Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 257: Cố Tử Thần, anh sẽ hối hận sao
Ân Ngận Trạch
25/10/2021
“Kiều Tịch Hoàn, cô quả nhiên không đơn giản.”
Trên hành lang yên tĩnh, Diệp phu nhân lạnh lùng cao ngạo nghiêm mặt,
nói không nhanh không chậm.
Kiều Tịch Hoàn mím môi cười, “Dì, cháu không hề phức tạp như dì nghĩ, cháu chỉ muốn thông qua thành ý của cháu nhờ dì giúp đỡ cháu làm chút chuyện không coi là gì đối với dì mà thôi. Dì việc gì phải đề phòng cháu như vậy.”
Diệp phu nhân cười lạnh, nửa tin nửa ngờ lời Kiều Tịch Hoàn nói.
Cũng hoặc là, quen tự mình đi nhìn xem một việc, lời của người khác không hề có tác dụng gì với bà.
Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời, rất rõ ràng biết không thể đùa bỡn chiêu trò gì trước mặt Diệp phu nhân, bởi vì vốn sẽ không có tác dụng gì, cô gật đầu, cung kính nói, “Dì, cháu vào trước.”
“Kiều Tịch Hoàn.” Diệp phu nhân gọi tên cô.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bà ta.
“Tất cả tư liệu về Tề Lăng Phong đều ở chỗ tôi, mà tôi chưa đưa cho Tiêu Dạ, cũng chưa đưa cho Diệp Mị, bởi vì tôi cảm thấy, còn chưa đến lúc đưa cho họ. Hiện giờ tôi rõ ràng nói cho cô biết, biểu hiện của cô, trực tiếp ảnh hưởng đến tôi có cần đưa phần tài liệu kia cho cô hay không, tự cô nhìn mà làm.” Nói xong, đi qua Kiều Tịch Hoàn, bước nhanh tới chỗ sâu hành lang.
Kiều Tịch Hoàn dừng bước ở đó.
Đột nhiên nhếch miệng cười.
Cảm giác bị làm khó, thật cmn không thoải mái.
Vốn toàn bộ đều do cô nắm quyền chủ động, hiện giờ tất cả lại đều nằm trên tay Diệp phu nhân.
Cô hơi siết tay.
Hít sâu, điều chỉnh cảm xúc đi vào phòng bao, đẩy cửa phòng ra, nhìn Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân với Cố Tử Hàn ngồi bên trong, ba người không nói lời nào, Kiều Tịch Hoàn yên tĩnh lạ thường ngồi xuống bên cạnh Tề Tuệ Phân, ngay sau đó, Diệp Mị trang điểm lộng lẫy đi vào, giọng mềm mại lấy lòng nói, “Chú, dì, mẹ cháu vừa nói thân thể hơi không thoải mái, nên đi về trước.”
“Về sớm như vậy?” Cố Diệu Kỳ kinh ngạc hỏi.
Theo bình thường, hành vi không lễ phép không tôn trọng như vậy, phản ứng đầu tiên của Cố Diệu Kỳ tuyệt đối phải là tức giận.
Mà bây giờ, trên mặt không hề có chút cảm xúc không nhịn được nào.
Xem ra ở Thượng Hải này, Diệp thị không thể khinh thường.
Gia tộc này, rốt cuộc che giấu những bí mật gì, khiến người ta sợ?! Hay là nói, thật ra chỉ cố ý biểu hiện ra những thứ kia khiến người ta không thể dựa vào gần, trên thực tế, cũng không phải không ai bì nổi giống như người ngoài tưởng tượng. Ví dụ như đối với Diệp Mị, Diệp Mị mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống như gia tộc Diệp thị bồi dưỡng ra được, rõ ràng thế tục không chịu nổi như thế, kể cả tình yêu cũng tục như vậy.
Diệp Mị rất tôn kính nói với Cố Diệu Kỳ, “Mẹ cháu hiếm khi ra ngoài, thân thể bà không được tốt lắm, quanh năm suốt tháng thời gian ra ngoài không vượt qua được mười lần, kính xin chú dì bỏ qua cho.”
“Đây là chuyện có nghe nói đến rồi, đã nhiều năm như vậy, chú cũng mới chỉ gặp mẹ cháu một lần. Vẫn là chuyện mấy năm trước. Không sao, bàn xong chuyện là được, chúng ta ăn cơm.” Cố Diệu Kỳ nói rất cảm khái và rộng lượng.
Những người khác đều không nói nhiều, ăn cơm của mình.
Bữa tối kết thúc.
Mọi người rời đi.
Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân ngồi xe chuyên dụng của bọn họ đi trước.
Cố Tử Hàn tiễn Diệp Mị, Kiều Tịch Hoàn đi về phía xe con của mình.
“Kiều Tịch Hoàn.” Cố Tử Hàn đột nhiên gọi cô lại.
Lúc này Diệp Mị đã ngồi vào trong xe con của Cố Tử Hàn, đang đợi anh.
Kiều Tịch Hoàn dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Cố Tử Hàn, “Đúng rồi, quên chúc mừng chú, lại lập tức có đôi có cặp rồi.”
Cố Tử Hàn cười lạnh, “Cô không cần phải âm dương quái khí như vậy, Diệp Mị gả cho tôi là chuyện sớm hay muộn, chỉ sớm hơn kế hoạch một chút mà thôi.”
“Đúng vậy, đối với chú mà nói, bắt cá hai tay không phải rất bình thường sao? Ngôn Hân Đồng chỉ bị mê gian mà thôi, chú lại đẩy người ta vào chỗ chết, sau đó trong ánh mắt đồng tình của mọi người, làm ra thủ đoạn không phù hơp như vậy?! Cố Tử Hàn, ác giả ác báo, đối với Diệp Mị, nói trắng ra, đối với gia tộc Diệp thị, tôi cảm thấy chú không trèo lên nổi.”
“Cô có ý gì?!” Cố Tử Hàn nheo mắt.
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao. Hiện giờ Diệp Mị yêu chú còn may, nếu như một ngày kia không còn yêu chú nữa?!” Kiều Tịch Hoàn nói, “Diệp thị là gì, chúng ta đều không ai biết rõ, nhưng chú và cha đã cho rằng leo được lên cành cây cao này, tôi cũng không thể nói gì, tự chú chậm rãi suy nghĩ đi.”
Nói xong, Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.
Cố Tử Hàn hung hăng nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, tròng mắt đột nhiên căng thẳng.
Diệp Mị ngồi trên xe, nhìn dáng vẻ Cố Tử Hàn, khẽ gọi, “Tử Hàn, sao không lên xe?”
Cố Tử Hàn hồi hồn, xoay người đi vào trong xe con.
Diệp Mị nhìn dáng vẻ Cố Tử Hàn, dịu dàng nói, “Kiều Tịch Hoàn nói với anh cái gì, khiến sắc mặt anh khó coi vậy?”
“Không nói gì.” Sắc mặt Cố Tử Hàn hơi lạnh.
“Vẫn cách xa em ngoài ngàn dặm như vậy à, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn rồi.” Diệp Mị cười nói.
Cố Tử Hàn quay đầu nhìn Diệp Mị.
Nhìn cô gái giống như cái tên của cô, mị đến xương tủy.
Lời Kiều Tịch Hoàn nói đột nhiên vang lên bên tai, nếu như một ngày kia Diệp Mị không yêu chú nữa?!
Đôi môi khẽ mím.
Thật ra chính anh cũng rất kinh ngạc, tại sao Diệp Mị lại yêu mình.
Giống như vừa liếc nhìn, đã không thể cứu vãn.
Đó là trên một bữa tiệc từ thiện.
Anh đi tham gia bữa tiệc, mà khoảng thời gian đó Ngôn Hân Đồng đang kỳ cho con bú, anh đi một mình không mang ai theo, mà vừa lúc, ngày đó đụng phải Diệp Mị mặc dạ phục đỏ rực, ở trong đám người vừa liếc đã có thể thấy được.
Diệp Mị trang điểm xinh đẹp, lúc nhìn mình, rõ ràng ngơ ngẩn, thật lâu, cô mỉm cười đi về phía anh, nói từng tiếng với anh, “Anh rất tuấn tú, anh biết không?”
Ngay lúc đó mình chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, không hề động lòng.
Anh không hào hứng với nữ sắc, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên sự nghiệp, cho nên đối với quyến rũ trắng trợn như vậy, anh dường như bình tĩnh, rất bình tĩnh tránh xa.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Diệp Mị bị cự tuyệt đã chú ý đến mình, sau đó, nộp đơn đến Cố thị làm, trở thành thư ký của anh.
Cô đi xã giao với anh, thỉnh thoảng sẽ bán nhan sắc giúp anh ký hợp đồng, dĩ nhiên chỉ chiếm tiện nghi trên bàn cơm mà thôi, Diệp Mị người phụ nữ này rất biết lợi dụng ưu thế thân thể của mình, lại sẽ không quá khiến mình bị thua thiệt, cho nên mới nhiều năm như vậy, anh vẫn để người phụ nữ này ở bên cạnh mình.
Lần đầu tiên bọn họ lên giường là sau khi đàm phán thành công một hợp đồng.
Anh hỏi cô, muốn phần thưởng gì.
Cô nói, muốn anh.
Buổi tối hôm đó đã thuận nước đẩy thuyền phát triển xuống.
Còn là lần đầu tiên của Diệp Mị, cả quá trình xinh đẹp không thôi, khiến anh thật sự rất thoải mái, mang đến cho anh cảm giác tốt hơn với Ngôn Hân Đồng nhiều.
Nhưng cũng may, anh là một người có tính tự hạn chế rất mạnh, một khắc trước thoải mái, một khắc sau có thể dùng lạnh lùng đối đãi.
Anh có thể lên giường với Diệp Mị, nhưng sẽ không cho người phụ nữ này chút tình cảm nào.
Chuẩn xác mà nói, cưới Ngôn Hân Đồng chỉ vì nối dõi tông đường mà thôi, hôn nhân của hai người hoàn toàn được xây dựng trên kết quả lợi ích gia tộc, cho nên đến bây giờ, khi nhà họ Ngôn không có đặc biệt hỗ trợ cho nhà bọn họ, giá trị của cô đã lập tức biến thành số không.
Anh đảo mắt, nhìn đèn đường không ngừng chớp tắt ngoài cửa sổ xe, nhìn đối diện, gương mặt diêm dúa lòe loẹt của Diệp Mị, hơi lạnh giọng hỏi, “Tại sao yêu anh như vậy?”
Diệp Mị ngẩn ra, giống như không kịp chuẩn bị, Cố Tử Hàn sẽ nói ra như vậy.
Người đàn ông này, cho tới bây giờ chỉ nói ích lợi, không nói tình cảm.
Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dùng giọng cười nhẹ nhàng nói, “Vấn đề anh hỏi, Kiều Tịch Hoàn cũng đã từng hỏi em.”
Cố Tử Hàn nhíu chặt mày.
“Em nói cho cô ta, em nói anh và em ở trên giường rất hợp.” Diệp Mị cười đến quyến rũ, thân thể mềm nhũn dính lên trên người anh, ngón tay như lửa ở trên lồng ngực anh, giống như đang gảy đàn, bắp đùi thon dài thỉnh thoảng ma sát hông anh, “Không phải sao?”
Cố Tử Hàn như bình tĩnh cảm nhận Diệp Mị trêu đùa thân thể anh, không phải không có phản ứng, chỉ là có thể khống chế mà thôi.
Thật ra biến hóa thân thể anh rất rõ ràng, nhưng người đàn ông này lại không hề động như vậy.
Mỗi lần cô đều muốn khiến người đàn ông này điên cuồng một lần, hung hăng đè cô dưới thân, mà mỗi lần đều là cô dùng hết thủ đoạn, lăn lộn với anh. Quá trình có lẽ không giống nhau, kết quả vẫn là bọn họ ngủ.
Cho nên, mỗi lần cô đều sẽ cảm thấy, cứ như vậy là đủ rồi, cô có thể điều chỉnh tâm tính của mình đi thỏa mãn.
“Anh lại không cảm thấy đây là lý do em yêu một người.” Cố Tử Hàn nhướng mày nhìn cô, “Em chỉ trải qua một người đàn ông là anh thôi, sao em biết em và người đàn ông khác có phù hợp không?”
“Có ý là, Cố nhị thiếu gia muốn em đi ra ngoài kinh nghiệm thêm vài người?!” Diệp Mị cười đến rất khoa trương.
Cố Tử Hàn lạnh mặt, giọng nghiêm nghị, “Đừng nói sang chuyện khác.”
Đối với Cố Tử Hàn thay đổi cảm xúc, Diệp Mị không hề bỏ động tác trên tay và trên chân, thậm chí càng lớn mật hơn, tay đã luồn vào trong quần áo của anh, chỗ vuốt ve tới dấy lên một mảnh lửa nóng.
“Thích một người không cần lý do, Cố Tử Hàn.” Diệp Mị xoay người ngồi lên trên đùi Cố Tử Hàn, hai chân kép chặt lấy hông anh, một tay vuốt ve kích thích thân thể anh, tay còn lại phác họa đôi môi lạnh lùng của anh, “Em chính là yêu chết đi được khuôn mặt đẹp trai rung động lòng người này của anh.”
Vừa dứt lời, cánh môi đỏ tươi đã bao trùm lên bờ môi của anh.
Hai thân thể thành thục quen thuôc, nhanh chóng chạm vào nổ ngay.
Cố Tử Hàn mặc cho Diệp Mị quyến rũ đủ kiểu trên thân thể anh, quần áo trên người cũng bị Diệp Mị vạch ra, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh mang theo ướt át khi Diệp Mị hôn lên thân thể anh, trong không gian như thế, vô cùng mập mờ.
Tài xế ngồi trên ghế lái, tự nhiên biết phía sau đang làm gì.
Anh cầm chặt tay lái, không để cho mình phân tâm, lái xe.
Trong xe con nhìn như bình tĩnh, lại thiên lôi câu động địa hỏa, cảnh xuân vô hạn.
(*) Thiên lôi câu động địa hỏa: 天雷勾地火 nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
…
Kiều Tịch Hoàn trở lại đại viện nhà họ Cố.
Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân về nhà trước, đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách đại viện nhà họ Cố, thấy Kiều Tịch Hoàn về, đảo mắt nhìn ra sau, “Tử Hàn còn chưa về?”
“Không thấy, cha tìm Tử Hàn có việc sao?” Kiều Tịch Hoàn tự nhiên hỏi.
Cố Diệu Kỳ gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, “Nếu không gọi điện thoại cho Tử Hàn thôi.”
“Không cần, con về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cô nghĩ, chắc la chút chuyện về việc Diệp Mị vào cửa, cô không có bao nhiêu hứng thú với chuyện này.
Nhưng ngược lại, cô rất kỳ quái, tại sao bữa cơm tối nay lại gọi cả cô?!
Cô không phải là người quan trọng như vậy.
Như có điều suy nghĩ, đi lên lầu hai.
Đẩy cửa phòng Cố Tử Thần.
Kiều Tịch Hoàn mím môi cười, “Dì, cháu không hề phức tạp như dì nghĩ, cháu chỉ muốn thông qua thành ý của cháu nhờ dì giúp đỡ cháu làm chút chuyện không coi là gì đối với dì mà thôi. Dì việc gì phải đề phòng cháu như vậy.”
Diệp phu nhân cười lạnh, nửa tin nửa ngờ lời Kiều Tịch Hoàn nói.
Cũng hoặc là, quen tự mình đi nhìn xem một việc, lời của người khác không hề có tác dụng gì với bà.
Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời, rất rõ ràng biết không thể đùa bỡn chiêu trò gì trước mặt Diệp phu nhân, bởi vì vốn sẽ không có tác dụng gì, cô gật đầu, cung kính nói, “Dì, cháu vào trước.”
“Kiều Tịch Hoàn.” Diệp phu nhân gọi tên cô.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bà ta.
“Tất cả tư liệu về Tề Lăng Phong đều ở chỗ tôi, mà tôi chưa đưa cho Tiêu Dạ, cũng chưa đưa cho Diệp Mị, bởi vì tôi cảm thấy, còn chưa đến lúc đưa cho họ. Hiện giờ tôi rõ ràng nói cho cô biết, biểu hiện của cô, trực tiếp ảnh hưởng đến tôi có cần đưa phần tài liệu kia cho cô hay không, tự cô nhìn mà làm.” Nói xong, đi qua Kiều Tịch Hoàn, bước nhanh tới chỗ sâu hành lang.
Kiều Tịch Hoàn dừng bước ở đó.
Đột nhiên nhếch miệng cười.
Cảm giác bị làm khó, thật cmn không thoải mái.
Vốn toàn bộ đều do cô nắm quyền chủ động, hiện giờ tất cả lại đều nằm trên tay Diệp phu nhân.
Cô hơi siết tay.
Hít sâu, điều chỉnh cảm xúc đi vào phòng bao, đẩy cửa phòng ra, nhìn Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân với Cố Tử Hàn ngồi bên trong, ba người không nói lời nào, Kiều Tịch Hoàn yên tĩnh lạ thường ngồi xuống bên cạnh Tề Tuệ Phân, ngay sau đó, Diệp Mị trang điểm lộng lẫy đi vào, giọng mềm mại lấy lòng nói, “Chú, dì, mẹ cháu vừa nói thân thể hơi không thoải mái, nên đi về trước.”
“Về sớm như vậy?” Cố Diệu Kỳ kinh ngạc hỏi.
Theo bình thường, hành vi không lễ phép không tôn trọng như vậy, phản ứng đầu tiên của Cố Diệu Kỳ tuyệt đối phải là tức giận.
Mà bây giờ, trên mặt không hề có chút cảm xúc không nhịn được nào.
Xem ra ở Thượng Hải này, Diệp thị không thể khinh thường.
Gia tộc này, rốt cuộc che giấu những bí mật gì, khiến người ta sợ?! Hay là nói, thật ra chỉ cố ý biểu hiện ra những thứ kia khiến người ta không thể dựa vào gần, trên thực tế, cũng không phải không ai bì nổi giống như người ngoài tưởng tượng. Ví dụ như đối với Diệp Mị, Diệp Mị mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống như gia tộc Diệp thị bồi dưỡng ra được, rõ ràng thế tục không chịu nổi như thế, kể cả tình yêu cũng tục như vậy.
Diệp Mị rất tôn kính nói với Cố Diệu Kỳ, “Mẹ cháu hiếm khi ra ngoài, thân thể bà không được tốt lắm, quanh năm suốt tháng thời gian ra ngoài không vượt qua được mười lần, kính xin chú dì bỏ qua cho.”
“Đây là chuyện có nghe nói đến rồi, đã nhiều năm như vậy, chú cũng mới chỉ gặp mẹ cháu một lần. Vẫn là chuyện mấy năm trước. Không sao, bàn xong chuyện là được, chúng ta ăn cơm.” Cố Diệu Kỳ nói rất cảm khái và rộng lượng.
Những người khác đều không nói nhiều, ăn cơm của mình.
Bữa tối kết thúc.
Mọi người rời đi.
Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân ngồi xe chuyên dụng của bọn họ đi trước.
Cố Tử Hàn tiễn Diệp Mị, Kiều Tịch Hoàn đi về phía xe con của mình.
“Kiều Tịch Hoàn.” Cố Tử Hàn đột nhiên gọi cô lại.
Lúc này Diệp Mị đã ngồi vào trong xe con của Cố Tử Hàn, đang đợi anh.
Kiều Tịch Hoàn dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Cố Tử Hàn, “Đúng rồi, quên chúc mừng chú, lại lập tức có đôi có cặp rồi.”
Cố Tử Hàn cười lạnh, “Cô không cần phải âm dương quái khí như vậy, Diệp Mị gả cho tôi là chuyện sớm hay muộn, chỉ sớm hơn kế hoạch một chút mà thôi.”
“Đúng vậy, đối với chú mà nói, bắt cá hai tay không phải rất bình thường sao? Ngôn Hân Đồng chỉ bị mê gian mà thôi, chú lại đẩy người ta vào chỗ chết, sau đó trong ánh mắt đồng tình của mọi người, làm ra thủ đoạn không phù hơp như vậy?! Cố Tử Hàn, ác giả ác báo, đối với Diệp Mị, nói trắng ra, đối với gia tộc Diệp thị, tôi cảm thấy chú không trèo lên nổi.”
“Cô có ý gì?!” Cố Tử Hàn nheo mắt.
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao. Hiện giờ Diệp Mị yêu chú còn may, nếu như một ngày kia không còn yêu chú nữa?!” Kiều Tịch Hoàn nói, “Diệp thị là gì, chúng ta đều không ai biết rõ, nhưng chú và cha đã cho rằng leo được lên cành cây cao này, tôi cũng không thể nói gì, tự chú chậm rãi suy nghĩ đi.”
Nói xong, Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.
Cố Tử Hàn hung hăng nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, tròng mắt đột nhiên căng thẳng.
Diệp Mị ngồi trên xe, nhìn dáng vẻ Cố Tử Hàn, khẽ gọi, “Tử Hàn, sao không lên xe?”
Cố Tử Hàn hồi hồn, xoay người đi vào trong xe con.
Diệp Mị nhìn dáng vẻ Cố Tử Hàn, dịu dàng nói, “Kiều Tịch Hoàn nói với anh cái gì, khiến sắc mặt anh khó coi vậy?”
“Không nói gì.” Sắc mặt Cố Tử Hàn hơi lạnh.
“Vẫn cách xa em ngoài ngàn dặm như vậy à, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn rồi.” Diệp Mị cười nói.
Cố Tử Hàn quay đầu nhìn Diệp Mị.
Nhìn cô gái giống như cái tên của cô, mị đến xương tủy.
Lời Kiều Tịch Hoàn nói đột nhiên vang lên bên tai, nếu như một ngày kia Diệp Mị không yêu chú nữa?!
Đôi môi khẽ mím.
Thật ra chính anh cũng rất kinh ngạc, tại sao Diệp Mị lại yêu mình.
Giống như vừa liếc nhìn, đã không thể cứu vãn.
Đó là trên một bữa tiệc từ thiện.
Anh đi tham gia bữa tiệc, mà khoảng thời gian đó Ngôn Hân Đồng đang kỳ cho con bú, anh đi một mình không mang ai theo, mà vừa lúc, ngày đó đụng phải Diệp Mị mặc dạ phục đỏ rực, ở trong đám người vừa liếc đã có thể thấy được.
Diệp Mị trang điểm xinh đẹp, lúc nhìn mình, rõ ràng ngơ ngẩn, thật lâu, cô mỉm cười đi về phía anh, nói từng tiếng với anh, “Anh rất tuấn tú, anh biết không?”
Ngay lúc đó mình chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, không hề động lòng.
Anh không hào hứng với nữ sắc, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên sự nghiệp, cho nên đối với quyến rũ trắng trợn như vậy, anh dường như bình tĩnh, rất bình tĩnh tránh xa.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Diệp Mị bị cự tuyệt đã chú ý đến mình, sau đó, nộp đơn đến Cố thị làm, trở thành thư ký của anh.
Cô đi xã giao với anh, thỉnh thoảng sẽ bán nhan sắc giúp anh ký hợp đồng, dĩ nhiên chỉ chiếm tiện nghi trên bàn cơm mà thôi, Diệp Mị người phụ nữ này rất biết lợi dụng ưu thế thân thể của mình, lại sẽ không quá khiến mình bị thua thiệt, cho nên mới nhiều năm như vậy, anh vẫn để người phụ nữ này ở bên cạnh mình.
Lần đầu tiên bọn họ lên giường là sau khi đàm phán thành công một hợp đồng.
Anh hỏi cô, muốn phần thưởng gì.
Cô nói, muốn anh.
Buổi tối hôm đó đã thuận nước đẩy thuyền phát triển xuống.
Còn là lần đầu tiên của Diệp Mị, cả quá trình xinh đẹp không thôi, khiến anh thật sự rất thoải mái, mang đến cho anh cảm giác tốt hơn với Ngôn Hân Đồng nhiều.
Nhưng cũng may, anh là một người có tính tự hạn chế rất mạnh, một khắc trước thoải mái, một khắc sau có thể dùng lạnh lùng đối đãi.
Anh có thể lên giường với Diệp Mị, nhưng sẽ không cho người phụ nữ này chút tình cảm nào.
Chuẩn xác mà nói, cưới Ngôn Hân Đồng chỉ vì nối dõi tông đường mà thôi, hôn nhân của hai người hoàn toàn được xây dựng trên kết quả lợi ích gia tộc, cho nên đến bây giờ, khi nhà họ Ngôn không có đặc biệt hỗ trợ cho nhà bọn họ, giá trị của cô đã lập tức biến thành số không.
Anh đảo mắt, nhìn đèn đường không ngừng chớp tắt ngoài cửa sổ xe, nhìn đối diện, gương mặt diêm dúa lòe loẹt của Diệp Mị, hơi lạnh giọng hỏi, “Tại sao yêu anh như vậy?”
Diệp Mị ngẩn ra, giống như không kịp chuẩn bị, Cố Tử Hàn sẽ nói ra như vậy.
Người đàn ông này, cho tới bây giờ chỉ nói ích lợi, không nói tình cảm.
Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dùng giọng cười nhẹ nhàng nói, “Vấn đề anh hỏi, Kiều Tịch Hoàn cũng đã từng hỏi em.”
Cố Tử Hàn nhíu chặt mày.
“Em nói cho cô ta, em nói anh và em ở trên giường rất hợp.” Diệp Mị cười đến quyến rũ, thân thể mềm nhũn dính lên trên người anh, ngón tay như lửa ở trên lồng ngực anh, giống như đang gảy đàn, bắp đùi thon dài thỉnh thoảng ma sát hông anh, “Không phải sao?”
Cố Tử Hàn như bình tĩnh cảm nhận Diệp Mị trêu đùa thân thể anh, không phải không có phản ứng, chỉ là có thể khống chế mà thôi.
Thật ra biến hóa thân thể anh rất rõ ràng, nhưng người đàn ông này lại không hề động như vậy.
Mỗi lần cô đều muốn khiến người đàn ông này điên cuồng một lần, hung hăng đè cô dưới thân, mà mỗi lần đều là cô dùng hết thủ đoạn, lăn lộn với anh. Quá trình có lẽ không giống nhau, kết quả vẫn là bọn họ ngủ.
Cho nên, mỗi lần cô đều sẽ cảm thấy, cứ như vậy là đủ rồi, cô có thể điều chỉnh tâm tính của mình đi thỏa mãn.
“Anh lại không cảm thấy đây là lý do em yêu một người.” Cố Tử Hàn nhướng mày nhìn cô, “Em chỉ trải qua một người đàn ông là anh thôi, sao em biết em và người đàn ông khác có phù hợp không?”
“Có ý là, Cố nhị thiếu gia muốn em đi ra ngoài kinh nghiệm thêm vài người?!” Diệp Mị cười đến rất khoa trương.
Cố Tử Hàn lạnh mặt, giọng nghiêm nghị, “Đừng nói sang chuyện khác.”
Đối với Cố Tử Hàn thay đổi cảm xúc, Diệp Mị không hề bỏ động tác trên tay và trên chân, thậm chí càng lớn mật hơn, tay đã luồn vào trong quần áo của anh, chỗ vuốt ve tới dấy lên một mảnh lửa nóng.
“Thích một người không cần lý do, Cố Tử Hàn.” Diệp Mị xoay người ngồi lên trên đùi Cố Tử Hàn, hai chân kép chặt lấy hông anh, một tay vuốt ve kích thích thân thể anh, tay còn lại phác họa đôi môi lạnh lùng của anh, “Em chính là yêu chết đi được khuôn mặt đẹp trai rung động lòng người này của anh.”
Vừa dứt lời, cánh môi đỏ tươi đã bao trùm lên bờ môi của anh.
Hai thân thể thành thục quen thuôc, nhanh chóng chạm vào nổ ngay.
Cố Tử Hàn mặc cho Diệp Mị quyến rũ đủ kiểu trên thân thể anh, quần áo trên người cũng bị Diệp Mị vạch ra, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh mang theo ướt át khi Diệp Mị hôn lên thân thể anh, trong không gian như thế, vô cùng mập mờ.
Tài xế ngồi trên ghế lái, tự nhiên biết phía sau đang làm gì.
Anh cầm chặt tay lái, không để cho mình phân tâm, lái xe.
Trong xe con nhìn như bình tĩnh, lại thiên lôi câu động địa hỏa, cảnh xuân vô hạn.
(*) Thiên lôi câu động địa hỏa: 天雷勾地火 nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
…
Kiều Tịch Hoàn trở lại đại viện nhà họ Cố.
Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân về nhà trước, đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách đại viện nhà họ Cố, thấy Kiều Tịch Hoàn về, đảo mắt nhìn ra sau, “Tử Hàn còn chưa về?”
“Không thấy, cha tìm Tử Hàn có việc sao?” Kiều Tịch Hoàn tự nhiên hỏi.
Cố Diệu Kỳ gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, “Nếu không gọi điện thoại cho Tử Hàn thôi.”
“Không cần, con về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cô nghĩ, chắc la chút chuyện về việc Diệp Mị vào cửa, cô không có bao nhiêu hứng thú với chuyện này.
Nhưng ngược lại, cô rất kỳ quái, tại sao bữa cơm tối nay lại gọi cả cô?!
Cô không phải là người quan trọng như vậy.
Như có điều suy nghĩ, đi lên lầu hai.
Đẩy cửa phòng Cố Tử Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.