Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 201: Ma một thước đạo một trượng (10)

Ân Ngận Trạch

18/12/2018

"Nhưng dù có video này, cũng không thể chứng minh Cố Tử Hàn chính là nội gian." Cố Diệu Kỳ hung hăng nói xong, ít nhất từ trước mắt đến xem, hình ảnh trong video không nhìn ra Cố Tử Hàn tiết lộ bí mật công ty, hơn nữa còn không thể xác định, đối thoại giữa Cố Tử Hàn và Dụ Lạc Vi đã trải qua xử lý, liền xác định nội dung nói chuyện của bọn họ bao gồm về phương diện này.

"Dĩ nhiên, chỉ cần Dụ Lạc Vi thừa nhận là được." Kiều Tịch Hoàn rất khẳng định.

Dụ Lạc Vi là một nhân chứng quan trọng.

Vừa dứt lời.

Điện thoại của Kiều Tịch Hoàn vang lên, cô nhìn hiển thị gọi tới, còn chưa mở miệng, bên tai đã nghe được tiếng thét chói tai kinh hoảng của Dụ Lạc Vi, “Kiều Tịch Hoàn, cứu tôi!”

“Dụ Lạc Vi, cô đang ở đâu?” Giọng Kiều Tịch Hoàn lập tức trở nên dồn dập.

“Tôi đang ở núi Thanh Văn… A…” Bên kia không còn âm thanh nữa.

Kiều Tịch Hoàn không nhịn được lớn tiếng kêu mấy câu về phía điện thoại, “Dụ Lạc Vi, Dụ Lạc Vi…”

Bên trong điện thoại không hề có bất kỳ hồi âm.

Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn hơi trắng bệch.

Cố Diệu Kỳ lập tức nhìn Kiều Tịch Hoàn, vội hỏi, “Dụ Lạc Vi xảy ra chuyện gì?”

“Con không biết. Bên trong điện thoại hoàn toàn ồn ào, nhưng không có giọng của Dụ Lạc Vi.” Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu Kỳ, cố hết sức để cho mình khống chế cảm xúc.

“Đừng làm đứt manh mối ở chỗ Dụ Lạc Vi này.” Cố Diệu Kỳ hung hăng nói.

“Được, con lập tức đi ra xem một chút.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.

Sau đó cũng không chờ Cố Diệu Kỳ nói lời tiếp theo, Kiều Tịch Hoàn chạy ra ngoài, vừa mới ra ngoài, liền bắt đầu gọi điện thoại.

Gọi điện thoại cho vệ sĩ lúc trước giao cho bảo vệ Cố Tử Tuấn và Dụ Lạc Vi.

Cố Tử Tuấn trở lại biệt thự nghỉ ngơi, Kiều Tịch Hoàn rút vệ sĩ về, nhưng cũng không trả lại cho Tiêu Dạ, mà để cho bọn họ đi theo Dụ Lạc Vi, Dụ Lạc Vi rất có thể trở thành đối tượng bị công kích, cái gọi là giết người diệt khẩu, một khi Cố Tử Hàn nghĩ thông suốt, Dụ Lạc Vi người mấu chốt này có thể bị kết liễu.

Cho nên Dụ Lạc Vi muốn thông qua bậc thang Cố Tử Hàn gả cho Cố Tử Tuấn, đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm, cho dù chuyện cô ta và Cố Tử Hàn tiết lộ bí mật công ty bị lộ ra hay không, đối với Cố Tử Hàn mà nói, Dụ Lạc Vi có chứng cứ phạm tội của anh ta, khi có giá trị lợi dụng có lẽ coi như an toàn, một khi mất đi giá trị, một khi không bị khống chế, Dụ Lạc Vi cũng chỉ có con đường chết.

Cô hơi gấp gáp gọi điện thoại, nhưng bên kia vẫn không có ai nghe.

Cô mím môi, sắc mặt lộ vẻ hơi hốt hoảng.

Cô vội vã đi tới thang máy, chạm mặt đụng phải Diệp Mị.

Diệp Mị nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn, nhíu nhíu chân mày, “Cô nhìn có vẻ thật vội?”

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Diệp Mị, “Cố Tử Hàn ở đâu?”

“Phòng làm việc.” Diệp Mị nói.

“Giúp tôi chuyển cho anh ta một câu.” Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị, “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”

Khóe miệng Diệp Mị khẽ giương.

“Tôi nghĩ cô cũng biết, tôi đang nói gì.” Mặt Kiều Tịch Hoàn không chút thay đổi nói.

Đúng lúc này thang máy tới.

Kiều Tịch Hoàn đi vào thang máy, gọi điện thoại cho Vũ Đại, kêu cô ấy đợi cô ở cửa ra vào.

Cô tới cửa chính, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Doãn Tường, để cho cậu ấy nhanh chóng xuống lầu.

Vũ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn đứng ở cửa, mở cửa sổ xe, “Không lên xe?”

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Doãn Tường vội vội vàng vàng từ tòa nhà Cố thị đi ra, trực tiếp nói, “Cậu đi lái xe, Vũ Đại cô ngồi ở vị trí cạnh tài xế.”

“A.” Vũ Đại từ chỗ điều khiển ra ngoài, đi vào ghế ngồi cạnh tài xế.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở ghế sau.

“Đi đâu?” Doãn Tường hỏi.



“Núi Thanh Văn.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Bằng tốc độ nhanh nhất.”

“Vâng.”

Lời vừa dứt, một phát vọt lên.

Kiều Tịch Hoàn có thể khẳng định, hiện giờ Cố Tử Hàn muốn hủy diệt chứng cứ.

Nếu không phải Cố Tử Tuấn thông minh, vốn không thể tra ra dấu vết của Cố Tử Hàn.

Cho nên đến mức như bây giờ, anh ta phải tiến hành xử lý Dụ Lạc Vi có tính uy hiếp nhất đối với mình. Bởi vì như vậy, đối với Cố Tử Hàn, liền giải quyết hết tất cả lo lắng.

Tròng mắt đột nhiên căng thẳng.

Nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua khi Cố Tử Tuấn tìm cô.

Khi đó cô mới nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ, nhận được tin nhắn của Cố Tử Tuấn, kêu cô đến phòng của cậu ấy.

Cô nghĩ, Cố Tử Tuấn cuối cùng nghĩ thông suốt.

Cô mím môi, né tránh tầm mắt người trong nhà, đi vào phòng của Cố Tử Tuấn.

Cố Tử Tuấn ngồi trên ghế sa lon, lần đầu tiên nhìn có vẻ rất nghiêm túc, một chút cũng không cà lơ phất phơ.

Anh nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, nói, “Tôi không mất trí nhớ.”

“Tôi đoán chừng là thế.” Kiều Tịch Hoàn mím môi, tự nhiên ngồi vào bên cạnh cậu ấy.

“Kiều Tịch Hoàn chị rất thông minh.” Cố Tử Tuấn nói.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, cô chưa bao giờ phủ nhận chỉ số thông minh của cô.

“Buổi tối ngày hôm đó người tôi gặp được là anh hai tôi, Cố Tử Hàn.” Cố Tử Tuấn khép hờ mắt, “Anh ấy định giết tôi.”

“…” Kiều Tịch Hoàn không nói gì, giống như trong dự đoán.

“Tôi quay lại một video, tôi vốn không tin tưởng, nhưng sau khi tôi xem xong video, mới biết, thì ra anh hai tôi lòng dạ độc ác như vậy.” Cố Tử Tuấn quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Buổi tối hôm đó tôi giả bộ uống rượu say quấn lấy Dụ Lạc Vi đưa tôi rời đi, sau đó ở phía sau phố trên quảng trường thương mại nhìn thấy Dụ Lạc Vi vội vàng xuống xe, vì vậy tôi đi theo, lúc trước, tôi chuẩn bị một camera bỏ túi, treo bên ngoài quần jean của tôi, đây là phương thức đám bạn của tôi rất thích chơi trong một khoảng thời gian, thứ kia có thể ở trong sàn nhảy, giúp chúng tôi nhìn. Tôi nghĩ có lẽ tôi gặp phải nguy hiểm gì, nó có thể giúp tôi lưu lại chứng cứ.”

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Cố Tử Tuấn làm việc coi như có hoạch định, không khư khư cố chấp không để ý hậu quả.

“Hơn nữa trước đó, tôi còn báo cảnh sát, tôi nói bên phố sau có người đánh nhau. Tôi nghĩ nếu quả thật gặp nguy hiểm, cảnh sát xuất hiện có thể cứu được tính mạng của tôi, thật ra tôi rất sợ chết.” Cố Tử Tuấn nói, khóe miệng hình như còn nở nụ cười, hơi châm chọc, “Không ngờ tôi thật sự bởi vì tiếng cảnh báo kia mà còn sống.”

Cả quá trình Kiều Tịch Hoàn vẫn rất yên tĩnh.

Cố Tử Tuấn đưa video đó cho Kiều Tịch Hoàn, gằn từng tiếng nói với Kiều Tịch Hoàn, “Tôi biết rõ chị rất muốn, cuối cùng chị muốn làm như thế nào tùy chị, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện của mấy người nữa, tôi cảm thấy, chuyện này vốn làm trái với thế giới sinh hoạt của tôi, mà tôi là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, là một người theo đuổi hòa bình, tôi cuối cùng cảm thấy xã hội này vô cùng tốt đẹp, vô cùng hài hòa, tôi không thích những chuyện này ảnh hưởng đến giá trị quan của tôi. Mà chính vì điều này, tôi rất ghét vào công ty, bởi vì tôi ghét tham dự vào những chuyện này, chị lừa gạt tôi.”

Kiều Tịch Hoàn nhận lấy video, vẫn không nhịn được hỏi Cố Tử Tuấn, “Do dự lâu như vậy, vì sao vẫn đưa cho tôi?”

“Không biết. Có lẽ bắt đầu từ khi biết chị phái người tới bảo vệ tôi, tôi chỉ muốn đưa thứ này cho chị. Tôi thật ra không biết có phải chị nhận ra được tôi giả bộ mất trí nhớ không, nhưng cuối cùng tôi cảm thấy chính là, chị đứng bên phía chính nghĩa, mà tôi, nên ủng hộ chính nghĩa.” Cố Tử Tuấn cười cười.

Một khắc kia, nhìn qua lại giống như người đàn ông như ánh mặt trời.

Một người đàn ông thích cuộc sống ngợp trong vàng son, nhưng đáy lòng rất sạch sẽ.

Kiều Tịch Hoàn đặt video vào trong lòng bàn tay, “Tôi sẽ không làm tổn thương người vô tội, đây là nguyên tắc làm người của tôi.”

“Vậy còn Dụ Lạc Vi?” Cố Tử Tuấn đột nhiên hỏi.

“Cô ta không phải người vô tội.”

“Nhưng trong quá trình tôi suýt chút nữa bị giết hại, cô ấy hết sức ngăn cản Cố Tử Hàn.” Đây có lẽ chính là nguyên nhân, khiến cho mấy ngày ở trong bệnh viện anh bằng lòng để Dụ Lạc Vi ở lại chăm sóc anh.

“Nhưng cô ta vi phạm luật pháp, người vi phạm luật pháp, nên nhận được hình phạt của luật pháp, nếu không xã hội này, sẽ không bao giờ hài hòa khỏe mạnh để cho cậu theo đuổi.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

Cố Tử Tuấn mím mím môi, định nói điều gì, cuối cùng dường như vẫn thỏa hiệp.



Anh nhún vai, không muốn cuốn vào trong sự kiện này nữa.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời, cầm video rời đi.

Cô chưa bao giờ thích ép buộc người khác làm bất cứ chuyện gì, bởi vì, dưa xanh hái không ngọt.

Tròng mắt cô khẽ nâng, từ trong hồi ức tỉnh táo lại, giống như bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa xe, trong khoảng thời gian ngắn, đã từ nội thành lái về phía vùng ngoại ô.

Đường lên núi Thanh Văn vốn rất vắng vẻ, cô nghĩ không bị ai cố ý dẫn dụ, Dụ Lạc Vi sẽ không đi lên con đường này.

Xe lái rất nhanh, cho dù di chuyển trên con đường quê chật hẹp, Doãn Tường cũng lái thành thạo.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Đột nhiên, phía trước cách đó không xa thấy một chiếc xe hơi màu đen xảy ra tai nạn, cả người Kiều Tịch Hoàn chợt ngẩn ra, vội nói, “Doãn Tường dừng xe.”

Doãn Tường một cước đạp phanh xe.

Kiều Tịch Hoàn vội vàng đẩy cửa ra, nhìn xe con lật ở ven đường, bên trong xe không có ai.

Cô nhìn chung quanh một chút.

Đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe con màu đen nhanh chóng chạy đi.

“Doãn Tường, đuổi theo chiếc xe trước mặt kia.” Kiều Tịch Hoàn lớn tiếng nói, vội vàng ngồi trở lại trên xe.

Doãn Tường khởi động xe, chân ga giẫm hết.

Xe trước mặt lái rất nhanh, ở trên con đường chật hẹp này điên cuồng chạy đua.

Doãn Tường giống như rất thích cảm giác truy đuổi như vậy, trên cả khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Cho dù sắc mặt của Vũ Đại và Kiều Tịch Hoàn đều hơi trắng xanh rồi.

Xe nhanh chóng lái về phía trước, khoảng cách càng ngày càng gần.

Doãn Tường đảo tay lái, chân ga lần nữa giẫm hết, hoàn toàn không hề có một chút do dự và lưỡng lự, di chuyển một cái hoàn mỹ lướt qua chiếc xe con màu đen phía trước, vũng chắc chặn trước xe con màu đen.

Xe con thắng gấp một cái.

Sau đó xe mở ra, ba người đàn ông đi xuống, trên mặt đeo mặt nạ.

Kiều Tịch Hoàn nhìn người tới, “Vũ Đại, có thể làm không?”

“Thử mới biết.”

Nói xong, đã xuống xe, hoạt động gân cốt vài giây, hết sức căng thẳng với ba đấng mày râu trước mặt.

Kiều Tịch Hoàn nhìn kịch liệt đánh nhau, len lén từ trên xe đi xuống, tránh khỏi tầm mắt người đang đánh nhau, chuyển sang xe con trước mặt.

Bước chân của cô vừa đi tới cửa, đột nhiên có một người đàn ông từ bên trong bước xuống, vẫn đeo mặt nạ, dáng người cường tráng.

Cô kinh sợ cắn môi, lui về phía sau một bước.

Mà chỉ một giây, cô hình như thấy được bên trong có một túi vải, dáng vẻ túi vải, giống như chính là buộc một người.

Lòng cô cứng lại, nhìn người đàn ông trước mặt, hiện giờ Vũ Đại cách mình chừng mười bước, hơn nữa lúc này Vũ Đại đang đánh nhau với ba người, vốn không phân thân nổi, cô vừa thét chói tai, có thể khiến Vũ Đại phân tán chú ý, ngược lại bị thương.

Cô cắn môi, nhanh chóng khống chế âm thanh của mình, cô nhìn người đàn ông trước mặt càng lúc càng gần mình, nâng quả đấm lên hung hăng nhằm về phía đầu cô.

Cô nghĩ một quyền này rơi xuống, có thể mình cách cái chết không còn xa rồi.

Trong lòng đổ một trận mồ hôi lạnh.

Cả người ngây ngốc ở đó, phảng phất như không nhúc nhích!

Cô cắn môi, nhận mệnh nhắm mắt lại.

Người đàn ông trước mắt đột nhiên bị một bóng dáng khác hung hăng túm lấy, sau đó không kịp chuẩn bị, mọt quả đấm đánh đòn phủ đầu đánh vào trên bụng người đàn ông kia, người đàn ông kia chợt lui về phía sau vài bước, trực tiếp dựa vào trên cửa xe, lực quả đấm kia, hình như hơi kinh người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook