Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 236: 500 vạn đổi lấy anh cả đêm, được không?

Ân Ngận Trạch

27/08/2021

Đại viện nhà họ Cố

Một đêm ngủ coi như thoải mái.

Kiều Tịch Hoàn duỗi người rời giường, sau đó đi vào phòng tắm, đi toilet.

Giống như trước, khi ngồi bồn cầu, quen lấy điện thoại di động ra xem tin tức mới nhất.

Cô mở ứng dụng tin tức ra, động tác ngáp tùy ý.

Tròng mắt đột nhiên căng chặt.

Tay cứng lại, ngón tay dừng trên tiêu đề tin tức nào đó, dừng một chút, hồi lâu không có phản ứng.

Thật lâu, cô cắn môi, mở ra.

Nhìn thấy tin tức giật cả mình.

“Nhị thiếu phu nhân Cố thị, xì căng đan quấn người tự sát bỏ mình.”

Trên bảng tin có một bức hình của Ngôn Hân Đồng, cô nét mặt cười tươi như hoa thanh thuần xinh đẹp. Nội dung dưới bức hình trình bày nguyên nhân Ngôn Hân Đồng tự sát, dĩ nhiên, rất nhiều việc do truyền thông bịa ra, nhưng phân tích quả thật không tệ.

Bởi vì xì căng đan, cho nên tự sát.

Ngôn Hân Đồng bị ép.

Diệp Mị này rốt cuộc đã làm động tác gì?!

Thật ra không cần nghĩ cô cũng biết.

Trận đấu giữa phụ nữ, có lúc tàn nhẫn đến thật sự vượt qua tưởng tượng.

Kiều Tịch Hoàn mím chặt môi, cứ ngồi trên bồn cầu như vậy, trong đầu hơi hỗn loạn, cũng cảm thấy có phần đè nén không nói rõ được.

Cô đứng dậy, rửa mặt, đánh răng.

Cô cầm bàn chải đánh răng, nhìn bọt màu trắng bên khóe miệng mình trong gương.

Trong đầu như hiện lên lời ngày hôm qua Ngôn Hân Đồng đã nói với cô, cô ta nói cô ta không thể chăm sóc Minh Lý và Minh Nguyệt rồi, có phải khi đó đã hạ quyết tâm không, là yêu quá sâu, hay không chống nổi công kích từ bên ngoài?!

Cô đảo tròng mắt, tăng tốc độ đánh răng.

Ngôn Hân Đồng sẽ rơi vào kết quả như vậy, là cô ta gieo gió gặt bão.

Nếu như cô ta không ích kỷ như vậy, có thể nghĩ đến cha mẹ mình và con mình, tuyệt đối sẽ không đi lên con đường này, cho nên, kết quả của cô ta, không nên nhận lấy sự đồng tình của bất kỳ ai.

Kiều Tịch Hoàn rửa mặt xong, thay một bộ trang phục nhân viên thỏa đáng, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Trong sảnh chính, Tề Tuệ Phân và Cố Tử Hàn ngồi trên ghế salon.

Hai người đều rất trầm mặc, không hề mở miệng nói chuyện với nhau.

Chắc bọn họ đều nhận được tin tức Ngôn Hân Đồng đã chết.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, có lẽ con người đều như thế, cho dù vào một thời điểm nào đó thù hận một người đến cỡ nào, nhưng khi đối mặt với người đó tử vong, đều sẽ thầm chịu đựng trong phút chốc.

Cô mím môi, đang chuẩn bị đi làm.

“Hoàn Hoàn.” Tề Tuệ Phân đột nhiên nhìn cô, kêu cô.

“Mẹ.”

“Hôm nay đừng đi làm, theo mẹ đến nhà họ Ngôn một lúc.” Tề Tuệ Phân nói, lời nói cũng hơi bất đắc dĩ.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, gật đầu, “Được, vậy con nói với cha một tiếng.”

Tề Tuệ Phân gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn gửi một tin nhắn cho Cố Diệu Kỳ, sau đó quy củ ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân.



