Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 183: Chương 51.3

Ân Ngận Trạch

04/11/2018

Không gian vẫn trầm mặc như cũ.

Tiêu Dạ đột nhiên quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào Diêu Bối Địch.

Giờ phút này Diêu Bối Địch đang hung hăng cắn môi, giữa cánh môi dường như đã bị cắn rách, trong mắt của cô mang theo khổ sở không cách nào che giấu được, khi phát hiện ra anh nhìn mình thì nhanh chóng thu lại, sau đó cúi mắt, không nói một câu.

Tiêu Dạ nhìn dáng vẻ của cô, mở miệng định nói điều gì, lại đột nhiên không nói ra, tròng mắt anh căng thẳng, “Diêu Bối Địch, em ngủ xích lại đây một chút.”

Diêu Bối Địch nhìn anh.

“Ngủ xích qua đây một chút.”

Diêu Bối Địch di chuyển thân mình.

“Tới thêm một chút.”

Diêu Bối Địch tiếp tục di chuyển thân mình.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch trong khoảng cách gần, “Buông hàm răng ra.”

Diêu Bối Địch ngẩn ra, vội vàng nhả ra.

Đôi môi vừa được buông ra, vốn là cánh môi trắng trong, trong nháy mắt đầy máu, đỏ ửng.

Dưới ánh đèn lờ mờ, có vẻ đầy đặn mà đẹp đẽ.

Đầu Tiêu Dạ khẽ hướng tới gần, hôn lên môi cô.

Diêu Bối Địch trợn to hai mắt.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ làm chuyện như vậy.

Thật ra thì, cũng không phải chưa từng nghĩ.

Lần trước khi anh bị thương giữa bọn họ cũng đã thân mật như vậy rồi, chừng mấy ngày, mỗi đêm trước khi ngủ, hai người cũng sẽ hôn một lúc, mỗi lần đều sẽ hôn đến cả hai đều thở hồng hộc, thậm chí…

Cô nhắm mắt lại, đáp lại dây dưa của anh.

Gian phòng vốn hơi yên tĩnh, giờ phút này đột nhiên liền nóng lên.

Hai cái đầu gối lên gối đầu, cánh môi dung nhập vào nhau thật sâu.

Diêu Bối Địch cảm thấy, lúc này giống như ban đêm bọn họ đã từng trải qua, hai người hôn một lúc, hôn đến khi cả hai không bị khống chế, thì sẽ buông ra, sau đó hai người đều tự yên tĩnh, dần dần đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà tối nay, lại không khỏi, khiến cho cô hơi, cứng ngắc.

Thân thể Tiêu Dạ vốn không thể động, không biết vì sao liền đè lên người cô.

Thân thể của anh quấn băng, không mặc bất cứ quần áo gì.

Cho nên cô có thể cảm nhận thấy rõ ràng biến hóa không bình thường như vậy của anh…

“Tiêu Dạ…”

Vừa cất lời, cánh môi một lần nữa bị khóa lại.

Không phải nói.

Không thể động sao?

Không phải nói.

Phải thời gian nửa năm sao? Cộng thêm lần này bị thương, chắc phải chờ thêm một năm sao?

Không phải nói.

Thân thể đau đến không thể động đậy sao?

Không phải nói.

Muốn để cho cô làm quả phụ, cả đời sao?

Ngoài cửa phòng.



Bác sỹ Mạc từ trên hành lang đi tới.

Anh thừa nhận anh không phải là một bác sỹ xứng chức, bởi vì trước khi đi ngủ, anh không làm kiểm tra thân thể cho bệnh nhân theo lệ thường, khi anh phản ứng lại, đã là giờ này rồi, mới vừa xem CD phim quá hăng say ,thật sự không nghĩ đến kiểm tra phòng.

Không hề có cảm giác áy náy như vậy chính là đi đến cửa phòng Tiêu Dạ.

Hai người đàn ông vẫn đứng trước cửa phòng, nhìn thấy anh đều cung kính cúi chào, cũng không ngăn cản bước chân của anh.

Anh rất tự nhiên đẩy cửa phòng ra.

Gian phòng mờ nhạt không đặc biệt âm u, cho nên có thể thấy rõ ràng, hai thân thể trên giường lớn…

Anh do dự một chút, sau đó đóng cửa phòng.

Hai người trước cửa hơi kinh ngạc, “Bác sỹ Mạc, không vào xem sao?”

Bác sỹ Mạc nói, “Tôi nghĩ, đợi lát nữa.”

Hai người trước cửa rất kinh ngạc.

Bác sỹ Mạc rất bình tĩnh dựa vào lan can trên hành lang ngoài cửa.

Hai người trước cửa nhìn dáng vẻ bác sỹ Mạc lại càng thấy kỳ quái, không đi, cũng không vào, bên trong xảy ra chuyện gì sao?!

Hai người cũng không dám đẩy cửa phòng ra, chỉ có thể không giải thích được nhìn bác sỹ Mạc như vậy.

Đúng lúc này thì a Bưu từ dưới lầu đi lên, hình như đang chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Nhìn bác sỹ Mạc đứng ở đó, cũng hơi kỳ quái, “Anh đứng ở đây làm gì?”

“Chờ nhặt xác.” Bác sỹ Mạc nói.

A Bưu nhướng mày.

“Có thuốc lá không?” Bác sỹ Mạc hỏi a Bưu.

A Bưu rút thuốc lá từ trong túi quần ra, bật lửa, “Anh rất ít khi hút thuốc.”

“Bởi vì lát nữa phải làm chuyện lớn.” Bác sỹ Mạc nhìn thật bình tĩnh, bình tĩnh đến không giống người sẽ làm chuyện lớn.

A Bưu cảm thấy người đàn ông này vốn không giải thích được, chỉ có điều cũng không có tâm tư để ý tới. Hơn nữa hiện giờ thời gian còn sớm, nhân dịp tối nay không có chuyện gì đi nằm ngủ sớm một chút, nghĩ tới ngày mai còn bận rộn, liền nâng bước chan lên chuẩn bị rời đi.

“Cậu đừng đi.” Bác sỹ Mạc gọi anh ta.

“Sao vậy?” A Bưu nhìn người đàn ông này, không giải thích được.

“Chờ theo tôi làm chuyện lớn.” Bác sỹ Mạc nói như chuyện đương nhiên.

A Bưu cau mày, cảm giác người này nói chuyện thật lải nhải.

“Yên tâm đi, tôi không rảnh chơi cậu.” Bác sỹ Mạc nói.

A Bưu cũng không phải người lắm lời, hơn nữa đi theo Tiêu Dạ nhiều năm, cũng quen phương thức xử sự của Tiêu Dạ, rất lâu chính à không nói, cũng theo yêu cầu của bác sỹ Mạc, đứng ở đó, nhìn bác sỹ Mạc hút thuốc lá, phả khói, rất hăng say.

Trên hành lang thật yên tĩnh.

Biệt thự rất lớn, nằm trên núi, riêng một nóc, không chỉ biệt thự rất yên tĩnh, cảm giác toàn bộ thế giới đều yên lặng.

Dĩ nhiên, bên trong cánh cửa, cũng không giống vậy.

Chỉ có điều hiệu quả cách âm rất tốt, một chút cũng không nghe thấy.

Nửa giờ.

A Bưu cảm giác mình thật sự bị người đàn ông bác sỹ Mạc này đùa giỡn, sắc mặt hơi khó chịu nhíu mày một cái, “Tôi muốn trở về phòng.”

“Thời gian cũng không còn nhiều lắm.” Bác sỹ Mạc nói, “Có thể kiên trì nửa giờ, đúng là ngoài dự đoán của tôi.”

“…” A Bưu nhìn anh ta.

“Không tin, ba, hai, một…”



Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Diêu Bối Địch xuất hiện ở cửa, nhìn bác sỹ Mạc và a Bưu đứng trong hành lang, khựng một chút, giây tiếp theo vừa gấp gáp vừa vội vàng nói, “Miệng vết thương của Tiêu Dạ bị rách, bây giờ đang chảy máu.”

Bác sỹ Mạc tỏ vẻ hiểu rõ.

A Bưu hoàn toàn tỏ vẻ mơ hồ, “Sao lại chảy máu, không phải lúc xế chiều còn rất tốt sao?”

Diêu Bối Địch không nói.

Nhưng trên mặt đã đỏ đến rõ ràng như thế.

“Đi thôi, vào xem một chút.” Bác sỹ Mạc nói, sải bước đi tới trước.

A Bưu vội vàng đuổi theo.

Trong phòng đã đổi đèn thủy tinh sáng chói, sáng đến không khác ban ngày lắm.

Trên băng đeo màu trắng của Tiêu Dạ đã dính vào vết máu, thậm chí, trên giường cũng có vết máu.

A Bưu liền vội vàng đi tới, khẩn trương nói, “Đại ca, sao lại đột nhiên nghiêm trọng như thế, xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Dạ cắn răng nhịn đau, không nói gì.

A Bưu vô cùng khẩn trương lại hỏi Diêu Bối Địch, “Tối nay đều là chị ở bên cạnh đại ca, rốt cuộc như thế nào?”

Diêu Bối Địch cúi đầu, cắn môi, càng thêm nói không ra một chữ.

“Cậu cũng đừng hỏi.” Bác sỹ Mạc cười khẽ nói, “Tới giúp tôi nâng cậu ta dậy, tôi cắt bỏ băng đeo cho cậu ta, nhìn tình huống một chút, lại bôi thuốc.”

“A.” A Bưu vội vàng đi qua, giúp một tay.

Diêu Bối Địch đứng ở bên cạnh, trừ mặc áo sơ mi, còn mặc một cái áo khoác của Tiêu Dạ, dưới thân mặc một cái quần ngủ của Tiêu Dạ, thật to, cô vẫn giữ chặt, nhìn qua rất mắc cười.

Giờ phút này cũng không có ai chú ý tới dáng vẻ tức cười của cô.

Cô vô cùng khẩn trương nhìn một thân Tiêu Dạ dầm dề máu.

Mới vừa rồi.

Đã nói, đừng.

Hiện giờ…

Sắc mặt cô lúc thì trắng, lúc lại đỏ.

Bên trong phòng.

Tiêu Dạ nhịn đau, nhưng vẫn vang lên âm thanh kêu rên.

Bác sỹ Mạc kiểm tra miệng vết thương bị roi quất của Tiêu Dạ, sau đó rửa sạch, tiêu độc, bôi thuốc, băng bó lần nữa.

Như vậy kéo dài ít nhất hai tiếng, băng đeo dính máu đầy đất, bông băng dính máu, nhìn qua vô cùng dữ tợn.

“Xong chưa?” A Bưu hỏi

Thật ra thì khi bôi thuốc rất đau, đặc biệt là miệng vết thương vốn khép lại lại nứt ra, sau đó rửa sạch sâu, trừ độc Quá trình bôi thuốc, thật ra khi nhận lấy còn đau hơn nhiều, bởi vì a Bưu đã từng trải nghiệm, cho nên rất rõ ràng, vì thế cả quá trình có phần nhìn thấy mà ghê.

“Sớm thật.” Bác sỹ Mạc nói, giống như hai giờ căng cứng có phần không thoải mái, giật giật thân thể.

A Bưu cau mày, “Còn phải làm gì nữa?”

“Chân.” Bác sỹ Mạc nhìn cái chân kia.

Những chỗ khác đều là vết thương ngoài da, không tổn thương đến gân cốt.

Trọng điểm vẫn trên cái chân này.

Anh cắt băng đeo, liếc nhìn bắp chân sưng vù đến không xong, vả lại dáng chân giống như có phần không quá bình thường, dùng ngón tay sờ xương.

Tiêu Dạ kêu đau một trận.

Bác sỹ Mạc tỏ vẻ lạnh nhạt, sờ soạng như vậy một lúc lâu, ngẩng đầu nói với a Bưu, “Cậu đi lấy một chiếc khăn bông lại đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook