Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 176: Chương 49.4
Ân Ngận Trạch
25/10/2018
Không nhận được đáp lại của Kiều Tịch Hoàn, Cố Tử Thần lặp lại, “Tìm ra người chỉ điểm sau lưng kia, đúng bệnh bốc thuốc.”
“Làm sao tìm ra được?” Kiều Tịch Hoàn điều chỉnh tâm tình của mình hỏi.
“Tương kế tựu kế.” Cố Tử Thần nói.
"Tương kế tựu kế?" Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Tương kế tựu kế.
Thuận theo.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, "Nhưng thời gian hạng mục rất gấp.”
"Hạng mục thiếu mất một người, cô liền làm không được?" Cố Tử Thần nhướng mày.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên, hiểu ra.
Cô hoàn toàn để cho mình đi vào ngõ cụt rồi!
Cô vốn ăn sâu bén rễ nghĩ rằng để Trương Kiều Ân phát huy toàn bộ khả năng của mình trong hạng mục này, nhanh chóng chọn nâng cô ấy lên, hoàn toàn không nghĩ tới, lần này không có cơ hội còn lần sau, vốn không cấp bách như mình tưởng tượng! Hơn nữa nếu như cô làm trợ lý tổng giám đốc, cơ hội để nhân viên phát triển nhiều hơn, cô cũng không cảm thấy Trương Kiều Ân là người như vậy, một chút cũng không chịu được đả kích!
Đột nhiên hiểu ra như vậy.
Tâm tình cả người Kiều Tịch Hoàn lập tức sáng suốt lên.
Cô nhìn Cố Tử Thần, nhìn sắc mặt vẫn không có cảm xúc gì của anh, khóe miệng cười một tiếng, “Cố đại thiếu, anh chuẩn bị để em cảm tạ anh như thế nào?”
Cố Tử Thần nhìn cô.
Không phải là ảo giác của mình đi.
Cô giống như nhìn thấy bên môi Cố Tử Thần rõ ràng nâng lên độ cong.
Thứ hàng này, đang vui mừng. dfienddn lieqiudoon
Cố Tử Thần giống như phát hiện ra ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn, lật người, đưa lưng về phía cô, giọng nói cũng ôn hòa, “Đừng gây phiền toái cho tôi là được.”
“Như vậy sao được!” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.
Cố Tử Thần nhíu chặt mày.
“A, không đúng, ý em là sao chỉ có ngần ấy yêu cầu.” Kều Tịch Hoàn híp mắt bò tới bên kia Cố Tử Thần, nằm ở bên cạnh anh, mặt đối mặt nhìn anh, “Anh nếu không ghét bỏ, em bằng lòng lấy thân báo đáp.”
Sắc mặt Cố Tử Thần hơi thay đổi.
Kiều Tịch Hoàn cười đến rất rực rỡ, nhìn sắc mặt của Cố Tử Thần, có thể cảm nhận được một chút viền tai hơi ửng đỏ của anh, cả người vui mừng đến không xong, trong miệng rất kiêu ngạo nói, “Sớm muộn gì cũng là của chị đây, để cho anh dè dặt nhiều một chút.”
Sau đó lật người, bản thân trở lại bên kia, tự nhiên ôm hông của anh, ngủ.
Lần đầu tiên cảm nhận được người đàn ông này còn rất dịu dàng.
Dịu dàng…
Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có phần, mập mờ, không nói được.
Cố Tử Thần cảm nhận được nhiệt độ thân thể Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng vốn mím chạt với nhau thành đường cong, dần dần lại nhếch lên một chút.
Anh cảm thấy.
Kiều Tịch Hoàn rất thông minh.
Một chút lập tức thông suốt
Người phụ nữ này quả nhiên không phải là Kiều Tịch Hoàn đó rồi.
Không phải Kiều Tịch Hoàn, vậy là ai?!
Có liên quan gì tới Hoàn Vũ sao?!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng sớm hôm sau.
Hôm nay thời tiết vẫn vô cùng sáng sủa, ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu rọi vào, rõ ràng chính là vẻ sức sống dồi dào!
Kiều Tịch Hoàn sảng khoái tinh thần rời giường.
Cố Tử Thần người kia cũng không biết đi đâu, vốn còn định cho anh một cái kiss rời giường thật to, thật mất hứng!
Cô thay bộ đồ công sở, ra cửa.
Vũ Đại lái xe con đã đậu ở cửa.
Kiều Tịch Hoàn ngồi vào, Vũ Đại lái xe rời đi.
Hôm nay tinh thần của Vũ Đại cũng không quá tốt, cho dù nhìn qua vẫn có dáng vẻ rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhíu sâu chân mày, “Tối hôm qua cô làm cái gì?”
Vũ Đại ngây ngốc, cười cười, “Lực quan sát của cô ngược lại kinh người.”
“Tôi bình thường đều quan sát rất chi tiết người tương đối quan trọng bên cạnh. Cho nên đừng mong phản bội tôi, hỏa nhãn kim tinh của tôi vừa liếc đã thấy.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc nói.
Vũ Đại bất đắc dĩ nhún vai, “Cô cũng không có gì đáng giá để tôi phản bội sau lưng.”
“…” Kiều Tịch Hoàn bị đả kích rồi.
Đây rõ ràng đã nói ra, thân phận của cô còn chưa đủ cao.
Người phụ nữ này!
Kiều Tịch Hoàn cắn răng.
Vũ Đại nhướng nhướng mày, nói, “Tối hôm qua đi xem một người bạn đua xe, sau đó ăn cơm với mấy người bạn cũ, chơi đến hơi trễ.”
“Bạn bè, bạn cũ?” Kiều Tịch Hoàn cau mày, “Cô có bạn bè khi nào?”
“…” Vũ Đại mím môi, “Tôi cũng không phải người máy.”
“Được rồi, lúc nào cô giới thiệu bạn bè của cô cho tôi biết, có phải đều là nhân vật đánh nhau lợi hại không.” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Cô có tôi còn chưa đủ?” Vũ Đại nhướng mày.
“Đương nhiên không đủ, thân phận của tôi đây, cần nhiều thêm mấy vệ sĩ.” Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên.
Vũ Đại không nhịn được cười.
Thân phận này?!
Kiều Tịch Hoàn nhìn nụ cười của cô ấy, cả người cũng không tốt.
Móa, cô trước kia bảo vệ là tổng thống quốc gia à, lại khinh thường bà đây như vậy!
Hai người cs một đường cố ý tranh hơn thua như vậy đến tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đi vào phòng làm việc của mình.
Milk ngồi ở cửa đang chuẩn bị theo vào thì Kiều Tịch Hoàn nói thẳng, “Gọi Trương Kiều Ân đi vào.”
“Vâng.” Milk liền vội vàng gật đầu.
Một buổi tối quản lý Kiều đã nghĩ ra idea tốt gì rồi sao?!
Lại nói đêm hôm qua cô cũng nghĩ thật lâu, nghĩ tới mình có thể phân ưu giải nạn gì giúp quản lý Kiều hay không, được rồi, kết quả chính là, cô để cho mình ngủ mất, hết đường xoay xở.
Quản lý Kiều thật sự quá tuyệt vời!
Cô lại bội phục sát đất!
Kiều Tịch Hoàn vừa mới ngồi xuống, Trương Kiều Ân liền gõ cửa đi vào.
Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ấy, ý bảo cô ấy ngồi chỗ đối diện mình.
“Trương Kiều Ân, cô có bằng lòng chủ động buông bỏ quản lý hạng mục lần này không?” Kiều Tịch Hoàn nói.
Trương Kiều Ân cắn cắn môi.
Trên khuôn mặt vốn có chút mong đợi, trong nháy mắt liền mất mát.
Vẫn chỉ có thể như vậy sao?!
Cô khép hờ mắt, “Nghe quản lý Kiều sắp xếp.”
“Như vậy lần này cô liền chính thức tự mình trình đơn xin, lấy nguyên nhân bản htaan chủ động buông bỏ chức quản lý hạng mục lần này.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.
Trương Kiều Ân gật đầu, “Được, tôi lập tức đi viết.”
“Chờ một chút.” Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ấy, “Trương Kiều Ân, tôi để cho bỏ qua chức quản lý hạng mục lần này, còn có chuyện quan trọng hơn muốn cô hoàn thành giúp tôi.”
Trương Kiều Ân buồn bực, chớp mắt.
“Vàng sớm muộn gì cũng sẽ sáng lên, cô không cần nóng lòng trong lúc nhất thời, tôi có thể nói rõ cho cô biết, cô là nhân tài tôi xem trọng, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay cô.”
Nhận được khẳng định của lãnh đạo, tâm tình Trương Kiều Ân tự nhiên khá hơn vừa rồi nhiều, cô vốn chính là muốn làm ra thành tích, một mặt vì thực hiện giá trị của mình, một mặt khác chính là không muốn cô phụ kỳ vọng của quản lý Kiều đối với cô, vừa nghe nói như thế, cả người cũng hơi yên tâm, vội vàng đồng ý, “Dạ, tôi sẽ không cô phụ quản lý Kiều.”
“Như vậy, tiếp theo cô cứ dựa theo tôi nói mà làm, kết quả cuối cùng như thế nào, chúng ta trước làm lại nói!” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ, nói chi tiết tỉ mỉ kế hoạch của cô cho Trương Kiều Ân.
Mười phút trôi qua.
Kiều Tịch Hoàn đứng lên, vỗ vỗ bả vai Trương Kiều Ân, “Tiếp theo, chỉ nhìn cô đó.”
Trương Kiều Ân cắn môi, gật mạnh đầu, “Quản lý Kiều, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
“Ừ, vậy cô đi ra ngoài trước, lập tức đánh đơn xin rút cho tôi, sau đó gọi Dụ Lạc Vi vào.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng.” Trương Kiều Ân đi ra ngoài.
“Chị, chị tìm em.”
“Ngồi đi.” Kiều Tịch Hoàn có vẻ dịu dàng chút.
Dụ Lạc Vi nghe lời ngồi đối diện Kiều Tịch Hoàn, “Chị tìm em có chuyện gì?”
“Lạc Vi, tối ngày hôm qua chuyện của cô và Trương Kiều Ân, biết phía cô có chút uất ức, nhưng kinh doanh chính là như vậy, nén giận, mới có thể sinh tồn.” Kiều Tịch Hoàn tình ý sâu xa.
Dụ Lạc Vi bàng quan cười nói, “Chị, em không phải người hẹp hòi như vậy.”
“Nếu như vậy, tôi cũng không muốn nói nhiều. Mới vừa rồi Trương Kiều Ân đột nhiên nói muốn buông bỏ chức vụ quản lý hạng mục, tôi cảm thấy tính cách của cô ấy quả thật cũng không quá thích hợp để đảm nhiệm.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ, ánh mắt vô tình hay cố ý quan sát Dụ Lạc Vi.
Dụ Lạc Vi nhìn qua rất kinh ngạc, trong đáy mắt lại thoáng qua một tia tà ác.
Cô vội vàng nói, “Làm sao có thể, không phải chị ấy làm vô cùng tốt sao?”
“Chúng ta không đánh giá nhân phẩm của cô ấy. Tôi nghĩ, nếu Trương Kiều Ân không làm, nên lần nữa tìm quản lý hạng mục, ban đầu ý tưởng thiết kế của cô và cô ấy giống nhau, lát nữa tôi sẽ đi tìm chủ tịch, sẽ cố hết sức đề cử cô.”
“Có thật không?” Dụ Lạc Vi khó che giấu hưng phấn, bỗng nhiên lại cảm thấy mình biểu hiện quá rõ ràng, nhỏ giọng nói, “Như vậy không tốt đâu.”
“Không có gì không tốt, kinh doanh chính là như vậy, người có năng lực sinh tồn.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Dụ Lạc Vi cũng sẽ không chậm trễ, “Vâng, nghe chị.”
“Được rồi, cô đi ra ngoài chuẩn bị một chút đi, bây giờ tôi phải đi tìm chủ tịch.”
“Cám ơn chị.” Dụ Lạc Vi liền vội vàng gật đầu, đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Dụ Lạc Vi.
Con cá nhỏ mắc câu, thật ra không khó.
Khóe miệng cười một tiếng xấu xa, tròng mắt cô chuyển một cái. Đưa tay cầm tài liệu lên, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ.
Lần này, còn phải dựa vào Cố Diệu Kỳ giúp một tay, mới được!
“Làm sao tìm ra được?” Kiều Tịch Hoàn điều chỉnh tâm tình của mình hỏi.
“Tương kế tựu kế.” Cố Tử Thần nói.
"Tương kế tựu kế?" Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Tương kế tựu kế.
Thuận theo.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, "Nhưng thời gian hạng mục rất gấp.”
"Hạng mục thiếu mất một người, cô liền làm không được?" Cố Tử Thần nhướng mày.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên, hiểu ra.
Cô hoàn toàn để cho mình đi vào ngõ cụt rồi!
Cô vốn ăn sâu bén rễ nghĩ rằng để Trương Kiều Ân phát huy toàn bộ khả năng của mình trong hạng mục này, nhanh chóng chọn nâng cô ấy lên, hoàn toàn không nghĩ tới, lần này không có cơ hội còn lần sau, vốn không cấp bách như mình tưởng tượng! Hơn nữa nếu như cô làm trợ lý tổng giám đốc, cơ hội để nhân viên phát triển nhiều hơn, cô cũng không cảm thấy Trương Kiều Ân là người như vậy, một chút cũng không chịu được đả kích!
Đột nhiên hiểu ra như vậy.
Tâm tình cả người Kiều Tịch Hoàn lập tức sáng suốt lên.
Cô nhìn Cố Tử Thần, nhìn sắc mặt vẫn không có cảm xúc gì của anh, khóe miệng cười một tiếng, “Cố đại thiếu, anh chuẩn bị để em cảm tạ anh như thế nào?”
Cố Tử Thần nhìn cô.
Không phải là ảo giác của mình đi.
Cô giống như nhìn thấy bên môi Cố Tử Thần rõ ràng nâng lên độ cong.
Thứ hàng này, đang vui mừng. dfienddn lieqiudoon
Cố Tử Thần giống như phát hiện ra ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn, lật người, đưa lưng về phía cô, giọng nói cũng ôn hòa, “Đừng gây phiền toái cho tôi là được.”
“Như vậy sao được!” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.
Cố Tử Thần nhíu chặt mày.
“A, không đúng, ý em là sao chỉ có ngần ấy yêu cầu.” Kều Tịch Hoàn híp mắt bò tới bên kia Cố Tử Thần, nằm ở bên cạnh anh, mặt đối mặt nhìn anh, “Anh nếu không ghét bỏ, em bằng lòng lấy thân báo đáp.”
Sắc mặt Cố Tử Thần hơi thay đổi.
Kiều Tịch Hoàn cười đến rất rực rỡ, nhìn sắc mặt của Cố Tử Thần, có thể cảm nhận được một chút viền tai hơi ửng đỏ của anh, cả người vui mừng đến không xong, trong miệng rất kiêu ngạo nói, “Sớm muộn gì cũng là của chị đây, để cho anh dè dặt nhiều một chút.”
Sau đó lật người, bản thân trở lại bên kia, tự nhiên ôm hông của anh, ngủ.
Lần đầu tiên cảm nhận được người đàn ông này còn rất dịu dàng.
Dịu dàng…
Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có phần, mập mờ, không nói được.
Cố Tử Thần cảm nhận được nhiệt độ thân thể Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng vốn mím chạt với nhau thành đường cong, dần dần lại nhếch lên một chút.
Anh cảm thấy.
Kiều Tịch Hoàn rất thông minh.
Một chút lập tức thông suốt
Người phụ nữ này quả nhiên không phải là Kiều Tịch Hoàn đó rồi.
Không phải Kiều Tịch Hoàn, vậy là ai?!
Có liên quan gì tới Hoàn Vũ sao?!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng sớm hôm sau.
Hôm nay thời tiết vẫn vô cùng sáng sủa, ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu rọi vào, rõ ràng chính là vẻ sức sống dồi dào!
Kiều Tịch Hoàn sảng khoái tinh thần rời giường.
Cố Tử Thần người kia cũng không biết đi đâu, vốn còn định cho anh một cái kiss rời giường thật to, thật mất hứng!
Cô thay bộ đồ công sở, ra cửa.
Vũ Đại lái xe con đã đậu ở cửa.
Kiều Tịch Hoàn ngồi vào, Vũ Đại lái xe rời đi.
Hôm nay tinh thần của Vũ Đại cũng không quá tốt, cho dù nhìn qua vẫn có dáng vẻ rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhíu sâu chân mày, “Tối hôm qua cô làm cái gì?”
Vũ Đại ngây ngốc, cười cười, “Lực quan sát của cô ngược lại kinh người.”
“Tôi bình thường đều quan sát rất chi tiết người tương đối quan trọng bên cạnh. Cho nên đừng mong phản bội tôi, hỏa nhãn kim tinh của tôi vừa liếc đã thấy.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc nói.
Vũ Đại bất đắc dĩ nhún vai, “Cô cũng không có gì đáng giá để tôi phản bội sau lưng.”
“…” Kiều Tịch Hoàn bị đả kích rồi.
Đây rõ ràng đã nói ra, thân phận của cô còn chưa đủ cao.
Người phụ nữ này!
Kiều Tịch Hoàn cắn răng.
Vũ Đại nhướng nhướng mày, nói, “Tối hôm qua đi xem một người bạn đua xe, sau đó ăn cơm với mấy người bạn cũ, chơi đến hơi trễ.”
“Bạn bè, bạn cũ?” Kiều Tịch Hoàn cau mày, “Cô có bạn bè khi nào?”
“…” Vũ Đại mím môi, “Tôi cũng không phải người máy.”
“Được rồi, lúc nào cô giới thiệu bạn bè của cô cho tôi biết, có phải đều là nhân vật đánh nhau lợi hại không.” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Cô có tôi còn chưa đủ?” Vũ Đại nhướng mày.
“Đương nhiên không đủ, thân phận của tôi đây, cần nhiều thêm mấy vệ sĩ.” Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên.
Vũ Đại không nhịn được cười.
Thân phận này?!
Kiều Tịch Hoàn nhìn nụ cười của cô ấy, cả người cũng không tốt.
Móa, cô trước kia bảo vệ là tổng thống quốc gia à, lại khinh thường bà đây như vậy!
Hai người cs một đường cố ý tranh hơn thua như vậy đến tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đi vào phòng làm việc của mình.
Milk ngồi ở cửa đang chuẩn bị theo vào thì Kiều Tịch Hoàn nói thẳng, “Gọi Trương Kiều Ân đi vào.”
“Vâng.” Milk liền vội vàng gật đầu.
Một buổi tối quản lý Kiều đã nghĩ ra idea tốt gì rồi sao?!
Lại nói đêm hôm qua cô cũng nghĩ thật lâu, nghĩ tới mình có thể phân ưu giải nạn gì giúp quản lý Kiều hay không, được rồi, kết quả chính là, cô để cho mình ngủ mất, hết đường xoay xở.
Quản lý Kiều thật sự quá tuyệt vời!
Cô lại bội phục sát đất!
Kiều Tịch Hoàn vừa mới ngồi xuống, Trương Kiều Ân liền gõ cửa đi vào.
Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ấy, ý bảo cô ấy ngồi chỗ đối diện mình.
“Trương Kiều Ân, cô có bằng lòng chủ động buông bỏ quản lý hạng mục lần này không?” Kiều Tịch Hoàn nói.
Trương Kiều Ân cắn cắn môi.
Trên khuôn mặt vốn có chút mong đợi, trong nháy mắt liền mất mát.
Vẫn chỉ có thể như vậy sao?!
Cô khép hờ mắt, “Nghe quản lý Kiều sắp xếp.”
“Như vậy lần này cô liền chính thức tự mình trình đơn xin, lấy nguyên nhân bản htaan chủ động buông bỏ chức quản lý hạng mục lần này.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.
Trương Kiều Ân gật đầu, “Được, tôi lập tức đi viết.”
“Chờ một chút.” Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ấy, “Trương Kiều Ân, tôi để cho bỏ qua chức quản lý hạng mục lần này, còn có chuyện quan trọng hơn muốn cô hoàn thành giúp tôi.”
Trương Kiều Ân buồn bực, chớp mắt.
“Vàng sớm muộn gì cũng sẽ sáng lên, cô không cần nóng lòng trong lúc nhất thời, tôi có thể nói rõ cho cô biết, cô là nhân tài tôi xem trọng, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay cô.”
Nhận được khẳng định của lãnh đạo, tâm tình Trương Kiều Ân tự nhiên khá hơn vừa rồi nhiều, cô vốn chính là muốn làm ra thành tích, một mặt vì thực hiện giá trị của mình, một mặt khác chính là không muốn cô phụ kỳ vọng của quản lý Kiều đối với cô, vừa nghe nói như thế, cả người cũng hơi yên tâm, vội vàng đồng ý, “Dạ, tôi sẽ không cô phụ quản lý Kiều.”
“Như vậy, tiếp theo cô cứ dựa theo tôi nói mà làm, kết quả cuối cùng như thế nào, chúng ta trước làm lại nói!” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ, nói chi tiết tỉ mỉ kế hoạch của cô cho Trương Kiều Ân.
Mười phút trôi qua.
Kiều Tịch Hoàn đứng lên, vỗ vỗ bả vai Trương Kiều Ân, “Tiếp theo, chỉ nhìn cô đó.”
Trương Kiều Ân cắn môi, gật mạnh đầu, “Quản lý Kiều, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
“Ừ, vậy cô đi ra ngoài trước, lập tức đánh đơn xin rút cho tôi, sau đó gọi Dụ Lạc Vi vào.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng.” Trương Kiều Ân đi ra ngoài.
“Chị, chị tìm em.”
“Ngồi đi.” Kiều Tịch Hoàn có vẻ dịu dàng chút.
Dụ Lạc Vi nghe lời ngồi đối diện Kiều Tịch Hoàn, “Chị tìm em có chuyện gì?”
“Lạc Vi, tối ngày hôm qua chuyện của cô và Trương Kiều Ân, biết phía cô có chút uất ức, nhưng kinh doanh chính là như vậy, nén giận, mới có thể sinh tồn.” Kiều Tịch Hoàn tình ý sâu xa.
Dụ Lạc Vi bàng quan cười nói, “Chị, em không phải người hẹp hòi như vậy.”
“Nếu như vậy, tôi cũng không muốn nói nhiều. Mới vừa rồi Trương Kiều Ân đột nhiên nói muốn buông bỏ chức vụ quản lý hạng mục, tôi cảm thấy tính cách của cô ấy quả thật cũng không quá thích hợp để đảm nhiệm.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ, ánh mắt vô tình hay cố ý quan sát Dụ Lạc Vi.
Dụ Lạc Vi nhìn qua rất kinh ngạc, trong đáy mắt lại thoáng qua một tia tà ác.
Cô vội vàng nói, “Làm sao có thể, không phải chị ấy làm vô cùng tốt sao?”
“Chúng ta không đánh giá nhân phẩm của cô ấy. Tôi nghĩ, nếu Trương Kiều Ân không làm, nên lần nữa tìm quản lý hạng mục, ban đầu ý tưởng thiết kế của cô và cô ấy giống nhau, lát nữa tôi sẽ đi tìm chủ tịch, sẽ cố hết sức đề cử cô.”
“Có thật không?” Dụ Lạc Vi khó che giấu hưng phấn, bỗng nhiên lại cảm thấy mình biểu hiện quá rõ ràng, nhỏ giọng nói, “Như vậy không tốt đâu.”
“Không có gì không tốt, kinh doanh chính là như vậy, người có năng lực sinh tồn.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Dụ Lạc Vi cũng sẽ không chậm trễ, “Vâng, nghe chị.”
“Được rồi, cô đi ra ngoài chuẩn bị một chút đi, bây giờ tôi phải đi tìm chủ tịch.”
“Cám ơn chị.” Dụ Lạc Vi liền vội vàng gật đầu, đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Dụ Lạc Vi.
Con cá nhỏ mắc câu, thật ra không khó.
Khóe miệng cười một tiếng xấu xa, tròng mắt cô chuyển một cái. Đưa tay cầm tài liệu lên, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ.
Lần này, còn phải dựa vào Cố Diệu Kỳ giúp một tay, mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.