Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 279: Thân thể, về sau đều thuộc về em 2
Ân Ngận Trạch
03/04/2022
“Không phải, tớ muốn nói cho hai người biết, người đàn ông không yêu tớ
trong miệng các cậu, hiện giờ ở bên cạnh anh ấy, còn xuất hiện một người thứ ba.” Kiều Tịch Hoàn nói, đủ kiểu không thoải mái.
“Còn có người thích Cố Tử Thần?” Diêu Bối Địch kêu lên.
Không phải chỉ là một người tàn tật thôi sao?!
Kiều Tịch Hoàn thích khiến cô thiếu chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài rồi, thế mà lại còn có tình địch.
“Cậu có ý gì? Trong mắt cậu Cố Tử Thần kém đến mức độ đó sao?” Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Đồ đạc của mình bị giày xéo thế nào cũng được, nhưng không thể cho phép người khác đụng chạm vào một chút xíu.
Diêu Bối Địch mím môi, “Tớ chưa từng thấy? Giang hồ đồn đại.”
“Giang hồ đồn đại đều là giả. Cố Tử Thần người kia… Tớ cũng không biết hình dung cho hai người như thế nào, dù sao chính là, giống như tớ kiểu người cảm thấy trái tim đã chết đi rồi, lại không biết từ khi nào đã bị Cố Tử Thần thứ hàng này mê hoặc.” Lại nói, đã cảm thấy cắn răng nghiến lợi.
Diêu Bối Địch nheo mắt, hồi lâu an ủi, “Thật ra thích một người vô cùng tốt, ít nhất trong lòng sẽ không trống rỗng.”
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.
Có lẽ vậy.
Trong lòng sẽ không còn trống rỗng như vậy nữa.
Có lẽ vậy.
Chính là một lần lại một lần, khi trái tim trống rỗng, bị người đàn ông này vô hình chen vào.
Cô cầm ly rượu trước mặt lên, “Uống rượu.”
Diêu Bối Địch và Cổ Nguyên cầm ly rượu lên, cạn ly.
Bữa cơm này ăn không lâu, tất cả mọi người uống một chút rượu, sau đó đều hơi say.
Có lúc Kiều Tịch Hoàn đang nghĩ, mình rốt cuộc có thể không tim không phổi không có ngăn cách chung đụng với hai người trước mặt bao lâu, sẽ có một ngày nào đó, trong ba người bọn họ sẽ có một người không bao giờ xuất hiện nữa không…
Cô mím môi nở nụ cười.
Có lúc cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều chút.
Trừ phi mọi người trăm năm già đi, nếu không, chỉ cần còn sống trên cõi đời này, nên vào lúc cần nhau nhất, xuất hiện ở trước mặt nhau.
Đây chính là, hữu tình.
Cô rất may mắn, hữu tình của cô trường tồn.
Ba người rời khỏi “Khê Thủy Nhân Gia”, Kiều Tịch Hoàn nói muốn đi dạo trên đường Nam Tân, bởi vì đầu hơi choáng, bởi vì ăn quá no, bởi vì thời gian còn sớm, cho nên cần đi lại, hỗ trợ tiêu hóa.
Giống như khi còn nhỏ, ba người sóng vai đi lại như vậy, một thời gian dài đã không hẹn đi dạo như vậy.
Không thể không cảm thán, năm tháng thúc giục người ta già đi.
Kiều Tịch Hoàn dồi dào sức sống đi trước.
Giống như khi còn nhỏ, cô luôn luôn là người bướng bỉnh nhất xấu nhất.
Diêu Bối Địch vĩnh viễn đều ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô.
Cổ Nguyên vĩnh viễn đều tỏ vẻ không nhịn được, thật ra thì trong lòng còn khẩn trương cô hơn bất kỳ ai, sợ cô hoạt bát đột nhiên tự té ngã.
Hốc mắt cô đột nhiên hơi đỏ.
Cảm thấy mình không tim không phổi thật sự khiến người ta rất đau đớn.
Cô không để lại dấu vết điều chỉnh cảm xúc của mình, cười nói, “Tớ muốn đi toilet.”
Uống nhiều rượu như vậy, muốn đi toilet một chút.
Cổ Nguyên nhìn ngó xung quanh, “Bên kia có nhà vệ sinh công cộng.”
“Nha.” Kiều Tịch Hoàn nhìn theo phương hướng Cổ Nguyên chỉ.
Cổ Nguyên biết chăm sóc người khác như vậy.
Lúc nhỏ cô cảm thấy Cổ Nguyên là mèo máy Doraemon, cái gì cũng biết.
Mỗi lần ra ngoài chơi với các cô, luôn sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào cho các cô.
Cô nhớ có một lần cũng là ba người ra ngoài chơi như vậy, mình đột nhiên muốn đi toilet, nhưng không tìm được nhà vệ sinh công cộng, kìm nén đến cô muốn chảy cả nước mắt, Cổ Nguyên mới thở dốc phì phò từ rất xa chạy đến, cõng cô đi vào một tiệm cà phê Internet.
Từ đó về sau, cho dù bọn họ đi đâu chơi, hễ là cô nói muốn đi toilet, Cổ Nguyên đều sẽ vô cùng chính xác nói cho cô biết, toilet ở đâu, đại khái bao xa.
Thậm chí có lúc cô còn nghĩ, có phải Cổ Nguyên nhớ kỹ tất cả điểm phân bố nhà vệ sinh công cộng của Thượng Hải không?!
Cô cắn môi, không muốn suy nghĩ nhiều.
Cô chạy sang nhà vệ sinh, đột nhiên bước chân khựng lại, vẻ mặt phớt tỉnh nói với Diêu Bối Địch, “Bên kia khuất như vậy, nếu mười phút sau tớ còn chưa ra ngoài, cậu chạy vào cứu tớ. Có lẽ tớ đang bị người cưỡng gian đấy?!”
Diêu Bối Địch trợn trắng mắt.
Hoắc Tiểu Khê thích đánh bất ngờ như vậy.
Khi còn bé cũng thế, Hoắc Tiểu Khê thích đi toilet nhất.
Sau đó mỗi lần trước khi đi vào toilet đều sẽ vô cùng nghiêm túc nói câu như vừa rồi với Diêu Bối Địch.
Cô thật sự không nói được gì.
Hoắc Tiểu Khê người phụ nữ kia rốt cuộc sợ bị người cưỡng gian bao nhiêu?!
Hay là nói, Hoắc Tiểu Khê người phụ nữ kia, trời sinh tự tin bản thân quá độ, quá độ đến mức, là đàn ông đều mơ tưởng cưỡng gian cô?!
Kiều Tịch Hoàn giải quyết xong, tùy tiện từ trong toilet ra ngoài, sau đó nói thẳng, “Không còn sớm, chúng ta về thôi.”
Hai người đều gật đầu.
Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, giờ này, chắc Tiêu Dạ đã về nhà rồi.
Không biết vì sao, không gọi điện thoại cho cô?!
Cô mím môi, nói, “Đi tới trước gọi xe đi.”
Mọi người gật đầu.
Diêu Bối Địch gọi xe rời đi trước.
Sau khi Diêu Bối Địch đi, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói với Cổ Nguyên, “Cổ Nguyên, cuối cùng em nhớ tới anh đã làm rất nhiều việc vì em, sau đó sẽ không ngừng tạo thành từng cảm xúc khó chịu không nói ra được trong lòng…”
Cổ Nguyên hỏi cô, “Anh ảnh hưởng đến em sao?”
Kiều Tịch Hoàn lắc đầu, “Không phải. Em sợ anh không vui vẻ, sau đó, em sẽ rất khổ sở.”
Cổ Nguyên sờ đầu Kiều Tịch Hoàn, dáng vẻ rất dịu dàng, “Em vui vẻ là được.”
“Nhưng mà…”
“Bây giờ em vui vẻ là được. Chờ một ngày kia, có lẽ anh sẽ vui vẻ, đây là cần thời gian. Khi anh và Tử Nhan lui tới em đã từng nói, anh sẽ dần dần học quen và thay đổi, một ngày nào đó, có lẽ thật sự thay đổi. Cho nên…” Ánh mắt Cổ Nguyên thâm thúy, khóe miệng mang theo nụ cười đẹp mắt mà cưng chiều, “Cho nên, tiểu Khê, làm chính em là được.”
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt.
Tại sao trên thế giới này sẽ có người đàn ông tốt như vậy?!
Lại vì sao, mình không yêu được.
Thậm chí cô cảm thấy, có thể cô bị nguyền rủa rồi.
Nguyền rủa đời này sẽ không thể yêu người đàn ông đối xử tốt nhất với mình.
Hốc mắt cô đỏ hoe.
Một chiếc taxi dừng lại bên chân.
Cổ Nguyên mở cửa xe cho cô, “Em lên xe trước đi.”
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, ngồi vào.
“Bye bye.” Cổ Nguyên nói, rất dịu dàng cười một tiếng.
“Bye.”
Kiều Tịch Hoàn khoát tay.
Xe rời đi.
Kiều Tịch Hoàn thậm chí không dám quay đầu nhìn người đàn ông kia…
Thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả sao?!
Chỉ mong, có thể.
…
Xe đi thẳng tới đại viện nhà họ Cố.
Hiện giờ không sớm không muộn.
Trong phòng khách khẳng định không còn ai, trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Khi cô đang chuẩn bị đi vào biệt thự thì một chiếc xe màu đen lóe lên ánh đèn xuất hiện ở cửa.
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt lại, nhìn người phụ nữ từ trên xe xuống, Diệp Mị.
Diệp Mị trang điểm xinh đẹp, không biết hôm nay đi đâu, có lẽ đi xã giao với Cố Tử Hàn.
Nhưng mà hình như Cố Tử Hàn không ở trên xe.
“Đừng nhìn, Cố Tử Hàn không ở đây, anh ấy vẫn còn đang uống rượu, mà tôi nói thân thể không thoái mái, về trước.” Diệp Mị nói thẳng.
Kiều Tịch Hoàn giật giật tròng mắt, hơi châm chọc, “Bây giờ cô lại đương nhiên hưởng thụ Cố Tử Hàn người đàn ông này.”
Không thể không nói, biểu hiện của Cố Tử Hàn đối với Diệp Mị trong khoảng thời gian này, Ngôn Hân Đồng ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, thật sự uổng công.
Diệp Mị không cho là quan trọng cười một tiếng, “Tôi ngược lại may mắn tôi đi hơi sớm.”
Kiều Tịch Hoàn không hiểu Diệp Mị nói cái gì, nhíu mày một cái.
“Bằng không sẽ không phát hiện, Kiều Tịch Hoàn cô và Cổ Nguyên… Tình, cảm, sâu, đậm!” Diệp Mị gằn từng tiếng, đặc biệt cường điệu từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt, “Cô nói cái gì?!”
“Người luôn luôn trầm tĩnh quen, sao đột niên không thể khống chế như vậy?! Chẳng lẽ thật sự bị tôi nói trúng?!” Diệp Mị cười, hơi khoa trương, “Chậc, tôi chỉ đi ngang qua bên đường Nam Tân mà thoi, từ xa nhìn thấy cô và Cổ Nguyên có vẻ chàng chàng thiếp thiếp, tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm, không ngờ là thật, lại nói nếu truyền đi, nếu truyền vào trong tai Cố Tử Nhan, truyền vào trong tai Tề Tuệ Phân…”
Kiều Tịch Hoàn mắt lạnh, hung hăng nhìn Diệp Mị, “Cô rốt cuộc muốn như thế nào?!”
“Bị uy hiếp rồi sao? Cô cũng có lúc bị uy hiếp?! Tiết tấu thật sảng khoái.” Diệp Mị ác độc nói.
Kiều Tịch Hoàn cắn răng, siết ngón tay.
Nhằm về phía cô cũng được, nhưng nhằm về phía Cổ Nguyên!
Cô siết ngón tay, càng thêm dùng sức.
“Kiều Tịch Hoàn, thật ra nếu như cô thích Cổ Nguyên thì tội gì phải lén la lén lút, cô đại khái có thể ly hôn Cố Tử Thần, chạy vào lồng ngực Cổ Nguyên…”
“Kiều Tịch Hoàn ly hôn hay không, là do cô định đoạt sao?” Sau lưng, đột nhiên vang lên giọng nam lạnh lùng.
Hai người phụ nữ ở cửa đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn vào trong biệt thự, Cố Tử Thần đang mặt lạnh lùng ngồi trên xe lăn.
Diệp Mị mím môi, nhìn Cố Tử Thần, đột nhiên không nói ra một chữ.
Cố Tử Thần lạnh lùng liếc nhìn Diệp Mị, lạnh lùng nói, “Đừng ở dưới mí mắt tôi, đâm thọc xúi giục.”
Diệp Mị cắn môi, hình như cánh môi đã bị cắn đến trắng bệch.
Cố Tử Thần hình như khó có được đặt ánh mắt lên người Diệp Mị, quay đầu lại nói với Kiều Tịch Hoàn đã hơi ngây người, “Đi vào.”
Kiều Tịch Hoàn sợ run một giây, giống như bị giọng nói của Cố Tử Thần ma hóa, nghe lời đi vào, đứng trước mặt anh.
“Về sau không được về nhà muộn như vậy.” Giọng rất nghiêm túc.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
Cố Tử Thần nắm tay cô, một tay khác đẩy xe lăn, đi vào trong biệt thự.
Diệp Mị nhìn bóng lưng bọn họ, sắc mặt thay đổi cực kỳ rõ ràng, cô nheo mắt, hung hăng nói, “Cố Tử Thần, anh thật sự không để Diệp Vũ trong lòng sao?! Diệp Vũ hy sinh vì anh nhiều như vậy!”
Cố Tử Thần đang kéo Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cả người khựng lại chút.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn sắc mặt Cố Tử Thần đã vô cùng âm trầm.
Thật ra một khắc kia, nhịp tim của cô cũng đang gia tốc.
Cô không biết Cố Tử Thần sẽ nói ra lời như thế nào.
Cô chỉ yên lặng hít sâu, hít sâu điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó cảm thấy lòng bàn tay mình bị Cố Tử Thần bóp càng lúc càng chặt.
Thật ra cô không biết Cố Tử Thần đột nhiên tăng lực là có ý gì, chẳng lẽ giống như cô, vì khẩn trương sao?!
Cô mím môi, sau đó nghe được Cố Tử Thần lạnh giọng nói, “Diệp Mị, chuyện của tôi cô tốt nhất không nên hỏi tới.”
Lại là như vậy, tránh những đề tài nhạy cảm này.
Thật ra thì cô có nghĩ đến, vấn đề của cô không nhận được đáp án, Cố Tử Thần không có đạo lý sẽ cho Diệp Mị đáp án.
Cô chỉ hơi tiếc nuối mà thôi.
Tiếc nuối, cái gì đều không biết.
Cô cắn môi, cùng Cố Tử Thần về phòng.
Nắm tay nhau, cũng không biết buông ra từ khi nào, trong gian phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh, hai người không nói lời nào.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đi vào phòng để quần áo, cầm áo ngủ của mình lên, khi chuẩn bị đi vào phòng tắm thì bước chân dừng lại chút, “Em và Cổ Nguyên không có gì.”
“Anh biết rõ.” Cố Tử Thần nói.
“Em luôn giải thích nhiều như vậy với anh là bởi vì em cảm thấy giữa chúng ta còn có thể.” Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ.
Cố Tử Thần trầm mặc nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn càm áo ngủ đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại.
Cố Tử Thần lẳng lặng ngồi ở đó, mặt không chút thay đổi.
Kiều Tịch Hoàn tắm lần này thật sự hơi lâu.
Khi cô đi ra, không ngờ thấy Cố Tử Thần vẫn còn ngồi ở đó, không lên giường, nhìn giống như đang đợi cô.
Kiều Tịch Hoàn khẽ nhước mày lên, “Anh còn chưa ngủ?”
“Anh nói cho chúng ta một đoạn thời gian, đối với em mà nói, là rất khó khăn sao?” Cố Tử Thần đột nhiên hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào anh.
Cô không biết Cố Tử Thần muốn nói gì.
Cô chỉ cắn môi, nhìn anh như vậy, nhìn vẻ mặt anh không hề thay đổi cảm xúc.
“Nếu như vậy, em qua đây.” Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích.
Cảm giác Cố Tử Thần hiện giờ hơi nguy hiểm.
Cảm giác nguy cơ không nói rõ được, giống như một con sói, chuẩn bị bắt con thỏ con trước mặt.
Cô khống chế hô hấp, khống chế cảm xúc.
Sau đó nhìn Cố Tử Thần, đột nhiên đẩy xe lăn tới trước mặt cô, vẫn sử dụng bàn tay ấm kia kia của anh kéo bàn tay nhỏ bé đã vô cùng khẩn trương của cô, giữ thật chặt trong lòng bàn tay, đột nhiên tăng sức, Kiều Tịch Hoàn “A” một tiếng, ngã nhào vào trong lòng anh, còn chưa dứt lời, đã cảm thấy một cánh môi mềm mại mà hơi cường thế trùm lên trên môi cô, cắn xé dã man…
Lửa nóng như vậy, giống hệt như đã xảy ra thì không thể ngăn cản, vội vàng.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy áo ngủ của mình dưới sức mạnh của anh, trở nên tràn ngập nguy cơ…
Cô giãy giụa thân thể, từ trong lồng ngực Cố Tử Thần ra ngoài, thật vất vả đẩy đầu anh đang chôn trước ngực cô, thở hổn hển nói, “Cố Tử Thần, không phải bác sỹ đã nói, tránh chuyện vợ chồng sao?!”
Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, giờ phút này sắc mặt anh hơi thay đổi, là không khỏi trở nên đỏ bừng.
Đỏ bừng đó không giống như vì cuồng bạo mà nổi lên, ngược lại là tình dục không nói rõ được, trong đôi mắt thâm thúy sáng chói của anh, càng thêm rõ ràng.
“Cố Tử Thần, em biết anh đang làm vật lý trị liệu hai chân hồi phục.” Kiều Tịch Hoàn nói, để hô hấp của mình dần bình tĩnh.
Tay của cô vẫn một mực đặt lên trên ngực anh, cho nên có thể rất rõ ràng cảm thấy được, tiếng tim đập kịch liệt của anh, vẫn không ngừng nhảy lên không ngừng, rõ ràng như vậy, rõ ràng đến hình như ngón tay cũng bởi vì nó nhảy lên mà run rẩy theo.
“Hôm nay em theo dõi anh, ở bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố, còn hỏi bác sỹ trưởng của anh.” Kiều Tịch Hoàn giải thích, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, cùng với lỗ tai đã đỏ ửng.
Không nhịn được, ngón tay của cô dần đặt lên cánh môi vô cùng hấp dẫn của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận cánh môi nhìn như lạnh bạc mang đến cho cô xúc động ấm áp, xúc động giống hệt từ ngón tay đến trái tim.
“Hôm nay hỏi Vũ Đại, nói anh đã từng cùng Diệp Vũ yêu nhau.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.
Cứ ngồi trên người Cố Tử Thần như vậy, nói thẳng.
Cố Tử Thần nheo mắt.
“Hôm nay em ghen tỵ một ngày, rất ghen tỵ. Ghen tỵ đến kích động muốn giết người, cuối cùng em lại nghĩ, rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào có thể cảm hóa anh, kiểu phụ nữ nào có thể thật sự đi vào trong lòng anh, em vẫn luôn cảm thấy anh là lão yêu ngàn năm, hàn băng vạn năm, không ai có thể, cũng hoặc cảm thấy tự luyến, ngoại trừ mình em ra, ai cũng không được!” Kiều Tịch Hoàn lẳng lặng nói, nói xong, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, có vẻ như không thể làm gì, “Sau đó, hôm nay đã nghe nói, nghe nói Diệp Vũ người phụ nữ kia vậy mà đương nhiên từng có được anh. Cho dù có phải quá khứ không, cũng sẽ giống như đồ đạc của mình bị người khác giày xéo, mà em ích kỷ như vậy, không nhìn nổi đồ đạc của mình bị bất cứ ai đụng vào.”
Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn trên mặt cô lóe lên một tia khổ sở rõ ràng, cổ họng khẽ động, môi mỏng mím chặt, lại vẫn không nói một chữ.
“Nhưng mà, Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn nắm lấy gương mặt anh tuấn của Cố Tử Thần, để cho anh có thể nghiêm túc nhìn mình ở khoảng cách gần, cô nói, “Cho dù trong lòng vô cùng ghen tỵ, cho dù cảm thấy đồ của mình bị người làm dơ, vẫn không muốn buông tay, tình nguyện bản thân khổ sở, khó chịu cũng được, vẫn không tình nguyện thả anh rời đi. Giống như, là khuynh hướng chịu ngược!”
Cố Tử Thần đảo mắt.
“Em nói như vậy anh hiểu không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cố Tử Thần vẫn rơi vào trạng thái yên lặng, khóe miệng đột nhiên kéo ra một nụ cười không rõ ý vị, giọng anh u ám mà trầm thấp nói, “Ừ.”
Hiểu là tốt rồi.
Kiều Tịch Hoàn cười đến rất vui vẻ.
Cô cúi đầu, in một cái hôn thật to lên cánh môi anh, “Chuyện vợ chồng chúng ta cứ chờ sau khi anh khỏe lại, nụ hôn này chính là con dấu của chúng ta, quyết định, về sau bất cứ bộ phận nào trên thân thể anh, đều chỉ thuộc về một mình em biết không?!”
Cố Tử Thần ngước mắt lên.
Cho dù không gật đầu, nhưng một khắc kia, nụ cười lại hiện lên càng ngày càng rõ ràng.
Cho nên, Kiều Tịch Hoàn cho rằng Cố Tử Thần đồng ý.
“Còn có người thích Cố Tử Thần?” Diêu Bối Địch kêu lên.
Không phải chỉ là một người tàn tật thôi sao?!
Kiều Tịch Hoàn thích khiến cô thiếu chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài rồi, thế mà lại còn có tình địch.
“Cậu có ý gì? Trong mắt cậu Cố Tử Thần kém đến mức độ đó sao?” Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Đồ đạc của mình bị giày xéo thế nào cũng được, nhưng không thể cho phép người khác đụng chạm vào một chút xíu.
Diêu Bối Địch mím môi, “Tớ chưa từng thấy? Giang hồ đồn đại.”
“Giang hồ đồn đại đều là giả. Cố Tử Thần người kia… Tớ cũng không biết hình dung cho hai người như thế nào, dù sao chính là, giống như tớ kiểu người cảm thấy trái tim đã chết đi rồi, lại không biết từ khi nào đã bị Cố Tử Thần thứ hàng này mê hoặc.” Lại nói, đã cảm thấy cắn răng nghiến lợi.
Diêu Bối Địch nheo mắt, hồi lâu an ủi, “Thật ra thích một người vô cùng tốt, ít nhất trong lòng sẽ không trống rỗng.”
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.
Có lẽ vậy.
Trong lòng sẽ không còn trống rỗng như vậy nữa.
Có lẽ vậy.
Chính là một lần lại một lần, khi trái tim trống rỗng, bị người đàn ông này vô hình chen vào.
Cô cầm ly rượu trước mặt lên, “Uống rượu.”
Diêu Bối Địch và Cổ Nguyên cầm ly rượu lên, cạn ly.
Bữa cơm này ăn không lâu, tất cả mọi người uống một chút rượu, sau đó đều hơi say.
Có lúc Kiều Tịch Hoàn đang nghĩ, mình rốt cuộc có thể không tim không phổi không có ngăn cách chung đụng với hai người trước mặt bao lâu, sẽ có một ngày nào đó, trong ba người bọn họ sẽ có một người không bao giờ xuất hiện nữa không…
Cô mím môi nở nụ cười.
Có lúc cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều chút.
Trừ phi mọi người trăm năm già đi, nếu không, chỉ cần còn sống trên cõi đời này, nên vào lúc cần nhau nhất, xuất hiện ở trước mặt nhau.
Đây chính là, hữu tình.
Cô rất may mắn, hữu tình của cô trường tồn.
Ba người rời khỏi “Khê Thủy Nhân Gia”, Kiều Tịch Hoàn nói muốn đi dạo trên đường Nam Tân, bởi vì đầu hơi choáng, bởi vì ăn quá no, bởi vì thời gian còn sớm, cho nên cần đi lại, hỗ trợ tiêu hóa.
Giống như khi còn nhỏ, ba người sóng vai đi lại như vậy, một thời gian dài đã không hẹn đi dạo như vậy.
Không thể không cảm thán, năm tháng thúc giục người ta già đi.
Kiều Tịch Hoàn dồi dào sức sống đi trước.
Giống như khi còn nhỏ, cô luôn luôn là người bướng bỉnh nhất xấu nhất.
Diêu Bối Địch vĩnh viễn đều ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô.
Cổ Nguyên vĩnh viễn đều tỏ vẻ không nhịn được, thật ra thì trong lòng còn khẩn trương cô hơn bất kỳ ai, sợ cô hoạt bát đột nhiên tự té ngã.
Hốc mắt cô đột nhiên hơi đỏ.
Cảm thấy mình không tim không phổi thật sự khiến người ta rất đau đớn.
Cô không để lại dấu vết điều chỉnh cảm xúc của mình, cười nói, “Tớ muốn đi toilet.”
Uống nhiều rượu như vậy, muốn đi toilet một chút.
Cổ Nguyên nhìn ngó xung quanh, “Bên kia có nhà vệ sinh công cộng.”
“Nha.” Kiều Tịch Hoàn nhìn theo phương hướng Cổ Nguyên chỉ.
Cổ Nguyên biết chăm sóc người khác như vậy.
Lúc nhỏ cô cảm thấy Cổ Nguyên là mèo máy Doraemon, cái gì cũng biết.
Mỗi lần ra ngoài chơi với các cô, luôn sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào cho các cô.
Cô nhớ có một lần cũng là ba người ra ngoài chơi như vậy, mình đột nhiên muốn đi toilet, nhưng không tìm được nhà vệ sinh công cộng, kìm nén đến cô muốn chảy cả nước mắt, Cổ Nguyên mới thở dốc phì phò từ rất xa chạy đến, cõng cô đi vào một tiệm cà phê Internet.
Từ đó về sau, cho dù bọn họ đi đâu chơi, hễ là cô nói muốn đi toilet, Cổ Nguyên đều sẽ vô cùng chính xác nói cho cô biết, toilet ở đâu, đại khái bao xa.
Thậm chí có lúc cô còn nghĩ, có phải Cổ Nguyên nhớ kỹ tất cả điểm phân bố nhà vệ sinh công cộng của Thượng Hải không?!
Cô cắn môi, không muốn suy nghĩ nhiều.
Cô chạy sang nhà vệ sinh, đột nhiên bước chân khựng lại, vẻ mặt phớt tỉnh nói với Diêu Bối Địch, “Bên kia khuất như vậy, nếu mười phút sau tớ còn chưa ra ngoài, cậu chạy vào cứu tớ. Có lẽ tớ đang bị người cưỡng gian đấy?!”
Diêu Bối Địch trợn trắng mắt.
Hoắc Tiểu Khê thích đánh bất ngờ như vậy.
Khi còn bé cũng thế, Hoắc Tiểu Khê thích đi toilet nhất.
Sau đó mỗi lần trước khi đi vào toilet đều sẽ vô cùng nghiêm túc nói câu như vừa rồi với Diêu Bối Địch.
Cô thật sự không nói được gì.
Hoắc Tiểu Khê người phụ nữ kia rốt cuộc sợ bị người cưỡng gian bao nhiêu?!
Hay là nói, Hoắc Tiểu Khê người phụ nữ kia, trời sinh tự tin bản thân quá độ, quá độ đến mức, là đàn ông đều mơ tưởng cưỡng gian cô?!
Kiều Tịch Hoàn giải quyết xong, tùy tiện từ trong toilet ra ngoài, sau đó nói thẳng, “Không còn sớm, chúng ta về thôi.”
Hai người đều gật đầu.
Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, giờ này, chắc Tiêu Dạ đã về nhà rồi.
Không biết vì sao, không gọi điện thoại cho cô?!
Cô mím môi, nói, “Đi tới trước gọi xe đi.”
Mọi người gật đầu.
Diêu Bối Địch gọi xe rời đi trước.
Sau khi Diêu Bối Địch đi, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói với Cổ Nguyên, “Cổ Nguyên, cuối cùng em nhớ tới anh đã làm rất nhiều việc vì em, sau đó sẽ không ngừng tạo thành từng cảm xúc khó chịu không nói ra được trong lòng…”
Cổ Nguyên hỏi cô, “Anh ảnh hưởng đến em sao?”
Kiều Tịch Hoàn lắc đầu, “Không phải. Em sợ anh không vui vẻ, sau đó, em sẽ rất khổ sở.”
Cổ Nguyên sờ đầu Kiều Tịch Hoàn, dáng vẻ rất dịu dàng, “Em vui vẻ là được.”
“Nhưng mà…”
“Bây giờ em vui vẻ là được. Chờ một ngày kia, có lẽ anh sẽ vui vẻ, đây là cần thời gian. Khi anh và Tử Nhan lui tới em đã từng nói, anh sẽ dần dần học quen và thay đổi, một ngày nào đó, có lẽ thật sự thay đổi. Cho nên…” Ánh mắt Cổ Nguyên thâm thúy, khóe miệng mang theo nụ cười đẹp mắt mà cưng chiều, “Cho nên, tiểu Khê, làm chính em là được.”
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt.
Tại sao trên thế giới này sẽ có người đàn ông tốt như vậy?!
Lại vì sao, mình không yêu được.
Thậm chí cô cảm thấy, có thể cô bị nguyền rủa rồi.
Nguyền rủa đời này sẽ không thể yêu người đàn ông đối xử tốt nhất với mình.
Hốc mắt cô đỏ hoe.
Một chiếc taxi dừng lại bên chân.
Cổ Nguyên mở cửa xe cho cô, “Em lên xe trước đi.”
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, ngồi vào.
“Bye bye.” Cổ Nguyên nói, rất dịu dàng cười một tiếng.
“Bye.”
Kiều Tịch Hoàn khoát tay.
Xe rời đi.
Kiều Tịch Hoàn thậm chí không dám quay đầu nhìn người đàn ông kia…
Thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả sao?!
Chỉ mong, có thể.
…
Xe đi thẳng tới đại viện nhà họ Cố.
Hiện giờ không sớm không muộn.
Trong phòng khách khẳng định không còn ai, trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Khi cô đang chuẩn bị đi vào biệt thự thì một chiếc xe màu đen lóe lên ánh đèn xuất hiện ở cửa.
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt lại, nhìn người phụ nữ từ trên xe xuống, Diệp Mị.
Diệp Mị trang điểm xinh đẹp, không biết hôm nay đi đâu, có lẽ đi xã giao với Cố Tử Hàn.
Nhưng mà hình như Cố Tử Hàn không ở trên xe.
“Đừng nhìn, Cố Tử Hàn không ở đây, anh ấy vẫn còn đang uống rượu, mà tôi nói thân thể không thoái mái, về trước.” Diệp Mị nói thẳng.
Kiều Tịch Hoàn giật giật tròng mắt, hơi châm chọc, “Bây giờ cô lại đương nhiên hưởng thụ Cố Tử Hàn người đàn ông này.”
Không thể không nói, biểu hiện của Cố Tử Hàn đối với Diệp Mị trong khoảng thời gian này, Ngôn Hân Đồng ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, thật sự uổng công.
Diệp Mị không cho là quan trọng cười một tiếng, “Tôi ngược lại may mắn tôi đi hơi sớm.”
Kiều Tịch Hoàn không hiểu Diệp Mị nói cái gì, nhíu mày một cái.
“Bằng không sẽ không phát hiện, Kiều Tịch Hoàn cô và Cổ Nguyên… Tình, cảm, sâu, đậm!” Diệp Mị gằn từng tiếng, đặc biệt cường điệu từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt, “Cô nói cái gì?!”
“Người luôn luôn trầm tĩnh quen, sao đột niên không thể khống chế như vậy?! Chẳng lẽ thật sự bị tôi nói trúng?!” Diệp Mị cười, hơi khoa trương, “Chậc, tôi chỉ đi ngang qua bên đường Nam Tân mà thoi, từ xa nhìn thấy cô và Cổ Nguyên có vẻ chàng chàng thiếp thiếp, tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm, không ngờ là thật, lại nói nếu truyền đi, nếu truyền vào trong tai Cố Tử Nhan, truyền vào trong tai Tề Tuệ Phân…”
Kiều Tịch Hoàn mắt lạnh, hung hăng nhìn Diệp Mị, “Cô rốt cuộc muốn như thế nào?!”
“Bị uy hiếp rồi sao? Cô cũng có lúc bị uy hiếp?! Tiết tấu thật sảng khoái.” Diệp Mị ác độc nói.
Kiều Tịch Hoàn cắn răng, siết ngón tay.
Nhằm về phía cô cũng được, nhưng nhằm về phía Cổ Nguyên!
Cô siết ngón tay, càng thêm dùng sức.
“Kiều Tịch Hoàn, thật ra nếu như cô thích Cổ Nguyên thì tội gì phải lén la lén lút, cô đại khái có thể ly hôn Cố Tử Thần, chạy vào lồng ngực Cổ Nguyên…”
“Kiều Tịch Hoàn ly hôn hay không, là do cô định đoạt sao?” Sau lưng, đột nhiên vang lên giọng nam lạnh lùng.
Hai người phụ nữ ở cửa đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn vào trong biệt thự, Cố Tử Thần đang mặt lạnh lùng ngồi trên xe lăn.
Diệp Mị mím môi, nhìn Cố Tử Thần, đột nhiên không nói ra một chữ.
Cố Tử Thần lạnh lùng liếc nhìn Diệp Mị, lạnh lùng nói, “Đừng ở dưới mí mắt tôi, đâm thọc xúi giục.”
Diệp Mị cắn môi, hình như cánh môi đã bị cắn đến trắng bệch.
Cố Tử Thần hình như khó có được đặt ánh mắt lên người Diệp Mị, quay đầu lại nói với Kiều Tịch Hoàn đã hơi ngây người, “Đi vào.”
Kiều Tịch Hoàn sợ run một giây, giống như bị giọng nói của Cố Tử Thần ma hóa, nghe lời đi vào, đứng trước mặt anh.
“Về sau không được về nhà muộn như vậy.” Giọng rất nghiêm túc.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
Cố Tử Thần nắm tay cô, một tay khác đẩy xe lăn, đi vào trong biệt thự.
Diệp Mị nhìn bóng lưng bọn họ, sắc mặt thay đổi cực kỳ rõ ràng, cô nheo mắt, hung hăng nói, “Cố Tử Thần, anh thật sự không để Diệp Vũ trong lòng sao?! Diệp Vũ hy sinh vì anh nhiều như vậy!”
Cố Tử Thần đang kéo Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cả người khựng lại chút.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn sắc mặt Cố Tử Thần đã vô cùng âm trầm.
Thật ra một khắc kia, nhịp tim của cô cũng đang gia tốc.
Cô không biết Cố Tử Thần sẽ nói ra lời như thế nào.
Cô chỉ yên lặng hít sâu, hít sâu điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó cảm thấy lòng bàn tay mình bị Cố Tử Thần bóp càng lúc càng chặt.
Thật ra cô không biết Cố Tử Thần đột nhiên tăng lực là có ý gì, chẳng lẽ giống như cô, vì khẩn trương sao?!
Cô mím môi, sau đó nghe được Cố Tử Thần lạnh giọng nói, “Diệp Mị, chuyện của tôi cô tốt nhất không nên hỏi tới.”
Lại là như vậy, tránh những đề tài nhạy cảm này.
Thật ra thì cô có nghĩ đến, vấn đề của cô không nhận được đáp án, Cố Tử Thần không có đạo lý sẽ cho Diệp Mị đáp án.
Cô chỉ hơi tiếc nuối mà thôi.
Tiếc nuối, cái gì đều không biết.
Cô cắn môi, cùng Cố Tử Thần về phòng.
Nắm tay nhau, cũng không biết buông ra từ khi nào, trong gian phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh, hai người không nói lời nào.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đi vào phòng để quần áo, cầm áo ngủ của mình lên, khi chuẩn bị đi vào phòng tắm thì bước chân dừng lại chút, “Em và Cổ Nguyên không có gì.”
“Anh biết rõ.” Cố Tử Thần nói.
“Em luôn giải thích nhiều như vậy với anh là bởi vì em cảm thấy giữa chúng ta còn có thể.” Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ.
Cố Tử Thần trầm mặc nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn càm áo ngủ đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại.
Cố Tử Thần lẳng lặng ngồi ở đó, mặt không chút thay đổi.
Kiều Tịch Hoàn tắm lần này thật sự hơi lâu.
Khi cô đi ra, không ngờ thấy Cố Tử Thần vẫn còn ngồi ở đó, không lên giường, nhìn giống như đang đợi cô.
Kiều Tịch Hoàn khẽ nhước mày lên, “Anh còn chưa ngủ?”
“Anh nói cho chúng ta một đoạn thời gian, đối với em mà nói, là rất khó khăn sao?” Cố Tử Thần đột nhiên hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào anh.
Cô không biết Cố Tử Thần muốn nói gì.
Cô chỉ cắn môi, nhìn anh như vậy, nhìn vẻ mặt anh không hề thay đổi cảm xúc.
“Nếu như vậy, em qua đây.” Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích.
Cảm giác Cố Tử Thần hiện giờ hơi nguy hiểm.
Cảm giác nguy cơ không nói rõ được, giống như một con sói, chuẩn bị bắt con thỏ con trước mặt.
Cô khống chế hô hấp, khống chế cảm xúc.
Sau đó nhìn Cố Tử Thần, đột nhiên đẩy xe lăn tới trước mặt cô, vẫn sử dụng bàn tay ấm kia kia của anh kéo bàn tay nhỏ bé đã vô cùng khẩn trương của cô, giữ thật chặt trong lòng bàn tay, đột nhiên tăng sức, Kiều Tịch Hoàn “A” một tiếng, ngã nhào vào trong lòng anh, còn chưa dứt lời, đã cảm thấy một cánh môi mềm mại mà hơi cường thế trùm lên trên môi cô, cắn xé dã man…
Lửa nóng như vậy, giống hệt như đã xảy ra thì không thể ngăn cản, vội vàng.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy áo ngủ của mình dưới sức mạnh của anh, trở nên tràn ngập nguy cơ…
Cô giãy giụa thân thể, từ trong lồng ngực Cố Tử Thần ra ngoài, thật vất vả đẩy đầu anh đang chôn trước ngực cô, thở hổn hển nói, “Cố Tử Thần, không phải bác sỹ đã nói, tránh chuyện vợ chồng sao?!”
Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, giờ phút này sắc mặt anh hơi thay đổi, là không khỏi trở nên đỏ bừng.
Đỏ bừng đó không giống như vì cuồng bạo mà nổi lên, ngược lại là tình dục không nói rõ được, trong đôi mắt thâm thúy sáng chói của anh, càng thêm rõ ràng.
“Cố Tử Thần, em biết anh đang làm vật lý trị liệu hai chân hồi phục.” Kiều Tịch Hoàn nói, để hô hấp của mình dần bình tĩnh.
Tay của cô vẫn một mực đặt lên trên ngực anh, cho nên có thể rất rõ ràng cảm thấy được, tiếng tim đập kịch liệt của anh, vẫn không ngừng nhảy lên không ngừng, rõ ràng như vậy, rõ ràng đến hình như ngón tay cũng bởi vì nó nhảy lên mà run rẩy theo.
“Hôm nay em theo dõi anh, ở bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố, còn hỏi bác sỹ trưởng của anh.” Kiều Tịch Hoàn giải thích, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, cùng với lỗ tai đã đỏ ửng.
Không nhịn được, ngón tay của cô dần đặt lên cánh môi vô cùng hấp dẫn của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận cánh môi nhìn như lạnh bạc mang đến cho cô xúc động ấm áp, xúc động giống hệt từ ngón tay đến trái tim.
“Hôm nay hỏi Vũ Đại, nói anh đã từng cùng Diệp Vũ yêu nhau.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.
Cứ ngồi trên người Cố Tử Thần như vậy, nói thẳng.
Cố Tử Thần nheo mắt.
“Hôm nay em ghen tỵ một ngày, rất ghen tỵ. Ghen tỵ đến kích động muốn giết người, cuối cùng em lại nghĩ, rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào có thể cảm hóa anh, kiểu phụ nữ nào có thể thật sự đi vào trong lòng anh, em vẫn luôn cảm thấy anh là lão yêu ngàn năm, hàn băng vạn năm, không ai có thể, cũng hoặc cảm thấy tự luyến, ngoại trừ mình em ra, ai cũng không được!” Kiều Tịch Hoàn lẳng lặng nói, nói xong, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, có vẻ như không thể làm gì, “Sau đó, hôm nay đã nghe nói, nghe nói Diệp Vũ người phụ nữ kia vậy mà đương nhiên từng có được anh. Cho dù có phải quá khứ không, cũng sẽ giống như đồ đạc của mình bị người khác giày xéo, mà em ích kỷ như vậy, không nhìn nổi đồ đạc của mình bị bất cứ ai đụng vào.”
Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn trên mặt cô lóe lên một tia khổ sở rõ ràng, cổ họng khẽ động, môi mỏng mím chặt, lại vẫn không nói một chữ.
“Nhưng mà, Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn nắm lấy gương mặt anh tuấn của Cố Tử Thần, để cho anh có thể nghiêm túc nhìn mình ở khoảng cách gần, cô nói, “Cho dù trong lòng vô cùng ghen tỵ, cho dù cảm thấy đồ của mình bị người làm dơ, vẫn không muốn buông tay, tình nguyện bản thân khổ sở, khó chịu cũng được, vẫn không tình nguyện thả anh rời đi. Giống như, là khuynh hướng chịu ngược!”
Cố Tử Thần đảo mắt.
“Em nói như vậy anh hiểu không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cố Tử Thần vẫn rơi vào trạng thái yên lặng, khóe miệng đột nhiên kéo ra một nụ cười không rõ ý vị, giọng anh u ám mà trầm thấp nói, “Ừ.”
Hiểu là tốt rồi.
Kiều Tịch Hoàn cười đến rất vui vẻ.
Cô cúi đầu, in một cái hôn thật to lên cánh môi anh, “Chuyện vợ chồng chúng ta cứ chờ sau khi anh khỏe lại, nụ hôn này chính là con dấu của chúng ta, quyết định, về sau bất cứ bộ phận nào trên thân thể anh, đều chỉ thuộc về một mình em biết không?!”
Cố Tử Thần ngước mắt lên.
Cho dù không gật đầu, nhưng một khắc kia, nụ cười lại hiện lên càng ngày càng rõ ràng.
Cho nên, Kiều Tịch Hoàn cho rằng Cố Tử Thần đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.