Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 252: Đêm mất ký ức lần hai 2

Ân Ngận Trạch

25/10/2021

Giống như một chút bí mật không thể để người khác biết mới vừa dâng lên trong lòng bị bất ngờ phát hiện vậy, thân thể không bị khống chế run rẩy, đỏ bừng cả mặt.

Cố Tử Thần lau thân thể qua loa cho cô, ôm cô, đẩy xe lăn lại đi ra ngoài.

Sau đó bất ngờ lại rất có lực, đôi tay đặt cô lên giường.

Cố Tử Thần có sức lực rất lớn, bây giờ cô không hề cảm thấy kỳ quái nữa.

Cho nên anh có thể đang ngồi như vậy mà đưa cô lên giường, hình như cô cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên, hoàn toàn không hoài nghi.

Cô nằm trên giường lớn mềm mại, sau đó yên lặng ôm chăn, nhìn Cố Tử Thần chống tay, cũng lên giường.

Cố Tử Thần mới vừa nằm xuống, thân thể mềm mại của Kiều Tịch Hoàn đã dán chặt anh không buông, tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, hai chân thon dài kẹp hai bên hông anh, thân thể không tự chủ được cọ cọ trên thân thể anh, giống như đang cố ý trêu chọc…

Thân thể Cố Tử Thần căng thẳng.

Kiều Tịch Hoàn có thể cảm giác được.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nở nụ cười “Khanh khách”.

Cố Tử Thần quay đầu sang nhìn vẻ mặt như ý, mặt tươi cười như hoa của Kiều Tịch Hoàn, giờ phút này say rượu, ngược lại khiến gò má đỏ thắm của cô nhiều thêm một chút quyến rũ.

“Em cười cái gì!” Cố Tử Thần cắn răng nghiến lợi.

Người phụ nữ này, không chọc ra chút chuyện, một chút cũng không an phận sao?!

“Em đang nghĩ, em đang ra sức đốt lửa trên người anh như vậy, sao anh lại không cướp cò chứ?!” Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu mặt đối mặt nhìn anh, nhìn gương mặt có phần không được thoải mái của anh.

Cố Tử Thần không nói một lời.

“Một giây trước em còn đang nghĩ, em nói em có cần cường bạo anh không…”

Sắc mặt của Cố Tử Thần lại khó coi thêm một chút.

“Sau đó hiện giờ, em đột nhiên cảm thấy, sao em không cường bạo anh chứ, đợi đến ngày nào đó anh muốn cường bạo em…” Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng tà ác, “Phải biết, em thật sự vô cùng muốn nhìn xem, sức nhẫn nại của anh rốt cuộc có ranh giới cuối cùng ở đâu, có lẽ sẽ thấy được hình ảnh em không tưởng tượng nổi…”

Kiều Tịch Hoàn cười đến vui vẻ, mặt không tim không phổi.

Cố Tử Thần chìm trong căng thẳng, chợt kéo Kiều Tịch Hoàn một cái, cánh tay thon dài vòng thẳng qua đầu cô, dùng sức, mặt của Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần sát lại nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, lỗ mũi đối lỗ mũi, đôi môi đối đôi môi.

Kiều Tịch Hoàn kinh hãi một trận, giương mắt nhìn hành động bất ngờ bá đạo mà thẳng thừng của Cố Tử Thần.

Hai người cứ giữ tư thế như vậy vài giây, Cố Tử Thần gằn từng tiếng nói, “Kiều Tịch Hoàn, tôi không có sức, nhẫn, nại!”

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.

“Không có sức nhẫn nại, nhớ kỹ! Về sau, không cho phép như vậy!” Cố Tử Thần hung hăng nói, đột nhiên buông tay đang giữ đầu cô ra, lật người, đưa lưng về phía cô.

Nhịp tim của Kiều Tịch Hoàn lại điên cuồng nhảy lên.

Mới vừa rồi Cố Tử Thần đột nhiên lộ ra khí phách khiến lòng người run lên có phải không?!

Cô nhìn đường cong phần lưng của anh.

Không có sức nhẫn nại?!

Là có ý gì.

Cô giơ tay, khi ngón tay sắp chạm đến lưng anh, đột nhiên lại rụt về.

Nhếch miệng cười một tiếng xấu xa, Cố Tử Thần không có sức nhẫn nại, rốt cuộc là dạng gì?!

Ban đêm yên tĩnh.

Hai người theo đuổi tâm tư của mình.

Lăn lộn khó ngủ.

Ngày hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn mắt nhập nhèm mơ hồ tỉnh lại, nhìn bên cạnh trống rỗng, gãi bừa tóc mình, sau đó hơi nhức đầu rời giường.

Say rượu thật sự khiến người ta đủ kiểu không thoải mái.

Cô cau mày, tiều tụy đi vào phòng tắm.

Đi toilet xong, không chủ định, soi gương, mơ mơ màng màng súc miệng, tròng mắt như vô tình như cố ý nhìn dáng vẻ hơi tái nhợt đến không hề có tinh thần trong gương, đột nhiên ngẩn cả người ra, tay không cầm bàn chải đánh răng chợt kéo quần áo của mình ra, nhìn xuống ngực.

Có lầm không vậy?! Lại là dấu vết bầm tím này?!



Cô súc miệng hai ba cái, sau đó vén áo ngủ của mình lên, trên người có vài dấu vết mập mờ khó coi, lan tràn trên thân thể trắng nõn của cô.

Má nó!

Tối hôm qua cô bị quỷ rồi, hay bị người khác bỉ ổi!

Mấu chốt là, lại không có ấn tượng!

Cô vò mái tóc càng rối bời của mình, tối hôm qua cô mặc bộ đồ ngủ này đi ngủ sao? Tối hôm qua cô rốt cuộc thay áo ngủ sao?!

Có muốn để người ta sống không!

Cô cáu kỉnh từ trong phòng tắm ra ngoài, hình như bởi vì đột nhiên phát hiện một chuyện mà giống như cắn thuốc lắc, tinh thần gấp trăm lần.

Cô vội vàng gấp gáp thay bộ quần áo, sau đó hấp tấp từ trong phòng ra ngoài, cô hơi nóng nảy, muốn nhìn xem trên người Cố Tử Thần có phải cũng giống như lần trước không, khắp người đều là dấu vết bầm tím.

Nghĩ như vậy.

Bước chân nhanh chút.

Cho nên khi thấy Cố Tử Hàn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì thiếu chút nữa đâm vào, cô khống chế thân thể mình, lườm Cố Tử Hàn.

Người đàn ông này, rõ ràng cố ý đợi cô.

Cô mím môi, sắc mặt không được tốt lắm.

Cố Tử Hàn nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn lúc này, sắc mặt không được tốt.

“Có chuyện gì?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

“Nhắc nhở cô chút, đừng quá lộ rõ tài năng.” Cố Tử Hàn lạnh lùng nói.

Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng châm chọc, “Cố Tử Hàn chú quên tối hôm qua anh chú dặn dò chú như thế nào sao?”

Sắc mặt Cố Tử Hàn đen thui.

“Xem ra tối hôm qua cô không uống rượu say!”

“Say rượu ba phần tỉnh!” Kiều Tịch Hoàn nói, gằn từng tiếng, “Cố Tử Hàn, thật ra thì chú nên an phận một chút, tôi nghĩ sẽ không lăn lộn đến tình trạng này! Chú mới cần, tự giải quyết cho tốt.”

“Kiều Tịch Hoàn!” Cố Tử Hàn cắn răng nghiến lợi.

“Tôi còn phải đi làm, không rảnh rỗi giống như chú được. Chú biết đó, chú để lại một đống cục diện rối rắm, tôi còn phải dọn dẹp thay chú!” Kiều Tịch Hoàn châm chọc nói, lướt qua người anh ta định rời đi.

Cố Tử Hàn mặt lạnh, “Hôm nay tôi nói cho cô biết, em gái cô Dụ Lạc Vi, sẽ bị xử phạt tù không dưới 3 năm đó!”

“Liên quan gì đến tôi?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày hỏi lại.

“Quả nhiên máu lạnh.”

“So với chú, tôi còn kém một đoạn thật dài. Dù sao Dụ Lạc Vi làm việc cho chú, còn chú, có thể vẫn khoanh tay đứng nhìn như thế, thậm chí trợ giúp.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.

Cố Tử Hàn hừ lạnh, giọng điệu mang theo châm chọc nói, “Tôi còn tưởng rằng, có lẽ Kiều Tịch Hoàn cô sẽ vì Dụ Lạc Vi mà thu liễm một chút.”

“Dĩ nhiên sẽ không, chú làm gì Dụ Lạc Vi đó là chuyện của chú, không liên quan đến tôi nửa xu, tôi nói thẳng, tôi đang mong đợi chú đưa Dụ Lạc Vi vào, tránh cho tôi một đống chuyện phiền toái!” Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, sải bước rời đi.

Cố Tử Hàn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này!

Là chuyện gì, cô đều không chút phản ứng sao?!

Kiều Tịch Hoàn một hơi lao thẳng xuống lầu.

Lời Cố Tử Hàn mới vừa nói, cô coi như không nghe thấy.

Từ khi Dụ Lạc Vi bị bắt, cô cũng biết, kết quả của Dụ Lạc Vi sẽ không quá tốt, ngồi tù nhất định không tránh khỏi, về phần ba năm năm năm, vậy phải nhìn xem tâm tình của Cố Tử Hàn, cho dù là cả đời, đó cũng là chuyện của Dụ Lạc Vi!

Chẳng oán được ai!

Mím môi, tròng mắt đột nhiên nhìn Cố Tử Thần đẩy xe lăn tiến vào từ ngoài cửa.

Cô sải bước, đi tới chặn trước mặt Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần nheo mắt, “Tránh ra!”

Kiều Tịch Hoàn giống như không nghe thấy, ngồi xổm người xuống, một phát túm lấy áo sơ mi màu trắng của Cố Tử Thần, vén lên, vết xanh tím trên thân thể…

Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn Cố Tử Thần, ý vị sâu xa.



Cố Tử Thần dùng sức hơi lớn đẩy tay cô ra, chỉnh lại áo, “Nổi cơn gì!”

“Cố Tử Thần có phải anh bỉ ổi em không?!”

“Rốt cuộc là ai bỉ ổi ai?!” Cố Tử Thần nhìn cô, giận dữ gầm lên.

Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần làm giật mình ngây ngẩn.

Cố Tử Thần xoay người, đẩy xe lăn rời đi.

Là cô sao?!

Tối hôm qua lúc cô ngủ, rõ ràng rất biết điều mà?!

Chẳng lẽ cô bị đa nhân cách?! Chẳng lẽ sau khi cô say rượu, sẽ hoàn toàn buông thả phần tính cách ác ma của mình, sau đó không ngừng chà đạp bỉ ổi Cố Tử Thần đối thủ tay không tấc sắt…

Cô không thể nào?

Hay là thân thể này, nhìn như đàng hoàng, thật ra đói khát khó nhịn…

Được rồi.

Cô hoàn toàn mơ hồ.

Cô hoàn toàn không rõ ràng được, cô và Cố Tử Thần rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai!

Nhìn thế nào, nhìn kiểu gì đều không nhìn ra được, Cố Tử Thần biết thừa dịp cô không chú ý, làm chuyện gì không thấy được ánh sáng với cô..

Cô một lần nữa cảm giác mình bạo lực với Cố Tử Thần rồi.

Cô ngơ ngác đứng ở cửa phòng khách, giống như ảo não, như có điều suy nghĩ.

Cố Tử Thần đẩy xe lăn đi về phía thang máy thủy tinh sát đất duy nhất trong phòng khách, đảo mắt nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng đột nhiên nhếch lên cười, thoáng qua rồi biến mất.

Kiều Tịch Hoàn có phần không được rõ ràng lắm ra khỏi đại viện nhà họ Cố.

Sự tồn tại của cô vốn chính là chuyện khoa học không giải thích được, đến bây giờ, cô thật sự cảm thấy, cô chính là một quái vật khoa học!

Cô đặt mông ngồi lên xe con Diêu Bối Khôn lái, cả người hơi sụp đổ.

Diêu Bối Khôn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn, nhếch miệng cười lấy lòng nói: “Nữ thần say rượu sao? Nhìn tinh thần không được tốt lắm.”

Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn Diêu Bối Khôn, đột nhiên rất nghiêm túc hỏi, “Cậu đã lên giường với phụ nữ chưa?”

“Nói nhảm, anh đây anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, từ ngoài đến trong nước, từ lớn tới nhỏ, từ sóng cả mãnh liệt đến hoạt bát đáng yêu…” Dáng vẻ kia của Diêu Bối Khôn, vô cùng hả hê rồi.

“Nói tiếng người!” Kiều Tịch Hoàn thật sự không chịu nổi bản lĩnh ba hoa của Diêu Bối Khôn.

“Đã từng.” Diêu Bối Khôn nghiêm chỉnh lại.

“Có uống rượu say lên giường với người ta không?”

“Có.” Diêu Bối Khôn vẫn nghiêm trang.

“Mất trí nhớ không?”

“Dĩ nhiên sẽ không!” Diêu Bối Khôn ngồi thẳng người. Chuyện như vậy còn mất trí nhớ, anh lạm tình bao nhiêu?!

“Tại sao tôi lại mất trí nhớ chứ?!” Kiều Tịch Hoàn hỏng mất.

“Nữ thần chị lên giường với ai sao?” Diêu Bối Khôn yếu ớt hỏi.

Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn Diêu Bối Khôn.

“Cảm giác thế giới trong lòng mất mát.” Diêu Bối Khôn đau lòng nói.

“Cậu có thể lo lái xe đi không?” Kiều Tịch Hoàn lườm một ánh mắt.

“Có thể!” Diêu Bối Khôn quy củ nghiêm túc.

Kiều Tịch Hoàn mím môi nở nụ cười, tròng mắt hơi đổi, đường phố Thượng Hải hôm nay hơi âm trầm.

Đây là lần thứ hai.

Hai lần hoàn toàn mất trí nhớ, không nhớ ra được một chút xíu!

Cảm giác như thế, thật sự quá đáng ghét!

Cố Tử Thần, anh tốt nhất đừng để chị đây phát hiện bí mật nào không thể nói cho người khác của anh, nếu không chị đây khẳng định đưa anh vào chỗ chết mà giày vò, giày vò…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook