Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 174: Chương 49.2

Ân Ngận Trạch

25/10/2018

“Sao tôi lại làm theo ý mình rồi hả?! Tôi làm theo ý mình khi nào! Dụ Lạc Vi sẽ khóc, tôi không thể khóc sao?! Tôi con mẹ nó đời này cũng chưa từng thấy một bạch liên hoa tuyệt thế như vậy, ở trước mặt người ta một vẻ sau lưng người ta một mặt, tôi con mẹ nó sống ba mươi năm, lần đầu tiên bị một con nhóc hai mươi hai tuổi chọc tức phát khóc, tôi con mẹ nó…” Nói tới phía sau, hốc mắt Trương Kiều Ân liền đỏ lên, sau đó nước mắt cũng từ trong hốc mắt tí tách rơi xuống.

Giống như bản thân cũng thật sự tức giận đến không có chỗ phát tiết, bị người hiểu lầm như vậy, giả bộ không được nữa, bật khóc.

Mọi người vừa nhìn Trương Kiều Ân cũng khóc, lập tức đều luống cuống, không biết nên nói gì.

Trương Kiều Ân này nhìn qua rõ ràng rất kiên cường, bình thường cũng không phải người đa sầu đa cảm, hơn nữa có lúc mọi người vui đùa quá trớn, cô đều không quan tâm, ấn tượng về cô của mọi người đều rất tốt, nhưng không biết vì sao, luôn không chào đón Dụ Lạc Vi như vậy!

Kiều Tịch Hoàn nhìn thế cục này, cũng hơi nhức đầu!

Cô đảo mắt nhìn về phía Milk nói, “Đi lấy hóa đơn, bữa này coi như tính trên đầu chị. Mấy người đưa Dụ Lạc Vi về, Trương Kiều Ân lưu lại, những người khác có thể đi trước.”

“Vâng.” Mọi người liền vội vàng gật đầu.

Tốp năm tốp ba chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi, tôi nhắc nhở một câu, chuyện ngày hôm nay chính là chuyện trong nội bộ chúng ta, tôi không hy vọng người trong những bộ phận khác biết!” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

“Vâng.” Mọi người liền vội vàng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn những người khác rời đi, nhìn trong mắt Dụ Lạc Vi lóe lên một cái chớp mắt ý định đạt được.

Dụ Lạc Vi đây là đang cố ý cô lập Trương Kiều Ân.

Hiện giờ Trương Kiều Ân là quản lý hạng mục, nếu như không chiếm được sự ủng hộ của mọi người, làm hạng mục này, từng bước khó khăn.

Tất cả mọi người lục tục rời đi, trong phòng bao cũng chỉ còn lại có Kiều Tịch Hoàn, Trương Kiều Ân và Milk.

Ba người ngồi trong phòng bao to như vậy, Trương Kiều Ân vẫn còn khóc, giống như cố gắng kiềm chế, vẫn còn đang khóc, dần dần biến thành âm thanh nức nở.

Kiều Tịch Hoàn và Milk ở bên cạnh yên tĩnh chờ cô ấy.

Qua ít nhất mười lăm phút, Trương Kiều Ân mới để cho mình hơi tỉnh táo lại, lau nước mắt, mím miệng, để cho mình bình tĩnh.



Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ của Trương Kiều Ân, nhịn không được nói: “Nếu như cô tín nhiệm tôi, liền nói với tôi, Dụ Lạc Vi rốt cuộc đã nói gì bên tai cô, khiến cho cô phản cảm như vậy, phản cảm đến mất đi lý trí rồi.”

Trương Kiều Ân cắn môi, hung hăng cắn môi, lại hồi lâu không nói nên lời một chữ.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ấy, mày nhíu lại thật chặt.

Trương Kiều Ân hít sâu, giống như không muốn che giấu điều gì, mở miệng nói, “Được, tôi nói cho hai người biết.”

Kiều Tịch Hoàn và Milk không nói gì, rất yên tĩnh.

“Đó là chuyện hoang đường khi tôi còn trẻ, lúc đầu tôi thích bạn trai của chị gái tôi, năm đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, vẫn có ý hâm mộ bạn trai của chị gái tôi, sau đó vào một lần say rượu, tôi liền len lén với bạn trai chị tôi… Lần đó vừa lúc bị chị tôi bắt gặp, chị tôi và bạn trai chị ấy chia tay, nhưng từ lần đó về sau không để ý tới tôi nữa. Mọi người trong nhà tôi cũng không tha thứ cho tôi, tôi cũng biết bản thân tôi không thể tha thứ, nhưng mà tôi thật sự vô cùng thích người đàn ông kia, tôi thậm chí vì anh ấy mà đoạn tuyệt với tất cả mọi người trong nhà, cuối cùng người đàn ông kia lại nói không yêu tôi, chuyện buổi tối hôm đó chỉ do say rượu phạm sai lầm, anh nói anh yêu vĩnh viễn là chị gái tôi, sau đó tôi rời đi, sau đó cũng qua không biết bao lâu, người đàn ông kia kết hôn với chị gái tôi, tôi liền chưa từng trở về. Thật ra thì đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn rất nỗ lực để cho mình đi ra khỏi ám ảnh này, đã từng rất buồn bực đến muốn tự sát! Cho nên tôi một mình xông xáo ở Thượng Hải, chính là muốn ở trong thành phố này sống cuộc sống hiện tại của tôi, không ai biết, sẽ không có ai chỉ chỉ chỏ chỏ. Cho tới bây giờ, tôi cho rằng chuyện cũ đã qua đã tan thành mây khói, nhưng không biết vì sao Dụ Lạc Vi biết được, cô ta nói tôi chính là con kỹ nữ, nói tôi quyến rũ bạn trai của chị gái mình, chính là đồ điếm thúi, bị thiên lôi đánh, bị dìm lồng heo!”

Nói đến đoạn sau, Trương Kiều Ân đã hỏng mất, nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng nói cũng vẫn luôn nghẹn ngào.

"Tôi biết rõ chuyện như vậy nói ra, chính là tôi khó xử, tôi không có mặt mũi gặp người! Hiện giờ Dụ Lạc Vi dùng chuyện này uy hiếp tôi, nói để cho tôi tự động từ chức chức vụ quản lý hạng mục, bằng không liền đưa chuyện này lên diễn đàn chính thức của Cố thị, đến lúc đó khiến mọi người mở to mắt xem xem tôi rốt cuộc là người như thế nào!" Trương Kiều Ân nói cắn răng nghiến lợi, "Em gái cô thật sự, quá đĩ điếm rồi, tôi thật sự chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào ghê tởm như vậy."

Kiều Tịch Hoàn không nói gì, hơi trầm mặc.

Milk cũng không biết làm sao, chỉ càng không ngừng an ủi Trương Kiều Ân.

“Ai mà không có chuyện lúc tuổi trẻ, chuyện này biết rõ sai rồi, sửa lại là được, xã hội này, chẳng lẽ còn không cho phép người ta phạm lỗi sao?!” Milk liên tục nói, “Chị đừng chọc tức thân thể mình.”

Trương Kiều Ân vẫn lau nước mắt, cả người vẫn còn sụp đổ đến không xong.

Kiều Tịch Hoàn dựa vào trên ghế ngồi.

Dụ Lạc Vi này, càng ngày càng không phải đèn đã cạn dầu.

Đầu tiên cô ta sao chép bản thiết kế của Trương Kiều Ân, tiếp theo đó bắt đầu ly gián quan hệ giữa Trương Kiều Ân và các đồng nghiệp, bây giờ bắt đầu uy hiếp không cho Trương Kiều Ân phụ trách hạng mục này, từng bước một , ngược lại nắm chặt tiết tấu.

Tiếp theo đó, chắc sẽ khiến Trương Kiều Ân giúp mình làm việc, hoặc là, nếu như Trương Kiều Ân không phục, sẽ đuổi Trương Kiều Ân ra khỏi Cố thị.



