Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 200: Ma một thước đạo cao một trượng (9) canh hai
Ân Ngận Trạch
18/12/2018
Từ sau khi Cố Tử Tuấn xảy ra sự cố đến bây giờ đã qua một tuần lễ.
Cố Tử Tuấn về nhà nghỉ ngơi.
Hỏi phát sinh sự cố như thế nào, vẫn hoàn toàn mơ hồ.
Mọi người liền cũng không hỏi nữa, bởi vì bác sỹ nói không hỏi thì tốt hơn, tránh cho kích thích người bệnh.
Một tuần lễ sau, hạng mục của thị chính bắt đầu thông báo nhận hồ sơ nhận thầu, bao gồm tình huống năng lực công ty và phương án hạng mục này, ra giá các loại, sau đó ngày hôm sau sẽ tiến hành mặt đối mặt cạnh tranh đàm phán, tiếp theo đó chính là một lần báo giá cuối cùng, cuối cùng xác định rơi vào nhà nào.
Cố thị mới vừa nộp hồ sơ nhận thầu, buổi chiều Kiều Tịch Hoàn liền bị Cố Diệu Kỳ gọi tới phòng làm việc.
Kiều Tịch Hoàn ngồi đối diện Cố Diệu Kỳ, cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Diệu Kỳ, cả người hô hấp ổn định, bắt đầu kể từ khi nộp hồ sơ nhận thầu, cô cũng biết, sẽ xuất hiện tình huống như thế.
Cô rất trầm mặc ngồi ở đó.
"Mới vừa rồi chủ nhiệm Dương Cường người phụ trách mới của hạng mục thị chính gọi điện thoại cho tôi, nói phương án của chúng ta và phương án của bất động sản Hồng Phúc về cơ bản giống nhau, trừ giá bọn họ đưa ra còn có ưu thế ra, tất cả ý tưởng phương án và thiết kế gần như giống nhau như đúc." Cố Diệu Kỳ gằn từng tiếng, "Nếu như không phải chủ nhiệm Dương lúc trước âm thầm có chút giao tình với tôi, tuyệt đối sẽ không tới lén lút nhắc nhở tôi."
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhìn Cố Diệu Kỳ, nhưng không lên tiếng.
"Cô không thấy nên giải thích một chút sao? Kiều Tịch Hoàn." Chân mày Cố Diệu Kỳ nhíu lại nhướng lên, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
Kiều Tịch Hoàn nhìn ông, một hồi lâu, nói, "Chủ tịch, tôi nói rồi công ty chúng ta có nội gian."
Cố Diệu Kỳ nhìn cô, "Tìm ra là ai chưa?"
"Tạm thời còn chưa."
"Đây chính là đáp án cô cho tôi?" Chân mày Cố Diệu Kỳ nhíu lại nhướng lên.
Kiều Tịch Hoàn nhìn ông, "Một mình tôi, nhân đơn lực mỏng."
"Lúc trước cô chưa bao giờ nói với tôi, cô nhân đơn lực mỏng." Sắc mặt Cố Diệu Kỳ càng thêm khó coi.
"Tôi có một chút chứng cứ, nhưng không thể hoàn toàn khống chế. Chủ tịch, tôi cần kiện bất động sản Hồng Phúc hành vi vi phạm với cơ quan quản lý hành chính công thương, sau khi lấy được chứng cứ, từng bước một điều tra là ai tiết lộ cơ mật thương nghiệp của công ty chúng ta."
"Cơ quan quản lý hành chính công thương?" Chân mày Cố Diệu Kỳ nhíu lại nhướng lên.
"Nuông chiều chính là nuôi gian, chủ tịch, nếu làm thì làm triệt để một chút." Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Diệu Kỳ trầm mặc.
"Hơn nữa đây cũng là cho bất động sản Hồng Phúc một cảnh cáo, công ty chúng ta không phải công ty nhỏ như bọn họ có thể trêu chọc." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.
Cố Diệu Kỳ thích nhất chính là khoe khoang mình.
Có thể tăng lên địa vị của mình, để cho người ta chiêm ngưỡng, lại biểu hiện được không biết sợ hãi, đây là phương thức ông thích biểu hiện mình nhất.
"Cô xử lý nhanh lên." Cố Diệu Kỳ nó, "Ngày mai tiến hành cạnh tranh đàm phán, bởi vì quan hệ đến bí mật kinh doanh của công ty đấu thầu, chủ nhiệm Dương không tiện tiết lộ quá nhiều cho tôi, nhưng ngày mai sau khi đàm phán, báo giá đấu thầu một lần cuối cùng phải cẩn thận, công ty bất động sản Hồng Phúc này nói không chừng liền làm chút cử động khác hẳn với người bình thường."
"Cha, chuyện này cha yên tâm, cho dù bất động sản Hồng Phúc hạ điểm lợi nhuận của họ đến mức độ nào, con đều có lòng tin khiến cho trong hạng mục này, một chút sức cạnh tranh của họ cũng không có, con sẽ tìm được chứng cứ, để cơ quan công thương tạm ngừng hạng mục đàm phán của họ." Kiều Tịch Hoàn tự tin nói.
Cố Diệu Kỳ nhướng mày.
Kiều Tịch Hoàn rất khẳng định, "Trước mắt, trừ Tề Lăng Phong, những người khác không có sức cạnh tranh."
"Tề Lăng Phong?" Sắc mặt Cố Diệu Kỳ dường như lập tức thay đổi, "Tuyệt đối không thể để cho cậu ta được như ý, không phải chúng ta, cũng không thể là cậu ta!"
Kiều Tịch Hoàn thật sự không hiểu vì sao Cố Diệu Kỳ cứ nhằm vào Tề Lăng Phong như vậy, cô cũng không thể đi hỏi, theo ý cô, Cố Diệu Kỳ chính là không muốn nhìn thấy Tề Lăng Phong sống tốt mà thôi, trước kia Tề Lăng Phong ở nhà họ Cố lớn lên, nhìn như vậy, cũng quả thật không phải một đoạn ký ức vui vẻ.
Cho nên Tề Lăng Phong căm hận Cố thị như vậy, dường như cô cũng biết nguyên nhân.
Cô gật đầu, "Được, con cố hết sức."
Bởi vì không chân chính giao đấu với Tề Lăng Phong, không biết năng lực của anh ta rốt cuộc ở mức độ nào, nhưng có thể ở bên người cô ẩn nhẫn hơn tám năm, tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.
Cô cắn môi, "Chủ tịch, tôi còn có một số việc phải làm, đi ra ngoài trước."
"Đi đi." Cố Diệu Kỳ gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ, về thẳng phòng làm việc.
Milk đi theo phía sau cô.
Kiều Tịch Hoàn ngồi vào chỗ của mình, "Cô gọi Doãn Tường vào."
“Vâng.” Milk gật đầu.
Trong chốc lát, Doãn Tường xuất hiện trong phòng làm việc, nhìn Kiều Tịch Hoàn, "Quản lý Kiều."
"Doãn Tường, tôi lập tức đánh một phần giấy cam đoan về văn bản cưỡng chế gánh chịu trách nhiệm hậu quả, cậu giao cho bộ phận tống hợp đóng dấu, đưa đến cơ quan quản lý hành chính công thương, yêu cầu cơ quan quản lý hành chính công thương tiến hành cưỡng chế loại trừ phương án liên quan đến hạng mục lần này của thị chính của bất động sản Hồng Phúc và chứng cứ có liên quan hạng mục này của bọn họ, cũng yêu cầu cưỡng chế bất động sản Hồng Phúc tạm thời không tham dự đàm phán hợp tác hạng mục này. Mặt khác, số tiền liên quan đến phương án hạng mục này đã vượt quá năm mươi vạn, sau khi cơ quan công thương thụ lý, thúc giục đối phương nhanh chóng giao cho cơ quan công an báo án, tiến hành điều tra đặc biệt thu thập chứng cứ." Kiều Tịch Hoàn phân phó.
Doãn Tường ngẩn ra, liền vội vàng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Phương án của chúng ta bị trộm dùng." Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh.
"À." Doãn Tường cũng rất bình tĩnh.
Bình tĩnh một giây sau, giống như cảm thấy không nên có phản ứng như vậy, điều chỉnh xong lại làm ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, giống như mới vừa rồi chưa kịp phản ứng, "Phương án của chúng ta bị trộm dùng?! Làm sao có thể?!"
"Sao lại không thể?!" Kiều Tịch Hoàn rất lạnh lùng, "Cậu có thể trước không cần phụ trách chuyện trên tay, đuổi theo tiến độ vụ án này là được, tôi sẽ cho cậu một chút chứng cứ có tác dụng, cậu hỗ trợ cơ quan công an tiến hành điều tra."
"Được." Doãn Tường gật đầu.
"Chuyện này trước không cần truyền ra trong nội bộ, tránh cho đánh rắn động cỏ, trước mắt chỉ có tôi, cậu, Milk cùng với chủ tịch biết. Nếu như tiết lộ bí mật rồi, ta sẽ hoài nghi là cậu." Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc.
Doãn Tường nhún vai cười một tiếng, "Vâng."
"Đi ra ngoài đi."
“Vâng.”
Doãn Tường vừa rời đi, Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Milk, "Cô gọi Trương Kiều Ân đi vào."
“Vâng.” Milk liền vội vội vàng vàng chạy đi.
Trương Kiều Ân xuất hiện tại phòng làm việc, nói với cô, “Quản lý Kiều, là muốn phương án sao?"
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, hơi vui mừng.
Trương Kiều Ân đặt phần tài liệu màu xanh dương cầm trên tay ở trước mặt cô, "Căn cứ yêu cầu tiến độ của cô, tôi đã hoàn thiện phương án, cô nhìn xem. Phương án này căn cứ văn kiện đáp lại thương vụ tiến hành sửa đổi quy mô lớn, chủ yếu nắm lấy nội dung chủ yếu trong yêu cầu của thị chính, bao gồm quy hoạch xây dựng dành cho khu vực công cộng miễn phí xung quanh, cùng với cơ quan từ thiện thành lập hạng mục này v.v…, hơn nữa trong phương án tiêu thụ giai đoạn sau, cũng sáp nhập vào quyên tặng từ thiện, đối với công trình kiểu thể diện này của thị chính mà nói, rất có mánh lới."
Kiều Tịch Hoàn cầm lấy phương án, mở ra, khóe miệng cười một tiếng, "Cho cô đến khai đao, quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của tôi."
"Có thể có được quản lý Kiều tin tưởng, là vinh hạnh của tôi." Trương Kiều Ân nói từ trong thâm tâm.
"Trong khoảng thời gian này cực khổ, sau khi hạng mục kết thúc, chấp thuận cho một mình cô nghỉ phép một tuần lễ có lương, nghĩ xem đi chỗ nào chơi một chút." Kiều Tịch Hoàn cười nói.
"Cám ơn quản lý Kiều."
"Không có chuyện gì rồi, cô đi ra ngoài trước."
“Vâng.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Trương Kiều Ân, khóe miệng cười một tiếng.
Trước kia đã sớm ngờ tới, uy hiếp Trương Kiều Ân, cố ý khiến Dụ Lạc Vi tới tiếp quản hạng mục này, người đó chính là vì lấy được toàn bộ phương án này, may mà Cố đại thiếu nhắc nhở đúng, tương kế tựu kế, dẫn rắn ra khỏi động. Âm thầm, cô để cho Trương Kiều Ân căn cứ phương án thảo luận của bọn họ tiến hành sửa đổi, thêm một chút idea tốt cô có thể nghĩ tới thêm vào phương án này, chỉnh sửa lần nữa. Như vậy, cuối cùng phương án chính là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, ưu thế cạnh tranh rõ ràng.
nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng rõ ràng.
Lần này, muốn tới sẽ tới lớn!
Ngày hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn nhận được lời mời cạnh tranh của thị chính, ngay sau đó, bất động sản Hồng Phúc bởi vì ra tay trộm cơ mật nơi khác bị lập án điều tra, người phụ trách của Hồng Phúc là Chu Phú Xuyên một mực chắc chắn hạng mục là thiết kế nguyên thủy của bọn họ, cơ quan hành chính công đang tiến hành thu thập chứng cứ, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, bất động sản Hồng Phúc bị buộc dừng công việc đàm phán hạng mục này lại.
Sau khi cạnh tranh đàm phán kết thúc, Kiều Tịch Hoàn trình phương án thương vụ sau cùng, ngồi chờ kết quả.
Cùng lúc đó, cơ quan công an đang tiến hành điều tra tất cả nhân viên Cố thị tham dự vào hạng mục với thị chính, bởi vì bên bất động sản Hồng Phúc, không tìm được bất kỳ dấu vết tấn công nào vào an ninh mạng của máy vi tính công ty Cố thị, loại bỏ hacker lấy trộm, tập trung vào khả năng nhân viên nội bộ tiết lộ bí mật kinh doanh, căn cứ thời gian thúc đẩy, cơ quan hành chính công âm thầm điều tra cũng dần dần sáng tỏ, hễ là người từng tiếp xúc đến hạng mục này đều bị tra hỏi công khai, Dụ Lạc Vi vừa lại đi làm liền thành đối tượng trọng điểm.
Bởi vì phương án hạng mục cuối cùng do Dụ Lạc Vi tiến hành bảo quản.
Bản thân Dụ Lạc Vi có thể cũng không nghĩ tới, sẽ gặp phải chuyện lớn như vậy.
Cô hoàn toàn là khẩn trương đến không xong, nhưng trên miệng lại một mực chắc chắn, không có một chút liên quan nào đến cô, cô cái gì cũng không biết.
Tiến triển một tuần lễ như vậy, hình như là không tìm được bất kỳ đầu mối nào.
Nếu như trong vòng nửa tháng sau đó không thể tìm thêm ra chứng cứ hữu hiệu gì, Cố thị sẽ gánh vác tất cả tổn thất lợi nhuận thuộc hạng mục này của đối phương và tiến hành bồi thường tương ứng, vả lại đối với người bảo đảm Kiều Tịch Hoàn của Cố thị, sẽ căn cứ hậu quả tạo thành cuối cùng, cho trừng trị pháp luật thích hợp.
Trước mắt, bởi vì không thể đủ tìm được chứng cứ, Chu Phú Xuyên người phụ trách của bất động sản Hồng Phúc cũng bắt đầu gây sự, ở bên ngoài kêu gọi Cố Diệu Kỳ, yêu cầu cho giải thích.
Trên mặt mũi Cố Diệu Kỳ không nhịn được, một lần nữa gọi Kiều Tịch Hoàn vào phòng làm việc.
Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng ra, nhìn sắc mặt Cố Diệu Kỳ khó coi đến không xong.
Ông trực tiếp nghiêm giọng mà lớn tiếng về phía Kiều Tịch Hoàn, "Đây chính là cô nói, khoan dung vô nguyên tắc?! Cho bất động sản Hồng Phúc cảnh cáo?! Hiện giờ tôi ngược lại bị bọn họ bức đến nói không ra được một chữ! Tôi mới vừa gọi điện thoại hỏi người phụ trách cơ quan công an, bên kia nói mặc dù rất rõ ràng bất động sản Hồng Phúc lấy trộm bí mật kinh doanh của chúng ta, nhưng bây giờ không tìm được bất kỳ chứng cứ hữu hiệu gì chứng nhận, ở trên tòa án chúng ta không có bất kỳ ưu thế nào, không nhận được bảo vệ của luật pháp."
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu Kỳ, nhìn Cố Diệu Kỳ không che giấu tức giận chút nào.
Một hồi lâu.
Kiều Tịch Hoàn từng chữ từng câu, giọng điệu lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói, "Cha, nội gian chính là Tử Hàn."
Sắc mặt Cố Diệu Kỳ lập tức trở thành, long trời lở đất.
"Cô nói cái gì?!" Cố Diệu Kỳ hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
"Con nói, nội gian công ty không phải người nào khác, chính là Cố Tử Hàn."
"Cô đừng nói không có bằng chứng." Cố Diệu Kỳ một ngụm phủ quyết.
"Con đương nhiên có chứng cứ, sở dĩ con chưa lấy ra, là bởi vì con cảm thấy, có lẽ còn chưa tới tình trạng kia. Nhưng mà nếu như cha đã nói đến như vậy, con cảm thấy con cũng không cần thiết che dấu chân tướng làm gì." Kiều Tịch Hoàn nói bất đắc dĩ như thế.
Thật ra thì cẩn thận ngẫm lại.
Cái gì gọi là Cố Diệu Kỳ nói đến nông nỗi này?!
Cô chẳng qua chỉ là, ép Cố Diệu Kỳ mà thôi.
Ban đầu người nói báo án, không phải là cô còn là ai?!
Cô muốn kết quả chính là, làm lớn chuyện, Cố Diệu Kỳ muốn bao che cũng bao che không được
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Cố Diệu Kỳ hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
"Ban đầu khi làm hạng mục này, lúc trước con đã nói với cha, Trương Kiều Ân bị ép rời khỏi chức quản lý hạng mục. Hiện giờ con cho cha biết, đó là bởi vì Trương Kiều Ân bị người uy hiếp, uy hiếp cô ấy không được nhúng tay vào hạng mục nữa. Vô duyên vô cớ, tại sao không để cho Trương Kiều Ân làm?!" Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng, "Trừ có ý rình coi hạng mục này, con nghĩ không có mục đích khác. Vì vậy, con liền tương kế tựu kế, dùng Dụ Lạc Vi mà tất cả mọi người cảm thấy không có khả năng. Thật ra thì nói xa xôi một chút, khi nhận xét đánh giá nhân viên mới, con biết ngay Dụ Lạc Vi bị người thầm giật dây, sau đó theo ý tứ của người kia, khiến Dụ Lạc Vi tới tiếp nhận hạng mục, tham dự toàn bộ quá trình, vì để cho người kia tin tưởng tính chân thật của hạng mục, con bắt đầu tham dự vả lại tự mình ra tay, cũng mang theo Dụ Lạc Vi và cha cùng theo hạng mục, để cho đối phương tuyệt đối tin tưởng phương án này. Quả nhiên, trong công ty cạnh tranh, đã có người có phương án tương tự với chúng ta rồi."
Kiều Tịch Hoàn giải thích.
Thật ra thì lúc ấy còn nghĩ, làm như thế nào để phương án tương tự này lưu danh hậu thế.
Không ngờ, Cố Diệu Kỳ vừa đúng quỷ thần khiến xui chủ động phát hiện, bớt chút phiền toái không cần thiết cho cô.
"Vậy làm sao cô biết là Cố Tử Hàn làm?" Cố Diệu Kỳ hỏi cô.
"Con để Tử Tuấn hỗ trợ cho con." Kiều Tịch Hoàn nói.
Chân mày Cố Diệu Kỳ nhướng lên.
"Dụ Lạc Vi vẫn rất thích Tử Tuấn, mọi người ai ai cũng biết, cho nên con để Tử Tuấn cố ý giả bộ quan hệ với Dụ Lạc Vi, hơn nữa căn cứ vào sinh hoạt tập quán bình thường của Tử Tuấn, cũng sẽ không có ai hoài nghi cậu ấy đang làm trò gì. Mà buổi tối Tử Tuấn xảy ra chuyện, con tin tưởng cậu ấy thấy được người thầm giật dây Dụ Lạc Vi!" Kiều Tịch Hoàn nói.
"Nhưng bây giờ Tử Tuấn cái gì cũng không nhớ được."
"Tử Tuấn cái gì cũng nhớ." Kiều Tịch Hoàn nói, "Cậu ấy chỉ rất thông minh mà thôi."
Nói đến đây, Kiều Tịch Hoàn không khỏi cười một tiếng.
Cố Tử Tuấn quả thật còn thông minh hơn tưởng tượng của cô, có thể bảo vệ an toàn của mình như vậy, quả nhiên cũng không hoàn toàn là thiếu gia ngu ngốc chuyện gì cũng sai.
"Ý của cô là, Tử Tuấn cái gì cũng nhớ?"
"Còn lưu chứng cứ." Kiều Tịch Hoàn nói, "Chứng cứ bây giờ đang ở trên tay con, Tử Tuấn mới đưa cho con, bởi vì cậu ấy do dự thật lâu, chứng kiến được anh hai của mình muốn giết mình, là một người bình thường đều sẽ cảm thấy không thể tin được, dĩ nhiên cũng rất lạnh lòng, cho nên vẫn rơi vào trong mâu thuẫn và giãy giụa."
"Chứng cứ gì?"
"Một đoạn clip ngắn." Kiều Tịch Hoàn lấy usb ra, đưa cho Cố Diệu Kỳ.
Cố Diệu Kỳ cắm vào trong máy vi tính, hình ảnh video rất tối, nhưng không khó nhìn ra, người xuất hiện trong xó xỉnh âm u trong video là Cố Tử Hàn, cùng với Dụ Lạc Vi đứng ở trước mặt anh ta, hai người đang nói cái gì đó, âm thanh đặc biệt nhỏ, nghe không rõ ràng, nhưng trải qua công nghệ cao xử lý phía sau, khuếch đại âm thanh nói chuyện không thành vấn đề. Hình ảnh hai người nói chuyện với nhau không lâu, trong clip đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn, kèm theo một tiếng thét chói tai của phụ nữ, video đột nhiên liền trời đất quay cuồng, hơi mơ hồ không rõ.
Tiếp theo, lại là một âm thanh rung động.
Video lại đột nhiên bất động, hình ảnh hướng lên bầu trời đen tối của Thượng Hải.
Tiếng bước chân tiến tới gần.
Trong video có người nói chuyện, "Cố tổng, tôi mới vừa ở bên kia bắt gặp em trai anh theo đuôi đi vào, liền nhặt cây gỗ bên cạnh lên đánh cho cậu ta bất tỉnh, nhưng bây giờ làm thế nào?"
"Đã bị phát hiện như vậy rồi, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng, đưa cây gậy cho tôi!"
"Cố Tử Hàn, anh không thể làm như vậy, cậu ấy là em trai anh." Truyền tới giọng một phụ nữ hơi kích động.
"Cô biết cái gì?!"
"Anh sẽ gặp báo ứng, anh đã nói sau khi sự tình thành công, sẽ để cho tôi gả cho Cố Tử Tuấn, bây giờ anh đánh chết anh ấy rồi, tôi gả cho ai?!" Dụ Lạc Vi thét chói tai.
"Cô câm miệng!" Giọng Cố Tử Hàn hung tợn, "Cho dù không có Cố Tử Tuấn, tôi sẽ không bạc đãi cô!"
"Không, không thể, không thể, anh dám làm như vậy, tôi liền báo cảnh sát!" Dụ Lạc Vi hung hăng nói.
"Dụ Lạc Vi!" Cố Tử Hàn hung hăng uy hiếp.
"Huống chi Cố Tử Tuấn cũng không chắc thấy được cái gì, cho dù có thể thấy rõ, chúng ta đánh chết không thừa nhận là được, anh ấy cũng không có chứng cứ, coi như anh ấy uống say sinh ra ảo giác, tối nay anh ấy vốn uống say…" Dụ Lạc Vi nhai đi nhai lại, giống như rất sợ rất gấp gáp.
"Trương Quân!" Cố Tử Hàn ra lệnh một tiếng.
"Anh đừng đụng vào tôi , anh đừng đụng vào tôi , ưmh, ưmh…" Miệng hình như bị che kín, phát ra chút âm thanh ưm ưm a a.
Tất cả lẽ ra cũng nên kết thúc.
Trong video đột nhiên vang lên còi báo động, giống như cảnh sát đi qua.
"Cố tổng, có cảnh sát."
Cố Tử Hàn dường như là do dự hai giây, để Trương Quân buông Dụ Lạc Vi ra, từng chữ từng câu uy hiếp nói, "Bây giờ cô báo cảnh sát, nói có người làm Cố Tử Tuấn bị thương, sau đó gọi 120 đưa nó đi bệnh viện, đừng nói lỡ miệng, nếu không, tự cô suy nghĩ thử kết quả!"
Sau đó, liền nghe tiếng bước chân vội vội vàng vàng rời đi trong video.
Video đến đây là kết thúc.
Cố Diệu Kỳ xem xong, cả khuôn mặt đã thay đổi hoàn toàn!
Ông thật sự không có ngờ đến, Cố Tử Hàn lại làm được đến tình trạng này.
Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt Cố Diệu Kỳ, "Cha, làm như thế nào?"
Tròng mắt Cố Diệu Kỳ căng thẳng, cắn răng nghiến lợi nói, "Cô, nghĩ, làm, như, thế, nào?!"
Đương nhiên rồi
Có thù báo thù có oán báo oán.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
"Nhưng dù có video này, cũng không thể chứng minh Cố Tử Hàn chính là nội gian."
"Dĩ nhiên, chỉ cần Dụ Lạc Vi thừa nhận là được." Vừa dứt lời.
Điện thoại của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên vang lên, cô nhìn hiển thị gọi tới.
Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Cô không chút để ý nhận, "Kiều Tịch Hoàn, cứu tôi!"
Bên tai, truyền đến giọng nói kinh hoảng mà thét chói tai!
Cố Tử Tuấn về nhà nghỉ ngơi.
Hỏi phát sinh sự cố như thế nào, vẫn hoàn toàn mơ hồ.
Mọi người liền cũng không hỏi nữa, bởi vì bác sỹ nói không hỏi thì tốt hơn, tránh cho kích thích người bệnh.
Một tuần lễ sau, hạng mục của thị chính bắt đầu thông báo nhận hồ sơ nhận thầu, bao gồm tình huống năng lực công ty và phương án hạng mục này, ra giá các loại, sau đó ngày hôm sau sẽ tiến hành mặt đối mặt cạnh tranh đàm phán, tiếp theo đó chính là một lần báo giá cuối cùng, cuối cùng xác định rơi vào nhà nào.
Cố thị mới vừa nộp hồ sơ nhận thầu, buổi chiều Kiều Tịch Hoàn liền bị Cố Diệu Kỳ gọi tới phòng làm việc.
Kiều Tịch Hoàn ngồi đối diện Cố Diệu Kỳ, cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Diệu Kỳ, cả người hô hấp ổn định, bắt đầu kể từ khi nộp hồ sơ nhận thầu, cô cũng biết, sẽ xuất hiện tình huống như thế.
Cô rất trầm mặc ngồi ở đó.
"Mới vừa rồi chủ nhiệm Dương Cường người phụ trách mới của hạng mục thị chính gọi điện thoại cho tôi, nói phương án của chúng ta và phương án của bất động sản Hồng Phúc về cơ bản giống nhau, trừ giá bọn họ đưa ra còn có ưu thế ra, tất cả ý tưởng phương án và thiết kế gần như giống nhau như đúc." Cố Diệu Kỳ gằn từng tiếng, "Nếu như không phải chủ nhiệm Dương lúc trước âm thầm có chút giao tình với tôi, tuyệt đối sẽ không tới lén lút nhắc nhở tôi."
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhìn Cố Diệu Kỳ, nhưng không lên tiếng.
"Cô không thấy nên giải thích một chút sao? Kiều Tịch Hoàn." Chân mày Cố Diệu Kỳ nhíu lại nhướng lên, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
Kiều Tịch Hoàn nhìn ông, một hồi lâu, nói, "Chủ tịch, tôi nói rồi công ty chúng ta có nội gian."
Cố Diệu Kỳ nhìn cô, "Tìm ra là ai chưa?"
"Tạm thời còn chưa."
"Đây chính là đáp án cô cho tôi?" Chân mày Cố Diệu Kỳ nhíu lại nhướng lên.
Kiều Tịch Hoàn nhìn ông, "Một mình tôi, nhân đơn lực mỏng."
"Lúc trước cô chưa bao giờ nói với tôi, cô nhân đơn lực mỏng." Sắc mặt Cố Diệu Kỳ càng thêm khó coi.
"Tôi có một chút chứng cứ, nhưng không thể hoàn toàn khống chế. Chủ tịch, tôi cần kiện bất động sản Hồng Phúc hành vi vi phạm với cơ quan quản lý hành chính công thương, sau khi lấy được chứng cứ, từng bước một điều tra là ai tiết lộ cơ mật thương nghiệp của công ty chúng ta."
"Cơ quan quản lý hành chính công thương?" Chân mày Cố Diệu Kỳ nhíu lại nhướng lên.
"Nuông chiều chính là nuôi gian, chủ tịch, nếu làm thì làm triệt để một chút." Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Diệu Kỳ trầm mặc.
"Hơn nữa đây cũng là cho bất động sản Hồng Phúc một cảnh cáo, công ty chúng ta không phải công ty nhỏ như bọn họ có thể trêu chọc." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.
Cố Diệu Kỳ thích nhất chính là khoe khoang mình.
Có thể tăng lên địa vị của mình, để cho người ta chiêm ngưỡng, lại biểu hiện được không biết sợ hãi, đây là phương thức ông thích biểu hiện mình nhất.
"Cô xử lý nhanh lên." Cố Diệu Kỳ nó, "Ngày mai tiến hành cạnh tranh đàm phán, bởi vì quan hệ đến bí mật kinh doanh của công ty đấu thầu, chủ nhiệm Dương không tiện tiết lộ quá nhiều cho tôi, nhưng ngày mai sau khi đàm phán, báo giá đấu thầu một lần cuối cùng phải cẩn thận, công ty bất động sản Hồng Phúc này nói không chừng liền làm chút cử động khác hẳn với người bình thường."
"Cha, chuyện này cha yên tâm, cho dù bất động sản Hồng Phúc hạ điểm lợi nhuận của họ đến mức độ nào, con đều có lòng tin khiến cho trong hạng mục này, một chút sức cạnh tranh của họ cũng không có, con sẽ tìm được chứng cứ, để cơ quan công thương tạm ngừng hạng mục đàm phán của họ." Kiều Tịch Hoàn tự tin nói.
Cố Diệu Kỳ nhướng mày.
Kiều Tịch Hoàn rất khẳng định, "Trước mắt, trừ Tề Lăng Phong, những người khác không có sức cạnh tranh."
"Tề Lăng Phong?" Sắc mặt Cố Diệu Kỳ dường như lập tức thay đổi, "Tuyệt đối không thể để cho cậu ta được như ý, không phải chúng ta, cũng không thể là cậu ta!"
Kiều Tịch Hoàn thật sự không hiểu vì sao Cố Diệu Kỳ cứ nhằm vào Tề Lăng Phong như vậy, cô cũng không thể đi hỏi, theo ý cô, Cố Diệu Kỳ chính là không muốn nhìn thấy Tề Lăng Phong sống tốt mà thôi, trước kia Tề Lăng Phong ở nhà họ Cố lớn lên, nhìn như vậy, cũng quả thật không phải một đoạn ký ức vui vẻ.
Cho nên Tề Lăng Phong căm hận Cố thị như vậy, dường như cô cũng biết nguyên nhân.
Cô gật đầu, "Được, con cố hết sức."
Bởi vì không chân chính giao đấu với Tề Lăng Phong, không biết năng lực của anh ta rốt cuộc ở mức độ nào, nhưng có thể ở bên người cô ẩn nhẫn hơn tám năm, tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.
Cô cắn môi, "Chủ tịch, tôi còn có một số việc phải làm, đi ra ngoài trước."
"Đi đi." Cố Diệu Kỳ gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ, về thẳng phòng làm việc.
Milk đi theo phía sau cô.
Kiều Tịch Hoàn ngồi vào chỗ của mình, "Cô gọi Doãn Tường vào."
“Vâng.” Milk gật đầu.
Trong chốc lát, Doãn Tường xuất hiện trong phòng làm việc, nhìn Kiều Tịch Hoàn, "Quản lý Kiều."
"Doãn Tường, tôi lập tức đánh một phần giấy cam đoan về văn bản cưỡng chế gánh chịu trách nhiệm hậu quả, cậu giao cho bộ phận tống hợp đóng dấu, đưa đến cơ quan quản lý hành chính công thương, yêu cầu cơ quan quản lý hành chính công thương tiến hành cưỡng chế loại trừ phương án liên quan đến hạng mục lần này của thị chính của bất động sản Hồng Phúc và chứng cứ có liên quan hạng mục này của bọn họ, cũng yêu cầu cưỡng chế bất động sản Hồng Phúc tạm thời không tham dự đàm phán hợp tác hạng mục này. Mặt khác, số tiền liên quan đến phương án hạng mục này đã vượt quá năm mươi vạn, sau khi cơ quan công thương thụ lý, thúc giục đối phương nhanh chóng giao cho cơ quan công an báo án, tiến hành điều tra đặc biệt thu thập chứng cứ." Kiều Tịch Hoàn phân phó.
Doãn Tường ngẩn ra, liền vội vàng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Phương án của chúng ta bị trộm dùng." Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh.
"À." Doãn Tường cũng rất bình tĩnh.
Bình tĩnh một giây sau, giống như cảm thấy không nên có phản ứng như vậy, điều chỉnh xong lại làm ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, giống như mới vừa rồi chưa kịp phản ứng, "Phương án của chúng ta bị trộm dùng?! Làm sao có thể?!"
"Sao lại không thể?!" Kiều Tịch Hoàn rất lạnh lùng, "Cậu có thể trước không cần phụ trách chuyện trên tay, đuổi theo tiến độ vụ án này là được, tôi sẽ cho cậu một chút chứng cứ có tác dụng, cậu hỗ trợ cơ quan công an tiến hành điều tra."
"Được." Doãn Tường gật đầu.
"Chuyện này trước không cần truyền ra trong nội bộ, tránh cho đánh rắn động cỏ, trước mắt chỉ có tôi, cậu, Milk cùng với chủ tịch biết. Nếu như tiết lộ bí mật rồi, ta sẽ hoài nghi là cậu." Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc.
Doãn Tường nhún vai cười một tiếng, "Vâng."
"Đi ra ngoài đi."
“Vâng.”
Doãn Tường vừa rời đi, Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Milk, "Cô gọi Trương Kiều Ân đi vào."
“Vâng.” Milk liền vội vội vàng vàng chạy đi.
Trương Kiều Ân xuất hiện tại phòng làm việc, nói với cô, “Quản lý Kiều, là muốn phương án sao?"
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, hơi vui mừng.
Trương Kiều Ân đặt phần tài liệu màu xanh dương cầm trên tay ở trước mặt cô, "Căn cứ yêu cầu tiến độ của cô, tôi đã hoàn thiện phương án, cô nhìn xem. Phương án này căn cứ văn kiện đáp lại thương vụ tiến hành sửa đổi quy mô lớn, chủ yếu nắm lấy nội dung chủ yếu trong yêu cầu của thị chính, bao gồm quy hoạch xây dựng dành cho khu vực công cộng miễn phí xung quanh, cùng với cơ quan từ thiện thành lập hạng mục này v.v…, hơn nữa trong phương án tiêu thụ giai đoạn sau, cũng sáp nhập vào quyên tặng từ thiện, đối với công trình kiểu thể diện này của thị chính mà nói, rất có mánh lới."
Kiều Tịch Hoàn cầm lấy phương án, mở ra, khóe miệng cười một tiếng, "Cho cô đến khai đao, quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của tôi."
"Có thể có được quản lý Kiều tin tưởng, là vinh hạnh của tôi." Trương Kiều Ân nói từ trong thâm tâm.
"Trong khoảng thời gian này cực khổ, sau khi hạng mục kết thúc, chấp thuận cho một mình cô nghỉ phép một tuần lễ có lương, nghĩ xem đi chỗ nào chơi một chút." Kiều Tịch Hoàn cười nói.
"Cám ơn quản lý Kiều."
"Không có chuyện gì rồi, cô đi ra ngoài trước."
“Vâng.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Trương Kiều Ân, khóe miệng cười một tiếng.
Trước kia đã sớm ngờ tới, uy hiếp Trương Kiều Ân, cố ý khiến Dụ Lạc Vi tới tiếp quản hạng mục này, người đó chính là vì lấy được toàn bộ phương án này, may mà Cố đại thiếu nhắc nhở đúng, tương kế tựu kế, dẫn rắn ra khỏi động. Âm thầm, cô để cho Trương Kiều Ân căn cứ phương án thảo luận của bọn họ tiến hành sửa đổi, thêm một chút idea tốt cô có thể nghĩ tới thêm vào phương án này, chỉnh sửa lần nữa. Như vậy, cuối cùng phương án chính là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, ưu thế cạnh tranh rõ ràng.
nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng rõ ràng.
Lần này, muốn tới sẽ tới lớn!
Ngày hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn nhận được lời mời cạnh tranh của thị chính, ngay sau đó, bất động sản Hồng Phúc bởi vì ra tay trộm cơ mật nơi khác bị lập án điều tra, người phụ trách của Hồng Phúc là Chu Phú Xuyên một mực chắc chắn hạng mục là thiết kế nguyên thủy của bọn họ, cơ quan hành chính công đang tiến hành thu thập chứng cứ, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, bất động sản Hồng Phúc bị buộc dừng công việc đàm phán hạng mục này lại.
Sau khi cạnh tranh đàm phán kết thúc, Kiều Tịch Hoàn trình phương án thương vụ sau cùng, ngồi chờ kết quả.
Cùng lúc đó, cơ quan công an đang tiến hành điều tra tất cả nhân viên Cố thị tham dự vào hạng mục với thị chính, bởi vì bên bất động sản Hồng Phúc, không tìm được bất kỳ dấu vết tấn công nào vào an ninh mạng của máy vi tính công ty Cố thị, loại bỏ hacker lấy trộm, tập trung vào khả năng nhân viên nội bộ tiết lộ bí mật kinh doanh, căn cứ thời gian thúc đẩy, cơ quan hành chính công âm thầm điều tra cũng dần dần sáng tỏ, hễ là người từng tiếp xúc đến hạng mục này đều bị tra hỏi công khai, Dụ Lạc Vi vừa lại đi làm liền thành đối tượng trọng điểm.
Bởi vì phương án hạng mục cuối cùng do Dụ Lạc Vi tiến hành bảo quản.
Bản thân Dụ Lạc Vi có thể cũng không nghĩ tới, sẽ gặp phải chuyện lớn như vậy.
Cô hoàn toàn là khẩn trương đến không xong, nhưng trên miệng lại một mực chắc chắn, không có một chút liên quan nào đến cô, cô cái gì cũng không biết.
Tiến triển một tuần lễ như vậy, hình như là không tìm được bất kỳ đầu mối nào.
Nếu như trong vòng nửa tháng sau đó không thể tìm thêm ra chứng cứ hữu hiệu gì, Cố thị sẽ gánh vác tất cả tổn thất lợi nhuận thuộc hạng mục này của đối phương và tiến hành bồi thường tương ứng, vả lại đối với người bảo đảm Kiều Tịch Hoàn của Cố thị, sẽ căn cứ hậu quả tạo thành cuối cùng, cho trừng trị pháp luật thích hợp.
Trước mắt, bởi vì không thể đủ tìm được chứng cứ, Chu Phú Xuyên người phụ trách của bất động sản Hồng Phúc cũng bắt đầu gây sự, ở bên ngoài kêu gọi Cố Diệu Kỳ, yêu cầu cho giải thích.
Trên mặt mũi Cố Diệu Kỳ không nhịn được, một lần nữa gọi Kiều Tịch Hoàn vào phòng làm việc.
Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng ra, nhìn sắc mặt Cố Diệu Kỳ khó coi đến không xong.
Ông trực tiếp nghiêm giọng mà lớn tiếng về phía Kiều Tịch Hoàn, "Đây chính là cô nói, khoan dung vô nguyên tắc?! Cho bất động sản Hồng Phúc cảnh cáo?! Hiện giờ tôi ngược lại bị bọn họ bức đến nói không ra được một chữ! Tôi mới vừa gọi điện thoại hỏi người phụ trách cơ quan công an, bên kia nói mặc dù rất rõ ràng bất động sản Hồng Phúc lấy trộm bí mật kinh doanh của chúng ta, nhưng bây giờ không tìm được bất kỳ chứng cứ hữu hiệu gì chứng nhận, ở trên tòa án chúng ta không có bất kỳ ưu thế nào, không nhận được bảo vệ của luật pháp."
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu Kỳ, nhìn Cố Diệu Kỳ không che giấu tức giận chút nào.
Một hồi lâu.
Kiều Tịch Hoàn từng chữ từng câu, giọng điệu lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói, "Cha, nội gian chính là Tử Hàn."
Sắc mặt Cố Diệu Kỳ lập tức trở thành, long trời lở đất.
"Cô nói cái gì?!" Cố Diệu Kỳ hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
"Con nói, nội gian công ty không phải người nào khác, chính là Cố Tử Hàn."
"Cô đừng nói không có bằng chứng." Cố Diệu Kỳ một ngụm phủ quyết.
"Con đương nhiên có chứng cứ, sở dĩ con chưa lấy ra, là bởi vì con cảm thấy, có lẽ còn chưa tới tình trạng kia. Nhưng mà nếu như cha đã nói đến như vậy, con cảm thấy con cũng không cần thiết che dấu chân tướng làm gì." Kiều Tịch Hoàn nói bất đắc dĩ như thế.
Thật ra thì cẩn thận ngẫm lại.
Cái gì gọi là Cố Diệu Kỳ nói đến nông nỗi này?!
Cô chẳng qua chỉ là, ép Cố Diệu Kỳ mà thôi.
Ban đầu người nói báo án, không phải là cô còn là ai?!
Cô muốn kết quả chính là, làm lớn chuyện, Cố Diệu Kỳ muốn bao che cũng bao che không được
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Cố Diệu Kỳ hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
"Ban đầu khi làm hạng mục này, lúc trước con đã nói với cha, Trương Kiều Ân bị ép rời khỏi chức quản lý hạng mục. Hiện giờ con cho cha biết, đó là bởi vì Trương Kiều Ân bị người uy hiếp, uy hiếp cô ấy không được nhúng tay vào hạng mục nữa. Vô duyên vô cớ, tại sao không để cho Trương Kiều Ân làm?!" Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng, "Trừ có ý rình coi hạng mục này, con nghĩ không có mục đích khác. Vì vậy, con liền tương kế tựu kế, dùng Dụ Lạc Vi mà tất cả mọi người cảm thấy không có khả năng. Thật ra thì nói xa xôi một chút, khi nhận xét đánh giá nhân viên mới, con biết ngay Dụ Lạc Vi bị người thầm giật dây, sau đó theo ý tứ của người kia, khiến Dụ Lạc Vi tới tiếp nhận hạng mục, tham dự toàn bộ quá trình, vì để cho người kia tin tưởng tính chân thật của hạng mục, con bắt đầu tham dự vả lại tự mình ra tay, cũng mang theo Dụ Lạc Vi và cha cùng theo hạng mục, để cho đối phương tuyệt đối tin tưởng phương án này. Quả nhiên, trong công ty cạnh tranh, đã có người có phương án tương tự với chúng ta rồi."
Kiều Tịch Hoàn giải thích.
Thật ra thì lúc ấy còn nghĩ, làm như thế nào để phương án tương tự này lưu danh hậu thế.
Không ngờ, Cố Diệu Kỳ vừa đúng quỷ thần khiến xui chủ động phát hiện, bớt chút phiền toái không cần thiết cho cô.
"Vậy làm sao cô biết là Cố Tử Hàn làm?" Cố Diệu Kỳ hỏi cô.
"Con để Tử Tuấn hỗ trợ cho con." Kiều Tịch Hoàn nói.
Chân mày Cố Diệu Kỳ nhướng lên.
"Dụ Lạc Vi vẫn rất thích Tử Tuấn, mọi người ai ai cũng biết, cho nên con để Tử Tuấn cố ý giả bộ quan hệ với Dụ Lạc Vi, hơn nữa căn cứ vào sinh hoạt tập quán bình thường của Tử Tuấn, cũng sẽ không có ai hoài nghi cậu ấy đang làm trò gì. Mà buổi tối Tử Tuấn xảy ra chuyện, con tin tưởng cậu ấy thấy được người thầm giật dây Dụ Lạc Vi!" Kiều Tịch Hoàn nói.
"Nhưng bây giờ Tử Tuấn cái gì cũng không nhớ được."
"Tử Tuấn cái gì cũng nhớ." Kiều Tịch Hoàn nói, "Cậu ấy chỉ rất thông minh mà thôi."
Nói đến đây, Kiều Tịch Hoàn không khỏi cười một tiếng.
Cố Tử Tuấn quả thật còn thông minh hơn tưởng tượng của cô, có thể bảo vệ an toàn của mình như vậy, quả nhiên cũng không hoàn toàn là thiếu gia ngu ngốc chuyện gì cũng sai.
"Ý của cô là, Tử Tuấn cái gì cũng nhớ?"
"Còn lưu chứng cứ." Kiều Tịch Hoàn nói, "Chứng cứ bây giờ đang ở trên tay con, Tử Tuấn mới đưa cho con, bởi vì cậu ấy do dự thật lâu, chứng kiến được anh hai của mình muốn giết mình, là một người bình thường đều sẽ cảm thấy không thể tin được, dĩ nhiên cũng rất lạnh lòng, cho nên vẫn rơi vào trong mâu thuẫn và giãy giụa."
"Chứng cứ gì?"
"Một đoạn clip ngắn." Kiều Tịch Hoàn lấy usb ra, đưa cho Cố Diệu Kỳ.
Cố Diệu Kỳ cắm vào trong máy vi tính, hình ảnh video rất tối, nhưng không khó nhìn ra, người xuất hiện trong xó xỉnh âm u trong video là Cố Tử Hàn, cùng với Dụ Lạc Vi đứng ở trước mặt anh ta, hai người đang nói cái gì đó, âm thanh đặc biệt nhỏ, nghe không rõ ràng, nhưng trải qua công nghệ cao xử lý phía sau, khuếch đại âm thanh nói chuyện không thành vấn đề. Hình ảnh hai người nói chuyện với nhau không lâu, trong clip đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn, kèm theo một tiếng thét chói tai của phụ nữ, video đột nhiên liền trời đất quay cuồng, hơi mơ hồ không rõ.
Tiếp theo, lại là một âm thanh rung động.
Video lại đột nhiên bất động, hình ảnh hướng lên bầu trời đen tối của Thượng Hải.
Tiếng bước chân tiến tới gần.
Trong video có người nói chuyện, "Cố tổng, tôi mới vừa ở bên kia bắt gặp em trai anh theo đuôi đi vào, liền nhặt cây gỗ bên cạnh lên đánh cho cậu ta bất tỉnh, nhưng bây giờ làm thế nào?"
"Đã bị phát hiện như vậy rồi, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng, đưa cây gậy cho tôi!"
"Cố Tử Hàn, anh không thể làm như vậy, cậu ấy là em trai anh." Truyền tới giọng một phụ nữ hơi kích động.
"Cô biết cái gì?!"
"Anh sẽ gặp báo ứng, anh đã nói sau khi sự tình thành công, sẽ để cho tôi gả cho Cố Tử Tuấn, bây giờ anh đánh chết anh ấy rồi, tôi gả cho ai?!" Dụ Lạc Vi thét chói tai.
"Cô câm miệng!" Giọng Cố Tử Hàn hung tợn, "Cho dù không có Cố Tử Tuấn, tôi sẽ không bạc đãi cô!"
"Không, không thể, không thể, anh dám làm như vậy, tôi liền báo cảnh sát!" Dụ Lạc Vi hung hăng nói.
"Dụ Lạc Vi!" Cố Tử Hàn hung hăng uy hiếp.
"Huống chi Cố Tử Tuấn cũng không chắc thấy được cái gì, cho dù có thể thấy rõ, chúng ta đánh chết không thừa nhận là được, anh ấy cũng không có chứng cứ, coi như anh ấy uống say sinh ra ảo giác, tối nay anh ấy vốn uống say…" Dụ Lạc Vi nhai đi nhai lại, giống như rất sợ rất gấp gáp.
"Trương Quân!" Cố Tử Hàn ra lệnh một tiếng.
"Anh đừng đụng vào tôi , anh đừng đụng vào tôi , ưmh, ưmh…" Miệng hình như bị che kín, phát ra chút âm thanh ưm ưm a a.
Tất cả lẽ ra cũng nên kết thúc.
Trong video đột nhiên vang lên còi báo động, giống như cảnh sát đi qua.
"Cố tổng, có cảnh sát."
Cố Tử Hàn dường như là do dự hai giây, để Trương Quân buông Dụ Lạc Vi ra, từng chữ từng câu uy hiếp nói, "Bây giờ cô báo cảnh sát, nói có người làm Cố Tử Tuấn bị thương, sau đó gọi 120 đưa nó đi bệnh viện, đừng nói lỡ miệng, nếu không, tự cô suy nghĩ thử kết quả!"
Sau đó, liền nghe tiếng bước chân vội vội vàng vàng rời đi trong video.
Video đến đây là kết thúc.
Cố Diệu Kỳ xem xong, cả khuôn mặt đã thay đổi hoàn toàn!
Ông thật sự không có ngờ đến, Cố Tử Hàn lại làm được đến tình trạng này.
Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt Cố Diệu Kỳ, "Cha, làm như thế nào?"
Tròng mắt Cố Diệu Kỳ căng thẳng, cắn răng nghiến lợi nói, "Cô, nghĩ, làm, như, thế, nào?!"
Đương nhiên rồi
Có thù báo thù có oán báo oán.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
"Nhưng dù có video này, cũng không thể chứng minh Cố Tử Hàn chính là nội gian."
"Dĩ nhiên, chỉ cần Dụ Lạc Vi thừa nhận là được." Vừa dứt lời.
Điện thoại của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên vang lên, cô nhìn hiển thị gọi tới.
Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Cô không chút để ý nhận, "Kiều Tịch Hoàn, cứu tôi!"
Bên tai, truyền đến giọng nói kinh hoảng mà thét chói tai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.