Hào Môn Cường Thê: Quân Tử Nhất Nặc
Chương 6: Sóng ngầm
Thích Ăn Thịt Gà
03/01/2021
"Chào ông ngoại. Chào dì Ba." Hàn Ân mở lời.
Người phụ nữ cô gặp ở bệnh viện đêm đó không ngờ cũng xuất hiện ở nhà cổ. Cũng may hôm nay mẹ cô không có ở đây. Nếu không mọi chuyện chẳng thể dễ chịu như thế này đâu.
"Chị Hàn Ân." Một cô gái trẻ xinh đẹp ngọt ngào từ trong phòng bếp đi ra, tay bê đồ ăn cùng dì Hoa giúp việc.
"Chào em."
"Lâu quá mới được gặp chị."
Hàn Ân khẽ cười không đáp. Quả thật kể từ ngày cô rời khỏi thành phố này, rời khỏi thị phi dối trá trong ngôi nhà này cũng đã mấy năm trôi qua rồi.
Cô gái nhỏ kia tên Diệp Vi, là con của dì Ba, mà dì Ba là em gái cùng cha khác mẹ với mẹ cô. Dì Ba lén lút leo lên giường với ba cô, con của dì cũng lăn đến bên cạnh người yêu cũ Hiệu Ngôn của cô. Mẹ nào con nấy quả nhiên cực phẩm.
"Ân này, đêm qua có gặp phải vấn đề gì mà phải đi bệnh viện thế. Còn có cậu con trai đó là bạn trai con sao?" Dì Ba dịu dàng hỏi nhưng trong lời nói cất đầy dao nhọn.
"Con gặp tai nạn, người đó đưa đi giúp. Bị bong gân thôi." Hàn Ân chỉ vào cái chân đang băng bó của mình, tự nhiên đáp không hề nhìn ra biểu hiện nói dối gì.
Thì đúng là Quân Nặc gây tai nạn cho cô, đêm đó cũng là anh giúp cô bào bệnh viện kiểm tra thôi.
Ánh mắt bình thản như không của Hàn Ân đối diện ánh mắt như cười mà không cười của dì Ba, ông ngoại ngoái đầu nhìn chằm chằm Hàn Ân.
"Là con gái chưa chồng, vẫn nên để ý một chút. Rót trà đi." Ông ngoại nói.
Hàn Ân ngồi xuống ghế, cẩn thận mà rót trà cho ông ngoại, động tác thành thục tao nhã khiến đáy mắt ông dâng lên vẻ hài lòng.
"Ông ngoại này, cơm canh sắp nguội rồi đấy. Chúng ta mau ra ăn cơm đi."
Diệp Vi cười ngọt ngào kéo kéo tay ông ngoại. Ông ngoại chỉ hơi gỡ tay cô bé ra, ánh mắt thì nhu hòa đứng dậy đi vào phòng ăn.
Hàn Ân vờ như không thấy, cô ngồi vào chỗ, lặng lẽ ăn cơm.
"Diệp Vi, nghe nói bạn trai con đã được thăng làm phó cục trưởng rồi hả?" Dì Ba bất chợt hỏi.
Diệp Vi cười híp mắt, khuôn mặt bẽn lẽn nhưng không giấu khỏi niềm vui. Ông ngoại nghe đến liền ngẩng đầu nhìn cô ta, tay gắp thức ăn bỏ xuống.
"Diệp Vi, bạn trai con là người trong quân đội hả?"
"Dạ ông ngoại, anh ấy làm ở cục cảnh sát tỉnh, chức vụ nhỏ thôi ạ." Diệp Vi ngại ngùng trả lời, ánh mắt thoáng liếc qua Hàn Ân ngồi ở đối diện.
"Ồ, nó tên gì?" Ông ngoại có chút hài lòng, liền hỏi tiếp.
"Dạ anh ấy là Hiệu Ngôn, nhà họ Thương."
Hàn Ân mỉm cười, cô cũng không để chút chuyện này làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mình. Bỏ qua ánh mắt ông ngoại đang sắc bén liếc đến mình, Hàn Ân chỉ cười dịu dàng gắp một miếng cá hồi bỏ vào chén ông ngoại.
"Ông ngoại ăn đi ạ, bổ sung vitamin cho mắt." Hàn Ân quả thật sắm vai một cô cháu gái nhỏ nhu thuận thật như vàng, lời nói chân thành không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
"Em Vi, ăn thêm miếng cải xanh, tốt cho cơ thể."
Hàn Ân dùng việc gắp thức ăn mắng người một phen, một người thì không có mắt nhìn, một kẻ nhai lại như bò ăn cỏ. Còn người còn lại, vốn dĩ không cô không đặt vào mắt.
"Con ăn xong rồi. Mọi người cứ tiếp tục nhé." Hàn Ân khoan thai đứng dậy, từ đầu đến chân đều rất tiêu sái.
"Hừ." Ông ngoại hơi nổi giận nhưng cũng không nói gì.
"Thằng nhóc đó khi nào rảnh thì dắt đến đây." Bỏ lại một câu cho Diệp Vi, ông ngoại lau tay và miệng cũng đứng dậy.
"Hàn Ân theo ta vào thư phòng."
Mẹ con dì Ba cười hiền lành, trong lòng vô cùng đắc ý và hài lòng với kết quả ngày hôm nay.
"Thằng nhóc Hiệu Ngôn kia không phải là thanh mai trúc mã của con sao?" Ông ngoại ngồi trên ghế mây, nhận lấy chung trà Hàn Ân rót đưa đến, cau mày hỏi.
"Vâng. Nhưng bọn con sớm không còn liên hệ gì rồi."
"Ngu xuẩn. Thằng nhóc nhà họ Thương đó tư chất rất tốt, tướng mạo tài năng xuất chúng..."
"Vâng ạ, rất xứng đôi với em Vi." Hàn Ân cúi đầu, lại cười nhàn nhạt.
"Ông vốn định cho hai con đính hôn. Ai ngờ con bé Vi kia..." Ông ngoại tức giận không biết nói gì, trừng mắt với Hàn Ân.
"Người tốt như vậy, nếu là con hay Diệp Vi thì cũng là cháu rể nhà họ Ngô chúng ta." Hàn Ân không nhanh không chậm đáp lời.
"Con cũng không còn nhỏ tuổi, đừng khiến ta phải thất vọng. Mau đi đi." Ông ngoại nhíu mày, phất tay tỏ ý cho cô ra ngoài.
Hàn Ân chào ông ngoại một tiếng sau đó đi ra.
Dì Ba và Diệp Vi đã ăn xong, đang ngồi nói chuyện với nhau. Thấy Hàn Ân đi ra, dì Ba đứng dậy tiến về phía cô.
"Con đừng buồn, ông ngoại cũng chỉ vì lo cho con thôi."
Hàn Ân nhìn đôi tay dì Ba ôm cánh tay mình ra vẻ thân thiết khiến cô buồn nôn. Hàn Ân không xé rách mặt nạ của mình, chỉ hơi gỡ tay bà ta ra, mỉm cười nói.
"Không có gì ạ. Ông ngoại chỉ hỏi thăm con một chút thôi, dì yên tâm. Con còn có việc không ở đây lâu được. Chào dì và em Vi." Hàn Ân nói rồi xách túi đi ra ngoài.
Chú Hoàng lái xe cho Ngô gia chở Hàn Ân về lại khách sạn. Đồng hồ mới điểm một giờ chiều. Điện thoại truyền đến thông báo tin nhắn, là của Tuyết Nhi.
"Tối mai chúng ta họp mặt. Địa điểm tại nhà hàng Royal X, bảy giờ tối nhé."
Hàn Ân gửi một tin nhắn đồng ý sau đó vào phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc đến chiều muộn.
Cô tỉnh dậy khi bụng đã đói đến mức sôi lên. Đã hơn năm giờ chiều, Hàn Ân đi dép lông của khách sạn, rửa mặt rồi tùy tiện búi tóc, thay một chiếc áo phông sau đó đi xuống sảnh ăn nhẹ.
Chọn một góc cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, Hàn Ân gọi món bít tết chín vừa và một ly rượu vang đỏ. Sau đó mở điện thoại check tin nhắn và email làm việc.
Số lượng email công việc bay đến tới tấp khiến cho Hàn Ân có chút ảo não. Trong mớ tin ấy, cô thấy được Thương Triệu Minh gửi tin nhắn muốn cô quay về công ty làm việc.
Không sai, Thương Triệu Minh có liên quan đến Thương Hiệu Ngôn. Anh ta là anh trai của Hiệu Ngôn, giám đốc công ty cô làm. Nhưng không may bốn ngày trước cô đã không còn liên quan gì đến.
Điện thoại khẽ run lên, Triệu Minh gọi điện thoại đến.
"Hàn Ân, làm sao lại tắt máy thế?"
"Máy em hết pin."
"Em đang ở đâu đấy?" Giọng nói bên đầu dây như được buông lỏng, anh dịu dàng hỏi cô.
"Em về thành phố A rồi. Thăm cô chủ nhiệm một chút, cô bệnh nặng." Hàn Ân mân mê chiếc nĩa đến nóng lên.
"Ừm, em đừng buồn quá. Em đã có dự định gì về công việc mới chưa?"
"Chưa. Em định nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao em cũng sống được mà."
"Con bé này, đang yên đang lành nói nghỉ là nghỉ. Hai hôm nữa anh cũng bay về thành phố A, đến lúc đó en gặp anh một chút được không?"
Hàn Ân nhìn bâng quơ không trả lời ngay. Ngày trước, khi cô mới chia tay Hiệu Ngôn chuyển hồ sơ đến trường đại học T ở thành phố S, Triệu Minh đã theo đuổi cô. Một thời gian sau cô phát hiện ra anh là anh trai của Hiệu Ngôn liền rất bất ngờ. Về sau anh ấy cũng giúp cô tìm việc làm, người đàn ông này vẫn luôn dịu dàng và đối xử tốt với cô.
"Được."
Hàn Ân cúp máy, thức ăn vừa vặn đem lên.
"Tổng giám đốc, anh có muốn ăn tạm chút gì rồi đi không?" Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên gần đó.
Hàn Ân chú ý ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu thư ký kiêm lái xe đang bước vội theo Quân Nặc mặc Âu phục màu xám ra trước sảnh lớn khách sạn.
"Không cần. Tôi không đói lắm." Quân Nặc quay đầu đáp, trong thoáng chốc anh cảm nhận được nột ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Hàn Ân và Quân Nặc đối diện nhìn nhau, anh khẽ cười hiền hòa ấm áp như gió xuân. Hàn Ân cười khẽ thành tiếng, cô cảm thấy cô và anh thật có duyên phận.
Người phụ nữ cô gặp ở bệnh viện đêm đó không ngờ cũng xuất hiện ở nhà cổ. Cũng may hôm nay mẹ cô không có ở đây. Nếu không mọi chuyện chẳng thể dễ chịu như thế này đâu.
"Chị Hàn Ân." Một cô gái trẻ xinh đẹp ngọt ngào từ trong phòng bếp đi ra, tay bê đồ ăn cùng dì Hoa giúp việc.
"Chào em."
"Lâu quá mới được gặp chị."
Hàn Ân khẽ cười không đáp. Quả thật kể từ ngày cô rời khỏi thành phố này, rời khỏi thị phi dối trá trong ngôi nhà này cũng đã mấy năm trôi qua rồi.
Cô gái nhỏ kia tên Diệp Vi, là con của dì Ba, mà dì Ba là em gái cùng cha khác mẹ với mẹ cô. Dì Ba lén lút leo lên giường với ba cô, con của dì cũng lăn đến bên cạnh người yêu cũ Hiệu Ngôn của cô. Mẹ nào con nấy quả nhiên cực phẩm.
"Ân này, đêm qua có gặp phải vấn đề gì mà phải đi bệnh viện thế. Còn có cậu con trai đó là bạn trai con sao?" Dì Ba dịu dàng hỏi nhưng trong lời nói cất đầy dao nhọn.
"Con gặp tai nạn, người đó đưa đi giúp. Bị bong gân thôi." Hàn Ân chỉ vào cái chân đang băng bó của mình, tự nhiên đáp không hề nhìn ra biểu hiện nói dối gì.
Thì đúng là Quân Nặc gây tai nạn cho cô, đêm đó cũng là anh giúp cô bào bệnh viện kiểm tra thôi.
Ánh mắt bình thản như không của Hàn Ân đối diện ánh mắt như cười mà không cười của dì Ba, ông ngoại ngoái đầu nhìn chằm chằm Hàn Ân.
"Là con gái chưa chồng, vẫn nên để ý một chút. Rót trà đi." Ông ngoại nói.
Hàn Ân ngồi xuống ghế, cẩn thận mà rót trà cho ông ngoại, động tác thành thục tao nhã khiến đáy mắt ông dâng lên vẻ hài lòng.
"Ông ngoại này, cơm canh sắp nguội rồi đấy. Chúng ta mau ra ăn cơm đi."
Diệp Vi cười ngọt ngào kéo kéo tay ông ngoại. Ông ngoại chỉ hơi gỡ tay cô bé ra, ánh mắt thì nhu hòa đứng dậy đi vào phòng ăn.
Hàn Ân vờ như không thấy, cô ngồi vào chỗ, lặng lẽ ăn cơm.
"Diệp Vi, nghe nói bạn trai con đã được thăng làm phó cục trưởng rồi hả?" Dì Ba bất chợt hỏi.
Diệp Vi cười híp mắt, khuôn mặt bẽn lẽn nhưng không giấu khỏi niềm vui. Ông ngoại nghe đến liền ngẩng đầu nhìn cô ta, tay gắp thức ăn bỏ xuống.
"Diệp Vi, bạn trai con là người trong quân đội hả?"
"Dạ ông ngoại, anh ấy làm ở cục cảnh sát tỉnh, chức vụ nhỏ thôi ạ." Diệp Vi ngại ngùng trả lời, ánh mắt thoáng liếc qua Hàn Ân ngồi ở đối diện.
"Ồ, nó tên gì?" Ông ngoại có chút hài lòng, liền hỏi tiếp.
"Dạ anh ấy là Hiệu Ngôn, nhà họ Thương."
Hàn Ân mỉm cười, cô cũng không để chút chuyện này làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mình. Bỏ qua ánh mắt ông ngoại đang sắc bén liếc đến mình, Hàn Ân chỉ cười dịu dàng gắp một miếng cá hồi bỏ vào chén ông ngoại.
"Ông ngoại ăn đi ạ, bổ sung vitamin cho mắt." Hàn Ân quả thật sắm vai một cô cháu gái nhỏ nhu thuận thật như vàng, lời nói chân thành không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
"Em Vi, ăn thêm miếng cải xanh, tốt cho cơ thể."
Hàn Ân dùng việc gắp thức ăn mắng người một phen, một người thì không có mắt nhìn, một kẻ nhai lại như bò ăn cỏ. Còn người còn lại, vốn dĩ không cô không đặt vào mắt.
"Con ăn xong rồi. Mọi người cứ tiếp tục nhé." Hàn Ân khoan thai đứng dậy, từ đầu đến chân đều rất tiêu sái.
"Hừ." Ông ngoại hơi nổi giận nhưng cũng không nói gì.
"Thằng nhóc đó khi nào rảnh thì dắt đến đây." Bỏ lại một câu cho Diệp Vi, ông ngoại lau tay và miệng cũng đứng dậy.
"Hàn Ân theo ta vào thư phòng."
Mẹ con dì Ba cười hiền lành, trong lòng vô cùng đắc ý và hài lòng với kết quả ngày hôm nay.
"Thằng nhóc Hiệu Ngôn kia không phải là thanh mai trúc mã của con sao?" Ông ngoại ngồi trên ghế mây, nhận lấy chung trà Hàn Ân rót đưa đến, cau mày hỏi.
"Vâng. Nhưng bọn con sớm không còn liên hệ gì rồi."
"Ngu xuẩn. Thằng nhóc nhà họ Thương đó tư chất rất tốt, tướng mạo tài năng xuất chúng..."
"Vâng ạ, rất xứng đôi với em Vi." Hàn Ân cúi đầu, lại cười nhàn nhạt.
"Ông vốn định cho hai con đính hôn. Ai ngờ con bé Vi kia..." Ông ngoại tức giận không biết nói gì, trừng mắt với Hàn Ân.
"Người tốt như vậy, nếu là con hay Diệp Vi thì cũng là cháu rể nhà họ Ngô chúng ta." Hàn Ân không nhanh không chậm đáp lời.
"Con cũng không còn nhỏ tuổi, đừng khiến ta phải thất vọng. Mau đi đi." Ông ngoại nhíu mày, phất tay tỏ ý cho cô ra ngoài.
Hàn Ân chào ông ngoại một tiếng sau đó đi ra.
Dì Ba và Diệp Vi đã ăn xong, đang ngồi nói chuyện với nhau. Thấy Hàn Ân đi ra, dì Ba đứng dậy tiến về phía cô.
"Con đừng buồn, ông ngoại cũng chỉ vì lo cho con thôi."
Hàn Ân nhìn đôi tay dì Ba ôm cánh tay mình ra vẻ thân thiết khiến cô buồn nôn. Hàn Ân không xé rách mặt nạ của mình, chỉ hơi gỡ tay bà ta ra, mỉm cười nói.
"Không có gì ạ. Ông ngoại chỉ hỏi thăm con một chút thôi, dì yên tâm. Con còn có việc không ở đây lâu được. Chào dì và em Vi." Hàn Ân nói rồi xách túi đi ra ngoài.
Chú Hoàng lái xe cho Ngô gia chở Hàn Ân về lại khách sạn. Đồng hồ mới điểm một giờ chiều. Điện thoại truyền đến thông báo tin nhắn, là của Tuyết Nhi.
"Tối mai chúng ta họp mặt. Địa điểm tại nhà hàng Royal X, bảy giờ tối nhé."
Hàn Ân gửi một tin nhắn đồng ý sau đó vào phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc đến chiều muộn.
Cô tỉnh dậy khi bụng đã đói đến mức sôi lên. Đã hơn năm giờ chiều, Hàn Ân đi dép lông của khách sạn, rửa mặt rồi tùy tiện búi tóc, thay một chiếc áo phông sau đó đi xuống sảnh ăn nhẹ.
Chọn một góc cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, Hàn Ân gọi món bít tết chín vừa và một ly rượu vang đỏ. Sau đó mở điện thoại check tin nhắn và email làm việc.
Số lượng email công việc bay đến tới tấp khiến cho Hàn Ân có chút ảo não. Trong mớ tin ấy, cô thấy được Thương Triệu Minh gửi tin nhắn muốn cô quay về công ty làm việc.
Không sai, Thương Triệu Minh có liên quan đến Thương Hiệu Ngôn. Anh ta là anh trai của Hiệu Ngôn, giám đốc công ty cô làm. Nhưng không may bốn ngày trước cô đã không còn liên quan gì đến.
Điện thoại khẽ run lên, Triệu Minh gọi điện thoại đến.
"Hàn Ân, làm sao lại tắt máy thế?"
"Máy em hết pin."
"Em đang ở đâu đấy?" Giọng nói bên đầu dây như được buông lỏng, anh dịu dàng hỏi cô.
"Em về thành phố A rồi. Thăm cô chủ nhiệm một chút, cô bệnh nặng." Hàn Ân mân mê chiếc nĩa đến nóng lên.
"Ừm, em đừng buồn quá. Em đã có dự định gì về công việc mới chưa?"
"Chưa. Em định nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao em cũng sống được mà."
"Con bé này, đang yên đang lành nói nghỉ là nghỉ. Hai hôm nữa anh cũng bay về thành phố A, đến lúc đó en gặp anh một chút được không?"
Hàn Ân nhìn bâng quơ không trả lời ngay. Ngày trước, khi cô mới chia tay Hiệu Ngôn chuyển hồ sơ đến trường đại học T ở thành phố S, Triệu Minh đã theo đuổi cô. Một thời gian sau cô phát hiện ra anh là anh trai của Hiệu Ngôn liền rất bất ngờ. Về sau anh ấy cũng giúp cô tìm việc làm, người đàn ông này vẫn luôn dịu dàng và đối xử tốt với cô.
"Được."
Hàn Ân cúp máy, thức ăn vừa vặn đem lên.
"Tổng giám đốc, anh có muốn ăn tạm chút gì rồi đi không?" Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên gần đó.
Hàn Ân chú ý ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu thư ký kiêm lái xe đang bước vội theo Quân Nặc mặc Âu phục màu xám ra trước sảnh lớn khách sạn.
"Không cần. Tôi không đói lắm." Quân Nặc quay đầu đáp, trong thoáng chốc anh cảm nhận được nột ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Hàn Ân và Quân Nặc đối diện nhìn nhau, anh khẽ cười hiền hòa ấm áp như gió xuân. Hàn Ân cười khẽ thành tiếng, cô cảm thấy cô và anh thật có duyên phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.