Tề Tuệ Phân thở dài, “Con nói Ngôn Hân Đồng đứa nhỏ này, sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ, vừa mới ly hôn, yên ổn sống cuộc sống của mình không được sao? Nhất định lựa chọn con đường này, cũng thật là, làm vậy cố ý để cho ai nhìn chứ?! Người ngoài không biết, còn tưởng rằng nhà họ Cố ép uổng nó thế nào đấy?!”

Tề Tuệ Phân nói xong, đồng tình thì đồng tình, nhưng hình như hơi tức giận.

Con người luôn ích kỷ, hễ nhìn thấy lợi ích của mình.

Cố Tử Hàn không mở miệng nói chuyện, chân mày hơi nhíu lại.

“Tử Hàn, lúc nữa con có đi cùng mẹ không?” Tề Tuệ Phân nói.

“Vẫn nên đi xem một chút.” Cố Tử Hàn nói, “Một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, cho dù trước kia cô ta như thế nào, người đã đi rồi, vẫn nên đi qua nhìn xem.”

“Ừ, vậy nửa giờ sau chúng ta đi. Nói không chừng người nhà họ Ngôn nhìn thấy chúng ta sẽ làm cái trò gì, hai đứa đều chuẩn bị kỹ tâm lý đi, dù sao chuyện này xong, xem như kết thúc.” Tề Tuệ Phân nói.

Ôm tâm tư tỏ vẻ cuối cùng, đi tham gia tang lễ của Ngôn Hân Đồng.

Kiều Tịch Hoàn khẽ động tròng mắt.

Ở trong quý tộc hào môn, có phải đã sớm quen với thái độ sinh hoạt lạnh lùng như vậy rồi không.

Tề Tuệ Phân đứng dậy, chuẩn bị lên phòng thay quần áo.

Mới vừa đi tới đầu cầu thang, Cố Minh Nguyệt đã chạy từ trên lầu xuống, hai chân trần, khóc lóc rối rít gào thét, “Con muốn mẹ, con muốn mẹ…”

Tề Tuệ Phân nhìn Cố Minh Nguyệt, nhìn con bé khiếm nhã như thế, sắc mặt hơi âm trầm.

Người nhà họ Cố nuôi dưỡng Cố Minh Nguyệt giống như công chúa, phong cách tu dưỡng bình thường gì đó, đều tìm sư phụ tốt nhất dạy, hơn nữa không khí trong nhà không tệ, Cố Minh Nguyệt tự nhiên càng có tu dưỡng hơn bạn cùng trang lứa.

Nhưng mấy ngày nay vẫn luôn ồn ào đòi mẹ, vô cùng tùy hứng, còn đặc biệt không có quy củ.

Tề Tuệ Phân đang nhẫn nhịn, với tính tình như trước, khẳng định sẽ nói Cố Minh Nguyệt đôi câu, mặc dù Cố Minh Nguyệt thật sự rất được Tề Tuệ Phân yêu thích, cô bé miệng ngọt, lại thích làm nũng, trong nhà chỉ có một bé gái, dáng dấp lại ngoan, tự nhiên được cưng chiều.

“Minh Nguyệt, sao không đi giày không thay quần áo đã ra cửa, cháu nhìn dáng vẻ khóc lóc của cháu xem, không hề đẹp chút nào, nhanh, đi theo người giúp việc về phòng mặc quần áo đàng hoàng rồi lại ra cửa.” Tề Tuệ Phân nói, hơi nghiêm túc.

Cố Minh Nguyệt lắc đầu, ôm bắp đùi Tề Tuệ Phân, “Bà nội, cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ mặc quần áo cho cháu, cháu muốn mẹ đánh răng rửa mặt cho cháu, cháu đã rất nhiều ngày không thấy mẹ rồi, cháu nhớ mẹ, hu hu…”

Tề Tuệ Phân chau mày, “Cháu bao nhiêu tuổi rồi, còn mỗi ngày gọi mẹ. Về sau không có mẹ, chỉ có bà nội và cha.”

“Không muốn.” Cố Minh Nguyệt khóc dữ tợn hơn, “Cháu chỉ muốn mẹ.”

“Cố Minh Nguyệt.” Tề Tuệ Phân hơi phiền não, giọng tự nhiên nghiêm khắc hơn, “Người lớn nói, cháu phải nghe lời biết không?!”

“Nhưng cháu thật sự rất nhớ mẹ.” Ánh mắt đẫm lệ của Cố Minh Nguyệt nhìn Tề Tuệ Phân, khuôn mặt nhỏ bé rất uất ức.

Tề Tuệ Phân vẫn mềm lòng, bà ngồi xổm người xuống, lau nước mắt cho Cố Minh Nguyệt, “Minh Nguyệt ngoan, cháu là tiểu công chúa nhà chúng ta, có nhiều người cưng chiều cháu như vậy là được rồi, không cần mẹ được không?”

“Không muốn…” Cố Minh Nguyệt lắc đầu.

Bé muốn mẹ.

Bé rất muốn mẹ.

“Minh Nguyệt, nghe lời!” Tề Tuệ Phân thấy mềm vô dụng, lập tức đổi thành nghiêm túc, “Hiện giờ bà nội bảo cháu lập tức trở về phòng đánh răng rửa mặt mặc quần áo, sau đó đi nhà trẻ!”

“Không muốn…” Cố Minh Nguyệt khóc đến nấc nghen.

Hình như Tề Tuệ Phân cũng không còn tâm tình nhiều lời với Cố Minh Nguyệt, cộng thêm chuyện Ngôn Hân Đồng chết thật sự khiến trong lòng bà hơi phiền não, đột nhiên cảm thấy người bên mình nói đi là đi, ai cũng không phải tâm địa sắt đá, ai cũng sẽ có bất an trong chốc lát…

Hít thở sâu một hơi, Tề Tuệ Phân cho người giúp việc một ánh mắt ra hiệu.

Người giúp việc vội vàng ngồi xổm người xuống ôm Cố Minh Nguyệt lên trên lầu.

Cố Minh Nguyệt khóc la hét, càng nghe càng cảm thấy khó chịu.

Bởi vì, người mẹ trong miệng bé, bé sẽ không còn được gặp lại nữa.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Minh Nguyệt được người giúp việc ôm lên, hỏi Tề Tuệ Phân ở trên lầu, “Mẹ, không để Minh Nguyệt đi nhà họ Ngôn nhìn Ngôn Hân Đồng một lần cuối sao?”



Tề Tuệ Phân quay đầu, “Người đã đi rồi, có gì hay để nhìn, đừng dọa đứa bé.”

“Nhưng Minh Nguyệt dù sao cũng là con gái Ngôn Hân Đồng. Còn Minh Lý ở nước Mỹ, có phải cũng có thể trở về không?”

“Kiều Tịch Hoàn.” Sắc mặt Tề Tuệ Phân hơi khó coi, “Cho dù hiện giờ con ở nhà này là như thế nào, sau khi Ngôn Hân Đồng đi, Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt thủy chung đều là đứa bé nhà họ Cố chúng ta, con đừng có ý đồ với chúng!”

Kiều Tịch Hoàn nheo mắt.

Trong lòng cười lạnh một phen.

Ở trong lòng Tề Tuệ Phân, cô đánh chủ ý gì với chúng rồi hả?!

Cô vẫn thật khinh thường làm chuyện này.

Tề Tuệ Phân dường như cảm thấy mình nói hơi quá, dịu giọng nói, “Biết con vì tốt cho Minh Lý và Minh Nguyệt, nhưng hai đứa còn nhỏ, tạm thời không nói cho chúng nghe những chuyện này, về sau trưởng thành, tự nhiên sẽ biết.”

Nói xong, rồi rời đi.

Kiều Tịch Hoàn mím môi

Thật là, không biết tốt xấu.

Cô ngồi trên ghế salon, Cố Tử Hàn cũng ngồi ở đó, mắt lạnh nhìn cô, cười lạnh.

Lúc này vẫn có thể cười được.

Cũng chỉ có Cố Tử Hàn người đàn ông này làm được.

“Ngôn Hân Đồng chết đi không hề ảnh hưởng gì đến chú.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Đối với một người phản bội mình, tôi không có lòng đồng tình kia, đây chính là con đường cô ta lựa chọn, không oán hận được bất cứ kẻ nào.” Cố Tử Hàn lạnh lùng nói, lời nói tuyệt tình như thế.

Kiều Tịch Hoàn chỉ cảm thấy hơi châm chọc.

Ngôn Hân Đồng đến tình trạng như hôm nay, cô ta có từng nghĩ, người đàn ông mình thích nhất, rốt cuộc lấy tâm tình như thế nào đi nhìn mình?!

“Kiều Tịch Hoàn cô cũng đừng ở đây giả mù sa mưa, Ngôn Hân Đồng chết rồi, còn không phải thuận theo ý cô sao?” Cố Tử Hàn lạnh lùng nói.

“Tôi không tàn nhẫn như chú, không thể vô tình nhìn người khác chết đi.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Cô muốn làm chính là khiến ngươi chọc giận cô nhận được kết quả tương ứng thôi, nhưng tuyệt đối không có kết cục “Chết” này. Cô là người, người đều sẽ không tàn nhẫn như vây, mà Cố Tử Hàn lại không phải, Cố Tử Hàn là ma!

Trong sảnh chính, Cố Tử Hàn và Kiều Tịch Hoàn không nói thêm nữa.

Nửa giờ sau Tề Tuệ Phân xuống lầu, thay một bộ comle đen, nhìn rất mộc mạc.

Ba người ngồi một chiếc xe đi đại viện nhà họ Ngôn.

Đại viện nhà họ Ngôn treo vòng hoa màu trắng, ở cửa để từng dãy vòng hoa, bên trong biệt thự càng thêm tràn ngập tâm tình bi thương không nói rõ được, cửa dừng vài chiếc xe, người tới không ít.

Dù sao lão Ngôn đã tung hoành trên thương trường nhiều năm, giao tình cũ vẫn có rất nhiều.

Lúc Tề Tuệ Phân mang theo Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Hàn xuất hiện, khách đi qua đi lại trong sảnh chính cũng có mười mấy người, Ngôn Cử Trọng tiếp đãi, vẻ nặng nề trên mặt vẫn luôn không có cách nào tán đi. Trương Tiểu Quần càng không cần nói, vẫn ngồi đó, không ngừng lau nước mắt, không để ý đến bất kỳ ai, chỉ không ngừng khóc, cũng không lên tiếng, một mình ở đó cực kỳ bi thương, có vài vị phu nhân giàu có đi theo chồng tới tiến lên an ủi vài câu, nhưng bà vẫn coi như không nghe thấy, im lặng không lên tiếng, chắc do đau lòng quá độ.

“Mấy người đến đây làm gì?!” Ngôn Cử Trọng ngẩng đầu, nhìn đoàn người Tề Tuệ Phân.

Tề Tuệ Phân bất đắc dĩ nói, “Cho dù như thế nào, Hân Đồng ở nhà chúng tôi nhiều năm như vậy, thế nào cũng phải đi qua nhìn xem.”

“Cố phu nhân, bà đừng giả mù sa mưa như vậy, Hân Đồng nhà chúng tôi chết như thế nào, trong lòng bà biết rõ.” Ngôn Cử Trọng hừ lạnh, trên mặt khó coi nói không ra được.

“Không phải Hân Đồng làm ra chuyện kia, nào sẽ xuất hiện tình huống bây giờ…”

“Ở trên điện đường của con gái tôi, bà còn nói ra lời như vậy, bà muốn con gái tôi chết không nhắm mắt, không bao giờ yên nghỉ sao?! Bà rốt cuộc định làm gì?!” Ngôn Cử Trọng đột nhiên gầm lên giận dữ.

Tính tình lại kiềm chế nữa, trong một khắc kia đã phát ra thì không thể cứu vãn.

Nghĩ tới tất cả nguyên nhân là bởi vì người nhà họ Cố, bây giờ chỉ hận không thể bóp chết mấy người trước mặt!

Ngôn Cử Trọng nói khiến sảnh chính vô cùng yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook