Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 11 - Chương 499: Chỉ có cô ấy mới xứng đôi với Hecate
Ân Tầm
07/01/2015
“Em đã từng nói với anh, muốn anh đừng bỏ rơi em. Diệp Diệp! Cả đời này anh cũng sẽ không bỏ rơi em!”
Giống như cả một cuộc đời dài đằng đẵng, nhưng trên thực tế, từ khi Niên Bách Ngạn và Tố Diệp quen biết tới ngày họ nắm tay nhau chỉ một năm. Vậy mà trong một năm này, anh và cô đã trải qua quá nhiều, quá nhiều chuyện.
Trên những cánh hoa súng tím, Tố Diệp dưới sự dìu dắt của Tố Đông, bước từng bước về phía Niên Bách Ngạn. Ánh sáng hắt lên dáng hình cao lớn, đĩnh đạc của anh. Anh kiên nhẫn và dịu dàng chờ đợi. Khi Tố Đông trao tay của Tố Diệp vào tay Niên Bách Ngạn, khoảnh khắc mười đầu ngón tay đan vào nhau, tất cả những điều họ đã cùng nhau trải qua trước đây đều như một khung hình lướt nhanh qua.
Gặp gỡ ở quán bar, trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới, biết được thân phận của nhau, tình cảm cùng lúc bộc phát, lễ hội Natamu ở Nội Mông, lần đầu tiên cô rời xanh, trùng phùng tại trấn Thiên Đăng, quấn quýt tại Nam Phi, sự quyến luyến tại Hồng Kông, vượt qua bao lời đơm đặt gièm pha, biến cố của nhà họ Diệp rồi nghi hoặc, tranh cãi, dày vò lẫn nhau, lưu luyến không quên…
Vô vàn những kỷ niệm ấy bỗng trở nên rõ nét trong khoảnh khắc này.
Nhất là khi nắm lấy bàn tay Niên Bách Ngạn, ấm áp và chân thực.
Đám cưới không có quá nhiều tiết mục rườm rà. Nhưng khi người chủ trì hôn lễ chuẩn bị tiến hành nghi thức cho hai người tuyên đọc lời hứa thì Niên Bách Ngạn giơ một tay ra. Phù dâu Hứa Đồng nâng lên một chiếc khay vô cùng đẹp, trên đó rải mấy cánh hoa tuyết cầu. Giữa màu trắng ấy, lộ ra một chiếc hộp gấm nhỏ xíu.
Tố Diệp không biết anh định làm gì.
Hứa Đồng đưa anh chiếc hộp gấm. Niên Bách Ngạn đón lấy, từ từ quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người.
Tố Diệp sững sờ.
Anh nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bên trong chiếc hộp, một chiếc nhẫn kim cương đang lặng lẽ nằm đó, rực rỡ và thu hút ánh nhìn. Niên Bách Ngạn cầm chiếc nhẫn ấy lên tay, nhìn về phía Tố Diệp, ánh mắt chứa chan tình cảm: “Diệp Diệp! Làm vợ anh nhé!”
Cuối cùng Tố Diệp ôm miệng, tròn mắt nhìn cảnh tượng ấy. Đã từng có lần, cô cũng tưởng tượng liệu mình có được một màn cầu hôn lãng mạn hay không, giống như trong tiểu thuyết vẫn viết hay như trong mấy bộ phim điện ảnh. Sau khi gặp Niên Bách Ngạn, người đàn ông nay vẫn chưa hề nói với cô một chữ yêu nào, sự nghiêm túc của anh, những yêu cầu cao của anh khiến cô cảm nhận được sự thực tế của tình yêu. Thế nên cô cho rằng, một người như anh sẽ không cầu hôn. Cùng lắm anh chỉ nói một câu: Mình kết hôn đi!, giống như đa phần các cặp nam nữ bây giờ.
Dưới sự ép buộc hằng ngày của Niên Bách Ngạn, tuy rằng Tố Diệp không có “hỏa nhãn kim tinh”, nhưng cũng có thể nhanh chóng phân biệt được kim cương tốt hay xấu. Quả trứng bồ câu phía trên chiếc nhẫn như tự nhiên mà có. Ánh sáng màu xanh lam chói lòa, mạnh mẽ, là loại kim cương cực giá trị. Có thể nhận ra bản lĩnh giỏi giang của người cắt mài ra nó. Thiết kế vòng tròn của nhẫn cũng mang ý tưởng độc đáo, diệu kỳ hệt như “Thu vị” khi trước anh tặng cho cô.
Dĩ nhiên, Tố Diệp hoàn toàn không biết chiếc nhẫn này đã được cất đi một thời gian rất dài, giờ mới được lấy ra. Chỉ có Hứa Đồng đứng sau lưng mới biết, chiếc nhẫn kim cương này hao tốn biết bao tâm huyết và công sức của Niên Bách Ngạn.
Còn Kỷ Đông Nham đứng phía sau Tố Diệp cũng hơi bất ngờ. Anh ấy biết chiếc nhẫn kim cương này. Đây chính là thành quả lần đầu tiên Niên Bách Ngạn xuống mỏ. Nó là loại kim cương đổi màu thần bí mà hiếm có. Anh ấy nhớ Niên Bách Ngạn đã đặt cho nó cái tên “Hecate”, tên của vị nữ thần ma thuật trong thần thoại Hy Lạp. Anh ấy cũng chỉ có may mắn được nhìn thấy nó một lần nhưng nhớ rất sâu đậm. Viên kim cương này mà được Niên Bách Ngạn tung ra thị trường thì chắc chắn mức độ quý giá sẽ vượt xa viên kim cương trong buổi phát biểu của anh ấy hai hôm trước. Anh ấy không ngờ rằng, nó lại được Niên Bách Ngạn dùng làm nhẫn cưới.
Không sai! Hôm nay Tố Diệp không khác gì một nữ thần. Chỉ có viên kim cương Hecate này mới xứng với cô.
Tố Diệp không biết lai lịch của viên kim cương này. Cô chỉ biết, khoảnh khắc này sống mũi cô chợt cay xè. Màn cầu hôn thâm tình của Niên Bách Ngạn trước mặt mọi người cùng với một đám cưới linh đình, khiến giờ phút này đây cô thực sự hiểu ra, có lúc hình thức cũng mang một ý nghĩa nào đó.
Cô khẽ gật đầu, khóe mắt đỏ ửng.
Dưới sự hoan hô của mọi người, Niên Bách Ngạn đeo Hecate vào tay cô. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út của cô, làm những người xung quanh thêm ghen tỵ.
Còn khi trao đổi tín vật, Tố Diệp cũng đeo nhẫn cưới vào tay Niên Bách Ngạn.
Chiếc nhẫn cưới này hôm đó Niên Bách Ngạn đã bảo cô tới Bright để lấy. Lúc đó, không biết đây là nhẫn cưới. Phải tới khi giám đốc Lưu đưa cho cô, cô mới phát hiện ra. Một đôi nhẫn thuần khiết, thiết kế giản dị, rất thích hợp để đeo sau khi kết hôn. Khi ấy Lâm Yêu Yêu còn bất mãn nói Niên Bách Ngạn quá hẹp hòi, chọn nhẫn cưới mà lại chọn cái đơn giản như vậy.
Kích cỡ của nó vừa hợp với ngón tay Niên Bách Ngạn. Giây phút đeo nó vào tay anh, trong lòng Tố Diệp dâng lên vô vàn cảm xúc, cả ngón tay Niên Bách Ngạn cũng khẽ run lên.
Cô ngước mắt lên. Thấy anh nhìn cô đầy yêu thương, gương mặt cô chợt ửng hồng, dưới đáy mắt phủ một lớp hơi nước mờ mờ.
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng vòng tay ôm cô. Khi bờ môi áp lên má cô, anh dịu dàng nói: “Em đã từng nói với anh, muốn anh đừng bỏ rơi em. Diệp Diệp! Cả đời này anh cũng sẽ không bỏ rơi em!”
Trái tim Tố Diệp đập thình thịch không ngớt vì câu nói ấy. Nước mắt cô cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng mà rớt xuống.
Người bạn tốt Lâm Yêu Yêu và người mợ Phương Tiếu Bình trong khoảnh khắc cử hành xong hôn lễ cũng cảm động bật khóc.
Niên Bách Ngạn đặt lên môi Tố Diệp một nụ hôn sâu.
Cảnh tượng ấy đẹp như một giấc mơ.
Chỉ có điều, trong giờ phút ai ai cũng hân hoan ấy, chẳng ai biết rằng, cảnh ấy đã hoàn toàn lọt vào một đôi mắt. Đương nhiên, họ cũng không thể nào phát hiện ra có người đang ác ý quan sát, vì hắn ta đứng cách đó khá xa.
Khi bỏ chiếc ống nhòm xuống, người đàn ông nở nụ cười tà ác. Trên gương mặt hắn có một vết sẹo rất dài, cực kỳ đáng sợ…
Nghi thức của hôn lễ không dài, nhưng thời gian cho cả đám cưới thì không hề ngắn. Nó sẽ bắt đầu từ sáng sớm tới tận tối muộn mới kết thúc. Buổi tối chủ yếu là chúc mừng. Về chuyện đám cưới, Niên Bách Ngạn cũng từng hỏi Tố Diệp một lần. Ý anh là hôn lễ có thể tổ chức bên bờ biển, như vậy có thể kéo dài ba ngày ba đêm. Nhưng Tố Diệp thấy như vậy quá tốn thời gian. Quan trọng hơn là, trước mắt Tinh Thạch đang bận túi bụi, mà sức khỏe cậu lại không tốt, vẫn nên tổ chức trong thành phố là hơn.
Niên Bách Ngạn tôn trọng quyết định của Tố Diệp.
Sau khi cử hành nghi thức xong xuôi, là thời gian tung hoa và chúc mừng.
Hoa súng tím và tuyết cầu bay như tuyết rơi, rụng khắp người Tố Diệp.
Kỷ Đông Nham đi tới trước, nhẹ nhàng tung những cánh hoa lên người Tố Diệp. Anh ấy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Tố Diệp nhìn anh ấy, không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Việc làm phù rể là do Kỷ Đông Nham chủ động đề nghị. Điện thoại là Tố Diệp chủ động gọi cho anh ấy. Cô nói với anh ấy rằng: Đông Nham! Em sắp kết hôn rồi!. Ở đầu kia điện thoại, Kỷ Đông Nham im lặng rất lâu rồi nói với cô: Được! Vậy anh có thể làm phù rể cho em không? Tố Diệp nghe ra giọng nói kìm nén của anh ấy nên hơi chần chừ. Nhưng anh ấy nói: Tiểu Diệp! Anh không thể mang lại hạnh phúc cho người con mình yêu vậy thì ít nhất hãy để anh được tiễn cô ấy lên thảm đỏ.
Tố Diệp nghe mà chua xót trong lòng, thế là đã đồng ý.
Thấy khóe môi cô nở nụ cười nhẹ nhàng mà hạnh phúc, lòng Kỷ Đông Nham đau như dao cắt. Anh ấy bước lên, khẽ ôm cô vào lòng, mặc kệ ánh mắt không vui của Niên Bách Ngạn sau lưng. Anh ấy thì thầm bên tai Tố Diệp: “Tiểu Diệp! Em phải nhớ. Bất luận là khi nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Anh ấy đã tiễn người con gái của mình đi, trái tim cũng trống trải rồi.
“Cảm ơn anh, Đông Nham! Anh mãi mãi là người bạn tốt nhất của em!” Tố Diệp cảm động.
Đinh Tư Thừa cũng tới. Anh ta không tham gia tiết mục đón dâu mà tới thẳng khách sạn, tham gia đám cưới, vì anh ta ghét phải nhìn thấy Diệp Uyên. Cả sau khi gặp Lâm Yêu Yêu, nét mặt anh ta cũng ít nhiều gượng gạo.
Khi rắc cánh hoa lên người Tố Diệp, anh ta im lặng từ đầu tới cuối, rất lâu sau mới nói một câu: “Chúc em hạnh phúc, Tiểu Diệp!”
Tố Diệp nhớ lại những lời hôm trước anh ta đã nói, tâm trạng cũng có phần nặng nề hơn. Cô khẽ gật đầu, đáp: “Cảm ơn anh đã tới!”
Đinh Tư Thừa nhìn sâu vào mắt cô: “Tới ngày hôm nay, anh đã có bình thản đối mặt với đám cưới của em, nhưng với Yêu Yêu, anh vẫn chưa làm được.”
Tố Diệp nghe mà trái tim chợt thắt lại.
Tới lượt Niên Bách Tiêu. Tuy rằng cậu ta ăn mặc nghiêm chỉnh nhưng gương mặt vẫn mang biểu cảm ngỗ ngược. Cậu ta đi tới trước mặt hai người họ, nói thẳng: “Em có thể nhường tứ hợp viện cho hai người. Sau này đừng có mà tới Sanlitun quấy rầy em, nhất là chị ấy!” Cậu ta nhìn Tố Diệp, cong môi cười: “Đừng có mà theo thói quen tới nhà em, ngủ trên giường của em!”
Câu nói vẫn dở tệ, đủ khiến Niên Bách Ngạn chau mày.
Tố Diệp nhận ra cậu ta cố tình, thầm nghĩ phải giải quyết thế nào. Nhưng Niên Bách Tiêu chỉ nhìn cô, như cười như không: “Tố! Thật ra em cũng muốn làm phù rể lắm, như Kỷ ấy!”
Niên Bách Ngạn sa sầm mặt, khẽ nói: “Bạn em còn đang đợi em đón tiếp đấy!”
Nhưng Niên Bách Tiêu nhìn thẳng vào mắt Niên Bách Ngạn, cười khiêu khích, như có ý chống đối.
Lúc này, Tố Diệp nhẹ nhàng khoác tay Niên Bách Ngạn, nhìn Niên Bách Tiêu, cười nói: “Không để em làm phù rể là vì anh trai thương em. Em cũng thấy đấy, hôm nay Kỷ Đông Nham bận tối mắt tối mũi, tới tận bây giờ vẫn chưa được ngụm nước nào vào cổ. Với lại, các cụ cũng nói rồi, không được làm phù rể cho người ta quá ba lần, nếu không sẽ không lấy được vợ đâu.”
Niên Bách Tiêu thu ánh mắt lại. Dẫu sao cậu ta cũng là một đứa trẻ tùy hứng, bèn hỏi: “Thế chị thì sao?”
Tố Diệp cảm nhận được cánh tay Niên Bách Ngạn bỗng chặt hơn. Cô nghĩ nhanh: “Chị cũng thương em chứ! Ai bảo chị là chị dâu của em? Có câu nói thế nào nhỉ? À đúng rồi, “dâu trưởng như mẹ hiền”.”
“Dâu trưởng như mẹ hiền…” Niên Bách Tiêu lẩm bẩm.
Rất lâu sau, cậu ta bỗng bật cười. Khi nhìn lại vào mắt Tố Diệp, vẻ nhắng nhít đã ít đi nhiều: “Em hiểu rồi!” Sau đó, cậu ta chuyển sang nói một câu tiếng Trung lưu loát: “Anh, chị dâu! Hai người phải hạnh phúc đấy. Đây là lời chúc thật tâm của em!”
Có những lúc, cậu biết rất rõ mình muốn nói thế nào. Có những chuyện, cậu cũng biết rất rõ mình muốn làm ra sao. Tố Diệp là người con gái cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp mặt nhưng lại lưu giữ một hình bóng không hề nhạt nhòa trong lòng cậu. Có lẽ duyên phận mà người Trung Quốc nói là như vậy. Chỉ có điều vẫn còn một loại, gọi là có duyên không có phận.
Kỳ thực cậu thanh niên đầy sức sống Niên Bách Tiêu cũng không biết mình nghĩ thế nào, không biết một chút nào…
Nhưng lời chúc phúc là thật lòng.
Niên Bách Ngạn thả lỏng gương mặt rồi giơ tay vỗ lên vai cậu ta hai cái, ý tứ sâu xa…
Sau khi cử hành xong nghi thức, Niên Bách Ngạn bèn sai người đi kiểm tra hệ thống CTV của khách sạn. Thông qua khoảng thời gian giao ca của các nhân viên quản lý, Niên Bách Ngạn yêu cầu cung cấp toàn bộ tư liệu CTV của khách sạn.
Khách sạn vốn là mở cửa tự do. Tuy rằng không có thiếp mời sẽ không được vào, nhưng cũng không thể đảm bảo không để lọt dù chỉ là một con ruồi, thế nên công việc này khá nặng nề. Nhưng Niên Bách Ngạn kiên quyết điều tra, mà khách sạn cũng có trách nhiệm, không thể trốn tránh, thế nên đã đồng ý lập tức điều tra.
Bãi cỏ trở thành nơi gặp gỡ. Vẫn còn không khí nhộn nhịp của buổi lễ, người lớn tuổi không trụ được, dùng bữa xong đã rời đi trước. Còn đa phần mọi người vẫn ở lại. Khi hoàng hôn buông xuống, vũ hội cũng bắt đầu.
Sau khi thay xong quần áo, Niên Bách Ngạn và Tố Diệp tiên phong nhảy điệu đầu tiên. Một người đàn ông phong độ và một người con gái dịu dàng, xinh đẹp. Dưới ánh trăng thanh, họ đã vẽ nên một bữa tiệc thị giác tuyệt mỹ.
Nhưng khi vũ hội trở nên vui vẻ hơn, Tố Diệp thay bộ lễ phục vào cũng không còn là nữ thần thần thánh không thể coi thường nữa. Cô cao hứng đọ rượu với bạn bè, từ nữ thần biến thành “nữ hán tử”. Niên Bách Ngạn thì trở thành sứ giả bảo vệ hoa. Cô cầm ly nào là anh giật lại ly ấy, nhưng vẫn không thể rời mắt. Cô cứ thể cười giòn giã náo loạn cùng đám bạn nghịch ngợm.
Trong số người uống say còn có Diệp Lan. Con bé nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào bên cạnh ghế. Ly rượu trên tay cô bị cướp đi mất. Cô ngước mắt lên, bỗng nhìn thấy Tố Khải.
Hôm nay Cảnh Long đã đi chấp hành nhiệm vụ, không tới tham dự đám cưới.
Nhờ có ánh trăng, Diệp Lan nhìn mãi vào gương mặt Tố Khải, rất lâu không rời mắt.
Tố Khải thở dài: “Anh đưa em về trước!” Buổi tiệc huyên náo này khi nào kết thúc còn chưa biết. Cô là con gái mà uống nhiều như vậy, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao.
Diệp Lan lắc đầu.
“Để anh gọi điện cho Cảnh Long, bảo anh ta tới đón em.” Nói rồi, Tố Khải rút di động ra.
Cổ anh bất ngờ bị Diệp Lan ôm chặt. Chẳng mấy chốc, cô bật khóc, mang theo hương rượu say mềm: “Tại sao anh không cần em nữa? Tại sao chứ? Có phải anh thật sự lấy người khác anh cũng hờ hững như vậy không? Có phải anh thật sự không còn yêu em nữa không?”
Lồng ngực Tố Khải khó chịu, sống mũi cũng cay cay. Anh đứng đờ ra đó, không thể nhúc nhích.
“Anh đưa em đi đi, Tố Khải! Em xin anh đấy, anh đưa em đi đi! Chúng ta mặc kệ tất cả, không cần suy nghĩ gì nữa, có được không…” Diệp Lan òa khóc nức nở.
Trái tim Tố Khải quặn thắt, đau tưởng có thể chết đi.
Rất lâu sau, anh mới kiềm chế cơn đau tim ấy lại, khẽ nói: “Em say rồi!”
Diệp Lan nín khóc, từ từ buông thõng hai tay. Cô lui về sau một bước, nhìn anh qua làn nước mắt mông lung: “Phải! Em say rồi… Say mất rồi…” Gia đình Cảnh Long và nhà họ Diệp thời gian gần đây đang bàn bạc chuyện cưới hỏi, cô còn có thể phản kháng sao?
Cho dù cô muốn chống đối, còn anh thì sao?
Anh thật sự có thể đưa cô đi cao chạy xa bay sao?
Không thể!
Cô cảm nhận được rất rõ ràng sự cương quyết của anh. Thế nên, cô đã nhận thua từ lâu rồi, không phải sao? Diệp Lan cô vẫn chưa ích kỷ đến mức ấy. Nếu cô thật sự ích kỷ đòi hỏi, vậy thì anh sẽ đau khổ cả đời. Anh còn có lý tưởng của mình, người thân của mình, sự nghiệp của mình…
Tố Khải cuộn chặt tay lại, bước lên, đỡ vững lấy cô: “Đi nào! Anh đưa em về!”
“Không cần đâu!” Sau khi khóc xong, Diệp Lan cũng bớt say phần nào. Cô cười khẽ: “Hôm nay là đám cưới của chị em. Em rất vui, em sẽ ở lại tới cuối cùng.”
“Nhưng em say rồi.”
“Còn có Cảnh Long. Anh ấy sẽ tới đón em.” Cô nuốt đau đớn vào lòng, cất lời.
Bàn tay Tố Khải bất lực buông xuôi…
Ở bên kia bãi cỏ.
Hứa Đồng cũng đã uống kha khá. Nhưng cũng may, ngày thường đi tiếp khách cùng Niên Bách Ngạn cũng nhiều, tửu lượng của cô đương nhiên cũng được nâng lên. Cô chỉ hơi choáng váng, muốn tới khu vực nghỉ ngơi ngồi một lát.
Ai ngờ vừa quay người đã đâm sầm vào một lồng ngực vạm vỡ.
Ngay lập tức, eo cô được ai ôm chặt. Tiếng cười của người đàn ông trên đỉnh đầu cực kỳ mê người: “Uống nhiều rồi sao?”
Hứa Đồng giật nảy mình. Cô vội vàng lùi ra khỏi vòng tay người đàn ông. Cô ngước lên nhìn, da đầu chợt nổ tung. Hóa ra là Thịnh Thiên Vỹ.
“Tổng giám đốc… Tổng giám đốc Thịnh… Tôi xin lỗi!”
Thịnh Thiên Vỹ cười sảng khoái: “Em không sao chứ?”
“A… không sao ạ!” Hứa Đồng hơi sợ người đàn ông này. Cô cố gắng đè nén sự căng thẳng trong lòng, để giọng nói được trôi chảy.
Đang định viện cớ gì để rời khỏi đây, Thịnh Thiên Vỹ liền nói: “Đi nào! Tới khu nghỉ ngơi ngồi một lát!”
Thịnh Thiên Vỹ là bạn tốt của tổng giám đốc Niên, Hứa Đồng dĩ nhiên không dám đắc tội, chỉ biết bấm bụng đi theo.
Khu vực nghỉ ngơi không đông người. Đa phần mọi người đều chạy ra bãi cỏ vui chơi rồi. Thịnh Thiên Vỹ lệnh cho nhân viên chuẩn bị cho Hứa Đồng một ít nước mật ong. Sau khi đón lấy, Hứa Đồng cảm ơn ríu rít.
“Tiểu Hứa! Hôm nay em đẹp lắm!” Bất thình lình, Thịnh Thiên Vỹ nói câu ấy.
Hứa Đồng còn hơi thở chưa kịp nuốt hết, lập tức ho sặc sụa. Thịnh Thiên Vỹ bật cười, nghiêng người vỗ lưng cho cô. Hứa Đồng nào dám ngồi gần anh như vậy. Cô vội vàng dịch ra xa một chút, khẽ đáp: “Tôi không sao! Cảm ơn tổng giám đốc Thịnh!”
Thịnh Thiên Vỹ khó xử: “Em đừng có suốt ngày tổng giám đốc Thịnh nữa đi.”
Nghe câu ấy Hứa Đồng càng căng thẳng. Cô nuốt nước bọt, nói: “Anh là bạn tốt của tổng giám đốc Niên, tôi đương nhiên phải xưng hô với anh như vậy rồi!”
Thịnh Thiên Vỹ không nói gì, chỉ nhìn cô đầy hứng thú.
Bầu không khí có phần kỳ lạ.
Một lát sau, Thịnh Thiên Vỹ nói: “Em sợ tôi à?”
“Dạ?” Hứa Đồng ngẩn người. Đúng rồi! Cô sợ muốn chết luôn. Có trời mới biết, cứ gặp người đàn ông này là cô như chuột gặp mèo, nhưng mấy lời này tuyệt đối không thể nói ra: “Anh hiểu lầm rồi!”
Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha: “Ai ai cũng biết trợ lý Hứa bên cạnh tổng giám đốc Niên thông minh, giỏi giang, bình tĩnh điềm đạm. Sao mà lần nào tôi gặp em, em cũng không giống như lời khen vậy?”
Hứa Đồng khó khăn ép ra một nụ cười. Cô nhủ thầm trong lòng: Nói nhảm! Đổi lại là người phụ nữ khác, nghe anh công khai đưa ra yêu cầu “phục vụ giường” như thế, không chạy bay như khói mới lạ đấy.
“Tiểu Hứa này, năm nay em bao nhiêu tuổi nhỉ?” Thịnh Thiên Vỹ dựa ra sau sofa, hỏi cô qua tiếng cười lớn.
Hỏi tuổi là một vấn đề bất lịch sự. Hứa Đồng cảm thấy không lý nào Thịnh Thiên Vỹ không hiểu điều này. Nhưng dẫu sao anh cũng là thân phận cấp trên, cô nể mặt, bèn trả lời một cách không tình nguyện: “29 ạ!”
Cô bằng tuổi Tố Diệp.
Thịnh Thiên Vỹ gật đầu, lại hỏi: “Em có bạn trai chưa?”
Hứa Đồng nghẹn lời.
“Vẫn chưa tìm à?” Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô mỉm cười, rồi chép miệng lắc đầu: “Cái tay Niên Bách Ngạn kia đúng là quá hại người.”
“Không! Tổng giám đốc Thịnh! Tôi… Tôi có bạn trai rồi.” Hứa Đồng nói dối không đỏ mặt.
Thịnh Thiên Vỹ nhướng mày, lắc đầu tiếc nuối: “Mấy cô gái đẹp toàn bị người ta giành mất.”
Hứa Đồng thật sự muốn rời đi.
“Bạn trai em làm nghề gì?” Anh có vẻ như muốn hỏi tận gốc, trốc tận rễ.
“Anh ấy…” Bốc phét thế nào đây: “Làm kiến trúc sư!”
Thịnh Thiên Vỹ gật gù như hiểu ra: “Ở công ty nào vậy?”
Đầu Hứa Đồng nổ bùm một cái: “Là… một công ty nhỏ thôi, không nổi tiếng đâu ạ.” Mấy người thuộc tầng lớp như anh, nếu nói bất kỳ công ty nào cũng đều biết.
“Công ty nhỏ cũng không sao, quan trọng là nhân tài!” Thịnh Thiên Vỹ nhấp một ngụm sâm panh: “Tổng bộ bên công ty chúng tôi vừa hay đang muốn xây dựng văn phòng mới. Nếu bạn trai em có hứng thú, có thể tới cạnh tranh. Chỉ cần thiết kế của cậu ấy độc đáo, mang tới hạng mục xây dựng lại là không thành vấn đề.”
Hứa Đồng vừa nghe đã biết là lớn chuyện rồi. Cả sống lưng cô chợt cứng đờ, khó khăn lắm mới cử động được biểu cảm trên mặt: “Cảm ơn tổng giám đốc Thịnh! Nhưng… Nhưng mà anh ấy thật ra cũng không có quá nhiều kinh nghiệm. Hay là thôi đi ạ!”
Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô rất lâu, cười nói: “Em thú vị thật đấy!”
Thú vị ư?
Thế là ý gì?
Nhưng Thịnh Thiên Vỹ không tiếp tục giải thích. Anh ta hỏi một câu không đầu không cuối: “Tiểu Hứa! Nghe nói ngoại ngữ hai của em ở trường đại học là tiếng Pháp?”
Hứa Đồng gật đầu.
“Một thời gian nữa tôi phải qua Pháp bàn một chuyện làm ăn. Có ngại tôi mượn người của Niên Bách Ngạn không?” Thịnh Thiên Vỹ nói nửa đùa nửa thật.
Trái tim Hứa Đồng bất chợt rung rinh. Cô gắng bình tĩnh lại: “Tổng giám đốc Thịnh đề cao tôi rồi. Bên cạnh anh chắc chắn không thiếu những trợ lý biết tiếng Pháp. Tôi không nên bày ra cái kém cỏi thì hơn?”
Thịnh Thiên Vỹ tựa ra sau, giọng nói tùy hứng và lười biếng: “Sao lại là thể hiện cái kém cỏi? Ai mà không biết năng lực làm việc của trợ lý Hứa rất giỏi. Tôi cũng muốn mượn chút may mắn của em, để nhanh chóng ký được hợp đồng đó. Tôi nghĩ, nếu tôi đích thân mở lời với Niên Bách Ngạn, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý.”
“Tổng giám đốc Thịnh!” Hứa Đồng đứng bật dậy, trong lòng rối bời: “Tôi… Tôi cảm thấy mình không thích hợp. Thật đấy, anh nên chọn người khác là hơn.”
Dứt lời, cô định bỏ đi.
“Ấy, năm nay em không lấy chồng được rồi.” Thịnh Thiên Vỹ bất ngờ buông một câu chẳng đâu ra đâu: “Chi bằng cứ cùng tôi đi chơi quanh nước Pháp một vòng, coi như là nghỉ phép.”
Hứa Đồng quay đầu: “Ai nói với anh năm nay tôi không lấy được chồng?”
“Em không đón được hoa cưới!” Thịnh Thiên Vỹ cười xấu xa.
Hứa Đồng nín lặng.
Lúc Tố Diệp ném hoa cưới, vừa hay cô và Diệp Lan đứng cạnh nhau. Khi hoa cưới bay về phía cô, cô giơ tay ra, cả Diệp Lan cũng vậy. Có lẽ cả hai đều có ý muốn nhường nên lại đồng thời rụt tay lại. Cứ như vậy, bó hoa cưới rơi xuống đất, cả cô và Diệp Lan đều không đón được.
Đây là một kết quả chẳng ai ngờ tới.
Cô và Diệp Lan quả thực đã bị Tố Diệp lên lớp cho một bài.
Thịnh Thiên Vỹ đứng dậy, đi về phía cô.
Hứa Đồng căng thẳng lùi về sau một bước.
Thấy vậy, Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Còn nói là không sợ tôi? Tiểu Hứa à! Tôi không có ác ý đâu!”
Hứa Đồng cười ngượng ngập, cố gắng cắm chặt hai chân mình xuống đất.
Thịnh Thiên Vỹ đi tới bên cạnh cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, bất ngờ ghé sát cô và hỏi: “Thật sự đã có bạn trai rồi?”
Tim Hứa Đồng suýt nữa thì bắn ra ngoài, cô hoảng hốt gật đầu: “A… Vâng, có bạn trai!”
Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha, không nói gì nữa.
“À… Tổng giám đốc Thịnh! Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép.” Hứa Đồng chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Thịnh Thiên Vỹ nhẹ nhàng gật đầu.
Cô nuốt nước bọt, rời khỏi đó.
Một đám cưới, bận rộn từ sáng sớm tới tối mịt. Ban ngày trang nghiêm, buổi tối hân hoan, mang rất nhiều hình thái.
Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn không thể không bị chuốc rượu. Cũng may đám Giang Mạc Viễn biết dạ dày của anh không tốt, cũng thường xuyên đỡ hộ. Nhưng đêm tân hôn, sợ là chú rể nào cũng không thoát khỏi cảnh bị chuốc say.
Niên Bách Ngạn muốn đi xem Tố Diệp. Anh sợ cô uống say lại gây chuyện đâu đó. Cô không có ở trên bãi cỏ, có lẽ là ở trong phòng, hoặc chưa biết chừng lại đi đọ rượu với ai đó rồi.
Đang định đi tìm thì Lâm Yêu Yêu lảo đảo bước tới. Có lẽ đã uống một ít rượu, sau khi thấy anh, dáng chào hỏi của cô ấy cũng tùy tiện hơn nhiều.
Niên Bách Ngạn hỏi cô ấy có nhìn thấy Tố Diệp đâu không. Cô ấy chỉ vào trong phòng, nói Tố Diệp đang uống rượu cùng mấy người bạn vội từ nước ngoài về dự đám cưới. Niên Bách Ngạn lo lắng. Khi anh quay người định đi thì Lâm Yêu Yêu gọi giật anh lại.
“Tổng giám đốc Niên! Anh không ngại nói chuyện với tôi mấy câu chứ?”
Giống như cả một cuộc đời dài đằng đẵng, nhưng trên thực tế, từ khi Niên Bách Ngạn và Tố Diệp quen biết tới ngày họ nắm tay nhau chỉ một năm. Vậy mà trong một năm này, anh và cô đã trải qua quá nhiều, quá nhiều chuyện.
Trên những cánh hoa súng tím, Tố Diệp dưới sự dìu dắt của Tố Đông, bước từng bước về phía Niên Bách Ngạn. Ánh sáng hắt lên dáng hình cao lớn, đĩnh đạc của anh. Anh kiên nhẫn và dịu dàng chờ đợi. Khi Tố Đông trao tay của Tố Diệp vào tay Niên Bách Ngạn, khoảnh khắc mười đầu ngón tay đan vào nhau, tất cả những điều họ đã cùng nhau trải qua trước đây đều như một khung hình lướt nhanh qua.
Gặp gỡ ở quán bar, trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới, biết được thân phận của nhau, tình cảm cùng lúc bộc phát, lễ hội Natamu ở Nội Mông, lần đầu tiên cô rời xanh, trùng phùng tại trấn Thiên Đăng, quấn quýt tại Nam Phi, sự quyến luyến tại Hồng Kông, vượt qua bao lời đơm đặt gièm pha, biến cố của nhà họ Diệp rồi nghi hoặc, tranh cãi, dày vò lẫn nhau, lưu luyến không quên…
Vô vàn những kỷ niệm ấy bỗng trở nên rõ nét trong khoảnh khắc này.
Nhất là khi nắm lấy bàn tay Niên Bách Ngạn, ấm áp và chân thực.
Đám cưới không có quá nhiều tiết mục rườm rà. Nhưng khi người chủ trì hôn lễ chuẩn bị tiến hành nghi thức cho hai người tuyên đọc lời hứa thì Niên Bách Ngạn giơ một tay ra. Phù dâu Hứa Đồng nâng lên một chiếc khay vô cùng đẹp, trên đó rải mấy cánh hoa tuyết cầu. Giữa màu trắng ấy, lộ ra một chiếc hộp gấm nhỏ xíu.
Tố Diệp không biết anh định làm gì.
Hứa Đồng đưa anh chiếc hộp gấm. Niên Bách Ngạn đón lấy, từ từ quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người.
Tố Diệp sững sờ.
Anh nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bên trong chiếc hộp, một chiếc nhẫn kim cương đang lặng lẽ nằm đó, rực rỡ và thu hút ánh nhìn. Niên Bách Ngạn cầm chiếc nhẫn ấy lên tay, nhìn về phía Tố Diệp, ánh mắt chứa chan tình cảm: “Diệp Diệp! Làm vợ anh nhé!”
Cuối cùng Tố Diệp ôm miệng, tròn mắt nhìn cảnh tượng ấy. Đã từng có lần, cô cũng tưởng tượng liệu mình có được một màn cầu hôn lãng mạn hay không, giống như trong tiểu thuyết vẫn viết hay như trong mấy bộ phim điện ảnh. Sau khi gặp Niên Bách Ngạn, người đàn ông nay vẫn chưa hề nói với cô một chữ yêu nào, sự nghiêm túc của anh, những yêu cầu cao của anh khiến cô cảm nhận được sự thực tế của tình yêu. Thế nên cô cho rằng, một người như anh sẽ không cầu hôn. Cùng lắm anh chỉ nói một câu: Mình kết hôn đi!, giống như đa phần các cặp nam nữ bây giờ.
Dưới sự ép buộc hằng ngày của Niên Bách Ngạn, tuy rằng Tố Diệp không có “hỏa nhãn kim tinh”, nhưng cũng có thể nhanh chóng phân biệt được kim cương tốt hay xấu. Quả trứng bồ câu phía trên chiếc nhẫn như tự nhiên mà có. Ánh sáng màu xanh lam chói lòa, mạnh mẽ, là loại kim cương cực giá trị. Có thể nhận ra bản lĩnh giỏi giang của người cắt mài ra nó. Thiết kế vòng tròn của nhẫn cũng mang ý tưởng độc đáo, diệu kỳ hệt như “Thu vị” khi trước anh tặng cho cô.
Dĩ nhiên, Tố Diệp hoàn toàn không biết chiếc nhẫn này đã được cất đi một thời gian rất dài, giờ mới được lấy ra. Chỉ có Hứa Đồng đứng sau lưng mới biết, chiếc nhẫn kim cương này hao tốn biết bao tâm huyết và công sức của Niên Bách Ngạn.
Còn Kỷ Đông Nham đứng phía sau Tố Diệp cũng hơi bất ngờ. Anh ấy biết chiếc nhẫn kim cương này. Đây chính là thành quả lần đầu tiên Niên Bách Ngạn xuống mỏ. Nó là loại kim cương đổi màu thần bí mà hiếm có. Anh ấy nhớ Niên Bách Ngạn đã đặt cho nó cái tên “Hecate”, tên của vị nữ thần ma thuật trong thần thoại Hy Lạp. Anh ấy cũng chỉ có may mắn được nhìn thấy nó một lần nhưng nhớ rất sâu đậm. Viên kim cương này mà được Niên Bách Ngạn tung ra thị trường thì chắc chắn mức độ quý giá sẽ vượt xa viên kim cương trong buổi phát biểu của anh ấy hai hôm trước. Anh ấy không ngờ rằng, nó lại được Niên Bách Ngạn dùng làm nhẫn cưới.
Không sai! Hôm nay Tố Diệp không khác gì một nữ thần. Chỉ có viên kim cương Hecate này mới xứng với cô.
Tố Diệp không biết lai lịch của viên kim cương này. Cô chỉ biết, khoảnh khắc này sống mũi cô chợt cay xè. Màn cầu hôn thâm tình của Niên Bách Ngạn trước mặt mọi người cùng với một đám cưới linh đình, khiến giờ phút này đây cô thực sự hiểu ra, có lúc hình thức cũng mang một ý nghĩa nào đó.
Cô khẽ gật đầu, khóe mắt đỏ ửng.
Dưới sự hoan hô của mọi người, Niên Bách Ngạn đeo Hecate vào tay cô. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út của cô, làm những người xung quanh thêm ghen tỵ.
Còn khi trao đổi tín vật, Tố Diệp cũng đeo nhẫn cưới vào tay Niên Bách Ngạn.
Chiếc nhẫn cưới này hôm đó Niên Bách Ngạn đã bảo cô tới Bright để lấy. Lúc đó, không biết đây là nhẫn cưới. Phải tới khi giám đốc Lưu đưa cho cô, cô mới phát hiện ra. Một đôi nhẫn thuần khiết, thiết kế giản dị, rất thích hợp để đeo sau khi kết hôn. Khi ấy Lâm Yêu Yêu còn bất mãn nói Niên Bách Ngạn quá hẹp hòi, chọn nhẫn cưới mà lại chọn cái đơn giản như vậy.
Kích cỡ của nó vừa hợp với ngón tay Niên Bách Ngạn. Giây phút đeo nó vào tay anh, trong lòng Tố Diệp dâng lên vô vàn cảm xúc, cả ngón tay Niên Bách Ngạn cũng khẽ run lên.
Cô ngước mắt lên. Thấy anh nhìn cô đầy yêu thương, gương mặt cô chợt ửng hồng, dưới đáy mắt phủ một lớp hơi nước mờ mờ.
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng vòng tay ôm cô. Khi bờ môi áp lên má cô, anh dịu dàng nói: “Em đã từng nói với anh, muốn anh đừng bỏ rơi em. Diệp Diệp! Cả đời này anh cũng sẽ không bỏ rơi em!”
Trái tim Tố Diệp đập thình thịch không ngớt vì câu nói ấy. Nước mắt cô cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng mà rớt xuống.
Người bạn tốt Lâm Yêu Yêu và người mợ Phương Tiếu Bình trong khoảnh khắc cử hành xong hôn lễ cũng cảm động bật khóc.
Niên Bách Ngạn đặt lên môi Tố Diệp một nụ hôn sâu.
Cảnh tượng ấy đẹp như một giấc mơ.
Chỉ có điều, trong giờ phút ai ai cũng hân hoan ấy, chẳng ai biết rằng, cảnh ấy đã hoàn toàn lọt vào một đôi mắt. Đương nhiên, họ cũng không thể nào phát hiện ra có người đang ác ý quan sát, vì hắn ta đứng cách đó khá xa.
Khi bỏ chiếc ống nhòm xuống, người đàn ông nở nụ cười tà ác. Trên gương mặt hắn có một vết sẹo rất dài, cực kỳ đáng sợ…
Nghi thức của hôn lễ không dài, nhưng thời gian cho cả đám cưới thì không hề ngắn. Nó sẽ bắt đầu từ sáng sớm tới tận tối muộn mới kết thúc. Buổi tối chủ yếu là chúc mừng. Về chuyện đám cưới, Niên Bách Ngạn cũng từng hỏi Tố Diệp một lần. Ý anh là hôn lễ có thể tổ chức bên bờ biển, như vậy có thể kéo dài ba ngày ba đêm. Nhưng Tố Diệp thấy như vậy quá tốn thời gian. Quan trọng hơn là, trước mắt Tinh Thạch đang bận túi bụi, mà sức khỏe cậu lại không tốt, vẫn nên tổ chức trong thành phố là hơn.
Niên Bách Ngạn tôn trọng quyết định của Tố Diệp.
Sau khi cử hành nghi thức xong xuôi, là thời gian tung hoa và chúc mừng.
Hoa súng tím và tuyết cầu bay như tuyết rơi, rụng khắp người Tố Diệp.
Kỷ Đông Nham đi tới trước, nhẹ nhàng tung những cánh hoa lên người Tố Diệp. Anh ấy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Tố Diệp nhìn anh ấy, không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Việc làm phù rể là do Kỷ Đông Nham chủ động đề nghị. Điện thoại là Tố Diệp chủ động gọi cho anh ấy. Cô nói với anh ấy rằng: Đông Nham! Em sắp kết hôn rồi!. Ở đầu kia điện thoại, Kỷ Đông Nham im lặng rất lâu rồi nói với cô: Được! Vậy anh có thể làm phù rể cho em không? Tố Diệp nghe ra giọng nói kìm nén của anh ấy nên hơi chần chừ. Nhưng anh ấy nói: Tiểu Diệp! Anh không thể mang lại hạnh phúc cho người con mình yêu vậy thì ít nhất hãy để anh được tiễn cô ấy lên thảm đỏ.
Tố Diệp nghe mà chua xót trong lòng, thế là đã đồng ý.
Thấy khóe môi cô nở nụ cười nhẹ nhàng mà hạnh phúc, lòng Kỷ Đông Nham đau như dao cắt. Anh ấy bước lên, khẽ ôm cô vào lòng, mặc kệ ánh mắt không vui của Niên Bách Ngạn sau lưng. Anh ấy thì thầm bên tai Tố Diệp: “Tiểu Diệp! Em phải nhớ. Bất luận là khi nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Anh ấy đã tiễn người con gái của mình đi, trái tim cũng trống trải rồi.
“Cảm ơn anh, Đông Nham! Anh mãi mãi là người bạn tốt nhất của em!” Tố Diệp cảm động.
Đinh Tư Thừa cũng tới. Anh ta không tham gia tiết mục đón dâu mà tới thẳng khách sạn, tham gia đám cưới, vì anh ta ghét phải nhìn thấy Diệp Uyên. Cả sau khi gặp Lâm Yêu Yêu, nét mặt anh ta cũng ít nhiều gượng gạo.
Khi rắc cánh hoa lên người Tố Diệp, anh ta im lặng từ đầu tới cuối, rất lâu sau mới nói một câu: “Chúc em hạnh phúc, Tiểu Diệp!”
Tố Diệp nhớ lại những lời hôm trước anh ta đã nói, tâm trạng cũng có phần nặng nề hơn. Cô khẽ gật đầu, đáp: “Cảm ơn anh đã tới!”
Đinh Tư Thừa nhìn sâu vào mắt cô: “Tới ngày hôm nay, anh đã có bình thản đối mặt với đám cưới của em, nhưng với Yêu Yêu, anh vẫn chưa làm được.”
Tố Diệp nghe mà trái tim chợt thắt lại.
Tới lượt Niên Bách Tiêu. Tuy rằng cậu ta ăn mặc nghiêm chỉnh nhưng gương mặt vẫn mang biểu cảm ngỗ ngược. Cậu ta đi tới trước mặt hai người họ, nói thẳng: “Em có thể nhường tứ hợp viện cho hai người. Sau này đừng có mà tới Sanlitun quấy rầy em, nhất là chị ấy!” Cậu ta nhìn Tố Diệp, cong môi cười: “Đừng có mà theo thói quen tới nhà em, ngủ trên giường của em!”
Câu nói vẫn dở tệ, đủ khiến Niên Bách Ngạn chau mày.
Tố Diệp nhận ra cậu ta cố tình, thầm nghĩ phải giải quyết thế nào. Nhưng Niên Bách Tiêu chỉ nhìn cô, như cười như không: “Tố! Thật ra em cũng muốn làm phù rể lắm, như Kỷ ấy!”
Niên Bách Ngạn sa sầm mặt, khẽ nói: “Bạn em còn đang đợi em đón tiếp đấy!”
Nhưng Niên Bách Tiêu nhìn thẳng vào mắt Niên Bách Ngạn, cười khiêu khích, như có ý chống đối.
Lúc này, Tố Diệp nhẹ nhàng khoác tay Niên Bách Ngạn, nhìn Niên Bách Tiêu, cười nói: “Không để em làm phù rể là vì anh trai thương em. Em cũng thấy đấy, hôm nay Kỷ Đông Nham bận tối mắt tối mũi, tới tận bây giờ vẫn chưa được ngụm nước nào vào cổ. Với lại, các cụ cũng nói rồi, không được làm phù rể cho người ta quá ba lần, nếu không sẽ không lấy được vợ đâu.”
Niên Bách Tiêu thu ánh mắt lại. Dẫu sao cậu ta cũng là một đứa trẻ tùy hứng, bèn hỏi: “Thế chị thì sao?”
Tố Diệp cảm nhận được cánh tay Niên Bách Ngạn bỗng chặt hơn. Cô nghĩ nhanh: “Chị cũng thương em chứ! Ai bảo chị là chị dâu của em? Có câu nói thế nào nhỉ? À đúng rồi, “dâu trưởng như mẹ hiền”.”
“Dâu trưởng như mẹ hiền…” Niên Bách Tiêu lẩm bẩm.
Rất lâu sau, cậu ta bỗng bật cười. Khi nhìn lại vào mắt Tố Diệp, vẻ nhắng nhít đã ít đi nhiều: “Em hiểu rồi!” Sau đó, cậu ta chuyển sang nói một câu tiếng Trung lưu loát: “Anh, chị dâu! Hai người phải hạnh phúc đấy. Đây là lời chúc thật tâm của em!”
Có những lúc, cậu biết rất rõ mình muốn nói thế nào. Có những chuyện, cậu cũng biết rất rõ mình muốn làm ra sao. Tố Diệp là người con gái cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp mặt nhưng lại lưu giữ một hình bóng không hề nhạt nhòa trong lòng cậu. Có lẽ duyên phận mà người Trung Quốc nói là như vậy. Chỉ có điều vẫn còn một loại, gọi là có duyên không có phận.
Kỳ thực cậu thanh niên đầy sức sống Niên Bách Tiêu cũng không biết mình nghĩ thế nào, không biết một chút nào…
Nhưng lời chúc phúc là thật lòng.
Niên Bách Ngạn thả lỏng gương mặt rồi giơ tay vỗ lên vai cậu ta hai cái, ý tứ sâu xa…
Sau khi cử hành xong nghi thức, Niên Bách Ngạn bèn sai người đi kiểm tra hệ thống CTV của khách sạn. Thông qua khoảng thời gian giao ca của các nhân viên quản lý, Niên Bách Ngạn yêu cầu cung cấp toàn bộ tư liệu CTV của khách sạn.
Khách sạn vốn là mở cửa tự do. Tuy rằng không có thiếp mời sẽ không được vào, nhưng cũng không thể đảm bảo không để lọt dù chỉ là một con ruồi, thế nên công việc này khá nặng nề. Nhưng Niên Bách Ngạn kiên quyết điều tra, mà khách sạn cũng có trách nhiệm, không thể trốn tránh, thế nên đã đồng ý lập tức điều tra.
Bãi cỏ trở thành nơi gặp gỡ. Vẫn còn không khí nhộn nhịp của buổi lễ, người lớn tuổi không trụ được, dùng bữa xong đã rời đi trước. Còn đa phần mọi người vẫn ở lại. Khi hoàng hôn buông xuống, vũ hội cũng bắt đầu.
Sau khi thay xong quần áo, Niên Bách Ngạn và Tố Diệp tiên phong nhảy điệu đầu tiên. Một người đàn ông phong độ và một người con gái dịu dàng, xinh đẹp. Dưới ánh trăng thanh, họ đã vẽ nên một bữa tiệc thị giác tuyệt mỹ.
Nhưng khi vũ hội trở nên vui vẻ hơn, Tố Diệp thay bộ lễ phục vào cũng không còn là nữ thần thần thánh không thể coi thường nữa. Cô cao hứng đọ rượu với bạn bè, từ nữ thần biến thành “nữ hán tử”. Niên Bách Ngạn thì trở thành sứ giả bảo vệ hoa. Cô cầm ly nào là anh giật lại ly ấy, nhưng vẫn không thể rời mắt. Cô cứ thể cười giòn giã náo loạn cùng đám bạn nghịch ngợm.
Trong số người uống say còn có Diệp Lan. Con bé nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào bên cạnh ghế. Ly rượu trên tay cô bị cướp đi mất. Cô ngước mắt lên, bỗng nhìn thấy Tố Khải.
Hôm nay Cảnh Long đã đi chấp hành nhiệm vụ, không tới tham dự đám cưới.
Nhờ có ánh trăng, Diệp Lan nhìn mãi vào gương mặt Tố Khải, rất lâu không rời mắt.
Tố Khải thở dài: “Anh đưa em về trước!” Buổi tiệc huyên náo này khi nào kết thúc còn chưa biết. Cô là con gái mà uống nhiều như vậy, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao.
Diệp Lan lắc đầu.
“Để anh gọi điện cho Cảnh Long, bảo anh ta tới đón em.” Nói rồi, Tố Khải rút di động ra.
Cổ anh bất ngờ bị Diệp Lan ôm chặt. Chẳng mấy chốc, cô bật khóc, mang theo hương rượu say mềm: “Tại sao anh không cần em nữa? Tại sao chứ? Có phải anh thật sự lấy người khác anh cũng hờ hững như vậy không? Có phải anh thật sự không còn yêu em nữa không?”
Lồng ngực Tố Khải khó chịu, sống mũi cũng cay cay. Anh đứng đờ ra đó, không thể nhúc nhích.
“Anh đưa em đi đi, Tố Khải! Em xin anh đấy, anh đưa em đi đi! Chúng ta mặc kệ tất cả, không cần suy nghĩ gì nữa, có được không…” Diệp Lan òa khóc nức nở.
Trái tim Tố Khải quặn thắt, đau tưởng có thể chết đi.
Rất lâu sau, anh mới kiềm chế cơn đau tim ấy lại, khẽ nói: “Em say rồi!”
Diệp Lan nín khóc, từ từ buông thõng hai tay. Cô lui về sau một bước, nhìn anh qua làn nước mắt mông lung: “Phải! Em say rồi… Say mất rồi…” Gia đình Cảnh Long và nhà họ Diệp thời gian gần đây đang bàn bạc chuyện cưới hỏi, cô còn có thể phản kháng sao?
Cho dù cô muốn chống đối, còn anh thì sao?
Anh thật sự có thể đưa cô đi cao chạy xa bay sao?
Không thể!
Cô cảm nhận được rất rõ ràng sự cương quyết của anh. Thế nên, cô đã nhận thua từ lâu rồi, không phải sao? Diệp Lan cô vẫn chưa ích kỷ đến mức ấy. Nếu cô thật sự ích kỷ đòi hỏi, vậy thì anh sẽ đau khổ cả đời. Anh còn có lý tưởng của mình, người thân của mình, sự nghiệp của mình…
Tố Khải cuộn chặt tay lại, bước lên, đỡ vững lấy cô: “Đi nào! Anh đưa em về!”
“Không cần đâu!” Sau khi khóc xong, Diệp Lan cũng bớt say phần nào. Cô cười khẽ: “Hôm nay là đám cưới của chị em. Em rất vui, em sẽ ở lại tới cuối cùng.”
“Nhưng em say rồi.”
“Còn có Cảnh Long. Anh ấy sẽ tới đón em.” Cô nuốt đau đớn vào lòng, cất lời.
Bàn tay Tố Khải bất lực buông xuôi…
Ở bên kia bãi cỏ.
Hứa Đồng cũng đã uống kha khá. Nhưng cũng may, ngày thường đi tiếp khách cùng Niên Bách Ngạn cũng nhiều, tửu lượng của cô đương nhiên cũng được nâng lên. Cô chỉ hơi choáng váng, muốn tới khu vực nghỉ ngơi ngồi một lát.
Ai ngờ vừa quay người đã đâm sầm vào một lồng ngực vạm vỡ.
Ngay lập tức, eo cô được ai ôm chặt. Tiếng cười của người đàn ông trên đỉnh đầu cực kỳ mê người: “Uống nhiều rồi sao?”
Hứa Đồng giật nảy mình. Cô vội vàng lùi ra khỏi vòng tay người đàn ông. Cô ngước lên nhìn, da đầu chợt nổ tung. Hóa ra là Thịnh Thiên Vỹ.
“Tổng giám đốc… Tổng giám đốc Thịnh… Tôi xin lỗi!”
Thịnh Thiên Vỹ cười sảng khoái: “Em không sao chứ?”
“A… không sao ạ!” Hứa Đồng hơi sợ người đàn ông này. Cô cố gắng đè nén sự căng thẳng trong lòng, để giọng nói được trôi chảy.
Đang định viện cớ gì để rời khỏi đây, Thịnh Thiên Vỹ liền nói: “Đi nào! Tới khu nghỉ ngơi ngồi một lát!”
Thịnh Thiên Vỹ là bạn tốt của tổng giám đốc Niên, Hứa Đồng dĩ nhiên không dám đắc tội, chỉ biết bấm bụng đi theo.
Khu vực nghỉ ngơi không đông người. Đa phần mọi người đều chạy ra bãi cỏ vui chơi rồi. Thịnh Thiên Vỹ lệnh cho nhân viên chuẩn bị cho Hứa Đồng một ít nước mật ong. Sau khi đón lấy, Hứa Đồng cảm ơn ríu rít.
“Tiểu Hứa! Hôm nay em đẹp lắm!” Bất thình lình, Thịnh Thiên Vỹ nói câu ấy.
Hứa Đồng còn hơi thở chưa kịp nuốt hết, lập tức ho sặc sụa. Thịnh Thiên Vỹ bật cười, nghiêng người vỗ lưng cho cô. Hứa Đồng nào dám ngồi gần anh như vậy. Cô vội vàng dịch ra xa một chút, khẽ đáp: “Tôi không sao! Cảm ơn tổng giám đốc Thịnh!”
Thịnh Thiên Vỹ khó xử: “Em đừng có suốt ngày tổng giám đốc Thịnh nữa đi.”
Nghe câu ấy Hứa Đồng càng căng thẳng. Cô nuốt nước bọt, nói: “Anh là bạn tốt của tổng giám đốc Niên, tôi đương nhiên phải xưng hô với anh như vậy rồi!”
Thịnh Thiên Vỹ không nói gì, chỉ nhìn cô đầy hứng thú.
Bầu không khí có phần kỳ lạ.
Một lát sau, Thịnh Thiên Vỹ nói: “Em sợ tôi à?”
“Dạ?” Hứa Đồng ngẩn người. Đúng rồi! Cô sợ muốn chết luôn. Có trời mới biết, cứ gặp người đàn ông này là cô như chuột gặp mèo, nhưng mấy lời này tuyệt đối không thể nói ra: “Anh hiểu lầm rồi!”
Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha: “Ai ai cũng biết trợ lý Hứa bên cạnh tổng giám đốc Niên thông minh, giỏi giang, bình tĩnh điềm đạm. Sao mà lần nào tôi gặp em, em cũng không giống như lời khen vậy?”
Hứa Đồng khó khăn ép ra một nụ cười. Cô nhủ thầm trong lòng: Nói nhảm! Đổi lại là người phụ nữ khác, nghe anh công khai đưa ra yêu cầu “phục vụ giường” như thế, không chạy bay như khói mới lạ đấy.
“Tiểu Hứa này, năm nay em bao nhiêu tuổi nhỉ?” Thịnh Thiên Vỹ dựa ra sau sofa, hỏi cô qua tiếng cười lớn.
Hỏi tuổi là một vấn đề bất lịch sự. Hứa Đồng cảm thấy không lý nào Thịnh Thiên Vỹ không hiểu điều này. Nhưng dẫu sao anh cũng là thân phận cấp trên, cô nể mặt, bèn trả lời một cách không tình nguyện: “29 ạ!”
Cô bằng tuổi Tố Diệp.
Thịnh Thiên Vỹ gật đầu, lại hỏi: “Em có bạn trai chưa?”
Hứa Đồng nghẹn lời.
“Vẫn chưa tìm à?” Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô mỉm cười, rồi chép miệng lắc đầu: “Cái tay Niên Bách Ngạn kia đúng là quá hại người.”
“Không! Tổng giám đốc Thịnh! Tôi… Tôi có bạn trai rồi.” Hứa Đồng nói dối không đỏ mặt.
Thịnh Thiên Vỹ nhướng mày, lắc đầu tiếc nuối: “Mấy cô gái đẹp toàn bị người ta giành mất.”
Hứa Đồng thật sự muốn rời đi.
“Bạn trai em làm nghề gì?” Anh có vẻ như muốn hỏi tận gốc, trốc tận rễ.
“Anh ấy…” Bốc phét thế nào đây: “Làm kiến trúc sư!”
Thịnh Thiên Vỹ gật gù như hiểu ra: “Ở công ty nào vậy?”
Đầu Hứa Đồng nổ bùm một cái: “Là… một công ty nhỏ thôi, không nổi tiếng đâu ạ.” Mấy người thuộc tầng lớp như anh, nếu nói bất kỳ công ty nào cũng đều biết.
“Công ty nhỏ cũng không sao, quan trọng là nhân tài!” Thịnh Thiên Vỹ nhấp một ngụm sâm panh: “Tổng bộ bên công ty chúng tôi vừa hay đang muốn xây dựng văn phòng mới. Nếu bạn trai em có hứng thú, có thể tới cạnh tranh. Chỉ cần thiết kế của cậu ấy độc đáo, mang tới hạng mục xây dựng lại là không thành vấn đề.”
Hứa Đồng vừa nghe đã biết là lớn chuyện rồi. Cả sống lưng cô chợt cứng đờ, khó khăn lắm mới cử động được biểu cảm trên mặt: “Cảm ơn tổng giám đốc Thịnh! Nhưng… Nhưng mà anh ấy thật ra cũng không có quá nhiều kinh nghiệm. Hay là thôi đi ạ!”
Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô rất lâu, cười nói: “Em thú vị thật đấy!”
Thú vị ư?
Thế là ý gì?
Nhưng Thịnh Thiên Vỹ không tiếp tục giải thích. Anh ta hỏi một câu không đầu không cuối: “Tiểu Hứa! Nghe nói ngoại ngữ hai của em ở trường đại học là tiếng Pháp?”
Hứa Đồng gật đầu.
“Một thời gian nữa tôi phải qua Pháp bàn một chuyện làm ăn. Có ngại tôi mượn người của Niên Bách Ngạn không?” Thịnh Thiên Vỹ nói nửa đùa nửa thật.
Trái tim Hứa Đồng bất chợt rung rinh. Cô gắng bình tĩnh lại: “Tổng giám đốc Thịnh đề cao tôi rồi. Bên cạnh anh chắc chắn không thiếu những trợ lý biết tiếng Pháp. Tôi không nên bày ra cái kém cỏi thì hơn?”
Thịnh Thiên Vỹ tựa ra sau, giọng nói tùy hứng và lười biếng: “Sao lại là thể hiện cái kém cỏi? Ai mà không biết năng lực làm việc của trợ lý Hứa rất giỏi. Tôi cũng muốn mượn chút may mắn của em, để nhanh chóng ký được hợp đồng đó. Tôi nghĩ, nếu tôi đích thân mở lời với Niên Bách Ngạn, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý.”
“Tổng giám đốc Thịnh!” Hứa Đồng đứng bật dậy, trong lòng rối bời: “Tôi… Tôi cảm thấy mình không thích hợp. Thật đấy, anh nên chọn người khác là hơn.”
Dứt lời, cô định bỏ đi.
“Ấy, năm nay em không lấy chồng được rồi.” Thịnh Thiên Vỹ bất ngờ buông một câu chẳng đâu ra đâu: “Chi bằng cứ cùng tôi đi chơi quanh nước Pháp một vòng, coi như là nghỉ phép.”
Hứa Đồng quay đầu: “Ai nói với anh năm nay tôi không lấy được chồng?”
“Em không đón được hoa cưới!” Thịnh Thiên Vỹ cười xấu xa.
Hứa Đồng nín lặng.
Lúc Tố Diệp ném hoa cưới, vừa hay cô và Diệp Lan đứng cạnh nhau. Khi hoa cưới bay về phía cô, cô giơ tay ra, cả Diệp Lan cũng vậy. Có lẽ cả hai đều có ý muốn nhường nên lại đồng thời rụt tay lại. Cứ như vậy, bó hoa cưới rơi xuống đất, cả cô và Diệp Lan đều không đón được.
Đây là một kết quả chẳng ai ngờ tới.
Cô và Diệp Lan quả thực đã bị Tố Diệp lên lớp cho một bài.
Thịnh Thiên Vỹ đứng dậy, đi về phía cô.
Hứa Đồng căng thẳng lùi về sau một bước.
Thấy vậy, Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Còn nói là không sợ tôi? Tiểu Hứa à! Tôi không có ác ý đâu!”
Hứa Đồng cười ngượng ngập, cố gắng cắm chặt hai chân mình xuống đất.
Thịnh Thiên Vỹ đi tới bên cạnh cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, bất ngờ ghé sát cô và hỏi: “Thật sự đã có bạn trai rồi?”
Tim Hứa Đồng suýt nữa thì bắn ra ngoài, cô hoảng hốt gật đầu: “A… Vâng, có bạn trai!”
Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha, không nói gì nữa.
“À… Tổng giám đốc Thịnh! Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép.” Hứa Đồng chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Thịnh Thiên Vỹ nhẹ nhàng gật đầu.
Cô nuốt nước bọt, rời khỏi đó.
Một đám cưới, bận rộn từ sáng sớm tới tối mịt. Ban ngày trang nghiêm, buổi tối hân hoan, mang rất nhiều hình thái.
Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn không thể không bị chuốc rượu. Cũng may đám Giang Mạc Viễn biết dạ dày của anh không tốt, cũng thường xuyên đỡ hộ. Nhưng đêm tân hôn, sợ là chú rể nào cũng không thoát khỏi cảnh bị chuốc say.
Niên Bách Ngạn muốn đi xem Tố Diệp. Anh sợ cô uống say lại gây chuyện đâu đó. Cô không có ở trên bãi cỏ, có lẽ là ở trong phòng, hoặc chưa biết chừng lại đi đọ rượu với ai đó rồi.
Đang định đi tìm thì Lâm Yêu Yêu lảo đảo bước tới. Có lẽ đã uống một ít rượu, sau khi thấy anh, dáng chào hỏi của cô ấy cũng tùy tiện hơn nhiều.
Niên Bách Ngạn hỏi cô ấy có nhìn thấy Tố Diệp đâu không. Cô ấy chỉ vào trong phòng, nói Tố Diệp đang uống rượu cùng mấy người bạn vội từ nước ngoài về dự đám cưới. Niên Bách Ngạn lo lắng. Khi anh quay người định đi thì Lâm Yêu Yêu gọi giật anh lại.
“Tổng giám đốc Niên! Anh không ngại nói chuyện với tôi mấy câu chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.