Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 235: Không muốn có vướng bận 3

Ân Ngận Trạch

24/08/2021

Diêu Bối Khôn nghênh ngang từ phòng bao đi ra, ném lại một câu, “Đừng trêu chọc nữ thần của tôi, cẩn thận tôi chơi chết anh!”

Sau đó rối rít chạy đến bên người Kiều Tịch Hoàn.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn vẫn còn đang nhìn Tề Lăng Phong.

Sắc mặt Tề Lăng Phong vô cùng khó coi, anh đảo mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng đột nhiên cười lạnh, trong mắt chớp qua một tia hung ác, “Kiều Tịch Hoàn, em quả nhiên lại để cho anh, lau mắt mà nhìn.”

Kiều Tịch Hoàn thu hồi tầm mắt, xoay người mà đi.

Một khắc kia, không chỉ kinh ngạc Tề Lăng Phong bị thương, hành động bất ngờ của Diêu Bối Khôn khiến cho cô thay đổi chút cách nhìn về cậu bé này.

Có phải Diêu Bối Khôn cũng không phải như mọi người nhìn thấy, chỉ biết nói mạnh miệng, là một kẻ vô dụng mềm yếu.

Hành động mới vừa rồi, có thể làm không chút để ý, không nói làm lưu loát bao nhiêu, nhưng chính là tâm trí, đối với người bình thường mà nói… cũng không đơn giản.

Cô mím môi, cùng Diêu Bối Khôn ngồi vào xe con.

Diêu Bối Khôn nổ máy, vừa lái xe vừa hỏi, “Nữ thần, mới vừa rồi em có MAN không!”

Kiều Tịch Hoàn tròng mắt khẽ động.

“Em đã bị khí phách của chính bản thân mê hoặc!” Diêu Bối Khôn tự khoác lác tự thổi phồng!

Kiều Tịch Hoàn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, giọng sâu xa nói, “Bối Khôn, cậu thật sự quyết định đi con đường này?”

“Đường gì?” Diêu Bối Khôn buồn bực.

“Đường hắc đạo.”

“Dĩ nhiên, em thích cuộc sống như thế.” Diêu Bối Khôn nói, “Cho nên bây giờ em phải luyện tốt bản lĩnh, người đàn ông mới vừa rồi kia, nhìn lịch sự lại gầy yếu, nhưng hơi sức còn lớn hơn cả em. Lại nói người đàn ông kia rất quen mặt, có phải Tề Lăng Phong không?”

Kiều Tịch Hoàn cúi mắt, “Ừ.”

“Má nó!” Diêu Bối Khôn đột nhiên gầm thét, “Sớm biết là Tề Lăng Phong, em nên giết chết anh ta! Má nó chứ, tiểu Khê của em mới vừa chết không lâu, thứ hàng này đã bắt đầu đi quyến rũ bên ngoài, phải chết phải chết phải chết!”

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy xe chấn động, sắc mặt hơi khó coi, “Cậu không lo lái xe đi, thì dừng xe lại cho tôi!”

Diêu Bối Khôn ngẩn ra, vội vàng ngồi thẳng người, quy củ lái xe, bên trong xe khôi phục vững vàng.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, đột nhiên trở nên rất trầm mặc.

Diêu Bối Khôn nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn, nhiều lần định mở miệng nói chuyện, nhưng lại thức thời ngậm miệng lại.

Nhưng cứ cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn cho người ta cảm giác rất quen thuộc.

Vừa nghĩ vậy, hình như cảm giác rất giống Hoắc Tiểu Khê.

Chỉ có điều dáng dấp không giống nhau mà thôi.

Anh xuyên qua kính chiếu hậu không nhịn được chăm chú nhìn thêm.

Thật ra thì, đều không giống đi.

Ít nhất Hoắc Tiểu Khê của anh tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế, trên mặt Hoắc Tiểu Khê vĩnh viễn đều là nụ cười không tim không phổi, anh vô cùng sùng bái, nụ cười, cảm giác dưới nụ cười của cô, toàn thế giới đều ảm đạm mất màu.

Xe chạy thẳng đến đại viện nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe.

Diêu Bối Khôn lấy lòng nói hẹn gặp lại, nhìn Kiều Tịch Hoàn đi vào trong biệt thự rồi mới chạy xe đi.

Không có Kiều Tịch Hoàn trên xe, anh lái xe thô bạo hơn nhiều.

Tiện tay đeo bluetooth lên, gọi điện thoại.

“Sư phụ.” Giọng của anh vĩnh viễn đều vang dội mà lại có sức sống, cho dù mấy giờ, giống như tinh lực đều dùng không hết.

“Ừ.” Bên kia nghe thấy giọng nói này, đau cả đầu.

“Hôm nay tôi bảo vệ nữ thần.” Diêu Bối Khôn lấy lòng nói.

“Bảo vệ?”

“Chính là nữ thần thiếu chút nữa bị Tề Lăng Phong thứ hàng này cưỡng gian, tôi cứu cô ấy.” Diêu Bối Khôn tiếp tục nói.

“…” Bên kia trầm mặc.

“Sư phụ không biết lúc đó tôi uy mãnh bao nhiêu đâu, tôi vừa đạp cửa, dùng sức, Tề Lăng Phong đã bị tôi đánh ngã xuống đất, sau đó ôm nữ thần điềm đạm đáng yêu đi ra khỏi phòng bao, đúng rồi, trước khi ra cửa, tôi còn anh tuấn cầm bình hoa đập lên đầu Tề Lăng Phong, uy vũ đó…” Diêu Bối Khôn bắt đầu hoa bay đầy trời thổi phồng bản thân.

Hình như Vũ Đại nghe mà không nhịn được, cúp luôn máy.

Tề Lăng Phong cưỡng gian?!

Vũ Đại nằm trên giường bệnh, mặt nghiêng sang, tròng mắt khẽ động.

Doãn Tường đảo mắt nhìn Vũ Đại, không chút để ý vừa lật tạp chí, vừa uống nước lọc, tùy tiện hỏi, “Sao vậy?”

“Kiều Tịch Hoàn bị Tề Lăng Phong cưỡng gian.”

“Phụt.” Doãn Tường phun toàn bộ nước vừa uống ra, còn chưa kịp lau, hỏi, “Cô nói Kiều Tịch Hoàn bị Tề Lăng Phong cưỡng gian!”



“Chưa thành.” Vũ Đại bổ sung.

“Tôi nói cô có thể nói hết lời luôn không, cô cứ muốn hù chết người ta!” Doãn Tường tức giận cầm khăn giấy trước mặt lên, lau khóe miệng.

“Nói cho lão đại không?”

“Dĩ nhiên.”

“Nha.” Vũ Đại mím môi, sau đó soạn tin nhắn.

Doãn Tường đứng dậy từ trên ghế salon, duỗi người, đang hoạt động gân cốt.

Ở bệnh viện với Vũ Đại mấy ngày, anh cảm thấy quá phiền não rồi.

“Doãn Tường.” Vũ Đại ngước mắt nhìn anh.

“Nói.”

“Lão đại nói, ngày mai cậu bắt đầu trở về đi làm.” Vũ Đại nói.

“Được.” Doãn Tường gật đầu, không chút để ý nói, “Hình như lão đại thật sự thay đổi.”

Vũ Đại gật đầu, cười một tiếng, “Như vậy cũng rất tốt.”

“Có lẽ vậy.” Doãn Tường cười nhạt.

Nhưng mà.

Hiện giờ rất tốt, còn sau này?!



Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng của Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần đã ngủ trên giường, nhưng rõ ràng, màn hình điện thoại di động đặt bên người anh lóe sáng lên.

Kiều Tịch Hoàn không chú ý gì khác, xoay người đi vào phòng tắm, tắm rửa, tẩy trang.

Không bị Tề Lăng Phong người đàn ông kia làm gì, nhưng cảm thấy, toàn thân đều là mùi vị chán ghét của anh ta.

Vô cùng ghê tởm.

Cô lau chùi thân thể, rất dùng sức lau, khiến cả làn da đều đỏ ửng lên.

Một hồi lâu sau cô mới thấy sạch sẽ, từ phòng tắm ra ngoài.

Lúc đi ra còn cố ý xịt nước hoa, tránh cho bản thân thấy ảo giác, ngửi được mùi của Tề Lăng Phong, cô sẽ mắc ói ngủ không yên.

Rửa mặt xong, sấy khô tóc.

Kiều Tịch Hoàn nằm bên cạnh Cố Tử Thần, lật người ngủ.

Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng động sột soạt do thân thể Kiều Tịch Hoàn thỉnh thoảng động đậy.

“Kiều Tịch Hoàn.” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn đang ở ranh giới như ngủ như không, bị giọng nói phái nam đột ngột hơi lạnh nhạt dọa sợ hết hồn, cô tự an ủi, bực mình nói, “Anh có bệnh à, đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi!”

Cố Tử Thần mở mắt ra, “Tối nay xảy ra chuyện gì?”

“…” Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.

“Tối nay xảy ra chuyện gì?” Cố Tử Thần đảo mắt, nhìn cô.

Cho dù không gian tối đen, dường như vẫn có thể cảm nhận được, tầm mắt bén nhọn của anh.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, “Anh muốn nói gì?”

“Tôi hỏi em tối nay em xảy ra chuyện gì?!” Cố Tử Thần gằn từng tiếng.

“Anh có ý gì?! Tôi xảy ra chuyện gì, có liên quan gì đến anh!” Kiều Tịch Hoàn khó chịu.

Chất vấn cô như vậy, cô lại không làm chuyện gì có lỗi với anh!

Mặc dù, thiếu chút nữa bị người, gì đó!

“Kiều Tịch Hoàn!” Cố Tử Thần cắn răng nghiến lợi.

Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.

Hung dữ, hung dữ như vậy!

Cô đột ngột lật người, ngồi dậy từ trên giường, hung hăng nhìn xuống Cố Tử Thần, gằn từng tiếng nói, “Tôi nói xảy ra chuyện gì thì anh có thể làm sao?! Đúng, tối nay tôi thiếu chút nữa bị Tề Lăng Phong cưỡng gian, anh có thể làm gì?! Hả?!”

Cố Tử Thần siết chặt quả đấm.

“Thì sao, anh sẽ tức giận?!” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Tức giận tôi thiếu chút nữa bị người cưỡng gian, tức giận tôi vốn là bà xã của anh, thiếu chút nữa bị người chiếm hữu?! Cố Tử Thần, thật ra tôi cũng rất tức giận.”

“Em tức giận?!” Cố Tử Thần hung hăng nhìn cô.

“Đúng vậy, tôi rất tức giận! Tôi vẫn nghĩ, nếu như tối nay Tề Lăng Phong thật sự bỏ thuốc vào trong rượu của tôi, nếu như tối nay tôi không đề phòng trước Tề Lăng Phong sẽ ra một chiêu này, có lẽ hiện giờ tôi đã nằm dưới thân thể Tề Lăng Phong, nằm dưới một người đàn ông tôi không nguyện ý nhất mà thừa hoan!” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói xong, càng nói càng tức, “Nhưng mà Cố Tử Thần anh biết không?! Cho dù bị bất cứ người nào trên toàn thế giới nằm lên, luân phiên, tôi cũng tuyệt đối không để Tề Lăng Phong được như nguyện!”

“Ai nói em bị đàn ông toàn thế giới nằm lên?!” Cố Tử Thần siết ngón tay, trong mắt phát ra ánh nhìn dữ tợn.



“Bằng không thì sao? Bằng không anh cảm thấy, tôi còn có thể bị anh làm gì sao?!” Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng châm chọc, “Cố Tử Thần, nếu anh thật sự tàn tật thì thôi, nhưng tôi không phải người ngu, tôi không phải không cảm nhận được thân thể anh thay đổi, anh bài xích tôi như vậy, không muốn đụng vào thân thể tôi như vậy, đến cuối cùng, không phải đẩy tôi về phía người đàn ông khác sao?!”

Sắc mặt của Cố Tử Thần đã đen đến cực hạn, dáng vẻ giận dữ này giống như hận không thể ăn cô luôn, kể cả xương đều không thừa lại!

“Cố Tử Thần, anh không biết, thật ra thì…” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hơi trầm mặc.

Sắc mặt Cố Tử Thần vẫn như cũ.

“Thôi.” Kiều Tịch Hoàn cảm thấy hơi mệt mỏi, hôm nay vốn mệt mỏi, vừa phát tác một trận, hình như mệt mỏi hơn rồi, cô cũng không muốn đêm khuya như vậy còn gây gổ với Cố Tử Thần, ảnh hưởng đến tâm tình của nhau.

Cô xoay xoay người, chuẩn bị lần nữa nằm xuống ngủ.

Cố Tử Thần lại đột nhiên lật người lên, Kiều Tịch Hoàn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh đặt phía dưới, ép sát mặt, mắt đối mắt, miệng đối miệng.

Nhịp tim, tăng tốc trong nháy mắt, không bị khống chế.

Cố Tử Thần xoay mình dậy như thế nào.

Dùng sức tay?!

Hay là, dùng chân.

Cô cúi mắt xuống, rất muốn nhìn xem chút, có phải mình sinh ảo giác không, ảo giác cảm nhận được Cố Tử Thần đang dùng chân.

“Kiều Tịch Hoàn.” Ngón tay thon dài của Cố Tử Thần nắm lấy cằm cô, khiến cô không có cách nào nhìn xuống được, chỉ có thể không tự chủ nhìn mặt anh, nhìn vào mắt anh.

“Cố Tử Thần, anh…”

“Thật ra cái gì?!” Cố Tử Thần trực tiếp ngắt lời cô, gằn từng tiếng hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

“Nói.” Trong giọng nói, rõ ràng mang theo uy hiếp, hơi thở ấm áp đập vào mặt cô, hai người cứ mập mờ dây dưa như vậy.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, không nói lời nào.

“Kiều Tịch Hoàn, thật ra cái gì, hả?” Cố Tử Thần ép sát mặt, càng ngày càng gần, ánh mắt gần như có thể giết người, vô cùng khủng bố.

“Anh buông tôi ra, Cố Tử Thần!” Kiều Tịch Hoàn gầm lên giận dữ!

Cố Tử Thần thờ ơ, khí thế cả người càng ngày càng mãnh liệt.

Thậm chí cô có thể cảm giác được đôi môi của Cố Tử Thần đã như có như không kề sát gương mặt cô, tê dại một trận…

Cô cắn môi, gầm lên, “Thật ra thì tôi còn chưa từng trải qua bất kỳ người đàn ông nào!”

Cả người Cố Tử Thần đột nhiên cứng đờ, một khắc kia không hề che giấu.

“Nói anh cũng không tin! Dù sao thân thể này đã sinh cho anh một đứa con trai rồi!” Kiều Tịch Hoàn nói, “Tôi chỉ hơi sợ, sợ lần đầu tiên của mình cho Tề Lăng Phong người đàn ông kia! Tôi sẽ rất không cam lòng!”

Cố Tử Thần mím môi, tay nắm cằm cô thả lỏng.

Kiều Tịch Hoàn không hiếu kỳ nhìn xuống nữa, tròng mắt chỉ nhìn Cố Tử Thần, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, một khắc kia giống như đang kiềm chế, mâu thuẫn, lại giống như thần sắc trước sau như một của anh.

“Cố Minh Lộ là thụ tinh nhân tạo đúng không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi

Cố Tử Thần không nói lời nào.

“Tôi nghĩ, chắc anh chưa từng chạm vào cô ấy.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Cô ấy?!

Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, giống như muốn từ trên mặt cô nhìn thấy cái gì không giống, giống như muốn một lần nữa xác định cái gì, cho dù đã xác định rồi.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, hơi châm chọc cười, “Sẽ không chạm vào cô ấy, càng sẽ không chạm vào tôi rồi!”

Cố Tử Thần siết ngón tay, nhìn vẻ mặt tự giễu của Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần ra.

Cố Tử Thần thuận thế nằm lại sang bên.

Đột nhiên cãi nhau một trận như vậy, ngược lại cảm thấy thoải mái chút.

Kiều Tịch Hoàn vốn bị đè nén.

Cho dù tối hôm nay có kết quả như thế nào, đều mang đến một chút cảm xúc không thoải mái.

Một trận như vậy, ngược lại cảm thấy mình được phát tiết, dễ chịu một chút.

Cô nhắm mắt lại ngủ.

Người bên cạnh, hình như cũng bắt đầu ngủ.

Nhưng mà trong mơ mơ màng màng, giống như nghe được một âm thanh nói, “Không muốn, có nhớ thương.”

Nhớ thương?

Là cái gì?!

Cô chỉ cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook