Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 280: Tình yêu không có tính toán, chỉ có yêu hoặc không yêu 1
Ân Ngận Trạch
03/04/2022
Diêu Bối Địch ăn bữa cơm tụ họp với Kiều Tịch Hoàn và Cổ Nguyên xong, ngồi taxi từ bên ngoài về nhà.
Hôm nay đầu hơi choáng, may chỉ đi một lúc, bằng không hiện giờ khẳng định càng thêm khó chịu.
Cô xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Cổ Nguyên và Kiều Tịch Hoàn vẫn đứng tại chỗ, không nhịn được khẽ than thở.
Cho dù hiện giờ Cổ Nguyên đã có bạn gái, cảm giác đời này Cổ Nguyên đều không bỏ được Hoắc Tiểu Khê, là cả đời.
Cô thật sự không biết, đối với Hoắc Tiểu Khê mà nói, có một người đàn ông yêu mình như vậy, rốt cuộc là tốt hay không tốt.
Cô thu hồi tầm mắt, quay đầu lại.
Xe taxi đi thẳng đến nhà, cô đi vào chung cư, vào thang máy cư dân về đến nhà.
Trong nhà tối đen như mực.
Diêu Bối Địch hơi kinh ngạc.
Hiện giờ Tiêu Dạ còn chưa về nhà sao?!
Cô mím môi, bật điện, chỗ cửa không có đôi giày hôm nay Tiêu Dạ đi ra ngoài.
Hôm nay Tiêu Dạ rất bận?
Cô cởi giày cao gót, đổi dép đi trong nhà, yên lặng, Tiêu Dạ thật sự không ở nhà.
Cô trở về phòng, tắm trước, sau đó lại xuống lầu xem ti vi chờ anh.
Thật ra đã rất lâu rồi Tiêu Dạ không về trễ như vậy, cô không được quen, ngủ một mình…
Mặt hơi đỏ.
Chân Tiêu Dạ chắc đã tốt hơn nhiều.
Có buổi tối ngủ cùng nhau, hai thân thể nhạy cảm mà quen thuộc dựa chung một chỗ như vậy, củi khô lửa bốc như vậy, nhưng mỗi lần vào thời khắc mấu chốt lại bị Tiêu Dạ đẩy ra, thật ra thì cô đã từng nói, cô có thể thử, thậm chí có thời điểm còn lấy dũng khí nói bên tai Tiêu Dạ, nhưng Tiêu Dạ vẫn đẩy cô ra, sau đó chủ nghĩa đàn ông rất lớn nói, chuyện như vậy, sao có thể khiến phụ nữ khổ cực như vậy…
Đây không gọi là khổ cực đi!
Cô ngượng ngùng chui vào trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt của anh, sau đó lẳng lặng cảm nhận hít thở của nhau, dần dần vững vàng.
Diêu Bối Địch rúc trên sofa, mỗi lần nghĩ đến chuyện trên giường đều sẽ tim đập rộn lên, nhịp tim không đều.
Cô cố gắng để cho lực chú ý của mình khóa trên màn hình, xem tiết mục giải trí mà cô cảm thấy hứng thú, trong khoảng thời gian này đài truyền hình thường phát tiết mục truyền hình thực tế, cô rất thích xem kiểu chương trình minh tinh dẫn theo đứa bé tham gia trải nghiệm ngoài trời, thêm với kỳ này mời Trình Vãn Hạ và con trai cô ấy Phó Duy Nhất, cô rất thích vẻ đáng yêu dễ thương lạnh lùng của Phó Duy Nhất, không chỉ cô thích, con gái cô Tiếu Tiếu cũng thích, thật ra việc xem tiết mục này là do Tiếu Tiếu để cô xem, nói Phó Duy Nhất thật sự rất đáng yêu, sau khi xem, cảm thấy Phó Duy Nhất quả thật đáng yêu. Nhìn lạnh lùng hà khắc, nhưng lại là bé trai ấm áp, mỗi lần khiến Trình Vãn Hạ giận đến khóc không ra nước mắt, rồi lại mỗi lần đều bị bé xúc động đến không thôi, hơn nữa nghe nói kỳ tiếp theo Phó Bác Văn sẽ xuất hiện với tư cách khách mời…
Khụ, khụ.
Thật ra cô luôn cảm thấy Phó Bác Văn người đàn ông này rất tuấn tú, vì người phụ nữ của mình có thể cực đoan đến đi ngồi tù… Cô thật sự hơi hâm mộ Phó Bác Văn yêu Trình Vãn Hạ có thể yêu kiên quyết như vậy. Thêm với hai người dây dưa nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn ở bên nhau, không thể không nói, tình yêu còn dài lâu hơn nhiều người tưởng tượng.
Diêu Bối Địch khẽ nhúc nhích, cầm gối ôm vào trong ngực.
Cô rất dễ dàng hâm mộ tình yêu của người khác, ví dụ như Trình Vãn Hạ trên màn hình, ví dụ như Hoắc Tiểu Khê và Tề Lăng Phong trước kia…
Thật ra cô cũng chờ đợi một ngày nào đó mình có thể có được phần tình yêu kiên quyết, cùng Tiêu Dạ…
Khẽ nhếch miệng cười, Diêu Bối Địch đảo mắt.
Một mình sẽ luôn suy nghĩ lung tung.
Nhưng mà, nhắc đến Tiêu Tiếu, đã rất lâu rồi cô không dẫn Tiêu Tiếu ra ngoài chơi, cô nắm lấy cuối tuần này, thế nào cũng phải mang Tiêu Tiếu ra ngoài đi dạo, không biết Tiêu Dạ có thể bớt chút thời gian không, cô quyết định dũng cảm một lần.
Tiêu Dạ có thể dần dần tiếp nhận cô, cô tin tưởng, cũng có thể dần dần tiếp nhận Tiếu Tiếu.
Vẫn nghĩ như vậy, một lần nữa đặt lực chú ý lên chương trình ti vi.
Thời gian tí tách, tiết mục truyền hình thực tế kết thúc.
Diêu Bối Địch duỗi người, nhìn thời gian trên tường.
Đã sắp mười hai giờ, đêm nay Tiêu Dạ vẫn chưa về, là xảy ra chuyện gì sao?!
Diêu Bối Địch không nhịn được bấm điện thoại, điện thoại rơi vào trạng thái tắt máy.
Diêu Bối Địch đảo mắt, lại bấm số điện thoại của a Bưu.
Bên kia nhanh chóng nhận, “Chị dâu.”
“Điện thoại Tiêu Dạ hết pin rồi sao?” Diêu Bối Địch hỏi.
“Ừ, có thể hết pin.” A Bưu cung kính đáp.
“Tối nay mấy anh rất bận sao?”
“Hơi bận.” A Bưu nói, “Không biết sẽ bận đến mấy giờ.”
Diêu Bối Địch mím mím môi, “Vậy làm phiền anh chăm sóc kỹ cho chân Tiêu Dạ, tôi sẽ không đợi Tiêu Dạ.”
“Chị dâu ngủ sớm chút đi, xong việc em sẽ đưa đại ca về trước.” A Bưu vẫn vô cùng cung kính.
“Được.” Diêu Bối Địch cúp điện thoại.
Không rõ về thế giới của Tiêu Dạ, vẫn luôn không biết anh ấy rốt cuộc đang làm những gì, nhưng nếu như a Bưu nói Tiêu Dạ đang bận, cô sẽ rất ngoan ngoãn cho rằng như vậy, Tiêu Dạ thật sự rất bận, cô không thích hoài nghi người khác, từ nhỏ đã không thích, cho nên Hoắc Tiểu Khê luôn nói cô ngốc.
Cô từ trên ghế salon, trở về phòng.
Có lúc quen một chuyện thật sự sẽ rất quen thuộc, một mình nằm trên giường, cảm giác cả người không được tự nhiên, sau đó trắng đêm khó ngủ.
…
Bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố.
A Bưu để điện thoại xuống, nhìn Tiêu Dạ vẫn vẻ mặt lạnh lùng đứng trên hành lang ngoài phòng phẫu thuật, do dự một chút nhưng vẫn đi tới, cung kính nói, “Chị dâu mới vừa gọi điện thoại, điện thoại di động của đại ca hết pin rồi sao?”
Tiêu Dạ gật đầu.
Anh không có thói quen giữ thời gian chờ 24 tiếng cho điện thoại di động, cho nên điện thoại di động không còn pin, bình thường anh đều không quá để ý.
“Chị dâu nói chờ anh đến bây giờ, em kêu chị dâu ngủ trước, cũng không biết mấy giờ mới xong việc.” A Bưu cảm thán.
Tiêu Dạ nhìn về phía phòng phẫu thuật, mím môi không nói gì.
Hành lang yên tĩnh mà âm trầm.
Ánh đèn sáng trưng.
Không biết đã qua bao lâu, dù sao bóng đêm rất sâu rất sâu rồi.
Cửa chính phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sỹ hơi mệt mỏi nói, “Phẫu thuật cơ bản coi như thành công, nhưng cắt đi tử cung của bệnh nhân, sẽ là một đả kích trí mạng đối với bất cứ người phụ nữ nào, hơn nữa cô ấy còn chưa từng sinh con… Tóm lại khuyên bảo nhiều chút, cố gắng khôi phục. Thân thể quan trọng nhất.”
“Ừm.” Tiêu Dạ gật đầu.
Bác sỹ rời đi.
Tiêu Dạ quay đầu nhìn y tá đẩy người phụ nữ trong đó đi ra, sắc mặt trắng bệch, giờ phút này tỉnh táo, đôi mắt vẫn vô thần nhìn mình, yếu đuối giống như khẽ đụng sẽ bể nát.
Cổ họng anh khẽ động, cùng y tá đẩy người phụ nữ kia vào trong phòng bệnh.
Chỉnh xong đầy đủ mọi thứ.
Tiêu Dạ và a Bưu ở trong phòng bệnh kia với cô ta.
Ánh mắt người phụ nữ trên giường bệnh vẫn u ám nhìn Tiêu Dạ, không nói một câu.
Trong phòng bệnh cao cấp to như vậy, một khắc kia có vẻ vắng ngắt, giống như chỉ có tiếng bình truyền dịch không ngừng nhỏ xuống.
Qua thật lâu, Tiêu Dạ đột nhiên nói với a Bưu, “Cậu về trước, tôi ở cùng cô ấy.”
A Bưu mím mím môi, định nói điều gì, nhưng vẫn không nói.
Anh cung kính gật đầu, “Vâng.”
A Bưu rời khỏi phòng bệnh, quay đầu liếc nhìn hai người trong phòng.
Nằm trên giường bệnh là Lôi Lôi.
Lôi Lôi biến mất hơn một tháng, giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện, vào xế chiều nay, khóc to gọi điện thoại cho Tiêu Dạ, nói mình mang thai. Nói trong khoảng thời gian này mình không làm gì cả, lại mang thai, vì chuyện lần trước mà mang thai.
Không phải đã uống thuốc tránh thai rồi sao?!
Nhưng nghe nói, có lúc thuốc tránh thai cũng sẽ có sai lầm.
Tiêu Dạ buông bỏ chuyện trên tay, mang theo anh đi nhà Lôi Lôi, sắc mặt Lôi Lôi vô cùng trắng bệch, trong thùng rác bên cạnh vứt một que thử thai, hai vạch đỏ rất rõ ràng.
Lôi Lôi nhìn bọn họ, nước mắt tí tách rơi xuống, “Tại sao sẽ như vậy?”
Hình như Tiêu Dạ hơi ẩn nhẫn, nhìn Lôi Lôi đã hành hạ bản thân không còn hình dáng.
Anh quả quyết đưa Lôi Lôi đi bệnh viện, phẫu thuật phá thai.
Lôi Lôi vẫn sợ, cô vẫn kéo tay Tiêu Dạ, nói sợ, nói mình thật tàn nhẫn, nói cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng làm chuyện như vậy…
Suốt dọc đường Tiêu Dạ vẫn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn để Lôi Lôi khóc trên người anh, khóc đến long trời lở đất.
Đưa vào phòng phẫu thuật.
Tiêu Dạ và a Bưu ở ngoài phòng phẫu thuật chờ.
Nghe nói phẫu thuật phá thai không đau người bệnh không đau đớn, hơn nữa chỉ cần nửa giờ, nhưng nửa giờ, bác sỹ lại gấp gáp chạy tới, nói Lôi Lôi mất máu quá nhiều, tử cung quá mỏng đã không thể giữ được, cần lập tức cắt bỏ tử cung, nếu không sẽ có nguy hiểm sinh mạng.
Tiêu Dạ và a Bưu đều sửng sốt ngây ngốc ở đó, hồi lâu hình như không có phản ứng.
Chỉ một phẫu thuật phá thai thôi, sao lại biến thành như vậy?!
Bác sỹ vẫn thúc giục, kêu bọn họ nhanh chóng quyết định, tình trạng sinh mệnh của Lôi Lôi đã rất kém cỏi, không thể trì hoãn.
Tiêu Dạ ký giấy cho phép phẫu thuật.
Lôi Lôi được hỏa tốc đưa tới một phòng phẫu thuật khác, sau đó làm phẫu thuật dài đến nhiều giờ.
Mới đầu a Bưu vẫn cảm thấy Lôi Lôi cố ý.
Thật ra anh vẫn hoài nghi Lôi Lôi, cảm thấy dựa theo tính tình của cô ta tuyệt đối không thể nào an phận được, nhất định sẽ gây ra chuyện lung tung lộn xộn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, anh thậm chí muốn nhắc nhở Tiêu Dạ, không nên nghe Lôi Lôi nói, ai biết đứa bé kia có vào lúc nào, nhưng cuối cùng cảm thấy, cho dù như thế nào, trừ chị dâu ra, Tiêu Dạ đã từng có tình cảm với Lôi Lôi người phụ nữ này, hơn nữa nhiều năm như vậy, nói quá mức khó chịu không tốt cho bất kỳ ai, nên vẫn nhẫn nhịn suốt đường theo tới, không nói bất cứ lời không tốt nào.
Mà tới hiện giờ.
Hình như càng thêm không nói ra được.
Lôi Lôi gặp phải bây giờ, nếu là phụ nữ bình thường đều sẽ không thể chịu đựng nổi đả kích.
Là gieo gió gặt bão, hay là thiên tai nhân họa?!
A Bưu hít sâu, anh chỉ đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của lão đại sẽ trở nên rối loạn.
Anh có dự cảm.
…
A Bưu rời đi.
Trong phòng bệnh hình như càng thêm yên tĩnh.
Lôi Lôi vẫn nhìn Tiêu Dạ, ánh mắt vẫn vô lực nhìn anh, không nói chuyện, cứ tái mặt như vậy, không tỏ vẻ gì.
Tiêu Dạ đẩy xe lăn đến gần Lôi Lôi, trên mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một, trong lời nói lại dịu dàng rất nhiều, “Đừng suy nghĩ, ngủ đi.”
“Phụ nữ không có tử cung, coi như là phụ nữ sao? Dạ.” Lôi Lôi hỏi, giọng nói hơi khàn khàn khó chịu.
Tiêu Dạ nuốt nước miếng một cái, cho tới giờ anh đều không phải người biết an ủi người khác, cho nên nhiều lúc chỉ trầm mặc, trầm mặc không nói.
Nước mắt Lôi Lôi theo hốc mắt, không tiếng động chảy xuống, cô đảo mắt, nhìn lên trần nhà, “Thì ra có một ngày, em cũng sẽ thảm đến nước này, em vẫn đang nghĩ, em không có Tiêu Dạ, em còn có thể cố gắng để mình thoát ra ngoài, cho dù bao lâu, nửa năm, một năm, mười năm, có lẽ một ngày kia em sẽ có thể sống cuộc sống của chính em, em đã cố gắng như vậy rồi, tại sao thượng đế còn đối đãi với em như vậy?”
Hôm nay đầu hơi choáng, may chỉ đi một lúc, bằng không hiện giờ khẳng định càng thêm khó chịu.
Cô xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Cổ Nguyên và Kiều Tịch Hoàn vẫn đứng tại chỗ, không nhịn được khẽ than thở.
Cho dù hiện giờ Cổ Nguyên đã có bạn gái, cảm giác đời này Cổ Nguyên đều không bỏ được Hoắc Tiểu Khê, là cả đời.
Cô thật sự không biết, đối với Hoắc Tiểu Khê mà nói, có một người đàn ông yêu mình như vậy, rốt cuộc là tốt hay không tốt.
Cô thu hồi tầm mắt, quay đầu lại.
Xe taxi đi thẳng đến nhà, cô đi vào chung cư, vào thang máy cư dân về đến nhà.
Trong nhà tối đen như mực.
Diêu Bối Địch hơi kinh ngạc.
Hiện giờ Tiêu Dạ còn chưa về nhà sao?!
Cô mím môi, bật điện, chỗ cửa không có đôi giày hôm nay Tiêu Dạ đi ra ngoài.
Hôm nay Tiêu Dạ rất bận?
Cô cởi giày cao gót, đổi dép đi trong nhà, yên lặng, Tiêu Dạ thật sự không ở nhà.
Cô trở về phòng, tắm trước, sau đó lại xuống lầu xem ti vi chờ anh.
Thật ra đã rất lâu rồi Tiêu Dạ không về trễ như vậy, cô không được quen, ngủ một mình…
Mặt hơi đỏ.
Chân Tiêu Dạ chắc đã tốt hơn nhiều.
Có buổi tối ngủ cùng nhau, hai thân thể nhạy cảm mà quen thuộc dựa chung một chỗ như vậy, củi khô lửa bốc như vậy, nhưng mỗi lần vào thời khắc mấu chốt lại bị Tiêu Dạ đẩy ra, thật ra thì cô đã từng nói, cô có thể thử, thậm chí có thời điểm còn lấy dũng khí nói bên tai Tiêu Dạ, nhưng Tiêu Dạ vẫn đẩy cô ra, sau đó chủ nghĩa đàn ông rất lớn nói, chuyện như vậy, sao có thể khiến phụ nữ khổ cực như vậy…
Đây không gọi là khổ cực đi!
Cô ngượng ngùng chui vào trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt của anh, sau đó lẳng lặng cảm nhận hít thở của nhau, dần dần vững vàng.
Diêu Bối Địch rúc trên sofa, mỗi lần nghĩ đến chuyện trên giường đều sẽ tim đập rộn lên, nhịp tim không đều.
Cô cố gắng để cho lực chú ý của mình khóa trên màn hình, xem tiết mục giải trí mà cô cảm thấy hứng thú, trong khoảng thời gian này đài truyền hình thường phát tiết mục truyền hình thực tế, cô rất thích xem kiểu chương trình minh tinh dẫn theo đứa bé tham gia trải nghiệm ngoài trời, thêm với kỳ này mời Trình Vãn Hạ và con trai cô ấy Phó Duy Nhất, cô rất thích vẻ đáng yêu dễ thương lạnh lùng của Phó Duy Nhất, không chỉ cô thích, con gái cô Tiếu Tiếu cũng thích, thật ra việc xem tiết mục này là do Tiếu Tiếu để cô xem, nói Phó Duy Nhất thật sự rất đáng yêu, sau khi xem, cảm thấy Phó Duy Nhất quả thật đáng yêu. Nhìn lạnh lùng hà khắc, nhưng lại là bé trai ấm áp, mỗi lần khiến Trình Vãn Hạ giận đến khóc không ra nước mắt, rồi lại mỗi lần đều bị bé xúc động đến không thôi, hơn nữa nghe nói kỳ tiếp theo Phó Bác Văn sẽ xuất hiện với tư cách khách mời…
Khụ, khụ.
Thật ra cô luôn cảm thấy Phó Bác Văn người đàn ông này rất tuấn tú, vì người phụ nữ của mình có thể cực đoan đến đi ngồi tù… Cô thật sự hơi hâm mộ Phó Bác Văn yêu Trình Vãn Hạ có thể yêu kiên quyết như vậy. Thêm với hai người dây dưa nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn ở bên nhau, không thể không nói, tình yêu còn dài lâu hơn nhiều người tưởng tượng.
Diêu Bối Địch khẽ nhúc nhích, cầm gối ôm vào trong ngực.
Cô rất dễ dàng hâm mộ tình yêu của người khác, ví dụ như Trình Vãn Hạ trên màn hình, ví dụ như Hoắc Tiểu Khê và Tề Lăng Phong trước kia…
Thật ra cô cũng chờ đợi một ngày nào đó mình có thể có được phần tình yêu kiên quyết, cùng Tiêu Dạ…
Khẽ nhếch miệng cười, Diêu Bối Địch đảo mắt.
Một mình sẽ luôn suy nghĩ lung tung.
Nhưng mà, nhắc đến Tiêu Tiếu, đã rất lâu rồi cô không dẫn Tiêu Tiếu ra ngoài chơi, cô nắm lấy cuối tuần này, thế nào cũng phải mang Tiêu Tiếu ra ngoài đi dạo, không biết Tiêu Dạ có thể bớt chút thời gian không, cô quyết định dũng cảm một lần.
Tiêu Dạ có thể dần dần tiếp nhận cô, cô tin tưởng, cũng có thể dần dần tiếp nhận Tiếu Tiếu.
Vẫn nghĩ như vậy, một lần nữa đặt lực chú ý lên chương trình ti vi.
Thời gian tí tách, tiết mục truyền hình thực tế kết thúc.
Diêu Bối Địch duỗi người, nhìn thời gian trên tường.
Đã sắp mười hai giờ, đêm nay Tiêu Dạ vẫn chưa về, là xảy ra chuyện gì sao?!
Diêu Bối Địch không nhịn được bấm điện thoại, điện thoại rơi vào trạng thái tắt máy.
Diêu Bối Địch đảo mắt, lại bấm số điện thoại của a Bưu.
Bên kia nhanh chóng nhận, “Chị dâu.”
“Điện thoại Tiêu Dạ hết pin rồi sao?” Diêu Bối Địch hỏi.
“Ừ, có thể hết pin.” A Bưu cung kính đáp.
“Tối nay mấy anh rất bận sao?”
“Hơi bận.” A Bưu nói, “Không biết sẽ bận đến mấy giờ.”
Diêu Bối Địch mím mím môi, “Vậy làm phiền anh chăm sóc kỹ cho chân Tiêu Dạ, tôi sẽ không đợi Tiêu Dạ.”
“Chị dâu ngủ sớm chút đi, xong việc em sẽ đưa đại ca về trước.” A Bưu vẫn vô cùng cung kính.
“Được.” Diêu Bối Địch cúp điện thoại.
Không rõ về thế giới của Tiêu Dạ, vẫn luôn không biết anh ấy rốt cuộc đang làm những gì, nhưng nếu như a Bưu nói Tiêu Dạ đang bận, cô sẽ rất ngoan ngoãn cho rằng như vậy, Tiêu Dạ thật sự rất bận, cô không thích hoài nghi người khác, từ nhỏ đã không thích, cho nên Hoắc Tiểu Khê luôn nói cô ngốc.
Cô từ trên ghế salon, trở về phòng.
Có lúc quen một chuyện thật sự sẽ rất quen thuộc, một mình nằm trên giường, cảm giác cả người không được tự nhiên, sau đó trắng đêm khó ngủ.
…
Bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố.
A Bưu để điện thoại xuống, nhìn Tiêu Dạ vẫn vẻ mặt lạnh lùng đứng trên hành lang ngoài phòng phẫu thuật, do dự một chút nhưng vẫn đi tới, cung kính nói, “Chị dâu mới vừa gọi điện thoại, điện thoại di động của đại ca hết pin rồi sao?”
Tiêu Dạ gật đầu.
Anh không có thói quen giữ thời gian chờ 24 tiếng cho điện thoại di động, cho nên điện thoại di động không còn pin, bình thường anh đều không quá để ý.
“Chị dâu nói chờ anh đến bây giờ, em kêu chị dâu ngủ trước, cũng không biết mấy giờ mới xong việc.” A Bưu cảm thán.
Tiêu Dạ nhìn về phía phòng phẫu thuật, mím môi không nói gì.
Hành lang yên tĩnh mà âm trầm.
Ánh đèn sáng trưng.
Không biết đã qua bao lâu, dù sao bóng đêm rất sâu rất sâu rồi.
Cửa chính phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sỹ hơi mệt mỏi nói, “Phẫu thuật cơ bản coi như thành công, nhưng cắt đi tử cung của bệnh nhân, sẽ là một đả kích trí mạng đối với bất cứ người phụ nữ nào, hơn nữa cô ấy còn chưa từng sinh con… Tóm lại khuyên bảo nhiều chút, cố gắng khôi phục. Thân thể quan trọng nhất.”
“Ừm.” Tiêu Dạ gật đầu.
Bác sỹ rời đi.
Tiêu Dạ quay đầu nhìn y tá đẩy người phụ nữ trong đó đi ra, sắc mặt trắng bệch, giờ phút này tỉnh táo, đôi mắt vẫn vô thần nhìn mình, yếu đuối giống như khẽ đụng sẽ bể nát.
Cổ họng anh khẽ động, cùng y tá đẩy người phụ nữ kia vào trong phòng bệnh.
Chỉnh xong đầy đủ mọi thứ.
Tiêu Dạ và a Bưu ở trong phòng bệnh kia với cô ta.
Ánh mắt người phụ nữ trên giường bệnh vẫn u ám nhìn Tiêu Dạ, không nói một câu.
Trong phòng bệnh cao cấp to như vậy, một khắc kia có vẻ vắng ngắt, giống như chỉ có tiếng bình truyền dịch không ngừng nhỏ xuống.
Qua thật lâu, Tiêu Dạ đột nhiên nói với a Bưu, “Cậu về trước, tôi ở cùng cô ấy.”
A Bưu mím mím môi, định nói điều gì, nhưng vẫn không nói.
Anh cung kính gật đầu, “Vâng.”
A Bưu rời khỏi phòng bệnh, quay đầu liếc nhìn hai người trong phòng.
Nằm trên giường bệnh là Lôi Lôi.
Lôi Lôi biến mất hơn một tháng, giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện, vào xế chiều nay, khóc to gọi điện thoại cho Tiêu Dạ, nói mình mang thai. Nói trong khoảng thời gian này mình không làm gì cả, lại mang thai, vì chuyện lần trước mà mang thai.
Không phải đã uống thuốc tránh thai rồi sao?!
Nhưng nghe nói, có lúc thuốc tránh thai cũng sẽ có sai lầm.
Tiêu Dạ buông bỏ chuyện trên tay, mang theo anh đi nhà Lôi Lôi, sắc mặt Lôi Lôi vô cùng trắng bệch, trong thùng rác bên cạnh vứt một que thử thai, hai vạch đỏ rất rõ ràng.
Lôi Lôi nhìn bọn họ, nước mắt tí tách rơi xuống, “Tại sao sẽ như vậy?”
Hình như Tiêu Dạ hơi ẩn nhẫn, nhìn Lôi Lôi đã hành hạ bản thân không còn hình dáng.
Anh quả quyết đưa Lôi Lôi đi bệnh viện, phẫu thuật phá thai.
Lôi Lôi vẫn sợ, cô vẫn kéo tay Tiêu Dạ, nói sợ, nói mình thật tàn nhẫn, nói cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng làm chuyện như vậy…
Suốt dọc đường Tiêu Dạ vẫn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn để Lôi Lôi khóc trên người anh, khóc đến long trời lở đất.
Đưa vào phòng phẫu thuật.
Tiêu Dạ và a Bưu ở ngoài phòng phẫu thuật chờ.
Nghe nói phẫu thuật phá thai không đau người bệnh không đau đớn, hơn nữa chỉ cần nửa giờ, nhưng nửa giờ, bác sỹ lại gấp gáp chạy tới, nói Lôi Lôi mất máu quá nhiều, tử cung quá mỏng đã không thể giữ được, cần lập tức cắt bỏ tử cung, nếu không sẽ có nguy hiểm sinh mạng.
Tiêu Dạ và a Bưu đều sửng sốt ngây ngốc ở đó, hồi lâu hình như không có phản ứng.
Chỉ một phẫu thuật phá thai thôi, sao lại biến thành như vậy?!
Bác sỹ vẫn thúc giục, kêu bọn họ nhanh chóng quyết định, tình trạng sinh mệnh của Lôi Lôi đã rất kém cỏi, không thể trì hoãn.
Tiêu Dạ ký giấy cho phép phẫu thuật.
Lôi Lôi được hỏa tốc đưa tới một phòng phẫu thuật khác, sau đó làm phẫu thuật dài đến nhiều giờ.
Mới đầu a Bưu vẫn cảm thấy Lôi Lôi cố ý.
Thật ra anh vẫn hoài nghi Lôi Lôi, cảm thấy dựa theo tính tình của cô ta tuyệt đối không thể nào an phận được, nhất định sẽ gây ra chuyện lung tung lộn xộn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, anh thậm chí muốn nhắc nhở Tiêu Dạ, không nên nghe Lôi Lôi nói, ai biết đứa bé kia có vào lúc nào, nhưng cuối cùng cảm thấy, cho dù như thế nào, trừ chị dâu ra, Tiêu Dạ đã từng có tình cảm với Lôi Lôi người phụ nữ này, hơn nữa nhiều năm như vậy, nói quá mức khó chịu không tốt cho bất kỳ ai, nên vẫn nhẫn nhịn suốt đường theo tới, không nói bất cứ lời không tốt nào.
Mà tới hiện giờ.
Hình như càng thêm không nói ra được.
Lôi Lôi gặp phải bây giờ, nếu là phụ nữ bình thường đều sẽ không thể chịu đựng nổi đả kích.
Là gieo gió gặt bão, hay là thiên tai nhân họa?!
A Bưu hít sâu, anh chỉ đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của lão đại sẽ trở nên rối loạn.
Anh có dự cảm.
…
A Bưu rời đi.
Trong phòng bệnh hình như càng thêm yên tĩnh.
Lôi Lôi vẫn nhìn Tiêu Dạ, ánh mắt vẫn vô lực nhìn anh, không nói chuyện, cứ tái mặt như vậy, không tỏ vẻ gì.
Tiêu Dạ đẩy xe lăn đến gần Lôi Lôi, trên mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một, trong lời nói lại dịu dàng rất nhiều, “Đừng suy nghĩ, ngủ đi.”
“Phụ nữ không có tử cung, coi như là phụ nữ sao? Dạ.” Lôi Lôi hỏi, giọng nói hơi khàn khàn khó chịu.
Tiêu Dạ nuốt nước miếng một cái, cho tới giờ anh đều không phải người biết an ủi người khác, cho nên nhiều lúc chỉ trầm mặc, trầm mặc không nói.
Nước mắt Lôi Lôi theo hốc mắt, không tiếng động chảy xuống, cô đảo mắt, nhìn lên trần nhà, “Thì ra có một ngày, em cũng sẽ thảm đến nước này, em vẫn đang nghĩ, em không có Tiêu Dạ, em còn có thể cố gắng để mình thoát ra ngoài, cho dù bao lâu, nửa năm, một năm, mười năm, có lẽ một ngày kia em sẽ có thể sống cuộc sống của chính em, em đã cố gắng như vậy rồi, tại sao thượng đế còn đối đãi với em như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.