Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 237: 500 vạn đổi lấy anh cả đêm, được không? 2
Ân Ngận Trạch
27/08/2021
Mọi người đều chỉ chỉ chỏ chỏ về phía nhóm người Tề Tuệ Phân, Kiều Tịch
Hoàn đứng ở đó, giống như Cố Tử Hàn, mắt lạnh, mặt không đổi sắc.
Hình như Trương Tiểu Quần cũng có phản ứng khi nhìn thấy bọn họ, không nói hai lời đột nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, bất thình lình, một bàn tay nặng nề hung hăng đánh lên trên mặt Tề Tuệ Phân, “Bây giờ bà còn có mặt mũi đến đây, bà cút cho tôi!”
Tề Tuệ Phân vuốt mặt mình.
Chưa từng bị người bạt tai trước mặt mọi người như vậy, hơn nữa cái bạt tai này tới bất ngờ, bà giật mình, ngược lại trong chốc lát không phản ứng kịp.
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy!” Cố Tử Hàn chắn trước mặt Tề Tuệ Phân, hơi tức giận với Trương Tiểu Quần.
“Mẹ, mày câm miệng! Tao không phải mẹ mày! Mày hại chết con gái tao, mày còn có mặt mũi gọi tao bằng mẹ?! Mày còn có mặt mũi xuất hiện ở đây, mày biến cho tao, tất cả tụi mày cút cho tao!” Trương Tiểu Quần gào đến tê tâm liệt phế.
Giờ phút này Kiều Tịch Hoàn cũng đứng bên cạnh Tề Tuệ Phân, đỡ bà ấy, nhìn khuôn mặt rõ ràng năm dấu ngón tay, sưng đỏ.
“Tại sao Hân Đồng lại tự sát, con nghĩ mẹ cũng biết rất rõ, tại sao lại trách lên đầu nhà họ Cố chúng con chứ!” Sắc mặt Cố Tử Hàn trầm xuống, “Bây giờ chúng con sang nhìn cô ấy cũng vì nể tình cô ấy ở nhà họ Cố chúng con nhiều năm như vậy, mẹ đừng dã man không hiểu chuyện như thế!”
“Tao dã man không hiểu chuyện!?!” Giọng Trương Tiểu Quần đã hơi khàn khàn, “Tao ít nhất sẽ không bức tử người khác!”
“Đó là cô ta gieo gió gặt bão!” Sắc mặt Cố Tử Hàn cũng khó nhìn.
“Cố Tử Hàn, đến bây giờ mày còn nói mát như vậy! Nói gieo gió gặt bão?! Cố Tử Hàn, con gái tao chẳng qua uống say bị người cưỡng gian mà thôi, đến mức bị mày nói không chịu nổi như vậy sao? Mày ở bên ngoài ba bốn con đàn bà, con gái tao vẫn nhịn, nhịn đến bây giờ, đừng cho rằng chúng tao không biết, mày với con thư ký kia của mày đã sớm có một chân, giả bộ thánh hiền cái gì, giả bộ uất ức cái gì!”
“Mẹ đang nói cái gì! Đừng vì con gái mẹ mất mà nói năng bậy bạ! Hôm nay con có mặt ở đây chính là muốn đưa Ngôn Hân Đồng đi đoạn đường cuối cùng, mọi người không hoan nghênh, chúng con lập tức đi!” Cố Tử Hàn bị Trương Tiểu Quần nói đến hùng hổ dọa người như vậy, anh xoay người lại nói với Tề Tuệ Phân, “Mẹ, nơi này không hoan nghênh chúng ta, coi lòng tốt của chúng ta thành lòng lang dạ thú, chúng ta vẫn đi thôi.”
Tề Tuệ Phân nhìn dáng vẻ Trương Tiểu Quần, mặc dù nhớ tới mới vừa rồi bị Trương Tiểu Quần cho một bạt tai có phần không được sảng khoái, nhưng giờ phút này ở trên điện đường của người khác, thật sự không thể tát trả về được, sắc mặt không tốt gật đầu, “Mọi người tự lo cho tốt.”
“Cút!” Trương Tiểu Quần giận dữ gầm lên.
Tề Tuệ Phân mang theo Cố Tử Hàn và Kiều Tịch Hoàn rời đi.
Cả quá trình giống như một trò hề.
Mọi người trở lại trong xe con, lại đi về đại viện nhà họ Cố.
Bên trong xe sắc mặt của Tề Tuệ Phân và Cố Tử Hàn hơi khó coi, nhưng bởi vì trước khi đến đã có chuẩn bị trước, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, nhà họ Cố đã coi như làm đủ mặt mũi, nhịn một chút, coi như xong.
Bên trong xe yên tĩnh.
Điện thoại đã tắt âm của Kiều Tịch Hoàn lóe đèn tín hiệu.
Kiều Tịch Hoàn mở tin nhắn ra, “Tôi thấy được một nhà các cô đến, có thể chọc tức Trương Tiểu Quần thành như vậy, thật sự khiến cho tôi sảng khoái nói không rõ được. Ngôn Hân Đồng tự sát, trong nhà hiện đang rối loạn, Kiều Tịch Hoàn, tôi phải cảm ơn cô.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
Khi cô đi nhà họ Ngôn đã nhìn thấy Ngôn Hân Nghiên rồi, Ngôn Hân Nghiên ở bên cạnh, nhìn như đau lòng, nhưng trên thực tế khi nhìn Tề Tuệ Phân và Trương Tiểu Quần gây gổ, cười đến đặc biệt tà ác.
Kiều Tịch Hoàn khép hờ mắt, soạn tin nhắn, “Ngôn Hân Đồng chết đi, cô không khổ sở chút nào sao?”
“Khổ sở?! Tôi chỉ cảm thấy châm chọc mà thôi. Dĩ nhiên, trong lòng vô cùng sảng khoái! Có thể có chuyện gì khiến cho Trương Tiểu Quần đau lòng hơn Ngôn Hân Đồng chết đi chứ.” Trong tin nhắn của Ngôn Hân Nghiên tràn đầy châm chọc và thù hận.
Kiều Tịch Hoàn nắm chặt điện thoại di động, “Vậy cô tự giải quyết cho tốt.”
“Kiều Tịch Hoàn, nói như vậy có phải giao dịch giữa chúng ta đến đây kết thúc không.”
“Ừ.”
Kiều Tịch Hoàn đáp lại.
Sau đó xóa nội dung tin nhắn với Ngôn Hân Nghiên, xóa luôn số điện thoại của cô ta.
Cô không thể làm bạn với Ngôn Hân Nghiên hạng người như thế, dĩ nhiên cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì trong cuộc sống với cô ta, cho nên, xóa danh bạ cá nhân, xóa người này!
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn bầu trời Thượng Hải.
Vĩnh viễn đều là trời xanh ánh mặt trời xán lạn, cho dù không rực rỡ như vậy.
Cô ngoái đầu nhìn lại, trầm mặc cùng Tề Tuệ Phân và Cố Tử Hàn trở về đại viện nhà họ Cố.
Bị người nhà họ Ngôn ồn ào một trận như vậy, Tề Tuệ Phân cũng hơi mệt mỏi, hơn nữa bị giáng một bạt tai, tâm tình cũng không quá tốt, sau khi trở lại biệt thự đã lên thẳng lầu.
Cố Tử Hàn cũng đi lên lầu theo, vẻ mặt lạnh lùng.
Kiều Tịch Hoàn ngược lại không muốn trở về phòng vào giờ phút này, một mình ngồi trên ghế salon, sau đó mở ti vi.
Đảo tròng mắt, nhìn Cố Tử Tuấn từ trên cầu thang xuống.
Cố Tử Tuấn nghỉ ngơi một khoảng thời gian trong nhà, thật ra thì thân thể của anh đã sớm không có vấn đề gì lớn, nhưng Cố Tử Tuấn lười biếng, không ai kêu anh đi làm, anh sẽ bám riết trong nhà, sống cuộc sống y hệt thiếu gia của anh.
Cố Tử Tuấn tự nhiên đi về phía ghế salon, ngồi bên cạnh cô, xem chương trình ti vi cô đang xem.
Cố Tử Tuấn hiếm khi yên tĩnh như vậy, nhưng kể từ sau lần trước Cố Tử Hàn muốn giết chết anh, cả người trở nên trầm mặc chút, thật ra thì cho dù là ai, gặp phải anh ruột mình đuổi giết, trong lòng tuyệt đối có bóng ma!
“Ngôn Hân Đồng chết?” Cố Tử Tuấn mở miệng hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cố Tử Tuấn cúi thấp mắt, “Cho nên tôi thật sự vô cùng ghét, anh lừa tôi gạt.”
“Tôi hiểu rõ.” Kiều Tịch Hoàn nói, đảo mắt sang nhìn anh ta, “Nhưng mà nhà mấy người chính là như thế.”
“Có phải Ngôn Hân Đồng bị anh tôi ép chết không?” Cố Tử Tuấn nhìn vào mắt cô, hỏi từng câu từng chữ.
“Ai biết.” Kiều Tịch Hoàn nhún vai.
“Tại sao mấy người đều có thể đương nhiên chấp nhận những chuyện này, sự thật tàn nhẫn.” Cố Tử Tuấn hỏi.
Mỗi lần anh xem phim truyền hình cẩu huyết này thì luôn không thèm ngó tới, xì mũi coi thường.
Nhưng mà bây giờ.
Anh cảm thấy rất châm chọc.
Từng màn từng màn, trình diễn ngay bên cạnh mình, trình diễn chung quanh mình.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Tuấn, mím môi, nói, “Tử Tuấn, không phải mỗi người đều biết đủ giống như chú. Khi lòng người không biết đủ, chính là sẽ xuất hiện những thứ này, tất cả các loại bây giờ chú thấy.”
“Chị cũng giống vậy, không biết đủ?” Cố Tử Tuấn hỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai, “Có lẽ vậy.”
Sau đó để điều khiển ti vi xuống, đứng dậy rời đi, lúc rời đi lại dừng bước chân lại, “Thật ra thì nếu như chú không thích có thể lựa chọn rời đi, nhà này có lẽ còn xảy ra nhiều chuyện mà chú không nghĩ tới.”
Cố Tử Tuấn ngây người ở đó.
“Không phải là tôi đưa tới, cũng không phải là ai đưa tới, nhưng theo thời gian rất lâu, phát triển tiếp như vậy, không thay đổi được.” Kiều Tịch Hoàn nói xong, sải bước đi lên lầu.
Nhà này, chính là như thế.
Tràn ngập đủ kiểu bom hẹn giờ, có lẽ một ngày nào đó sẽ “Bùm” một tiếng, nổ tung!
Kiều Tịch Hoàn duy trì tâm tình bình tĩnh trở lại phòng Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần ở trong phòng, nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện ở đây lúc này, đôi mắt hơi nheo lại.
“Hôm nay cùng mẹ anh đi nhà họ Ngôn, tiễn Ngôn Hân Đồng đoạn đường cuối cùng.” Kiều Tịch Hoàn nói, đặt mông ngồi tựa trên ghế salon, nhìn hơi mệt mỏi.
Cố Tử Thần khẽ gật đầu, sau đó xem quyển sách trên tay mình.
Kiều Tịch Hoàn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, “Anh nói Ngôn Hân Đồng chết đi có liên quan đến tôi không?”
“Em đang đau lòng?”
“Tôi chỉ cảm thấy, có quá nhiều chuyện, không phải chúng ta có thể khống chế được!” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Bởi vì, em không phải là thần.”
Bởi vì, mình không phải là thần!
Kiều Tịch Hoàn cười nhạt, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng châm chọc.
…
Diêu Bối Địch và Tiêu Dạ vốn lên kế hoạch ngày hôm qua rời khỏi biệt thự ở lưng chừng núi, nhưng hôm nay mới rời đi.
Mới đầu ông cụ Tiêu không đồng ý, sau không biết Tiêu Dạ nói gì với ông cụ, sáng sớm hôm nay ông cụ Tiêu đã nhả ra, sau đó phái xe tiễn bọn họ rời đi.
Hai người ngồi trong xe con, đều không nói gì, trong xe khá yên tĩnh.
Đến mục đích, Tiêu Dạ ngồi lên xe lăn, Diêu Bối Địch một đường hầu hạ về đến nhà.
Sau khi về nhà, Diêu Bối Địch bắt đầu quét dọn phòng, chỉnh sửa lại đồ của bọn họ, thật ra thì đồ lấy đi không nhiều lắm, chỗ đó dù sao là nhà của Tiêu Dạ, để lại đó, về sau vẫn có thể dùng.
Diêu Bối Địch thu dọn một trận, quét dọn phòng sạch sẽ.
Sau đó nhìn thức ăn trong tủ lạnh, nói với Tiêu Dạ đang ngồi trên ghế salon giống như tượng Phật không nhúc nhích, “Em đi ra ngoài mua đồ ăn về làm cơm.”
“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu.
Diêu Bối Địch cầm ví tiền và túi mua hàng ra ngoài.
Tiêu Dạ đảo mắt nhìn cô, rồi lại đặt tầm mắt lên màn hình ti vi.
Diêu Bối Địch mơi đi ra cửa chính, nhìn thấy hai người mặc âu phục màu đen đứng ở cửa, không nhớ ra được tên gọi là gì, nhưng rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc, cho nên tự nhiên biết là thủ hạ của Tiêu Dạ.
Diêu Bối Địch mím môi, đi vào thang máy.
Hai âu phục màu đen đuổi theo, đi vào.
Diêu Bối Địch cau mày.
Âu phục màu đen cung kính cúi đầu, “Chúng em được lão đại phân phó tới bảo vệ chị dâu, xin coi như tụi em không tồn tai.”
Diêu Bối Địch cảm thấy toát mồ hôi.
Hai người lớn như vậy, cô thật sự khó coi như bọn họ không tồn tai.
Thang máy đến nơi, Diêu Bối Địch bất đắc dĩ đi ra ngoài, đi thẳng vào siêu thị trong chung cư, sau đó bắt đầu chọn lựa thực phẩm.
Hai âu phục màu đen vẫn đi theo phía sau cô, chung quanh truyền đến ánh mắt khác thường nhìn cô, khiến cả người cô cảm thấy không được tự nhiên.
Diêu Bối Địch nhanh chóng chọn lựa thức ăn mình cần, cấp tốc đi về phía quầy tính tiền, cô thật sự không thích nhiều người nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc như vậy, cô vốn là người tương đối sợ người lạ.
Cô vừa xếp nguyên liệu nấu ăn được nhân viên thu ngân quét mã vạch vào túi, vừa chuẩn bị tính tiền.
Nhân viên thu ngân nhìn Diêu Bối Địch, hình như nhận ra cô, cười nói, “Tiểu thư, hiện giờ bao cao su có rất nhiều loại, cách lần trước cô mua cũng đã lâu rồi, có muốn lựa chọn một hộp nữa không?”
Cả khuôn mặt Diêu Bối Địch ửng đỏ lên.
Âu phục màu đen rất gần cô, tự nhiên nghe rất rõ lời như vây.
Hình như Trương Tiểu Quần cũng có phản ứng khi nhìn thấy bọn họ, không nói hai lời đột nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, bất thình lình, một bàn tay nặng nề hung hăng đánh lên trên mặt Tề Tuệ Phân, “Bây giờ bà còn có mặt mũi đến đây, bà cút cho tôi!”
Tề Tuệ Phân vuốt mặt mình.
Chưa từng bị người bạt tai trước mặt mọi người như vậy, hơn nữa cái bạt tai này tới bất ngờ, bà giật mình, ngược lại trong chốc lát không phản ứng kịp.
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy!” Cố Tử Hàn chắn trước mặt Tề Tuệ Phân, hơi tức giận với Trương Tiểu Quần.
“Mẹ, mày câm miệng! Tao không phải mẹ mày! Mày hại chết con gái tao, mày còn có mặt mũi gọi tao bằng mẹ?! Mày còn có mặt mũi xuất hiện ở đây, mày biến cho tao, tất cả tụi mày cút cho tao!” Trương Tiểu Quần gào đến tê tâm liệt phế.
Giờ phút này Kiều Tịch Hoàn cũng đứng bên cạnh Tề Tuệ Phân, đỡ bà ấy, nhìn khuôn mặt rõ ràng năm dấu ngón tay, sưng đỏ.
“Tại sao Hân Đồng lại tự sát, con nghĩ mẹ cũng biết rất rõ, tại sao lại trách lên đầu nhà họ Cố chúng con chứ!” Sắc mặt Cố Tử Hàn trầm xuống, “Bây giờ chúng con sang nhìn cô ấy cũng vì nể tình cô ấy ở nhà họ Cố chúng con nhiều năm như vậy, mẹ đừng dã man không hiểu chuyện như thế!”
“Tao dã man không hiểu chuyện!?!” Giọng Trương Tiểu Quần đã hơi khàn khàn, “Tao ít nhất sẽ không bức tử người khác!”
“Đó là cô ta gieo gió gặt bão!” Sắc mặt Cố Tử Hàn cũng khó nhìn.
“Cố Tử Hàn, đến bây giờ mày còn nói mát như vậy! Nói gieo gió gặt bão?! Cố Tử Hàn, con gái tao chẳng qua uống say bị người cưỡng gian mà thôi, đến mức bị mày nói không chịu nổi như vậy sao? Mày ở bên ngoài ba bốn con đàn bà, con gái tao vẫn nhịn, nhịn đến bây giờ, đừng cho rằng chúng tao không biết, mày với con thư ký kia của mày đã sớm có một chân, giả bộ thánh hiền cái gì, giả bộ uất ức cái gì!”
“Mẹ đang nói cái gì! Đừng vì con gái mẹ mất mà nói năng bậy bạ! Hôm nay con có mặt ở đây chính là muốn đưa Ngôn Hân Đồng đi đoạn đường cuối cùng, mọi người không hoan nghênh, chúng con lập tức đi!” Cố Tử Hàn bị Trương Tiểu Quần nói đến hùng hổ dọa người như vậy, anh xoay người lại nói với Tề Tuệ Phân, “Mẹ, nơi này không hoan nghênh chúng ta, coi lòng tốt của chúng ta thành lòng lang dạ thú, chúng ta vẫn đi thôi.”
Tề Tuệ Phân nhìn dáng vẻ Trương Tiểu Quần, mặc dù nhớ tới mới vừa rồi bị Trương Tiểu Quần cho một bạt tai có phần không được sảng khoái, nhưng giờ phút này ở trên điện đường của người khác, thật sự không thể tát trả về được, sắc mặt không tốt gật đầu, “Mọi người tự lo cho tốt.”
“Cút!” Trương Tiểu Quần giận dữ gầm lên.
Tề Tuệ Phân mang theo Cố Tử Hàn và Kiều Tịch Hoàn rời đi.
Cả quá trình giống như một trò hề.
Mọi người trở lại trong xe con, lại đi về đại viện nhà họ Cố.
Bên trong xe sắc mặt của Tề Tuệ Phân và Cố Tử Hàn hơi khó coi, nhưng bởi vì trước khi đến đã có chuẩn bị trước, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, nhà họ Cố đã coi như làm đủ mặt mũi, nhịn một chút, coi như xong.
Bên trong xe yên tĩnh.
Điện thoại đã tắt âm của Kiều Tịch Hoàn lóe đèn tín hiệu.
Kiều Tịch Hoàn mở tin nhắn ra, “Tôi thấy được một nhà các cô đến, có thể chọc tức Trương Tiểu Quần thành như vậy, thật sự khiến cho tôi sảng khoái nói không rõ được. Ngôn Hân Đồng tự sát, trong nhà hiện đang rối loạn, Kiều Tịch Hoàn, tôi phải cảm ơn cô.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
Khi cô đi nhà họ Ngôn đã nhìn thấy Ngôn Hân Nghiên rồi, Ngôn Hân Nghiên ở bên cạnh, nhìn như đau lòng, nhưng trên thực tế khi nhìn Tề Tuệ Phân và Trương Tiểu Quần gây gổ, cười đến đặc biệt tà ác.
Kiều Tịch Hoàn khép hờ mắt, soạn tin nhắn, “Ngôn Hân Đồng chết đi, cô không khổ sở chút nào sao?”
“Khổ sở?! Tôi chỉ cảm thấy châm chọc mà thôi. Dĩ nhiên, trong lòng vô cùng sảng khoái! Có thể có chuyện gì khiến cho Trương Tiểu Quần đau lòng hơn Ngôn Hân Đồng chết đi chứ.” Trong tin nhắn của Ngôn Hân Nghiên tràn đầy châm chọc và thù hận.
Kiều Tịch Hoàn nắm chặt điện thoại di động, “Vậy cô tự giải quyết cho tốt.”
“Kiều Tịch Hoàn, nói như vậy có phải giao dịch giữa chúng ta đến đây kết thúc không.”
“Ừ.”
Kiều Tịch Hoàn đáp lại.
Sau đó xóa nội dung tin nhắn với Ngôn Hân Nghiên, xóa luôn số điện thoại của cô ta.
Cô không thể làm bạn với Ngôn Hân Nghiên hạng người như thế, dĩ nhiên cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì trong cuộc sống với cô ta, cho nên, xóa danh bạ cá nhân, xóa người này!
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn bầu trời Thượng Hải.
Vĩnh viễn đều là trời xanh ánh mặt trời xán lạn, cho dù không rực rỡ như vậy.
Cô ngoái đầu nhìn lại, trầm mặc cùng Tề Tuệ Phân và Cố Tử Hàn trở về đại viện nhà họ Cố.
Bị người nhà họ Ngôn ồn ào một trận như vậy, Tề Tuệ Phân cũng hơi mệt mỏi, hơn nữa bị giáng một bạt tai, tâm tình cũng không quá tốt, sau khi trở lại biệt thự đã lên thẳng lầu.
Cố Tử Hàn cũng đi lên lầu theo, vẻ mặt lạnh lùng.
Kiều Tịch Hoàn ngược lại không muốn trở về phòng vào giờ phút này, một mình ngồi trên ghế salon, sau đó mở ti vi.
Đảo tròng mắt, nhìn Cố Tử Tuấn từ trên cầu thang xuống.
Cố Tử Tuấn nghỉ ngơi một khoảng thời gian trong nhà, thật ra thì thân thể của anh đã sớm không có vấn đề gì lớn, nhưng Cố Tử Tuấn lười biếng, không ai kêu anh đi làm, anh sẽ bám riết trong nhà, sống cuộc sống y hệt thiếu gia của anh.
Cố Tử Tuấn tự nhiên đi về phía ghế salon, ngồi bên cạnh cô, xem chương trình ti vi cô đang xem.
Cố Tử Tuấn hiếm khi yên tĩnh như vậy, nhưng kể từ sau lần trước Cố Tử Hàn muốn giết chết anh, cả người trở nên trầm mặc chút, thật ra thì cho dù là ai, gặp phải anh ruột mình đuổi giết, trong lòng tuyệt đối có bóng ma!
“Ngôn Hân Đồng chết?” Cố Tử Tuấn mở miệng hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cố Tử Tuấn cúi thấp mắt, “Cho nên tôi thật sự vô cùng ghét, anh lừa tôi gạt.”
“Tôi hiểu rõ.” Kiều Tịch Hoàn nói, đảo mắt sang nhìn anh ta, “Nhưng mà nhà mấy người chính là như thế.”
“Có phải Ngôn Hân Đồng bị anh tôi ép chết không?” Cố Tử Tuấn nhìn vào mắt cô, hỏi từng câu từng chữ.
“Ai biết.” Kiều Tịch Hoàn nhún vai.
“Tại sao mấy người đều có thể đương nhiên chấp nhận những chuyện này, sự thật tàn nhẫn.” Cố Tử Tuấn hỏi.
Mỗi lần anh xem phim truyền hình cẩu huyết này thì luôn không thèm ngó tới, xì mũi coi thường.
Nhưng mà bây giờ.
Anh cảm thấy rất châm chọc.
Từng màn từng màn, trình diễn ngay bên cạnh mình, trình diễn chung quanh mình.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Tuấn, mím môi, nói, “Tử Tuấn, không phải mỗi người đều biết đủ giống như chú. Khi lòng người không biết đủ, chính là sẽ xuất hiện những thứ này, tất cả các loại bây giờ chú thấy.”
“Chị cũng giống vậy, không biết đủ?” Cố Tử Tuấn hỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai, “Có lẽ vậy.”
Sau đó để điều khiển ti vi xuống, đứng dậy rời đi, lúc rời đi lại dừng bước chân lại, “Thật ra thì nếu như chú không thích có thể lựa chọn rời đi, nhà này có lẽ còn xảy ra nhiều chuyện mà chú không nghĩ tới.”
Cố Tử Tuấn ngây người ở đó.
“Không phải là tôi đưa tới, cũng không phải là ai đưa tới, nhưng theo thời gian rất lâu, phát triển tiếp như vậy, không thay đổi được.” Kiều Tịch Hoàn nói xong, sải bước đi lên lầu.
Nhà này, chính là như thế.
Tràn ngập đủ kiểu bom hẹn giờ, có lẽ một ngày nào đó sẽ “Bùm” một tiếng, nổ tung!
Kiều Tịch Hoàn duy trì tâm tình bình tĩnh trở lại phòng Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần ở trong phòng, nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện ở đây lúc này, đôi mắt hơi nheo lại.
“Hôm nay cùng mẹ anh đi nhà họ Ngôn, tiễn Ngôn Hân Đồng đoạn đường cuối cùng.” Kiều Tịch Hoàn nói, đặt mông ngồi tựa trên ghế salon, nhìn hơi mệt mỏi.
Cố Tử Thần khẽ gật đầu, sau đó xem quyển sách trên tay mình.
Kiều Tịch Hoàn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, “Anh nói Ngôn Hân Đồng chết đi có liên quan đến tôi không?”
“Em đang đau lòng?”
“Tôi chỉ cảm thấy, có quá nhiều chuyện, không phải chúng ta có thể khống chế được!” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Bởi vì, em không phải là thần.”
Bởi vì, mình không phải là thần!
Kiều Tịch Hoàn cười nhạt, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng châm chọc.
…
Diêu Bối Địch và Tiêu Dạ vốn lên kế hoạch ngày hôm qua rời khỏi biệt thự ở lưng chừng núi, nhưng hôm nay mới rời đi.
Mới đầu ông cụ Tiêu không đồng ý, sau không biết Tiêu Dạ nói gì với ông cụ, sáng sớm hôm nay ông cụ Tiêu đã nhả ra, sau đó phái xe tiễn bọn họ rời đi.
Hai người ngồi trong xe con, đều không nói gì, trong xe khá yên tĩnh.
Đến mục đích, Tiêu Dạ ngồi lên xe lăn, Diêu Bối Địch một đường hầu hạ về đến nhà.
Sau khi về nhà, Diêu Bối Địch bắt đầu quét dọn phòng, chỉnh sửa lại đồ của bọn họ, thật ra thì đồ lấy đi không nhiều lắm, chỗ đó dù sao là nhà của Tiêu Dạ, để lại đó, về sau vẫn có thể dùng.
Diêu Bối Địch thu dọn một trận, quét dọn phòng sạch sẽ.
Sau đó nhìn thức ăn trong tủ lạnh, nói với Tiêu Dạ đang ngồi trên ghế salon giống như tượng Phật không nhúc nhích, “Em đi ra ngoài mua đồ ăn về làm cơm.”
“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu.
Diêu Bối Địch cầm ví tiền và túi mua hàng ra ngoài.
Tiêu Dạ đảo mắt nhìn cô, rồi lại đặt tầm mắt lên màn hình ti vi.
Diêu Bối Địch mơi đi ra cửa chính, nhìn thấy hai người mặc âu phục màu đen đứng ở cửa, không nhớ ra được tên gọi là gì, nhưng rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc, cho nên tự nhiên biết là thủ hạ của Tiêu Dạ.
Diêu Bối Địch mím môi, đi vào thang máy.
Hai âu phục màu đen đuổi theo, đi vào.
Diêu Bối Địch cau mày.
Âu phục màu đen cung kính cúi đầu, “Chúng em được lão đại phân phó tới bảo vệ chị dâu, xin coi như tụi em không tồn tai.”
Diêu Bối Địch cảm thấy toát mồ hôi.
Hai người lớn như vậy, cô thật sự khó coi như bọn họ không tồn tai.
Thang máy đến nơi, Diêu Bối Địch bất đắc dĩ đi ra ngoài, đi thẳng vào siêu thị trong chung cư, sau đó bắt đầu chọn lựa thực phẩm.
Hai âu phục màu đen vẫn đi theo phía sau cô, chung quanh truyền đến ánh mắt khác thường nhìn cô, khiến cả người cô cảm thấy không được tự nhiên.
Diêu Bối Địch nhanh chóng chọn lựa thức ăn mình cần, cấp tốc đi về phía quầy tính tiền, cô thật sự không thích nhiều người nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc như vậy, cô vốn là người tương đối sợ người lạ.
Cô vừa xếp nguyên liệu nấu ăn được nhân viên thu ngân quét mã vạch vào túi, vừa chuẩn bị tính tiền.
Nhân viên thu ngân nhìn Diêu Bối Địch, hình như nhận ra cô, cười nói, “Tiểu thư, hiện giờ bao cao su có rất nhiều loại, cách lần trước cô mua cũng đã lâu rồi, có muốn lựa chọn một hộp nữa không?”
Cả khuôn mặt Diêu Bối Địch ửng đỏ lên.
Âu phục màu đen rất gần cô, tự nhiên nghe rất rõ lời như vây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.