Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 11 - Chương 498: Sự xuất hiện đặc biệt
Ân Tầm
07/01/2015
Cô xinh đẹp như một nữ thần cầm cành ô liu trong thần thoại Hy Lạp. Mắt đẹp sáng ngời, thướt tha, uyển chuyển.
Nơi cử hành hôn lễ lại là một khung cảnh náo nhiệt.
Niên Bách Ngạn trong bộ đồ chú rể nét mặt rạng rỡ, áo vest thẳng tắp càng làm dáng người anh thêm cao ráo, rắn rỏi. Anh bận rộn tiếp đón rất nhiều khách khứa, nụ cười rõ ràng hơn thường ngày rất nhiều.
Niên Bách Tiêu cũng mời một số bạn bè tới. Cậu ta bận bịu với đám bạn đó của mình, nhưng giữa chừng vẫn bị Niên Bách Ngạn kéo qua giới thiệu cho biết một số đối tác làm ăn trong kinh doanh.
Hôm nay Niên Bách Tiêu cũng khá ngoan ngoãn, hoàn toàn trong điệu bộ nghe sai bảo.
Phương Tiếu Bình và Tố Đông cũng bận quýnh quáng.
Có người bà con kéo Phương Tiếu Bình lại, hất cằm về phía Niên Bách Ngạn ở đằng xa: “Trông đẹp trai thế kia liệu có là người yên phận không?”
Luôn có một số người thích ghen ăn tức ở với người khác.
Câu hỏi ấy vừa thốt ra đã thu hút sự chú ý của không ít bà con thân thích.
Phương Tiếu Bình thì nói với vẻ ung dung: “Yo! Vậy thì các bà nghĩ sai rồi. Thằng con rể này của tôi có thể nói là rồng trong loài người. Nó có thể quản lý cả một doanh nghiệp lớn như thế, không có chút trách nhiệm sao được chứ? Càng là những người đàn ông như Bách Ngạn mới càng có trách nhiệm. Các bà không biết đâu, Bách Ngạn đối xử với Tiểu Diệp tốt lắm. Cứ lấy đám cưới này ra làm ví dụ. Tiểu Diệp nhà tôi cùng tôi và ông Tố chẳng phải lo lắng chuyện gì sất.”
“Thế sính lễ cô không nhận thiếu đấy chứ?” Nói mấy chuyện tầm phào là việc phải làm của mấy người bà con khi thích so sánh.
Nét mặt Phương Tiếu Bình vô cùng đắc ý: “Chị ba! Tiểu Diệp nhà chúng em là con nhà danh giá, chị cảm thấy sính lễ có thể thiếu được sao? Lúc đó Bách Ngạn đã cho nhà gái hơn chục triệu, nhưng khoản tiền này sao em và ông Tố lại nhận được? Bách Ngạn cũng là đứa trẻ có lòng, nhà và xe sau khi kết hôn dĩ nhiên là không thể thiếu. Nhưng mấy thứ đó là của con của cháu, bọn em tuyệt đối không lấy đâu. Bách Ngạn thấy bọn em không nhận đã mua cho bọn em mấy thứ khác thay vào. Chị nhìn đống trang sức trên người em này, đều là của Bách Ngạn tặng cả đấy!”
Tất cả họ hàng đều túm tụm lại, tấm tắc ra vẻ hiếu kỳ.
Phương Tiếu Bình cũng không nói ngoa. Chỗ sính lễ này, đúng là Niên Bách Ngạn nằng nặc đưa. Nhưng Phương Tiếu Bình và Tố Đông cảm thấy như vậy chẳng khác nào bán con gái nên nói sao cũng không nhận. Niên Bách Ngạn không còn cách nào khác, đành phải gửi dưới danh nghĩa Tố Diệp. Nhưng mấy món trang sức trên người Phương Tiếu Bình thì đúng là do Niên Bách Ngạn tặng. Tất cả đều là của showroom D, cái nào cái nấy cũng vô cùng đắt giá, thế nên dĩ nhiên là sặc sỡ lóa mắt.
“Bách Ngạn!” Phương Tiếu Bình gọi Niên Bách Ngạn tới.
Niên Bách Ngạn rút lui khỏi đám bạn bè, mỉm cười đi tới.
Phương Tiếu Bình bèn hào hứng giới thiệu cho anh từng người bà con thân thích một. Niên Bách Ngạn chào hỏi từng người, trò chuyện mấy câu. Có người bà con xin anh chiếc thẻ khách hàng thân thiết, Niên Bách Ngạn khẽ cười nói: “Tinh Thạch trước nay luôn sản xuất sản phẩm có giá trị, thế nên không làm thẻ khách hàng thân thiết. Nhưng bây giờ mọi người đều là người một nhà, nếu sau này mọi người có tới Tinh Thạch mua đồ, con có bảo phía thị trường bán giá gốc cho mọi người.”
“Ôi chao! Thằng con rể em biết ăn nói quá đi!”
Việc làm này của Niên Bách Ngạn và lời hứa rộng rãi của anh đã khiến Phương Tiếu Bình nở mày nở mặt. Bà càng thêm đắc ý: “Thế nào? Cậu con rể của tôi đủ tốt chứ? Người ta là thương nhân kinh doanh nổi tiếng, còn đường đường là tổng giám đốc, lại đích thân giảm giá cho mọi người. Mọi người phải biết đó là giảm giá đấy nhé. Thương hiệu này chưa bao giờ có chuyện giảm giá đâu. Kể cả là tổng thống Mỹ muốn mua cũng không giảm một xu.”
Các bà con đều lần lượt gật đầu.
Niên Bách Ngạn nhìn ra tâm tình thích sĩ diện của mợ, anh chỉ mỉm cười không nói gì nhiều, sau khi trò chuyện thêm mấy câu, Giang Mạc Viễn đi tới gọi anh.
“Thưa các cô dì chú bác, mọi người cứ nói chuyện tự nhiên!” Niên Bách Ngạn lễ phép nói.
“Mau đi đi! Đám cưới sắp bắt đầu rồi, con cũng mau đi chuẩn bị đi!” Phương Tiếu Bình như một người mẹ ruột, âm thầm sửa lại vạt áo cho anh, nét mặt tươi cười.
“Dạ!” Niên Bách Ngạn cũng cảm thấy ấm áp theo.
Sau khi anh đi khỏi, mấy người bà con lập tức thay đổi suy nghĩ trước đó. Có người liền nói: “Tiểu Diệp đúng là có phúc, lấy được người đàn ông tốt.”
“Phải đấy! Vừa nhìn đã biết là có tình cảm sâu đậm với Tiểu Diệp.”
“Tiểu Diệp nhà chúng ta xinh gái, tìm được người chồng cũng sáng sủa, sau này lại sinh thêm một đứa cháu bụ bẫm, đó là chuyện không chạy đâu cho thoát rồi. Mọi người nhìn Bách Ngạn mà xem, phong độ phóng khoáng, vừa nhìn đã biết là người đàn ông giỏi giang. Tiểu Diệp sau này chỉ cần sống sung sướng thôi. Còn cả cô và Tố Đông nữa, Bách Ngạn chắc chắn là đứa hiếu thảo.”
Phương Tiếu Bình nghe mấy lời đó, cười không khép miệng lại được.
Thời buổi này chính là như vậy.
Khen con rể trước mặt nhà trai sẽ khiến nhà trai tươi cười hớn hở, kể cả khen con rể trước mặt nhà gái cũng đạt hiệu ứng tương tự. Có thể thấy, con rể quan trọng đến mức nào…
Thời gian đang đếm ngược tới giờ cử hành hôn lễ. Niên Bách Ngạn bỗng có chút căng thẳng.
Anh bèn cùng với Giang Mạc Viễn, Thịnh Thiên Vỹ nói chuyện cho khuây khỏa.
Khi Thịnh Thiên Vỹ nhìn thấy Niên Bách Ngạn sửa lại cà vạt tới lần thứ 18, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa phải giơ tay ngăn lại: “Mình nói này người anh em! Lần đầu tiên xuống mỏ cậu cũng đâu có sốt xình xịch như vậy mà, phải không?”
Niên Bách Ngạn ngượng ngập.
Giang Mạc Viễn thì cười nói: “Cậu cứ để cậu ấy sửa cà vạt đi. Tuy rằng đây là lần thứ hai cậu ấy kết hôn, nhưng lại là lần đầu tiên làm đám cưới, nhỉ?”
Niên Bách Ngạn không sửa nữa, cố ý sa sầm mặt xuống: “Cái gì gọi là lần thứ hai kết hôn?”
“Đúng rồi! Vợ cũ của cậu có tới không?” Thịnh Thiên Vỹ cố tình hỏi.
Niên Bách Ngạn mặc kệ cho họ trêu chọc.
Diệp Ngọc vẫn không tới tham gia hôn lễ. Đám cưới của Diệp Uyên, cô ta đã không thể tới thì hôm nay lại càng không thể có mặt. Cho dù tất cả mọi người đều biết đó là một cuộc hôn nhân không thực chất, nhưng để tránh lời ra tiếng vào, Diệp Ngọc cũng quyết không có mặt. Nguyễn Tuyết Mạn cũng không tới. Chỉ có Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành, nói chuyện rất phấn khích với các cổ đông.
Mấy người đang trò chuyện, bỗng Niên Bách Ngạn cảm thấy có người đang khẽ kéo quần của mình. Anh cúi xuống nhìn, hóa là Giang Thần, con gái của Giang Mạc Viễn. Thấy anh cúi xuống, nó liền ngước gương mặt nhỏ xíu lên, cười ngọt ngào với anh.
Giang Mạc Viễn đi lấy sâm panh về mới nhìn thấy cảnh ấy. Anh đặt chiếc ly sang bên, ngồi xuống: “Thần Thần! Qua đây với bố!”
“Ứ ừ! Con muốn chú đẹp trai bế cơ!” Thần Thần sống chết không buông tay.
Giang Mạc Viễn chẳng biết làm sao.
Niên Bách Ngạn mỉm cười cúi xuống, vòng cánh tay rắn chắc bế thẳng Thần Thần vào lòng rồi hỏi: “Chú đẹp trai hay bố con đẹp trai?”
Giang Thần cười hi hi: “Cả chú và bố đều đẹp trai!”
“Con gái cậu đúng là tinh ranh!” Niên Bách Ngạn nói với Giang Mạc Viễn.
“Có lúc người lớn còn bị lũ trẻ dắt đi đấy.” Giang Mạc Viễn có con gái coi như có tất cả: “Thần Thần ranh ma lắm. Cậu mà hỏi nó yêu bố hay yêu mẹ, nó không bao giờ nói chỉ yêu một người.”
Niên Bách Ngạn đùa giỡn với con bé.
“Cậu thích trẻ con thế này, xem ra sau khi cưới, vợ cậu không rảnh rang được rồi.” Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha.
Nụ cười nơi đáy mắt Niên Bách Ngạn dần tắt ngấm. Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại mỉm cười: “Chuyện này nghe theo ý Diệp Diệp!”
“Cậu chỉ được cãi cứng miệng thôi!” Thịnh Thiên Vỹ cố tình chọc anh. Kẻ mù cũng nhận ra Niên Bách Ngạn thích trẻ con đến thế nào. Lúc ôm Thần Thần, nét mặt cậu ta ngập tràn yêu thương. Tới lúc có con của mình, chắc chắn là cưng chiều hết mức. Bây giờ cậu ta còn chưa có con, ngược lại đã quản vợ như quản con rồi. Một câu Diệp Diệp, hai câu Diệp Diệp, cứ như là gọi con gái vậy.
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói gì, cúi đầu trêu Thần Thần.
Thần Thần thì ôm cổ Niên Bách Ngạn ngọt ngào, nói với giọng non nớt: “Chị xinh gái vẫn chưa mặc váy cưới.”
Sắc mặt Niên Bách Ngạn lập tức gượng gạo. Anh nhìn Giang Mạc Viễn: “Mình già thế cơ à?”
Giang Mạc Viễn im lặng, cố nhịn cười.
Niên Bách Ngạn dĩ nhiên không để tâm tới một câu nói của trẻ con, cộng thêm hôm nay là ngày vui, anh bèn ôn hòa nói với Thần Thần: “Lát nữa là chị xinh gái sẽ mặc váy cưới đi ra ngoài rồi!”
Ai ngờ Thần Thần lắc đầu, bĩu môi: “Váy cưới của chị ấy biến mất rồi!”
Cái gì?
Một câu nói của con bé làm mọi người ai nấy đều thất kinh.
“Thần Thần!” Là tiếng của Trang Noãn Thần. Thấy con bé ở trong lòng Niên Bách Ngạn, cô ấy mới yên tâm thở phào, rồi nói có phần trách móc: “Con mau xuống đi! Sao lại bắt chú bế thế kia? Làm bẩn áo của chú thì sao?”
Nói rồi cô ấy bế Thần Thần lại.
Nhưng Thần Thần níu chặt lấy cổ Niên Bách Ngạn, làm nũng: “Không đâu! Thần Thần muốn chú đẹp trai bế cơ!”
Trang Noãn Thần khó xử.
“Được, được, được! Chú bế con ha!” Niên Bách Ngạn dỗ dành.
“Con bé này loáng một cái đã chạy lung tung.” Trang Noãn Thần nhìn Giang Mạc Viễn: “Tất cả là tại anh hay chiều nó!”
Giang Mạc Viễn cũng không giận dữ, chỉ khẽ cười.
“Diệp Diệp bên đó có chuyện gì vậy? Váy cưới có chuyện gì sao?” Niên Bách Ngạn rất muốn qua đó xem sao.
Trang Noãn Thần nói một câu khiến anh an tâm: “Không sao đâu! Có Nhiếp Thiên Luật ở đó, bảo đảm mang tới cho anh một cô dâu xinh đẹp, sẽ không để lỡ giờ lành đâu.”
Niên Bách Ngạn nghe thấy vậy cũng cảm thấy ngờ vực trong lòng. Phải bắt Nhiếp Thiên Luật đích thân ra tay, xem ra chuyện không hề nhỏ. Nhưng có cậu ấy ở đó, chắc là cũng không vấn đề gì.
Các nhân viên chạy qua nhắc nhở sắp tới giờ cử hành hôn lễ rồi.
Giang Mạc Viễn nhanh chóng tới bế Thần Thần.
Đám cưới không có mấy tiết mục diêm dúa.
Mỗi một phân đoạn, Niên Bách Ngạn đều yêu cầu trang trọng và nghiêm túc, giống hệt với tính cách của anh.
Khi cô dâu còn chưa xuất hiện, Niên Bách Ngạn đứng một bên thảm đỏ, tâm trạng hồi hộp tức cực điểm. Anh bắt đầu hối hận rồi. Lẽ ra anh phải tới phòng cô dâu xem tình hình thế nào. Lỡ như Tố Diệp không ổn thì sao? Anh không nên quan tâm tới mấy phép tắc, rằng Phương Tiếu Bình nói trước khi kết hôn, cô dâu chú rể không được gặp mặt.
Đang mải suy nghĩ lung tung, dưới bầu trời ngập hoa, xuất hiện một hình bóng dịu dàng. Mọi người đều đứng hết dậy.
Là Tố Diệp.
Chiếc trực thăng kiểu nhỏ bay trên cao rắc ngàn vạn những cánh hoa tuyết cầu xuống đất, một trời hoa rơi rụng như một cơn mưa tuyết, hòa hợp cùng sắc tím đậm của súng, trở thành sắc màu đơn thuần và tươi sáng nhất.
Còn Tố Diệp, bộ “váy cưới” trên người cô khiến người ta không thốt nên lời.
Giống váy cưới mà lại không giống.
Nếu nhìn kỹ, nó được thiết kế một cách táo bạo từ chất liệu sơ mi trắng tinh khiết. Sơ mi được cắt cổ, cúc áo thay bằng vải vụn, để trần bả vai, xuống tới eo thì bắt đầu thắt lại. Tới mông, nó lại được thiết kế thành kiểu đuôi cá, nhưng là kiểu đuôi nhỏ, phía trước chỉ tới đầu gối, còn phía sau thì kéo theo một dây dài giống như váy cưới, tầng tầng lớp lớp. Khi gió nhẹ thổi qua, những dải dây ấy cũng bay theo gió. Trong cảnh cánh hoa rơi xuống, Tố Diệp như một tiên nữ áo trắng từ trên trời rơi xuống, thanh thoát đến diệu kỳ.
Trang trí phía trên “váy cưới” cũng toàn là màu trắng. Kiểu thiết kế này quả thực bạo dạn, vì nếu sử dụng không phù hợp sẽ tạo cảm giác nhàm chán cho vị giác.
Nhà tạo mẫu đã làm một chiếc khăn voan tinh tế trên mái tóc buông thả đơn giản của Tố Diệp, lấy hoa súng tím làm chủ đạo. Như vậy, trông sắc màu trên người lại càng sáng sủa.
Trang sức là do Lâm Yêu Yêu xin từ những chị em khác. Cô ấy nói với mọi người rằng, cô dâu muốn đeo đồ trang sức của bạn bè, mục đích là muốn nhận lời chúc phúc của họ. Các bạn nghe xong cũng tặng cô những món đồ trang sức đẹp nhất, coi như là lấy chút may mắn từ người cô dâu.
Thế nên một bộ “váy cưới” độc đáo chỉ với bốn chiếc áo sơ mi qua tay Nhiếp Thiên Luật đã trở thành một tác phẩm khiến người ta phải kinh ngạc.
Theo lời khuyên của Nhiếp Thiên Luật, Tố Diệp cũng đổi kiểu tóc đã tạo mẫu từ trước. Sau khi nhìn váy cưới, nhà tạo mẫu đã quyết định để cô thả tự nhiên. Nhiếp Thiên Luật cảm thấy để cô đi chân trần lên thảm đỏ là hay nhất, lật đổ mọi khái niệm xa hoa trước đây, hoàn toàn trở thành một con đường của một “nàng tiên”.
Tố Diệp đồng ý.
Lâm Yêu Yêu lại thông báo cho các nhà thiết kế tại đó, muốn họ trải đầy cánh hoa tím trên thảm đỏ. Họ bèn làm theo.
Và thế là, khi trời tuyết hoa ập xuống, Tố Diệp đã bước chân trần xuất hiện như vậy.
Đôi chân cô trắng trẻo sáng rực, bàn chân cũng vô cùng sạch sẽ. Khi nhẹ nhàng giẫm lên những cánh hoa súng, trong vũ điệu của gió và hoa, nó như tôn lên vẻ thuần khiết của cô. Khoảnh khắc này khiến ai có mặt cũng phải trầm trồ, ngỡ ngàng.
Niên Bách Ngạn cũng đã chìm đắm trong hình ảnh của một Tố Diệp như vậy.
Trên lễ đường, tiếng nhạc trang nghiêm vang lên.
Còn Tố Diệp, đang từ từ khoác tay Tố Đông, đi về phía anh.
Cô xinh đẹp như một nữ thần cầm cành ô liu trong thần thoại Hy Lạp. Mắt đẹp sáng ngời, thướt tha, uyển chuyển. Xung quanh dường như cũng chìm trong quầng sáng ấy. Trông cô đúng là một vị thần mà người ta không dám mạo phạm.
Phù dâu Hứa Đồng, phù rể Kỷ Đông Nham cũng đều ngây ngốc cả.
Ánh mắt Kỷ Đông Nham đi từ sự sững sờ sâu sắc, dần chuyển thành say đắm. Anh ta đã định sẵn sẽ phải thương xót người con gái này cả đời…
Nơi cử hành hôn lễ lại là một khung cảnh náo nhiệt.
Niên Bách Ngạn trong bộ đồ chú rể nét mặt rạng rỡ, áo vest thẳng tắp càng làm dáng người anh thêm cao ráo, rắn rỏi. Anh bận rộn tiếp đón rất nhiều khách khứa, nụ cười rõ ràng hơn thường ngày rất nhiều.
Niên Bách Tiêu cũng mời một số bạn bè tới. Cậu ta bận bịu với đám bạn đó của mình, nhưng giữa chừng vẫn bị Niên Bách Ngạn kéo qua giới thiệu cho biết một số đối tác làm ăn trong kinh doanh.
Hôm nay Niên Bách Tiêu cũng khá ngoan ngoãn, hoàn toàn trong điệu bộ nghe sai bảo.
Phương Tiếu Bình và Tố Đông cũng bận quýnh quáng.
Có người bà con kéo Phương Tiếu Bình lại, hất cằm về phía Niên Bách Ngạn ở đằng xa: “Trông đẹp trai thế kia liệu có là người yên phận không?”
Luôn có một số người thích ghen ăn tức ở với người khác.
Câu hỏi ấy vừa thốt ra đã thu hút sự chú ý của không ít bà con thân thích.
Phương Tiếu Bình thì nói với vẻ ung dung: “Yo! Vậy thì các bà nghĩ sai rồi. Thằng con rể này của tôi có thể nói là rồng trong loài người. Nó có thể quản lý cả một doanh nghiệp lớn như thế, không có chút trách nhiệm sao được chứ? Càng là những người đàn ông như Bách Ngạn mới càng có trách nhiệm. Các bà không biết đâu, Bách Ngạn đối xử với Tiểu Diệp tốt lắm. Cứ lấy đám cưới này ra làm ví dụ. Tiểu Diệp nhà tôi cùng tôi và ông Tố chẳng phải lo lắng chuyện gì sất.”
“Thế sính lễ cô không nhận thiếu đấy chứ?” Nói mấy chuyện tầm phào là việc phải làm của mấy người bà con khi thích so sánh.
Nét mặt Phương Tiếu Bình vô cùng đắc ý: “Chị ba! Tiểu Diệp nhà chúng em là con nhà danh giá, chị cảm thấy sính lễ có thể thiếu được sao? Lúc đó Bách Ngạn đã cho nhà gái hơn chục triệu, nhưng khoản tiền này sao em và ông Tố lại nhận được? Bách Ngạn cũng là đứa trẻ có lòng, nhà và xe sau khi kết hôn dĩ nhiên là không thể thiếu. Nhưng mấy thứ đó là của con của cháu, bọn em tuyệt đối không lấy đâu. Bách Ngạn thấy bọn em không nhận đã mua cho bọn em mấy thứ khác thay vào. Chị nhìn đống trang sức trên người em này, đều là của Bách Ngạn tặng cả đấy!”
Tất cả họ hàng đều túm tụm lại, tấm tắc ra vẻ hiếu kỳ.
Phương Tiếu Bình cũng không nói ngoa. Chỗ sính lễ này, đúng là Niên Bách Ngạn nằng nặc đưa. Nhưng Phương Tiếu Bình và Tố Đông cảm thấy như vậy chẳng khác nào bán con gái nên nói sao cũng không nhận. Niên Bách Ngạn không còn cách nào khác, đành phải gửi dưới danh nghĩa Tố Diệp. Nhưng mấy món trang sức trên người Phương Tiếu Bình thì đúng là do Niên Bách Ngạn tặng. Tất cả đều là của showroom D, cái nào cái nấy cũng vô cùng đắt giá, thế nên dĩ nhiên là sặc sỡ lóa mắt.
“Bách Ngạn!” Phương Tiếu Bình gọi Niên Bách Ngạn tới.
Niên Bách Ngạn rút lui khỏi đám bạn bè, mỉm cười đi tới.
Phương Tiếu Bình bèn hào hứng giới thiệu cho anh từng người bà con thân thích một. Niên Bách Ngạn chào hỏi từng người, trò chuyện mấy câu. Có người bà con xin anh chiếc thẻ khách hàng thân thiết, Niên Bách Ngạn khẽ cười nói: “Tinh Thạch trước nay luôn sản xuất sản phẩm có giá trị, thế nên không làm thẻ khách hàng thân thiết. Nhưng bây giờ mọi người đều là người một nhà, nếu sau này mọi người có tới Tinh Thạch mua đồ, con có bảo phía thị trường bán giá gốc cho mọi người.”
“Ôi chao! Thằng con rể em biết ăn nói quá đi!”
Việc làm này của Niên Bách Ngạn và lời hứa rộng rãi của anh đã khiến Phương Tiếu Bình nở mày nở mặt. Bà càng thêm đắc ý: “Thế nào? Cậu con rể của tôi đủ tốt chứ? Người ta là thương nhân kinh doanh nổi tiếng, còn đường đường là tổng giám đốc, lại đích thân giảm giá cho mọi người. Mọi người phải biết đó là giảm giá đấy nhé. Thương hiệu này chưa bao giờ có chuyện giảm giá đâu. Kể cả là tổng thống Mỹ muốn mua cũng không giảm một xu.”
Các bà con đều lần lượt gật đầu.
Niên Bách Ngạn nhìn ra tâm tình thích sĩ diện của mợ, anh chỉ mỉm cười không nói gì nhiều, sau khi trò chuyện thêm mấy câu, Giang Mạc Viễn đi tới gọi anh.
“Thưa các cô dì chú bác, mọi người cứ nói chuyện tự nhiên!” Niên Bách Ngạn lễ phép nói.
“Mau đi đi! Đám cưới sắp bắt đầu rồi, con cũng mau đi chuẩn bị đi!” Phương Tiếu Bình như một người mẹ ruột, âm thầm sửa lại vạt áo cho anh, nét mặt tươi cười.
“Dạ!” Niên Bách Ngạn cũng cảm thấy ấm áp theo.
Sau khi anh đi khỏi, mấy người bà con lập tức thay đổi suy nghĩ trước đó. Có người liền nói: “Tiểu Diệp đúng là có phúc, lấy được người đàn ông tốt.”
“Phải đấy! Vừa nhìn đã biết là có tình cảm sâu đậm với Tiểu Diệp.”
“Tiểu Diệp nhà chúng ta xinh gái, tìm được người chồng cũng sáng sủa, sau này lại sinh thêm một đứa cháu bụ bẫm, đó là chuyện không chạy đâu cho thoát rồi. Mọi người nhìn Bách Ngạn mà xem, phong độ phóng khoáng, vừa nhìn đã biết là người đàn ông giỏi giang. Tiểu Diệp sau này chỉ cần sống sung sướng thôi. Còn cả cô và Tố Đông nữa, Bách Ngạn chắc chắn là đứa hiếu thảo.”
Phương Tiếu Bình nghe mấy lời đó, cười không khép miệng lại được.
Thời buổi này chính là như vậy.
Khen con rể trước mặt nhà trai sẽ khiến nhà trai tươi cười hớn hở, kể cả khen con rể trước mặt nhà gái cũng đạt hiệu ứng tương tự. Có thể thấy, con rể quan trọng đến mức nào…
Thời gian đang đếm ngược tới giờ cử hành hôn lễ. Niên Bách Ngạn bỗng có chút căng thẳng.
Anh bèn cùng với Giang Mạc Viễn, Thịnh Thiên Vỹ nói chuyện cho khuây khỏa.
Khi Thịnh Thiên Vỹ nhìn thấy Niên Bách Ngạn sửa lại cà vạt tới lần thứ 18, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa phải giơ tay ngăn lại: “Mình nói này người anh em! Lần đầu tiên xuống mỏ cậu cũng đâu có sốt xình xịch như vậy mà, phải không?”
Niên Bách Ngạn ngượng ngập.
Giang Mạc Viễn thì cười nói: “Cậu cứ để cậu ấy sửa cà vạt đi. Tuy rằng đây là lần thứ hai cậu ấy kết hôn, nhưng lại là lần đầu tiên làm đám cưới, nhỉ?”
Niên Bách Ngạn không sửa nữa, cố ý sa sầm mặt xuống: “Cái gì gọi là lần thứ hai kết hôn?”
“Đúng rồi! Vợ cũ của cậu có tới không?” Thịnh Thiên Vỹ cố tình hỏi.
Niên Bách Ngạn mặc kệ cho họ trêu chọc.
Diệp Ngọc vẫn không tới tham gia hôn lễ. Đám cưới của Diệp Uyên, cô ta đã không thể tới thì hôm nay lại càng không thể có mặt. Cho dù tất cả mọi người đều biết đó là một cuộc hôn nhân không thực chất, nhưng để tránh lời ra tiếng vào, Diệp Ngọc cũng quyết không có mặt. Nguyễn Tuyết Mạn cũng không tới. Chỉ có Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành, nói chuyện rất phấn khích với các cổ đông.
Mấy người đang trò chuyện, bỗng Niên Bách Ngạn cảm thấy có người đang khẽ kéo quần của mình. Anh cúi xuống nhìn, hóa là Giang Thần, con gái của Giang Mạc Viễn. Thấy anh cúi xuống, nó liền ngước gương mặt nhỏ xíu lên, cười ngọt ngào với anh.
Giang Mạc Viễn đi lấy sâm panh về mới nhìn thấy cảnh ấy. Anh đặt chiếc ly sang bên, ngồi xuống: “Thần Thần! Qua đây với bố!”
“Ứ ừ! Con muốn chú đẹp trai bế cơ!” Thần Thần sống chết không buông tay.
Giang Mạc Viễn chẳng biết làm sao.
Niên Bách Ngạn mỉm cười cúi xuống, vòng cánh tay rắn chắc bế thẳng Thần Thần vào lòng rồi hỏi: “Chú đẹp trai hay bố con đẹp trai?”
Giang Thần cười hi hi: “Cả chú và bố đều đẹp trai!”
“Con gái cậu đúng là tinh ranh!” Niên Bách Ngạn nói với Giang Mạc Viễn.
“Có lúc người lớn còn bị lũ trẻ dắt đi đấy.” Giang Mạc Viễn có con gái coi như có tất cả: “Thần Thần ranh ma lắm. Cậu mà hỏi nó yêu bố hay yêu mẹ, nó không bao giờ nói chỉ yêu một người.”
Niên Bách Ngạn đùa giỡn với con bé.
“Cậu thích trẻ con thế này, xem ra sau khi cưới, vợ cậu không rảnh rang được rồi.” Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha.
Nụ cười nơi đáy mắt Niên Bách Ngạn dần tắt ngấm. Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại mỉm cười: “Chuyện này nghe theo ý Diệp Diệp!”
“Cậu chỉ được cãi cứng miệng thôi!” Thịnh Thiên Vỹ cố tình chọc anh. Kẻ mù cũng nhận ra Niên Bách Ngạn thích trẻ con đến thế nào. Lúc ôm Thần Thần, nét mặt cậu ta ngập tràn yêu thương. Tới lúc có con của mình, chắc chắn là cưng chiều hết mức. Bây giờ cậu ta còn chưa có con, ngược lại đã quản vợ như quản con rồi. Một câu Diệp Diệp, hai câu Diệp Diệp, cứ như là gọi con gái vậy.
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói gì, cúi đầu trêu Thần Thần.
Thần Thần thì ôm cổ Niên Bách Ngạn ngọt ngào, nói với giọng non nớt: “Chị xinh gái vẫn chưa mặc váy cưới.”
Sắc mặt Niên Bách Ngạn lập tức gượng gạo. Anh nhìn Giang Mạc Viễn: “Mình già thế cơ à?”
Giang Mạc Viễn im lặng, cố nhịn cười.
Niên Bách Ngạn dĩ nhiên không để tâm tới một câu nói của trẻ con, cộng thêm hôm nay là ngày vui, anh bèn ôn hòa nói với Thần Thần: “Lát nữa là chị xinh gái sẽ mặc váy cưới đi ra ngoài rồi!”
Ai ngờ Thần Thần lắc đầu, bĩu môi: “Váy cưới của chị ấy biến mất rồi!”
Cái gì?
Một câu nói của con bé làm mọi người ai nấy đều thất kinh.
“Thần Thần!” Là tiếng của Trang Noãn Thần. Thấy con bé ở trong lòng Niên Bách Ngạn, cô ấy mới yên tâm thở phào, rồi nói có phần trách móc: “Con mau xuống đi! Sao lại bắt chú bế thế kia? Làm bẩn áo của chú thì sao?”
Nói rồi cô ấy bế Thần Thần lại.
Nhưng Thần Thần níu chặt lấy cổ Niên Bách Ngạn, làm nũng: “Không đâu! Thần Thần muốn chú đẹp trai bế cơ!”
Trang Noãn Thần khó xử.
“Được, được, được! Chú bế con ha!” Niên Bách Ngạn dỗ dành.
“Con bé này loáng một cái đã chạy lung tung.” Trang Noãn Thần nhìn Giang Mạc Viễn: “Tất cả là tại anh hay chiều nó!”
Giang Mạc Viễn cũng không giận dữ, chỉ khẽ cười.
“Diệp Diệp bên đó có chuyện gì vậy? Váy cưới có chuyện gì sao?” Niên Bách Ngạn rất muốn qua đó xem sao.
Trang Noãn Thần nói một câu khiến anh an tâm: “Không sao đâu! Có Nhiếp Thiên Luật ở đó, bảo đảm mang tới cho anh một cô dâu xinh đẹp, sẽ không để lỡ giờ lành đâu.”
Niên Bách Ngạn nghe thấy vậy cũng cảm thấy ngờ vực trong lòng. Phải bắt Nhiếp Thiên Luật đích thân ra tay, xem ra chuyện không hề nhỏ. Nhưng có cậu ấy ở đó, chắc là cũng không vấn đề gì.
Các nhân viên chạy qua nhắc nhở sắp tới giờ cử hành hôn lễ rồi.
Giang Mạc Viễn nhanh chóng tới bế Thần Thần.
Đám cưới không có mấy tiết mục diêm dúa.
Mỗi một phân đoạn, Niên Bách Ngạn đều yêu cầu trang trọng và nghiêm túc, giống hệt với tính cách của anh.
Khi cô dâu còn chưa xuất hiện, Niên Bách Ngạn đứng một bên thảm đỏ, tâm trạng hồi hộp tức cực điểm. Anh bắt đầu hối hận rồi. Lẽ ra anh phải tới phòng cô dâu xem tình hình thế nào. Lỡ như Tố Diệp không ổn thì sao? Anh không nên quan tâm tới mấy phép tắc, rằng Phương Tiếu Bình nói trước khi kết hôn, cô dâu chú rể không được gặp mặt.
Đang mải suy nghĩ lung tung, dưới bầu trời ngập hoa, xuất hiện một hình bóng dịu dàng. Mọi người đều đứng hết dậy.
Là Tố Diệp.
Chiếc trực thăng kiểu nhỏ bay trên cao rắc ngàn vạn những cánh hoa tuyết cầu xuống đất, một trời hoa rơi rụng như một cơn mưa tuyết, hòa hợp cùng sắc tím đậm của súng, trở thành sắc màu đơn thuần và tươi sáng nhất.
Còn Tố Diệp, bộ “váy cưới” trên người cô khiến người ta không thốt nên lời.
Giống váy cưới mà lại không giống.
Nếu nhìn kỹ, nó được thiết kế một cách táo bạo từ chất liệu sơ mi trắng tinh khiết. Sơ mi được cắt cổ, cúc áo thay bằng vải vụn, để trần bả vai, xuống tới eo thì bắt đầu thắt lại. Tới mông, nó lại được thiết kế thành kiểu đuôi cá, nhưng là kiểu đuôi nhỏ, phía trước chỉ tới đầu gối, còn phía sau thì kéo theo một dây dài giống như váy cưới, tầng tầng lớp lớp. Khi gió nhẹ thổi qua, những dải dây ấy cũng bay theo gió. Trong cảnh cánh hoa rơi xuống, Tố Diệp như một tiên nữ áo trắng từ trên trời rơi xuống, thanh thoát đến diệu kỳ.
Trang trí phía trên “váy cưới” cũng toàn là màu trắng. Kiểu thiết kế này quả thực bạo dạn, vì nếu sử dụng không phù hợp sẽ tạo cảm giác nhàm chán cho vị giác.
Nhà tạo mẫu đã làm một chiếc khăn voan tinh tế trên mái tóc buông thả đơn giản của Tố Diệp, lấy hoa súng tím làm chủ đạo. Như vậy, trông sắc màu trên người lại càng sáng sủa.
Trang sức là do Lâm Yêu Yêu xin từ những chị em khác. Cô ấy nói với mọi người rằng, cô dâu muốn đeo đồ trang sức của bạn bè, mục đích là muốn nhận lời chúc phúc của họ. Các bạn nghe xong cũng tặng cô những món đồ trang sức đẹp nhất, coi như là lấy chút may mắn từ người cô dâu.
Thế nên một bộ “váy cưới” độc đáo chỉ với bốn chiếc áo sơ mi qua tay Nhiếp Thiên Luật đã trở thành một tác phẩm khiến người ta phải kinh ngạc.
Theo lời khuyên của Nhiếp Thiên Luật, Tố Diệp cũng đổi kiểu tóc đã tạo mẫu từ trước. Sau khi nhìn váy cưới, nhà tạo mẫu đã quyết định để cô thả tự nhiên. Nhiếp Thiên Luật cảm thấy để cô đi chân trần lên thảm đỏ là hay nhất, lật đổ mọi khái niệm xa hoa trước đây, hoàn toàn trở thành một con đường của một “nàng tiên”.
Tố Diệp đồng ý.
Lâm Yêu Yêu lại thông báo cho các nhà thiết kế tại đó, muốn họ trải đầy cánh hoa tím trên thảm đỏ. Họ bèn làm theo.
Và thế là, khi trời tuyết hoa ập xuống, Tố Diệp đã bước chân trần xuất hiện như vậy.
Đôi chân cô trắng trẻo sáng rực, bàn chân cũng vô cùng sạch sẽ. Khi nhẹ nhàng giẫm lên những cánh hoa súng, trong vũ điệu của gió và hoa, nó như tôn lên vẻ thuần khiết của cô. Khoảnh khắc này khiến ai có mặt cũng phải trầm trồ, ngỡ ngàng.
Niên Bách Ngạn cũng đã chìm đắm trong hình ảnh của một Tố Diệp như vậy.
Trên lễ đường, tiếng nhạc trang nghiêm vang lên.
Còn Tố Diệp, đang từ từ khoác tay Tố Đông, đi về phía anh.
Cô xinh đẹp như một nữ thần cầm cành ô liu trong thần thoại Hy Lạp. Mắt đẹp sáng ngời, thướt tha, uyển chuyển. Xung quanh dường như cũng chìm trong quầng sáng ấy. Trông cô đúng là một vị thần mà người ta không dám mạo phạm.
Phù dâu Hứa Đồng, phù rể Kỷ Đông Nham cũng đều ngây ngốc cả.
Ánh mắt Kỷ Đông Nham đi từ sự sững sờ sâu sắc, dần chuyển thành say đắm. Anh ta đã định sẵn sẽ phải thương xót người con gái này cả đời…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.