Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 175: Chương 49.3
Ân Ngận Trạch
25/10/2018
Kiều Tịch Hoàn nhẹ
nhàng vỗ vỗ bả vai Trương Kiều Ân, “Cho tôi thời gian một buổi tối, sáng sớm ngày mai tôi trả lời cho cô. Tôi sẽ không để cho cô, lại trở lại
thế giới quá khứ kia.”
Trương Kiều Ân nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Vài ba lời của Kiều Tịch Hoàn khiến cho cô đột nhiên không khỏi rất yên tâm.
Cô cắn môi, gật đầu: “Tôi tin tưởng cô. Không biết vì sao, chính là rất tin tưởng cô. Trước kia tôi rất bội phục lãnh đạo cũ của mình Hoắc Tiểu Khê, tôi cảm thấy cô ấy rất có năng lực thủ đoạn rất lợi hại, hễ là hạng mục trên tay cô ấy đều có thể đơm hoa kết trái, thậm chí đặc sắc tuyệt luân, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy tôi bội phục cô hơn, bởi vì Hoắc Tiểu Khê chỉ biết xông về phía trước, có lúc thậm chí cảm thấy cô ấy giống như một cỗ máy, giống như không có tim, cũng không quá để ý cấp dưới đang làm gì. Nhưng cô không giống như vậy, cô không chỉ có năng lực giống như cô ấy, cô còn có tính người hơn cô ấy.”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, đột nhiên hơi buồn cười.
Cô đây là được biểu đương, hay bị phê bình.
Trước kia khi ở Hoàn Vũ, cô đối với bên ngoài thật sự rất điên cuồng, vì một hạng mục vắt hết óc, bất chấp tất cả, nhưng mà đối với bên trong… Cô thừa nhận về mặt quản lý nhân viên này cô thật sự thiếu sót nhiều lắm, cho nên khi Tề Lăng Phong tiếp quản Hoàn Vũ, mới có thể thuận lợi như vậy. Chỉ có một phần nhỏ nhân viên bị anh ta xa thải, cũng chỉ bởi vì, anh ta không thích mà thôi.
Cùng với có phục anh ta hay không, thật ra thì không liên quan.
Cô hít sâu cười một tiếng, nói với Trương Kiều Ân, “Tối nay trước hết đừng suy nghĩ gì, nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, ngày mai tôi cho cô đáp án.”
“Được.” Trương Kiều Ân gật đầu.
“Milk, em đưa Trương Kiều Ân vè.” Kiều Tịch Hoàn nói với Milk.
“Vâng.” Milk liền vội vàng gật đầu.
Ba người đi ra khỏi nhà hàng Vượng Giác.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ rời đi, một mình đi trên đường Thượng Hải ban đêm.
Thật ra thì suy nghĩ của cô hơi hỗn loạn.
Cô đột nhiên không nắm chắc có thể xử lý hoàn chỉnh tốt chuyện này, cô đi về phía bên ngoài, nằm sấp trên lan can nhìn tòa tháp Minh Châu Phương Đông, nhìn bóng phản chiếu lộng lẫy hoa mỹ lốm đốm nhiều điểm trên mặt sông Hoàng Phố, nhìn thành phố này, tất cả tồn tại đương nhiên.
(*) Tháp Minh Châu Phương Đông: Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông (東方明珠塔) là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc. Tháp nằm ở mũi bán đảo Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, bên sông Hoàng Phố, đối diện với Ngoại Than.
Gió mùa hè, mang theo chút ẩm ướt nóng ran.
Cô khẽ cau mày, mặc cho gió mùa hè thổi loạn tóc cô, phóng khoáng tự nhiên.
“Tách tách.” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng tách tách.
Cô quay đầu, nhìn một thanh niên hơn hai mươi tuổi cầm một máy ảnh SLR, thấy Kiều Tịch Hoàn đang nhìn mình, đi tới cười cười, “Cảm thấy cô rất đẹp, liền chụp.”
Kiều Tịch Hoàn cười cười.
Chủ nhân của thân thể này, quả thật rất đẹp.
Cô cũng coi như nhặt được bảo bối.
“Có thể cho số điện thoại không? Hoặc là email, quay đầu lại tôi gửi hình qua cho cô.”
“Mặc dù tôi chưa từng một lần trải qua phương thức bắt chuyện này, nhưng trên ti vi đã từng thấy nhiều cũng cảm thấy có phần không được cao minh.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Nếu cậu thích liền giữ lại đi, tôi không có hứng thú.” Sau đó hơi lạnh nhạt rời đi.
Cậu thanh niên nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng chỉ cười cười.
Kiều Tịch Hoàn gọi một chiếc taxi, đi về đại viện nhà họ Cố.
Có lúc hóng gió một chút để cho mình hơi thả lỏng một chút, cũng không thể mang đến cho cô bất cứ linh cảm nào, cô sẽ chỉ cảm thấy lãng phí thời gian.
Cô khôi phục tâm tình của mình, trở lại biệt thự.
Giờ phút này biệt thự đã yên tĩnh, ánh đèn hoàng hôn yên tĩnh chiếu sáng, chiếu lên cả biệt thự hoàn toàn ấm áp.
Cô trở lại phòng ngủ của Cố Tử Thần.
Cô cho rằng Cố Tử Thần đã ngủ, nhất định hiện giờ không còn sớm, theo phong cách làm việc và nghỉ ngơi của anh, chắc đã ngủ.
Nhưng giờ phút này, anh ngồi trước máy vi tính, ngón tay thon dài, vẫn còn đang nhảy lên.
Cô nhíu nhíu chân mày, “Đã trễ thế này, còn chưa ngủ?”
Cố Tử Thần không nói gì, vẫn nhìn về phía máy tính, lạnh lùng nói, “Đi tắm.”
Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời, hiện giờ tâm tình không quá tốt, không rảnh cãi vã với Cố đại thiếu, thuận theo đi phòng để quần áo lựa một bộ quần áo, sau đó đi phòng tắm tắm sạch thân thể của mình.
Thời gian cô tắm không lâu, thậm chí rất nhiều khi chính là thời gian hai ba cái, nhanh chóng kết thúc chiến đấu.
Cô làm khô tóc, ra ngoài, nhìn Cố Tử Thần đã ngồi nghiêng trên giường.
Sau khi Kiều Tịch Hoàn làm quy củ cho bản thân, nằm ở bên cạnh anh, sau đó như thế nào cũng không ngủ được.
Ngày mai cô phải làm sao, mới có thể khiến Trương Kiều Ân không bị tổn thương, cũng có thể đạt tới mục đích của mình?!
Gian phòng đột nhiên tối đi, Cố Tử Thần tắt đèn, giữ lại một tia sáng rất mỏng.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, trở người, lăn lộn khó ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, trong phòng vang lên giọng nói của Cố Tử Thần, “Cô phải bao lâu mới ngủ?”
Giọng nói ôn hòa, không có giận dữ như trước kia.
“Không ngủ được, sự tình quá nhiều.” Kiều Tịch Hoàn nói, nhiều sự tình đến mức, khiến cho cô mất ngủ.
Trong khoảng thời gian này, để cho cô cảm nhận được, áp lực chưa từng có.
Kiếp trước, mình chưa từng như vậy.
Bởi vì mình vào kiếp trước, chỉ cần suy tĩnh làm như thế nào để lấy được hạng mục là được, chưa bao giờ cần suy tính, bên cạnh có bao nhiêu người làm trở ngại bước chân của cô, có bao nhiêu người đang âm thầm làm tính toán, cô vẫn cảm thấy, người ở bên cạnh cô, đều là người ủng hộ cô.
Cô quá tự đại, quá kiêu ngạo, có tự cho là đúng!
Cho nên đến kiếp này, cô nhận dạy dỗ, thận trọng.
Cho nên đến kiếp này, cô cảm thấy hơi mệt chút.
Mệt mỏi chưa từng có.
“Sự tình gì?” Cố Tử Thần hỏi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Nói anh cũng không hiểu.”
“Không nói sao cô biết.” Cố Tử Thần gằn từng tiếng.
Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc, khẽ nâng đầu lên, nhìn Cố Tử Thần giờ phút này nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh.
“Nếu như không nói thì thôi.” Cố Tử Thần lật người.
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Người đàn ông này.
Kiều Tịch Hoàn nằm xuống, hơi không thoải mái xoay mông về phía anh, sau đó hơi kích động như thế nào cũng không ngủ được.
Lăn lộn như vậy thật lâu, đột nhiên nhảy dựng lên từ trên giường, “Nói với anh cũng không sao, dù sao em cũng không ngủ được, có người nói chuyện cũng tốt.”
Cố Tử Thần mở mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Người phụ nữ này làm bất cứ chuyện gì đều cần hùng hùng hổ hổ như vậy sao?!
Sắc mặt anh không được tốt lắm, túm lấy chăn bị Kiều Tịch Hoàn kéo ra, sau đó giống như rất tự nhiên, cũng đắp lên trên người cho Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn không chú ý tới những chi tiết này, cô nhìn Cố Tử thần nói, “Hôm nay một nhân viên của em bị người uy hiếp rồi, em muốn bảo vệ cô ấy nhưng mà em phát hiện thế lực của em chưa đủ! Em không nghĩ ra biện pháp chu toàn bảo vệ cho cô ấy. Hơn nữa cuối cùng em cảm thấy người uy hiếp cô ấy, sau lưng có người cố ý chỉ điểm, hiện giờ em không biết là ai?! Bởi vì ai cũng hoài nghi, nhưng lại ai cũng không xác định, hiện giờ cả người rất kích động. Mà em bây giờ, vẫn còn muốn làm ra thành tích, bởi vì có nhiều món đồ muốn có được, em không thể buông tha.”
Kiều Tịch Hoàn nói một hơi, chọn đơn giản nói xong.
Cô nhìn vẻ mặt không hề có cảm xúc của Cố Tử Thần, suy nghĩ một chút, “Có phải em nói hơi khó hiểu không.”
Cố Tử Thần giật giật chân mày, “Cô nói hơi khó hiểu.”
“Vậy em lặp lại chi tiết một lần nữa.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Không cần.” Cố Tử Thần trực tiếp cự tuyệt, sau đó chân mày hơi căng, giống như đang suy nghĩ.
Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Cố Tử Thần, cau chân mày lại.
Một giây hai giây.
Một phút hai phút.
Mười phút hai mươi phút.
Được rồi.
Kiều Tịch Hoàn thừa nhận mình bị Cố Tử Thần đùa cợt.
Kiều Tịch Hoàn thừa nhận mình là con ngốc mới có thể tin tưởng Cố Tử Thần thật sự sẽ giúp cô.
Cả không gian yên tĩnh, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy tức giận đến phát điên, cô khống chế tâm tình của mình, chuẩn bị lật người ngủ, sau đó sẽ không để ý tới người đàn ông này nữa, không bao giờ ôm bất cứ hy vọng nào với người đàn ông này nữa, cũng không cần đần độn ngu si cảm thấy người đàn ông này đang đứng về phía mình, cũng có lẽ sẽ là chỗ dựa vào của mình…
“Đầu tiên tìm ra người chỉ điểm sau lưng.” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn giật bắn người.
Lại hồi lâu cũng không phản ứng lại.
Trương Kiều Ân nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Vài ba lời của Kiều Tịch Hoàn khiến cho cô đột nhiên không khỏi rất yên tâm.
Cô cắn môi, gật đầu: “Tôi tin tưởng cô. Không biết vì sao, chính là rất tin tưởng cô. Trước kia tôi rất bội phục lãnh đạo cũ của mình Hoắc Tiểu Khê, tôi cảm thấy cô ấy rất có năng lực thủ đoạn rất lợi hại, hễ là hạng mục trên tay cô ấy đều có thể đơm hoa kết trái, thậm chí đặc sắc tuyệt luân, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy tôi bội phục cô hơn, bởi vì Hoắc Tiểu Khê chỉ biết xông về phía trước, có lúc thậm chí cảm thấy cô ấy giống như một cỗ máy, giống như không có tim, cũng không quá để ý cấp dưới đang làm gì. Nhưng cô không giống như vậy, cô không chỉ có năng lực giống như cô ấy, cô còn có tính người hơn cô ấy.”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, đột nhiên hơi buồn cười.
Cô đây là được biểu đương, hay bị phê bình.
Trước kia khi ở Hoàn Vũ, cô đối với bên ngoài thật sự rất điên cuồng, vì một hạng mục vắt hết óc, bất chấp tất cả, nhưng mà đối với bên trong… Cô thừa nhận về mặt quản lý nhân viên này cô thật sự thiếu sót nhiều lắm, cho nên khi Tề Lăng Phong tiếp quản Hoàn Vũ, mới có thể thuận lợi như vậy. Chỉ có một phần nhỏ nhân viên bị anh ta xa thải, cũng chỉ bởi vì, anh ta không thích mà thôi.
Cùng với có phục anh ta hay không, thật ra thì không liên quan.
Cô hít sâu cười một tiếng, nói với Trương Kiều Ân, “Tối nay trước hết đừng suy nghĩ gì, nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, ngày mai tôi cho cô đáp án.”
“Được.” Trương Kiều Ân gật đầu.
“Milk, em đưa Trương Kiều Ân vè.” Kiều Tịch Hoàn nói với Milk.
“Vâng.” Milk liền vội vàng gật đầu.
Ba người đi ra khỏi nhà hàng Vượng Giác.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ rời đi, một mình đi trên đường Thượng Hải ban đêm.
Thật ra thì suy nghĩ của cô hơi hỗn loạn.
Cô đột nhiên không nắm chắc có thể xử lý hoàn chỉnh tốt chuyện này, cô đi về phía bên ngoài, nằm sấp trên lan can nhìn tòa tháp Minh Châu Phương Đông, nhìn bóng phản chiếu lộng lẫy hoa mỹ lốm đốm nhiều điểm trên mặt sông Hoàng Phố, nhìn thành phố này, tất cả tồn tại đương nhiên.
(*) Tháp Minh Châu Phương Đông: Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông (東方明珠塔) là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc. Tháp nằm ở mũi bán đảo Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, bên sông Hoàng Phố, đối diện với Ngoại Than.
Gió mùa hè, mang theo chút ẩm ướt nóng ran.
Cô khẽ cau mày, mặc cho gió mùa hè thổi loạn tóc cô, phóng khoáng tự nhiên.
“Tách tách.” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng tách tách.
Cô quay đầu, nhìn một thanh niên hơn hai mươi tuổi cầm một máy ảnh SLR, thấy Kiều Tịch Hoàn đang nhìn mình, đi tới cười cười, “Cảm thấy cô rất đẹp, liền chụp.”
Kiều Tịch Hoàn cười cười.
Chủ nhân của thân thể này, quả thật rất đẹp.
Cô cũng coi như nhặt được bảo bối.
“Có thể cho số điện thoại không? Hoặc là email, quay đầu lại tôi gửi hình qua cho cô.”
“Mặc dù tôi chưa từng một lần trải qua phương thức bắt chuyện này, nhưng trên ti vi đã từng thấy nhiều cũng cảm thấy có phần không được cao minh.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Nếu cậu thích liền giữ lại đi, tôi không có hứng thú.” Sau đó hơi lạnh nhạt rời đi.
Cậu thanh niên nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng chỉ cười cười.
Kiều Tịch Hoàn gọi một chiếc taxi, đi về đại viện nhà họ Cố.
Có lúc hóng gió một chút để cho mình hơi thả lỏng một chút, cũng không thể mang đến cho cô bất cứ linh cảm nào, cô sẽ chỉ cảm thấy lãng phí thời gian.
Cô khôi phục tâm tình của mình, trở lại biệt thự.
Giờ phút này biệt thự đã yên tĩnh, ánh đèn hoàng hôn yên tĩnh chiếu sáng, chiếu lên cả biệt thự hoàn toàn ấm áp.
Cô trở lại phòng ngủ của Cố Tử Thần.
Cô cho rằng Cố Tử Thần đã ngủ, nhất định hiện giờ không còn sớm, theo phong cách làm việc và nghỉ ngơi của anh, chắc đã ngủ.
Nhưng giờ phút này, anh ngồi trước máy vi tính, ngón tay thon dài, vẫn còn đang nhảy lên.
Cô nhíu nhíu chân mày, “Đã trễ thế này, còn chưa ngủ?”
Cố Tử Thần không nói gì, vẫn nhìn về phía máy tính, lạnh lùng nói, “Đi tắm.”
Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời, hiện giờ tâm tình không quá tốt, không rảnh cãi vã với Cố đại thiếu, thuận theo đi phòng để quần áo lựa một bộ quần áo, sau đó đi phòng tắm tắm sạch thân thể của mình.
Thời gian cô tắm không lâu, thậm chí rất nhiều khi chính là thời gian hai ba cái, nhanh chóng kết thúc chiến đấu.
Cô làm khô tóc, ra ngoài, nhìn Cố Tử Thần đã ngồi nghiêng trên giường.
Sau khi Kiều Tịch Hoàn làm quy củ cho bản thân, nằm ở bên cạnh anh, sau đó như thế nào cũng không ngủ được.
Ngày mai cô phải làm sao, mới có thể khiến Trương Kiều Ân không bị tổn thương, cũng có thể đạt tới mục đích của mình?!
Gian phòng đột nhiên tối đi, Cố Tử Thần tắt đèn, giữ lại một tia sáng rất mỏng.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, trở người, lăn lộn khó ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, trong phòng vang lên giọng nói của Cố Tử Thần, “Cô phải bao lâu mới ngủ?”
Giọng nói ôn hòa, không có giận dữ như trước kia.
“Không ngủ được, sự tình quá nhiều.” Kiều Tịch Hoàn nói, nhiều sự tình đến mức, khiến cho cô mất ngủ.
Trong khoảng thời gian này, để cho cô cảm nhận được, áp lực chưa từng có.
Kiếp trước, mình chưa từng như vậy.
Bởi vì mình vào kiếp trước, chỉ cần suy tĩnh làm như thế nào để lấy được hạng mục là được, chưa bao giờ cần suy tính, bên cạnh có bao nhiêu người làm trở ngại bước chân của cô, có bao nhiêu người đang âm thầm làm tính toán, cô vẫn cảm thấy, người ở bên cạnh cô, đều là người ủng hộ cô.
Cô quá tự đại, quá kiêu ngạo, có tự cho là đúng!
Cho nên đến kiếp này, cô nhận dạy dỗ, thận trọng.
Cho nên đến kiếp này, cô cảm thấy hơi mệt chút.
Mệt mỏi chưa từng có.
“Sự tình gì?” Cố Tử Thần hỏi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Nói anh cũng không hiểu.”
“Không nói sao cô biết.” Cố Tử Thần gằn từng tiếng.
Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc, khẽ nâng đầu lên, nhìn Cố Tử Thần giờ phút này nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh.
“Nếu như không nói thì thôi.” Cố Tử Thần lật người.
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Người đàn ông này.
Kiều Tịch Hoàn nằm xuống, hơi không thoải mái xoay mông về phía anh, sau đó hơi kích động như thế nào cũng không ngủ được.
Lăn lộn như vậy thật lâu, đột nhiên nhảy dựng lên từ trên giường, “Nói với anh cũng không sao, dù sao em cũng không ngủ được, có người nói chuyện cũng tốt.”
Cố Tử Thần mở mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Người phụ nữ này làm bất cứ chuyện gì đều cần hùng hùng hổ hổ như vậy sao?!
Sắc mặt anh không được tốt lắm, túm lấy chăn bị Kiều Tịch Hoàn kéo ra, sau đó giống như rất tự nhiên, cũng đắp lên trên người cho Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn không chú ý tới những chi tiết này, cô nhìn Cố Tử thần nói, “Hôm nay một nhân viên của em bị người uy hiếp rồi, em muốn bảo vệ cô ấy nhưng mà em phát hiện thế lực của em chưa đủ! Em không nghĩ ra biện pháp chu toàn bảo vệ cho cô ấy. Hơn nữa cuối cùng em cảm thấy người uy hiếp cô ấy, sau lưng có người cố ý chỉ điểm, hiện giờ em không biết là ai?! Bởi vì ai cũng hoài nghi, nhưng lại ai cũng không xác định, hiện giờ cả người rất kích động. Mà em bây giờ, vẫn còn muốn làm ra thành tích, bởi vì có nhiều món đồ muốn có được, em không thể buông tha.”
Kiều Tịch Hoàn nói một hơi, chọn đơn giản nói xong.
Cô nhìn vẻ mặt không hề có cảm xúc của Cố Tử Thần, suy nghĩ một chút, “Có phải em nói hơi khó hiểu không.”
Cố Tử Thần giật giật chân mày, “Cô nói hơi khó hiểu.”
“Vậy em lặp lại chi tiết một lần nữa.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Không cần.” Cố Tử Thần trực tiếp cự tuyệt, sau đó chân mày hơi căng, giống như đang suy nghĩ.
Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Cố Tử Thần, cau chân mày lại.
Một giây hai giây.
Một phút hai phút.
Mười phút hai mươi phút.
Được rồi.
Kiều Tịch Hoàn thừa nhận mình bị Cố Tử Thần đùa cợt.
Kiều Tịch Hoàn thừa nhận mình là con ngốc mới có thể tin tưởng Cố Tử Thần thật sự sẽ giúp cô.
Cả không gian yên tĩnh, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy tức giận đến phát điên, cô khống chế tâm tình của mình, chuẩn bị lật người ngủ, sau đó sẽ không để ý tới người đàn ông này nữa, không bao giờ ôm bất cứ hy vọng nào với người đàn ông này nữa, cũng không cần đần độn ngu si cảm thấy người đàn ông này đang đứng về phía mình, cũng có lẽ sẽ là chỗ dựa vào của mình…
“Đầu tiên tìm ra người chỉ điểm sau lưng.” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn giật bắn người.
Lại hồi lâu cũng không phản ứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.