Khóe miệng mím chặt.

Phương thức như thế, không thể nghi ngờ là đặt bẫy cho cô.

Nếu như Trương Kiều Ân là người quật cường một chút, không nói ra chuyện của mình, cô cũng không có cách nào biết được Trương Kiều Ân rốt cuộc bị uy hiếp như thế nào, sẽ không biết nên đi ứng phó ra sao, đến cuối cùng, cho dù Trương Kiều Ân lựa chọn rời bỏ cô hay rời đi Cố thị, cũng tuyệt đối là chuyện không tốt đối với cô.

May mà.

Cô nhìn đèn treo bằng thủy tinh trên đỉnh đầu.

Trương Kiều Ân nói toàn bộ chuyện này ra cho cô.

Chung đụng giữa bọn họ còn chưa tới thời gian một tháng, dám nói chuyện bẩn thỉu nhất trong lòng mình ra cho cô nghe, ít nhất có thể biết được, người phụ nữ này tin tưởng và chân thành với mình, cho dù như thế nào, ít nhất để cho cô có thời gian sớm đi đề phòng những chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Nhưng mà.

Bây giờ cô quả thật không nghĩ ra biện pháp ứng đối.

Đối phương nắm giữ vũ khí trí mạng, đối với phụ nữ mà nói, bị người bộc lộ gièm pha trong quá khứ, không nói nhất định sẽ đi lên con đường tự sát, nhưng tuyệt đối không tốt hơn tự sát chút nào!

Cô nhíu mày.

“Quản lý Kiều.” Milk nhìn Kiều Tịch Hoàn không nói lời nào, không nhịn được gọi cô.

Trương Kiều Ân vẫn còn đang nức nở, cả người hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh, cũng không biết nhớ lại những chuyện quá khứ càng lúc càng đau lòng, hay bởi vì bị người phụ nữ Dụ Lạc Vi này uy hiếp, càng nghĩ càng không cam lòng, tóm lại, hoàn toàn rơi vào trạng thái sụp đổ.

“Trương Kiều Ân.” Kiều Tịch Hoàn mở miệng, quay đầu lại nói với cô ấy, “Lúc này cô tình nguyện thẳng thắn những chuyện này với tôi, tôi liền tuyệt đối sẽ không thể không giúp cô, cho nên tiếp theo cho dù tôi làm gì, cô đều theo phương thức của tôi có biết không? Tôi không dám cam đoan tôi có thể cho cô trăm phần trăm bảo vệ, nhưng mà tôi có thể cam kết, tôi sẽ cố hết sức lấy ra cố gắng lớn nhất của tôi, để cho cô đi từ trong bóng ma này ra!”

Hai mắt Trương Kiều Ân đẫm lệ mơ hồ nhìn Kiều Tịch Hoàn.

“Tin tưởng tôi.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Trương Kiều Ân hít mũi một cái, giọng nói cũng đã khàn khàn đến không xong, “Cô có cách gì? Hay là nói, tôi theo lời Dụ Lạc Vi nói, tự động buông bỏ hạng mục này. Tôi thật sự không cam lòng, thật sự, tôi rất muốn biểu hiện mình ở Cố thị, tôi cũng không muốn cô phụ kỳ vọng của cô đối với tôi! Nhưng mà bây giờ, tôi thật sự không thể ra sức, tôi thật sự không muốn chuyện trong quá khứ của mình bị người biết được, bị người chỉ chỏ, lúc trước ở trong gia tộc, bị ánh mắt như vậy làm tổn thương rất sâu, bây giờ tôi nhớ lại, đều cảm thấy mình bẩn thỉu, nửa đêm tôi thậm chí sẽ bị ác mộng làm thức tỉnh, tôi nằm mơ thấy mình bị người phỉ nhổ, tôi nằm mơ cũng thấy tôi thật sự bị bỏ vào lồng heo, sau đó nước chìm qua thân thể tôi, biết cũng đã không thể hô hấp…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook