Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 8 - Chương 367: Trên sân khấu

Ân Tầm

14/11/2014

Sắp tới lễ Giáng sinh, nhiệt độ bên ngoài cũng càng ngày càng thấp. Năm nay có một mùa đông lạnh nhất trong lịch sử, thế nên phóng tầm mắt ra xa, đâu đâu cũng là những cây khô trụi lá đứng run rẩy.

Nếu như mọi khi, trước Noel trước một tháng, khắp đường lớn ngõ nhỏ của Bắc Kinh đều được trang hoàng rất rực rỡ. Các cửa hàng chỉ mong độ xem cây thông Noel của cửa hàng nào to hơn, hoành tráng hơn. Năm nay lại khác, đã sắp tới cuối năm rồi, mà mọi nơi vẫn không có gì khác biệt. Cùng lắm thì trên cây chăng thêm dây đèn, để có một chút không khí mà thôi.

Nhà nước đề xuất chủ trương tiết kiệm trong dịp lễ tết, vậy nên các cửa hàng đương nhiên cũng phải hưởng ứng.

Tố Diệp chưa bao giờ quan tâm nghiên cứu những chuyện đại sự của quốc gia. Còn đối với hình ảnh “thuần khiết” của đường phố, cô cảm thấy cũng không tồi. Lúc nhỏ, cuộc sống ở thành phố Bắc Kinh chưa bao giờ đón mấy ngày lễ của Tây. Tới dịp cuối năm, ngày lễ mọi người mong chờ nhất chỉ có Tết cùng những tiếng rao kẹo hồ lô vang vọng khắp ngõ xóm giờ đã trở thành dĩ vãng.

Thế nên, cho dù cô ở nước ngoài mấy năm cũng vẫn chưa quen đón lễ Giáng sinh, chỉ hòa cùng không khí náo nhiệt. Nhưng cô vẫn cảm thấy đây không phải là ngày lễ của dân tộc mình, nên cũng đón cho qua mà thôi.

Cô phải cảm ơn những con phố lớn nhỏ khắp Bắc Kinh từ trước tới giờ cùng các cửa hàng đã tích cực phối hợp với chính sách của nhà nước. Nếu không người ra đường náo nhiệt, thì đám phóng viên đó lại xôn xao làm một số đặc biệt đón Giáng sinh. Lỡ như “nhân vật nổi tiếng” như cô không cẩn thận lọt vào ống kính, chưa biết còn được họ “quảng bá” đến mức nào.

Thế nên, dọc đường Tố Diệp được Niên Bách Tiêu đưa tới một quán bar gần sân vận động Công nhân một cách an toàn.

Sau khi đi vào quán bar, Tố Diệp mới hiểu ra lý do ban ngày Niên Bách Tiêu luôn ngủ không đủ giấc.

Giờ này quán bar vẫn còn chưa mở cửa. Không có khách hàng, cũng không có ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy. Ánh sáng êm dịu chiếu sáng khắp gian phòng rất dễ chịu và ấm áp. Đây là một quán bar có ba tầng. Tầng một là đại sảnh mở cửa tự do toàn phạm vi. Từ bàn ghế cho tới quầy bar, thậm chí từng hàng ly cốc được treo số ngay ngắn đều được sản xuất riêng, màu sắc rõ nét, phản chiếu thứ ánh sáng màu lam nhạt.

Niên Bách Tiêu giới thiệu rằng, tầng một chủ yếu là phục vụ đám thanh niên uống rượu, kết giao bạn bè, nhảy nhót. Tầng hai chủ yếu là các bàn rải rác dành cho hai hay bốn người ngồi. Toàn bộ tầng ba là phòng VIP, cần phải đặt trước một tuần mới có chỗ.

Cả ba tầng đều thông nhau từ trên xuống dưới, không có tầng trệt ngăn cách, thế nên có thể nhìn được toàn diện quán bar.

Nơi biểu diễn là một sân khấu hình tròn cao khoảng hơn hai mét. Chiếc cột tròn chống đỡ cho sân khấu đều là cột xanh lam trong suốt. Niên Bách Tiêu nói với Tố Diệp, sân khấu này có thể nâng lên hạ xuống. Lúc yên tĩnh nó nằm trên cao, khi náo nhiệt thì có thể hòa làm một với mọi người phía dưới.

Có mấy người đứng trên sân khấu, người chỉnh mic, người chỉnh đàn. Thấy Niên Bách Tiêu tới họ tới tấp chào cậu ta một cách nhiệt tình.

Tố Diệp nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng cũng đã sáng tỏ. Thì ra buổi tối cậu ta tới quán bar này để biểu diễn.

“Để tôi đoán thử vị trí của cậu trong ban nhạc.” Cô ngồi lên một cái ghế cao, từ tốn nói.

Dường như Niên Bách Tiêu cũng cảm thấy hứng thú, nghiêng đầu nhìn cô như đang đợi câu trả lời.

“Tay ghita!” Cô nhớ tới cây đàn ghita đó của cậu ta.

Niên Bách Tiêu nhìn cô bằng biểu cảm “nói thừa”.

“Lẽ nào cậu còn được làm ca sỹ chính?” Tố Diệp cố ý khiêu khích.

Niên Bách Tiêu thanh niên trai tráng, dĩ nhiên cao ngạo vô cùng. Cậu ta hừ một tiếng: “Rất nhiều, tôi đều biết.”

Tố Diệp cười: “Thiên tài đấy!”

Niên Bách Tiêu thấy cô không tin, đang định giải thích thì một người anh em đánh đàn nhảy từ trên sân khấu xuống, đi tới khoác vai Niên Bách Tiêu, nói chuyện đầy cởi mở: “Mình bảo sao tối qua cậu không tới, thì ra là có người đẹp ở bên!”

“Đừng nói vớ vẩn!” Niên Bách Tiêu thấp giọng nạt một câu bằng tiếng Anh.

“Chào người đẹp! Cứ gọi tôi là Tam Nhi, tôi là anh em với Bách Tiêu!”

Tam Nhi? Lại còn có cái tên hài hước thế này cơ đấy.

Tố Diệp bắt tay với anh ta, rồi chào một câu.

Tam Nhi nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt ám muội, rồi nhìn Niên Bách Tiêu: “Có gì phải ngại!”

“Cậu rảnh quá đấy!”

“Người rảnh là cậu. Tối qua cậu để người ta leo cây. Ông chủ thông minh lên rồi, bắt mình luyện bài của cậu. Hôm nay cậu tới thì tốt, ít nhất mình không cần kham việc của cả hai người.”



Niên Bách Tiêu như cười như không: “Lúc cậu và anh Cửu đồng thời cho mình leo cây, mình phải gánh việc của ba người thì sao?”

Tam Nhi cười phấn khích, rồi nhìn thẳng về phía Tố Diệp, vỗ vai Niên Bách Tiêu: “Thằng em này của tôi đa tài lắm, nhạc cụ nào cũng rất thành thạo, đánh trống cực tuyệt. Nó là ca sỹ chính ở đây.”

Tố Diệp nhìn Niên Bách Tiêu vô cùng kinh ngạc, cô không thể nào ngờ cậu ta lại là ca sỹ chính thật.

Lần này Niên Bách Tiêu được thể, môi cong vút lên.

“Này! Sao càng nhìn cô tôi càng thấy quen thế nhỉ?” Tam Nhi hơi chần chừ giây lát. Anh ta nhìn vào mặt Tố Diệp, rồi hai mắt lập tức sáng lên, đập mạnh vào đầu mình: “À, tôi nhớ ra rồi! Chẳng phải cô chính là…”

Lời còn chưa nói hết, anh ta đã bị Niên Bách Tiêu bịt chặt miệng lại. Niên Bách Tiêu bá cổ Tam Nhi, rồi nói với Tố Diệp: “Uống chút gì đi, xem tôi luyện tập!”

Dứt lời cậu ta bèn cưỡng ép Tam Nhi rời khỏi đó.

Theo gió, một câu nói loáng thoáng lọt vào tai cô.

“Cơ thể cô ấy ở trên ảnh quá tuyệt…”

Rồi lại nghe thấy Niên Bách Tiêu quát một câu không vui: “Dám nghĩ linh tinh đừng trách mình trở mặt đấy!”

Tố Diệp bỗng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Không phải vì chuyện bức ảnh. Cô bỗng nhiên cảm thấy ra ngoài cùng Niên Bách Tiêu không phải là một quyết định lý trí, vì cô rất sợ mấy người bạn đó của Niên Bách Tiêu sẽ nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác thường.

Đang mải nghĩ thì trên sân khấu vang tới những tiếng tùng tùng.

Ngay sau đó là một màn trống rất có tiết tấu.

Cô quay đầu nhìn lên sân khấu.

Niên Bách Tiêu ngồi phía sau bộ trống, đang phối hợp tập luyện cùng ban nhạc một bài hát mới. Có lẽ là đánh thử trống một lần trước, vì sau khi cậu ta đánh xong thì ra khỏi vị trí.

Không thể không thừa nhận tư thế đánh trống của thằng nhóc này cũng khá đẹp trai.

Một ly cocktail đẹp đến nghẹt thở được đẩy tới trước mặt cô. Định thần lại thì đó là một kiểu rượu bảy màu. Đây là lần đầu tiên Tố Diệp gặp được người có thể pha chế rượu đến mức tình thơ ý họa như thế này. Cô ngẩng đầu, bartender đang tươi cười nhìn mình.

“Cô là bạn mà Bách Tiêu dẫn tới, miễn phí!” Anh ta cầm một chiếc cốc, vừa nói vừa nhẹ nhàng lau sạch.

Tố Diệp cảm ơn một tiếng rồi hào hứng hỏi đây là loại rượu gì.

“Cocktail cầu vồng.” Anh ta trông có vẻ chỉ khoảng hai lăm, hai sáu, động tác thuần thục, giọng nói dễ nghe: “Siro lựu, rượu ngọt với mật ong và dưa chuột, ca cao nâu, brandy anh đào, rượu blue orange, cuối cùng là brandy, kết hợp lại là sẽ thành loại cocktail bảy màu phân tầng, còn có thể đổi màu. Yên tâm, lượng cồn không cao, thích hợp với phái nữ.”

Tố Diệp nhấp thử một ngụm, vị giác cảm nhận được thanh mát, ngọt ngào.

Có một thanh âm chậm rãi mà cuốn hút vang lên. Là một bản nhạc Jazz kinh điển.

Tố Diệp ngỡ ngàng: “Thằng nhóc này hát hay thật đấy!”

“Bách Tiêu là người nổi tiếng ở quán chúng tôi. Mỗi tối có rất nhiều cô gái hâm mộ cậu ấy tới đây.” Bartender cười nói.

Không khó tưởng tượng ra.

“Ngày nào cậu ta cũng tới sao?”

“Không! Một tuần chỉ tới được ba, bốn lần thôi.” Anh ta ngẫm nghĩ rồi đáp.

Tố Diệp hiểu ra. Có lẽ vì vướng quan hệ với Niên Bách Ngạn. Dẫu sao thì dưới sự kiểm soát của Niên Bách Ngạn, cậu ta cũng không trốn ra được.



Niên Bách Tiêu ở trên sân khấu, ngồi trước micro hát, người anh em tên Tam Nhi đó cũng không còn bộ dáng cười cợt ban nãy, yên lặng ngồi trước đàn dương cầm đánh nhạc đệm cho cậu ta.

Cậu ta nhắm mặt lại, khúc nhạc tản mạn và lười biếng.

Ánh đèn từ trên cao đổ xuống, như những ngôi sao rải rác, dính trên tóc cậu ta. Quầng sáng ấy bao trùm lấy Niên Bách Tiêu, cậu ta hệt như con cưng của tất cả nguồn sáng, gương mặt tuấn tú khẽ liếc qua là thấy.

Có một khoảnh khắc, Tố Diệp nhìn thấy Niên Bách Ngạn đang đứng trên sân khấu, thong dong ca hát. Đừng trách tại sao cô lại nghĩ vậy, có trách thì trách hai anh em nhà này quá giống nhau.

Nghĩ tới đây Tố Diệp nhận ra rằng, cô còn chưa biết Niên Bách Ngạn có biết hát hay không.

Nghĩ mãi cô vẫn không thể mường tượng ra một người đàn ông nghiêm túc như anh khi hát thì trông sẽ như thế nào.

“Điều kiện tốt như vậy đáng nhẽ phải làm ngôi sao chứ.” Tố Diệp nhìn Niên Bách Tiêu thở dài, thực ra trong lòng khá tự hào.

Bartender nói: “Nhanh kiếm tiền là được!”

“Hả?”

“Cậu ấy nói anh trai không cho tiền, nên chỉ có thể tự nghĩ cách kiếm tiền thôi!”

Tố Diệp toát mồ hôi.

Đúng là cô cũng nghe Niên Bách Ngạn đề cập tới chuyện phong tỏa kinh tế của Niên Bách Tiêu, nhưng Niên Bách Ngạn một lòng muốn cậu ta chăm chỉ học hành, mục đích chỉ là muốn ngăn cậu ấy lại đi tiếp.

Xem ra khi con người bị ép vào đường cùng, cách gì cũng có thể nghĩ ra được.

Niên Bách Ngạn không thể nào không biết chuyện của Niên Bách Tiêu. Sở dĩ anh làm thinh, nhắm một mắt mở một mắt, có thể là vì vẫn chưa chạm tới giới hạn của anh.

Tố Diệp bất giác cảm thấy lo lắng thay cho Niên Bách Tiêu.

Chơi bời tới tận buổi tối, Tố Diệp cũng dần có hứng thú, ngồi mãi trong quán bar xem Niên Bách Tiêu biểu diễn. Đúng như người bartender đã nói, những cô gái say đắm vì cậu ta túm năm tụm ba. Khi cậu ta hát xong, hoa tươi và tiếng reo hò gần như nhấn chìm Niên Bách Tiêu.

Tới tận khi hát xong bài hát cuối cùng, Niên Bách Tiêu không để ý tới đám các cô gái, mà kéo tay Tố Diệp rời quán bar, trở về xe. Tố Diệp còn chưa hiểu, Niên Bách Tiêu liền chỉ vào đồng hồ: “Muộn nữa là anh tôi về tới nhà đấy.”

Tố Diệp nhìn thời gian, bất giác giơ ngón cái lên trước mặt cậu ta: “Cậu siêu thật, thì ra anh cậu không hoàn toàn chặn đường lui của cậu, vì cậu luôn về sớm anh ấy.”

Đúng chín giờ tối.

Giờ này Niên Bách Ngạn không ở công ty thì chắc cũng đang tiếp khách, ít khi anh về nhà sớm như thế.

“Không ngờ cậu hát cũng khá như vậy, có từng nghĩ sau này sẽ đi hát không?”

Niên Bách Tiêu thắt dây an toàn rồi hừ một tiếng: “Không phải ca hát, sở thích của tôi.”

“Tôi biết, là đua xe. Vậy thì cậu nói với anh cậu đi. Còn trẻ trung thế này, không thể từ bỏ lý tưởng của mình chứ hả?” Tố Diệp cố tình nói.

Ánh mắt Niên Bách Tiêu trở nên ảm đạm.

“Tuy rằng bây giờ tôi chưa có tư cách thuyết giáo cậu. Đúng như cậu nói, giờ tôi cũng không dám leo núi nữa, nhưng tôi dám nói, rồi sẽ có một ngày tôi vẫn sẽ đứng trên đỉnh núi cao. Còn cậu thì sao? Sau khi trải qua đau khổ, khi vẫn còn lưu luyến không quên lý tưởng của mình, lẽ nào cậu chưa từng nghĩ tiếp tục hiện thực hóa nó hay sao?” Tố Diệp thở dài: “Đời người ngắn ngủi, có ước mơ thì nhất định phải theo đuổi, cho dù là làm lại từ đầu cũng không hề muộn.”

Niên Bách Tiêu trầm mặc một lát, rồi bực dọc nói: “Nhiều chuyện! Hơn nữa, đợi chị leo núi đã.”

“Ngữ pháp của cậu tệ quá rồi đấy. Hoặc là cậu nghe kỹ cách nói của tôi, hoặc là cậu là cứ phiên dịch lại theo ngữ phép tiếng Anh cho tôi cũng được, ngô không ra ngô, khoai chẳng ra khoai.”

Niên Bách Tiêu chẳng thèm để ý tới cô.

Đang định khởi động xe, Tố Diệp bỗng cảm thấy có một thứ ánh sáng trắng lóe lên trước mắt. Cô vô thức giơ tay che mắt lại, một giây sau đã nghe thấy tiếng Niên Bách Tiêu mở cửa xuống xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook