Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 8 - Chương 368: Có tật giật mình
Ân Tầm
14/11/2014
Từ tiếng sập cửa, không khó nghe ra sự phẫn nộ của Niên Bách Tiêu.
Tới khi Tố Diệp buông tay xuống, đã nhìn thấy ngoài cửa kính chắn gió Niên Bách Tiêu ấn một người đàn ông nhỏ thó vào tường, trông tâm trạng rất kích động.
Kinh hãi, cô vội vàng xuống xe.
Cô liền nghe thấy Niên Bách Tiêu lớn tiếng quát người đó: “Mày muốn chết à?”
Người đó không có bất kỳ hành động phản kích nào, chỉ nhìn Niên Bách Tiêu như cười như không.
Tố Diệp thấy trong tay người đó cầm máy ảnh, đoán ra tám chín phần chính là phóng viên, bèn vội vàng bước tới giữ tay Niên Bách Tiêu, can ngăn: “Đừng gây chuyện nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Niên Bách Tiêu không buông tay, mà túm chặt lấy cổ áo gã phóng viên, nhìn Tố Diệp: “Hắn ta chụp trộm chúng ta!”
Tố Diệp siết chặt tay lại.
“Nếu hai người đường hoàng trong sạch sao phải sợ bị chụp trộm?” Hắn ta nói một câu thiếu khách khí.
Câu nói này đã chọc giận tới Niên Bách Tiêu. Tiếng Trung của cậu ta không tốt, thế nên không thể chiếm lợi thế trong việc ăn nói. Thế là cậu ta chẳng nói chẳng rằng, vung nắm đấm vào mặt gã phóng viên: “Lăng nhục người khác!”
Hắn ta đứng không vững, ngã nhào xuống đất.
Tố Diệp thấy vậy đầu óc càng căng thẳng. Cô xông tới giữ chặt tay Niên Bách Tiêu vẫn còn đang chuẩn bị đánh tiếp, gấp gáp nói: “Đừng đánh nữa! Chuyện này truyền ra ngoài không có lợi với anh cậu đâu.”
Niên Bách Tiêu lập tức dừng lại, gương mặt tức giận đến tái mét.
“Đúng đấy, chàng trai trẻ! Cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời là hơn!” Gã phóng viên lồm cồm bò dậy, lau vệt máu trên khóe miệng, cười khẩy: “Đã nhìn thấy đây là cái gì chưa? Đường đường là em trai của tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn ra đường động thủ đánh người, làm phóng viên bị thương nghiêm trọng. Tin này mà đồn ra ngoài chẳng phải càng dệt gấm thêm hoa sao. Cậu đoán công chúng sẽ nói cậu thế nào? Cậy có người anh có tiền có thế là lộng hành, ngang ngược?”
“Mày…” Ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt Niên Bách Tiêu càng bùng lên dữ dội.
Tố Diệp ra sức giữ chặt cậu ta lại, sợ cậu ta lại tiếp tục đánh người.
Nhưng lần này Niên Bách Tiêu đã hạ quyết tâm. Cậu ta đẩy Tố Diệp ra, đi tới trước mặt gã phóng viên, giằng lấy máy ảnh của hắn ta. Khi hắn ta còn chưa kịp cướp lại, cậu ta bèn giơ tay, ném mạnh chiếc máy ảnh vào mặt tường. Máy ảnh rơi xuống đất, vỡ tan.
Sau đó, Niên Bách Tiêu rút chiếc thẻ nhớ từ trong đống tan nát đó ra, đút vào túi quần.
“Mày! Mày…” Gã phóng viên bổ nhào tới bên cạnh máy ảnh, gương mặt gần như méo xệch, phẫn nộ nhìn Niên Bách Tiêu: “Ăn cướp! Khốn kiếp!”
Niên Bách Tiêu chẳng thèm quan tâm hắn ta chửi cái gì. Dù sao máy ảnh cũng bị hủy hoại rồi, cậu ta cũng không lo ngại gì nữa, bèn quay người đi lên xe.
Tố Diệp nhìn gã phóng viên rồi cũng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, rồi lên xe theo.
Hai người gần như về ngay trước Niên Bách Ngạn một bước.
Khi Niên Bách Tiêu và Tố Diệp vừa đỗ được xe xuống tầng hầm, thì thấy đèn chỉ thị bắt đầu sáng nhấp nháy, nhắc nhở còn có xe vào hầm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, một giây sau sắc mặt lập tức thay đổi, vội vã xuống xe.
Niên Bách Tiêu chạy về phía cầu thang máy, bỗng bị Tố Diệp kéo lại: “Cậu điên à, đi thang máy? Khác nào nói với anh cậu chúng ta vừa ra ngoài?”
Nói rồi cô kéo Niên Bách Tiêu chạy như bay về phía cầu thang.
Dẫu sao Niên Bách Ngạn từ lúc đi vào tầng hầm, đỗ xe xong cũng mất một khoảng thời gian, đủ để Niên Bách Tiêu và Tố Diệp chạy được về tới phòng khách.
“Mau về phòng thay quần áo ngủ đi!” Tố Diệp thở hổn hển dặn dò Niên Bách Tiêu.
Niên Bách Tiêu gật đầu, biến nhanh như một làn khói về phòng của mình.
Tố Diệp cũng không hề nghỉ ngơi, vội vàng quay về phòng ngủ thay bộ quần áo ở nhà của Niên Bách Ngạn.
Khi cô đi từ trong phòng ngủ ra, đúng lúc bắt gặp Niên Bách Ngạn vào nhà. Anh ngước mắt lên nhìn cô một cái, rồi đặt cặp tài liệu xuống sofa, hỏi một câu: “Sao mặt em đỏ vậy?”
Vì câu nói này mà hai chân Tố Diệp mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống đất. Cô vô thức đưa tay lên sờ má, đầu óc đã xoay chuyển mấy bận: “À… em vừa ngủ dậy!”
Mặt đỏ là vì vừa chạy cầu thang, giờ cẳng chân vẫn còn đang bị chuột rút.
Niên Bách Ngạn cũng không hỏi gì nhiều, có lẽ là không hề nghi ngờ. Anh vắt áo khoác lên một bên tay vịn sofa, ngồi xuống rồi giơ tay về phía cô: “Lại đây!”
Dẫu sao Tố Diệp cũng có tật giật mình, nào dám bước tới, sợ rằng đôi mắt tinh tường đó của anh có thể vạch trần nguyên nhân bây giờ cô vẫn còn đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cô đi từng bước một, mỉm cười cầm áo khoác của anh lên: “Để em treo lên giúp anh!”
Sau đó nhanh chóng đi vào phòng đựng quần áo.
Niên Bách Ngạn khẽ cười.
Vừa mới treo xong.
Eo cô bị người đàn ông phía sau nhẹ nhàng ôm lấy.
Hơi thở ấm áp mà sạch sẽ của người đàn ông lướt qua tai cô, chọc cho cô cười không ngớt phải né tránh.
“Hôm nay em làm gì?” Niên Bách Ngạn áp mặt xuống. Sống mũi cao luồn vào trong tóc cô. Anh thủ thỉ ôn tồn bên tai cô.
Tim Tố Diệp đập thịch một cái. Cũng may cô quay lưng về phía anh, nếu không nhất định sẽ bị anh phát giác ra điểm bất thường. Cô cười: “Còn làm gì được? Anh không cho em lên mạng, lại không cho em xem tivi, thì em chỉ biết nhìn chằm chằm em trai anh đọc sách thôi.”
“Nó có nghe lời em không?” Niên Bách Ngạn cười khẽ.
“Không nghe cũng phải nghe! Anh chặn đứt đường kinh tế của cậu ấy, dù có muốn chạy e là cậu ấy cũng chẳng chạy xa được.” Tố Diệp cúi đầu, nghịch tay áo và cổ tay của anh.
Niên Bách Ngạn dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô. Anh xoay người cô lại, hỏi với vẻ quan tâm: “Tối em ăn gì rồi?”
Tố Diệp chỉ còn biết nhìn vào mắt anh, không dám chớp dù chỉ một cái: “Em và em trai anh gọi đồ ăn ngoài.”
“Ngày mai bảo cô giúp việc làm xong cơm hẵng đi.” Niên Bách Ngạn khẽ nói một câu.
Tố Diệp gượng cười ngoài mặt: “Chắc không cần đâu!”
“Anh sẽ cố gắng về sớm, nếu không em chẳng chịu ăn cơm tử tế.” Niên Bách Ngạn giơ tay véo má cô.
“Được!” Nụ cười của Tố Diệp càng thêm đậm. Trong lòng cô thầm ai oán, xem ra ngày mai thật sự phải ở nhà cả ngày rồi.
Niên Bách Ngạn không biết cô đang nghĩ gì. Anh cầm lấy một túi quà: “Quần áo ngủ anh chọn cho em đấy, xem có thích không.”
Tố Diệp nhận lấy, lấy ra xem. Đó là một bộ quần áo ngủ màu da người dễ khiến người ta phạm tội. Đằng sau còn có một cái mũ, dựng lên hai cái tai xinh xắn. Là một con mèo, khoa trương hơn là trên bộ quần áo còn có hình dấu chân mèo.
“Niên Bách Ngạn! Em là bạn gái anh chứ không phải con gái anh.” Cô cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở anh một câu.
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói gì.
“Là anh tự chọn hay Hứa Đồng chọn cho anh vậy?” Tố Diệp khó hiểu.
“Đương nhiên là anh tự chọn rồi.” Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt “Em toàn hỏi vớ vẩn”, rồi anh giơ tay nới lỏng cà vạt, bắt đầu thay quần áo.
Tố Diệp ôm chiếc áo ngủ hình mèo trong lòng, khẽ thở dài khó xử: “Em là một người phụ nữ trưởng thành.”
Niên Bách Ngạn cởi áo trên người ra, tiện tay vứt vào sọt giặt rồi nhìn cô mỉm cười: “Bộ này đẹp mà, rất hợp với em.” Trong lòng anh, cô chính là một con mèo giảo hoạt và lười biếng.
Tố Diệp trừng mắt nhìn anh, chẳng cảm ơn một chút nào lòng tốt của anh.
Một buổi tối trôi qua trong yên bình tĩnh lặng.
Ít nhất là trước lúc họ đi ngủ.
Niên Bách Tiêu vẫn nhốt mình trong phòng, không bước ra ngoài nửa bước. Niên Bách Ngạn cũng không đi vào phòng cậu ta.
Thế nên, cả một tứ hợp viện rộng lớn đều trở nên yên ắng.
Sau khi Tố Diệp tắm xong đi vào phòng ngủ, Niên Bách Ngạn đã tắm xong đang nằm trên giường. Anh dựa vào đầu giường, có lẽ vừa nói xong một cuộc điện thoại, di động vẫn còn đặt bên cạnh.
Ánh sáng lung linh trong phòng phản chiếu làn da màu đồng của anh càng thêm gợi cảm. Những múi cơ bắp săn chắc đó hiện lên những đường nét trơn nhẵn.
Tố Diệp ngồi sấy tóc cách đầu giường không xa. Ngước mắt lên chính là gương. Trong gương, Niên Bách Ngạn đang nhìn cô không chớp mắt.
Anh làm cô cũng cảm thấy ngượng ngập, bèn hờn dỗi nói: “Anh nhìn gì vậy!”
“Ngắm xem em đẹp thế nào!” Niên Bách Ngạn mỉm cười.
Mặt Tố Diệp đỏ bừng: “Háo sắc!”
Đôi môi Niên Bách Ngạn hiện lên những nụ cười mãn nguyện.
Một lúc sau Tố Diệp hỏi: “Ông ấy có làm khó anh không?”
Niên Bách Ngạn biết “ông ấy” mà cô nói ám chỉ ai. Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, chỉ đáp một câu: Không!
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn trong gương, cố gắng phát hiện ra điểm gì không đúng từ gương mặt bình thản của anh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cô suy nghĩ lại hỏi: “Vậy bây giờ công ty có phải đang rất loạn không?”
“Bắt đầu quan tâm tới Tinh Thạch rồi?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại.
Tố Diệp phì cười: “Em chỉ quan tâm tới anh thôi.”
Niên Bách Ngạn chỉ cười nhạt, không trả lời câu hỏi của cô. Thấy tóc cô đã khô đi kha khá, anh giơ tay: “Lại đây!”
Lần này, Tố Diệp ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Anh thu tay lại, ôm cô vào lòng.
“Anh không sao thật chứ?” Tố Diệp ngẩng đầu nhìn hai hàng mi của anh. Ở đó vẫn còn hằn những nếp nhăn mờ mờ.
Niên Bách Ngạn khẽ quấn tóc cô lên ngón tay, nghịch ngợm: “Đã nói với em rồi, chuyện này em không cần quan tâm, cũng không cần lo lắng.”
“Nhưng mà…”
Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô, ngầm chặn lại tất cả những nghi hoặc của cô.
Sau khi Niên Bách Ngạn ngẩng lên, Tố Diệp bèn vùi mặt vào ngực anh, khẽ nói: “Thật ra… em rất hy vọng được cùng anh đối mặt.”
“Em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đã là cách tốt nhất rồi.” Niên Bách Ngạn buông một câu như vậy trên đỉnh đầu.
Cô ngước lên nhìn anh, trái tim nghẹn lại.
Niên Bách Ngạn bỗng lấy một chiếc túi tinh xảo khác bên cạnh giường, bất ngờ chuyển chủ đề: “Ngoài bộ hồng nhạt đó, thì bộ này cũng dành tặng em.”
Tố Diệp nghi hoặc đón lấy, lấy ra xem, mặt bỗng đỏ rần.
“Bách Ngạn…”
Niên Bách Ngạn sát lại gần cô, nở một nụ cười xấu xa: “Thay vào cho anh xem đi!”
“Thôi chứ hả?” Tố Diệp cảm thấy cả gương mặt mình đang nóng hầm hập.
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, ra lệnh bên tai: “Anh muốn xem mà, thay đi!”
Trái tim Tố Diệp trở nên hồi hộp, thấp thỏm bởi hơi thở nóng bỏng của anh. Cô đẩy anh ra, ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Rất lâu sau.
Mãi vẫn chẳng thấy cô đi ra.
Ban đầu Niên Bách Ngạn vẫn còn bình thản đọc báo, mười mấy phút sau anh không nhẫn nại được nữa, đặt tờ báo sang một bên rồi xuống giường, đi tới bên cửa phòng tắm, giơ tay gõ cửa: “Diệp Diệp?”
“Ừm…” Bên trong vang lên một giọng nói buồn bã.
“Ra đây đi!” Anh tựa bên cạnh cửa, khoanh hai tay trước ngực.
“Ồ…”
Lại đợi hơn một phút nữa.
“Rầm… rầm… rầm!” Niên Bách Ngạn gần như phá cửa: “Sao vẫn chưa ra?”
Bên trong im lặng.
Đúng vào lúc Niên Bách Ngạn định xông vào, cửa phòng tắm từ từ mở ra, trong cánh cửa nhỏ xíu là ánh đèn vàng nhạt hiền dịu.
Chìm trong quầng sáng ấy là một người con gái đủ để khiến máu nóng trong người đàn ông dâng trào…
Tới khi Tố Diệp buông tay xuống, đã nhìn thấy ngoài cửa kính chắn gió Niên Bách Tiêu ấn một người đàn ông nhỏ thó vào tường, trông tâm trạng rất kích động.
Kinh hãi, cô vội vàng xuống xe.
Cô liền nghe thấy Niên Bách Tiêu lớn tiếng quát người đó: “Mày muốn chết à?”
Người đó không có bất kỳ hành động phản kích nào, chỉ nhìn Niên Bách Tiêu như cười như không.
Tố Diệp thấy trong tay người đó cầm máy ảnh, đoán ra tám chín phần chính là phóng viên, bèn vội vàng bước tới giữ tay Niên Bách Tiêu, can ngăn: “Đừng gây chuyện nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Niên Bách Tiêu không buông tay, mà túm chặt lấy cổ áo gã phóng viên, nhìn Tố Diệp: “Hắn ta chụp trộm chúng ta!”
Tố Diệp siết chặt tay lại.
“Nếu hai người đường hoàng trong sạch sao phải sợ bị chụp trộm?” Hắn ta nói một câu thiếu khách khí.
Câu nói này đã chọc giận tới Niên Bách Tiêu. Tiếng Trung của cậu ta không tốt, thế nên không thể chiếm lợi thế trong việc ăn nói. Thế là cậu ta chẳng nói chẳng rằng, vung nắm đấm vào mặt gã phóng viên: “Lăng nhục người khác!”
Hắn ta đứng không vững, ngã nhào xuống đất.
Tố Diệp thấy vậy đầu óc càng căng thẳng. Cô xông tới giữ chặt tay Niên Bách Tiêu vẫn còn đang chuẩn bị đánh tiếp, gấp gáp nói: “Đừng đánh nữa! Chuyện này truyền ra ngoài không có lợi với anh cậu đâu.”
Niên Bách Tiêu lập tức dừng lại, gương mặt tức giận đến tái mét.
“Đúng đấy, chàng trai trẻ! Cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời là hơn!” Gã phóng viên lồm cồm bò dậy, lau vệt máu trên khóe miệng, cười khẩy: “Đã nhìn thấy đây là cái gì chưa? Đường đường là em trai của tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn ra đường động thủ đánh người, làm phóng viên bị thương nghiêm trọng. Tin này mà đồn ra ngoài chẳng phải càng dệt gấm thêm hoa sao. Cậu đoán công chúng sẽ nói cậu thế nào? Cậy có người anh có tiền có thế là lộng hành, ngang ngược?”
“Mày…” Ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt Niên Bách Tiêu càng bùng lên dữ dội.
Tố Diệp ra sức giữ chặt cậu ta lại, sợ cậu ta lại tiếp tục đánh người.
Nhưng lần này Niên Bách Tiêu đã hạ quyết tâm. Cậu ta đẩy Tố Diệp ra, đi tới trước mặt gã phóng viên, giằng lấy máy ảnh của hắn ta. Khi hắn ta còn chưa kịp cướp lại, cậu ta bèn giơ tay, ném mạnh chiếc máy ảnh vào mặt tường. Máy ảnh rơi xuống đất, vỡ tan.
Sau đó, Niên Bách Tiêu rút chiếc thẻ nhớ từ trong đống tan nát đó ra, đút vào túi quần.
“Mày! Mày…” Gã phóng viên bổ nhào tới bên cạnh máy ảnh, gương mặt gần như méo xệch, phẫn nộ nhìn Niên Bách Tiêu: “Ăn cướp! Khốn kiếp!”
Niên Bách Tiêu chẳng thèm quan tâm hắn ta chửi cái gì. Dù sao máy ảnh cũng bị hủy hoại rồi, cậu ta cũng không lo ngại gì nữa, bèn quay người đi lên xe.
Tố Diệp nhìn gã phóng viên rồi cũng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, rồi lên xe theo.
Hai người gần như về ngay trước Niên Bách Ngạn một bước.
Khi Niên Bách Tiêu và Tố Diệp vừa đỗ được xe xuống tầng hầm, thì thấy đèn chỉ thị bắt đầu sáng nhấp nháy, nhắc nhở còn có xe vào hầm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, một giây sau sắc mặt lập tức thay đổi, vội vã xuống xe.
Niên Bách Tiêu chạy về phía cầu thang máy, bỗng bị Tố Diệp kéo lại: “Cậu điên à, đi thang máy? Khác nào nói với anh cậu chúng ta vừa ra ngoài?”
Nói rồi cô kéo Niên Bách Tiêu chạy như bay về phía cầu thang.
Dẫu sao Niên Bách Ngạn từ lúc đi vào tầng hầm, đỗ xe xong cũng mất một khoảng thời gian, đủ để Niên Bách Tiêu và Tố Diệp chạy được về tới phòng khách.
“Mau về phòng thay quần áo ngủ đi!” Tố Diệp thở hổn hển dặn dò Niên Bách Tiêu.
Niên Bách Tiêu gật đầu, biến nhanh như một làn khói về phòng của mình.
Tố Diệp cũng không hề nghỉ ngơi, vội vàng quay về phòng ngủ thay bộ quần áo ở nhà của Niên Bách Ngạn.
Khi cô đi từ trong phòng ngủ ra, đúng lúc bắt gặp Niên Bách Ngạn vào nhà. Anh ngước mắt lên nhìn cô một cái, rồi đặt cặp tài liệu xuống sofa, hỏi một câu: “Sao mặt em đỏ vậy?”
Vì câu nói này mà hai chân Tố Diệp mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống đất. Cô vô thức đưa tay lên sờ má, đầu óc đã xoay chuyển mấy bận: “À… em vừa ngủ dậy!”
Mặt đỏ là vì vừa chạy cầu thang, giờ cẳng chân vẫn còn đang bị chuột rút.
Niên Bách Ngạn cũng không hỏi gì nhiều, có lẽ là không hề nghi ngờ. Anh vắt áo khoác lên một bên tay vịn sofa, ngồi xuống rồi giơ tay về phía cô: “Lại đây!”
Dẫu sao Tố Diệp cũng có tật giật mình, nào dám bước tới, sợ rằng đôi mắt tinh tường đó của anh có thể vạch trần nguyên nhân bây giờ cô vẫn còn đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cô đi từng bước một, mỉm cười cầm áo khoác của anh lên: “Để em treo lên giúp anh!”
Sau đó nhanh chóng đi vào phòng đựng quần áo.
Niên Bách Ngạn khẽ cười.
Vừa mới treo xong.
Eo cô bị người đàn ông phía sau nhẹ nhàng ôm lấy.
Hơi thở ấm áp mà sạch sẽ của người đàn ông lướt qua tai cô, chọc cho cô cười không ngớt phải né tránh.
“Hôm nay em làm gì?” Niên Bách Ngạn áp mặt xuống. Sống mũi cao luồn vào trong tóc cô. Anh thủ thỉ ôn tồn bên tai cô.
Tim Tố Diệp đập thịch một cái. Cũng may cô quay lưng về phía anh, nếu không nhất định sẽ bị anh phát giác ra điểm bất thường. Cô cười: “Còn làm gì được? Anh không cho em lên mạng, lại không cho em xem tivi, thì em chỉ biết nhìn chằm chằm em trai anh đọc sách thôi.”
“Nó có nghe lời em không?” Niên Bách Ngạn cười khẽ.
“Không nghe cũng phải nghe! Anh chặn đứt đường kinh tế của cậu ấy, dù có muốn chạy e là cậu ấy cũng chẳng chạy xa được.” Tố Diệp cúi đầu, nghịch tay áo và cổ tay của anh.
Niên Bách Ngạn dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô. Anh xoay người cô lại, hỏi với vẻ quan tâm: “Tối em ăn gì rồi?”
Tố Diệp chỉ còn biết nhìn vào mắt anh, không dám chớp dù chỉ một cái: “Em và em trai anh gọi đồ ăn ngoài.”
“Ngày mai bảo cô giúp việc làm xong cơm hẵng đi.” Niên Bách Ngạn khẽ nói một câu.
Tố Diệp gượng cười ngoài mặt: “Chắc không cần đâu!”
“Anh sẽ cố gắng về sớm, nếu không em chẳng chịu ăn cơm tử tế.” Niên Bách Ngạn giơ tay véo má cô.
“Được!” Nụ cười của Tố Diệp càng thêm đậm. Trong lòng cô thầm ai oán, xem ra ngày mai thật sự phải ở nhà cả ngày rồi.
Niên Bách Ngạn không biết cô đang nghĩ gì. Anh cầm lấy một túi quà: “Quần áo ngủ anh chọn cho em đấy, xem có thích không.”
Tố Diệp nhận lấy, lấy ra xem. Đó là một bộ quần áo ngủ màu da người dễ khiến người ta phạm tội. Đằng sau còn có một cái mũ, dựng lên hai cái tai xinh xắn. Là một con mèo, khoa trương hơn là trên bộ quần áo còn có hình dấu chân mèo.
“Niên Bách Ngạn! Em là bạn gái anh chứ không phải con gái anh.” Cô cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở anh một câu.
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói gì.
“Là anh tự chọn hay Hứa Đồng chọn cho anh vậy?” Tố Diệp khó hiểu.
“Đương nhiên là anh tự chọn rồi.” Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt “Em toàn hỏi vớ vẩn”, rồi anh giơ tay nới lỏng cà vạt, bắt đầu thay quần áo.
Tố Diệp ôm chiếc áo ngủ hình mèo trong lòng, khẽ thở dài khó xử: “Em là một người phụ nữ trưởng thành.”
Niên Bách Ngạn cởi áo trên người ra, tiện tay vứt vào sọt giặt rồi nhìn cô mỉm cười: “Bộ này đẹp mà, rất hợp với em.” Trong lòng anh, cô chính là một con mèo giảo hoạt và lười biếng.
Tố Diệp trừng mắt nhìn anh, chẳng cảm ơn một chút nào lòng tốt của anh.
Một buổi tối trôi qua trong yên bình tĩnh lặng.
Ít nhất là trước lúc họ đi ngủ.
Niên Bách Tiêu vẫn nhốt mình trong phòng, không bước ra ngoài nửa bước. Niên Bách Ngạn cũng không đi vào phòng cậu ta.
Thế nên, cả một tứ hợp viện rộng lớn đều trở nên yên ắng.
Sau khi Tố Diệp tắm xong đi vào phòng ngủ, Niên Bách Ngạn đã tắm xong đang nằm trên giường. Anh dựa vào đầu giường, có lẽ vừa nói xong một cuộc điện thoại, di động vẫn còn đặt bên cạnh.
Ánh sáng lung linh trong phòng phản chiếu làn da màu đồng của anh càng thêm gợi cảm. Những múi cơ bắp săn chắc đó hiện lên những đường nét trơn nhẵn.
Tố Diệp ngồi sấy tóc cách đầu giường không xa. Ngước mắt lên chính là gương. Trong gương, Niên Bách Ngạn đang nhìn cô không chớp mắt.
Anh làm cô cũng cảm thấy ngượng ngập, bèn hờn dỗi nói: “Anh nhìn gì vậy!”
“Ngắm xem em đẹp thế nào!” Niên Bách Ngạn mỉm cười.
Mặt Tố Diệp đỏ bừng: “Háo sắc!”
Đôi môi Niên Bách Ngạn hiện lên những nụ cười mãn nguyện.
Một lúc sau Tố Diệp hỏi: “Ông ấy có làm khó anh không?”
Niên Bách Ngạn biết “ông ấy” mà cô nói ám chỉ ai. Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, chỉ đáp một câu: Không!
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn trong gương, cố gắng phát hiện ra điểm gì không đúng từ gương mặt bình thản của anh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cô suy nghĩ lại hỏi: “Vậy bây giờ công ty có phải đang rất loạn không?”
“Bắt đầu quan tâm tới Tinh Thạch rồi?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại.
Tố Diệp phì cười: “Em chỉ quan tâm tới anh thôi.”
Niên Bách Ngạn chỉ cười nhạt, không trả lời câu hỏi của cô. Thấy tóc cô đã khô đi kha khá, anh giơ tay: “Lại đây!”
Lần này, Tố Diệp ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Anh thu tay lại, ôm cô vào lòng.
“Anh không sao thật chứ?” Tố Diệp ngẩng đầu nhìn hai hàng mi của anh. Ở đó vẫn còn hằn những nếp nhăn mờ mờ.
Niên Bách Ngạn khẽ quấn tóc cô lên ngón tay, nghịch ngợm: “Đã nói với em rồi, chuyện này em không cần quan tâm, cũng không cần lo lắng.”
“Nhưng mà…”
Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô, ngầm chặn lại tất cả những nghi hoặc của cô.
Sau khi Niên Bách Ngạn ngẩng lên, Tố Diệp bèn vùi mặt vào ngực anh, khẽ nói: “Thật ra… em rất hy vọng được cùng anh đối mặt.”
“Em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đã là cách tốt nhất rồi.” Niên Bách Ngạn buông một câu như vậy trên đỉnh đầu.
Cô ngước lên nhìn anh, trái tim nghẹn lại.
Niên Bách Ngạn bỗng lấy một chiếc túi tinh xảo khác bên cạnh giường, bất ngờ chuyển chủ đề: “Ngoài bộ hồng nhạt đó, thì bộ này cũng dành tặng em.”
Tố Diệp nghi hoặc đón lấy, lấy ra xem, mặt bỗng đỏ rần.
“Bách Ngạn…”
Niên Bách Ngạn sát lại gần cô, nở một nụ cười xấu xa: “Thay vào cho anh xem đi!”
“Thôi chứ hả?” Tố Diệp cảm thấy cả gương mặt mình đang nóng hầm hập.
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, ra lệnh bên tai: “Anh muốn xem mà, thay đi!”
Trái tim Tố Diệp trở nên hồi hộp, thấp thỏm bởi hơi thở nóng bỏng của anh. Cô đẩy anh ra, ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Rất lâu sau.
Mãi vẫn chẳng thấy cô đi ra.
Ban đầu Niên Bách Ngạn vẫn còn bình thản đọc báo, mười mấy phút sau anh không nhẫn nại được nữa, đặt tờ báo sang một bên rồi xuống giường, đi tới bên cửa phòng tắm, giơ tay gõ cửa: “Diệp Diệp?”
“Ừm…” Bên trong vang lên một giọng nói buồn bã.
“Ra đây đi!” Anh tựa bên cạnh cửa, khoanh hai tay trước ngực.
“Ồ…”
Lại đợi hơn một phút nữa.
“Rầm… rầm… rầm!” Niên Bách Ngạn gần như phá cửa: “Sao vẫn chưa ra?”
Bên trong im lặng.
Đúng vào lúc Niên Bách Ngạn định xông vào, cửa phòng tắm từ từ mở ra, trong cánh cửa nhỏ xíu là ánh đèn vàng nhạt hiền dịu.
Chìm trong quầng sáng ấy là một người con gái đủ để khiến máu nóng trong người đàn ông dâng trào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.