềm cô sẽ mềm, muốn cô tan thành nước cô nhất định có thể tan thành nước thật. Bright biết rõ, trong khoảng thời gian này nếu như không vượt quá giời hạn là lên giường hay hôn môi thì mọi thứ cô đều có thể đáp ứng được.
Nói là bạn gái thuê cũng không quá, bởi chỉ cần quăng cho cô một cục tiền, mọi thứ dường như sẽ được giải quyết. Dẫu cho không phải kẻ thiếu thốn, nhưng có nhiều vẫn hơn thiếu mà phải không?
“Bright, bình tĩnh lại. Tiến cậu ta không có ý gì đâu.” Nhìn thấy Bright và Sầm Tiến dường như có ý định thật sự choảng nhau, Thẩm Hàn Mặc liền lên tiếng can ngăn.
“Tôi không bình tĩnh à? Tôi mà không bình tĩnh thì nãy giờ anh ta đã bị lôi ra đánh một trận rồi” Bright nghe vậy cũng hạ hoả được phần nào.
“Đánh nhau à? Tôi chỉ sợ đại hoàng tử là cậu đây chưa kịp làm gì đã bị tôi đá bay rồi ấy chứ.” Sầm Tiến cũng huef lạnh đáp lời.
Quả thật nếu so về thân thủ, Bright chẳng đáng là gì so với Sầm Tiến. Dù sao một người là bá chủ một phương của Hắc đạo, một người lại đại hoàng tử của một quốc gia, khỏi nói cũng biết ai sẽ giành phần thắng nếu đánh nhau rồi.
Vậy nhưng từ đầu đến cuối, Mạc Tử Khiêm vẫn đứng bên cạnh với thái độ xem trò hay một cách nhiệt tình.
Thật may vì nhóc con kia không quý tiền như mạng như chị em nhà mình. Nếu không tưởng tượng đến cảnh cô ta ôm ấp thằng đàn ông khác quả thật cho anh ta tức điên lên đi được.
(…)
Lúc này, tại LIVER lẽ ra mọi chuyện phải thuận buồm xuôi gió, trót lọt mà trải qua thì lại có chút chuyện xảy ra.
“Cô em này, em cùng chị em của mình đẹp thật đấy, có hứng thú đến uống với bọn anh vài ly không?” Một người đàn ông tiếng đến bàn rượu, vẻ mặt đùa cợt mà nói chuyện với cô.
“Anh trai ngứa đòn à?” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy em gái nhà mình nhìn tên kia với ánh mắt phán xét nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng, cô liền giúp đỡ cô em nhà mình.
“Cô gái, đừng ngạo mạn.” Người con trai bên cạnh lên tiếng. Nhìn thấy lão đại nhà mình bị đứa nhóc vắt mũi chưa sạch phán xét, anh ta có chút tức giận.
“Khoan đã, đừng mang động. Nhan sắc tuyệt hảo thế này nếu mày làm mấy cô nàng này hoảng sợ mà chạy đi mất, tao sẽ thẻo mày đó.” Tên cầm đầu nhìn thấy đàn em mình có vẻ thô lỗ liền giả vờ lên tiếng ngăn chặn.
Mấy lời này Vương Lạc Hi và Mộc Nguyệt Dao vốn nghe đã quen. Dù sao năm đó khi đi đại náo mấy quán bar ở LA, không biết đã gặp qua bao nhiêu người.
“Đừng làm bẩn mắt tôi, tránh đường.” Lăng Tiêu Nhiên ngồi nãy giờ cũng không nghe thấy được một lời lọt tay, cô khó chịu nhíu mày.
Nghe thấy thế, tên cầm đầu liền tức đến phát rồ. Hắn ta đưa tay muốn đánh cô gái trước mặt, chỉ là Lăng Tiêu Nhiên nhanh hơn một chút, cô quay người tránh đi.
Một hành động này khi đưa vào mắt của Mộc Nguyệt Đao và Vương Lạc Hi đều vô cùng ngứa mắt. Đáy mắt cả hai hiện lên chút sắc lạnh.
“Con đàn bà khốn khiếp. Mày nghĩ hôm nay mày có thể yên bình mà rời khỏi đây sao?” Hắn ta gào lớn.
Đây là nơi quản lí dưới quyền đại ca Zero, mà hắn ta lại chính là một trong những thuộc hạ được đại ca nhớ mặt. Có thể nói đây chính là một đặt ân vô cùng to lớn. Dù sao thiên hạ rộng như vậy, đại ca có biết bao nhiêu thuộc hạ mà vẫn nhớ đến hắn ta. Dường như hắn mừng còn không kịp ấy chứ.
“Mày mới chính là người không thể rời khỏi đây.” Vương Lạc Hi lên tiếng. Tay kia cầm ống tiêm chích vào người tên đàn ông vạm vỡ ấy.
Ngay làm tức, tên đó ngã khụy xuống, ho ra từng ngụm máu lớn.
“Đi thôi, ở đây nồng nặt mùi rác, khó chịu quá.” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy một loạt hành động vừa rồi liền biết tên này một chút nữa thôi sẽ đi chầu ông bà rồi.
Lăng Tiêu Nhiên cũng không thể hiện thái độ quá nhiều như thể chuyện này đã quá quen thuộc với mình. Cô nhanh chóng cất bước rời khỏi.
Lên đến xe, bọn họ chỉ có thể tìm một nơi khuất người mà trốn. Dù sao vác chiếc xe phiên bản giới hạn này đi khắp nơi quả thật vô cùng thu hút sự chú ý đi.
Chỉ là bọn họ có một số chuyện không thể ngờ được. Khi mọi chuyện ở LIVER được phát giác ra, Zero cũng đang có mặt tại nơi đó.
Người của mình bị giết dưới địa bàn của mình quả thật chính là lời thách thức hoàn hảo nhất.
Chẳng thể ngờ ở một góc khuất quán bar chuyên tụ tập những người khó lường này lại có sự xuất hiện của một chiếc camera.
Nếu là bình thường, những nơi thường xuyên tụ tập làm chuyện phi pháp như thế này chắc hẳn sẽ chẳng thể tồn tại mấy con máy móc vô tri đó, vậy nhưng ở đây lại có.
Lại nói về Zero, anh ta thật sự muốn xem con chuột nhắt nào dám đụng đến con rối của anh ta đang sử dụng. Chỉ là không ngờ, khi kết nối được hoàn thành, ba cô gái xuất hiện trước màn ảnh làm tức khiến có hắn ta nóng máu.
“Boss, có vẻ tôi có quà cho ngài.”
Mộc Nguyệt Dao không đáp, trong lòng có chút suy nghĩ. Không biết tại sao trong lòng lại có chút bất an.
(…)
Lại quay trở về hoàng cung, sau khi đám cháy được dập tắt, tất thảy mọi người tan tiệc ra về do có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của đại hoàng tử Bright kém vô cùng.
Lí do lại phải kể về mấy phút trước, Sầm Tiế. Dưna vào miệng lưỡi không xương của mình đã thành công dụ dỗ được Bright mắc vào bẫy.
“Tên họ Sầm kia, cút khỏi đây đi.” Bright lớn tiếng quát.
Sầm Tiến lúc nãy đã kể về cuộc sống của anh ta cùng Vương Lạc Hi trong hai tháng kia. Do bị quyền lực của Sầm Tiến quá lớn, Vương Lạc Hi chỉ đành ở lại đó sống như một cô tình nhân được anh ta bảo dưỡng ngày qua ngày.
Nói đến chuyện này, Bright lại bực bội vô cùng. Mấy năm trước anh ta cùng Vương Lạc Hi cũng chính là xuất phát từ mối quan hệ đó mà ra. Cô gái này chẳng phải dạng thích dùng cứng chọi cứng.
Vương Lạc Hi chính là kiểu người mềm dẻo, muốn cô mềm cô sẽ mềm, muốn cô tan thành nước cô nhất định có thể tan thành nước thật. Bright biết rõ, trong khoảng thời gian này nếu như không vượt quá giời hạn là lên giường hay hôn môi thì mọi thứ cô đều có thể đáp ứng được.
Nói là bạn gái thuê cũng không quá, bởi chỉ cần quăng cho cô một cục tiền, mọi thứ dường như sẽ được giải quyết. Dẫu cho không phải kẻ thiếu thốn, nhưng có nhiều vẫn hơn thiếu mà phải không?
“Bright, bình tĩnh lại. Tiến cậu ta không có ý gì đâu.” Nhìn thấy Bright và Sầm Tiến dường như có ý định thật sự choảng nhau, Thẩm Hàn Mặc liền lên tiếng can ngăn.
“Tôi không bình tĩnh à? Tôi mà không bình tĩnh thì nãy giờ anh ta đã bị lôi ra đánh một trận rồi” Bright nghe vậy cũng hạ hoả được phần nào.
“Đánh nhau à? Tôi chỉ sợ đại hoàng tử là cậu đây chưa kịp làm gì đã bị tôi đá bay rồi ấy chứ.” Sầm Tiến cũng huef lạnh đáp lời.
Quả thật nếu so về thân thủ, Bright chẳng đáng là gì so với Sầm Tiến. Dù sao một người là bá chủ một phương của Hắc đạo, một người lại đại hoàng tử của một quốc gia, khỏi nói cũng biết ai sẽ giành phần thắng nếu đánh nhau rồi.
Vậy nhưng từ đầu đến cuối, Mạc Tử Khiêm vẫn đứng bên cạnh với thái độ xem trò hay một cách nhiệt tình.
Thật may vì nhóc con kia không quý tiền như mạng như chị em nhà mình. Nếu không tưởng tượng đến cảnh cô ta ôm ấp thằng đàn ông khác quả thật cho anh ta tức điên lên đi được.
(…)
Lúc này, tại LIVER lẽ ra mọi chuyện phải thuận buồm xuôi gió, trót lọt mà trải qua thì lại có chút chuyện xảy ra.
“Cô em này, em cùng chị em của mình đẹp thật đấy, có hứng thú đến uống với bọn anh vài ly không?” Một người đàn ông tiếng đến bàn rượu, vẻ mặt đùa cợt mà nói chuyện với cô.
“Anh trai ngứa đòn à?” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy em gái nhà mình nhìn tên kia với ánh mắt phán xét nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng, cô liền giúp đỡ cô em nhà mình.
“Cô gái, đừng ngạo mạn.” Người con trai bên cạnh lên tiếng. Nhìn thấy lão đại nhà mình bị đứa nhóc vắt mũi chưa sạch phán xét, anh ta có chút tức giận.
“Khoan đã, đừng mang động. Nhan sắc tuyệt hảo thế này nếu mày làm mấy cô nàng này hoảng sợ mà chạy đi mất, tao sẽ thẻo mày đó.” Tên cầm đầu nhìn thấy đàn em mình có vẻ thô lỗ liền giả vờ lên tiếng ngăn chặn.
Mấy lời này Vương Lạc Hi và Mộc Nguyệt Dao vốn nghe đã quen. Dù sao năm đó khi đi đại náo mấy quán bar ở LA, không biết đã gặp qua bao nhiêu người.
“Đừng làm bẩn mắt tôi, tránh đường.” Lăng Tiêu Nhiên ngồi nãy giờ cũng không nghe thấy được một lời lọt tay, cô khó chịu nhíu mày.
Nghe thấy thế, tên cầm đầu liền tức đến phát rồ. Hắn ta đưa tay muốn đánh cô gái trước mặt, chỉ là Lăng Tiêu Nhiên nhanh hơn một chút, cô quay người tránh đi.
Một hành động này khi đưa vào mắt của Mộc Nguyệt Đao và Vương Lạc Hi đều vô cùng ngứa mắt. Đáy mắt cả hai hiện lên chút sắc lạnh.
“Con đàn bà khốn khiếp. Mày nghĩ hôm nay mày có thể yên bình mà rời khỏi đây sao?” Hắn ta gào lớn.
Đây là nơi quản lí dưới quyền đại ca Zero, mà hắn ta lại chính là một trong những thuộc hạ được đại ca nhớ mặt. Có thể nói đây chính là một đặt ân vô cùng to lớn. Dù sao thiên hạ rộng như vậy, đại ca có biết bao nhiêu thuộc hạ mà vẫn nhớ đến hắn ta. Dường như hắn mừng còn không kịp ấy chứ.
“Mày mới chính là người không thể rời khỏi đây.” Vương Lạc Hi lên tiếng. Tay kia cầm ống tiêm chích vào người tên đàn ông vạm vỡ ấy.
Ngay làm tức, tên đó ngã khụy xuống, ho ra từng ngụm máu lớn.
“Đi thôi, ở đây nồng nặt mùi rác, khó chịu quá.” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy một loạt hành động vừa rồi liền biết tên này một chút nữa thôi sẽ đi chầu ông bà rồi.
Lăng Tiêu Nhiên cũng không thể hiện thái độ quá nhiều như thể chuyện này đã quá quen thuộc với mình. Cô nhanh chóng cất bước rời khỏi.
Lên đến xe, bọn họ chỉ có thể tìm một nơi khuất người mà trốn. Dù sao vác chiếc xe phiên bản giới hạn này đi khắp nơi quả thật vô cùng thu hút sự chú ý đi.
Chỉ là bọn họ có một số chuyện không thể ngờ được. Khi mọi chuyện ở LIVER được phát giác ra, Zero cũng đang có mặt tại nơi đó.
Người của mình bị giết dưới địa bàn của mình quả thật chính là lời thách thức hoàn hảo nhất.
Chẳng thể ngờ ở một góc khuất quán bar chuyên tụ tập những người khó lường này lại có sự xuất hiện của một chiếc camera.
Nếu là bình thường, những nơi thường xuyên tụ tập làm chuyện phi pháp như thế này chắc hẳn sẽ chẳng thể tồn tại mấy con máy móc vô tri đó, vậy nhưng ở đây lại có.
Lại nói về Zero, anh ta thật sự muốn xem con chuột nhắt nào dám đụng đến con rối của anh ta đang sử dụng. Chỉ là không ngờ, khi kết nối được hoàn thành, ba cô gái xuất hiện trước màn ảnh làm tức khiến có hắn ta nóng máu.
“Boss, có vẻ tôi có quà cho ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.