Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 181: Sầu triền miên (2)
Ân Ngận Trạch
01/11/2018
Trong phòng lớn như vậy.
Bên tai chỉ nghe tiếng “Rào rào”.
Tôn thêm căn phòng càng thêm yên tĩnh.
Một lát sau.
Âm thanh “Rào rào” dần nhỏ xuống, Diêu Bối Địch để “Nó” xuống, sau đó bưng chậu đi vào trong toilet.
Một hồi lâu, cô từ trong toilet đi ra.
Đưa mắt liếc nhìn Tiêu Dạ, nhìn ánh mắt thâm thúy của anh một khắc kia cũng đặt trên người mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Bối Địch vội vàng quay đầu, mặt chợt ửng đỏ, đỏ đến cả cổ.
Cô vội vã đảo mắt sang hướng khác, sau đó hơi bứt rứt ngồi bên giường Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ cũng không nói gì, hai người trầm mặc, cứ vẫn trầm mặc như vậy.
Thời gian tích tắc từng giây từng phút trôi qua, hai người không có ai chủ động mở miệng nói chuyện, Tiêu Dạ nằm trên giường, toàn thân cũng đau, không thể động đậy, Diêu Bối Địch yên tĩnh khép hờ mắt, ngón tay nắm vạt áo, chỗ vạt áo dường như có lẽ đã nhiều nếp nhăn.
Căn phòng yên tĩnh như vậy, mặt trời dần xuống núi, ánh mặt trời hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào, kéo ra một đường ánh sáng thật dài, khiến gian phòng vốn có màu sắc hơi trang nhã dính vào chút vẻ ấm áp, cũng vòng quanh lên hai người trong phòng, đường nét nét mặt nhẹ nhàng.
Trong gian phòng hài hòa như thế, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Diêu Bối Địch ngẩn ra, quay đầu, “Đi vào.”
Người giúp việc bưng thức ăn, cung kính nói, “Bữa ăn tối của đại thiếu gia.”
“Để đây đi.” Diêu Bối Địch chỉ chỉ bàn trà bên cạnh.
Người giúp việc quy củ để xuống, lễ độ nói, “Lão gia nói, mời đại thiếu phu nhân xuống dưới lầu ăn cơm.”
Diêu Bối Địch gật đầu, “Được. Cô cho đại thiếu gia ăn cơm.”
“Không cần.” Tiêu Dạ nằm sấp trên giường trực tiếp mở miệng, “Hiện giờ tôi không đói bụng.”
“Buổi trưa anh chỉ ăn một chén cháo, qua một buổi chiều như vậy.” Diêu Bối Địch khuyên.
Theo lý, sức ăn của Tiêu Dạ không chỉ ít như vậy.
Là bởi vì thân thể bị thương, ảnh hưởng đến khẩu vị sao?!
“Cô muốn ăn cơm thì nhanh đi ăn đi, hiện giờ tôi không đói bụng.” Sắc mặt Tiêu Dạ hơi âm trầm, giọng nói cũng không quá tốt.
Diêu Bối Địch cắn cắn môi.
Tính khí của Tiêu Dạ… Cô thật sự không tiện khen tặng.
Cô bất đắc dĩ nói với người giúp việc, “Trước để đó đi, chờ khi nào anh ấy đói bụng thì cho anh ấy ăn.”
Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng bụng người nào đó kêu.
Không phải rất lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ.
Người trong phòng, đều nghe được.
Diêu Bối Địch quay đầu nhìn Tiêu Dạ.
Sắc mặt Tiêu Dạ hơi khác thường, nhưng giờ phút này nằm sấp trên giường, mặt dựa vào gối đầu, nhìn không rõ lắm.
“Ruột ngọ nguậy bình thường.” Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ.
Diêu Bối Địch thật sự rất muốn cười.
Mỗi lần người đàn ông này nói dối, hình như toàn thân đều không được tự nhiên, nhìn lúg túng như vậy
Người giúp việc không nhịn được nói: “Có phải đại thiếu gia chỉ cần đại thiếu phu nhân giúp ăn cơm không?”
Vừa nói, khiến Diêu Bối Địch lập tức trố mắt nhìn.
Là thế này phải không? Cô còn chưa nghĩ tới, Tiêu Dạ sẽ vì nguyên nhân này, bởi vì, cô luôn như vậy, anh nói cái gì chính là cái đó, chưa từng quá suy đoán tâm tư của anh, hơi ngây ngốc, dựa theo lời anh nói mà suy nghĩ.
Cô mím môi, đưa mắt nhìn anh, “Em cho anh ăn cơm sau đó lại đi xuống ăn?”
“Không cần, tôi không đói.” Tiêu Dạ hơi không nhịn được nói, trong giọng điệu còn hơi nóng nảy, “Cô muốn đi ăn cơm thì đi ăn nhanh một chút đi!”
Là xấu hổ đi.
Diêu Bối Địch nhìn sắc mặt của Tiêu Dạ, khóe miệng không nhịn được cười một tiếng.
Cô từ bên giường đứng lên, giọng nói vẫn dịu dàng nói, “Vậy em cơm nước xong lại đi lên, nếu anh đói bụng, để cô ấy cho anh ăn cơm.”
Tiêu Dạ không nói lời nào, nằm sấp trên giường, đầu gối lên gối đấu, không nhúc nhích.
Diêu Bối Địch cũng không nhiều lời, mở cửa phòng, đi xuống phòng ăn dưới lầu.
Vẫn giống như bữa cơm trưa, một hàng vệ sĩ màu đen đông nghẹt đứng bên cạnh, vô cùng cung kính hầu hạ ông cụ Tiêu ăn cơm.
Lúc Diêu Bối Địch xuất hiện, ông cụ Tiêu chỉ cho một ánh mắt, ý bảo cô ăn cơm.
Diêu Bối Địch ngồi ở vị trí bên cạnh ông, cầm chén đũa lên, yên tĩnh ăn cơm.
Hai người đều không nói chuyện.
Yên tĩnh đến, giống như âm thanh nhai cơm cũng có thể nghe được, còn có tiếng hít thở khe khẽ, giống như bởi vì khẩn trương.
“Ta đều một mình ăn cơm.” Ông cụ Tiêu đột nhiên mở miệng.
Diêu Bối Địch vẫn hơi khẩn trương, chưa từng nghĩ tới ông cụ Tiêu lại đột nhiên nói chuyện, cả người hoàn toàn ngẩn ra, dần dần, âm thầm điều chỉnh cảm xúc, để cho mình nhìn qua thật bình tĩnh, nghe lời tiếp theo của ông cụ Tiêu.
“Không biết con thích ăn cái gì, để cho phòng bếp làm nhiều một chút.” Ông cụ Tiêu nói.
Làm nhiều chút?
Là làm nhiều rất nhiều đi!
Diêu Bối Địch vội vàng lau khóe miệng một cái nói, “Cha, con không hề kén ăn, những món này con đều thích ăn.”
“Thật sao?” Ông cụ Tiêu ngẩng đầu nhìn Diêu Bối Địch, lại nói: “Từ nhỏ Tiêu Dạ đã kén ăn, vốn không ăn rau dưa.”
“Đặc biệt không thích ăn cà rốt và mì phở, nhưng rất thích ăn thịt hun khói và thịt kho tàu.” Diêu Bối Địch nói.
Ông cụ Tiêu khó có được, một khắc kia khóe miệng hình như hiện lên một chút xíu ý cười, rất cố gắng mới có thể nhìn ra được, một chút xíu ý cười, ông nói: “Con đều biết.”
“Gần như giống với tập quán sinh hoạt của Tiếu Tiếu.” Diêu Bối Địch bật thốt lên.
Sau khi nói ra, cũng hơi hối hận
Tiêu Tiếu gần như là toàn bộ của cô, nhưng mà đối với hai cha con nhà họ Tiêu mà nói…
Khóe miệng cô nhàn nhạt cười cười, “Tiếu Tiếu là con gái của Tiêu Dạ.”
Không có gì hay để giấu giếm, cũng không có gì hay để tránh né, Tiêu Tiếu là đứa bé nhà họ Tiêu, cho dù cô làm cái gì, nhưng đối với Tiêu Tiếu mà nói, Tiêu Tiếu vô tội, cô không cần cố ý tránh đề tài này.
Ông cụ Tiêu gật đầu: “Ta biết rõ.”
Diêu Bối Địch mím môi.
Chính là biết mà thôi.
Cô khép hờ mắt, lẳng lặng ăn cơm.
Ông cụ Tiêu buông chén đũa xuống, vẫn là vệ sĩ màu đen cung kính múc canh cho ông.
“Có rảnh rỗi, mang Tiêu Tiếu tới biệt thự.” Ông cụ Tiêu đột nhiên mở miệng.
Diêu Bối Địch có phần không tin tưởng nhìn ông.
“Nếu là con gái của Tiêu Dạ, cũng chính là cháu gái của ta, để cho con bé về nhà chơi đùa một chút.” Ông cụ Tiêu giải thích.
Diêu Bối Địch chợt gật đầu, “Được, chờ chủ nhật, con dẫn Tiếu Tiếu qua.”
“Ừ. Con từ từ ăn.” Nói xong, ông cụ Tiêu rời đi.
Diêu Bối Địch nhìn theo bóng lưng ông cụ Tiêu.
Một mình ở đã lâu, có phải rất tịch mịch không?!
Cô biết Tiêu Dạ ít về căn biệt thự này, không biết có phải do bóng lưng gia đình gây ra không, quan hệ của Tiêu Dạ và cha anh vẫn luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, đều không thân nhau, hoàn toàn không giống quan hệ giữa cha con.
Nhưng nghe mới vừa rồi ông cụ Tiêu nhắc tới Tiêu Dạ, rõ ràng không phải lạnh lùng như mặt ngoài vậy, sở thích của Tiêu Dạ, ông cụ Tiêu cực kỳ rõ ràng tường tận…
Diêu Bối Địch lẳng lặng ăn cơm, Tiêu Dạ có tính tình sao mà lạnh lùng như vậy, chắc cũng do, gia đình này tạo nên.
Cơm nước xong.
Diêu Bối Địch đi về phòng Tiêu Dạ.
Trong phòng, người giúp việc vẫn đứng ở đó, thức ăn trên bàn trà nhỏ không hề động chút nào.
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, quay đầu lại nói với người giúp việc, “Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Dạ, đại thiếu phu nhân.”
Diêu Bối Địch đi về phía bàn trà, bưng đồ ăn đến trước mặt Tiêu Dạ, “Ăn cơm đi.”
Tiêu Dạ đảo mắt nhìn cô một cái, sau đó rất tự nhiên há mồm.
Khóe miệng Diêu Bối Địch đột nhiên cười một tiếng, nâng nhẹ độ cong, khiến cho khuôn mặt vốn trẻ tuổi của cô, giờ phút này càng thêm sinh động.
Mắt Tiêu Dạ khựng lại một chút.
“A.” Diêu Bối Địch ý bảo anh há mồm.
Tiêu Dạ hồi hồn, nuốt đồ ăn vào.
Diêu Bối Địch tỉ mỉ cho anh ăn từng miếng một, thuận miệng nói, “Mới vừa rồi em ăn cơm với cha anh, ông ấy nói đến anh.”
Tiêu Dạ nhướng mày, “Ông ấy nói tôi cái gì rồi.”
Rõ ràng, giọng điệu hơi bài xích.
"Không nói gì, chỉ nói anh tương đối kén ăn. Không thích ăn rau dưa.” Diêu Bối Địch tự nhiên nói.
Mắt Tiêu Dạ hơi đổi.
“Còn nói, kêu em có thời gian mang Tiếu Tiếu tới biệt thự chơi.” Diêu Bối Địch tiếp tục nói.
"Đừng mang tới đây." Tiêu Dạ đột nhiên gằn từng tiếng.
Diêu Bối Địch nhìn anh, trong lòng thoáng xẹt qua một tia, khó chịu.
Cô mím môi, không dấu vết điều chỉnh cảm xúc của mình, “Vẫn rất bài xích Tiếu Tiếu sao?”
Tiêu Dạ không nói gì, ánh mắt dường như có phần không giống bình thường, giống như định giải thích, lại giống như không nói ra miệng được.
Bên tai chỉ nghe tiếng “Rào rào”.
Tôn thêm căn phòng càng thêm yên tĩnh.
Một lát sau.
Âm thanh “Rào rào” dần nhỏ xuống, Diêu Bối Địch để “Nó” xuống, sau đó bưng chậu đi vào trong toilet.
Một hồi lâu, cô từ trong toilet đi ra.
Đưa mắt liếc nhìn Tiêu Dạ, nhìn ánh mắt thâm thúy của anh một khắc kia cũng đặt trên người mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Bối Địch vội vàng quay đầu, mặt chợt ửng đỏ, đỏ đến cả cổ.
Cô vội vã đảo mắt sang hướng khác, sau đó hơi bứt rứt ngồi bên giường Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ cũng không nói gì, hai người trầm mặc, cứ vẫn trầm mặc như vậy.
Thời gian tích tắc từng giây từng phút trôi qua, hai người không có ai chủ động mở miệng nói chuyện, Tiêu Dạ nằm trên giường, toàn thân cũng đau, không thể động đậy, Diêu Bối Địch yên tĩnh khép hờ mắt, ngón tay nắm vạt áo, chỗ vạt áo dường như có lẽ đã nhiều nếp nhăn.
Căn phòng yên tĩnh như vậy, mặt trời dần xuống núi, ánh mặt trời hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào, kéo ra một đường ánh sáng thật dài, khiến gian phòng vốn có màu sắc hơi trang nhã dính vào chút vẻ ấm áp, cũng vòng quanh lên hai người trong phòng, đường nét nét mặt nhẹ nhàng.
Trong gian phòng hài hòa như thế, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Diêu Bối Địch ngẩn ra, quay đầu, “Đi vào.”
Người giúp việc bưng thức ăn, cung kính nói, “Bữa ăn tối của đại thiếu gia.”
“Để đây đi.” Diêu Bối Địch chỉ chỉ bàn trà bên cạnh.
Người giúp việc quy củ để xuống, lễ độ nói, “Lão gia nói, mời đại thiếu phu nhân xuống dưới lầu ăn cơm.”
Diêu Bối Địch gật đầu, “Được. Cô cho đại thiếu gia ăn cơm.”
“Không cần.” Tiêu Dạ nằm sấp trên giường trực tiếp mở miệng, “Hiện giờ tôi không đói bụng.”
“Buổi trưa anh chỉ ăn một chén cháo, qua một buổi chiều như vậy.” Diêu Bối Địch khuyên.
Theo lý, sức ăn của Tiêu Dạ không chỉ ít như vậy.
Là bởi vì thân thể bị thương, ảnh hưởng đến khẩu vị sao?!
“Cô muốn ăn cơm thì nhanh đi ăn đi, hiện giờ tôi không đói bụng.” Sắc mặt Tiêu Dạ hơi âm trầm, giọng nói cũng không quá tốt.
Diêu Bối Địch cắn cắn môi.
Tính khí của Tiêu Dạ… Cô thật sự không tiện khen tặng.
Cô bất đắc dĩ nói với người giúp việc, “Trước để đó đi, chờ khi nào anh ấy đói bụng thì cho anh ấy ăn.”
Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng bụng người nào đó kêu.
Không phải rất lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ.
Người trong phòng, đều nghe được.
Diêu Bối Địch quay đầu nhìn Tiêu Dạ.
Sắc mặt Tiêu Dạ hơi khác thường, nhưng giờ phút này nằm sấp trên giường, mặt dựa vào gối đầu, nhìn không rõ lắm.
“Ruột ngọ nguậy bình thường.” Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ.
Diêu Bối Địch thật sự rất muốn cười.
Mỗi lần người đàn ông này nói dối, hình như toàn thân đều không được tự nhiên, nhìn lúg túng như vậy
Người giúp việc không nhịn được nói: “Có phải đại thiếu gia chỉ cần đại thiếu phu nhân giúp ăn cơm không?”
Vừa nói, khiến Diêu Bối Địch lập tức trố mắt nhìn.
Là thế này phải không? Cô còn chưa nghĩ tới, Tiêu Dạ sẽ vì nguyên nhân này, bởi vì, cô luôn như vậy, anh nói cái gì chính là cái đó, chưa từng quá suy đoán tâm tư của anh, hơi ngây ngốc, dựa theo lời anh nói mà suy nghĩ.
Cô mím môi, đưa mắt nhìn anh, “Em cho anh ăn cơm sau đó lại đi xuống ăn?”
“Không cần, tôi không đói.” Tiêu Dạ hơi không nhịn được nói, trong giọng điệu còn hơi nóng nảy, “Cô muốn đi ăn cơm thì đi ăn nhanh một chút đi!”
Là xấu hổ đi.
Diêu Bối Địch nhìn sắc mặt của Tiêu Dạ, khóe miệng không nhịn được cười một tiếng.
Cô từ bên giường đứng lên, giọng nói vẫn dịu dàng nói, “Vậy em cơm nước xong lại đi lên, nếu anh đói bụng, để cô ấy cho anh ăn cơm.”
Tiêu Dạ không nói lời nào, nằm sấp trên giường, đầu gối lên gối đấu, không nhúc nhích.
Diêu Bối Địch cũng không nhiều lời, mở cửa phòng, đi xuống phòng ăn dưới lầu.
Vẫn giống như bữa cơm trưa, một hàng vệ sĩ màu đen đông nghẹt đứng bên cạnh, vô cùng cung kính hầu hạ ông cụ Tiêu ăn cơm.
Lúc Diêu Bối Địch xuất hiện, ông cụ Tiêu chỉ cho một ánh mắt, ý bảo cô ăn cơm.
Diêu Bối Địch ngồi ở vị trí bên cạnh ông, cầm chén đũa lên, yên tĩnh ăn cơm.
Hai người đều không nói chuyện.
Yên tĩnh đến, giống như âm thanh nhai cơm cũng có thể nghe được, còn có tiếng hít thở khe khẽ, giống như bởi vì khẩn trương.
“Ta đều một mình ăn cơm.” Ông cụ Tiêu đột nhiên mở miệng.
Diêu Bối Địch vẫn hơi khẩn trương, chưa từng nghĩ tới ông cụ Tiêu lại đột nhiên nói chuyện, cả người hoàn toàn ngẩn ra, dần dần, âm thầm điều chỉnh cảm xúc, để cho mình nhìn qua thật bình tĩnh, nghe lời tiếp theo của ông cụ Tiêu.
“Không biết con thích ăn cái gì, để cho phòng bếp làm nhiều một chút.” Ông cụ Tiêu nói.
Làm nhiều chút?
Là làm nhiều rất nhiều đi!
Diêu Bối Địch vội vàng lau khóe miệng một cái nói, “Cha, con không hề kén ăn, những món này con đều thích ăn.”
“Thật sao?” Ông cụ Tiêu ngẩng đầu nhìn Diêu Bối Địch, lại nói: “Từ nhỏ Tiêu Dạ đã kén ăn, vốn không ăn rau dưa.”
“Đặc biệt không thích ăn cà rốt và mì phở, nhưng rất thích ăn thịt hun khói và thịt kho tàu.” Diêu Bối Địch nói.
Ông cụ Tiêu khó có được, một khắc kia khóe miệng hình như hiện lên một chút xíu ý cười, rất cố gắng mới có thể nhìn ra được, một chút xíu ý cười, ông nói: “Con đều biết.”
“Gần như giống với tập quán sinh hoạt của Tiếu Tiếu.” Diêu Bối Địch bật thốt lên.
Sau khi nói ra, cũng hơi hối hận
Tiêu Tiếu gần như là toàn bộ của cô, nhưng mà đối với hai cha con nhà họ Tiêu mà nói…
Khóe miệng cô nhàn nhạt cười cười, “Tiếu Tiếu là con gái của Tiêu Dạ.”
Không có gì hay để giấu giếm, cũng không có gì hay để tránh né, Tiêu Tiếu là đứa bé nhà họ Tiêu, cho dù cô làm cái gì, nhưng đối với Tiêu Tiếu mà nói, Tiêu Tiếu vô tội, cô không cần cố ý tránh đề tài này.
Ông cụ Tiêu gật đầu: “Ta biết rõ.”
Diêu Bối Địch mím môi.
Chính là biết mà thôi.
Cô khép hờ mắt, lẳng lặng ăn cơm.
Ông cụ Tiêu buông chén đũa xuống, vẫn là vệ sĩ màu đen cung kính múc canh cho ông.
“Có rảnh rỗi, mang Tiêu Tiếu tới biệt thự.” Ông cụ Tiêu đột nhiên mở miệng.
Diêu Bối Địch có phần không tin tưởng nhìn ông.
“Nếu là con gái của Tiêu Dạ, cũng chính là cháu gái của ta, để cho con bé về nhà chơi đùa một chút.” Ông cụ Tiêu giải thích.
Diêu Bối Địch chợt gật đầu, “Được, chờ chủ nhật, con dẫn Tiếu Tiếu qua.”
“Ừ. Con từ từ ăn.” Nói xong, ông cụ Tiêu rời đi.
Diêu Bối Địch nhìn theo bóng lưng ông cụ Tiêu.
Một mình ở đã lâu, có phải rất tịch mịch không?!
Cô biết Tiêu Dạ ít về căn biệt thự này, không biết có phải do bóng lưng gia đình gây ra không, quan hệ của Tiêu Dạ và cha anh vẫn luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, đều không thân nhau, hoàn toàn không giống quan hệ giữa cha con.
Nhưng nghe mới vừa rồi ông cụ Tiêu nhắc tới Tiêu Dạ, rõ ràng không phải lạnh lùng như mặt ngoài vậy, sở thích của Tiêu Dạ, ông cụ Tiêu cực kỳ rõ ràng tường tận…
Diêu Bối Địch lẳng lặng ăn cơm, Tiêu Dạ có tính tình sao mà lạnh lùng như vậy, chắc cũng do, gia đình này tạo nên.
Cơm nước xong.
Diêu Bối Địch đi về phòng Tiêu Dạ.
Trong phòng, người giúp việc vẫn đứng ở đó, thức ăn trên bàn trà nhỏ không hề động chút nào.
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, quay đầu lại nói với người giúp việc, “Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Dạ, đại thiếu phu nhân.”
Diêu Bối Địch đi về phía bàn trà, bưng đồ ăn đến trước mặt Tiêu Dạ, “Ăn cơm đi.”
Tiêu Dạ đảo mắt nhìn cô một cái, sau đó rất tự nhiên há mồm.
Khóe miệng Diêu Bối Địch đột nhiên cười một tiếng, nâng nhẹ độ cong, khiến cho khuôn mặt vốn trẻ tuổi của cô, giờ phút này càng thêm sinh động.
Mắt Tiêu Dạ khựng lại một chút.
“A.” Diêu Bối Địch ý bảo anh há mồm.
Tiêu Dạ hồi hồn, nuốt đồ ăn vào.
Diêu Bối Địch tỉ mỉ cho anh ăn từng miếng một, thuận miệng nói, “Mới vừa rồi em ăn cơm với cha anh, ông ấy nói đến anh.”
Tiêu Dạ nhướng mày, “Ông ấy nói tôi cái gì rồi.”
Rõ ràng, giọng điệu hơi bài xích.
"Không nói gì, chỉ nói anh tương đối kén ăn. Không thích ăn rau dưa.” Diêu Bối Địch tự nhiên nói.
Mắt Tiêu Dạ hơi đổi.
“Còn nói, kêu em có thời gian mang Tiếu Tiếu tới biệt thự chơi.” Diêu Bối Địch tiếp tục nói.
"Đừng mang tới đây." Tiêu Dạ đột nhiên gằn từng tiếng.
Diêu Bối Địch nhìn anh, trong lòng thoáng xẹt qua một tia, khó chịu.
Cô mím môi, không dấu vết điều chỉnh cảm xúc của mình, “Vẫn rất bài xích Tiếu Tiếu sao?”
Tiêu Dạ không nói gì, ánh mắt dường như có phần không giống bình thường, giống như định giải thích, lại giống như không nói ra miệng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.