Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 251: Đêm mất ký ức lần hai

Ân Ngận Trạch

25/10/2021

Biệt thự nhà họ Cố.

Phòng khách yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy mình vẫn còn trong trạng thái choáng váng, nên có phần không rõ ràng lắm, hiện giờ rốt cuộc là trạng thái gì.

Cô cắn môi, cố gắng không để cho mình phát ra chút âm thanh và động tĩnh gì, cảm giác giờ phút này mình không nên quấy rầy đến cái gì đó, ngừng thở, không nhúc nhích.

“Cố Tử Hàn, chú có thể thử xem!” Giọng Cố Tử Thần, lạnh nhạt nhẹ nhàng, mỗi lần đều sẽ cảm thấy âm điệu nhìn như tùy ý vậy luôn khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ sâu thẳm tâm hồn.

Như vực thẳm địa ngục, âm trầm.

Cố Tử Hàn giật bắn người, chợt buông tay cô ra, rõ ràng là phản ứng thân thể, nhưng khiến Kiều Tịch Hoàn giờ phút này đang phản ứng chậm nửa nhịp lại hung hăng nhíu mày.

Cô hít sâu, nhìn bọn họ.

Cảm giác bọn họ giờ phút này rõ ràng không giống như bình thường, có phải sẽ có bí mật gì mà cô không biết sẽ lộ ra ngoài không?!

Cố Tử Hàn xoay người, bốn mắt nhìn nhau với Cố Tử Thần.

Dáng dấp hai người thật giống, chỉ từ ngoài mặt mà nói, giống đến độ dọa người, nhưng không biết vì sao, hai người lại khiến người ta có cảm giác khác biệt trời vực, cho dù người không quen thuộc lắm, cũng có thể vừa liếc mắt đã phân rõ ra được ai là ai trong bọn họ!

“Anh.” Cố Tử Hàn mở miệng, nhìn Cố Tử Thần.

Trong thoáng chốc, đây là lần đầu tiên nghe được Cố Tử Hàn gọi Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn vẫn cảm thấy, Cố Tử Hàn phải gọi tên Cố Tử Thần, không nghĩ rằng anh ta lại gọi “Anh”, rõ ràng có vẻ lấy lòng.

Cố Tử Hàn cũng sẽ ăn nói khép nép với người khác ngoài Cố Diệu Kỳ cho anh ta lợi ích tuyệt đối sao?!

Cố Tử Thần nhướng nhẹ chân mày, giọng vẫn như thế, từng câu từng chữ nói, “Rất nhiều chuyện mọi người biết rõ trong lòng là được rồi, quý trọng mình có.”

Cố Tử Hàn không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn Cố Tử Thần, nhìn Cố Tử Thần đẩy xe lăn, lướt qua người anh, sau đó dừng xe lăn ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, môi mỏng khẽ động, “Tới đây.”

Kiều Tịch Hoàn hồi hồn, nhìn Cố Tử Thần, nhìn Cố Tử Thần giờ phút này không hiểu sao cảm thấy dáng vẻ đẹp trai long trời lở đất.

Cô điều chỉnh hô hấp, bởi vì một khắc kia, không hiểu sao lại thấy, tim đập rộn lên, không hiểu sao chính là, đập lên vô cùng kịch liệt.

Cô cắn môi, cố gắng để cho mình đi thẳng, đi tới trước mặt anh, sau đó ngồi xổm người xuống.

Bởi vì hơi choáng váng, cô ngồi chồm hổm luôn dưới đất, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Cố Tử Thần, cười đến hơi hoa si nói, “Cố Tử Thần, đã có ai nói cho anh, anh rất tuấn tú chưa?”

Cố Tử Thần nhíu chặt mày.

“Đột nhiên cảm thấy mình dường như kiếm lời.” Kiều Tịch Hoàn cười híp mắt nói

Trong một khắc kia sắc mặt Cố Tử Thần hình như lại thay đổi, là ngượng ngùng, hay là không có hứng thú với đề tài của cô?!

Thật ra cô không phân biệt nổi.

Cô không phân biệt được rất nhiều cảm xúc của Cố Tử Thần, từng cử động mỗi tiếng nói một cái nhăn mày một nụ cười.

Bất kỳ một hành động nhỏ nào, cô đều nhìn không ra.

Cố Tử Thần kéo thân thể đang ngồi chồm hổm của cô lên.

Cô thuận thế dựa vào lòng anh, sau đó được anh ôm công chúa ngồi trên hai chân anh, như chim nhỏ nép vào người rúc vào lồng ngực anh, nghe hô hấp đều đều mà có lực của anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười ngọt ngào.

Cố Tử Thần đẩy xe lăn đi về phòng.

Từ đầu tới cuối, không nói thêm một chữ với Cố Tử Hàn, Cố Tử Hàn lại vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng của bọn họ.



Tròng mắt sâu thẳm, ngón tay siết chặt.

Đã nhiều năm như vậy, vẫn sẽ bị một ánh mắt của Cố Tử Thần làm cho hoảng hốt không thôi, rõ ràng, Cố Tử Thần đã dung túng anh nhiều năm như vậy, ở nhà ở công ty, nhiều năm dung túng anh muốn làm gì thì làm! Nhưng kể từ sau khi Kiều Tịch Hoàn ra tù, lại dần thay đổi rồi, Cố Tử Thần vốn không hỏi chuyện thế sự đột nhiên trở nên không hề trầm mặc như trước nữa, đột nhiên biến thành chấn nhiếp lòng người như vậy, khiến cho người ta không ngừng run rẩy.

Không.

Anh hung hăng mím môi, cố gắng bình ổn hốt hoảng nơi đáy lòng.

Anh thừa nhận khoảng thời gian Cố Tử Thần từ nước Mỹ trở về gió nổi mây phun, thậm chí càng có phần không thể vãn hồi, xông ra một phen sự nghiệp khiến người đời chú mục trong giới thương mại ở Thượng Hải, cũng khiến cho mọi người đặt toàn bộ tầm mắt lên người, còn Cố Tử Hàn anh lại thành lá xanh, không đúng, mình lúc đó có lẽ chính là một nhánh cỏ non còn chưa nảy mầm, ở trước mặt Cố Tử Thần, không chịu nổi một kích.

Anh chỉ yên lặng nhìn Cố Tử Thần hô mưa gọi gió, yên lặng nhìn Cố Tử Thần được hơn vạn người khen ngợi và ủng hộ, yên lặng nhìn Cố Diệu Kỳ ưu ái Cố Tử Thần có thừa, yên lặng nhìn tất cả vầng hào quang trên người Cố Tử Thần.

Từ nhỏ anh đã không phải là một người đàn ông chịu ở dưới người khác, mặc dù anh thừa nhận, anh không có năng lực như Cố Tử Thần, nhưng cũng không muốn thừa nhận địa vị của Cố Tử Thần, cho nên anh nghĩ phải cố gắng bò lên trên, bò lên trên Cố Tử Thần, để Cố Diệu Kỳ, để bất cứ người nào ở Thượng Hải biết, nhà họ Cố còn có một Cố Tử Hàn.

Càng cố gắng, càng cảm thấy sự bất lực của mình.

Cố Tử Thần thậm chí không cần so chiêu với anh, anh đã có thể thua đến thất bại thảm hại, kể cả chỗ dùng lực đều không có, cứ bị Cố Tử Thần gắt gao giẫm dưới chân như vậy.

Còn may.

Còn may Cố Tử Thần xảy ra tai nạn xe cộ, còn may Cố Tử Thần đột nhiên sa sút tinh thần.

Còn may Cố Tử Thần đột nhiên không để ý đến bất cứ người nào trong nhà họ Cố mãnh liệt yêu cầu, khóa mình trong nhà.

Sau đó, mới có ngày Cố Tử Hàn anh nổi danh.

Anh mới diễu võ giương oai không được mấy năm, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xuất hiện rồi, ảo giác giống như năm đó Cố Tử Thần đột nhiên từ Mỹ về vậy, bén nhọn không thể đỡ, tinh thần vừa lên thì không thể thu thập được, khiến cho anh bắt đầu sinh ra hoảng hốt và cảnh giác, nhưng trong mỗi một lần tranh đấu gay gắt, lần lượt bị Kiều Tịch Hoàn làm cho thê thảm không nỡ nhìn!

Anh cắn răng.

Sao anh có thể để mặc cho đồ của mình, bị người khác lấy đi như vậy.

Cho nên, anh không ngừng đối nghịch với Kiều Tịch Hoàn, thậm chí rất nhiều khi muốn tự tay bóp chết người phụ nữ lai lịch không rõ này.

Nhưng bây giờ.

Khi anh vừa bị đả kích định liều mạng đánh một trận, Cố Tử Thần đột nhiên ra tay.

Lời nói mới vừa rồi, tuyệt đối không chỉ là uy hiếp, anh đã từng vô tình một lần nhìn thấy thủ đoạn của Cố Tử Thần, vào một lần đàm phán thương mại khi anh đi theo Cố Tử Thần, đó chính là một cái bẫy, hình như Cố Tử Thần cũng biết, nhưng lại nhìn như không hề có chút tâm cơ nào diễn cùng đối phương, sau khi rời đi, Cố Tử Thần nói một câu với trợ lý bên cạnh, “Hủy đi!”

Sau đó, hạng mục đó, bị hủy diệt, ai đều không thu lợi.

Sau đó, công ty cố ý muốn nhìn trò hề của Cố Tử Thần, bị hủy, trong khoảnh khắc.

Cố Tử Hàn thật sự không biết Cố Tử Thần lấy đâu ra khả năng lớn như vậy, có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi khiến một công ty chín muồi, không tính là quy mô nhỏ ở Thượng Hải đóng cửa trong khoảnh khắc, động tác quả quyết nhanh chóng, tuyệt đối không dài dòng dây dưa.

Giống như biết được hai chân tàn tật sau tai nạn xe cộ, quyết định của anh cũng như thế, nói một không ai, không có bất kỳ ai có thể khuyên can được!

Cố Tử Hàn siết ngón tay, siết chặt vào nhau, trong một khắc kia dường như thân thể cũng theo đó mà run rẩy, có phần không cách nào phát tiết được lửa giận, đè nén run rẩy.

Anh cắn chặt môi, hung hăng nhìn hai người trước mặt, đi vào phòng.

Bắt đầu từ một khắc nhận lấy tất cả từ trên tay Cố Tử Thần, anh đã tự nhủ, anh tuyệt đối không để cho Cố Tử Thần Đông Sơn tái khởi.

Anh tuyệt đối sẽ không cho Cố Tử Thần cơ hội một lần nữa bao trùm tất cả ánh sáng của anh!

Tuyệt đối sẽ không!



Phòng của Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn yên lặng dựa vào trên ngực Cố Tử Thần, một khắc kia khóe miệng hình như còn mang theo nụ cười thỏa mãn.



“Kiều Tịch Hoàn, đứng lên.” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của Cố Tử Thần.

So với mới vừa rồi, rõ ràng cảm thấy người đàn ông hơi ấm áp, khác biệt trời vực.

Thật đáng ghét.

Để cho cô yên tĩnh nằm vậy một lúc, cảm nhận nhiệt độ bình thường trên người đàn ông này một chút, để cho tâm hồn cô lặng lẽ thoải mái một lúc, không được sao?! Nhất định đánh thức cô khỏi thế giới suy tưởng, cô mới không cần!

Cô ôm lấy thân thể anh, gương mặt cọ vào ngực anh, cọ cọ, giống như con mèo dịu ngoan, dính lấy anh không thả.

“Đi tắm, một thân mùi rượu.” Cố Tử Thần chê bai nói.

Không cần.

Kiều Tịch Hoàn rúc trong ngực anh, cô không cần tắm.

Tắm xong ra ngoài, có lẽ sẽ không còn cảm giác này.

Cảm giác hơi thoải mái như vậy, rất dễ dàng bị phá hư.

Thật ra thì hôm nay cô hơi phiền não.

Gặp phải chuyện của Trương Kiều Ân, ít nhiều gì cũng bị chuyện của Ngôn Hân Đồng ảnh hưởng, nhưng giờ khắc này cô lại cảm thấy, lòng mình bình ổn, có lẽ nói, lòng đơn thuần, đơn thuần đến, chỉ muốn cảm nhận nhiệt độ người đàn ông này truyền tới cho cô.

Cô một lần nữa cọ cọ lên người anh, chết sống không buông anh ra.

Cố Tử Thần hơi bó tay, bị Kiều Tịch Hoàn như mèo con bám lấy mình như vậy, anh chỉ hơi cau lại chân mày, sau đó đẩy xe lăn đi vào phòng tắm.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy xe lăn đang động, mở mắt đã thấy mình vào trong phòng tắm.

Cả người đều không tốt.

Người đàn ông không biết phong tình này!

Cô chửi kháy trong lòng, người đàn ông này thật sự không để cho mình dựa vào một lúc, ôm một lúc như vậy sao?!

Đến tuổi tác này của bọn họ, thời gian vẫn có thể yên tĩnh dựa vào nhau như vậy cũng không nhiều. Rất nhiều cặp vợ chồng sau khi đến độ tuổi nhất định, nằm trên một cái giường, làm xong việc thì bắt đầu ngủ, có thể đạt đến tâm linh câu thông, thật sự càng ngày càng ít, đại đa số mọi người đều đã qua độ tuổi kích thích đó, bị thực tế xay thành một công cụ chỉ biết sinh tồn, cũng có vài người bởi vì thời gian lâu dài, bắt đầu cảm thấy nhàm chán nhiều thứ.

Mà cô bây giờ, cô rõ ràng muốn cố gắng nắm lấy điểm an ủi trong lòng này, cuối cùng lại bị Cố Tử Thần vô tình xóa bỏ như vậy.

Cô cau mày, chuẩn bị nhảy khỏi người Cố Tử Thần thì đột nhiên cảm thấy một chiếc khăn lông ướt nhẹ nhàng lau chùi gương mặt cô, sau đó là cần cổ, tiếp theo là tay, thậm chí cô cúi đầu vẫn có thể nhìn thấy được ngón tay thon dài của Cố Tử Thần cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng lau, cảm giác rất nghiêm túc.

Nhịp tim đột nhiên lại bắt đầu điên cuồng tăng lên.

Cô cắn môi, cố gắng để cho mình bình tĩnh, bình tĩnh…

Cô hơi rung động, chưa bao giờ cảm thấy Cố Tử Thần sẽ đối đãi với mình như vậy, sẽ lau chùi thân thể cho cô, mấu chốt là, dịu dàng như thế.

Cô cắn môi, cứ nhìn bàn tay thon dài mà sạch sẽ của Cố Tử Thần…

Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, cả người cô đều trở nên nhạy cảm, giống như ngón tay của Cố Tử Thần có thể truyền ra ma lực, khiến cho cả người cô đều nhạy cảm.

Làm thế nào?!

Giờ phút này, cô thật sự rất muốn ăn người đàn ông này.

Từ đầu đến chân, hung hăng bỉ ổi.

“Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!” Giọng nói lạnh tanh của Cố Tử Thần vang lên trên đỉnh đầu.

Cô giật bắn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook