Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 182: Chương 51.2
Ân Ngận Trạch
03/11/2018
Diêu Bối Địch dĩ nhiên không để ý tới những thứ này, cô chỉ khép hờ đôi mắt
nhìn vào trong chén cơm, khóe miệng đã kéo ra một đường cong nhàn nhạt,
“Anh đã không thích, em liền không dẫn tới.”
Tiêu Dạ nuốt nước miếng một cái, ngón tay khẽ siết chặt.
“A…” Tiêu Dạ lại đưa tới một miếng cháo đến bên khóe miệng anh, ý bảo anh há mồm.
Tiêu Dạ nhìn cô, nhìn dáng vẻ vẫn cười nhẹ của cô
Trong lòng không hiểu sao bỗng nhúc nhích, có chút rung động khẽ khàng, lại sáng tỏ rõ ràng.
Anh một miếng ăn hết đồ ăn, hung hăng nhai, giống như đang che giấu tâm tình không cách nào đèn nén được.
Hai người yên tĩnh như vậy cơm nước xong, Diêu Bối Địch để chén đũa sang bên, thu dọn thỏa đáng, chờ người giúp việc cầm ra.
Cô ngồi ở bên giường Tiêu Dạ, gian phòng càng lúc càng mờ theo ánh mặt trời lặn xuống, Diêu Bối Địch bật đèn thủy tinh trong phòng lên, cả căn phòng trong nháy mắt vô cùng sáng ngời. Nhưng bởi vì biệt thự ở trên núi, vả lại là tòa riêng, khắp nơi đều hoàn toàn yên tĩnh.
Diêu Bối Địch cầm điều khiển ti vi ở bên cạnh lên, hỏi Tiêu Dạ, “Muốn xem ti vi không?”
“Muốn xem tự cô xem.” Anh nằm như vậy, cũng không xem được ti vi.
Diêu Bối Địch cảm thấy gian phòng quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến khiến cô sẽ nghĩ lung tung, cho nên cô bật ti vi lên.
Cô thích xem một chút tiết mục giải trí, đây cũng là sở thích giống với em trai cô, cảm giác cuộc sống quá mức mệt mỏi, thỉnh thoảng cần tự mình thả lỏng tâm tình của mình.
Tiêu Dạ không phải người đặc biệt thích phiền toái người khác, cho nên cả buổi tối đều rất yên tĩnh.
A Bưu đi vào tìm Tiêu Dạ mấy lần, nói một chút chuyện trên giang hồ của bọn họ, cô gần như không hề nghe, cảm giác chuyện này cô nghe cũng không hiểu, thỉnh thoảng thậm chí sẽ còn run sợ trong lòng.
Màn đêm buông xuống, càng lúc càng trễ.
Diêu Bối Địch đã xem xong hết một tiết mục giải trí, nhìn đồng hồ, đã chín giờ, theo thói quen trong khoảng thời gian ở nhà của Tiêu Dạ, vào lúc này có thể ngủ rồi.
Cô để điều khiển ti vi xuống, nói với Tiêu Dạ, “Muốn rửa mặt một chút không?”
“Ừ.” Tiêu Dạ đáp một tiếng.
“Rửa mặt trước, đi toilet không?”
“Ừ.” Vẫn như cũ chính là, đáp một tiếng.
Diêu Bối Địch gật đầu, đi vào toilet lấy một cái chậu đi toilet lúc trước, sau đó giống như xế chiều này, cô giúp đỡ anh, mặt đỏ phừng phừng, cùng với anh đi toilet.
Đi toilet xong, cô vắt khăn, rửa mặt, rửa tay cho anh, sau đó lau da thịt hoàn hảo có thể lau trên người, cùng với “Nó” của anh.
Cô vẫn hầu hạ anh như vậy, giống như đã thành chuyện đương nhiên rồi.
Nhưng mà trên mặt, vẫn không nhịn được, mặt đỏ đến không xong.
Xử lý thỏa đáng cho Tiêu Dạ rồi, Diêu Bối Địch vào phòng tắm, chuẩn bị tắm.
Xong rồi.
Cô nhìn phòng tắm to như vậy, cô không có quần áo.
Cô vội vã chạy tới, không nghĩ tới sẽ ở đây qua đêm.
Cô hơi nóng nảy nhìn mình trong gương.
Không thay quần áo, cô không chịu nổi.
Cô sạch sẽ, cho dù là mùa đông hay trời hè, mỗi ngày phải tắm, phải thay quần áo, bằng không sẽ toàn thân không được tự nhiên.
Cô ở trong phòng tắm đợi một lúc lâu, giống như hạ quyết tâm thật lớn, một phát kéo cửa phòng tắm ra, lấy dũng khí nói với Tiêu Dạ, “Em không mang quần áo, có thể mượn một bộ đồ của anh không.”
Chân mày Tiêu Dạ nhướng lên.
“Chỉ một buổi tối, sáng sớm ngày mai, em để người giúp việc nhà anh đưa tới, hiện giờ quá muộn, không muốn phiền bọn họ.” Diêu Bối Địch giải thích, mặt ửng đỏ.
“Bên kia” Tiêu Dạ sử dụng ánh mắt ý bảo phương hướng phòng để quần áo.
Diêu Bối Địch liền vội vàng đi tới.
Trong phòng để quần áo to như vậy, thật chỉnh tề để toàn bộ quần áo của Tiêu Dạ, âu phục, đồ mặc nhà, quần áo thể thao, cà vạt, giầy, đồng hồ đeo tay…
Tiêu Dạ gần như chưa từng trở về. Cô nghĩ, có lẽ ông cụ Tiêu cũng rất muốn Tiêu Dạ có thể ở lại đi.
Cô đảo mắt, tìm kiếm quần áo.
Tìm một áo sơ mi màu trắng, chiều dài trên căn bản đã trên dưới bắp đùi cô, không sai biệt lắm tới đầu gối, sau đó tìm một cái quần lót của Tiêu Dạ.
Thật ra thì chưa từng mặc, ngay cả nhãn hiệu cũng còn.
Nhưng không biết vì sao, một khắc kia cảm giác giữa nhau quá mập mờ, mập mờ đến, thậm chí rất thân mật.
Cô ôm quần áo, vội vã chạy vào phòng tắm.
Sau đó mở nước, tắm sạch thân thể của mình.
Tắm rất nhanh, cô thay quần áo của Tiêu Dạ, áo sơ mi trắng không phải loại xuyên thấu, nhưng rất rõ để nhìn ra được, bên trong cô không mặc áo lót.
Cô cắn môi, để cho mình cố hết sức không suy nghĩ nhiều, hai ba cái sấy khô tóc mình, sau đó ở trong phòng tắm đợi một chút, giống như đang làm động tác tư tưởng, mới mở cửa phòng đi ra.
Bên trong phòng, Tiêu Dạ vẫn nằm ở đó.
Bây giờ không ngủ được.
Buổi sáng ngủ, buổi chiều cũng nằm một lát, giờ phút này đến giờ này, như thế nào cũng không ngủ được.
Anh vừa quay đầu, liền nhìn thấy Diêu Bối Địch đỏ mặt từ trong phòng tắm đi ra, không biết đỏ ửng sau khi tắm, hay là…
Cổ họng anh khẽ nhúc nhích.
Diêu Bối Địch mặc áo sơ mi của anh, bởi vì rất rộng, áo sơ mi nhìn qua giống như chiếc váy, hai chân mảnh khảnh mà đều đặn như ẩn như hiện, giống như một khắc kia hơi câu nệ mà không biết làm sao đan xen, vốn là hành động ngượng ngùng, cũng không biết rằng, tràn đầy quyến rũ.
Tròng mắt Tiêu Dạ chuyển sang.
Anh mím môi mỏng.
Anh giống như còn nhìn thấy dưới áo sơ mi trắng, kết cấu thân thể không mặc đồ lót của cô…
Diêu Bối Địch xấu hổ nói không ra một chữ, cô nằm bên cạnh Tiêu Dạ, sau đó điều chỉnh ánh sáng trong phòng tối một chút.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Diêu Bối Địch ngủ bên mép giường cách Tiêu Dạ hơi xa, Tiêu Dạ nằm úp sấp trên giường, hai người không nói lời nào, hô hấp càng lúc càng rõ ràng.
Đột nhiên.
Trong phòng vang lên âm thanh điện thoại.
Diêu Bối Địch hoảng hốt, đột nhiên bò dậy từ trên giường, đi về phía điện thoại di động của mình, nhìn hiển thị gọi tới, vội vàng bắt máy, “Tiếu Tiếu.”
“Mẹ, mẹ đang ở đâu?”
“Mẹ đang… Ở chỗ cha con, sao vậy?” Giọng Diêu Bối Địch rất dịu dàng.
“Mẹ rất lâu không đến chỗ ông bà ngoại, bọn họ đều đang nhắc đến mẹ. Hơn nữa mẹ cũng rất lâu không đến gặp Tiếu Tiếu rồi, Tiếu Tiếu rất nhớ mẹ.” Bên kia hơi oán trách, lại rất đáng thương nói. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Trong lòng Diêu Bối Địch ngẩn ra.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Dạ liên tục bị thương, thời gian của cô gần như đều tiêu vào trên người anh.
Cảm giác áy náy xông lên, cô quay đầu liếc nhìn Tiêu Dạ vẫn nằm úp sấp trên giường không nhúc nhích, một hồi lâu mới nói: “Qua một thời gian ngắn nữa mẹ sẽ đến đón con đi chơi có được không?”
“Qua một thời gian ngắn là bao lâu?”
“Đại khái, nửa tháng đi.”
“Lâu như vậy sao.” Tiêu Tiếu hơi nức nở nói, “Con không muốn, con muốn cuối tuần này mẹ tới đón con đi chơi.”
“Tiếu Tiếu ngoan, mẹ thật sự có chuyện.” Diêu Bối Địch dịu dàng an ủi.
“Chuyện gì?” Tiêu Tiếu khéo léo.
“Mẹ phải chăm sóc cha, cha bị thương.”
“Cha bị thương chỗ nào?”
“Rất nhiều chỗ bị thương, hiện giờ cha không thể xuống giường, đợi cha tốt lên rồi, mẹ sẽ tới với Tiếu Tiếu được không?” Diêu Bối Địch khẽ khàng nhỏ nhẹ nói.
Tiêu Tiếu giống như suy nghĩ trong chốc lát, “Được rồi, vậy mẹ chăm sóc cha cho tốt, đợi đến khi cha tốt lên rồi, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi.”
Diêu Bối Địch trầm mặc một chút, “Mẹ chơi với con là được rồi, cha rất bận.”
“Nha.” Tiêu Tiếu hơi mất mát gật đầu.
“Không còn sớm, Tiếu Tiếu ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“Mẹ ngủ ngon.”
Cúp điện thoại.
Trong lòng Diêu Bối Địch đúng là vẫn còn hơi đau lòng.
Cô để điện thoại xuống, nằm bên cạnh Tiêu Dạ.
Bên trong gian phòng vẫn yên tĩnh như cũ, Tiêu Dạ không phải người thích nói chuyện.
Diêu Bối Địch nhẹ nhàng lật người, quay về phía Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ nằm úp sấp trên giường, đầu quay về phía khác.
Diêu Bối Địch cắn môi, một hồi lâu mới lên tiếng, “Tiêu Dạ, thật ra thì Tiếu Tiếu…” Là vô tội.
Lời của cô, lại đột nhiên không nói ra được.
Thật ra cô có tư cách gì nói ra lời như vậy, chất vấn khi sinh hạ con gái, Tiêu Dạ cũng đã nói, anh sẽ không có bất kỳ mong đợi gì với đứa bé này.
Đến bây giờ, cô nói chút này, thì có thể có ích lợi gì.
Cô cắn môi, hung hăng cắn, cắn đến môi bắt đầu trắng bệch.
Cô nghĩ cô quả thật không phải là người mẹ tốt, khi sinh hạ Tiêu Tiếu, chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi sinh con bé, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì không tốt cho con bé, chưa bao giờ nghĩ đến một gia đình không hoàn chỉnh sẽ mang đến cho con bé cái gì, ngược lại là mình, vì để đạt tới mục đích của mình.
Tiêu Dạ nuốt nước miếng một cái, ngón tay khẽ siết chặt.
“A…” Tiêu Dạ lại đưa tới một miếng cháo đến bên khóe miệng anh, ý bảo anh há mồm.
Tiêu Dạ nhìn cô, nhìn dáng vẻ vẫn cười nhẹ của cô
Trong lòng không hiểu sao bỗng nhúc nhích, có chút rung động khẽ khàng, lại sáng tỏ rõ ràng.
Anh một miếng ăn hết đồ ăn, hung hăng nhai, giống như đang che giấu tâm tình không cách nào đèn nén được.
Hai người yên tĩnh như vậy cơm nước xong, Diêu Bối Địch để chén đũa sang bên, thu dọn thỏa đáng, chờ người giúp việc cầm ra.
Cô ngồi ở bên giường Tiêu Dạ, gian phòng càng lúc càng mờ theo ánh mặt trời lặn xuống, Diêu Bối Địch bật đèn thủy tinh trong phòng lên, cả căn phòng trong nháy mắt vô cùng sáng ngời. Nhưng bởi vì biệt thự ở trên núi, vả lại là tòa riêng, khắp nơi đều hoàn toàn yên tĩnh.
Diêu Bối Địch cầm điều khiển ti vi ở bên cạnh lên, hỏi Tiêu Dạ, “Muốn xem ti vi không?”
“Muốn xem tự cô xem.” Anh nằm như vậy, cũng không xem được ti vi.
Diêu Bối Địch cảm thấy gian phòng quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến khiến cô sẽ nghĩ lung tung, cho nên cô bật ti vi lên.
Cô thích xem một chút tiết mục giải trí, đây cũng là sở thích giống với em trai cô, cảm giác cuộc sống quá mức mệt mỏi, thỉnh thoảng cần tự mình thả lỏng tâm tình của mình.
Tiêu Dạ không phải người đặc biệt thích phiền toái người khác, cho nên cả buổi tối đều rất yên tĩnh.
A Bưu đi vào tìm Tiêu Dạ mấy lần, nói một chút chuyện trên giang hồ của bọn họ, cô gần như không hề nghe, cảm giác chuyện này cô nghe cũng không hiểu, thỉnh thoảng thậm chí sẽ còn run sợ trong lòng.
Màn đêm buông xuống, càng lúc càng trễ.
Diêu Bối Địch đã xem xong hết một tiết mục giải trí, nhìn đồng hồ, đã chín giờ, theo thói quen trong khoảng thời gian ở nhà của Tiêu Dạ, vào lúc này có thể ngủ rồi.
Cô để điều khiển ti vi xuống, nói với Tiêu Dạ, “Muốn rửa mặt một chút không?”
“Ừ.” Tiêu Dạ đáp một tiếng.
“Rửa mặt trước, đi toilet không?”
“Ừ.” Vẫn như cũ chính là, đáp một tiếng.
Diêu Bối Địch gật đầu, đi vào toilet lấy một cái chậu đi toilet lúc trước, sau đó giống như xế chiều này, cô giúp đỡ anh, mặt đỏ phừng phừng, cùng với anh đi toilet.
Đi toilet xong, cô vắt khăn, rửa mặt, rửa tay cho anh, sau đó lau da thịt hoàn hảo có thể lau trên người, cùng với “Nó” của anh.
Cô vẫn hầu hạ anh như vậy, giống như đã thành chuyện đương nhiên rồi.
Nhưng mà trên mặt, vẫn không nhịn được, mặt đỏ đến không xong.
Xử lý thỏa đáng cho Tiêu Dạ rồi, Diêu Bối Địch vào phòng tắm, chuẩn bị tắm.
Xong rồi.
Cô nhìn phòng tắm to như vậy, cô không có quần áo.
Cô vội vã chạy tới, không nghĩ tới sẽ ở đây qua đêm.
Cô hơi nóng nảy nhìn mình trong gương.
Không thay quần áo, cô không chịu nổi.
Cô sạch sẽ, cho dù là mùa đông hay trời hè, mỗi ngày phải tắm, phải thay quần áo, bằng không sẽ toàn thân không được tự nhiên.
Cô ở trong phòng tắm đợi một lúc lâu, giống như hạ quyết tâm thật lớn, một phát kéo cửa phòng tắm ra, lấy dũng khí nói với Tiêu Dạ, “Em không mang quần áo, có thể mượn một bộ đồ của anh không.”
Chân mày Tiêu Dạ nhướng lên.
“Chỉ một buổi tối, sáng sớm ngày mai, em để người giúp việc nhà anh đưa tới, hiện giờ quá muộn, không muốn phiền bọn họ.” Diêu Bối Địch giải thích, mặt ửng đỏ.
“Bên kia” Tiêu Dạ sử dụng ánh mắt ý bảo phương hướng phòng để quần áo.
Diêu Bối Địch liền vội vàng đi tới.
Trong phòng để quần áo to như vậy, thật chỉnh tề để toàn bộ quần áo của Tiêu Dạ, âu phục, đồ mặc nhà, quần áo thể thao, cà vạt, giầy, đồng hồ đeo tay…
Tiêu Dạ gần như chưa từng trở về. Cô nghĩ, có lẽ ông cụ Tiêu cũng rất muốn Tiêu Dạ có thể ở lại đi.
Cô đảo mắt, tìm kiếm quần áo.
Tìm một áo sơ mi màu trắng, chiều dài trên căn bản đã trên dưới bắp đùi cô, không sai biệt lắm tới đầu gối, sau đó tìm một cái quần lót của Tiêu Dạ.
Thật ra thì chưa từng mặc, ngay cả nhãn hiệu cũng còn.
Nhưng không biết vì sao, một khắc kia cảm giác giữa nhau quá mập mờ, mập mờ đến, thậm chí rất thân mật.
Cô ôm quần áo, vội vã chạy vào phòng tắm.
Sau đó mở nước, tắm sạch thân thể của mình.
Tắm rất nhanh, cô thay quần áo của Tiêu Dạ, áo sơ mi trắng không phải loại xuyên thấu, nhưng rất rõ để nhìn ra được, bên trong cô không mặc áo lót.
Cô cắn môi, để cho mình cố hết sức không suy nghĩ nhiều, hai ba cái sấy khô tóc mình, sau đó ở trong phòng tắm đợi một chút, giống như đang làm động tác tư tưởng, mới mở cửa phòng đi ra.
Bên trong phòng, Tiêu Dạ vẫn nằm ở đó.
Bây giờ không ngủ được.
Buổi sáng ngủ, buổi chiều cũng nằm một lát, giờ phút này đến giờ này, như thế nào cũng không ngủ được.
Anh vừa quay đầu, liền nhìn thấy Diêu Bối Địch đỏ mặt từ trong phòng tắm đi ra, không biết đỏ ửng sau khi tắm, hay là…
Cổ họng anh khẽ nhúc nhích.
Diêu Bối Địch mặc áo sơ mi của anh, bởi vì rất rộng, áo sơ mi nhìn qua giống như chiếc váy, hai chân mảnh khảnh mà đều đặn như ẩn như hiện, giống như một khắc kia hơi câu nệ mà không biết làm sao đan xen, vốn là hành động ngượng ngùng, cũng không biết rằng, tràn đầy quyến rũ.
Tròng mắt Tiêu Dạ chuyển sang.
Anh mím môi mỏng.
Anh giống như còn nhìn thấy dưới áo sơ mi trắng, kết cấu thân thể không mặc đồ lót của cô…
Diêu Bối Địch xấu hổ nói không ra một chữ, cô nằm bên cạnh Tiêu Dạ, sau đó điều chỉnh ánh sáng trong phòng tối một chút.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Diêu Bối Địch ngủ bên mép giường cách Tiêu Dạ hơi xa, Tiêu Dạ nằm úp sấp trên giường, hai người không nói lời nào, hô hấp càng lúc càng rõ ràng.
Đột nhiên.
Trong phòng vang lên âm thanh điện thoại.
Diêu Bối Địch hoảng hốt, đột nhiên bò dậy từ trên giường, đi về phía điện thoại di động của mình, nhìn hiển thị gọi tới, vội vàng bắt máy, “Tiếu Tiếu.”
“Mẹ, mẹ đang ở đâu?”
“Mẹ đang… Ở chỗ cha con, sao vậy?” Giọng Diêu Bối Địch rất dịu dàng.
“Mẹ rất lâu không đến chỗ ông bà ngoại, bọn họ đều đang nhắc đến mẹ. Hơn nữa mẹ cũng rất lâu không đến gặp Tiếu Tiếu rồi, Tiếu Tiếu rất nhớ mẹ.” Bên kia hơi oán trách, lại rất đáng thương nói. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Trong lòng Diêu Bối Địch ngẩn ra.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Dạ liên tục bị thương, thời gian của cô gần như đều tiêu vào trên người anh.
Cảm giác áy náy xông lên, cô quay đầu liếc nhìn Tiêu Dạ vẫn nằm úp sấp trên giường không nhúc nhích, một hồi lâu mới nói: “Qua một thời gian ngắn nữa mẹ sẽ đến đón con đi chơi có được không?”
“Qua một thời gian ngắn là bao lâu?”
“Đại khái, nửa tháng đi.”
“Lâu như vậy sao.” Tiêu Tiếu hơi nức nở nói, “Con không muốn, con muốn cuối tuần này mẹ tới đón con đi chơi.”
“Tiếu Tiếu ngoan, mẹ thật sự có chuyện.” Diêu Bối Địch dịu dàng an ủi.
“Chuyện gì?” Tiêu Tiếu khéo léo.
“Mẹ phải chăm sóc cha, cha bị thương.”
“Cha bị thương chỗ nào?”
“Rất nhiều chỗ bị thương, hiện giờ cha không thể xuống giường, đợi cha tốt lên rồi, mẹ sẽ tới với Tiếu Tiếu được không?” Diêu Bối Địch khẽ khàng nhỏ nhẹ nói.
Tiêu Tiếu giống như suy nghĩ trong chốc lát, “Được rồi, vậy mẹ chăm sóc cha cho tốt, đợi đến khi cha tốt lên rồi, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi.”
Diêu Bối Địch trầm mặc một chút, “Mẹ chơi với con là được rồi, cha rất bận.”
“Nha.” Tiêu Tiếu hơi mất mát gật đầu.
“Không còn sớm, Tiếu Tiếu ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“Mẹ ngủ ngon.”
Cúp điện thoại.
Trong lòng Diêu Bối Địch đúng là vẫn còn hơi đau lòng.
Cô để điện thoại xuống, nằm bên cạnh Tiêu Dạ.
Bên trong gian phòng vẫn yên tĩnh như cũ, Tiêu Dạ không phải người thích nói chuyện.
Diêu Bối Địch nhẹ nhàng lật người, quay về phía Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ nằm úp sấp trên giường, đầu quay về phía khác.
Diêu Bối Địch cắn môi, một hồi lâu mới lên tiếng, “Tiêu Dạ, thật ra thì Tiếu Tiếu…” Là vô tội.
Lời của cô, lại đột nhiên không nói ra được.
Thật ra cô có tư cách gì nói ra lời như vậy, chất vấn khi sinh hạ con gái, Tiêu Dạ cũng đã nói, anh sẽ không có bất kỳ mong đợi gì với đứa bé này.
Đến bây giờ, cô nói chút này, thì có thể có ích lợi gì.
Cô cắn môi, hung hăng cắn, cắn đến môi bắt đầu trắng bệch.
Cô nghĩ cô quả thật không phải là người mẹ tốt, khi sinh hạ Tiêu Tiếu, chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi sinh con bé, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì không tốt cho con bé, chưa bao giờ nghĩ đến một gia đình không hoàn chỉnh sẽ mang đến cho con bé cái gì, ngược lại là mình, vì để đạt tới mục đích của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.