Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 282: Tình yêu không có tính toán, chỉ có yêu hoặc không yêu 3
Ân Ngận Trạch
03/04/2022
Diêu Bối Địch trên giường lớn lật người, mơ hồ mở mắt nhìn căn phòng
trống rỗng, mới vừa rồi cô xuất hiện ảo giác sao? Cô rõ ràng cảm thấy
Tiêu Dạ trở lại, hình như cô còn cảm thấy Tiêu Dạ hôn mình…
Là ảo giác đi.
Tiêu Dạ sẽ không vụng trộm hôn mình đâu.
Cô lật người, thật sự quá buồn ngủ, lại tiếp tục ngủ.
…
Tiêu Dạ đi thẳng tới phòng bệnh cao cấp.
Bên trong có bác sỹ và y tá chờ đợi, hình như đều không dám rời đi, chỉ sợ Lôi Lôi lại làm ra hành động gì quá khích.
Khi Tiêu Dạ tới hình như mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bác sỹ nhìn Tiêu Dạ, vội vàng nói, “May mà hộ lý phát hiện sớm, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng. Tiêu tiên sinh, ngài là bạn của bệnh nhân, khuyên nhủ nhiều đi, phụ nữ gặp phải chuyện như vậy, đả kích thật sự rất lớn.”
Tiêu Dạ gật đầu, nhìn một nhóm bác sỹ y tá trong phòng bệnh, nhìn gương mặt Lôi Lôi tái nhợt đến gần như không còn sinh khí hơn lúc trước khi anh rời đi, nói, “Mọi người đi ra ngoài, tôi cùng với cô ấy.”
“Vâng.” Bác sỹ y tá rời đi.
Hiện giờ là đêm khuya, thật ra mọi người đều mệt mỏi.
Sau khi mọi người rời đi, Tiêu Dạ đẩy xe lăn đến gần Lôi Lôi.
Lôi Lôi nhìn bình truyền dịch của mình, không quay đầu, chỉ lẳng lặng nói, “Tiêu Dạ, anh có cảm thấy em rất ngốc không.”
Tiêu Dạ không nói gì, chỉ nhìn cô.
Nhìn tròng mắt chớp động tang thương của cô, lại bắt đầu tràn ngập nước mắt.
“Emt hật sự không biết còn có gì đáng giá để em lưu luyến, nghĩ đi nghĩ lại, cứ làm như vậy rồi…” Lôi Lôi quay đầu, nước mắt mơ hồ.
Tiêu Dạ đảo mắt, “Lôi Lôi, em nghỉ ngơi trước.”
“Em cũng rất muốn nghỉ ngơi, nhưng em không ngủ được.” Lôi Lôi nói, sắc mặt hơi chán nản cười.
“Tôi ở cùng em.”
“Cùng em, làm cái gì?!” Lôi Lôi cười hỏi, cho dù mặt đầy nước mắt, “Anh cùng em, có thể cùng em bao lâu?! Trong lúc nằm viện sao? Em không cần đồng tình như vậy, em không cần.”
“Lôi Lôi, em biến thành như vậy là vì tôi mang đến, tôi sẽ đền bù cho em.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.
“Đền bù như thế nào? Cho em tiền sao?!” Lôi Lôi lắc đầu, “Em vẫn luôn không cần tiền.”
Tiêu Dạ nhìn cô, “Tôi đưa em ra nước ngoài. Nước ngoài rất nhiều gia đình DINKs, bọn họ tương đối rộng mở, không cứng nhắc như trong nước.”
(*) DINKs: viết tắt của Double Income, No Kids, thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
“Nước ngoài, lại nước ngoài?!” Lôi Lôi lắc đầu, “Anh cho rằng em thích những đất nước xa lạ kia sao? Tiêu Dạ, anh muốn đẩy em đi, đừng dùng phương thức này, em chưa từng nghĩ cả đời quấn lấy anh, chưa từng nghĩ!”
“Tôi chỉ có thể nghĩ tới cách này.” Tiêu Dạ không thay đổi sắc mặt.
“Thật ra anh có thể nghĩ nhiều hơn, nhưng anh có muốn hay không mà thôi?!” Lôi Lôi khóc, khóc đến hỏng mất, “Có phải anh không muốn, để cho em một lần nữa ở lại bên cạnh anh!”
Tiêu Dạ siết tay.
Đúng vậy.
Anh nghĩ tới, nhưng không làm được.
Cho nên anh giữ yên lặng, trầm mặc nhìn Lôi Lôi đã hoàn toàn hỏng mất.
“Em cũng biết rõ, em không thể nào trở lại bên cạnh anh nữa rồi, trước kia khi em còn coi như là một người phụ nữ bình thường anh còn đẩy em ra như vậy, hiện giờ em không có cái gì, tử cung không có, anh càng sẽ không tiếp nhận em…”
“Không liên quan đến tử cung em có còn hay không đâu Lôi Lôi.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.
“Đúng, không quan trọng, có liên quan chỉ là bản thân em, chỉ là riêng em, vốn không phải anh muốn, cho nên cho dù em làm cái gì, bị uất ức gì, cho dù em lấy cái chết để uy hiếp, có lẽ anh đều sẽ không để cho em một lần nữa trở lại bên cạnh anh, thật ra em biết, Tiêu Dạ, em biết rõ ở trong cảm nhận của anh em đã không đáng giá một đồng, nhưng em thật sự vô cùng khó chịu, em thật sự vô cùng khó chịu, em trừ yêu anh, em thật sự chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, tại sao lại phải nhận lấy báo ứng như vậy, hiện giờ người đàn ông em yêu nhất sẽ không yêu em nữa, thân thể em cũng mất đi thứ quan trọng nhất của người phụ nữ, anh nói, em rốt cuộc còn sống tiếp như thế nào nữa? Em cảm thấy mệt chết đi được, rất hỏng mất, em thật sự không chịu nổi…” Lôi Lôi đã khóc đến mệt lả, nói đã không mạch lạc, tuyệt vọng đến không thôi.
Tiêu Dạ chỉ yên lặng nhìn cô, không chủ động chìa tay, không ôm cô đang yếu ớt vào lòng.
Đều đã đến tình trạng này rồi, cô đã nói mình đáng thương như vậy, Tiêu Dạ vẫn thờ ơ sao?!
Thật là, thật đáng buồn.
Thật sự cảm thấy mình, thật đáng buồn.
Cô đột nhiên nhào vào trong ngực Tiêu Dạ, hung hăng ôm thân thể anh, vùi đầu mình vào trong ngực anh, “Tiêu Dạ, xin lỗi, Tiêu Dạ, xin lỗi… Em thật sự không thể một mình, em đã thử, em thật sự không thể một mình, em van anh, van anh đừng đẩy em ra, em không cần danh phận gì cả, không cần danh phận gì, em có thể không cần gì, cho dù em có thể không ai biết đến, em sẽ không tranh đoạt anh với Diêu Bối Địch, chỉ cần anh thỉnh thoảng nhớ đến em, thỉnh thoảng để cho em nằm trong lòng anh, thỉnh thoảng xuất hiện ở chỗ em có thể chạm tay đến là được.”
Tiêu Dạ yên lặng thừa nhận người phụ nữ không ngừng khóc thút thít và nỉ non trong ngực, anh không nói một câu, cũng không trở tay ôm lấy cô cho cô an ủi, chỉ lẳng lặng với cô như vậy, cho đến khi tâm tình của cô dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu thay đổi không còn cực đoan và hỏng mất như vậy nữa.
Thật lâu thật lâu.
Căn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Tiêu Dạ đẩy Lôi Lôi ra, từng chữ từng câu rất nghiêm túc nói, “Lôi Lôi, tôi sẽ không giữ em bên người.”
Lôi Lôi nhìn anh, nước mắt khô cạn lại một lần nữa bắn ra.
“Tôi nói là thật.” Tiêu Dạ nói, “Tôi đau lòng em, chỉ biết dùng bất cứ thứ gì ngoài thân thể tôi ra để đền bù.”
Lôi Lôi cắn môi, hung hăng cắn môi, đang khống chế cảm xúc, khống chế cảm xúc tuyệt vọng đến giống như trời sụp.
“Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy?” Lôi Lôi hỏi anh.
Tiêu Dạ mấp máy môi mỏng, “Bởi vì yêu Diêu Bối Địch, không muốn tổn thương cô ấy.”
“Yêu?!” Lôi Lôi nở nụ cười, vô cùng châm chọc, “Thì ra anh sẽ yêu một người, người phụ nữ đã tính toán anh.”
“Trong tình yêu, không có tính toán. Chỉ có yêu và không yêu.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.
“Nhưng trước kia không cho là thế.”
“Đó là vì trước kia không biết yêu.”
“Nói vậy, thật ra em theo anh nhiều năm như thế, cho đến bây giờ anh đều chưa bao giờ yêu em?!” Lôi Lôi hỏi anh, giờ phút này ngược lại tỉnh táo hơn nửa.
Tiêu Dạ mím môi, gật đầu.
Chỉ có ấn tượng tốt, còn chưa nói tới yêu.
Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ, cứ nhìn anh như vậy, “Nhiều năm như vậy, em rốt cuộc tính là gì?”
Tiêu Dạ im lặng.
“Một người phụ nữ trong sinh mệnh của anh sao?” Lôi Lôi cực kỳ châm chọc.
Tiêu Dạ vẫn trầm mặc.
Im lặng chính là thừa nhận?!
Lôi Lôi nhếch môi, cô đang rất nỗ lực để cho mình mỉm cười, mỉm cười nói, “Tiêu Dạ, không yêu em cũng không sao, dù sao em rất yêu anh.”
Tiêu Dạ nhướng mày.
“Coi như em hèn hạ cũng được, coi như em không từ thủ đoạn cũng được, coi như em nhận được đồng tình cũng được, Tiêu Dạ, nếu như không muốn để cho em lập tức chết trước mặt anh, anh đừng rời khỏi em, em không yêu cầu anh và Diêu Bối Địch ly hôn, nhưng em hy vọng anh ở bên cạnh em, không phải một lúc, là cả đời.” Lôi Lôi nói từng tiếng, nói rất nghiêm túc, rất dùng sức để mình nói rõ ràng.
Tiêu Dạ nheo mắt, hung hăng nhìn Lôi Lôi.
“Có lẽ chuyện này không tồn tại uy hiếp với anh, bởi vì đối với một người phụ nữ anh không yêu, sống chết của cô ấy có liên quan gì?!” Lôi Lôi cười thảm, “Có thể lui vạn bước mà nói, Tiêu Dạ, tất cả em đã trải qua, không phải do anh mang đến sao?!”
Sắc mặt Tiêu Dạ hơi tức giận, cho tới giờ anh đều không thích bị người uy hiếp.
Lôi Lôi cũng không sợ chết vẫn nhìn anh như vậy.
Đến mức độ này, cô thật sự không còn gì có thể kiêng kỵ.
Đến mức độ này, cho dù một giây tiếp theo bị Tiêu Dạ bóp chết, cũng có thể cứ thản nhiên như vậy, thản nhiên đi tìm chết.
Không thể trả thù Diêu Bối Địch, không thể được đến Tiêu Dạ, còn không bằng, chết đi!
Đến lúc này, cô đã cực đoan thành như vậy.
Cho nên bây giờ, cô có thể không sợ mà uy hiếp Tiêu Dạ như vậy.
Tiêu Dạ hung hăng nhìn Lôi Lôi trước mặt, nhìn gương mặt cô đã suy yếu đến vô cùng, nhìn nước mắt của cô, đột nhiên đẩy xe lăn, rời đi.
Lôi Lôi nhìn bóng lưng của anh.
“Tiêu Dạ, em thật sự sẽ chết. Chết rồi, anh cảm thấy anh và Diêu Bối Địch có thể yên tâm sống cả đời như vậy sao, chết rồi anh cảm thấy anh và Diêu Bối Địch sẽ hạnh phúc sao? Hạnh phúc của hai người, xây dựng trên cái chết của em, anh không cảm thấy, rất tàn nhẫn sao!” Lôi Lôi lớn tiếng gầm về phía cửa.
Tiêu Dạ dừng bước chân một chút, sau đó không chút để ý đẩy xe lăn ra cửa.
Lôi Lôi nghĩ, đời này có lẽ thật sự như vậy.
Cô không chiếm được người đàn ông này, cô không thể trả thù người phụ nữ mình hận nhất, cô làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, nhận được báo ứng nên có, cho nên, cô thật sự có thể đi chết rồi, chết rồi sẽ xong hết mọi chuyện, chết rồi, sẽ không còn khó chịu như vậy, vặn vẹo như vậy, biến thái như vậy.
Đến đời sau, cô cầu nguyện sẽ không gặp lại Tiêu Dạ, cũng đừng…
Cô rút kim truyền, từ trên giường xuống đất.
Trong phòng không có dao gọt hoa quả, tất cả đồ có thể gây chết người đều bị bệnh viện thu đi.
Thật ra thì đối với một người đã tuyệt vọng với cuộc sống, muốn chết rất đơn giản.
Cô đẩy ban công ra, bước chân đứng trên ban công.
Đây là phòng bệnh cao cấp ở tầng mười hai.
Từ tầng lầu này ngã xuống, vậy không sống được.
Cô nghĩ, bây giờ cô ngã xuống, có phải vừa đúng có thể ngã tới trước mặt Tiêu Dạ không.
Gió hè nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, khóe miệng cô treo nụ cười tàn nhẫn.
Cho dù chết, cũng phải chết khiến mọi người không có cách nào quên được!
Cô chịu đựng thân thể đau nhức, nhấc chân khỏi ban công, khoảnh khắc nhắm mắt lại chuẩn bị ngã xuống, thân thể của cô đột nhiên bị một lực mạnh kéo xuống, hai người cùng té ngã xuống đất.
Lôi Lôi ngẩn ra, quay đầu nhìn người đàn ông cùng nằm dưới đất với cô.
Tiêu Dạ.
Cô nhìn gương mặt lạnh lùng đến phát rét của anh.
Cô thật sự không nghĩ tới, Tiêu Dạ đi rồi còn quay lại.
Cô nhìn anh, một khắc kia không hiểu sao hơi cảm động, lỗ mũi cay cay.
“Đủ chưa?!” Tiêu Dạ lạnh lùng nói.
Lôi Lôi cắn môi, vẫn nhìn anh.
“Lôi Lôi, không phải muốn giữ tôi ở bên cạnh em sao?! Tôi đồng ý em, nhưng tôi nói cho em biết, đời tôi không thể thích em nữa, tuyệt đối không thể nào!” Tiêu Dạ gằn từng tiếng, lạnh lùng nói.
Lôi Lôi rơi nước mắt xuống.
Không thích không sao, em thích là được.
“Anh đồng ý em rồi hả?” Lôi Lôi hỏi anh.
Tiêu Dạ mặt lạnh, sắc mặt thật khó coi.
“Cứ như vậy là được rồi.”
Cứ như vậy, ít nhất có thể trả thù Diêu Bối Địch.
Tề Lăng Phong nói đúng, không quản quá trình như thế nào, kết cục chính là như vậy.
Cô thật sự có Tiêu Dạ, sau khi mình dùng hết thủ đoạn.
Nhưng cô không hề đau lòng.
Bởi vì năm đó Diêu Bối Địch cũng thế.
Bởi vì mới vừa rồi Tiêu Dạ đã nói, tình yêu không có tính toán, chỉ có yêu và không yêu.
Mà cô, thật sự rất yêu.
Là ảo giác đi.
Tiêu Dạ sẽ không vụng trộm hôn mình đâu.
Cô lật người, thật sự quá buồn ngủ, lại tiếp tục ngủ.
…
Tiêu Dạ đi thẳng tới phòng bệnh cao cấp.
Bên trong có bác sỹ và y tá chờ đợi, hình như đều không dám rời đi, chỉ sợ Lôi Lôi lại làm ra hành động gì quá khích.
Khi Tiêu Dạ tới hình như mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bác sỹ nhìn Tiêu Dạ, vội vàng nói, “May mà hộ lý phát hiện sớm, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng. Tiêu tiên sinh, ngài là bạn của bệnh nhân, khuyên nhủ nhiều đi, phụ nữ gặp phải chuyện như vậy, đả kích thật sự rất lớn.”
Tiêu Dạ gật đầu, nhìn một nhóm bác sỹ y tá trong phòng bệnh, nhìn gương mặt Lôi Lôi tái nhợt đến gần như không còn sinh khí hơn lúc trước khi anh rời đi, nói, “Mọi người đi ra ngoài, tôi cùng với cô ấy.”
“Vâng.” Bác sỹ y tá rời đi.
Hiện giờ là đêm khuya, thật ra mọi người đều mệt mỏi.
Sau khi mọi người rời đi, Tiêu Dạ đẩy xe lăn đến gần Lôi Lôi.
Lôi Lôi nhìn bình truyền dịch của mình, không quay đầu, chỉ lẳng lặng nói, “Tiêu Dạ, anh có cảm thấy em rất ngốc không.”
Tiêu Dạ không nói gì, chỉ nhìn cô.
Nhìn tròng mắt chớp động tang thương của cô, lại bắt đầu tràn ngập nước mắt.
“Emt hật sự không biết còn có gì đáng giá để em lưu luyến, nghĩ đi nghĩ lại, cứ làm như vậy rồi…” Lôi Lôi quay đầu, nước mắt mơ hồ.
Tiêu Dạ đảo mắt, “Lôi Lôi, em nghỉ ngơi trước.”
“Em cũng rất muốn nghỉ ngơi, nhưng em không ngủ được.” Lôi Lôi nói, sắc mặt hơi chán nản cười.
“Tôi ở cùng em.”
“Cùng em, làm cái gì?!” Lôi Lôi cười hỏi, cho dù mặt đầy nước mắt, “Anh cùng em, có thể cùng em bao lâu?! Trong lúc nằm viện sao? Em không cần đồng tình như vậy, em không cần.”
“Lôi Lôi, em biến thành như vậy là vì tôi mang đến, tôi sẽ đền bù cho em.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.
“Đền bù như thế nào? Cho em tiền sao?!” Lôi Lôi lắc đầu, “Em vẫn luôn không cần tiền.”
Tiêu Dạ nhìn cô, “Tôi đưa em ra nước ngoài. Nước ngoài rất nhiều gia đình DINKs, bọn họ tương đối rộng mở, không cứng nhắc như trong nước.”
(*) DINKs: viết tắt của Double Income, No Kids, thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
“Nước ngoài, lại nước ngoài?!” Lôi Lôi lắc đầu, “Anh cho rằng em thích những đất nước xa lạ kia sao? Tiêu Dạ, anh muốn đẩy em đi, đừng dùng phương thức này, em chưa từng nghĩ cả đời quấn lấy anh, chưa từng nghĩ!”
“Tôi chỉ có thể nghĩ tới cách này.” Tiêu Dạ không thay đổi sắc mặt.
“Thật ra anh có thể nghĩ nhiều hơn, nhưng anh có muốn hay không mà thôi?!” Lôi Lôi khóc, khóc đến hỏng mất, “Có phải anh không muốn, để cho em một lần nữa ở lại bên cạnh anh!”
Tiêu Dạ siết tay.
Đúng vậy.
Anh nghĩ tới, nhưng không làm được.
Cho nên anh giữ yên lặng, trầm mặc nhìn Lôi Lôi đã hoàn toàn hỏng mất.
“Em cũng biết rõ, em không thể nào trở lại bên cạnh anh nữa rồi, trước kia khi em còn coi như là một người phụ nữ bình thường anh còn đẩy em ra như vậy, hiện giờ em không có cái gì, tử cung không có, anh càng sẽ không tiếp nhận em…”
“Không liên quan đến tử cung em có còn hay không đâu Lôi Lôi.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.
“Đúng, không quan trọng, có liên quan chỉ là bản thân em, chỉ là riêng em, vốn không phải anh muốn, cho nên cho dù em làm cái gì, bị uất ức gì, cho dù em lấy cái chết để uy hiếp, có lẽ anh đều sẽ không để cho em một lần nữa trở lại bên cạnh anh, thật ra em biết, Tiêu Dạ, em biết rõ ở trong cảm nhận của anh em đã không đáng giá một đồng, nhưng em thật sự vô cùng khó chịu, em thật sự vô cùng khó chịu, em trừ yêu anh, em thật sự chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, tại sao lại phải nhận lấy báo ứng như vậy, hiện giờ người đàn ông em yêu nhất sẽ không yêu em nữa, thân thể em cũng mất đi thứ quan trọng nhất của người phụ nữ, anh nói, em rốt cuộc còn sống tiếp như thế nào nữa? Em cảm thấy mệt chết đi được, rất hỏng mất, em thật sự không chịu nổi…” Lôi Lôi đã khóc đến mệt lả, nói đã không mạch lạc, tuyệt vọng đến không thôi.
Tiêu Dạ chỉ yên lặng nhìn cô, không chủ động chìa tay, không ôm cô đang yếu ớt vào lòng.
Đều đã đến tình trạng này rồi, cô đã nói mình đáng thương như vậy, Tiêu Dạ vẫn thờ ơ sao?!
Thật là, thật đáng buồn.
Thật sự cảm thấy mình, thật đáng buồn.
Cô đột nhiên nhào vào trong ngực Tiêu Dạ, hung hăng ôm thân thể anh, vùi đầu mình vào trong ngực anh, “Tiêu Dạ, xin lỗi, Tiêu Dạ, xin lỗi… Em thật sự không thể một mình, em đã thử, em thật sự không thể một mình, em van anh, van anh đừng đẩy em ra, em không cần danh phận gì cả, không cần danh phận gì, em có thể không cần gì, cho dù em có thể không ai biết đến, em sẽ không tranh đoạt anh với Diêu Bối Địch, chỉ cần anh thỉnh thoảng nhớ đến em, thỉnh thoảng để cho em nằm trong lòng anh, thỉnh thoảng xuất hiện ở chỗ em có thể chạm tay đến là được.”
Tiêu Dạ yên lặng thừa nhận người phụ nữ không ngừng khóc thút thít và nỉ non trong ngực, anh không nói một câu, cũng không trở tay ôm lấy cô cho cô an ủi, chỉ lẳng lặng với cô như vậy, cho đến khi tâm tình của cô dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu thay đổi không còn cực đoan và hỏng mất như vậy nữa.
Thật lâu thật lâu.
Căn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Tiêu Dạ đẩy Lôi Lôi ra, từng chữ từng câu rất nghiêm túc nói, “Lôi Lôi, tôi sẽ không giữ em bên người.”
Lôi Lôi nhìn anh, nước mắt khô cạn lại một lần nữa bắn ra.
“Tôi nói là thật.” Tiêu Dạ nói, “Tôi đau lòng em, chỉ biết dùng bất cứ thứ gì ngoài thân thể tôi ra để đền bù.”
Lôi Lôi cắn môi, hung hăng cắn môi, đang khống chế cảm xúc, khống chế cảm xúc tuyệt vọng đến giống như trời sụp.
“Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy?” Lôi Lôi hỏi anh.
Tiêu Dạ mấp máy môi mỏng, “Bởi vì yêu Diêu Bối Địch, không muốn tổn thương cô ấy.”
“Yêu?!” Lôi Lôi nở nụ cười, vô cùng châm chọc, “Thì ra anh sẽ yêu một người, người phụ nữ đã tính toán anh.”
“Trong tình yêu, không có tính toán. Chỉ có yêu và không yêu.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.
“Nhưng trước kia không cho là thế.”
“Đó là vì trước kia không biết yêu.”
“Nói vậy, thật ra em theo anh nhiều năm như thế, cho đến bây giờ anh đều chưa bao giờ yêu em?!” Lôi Lôi hỏi anh, giờ phút này ngược lại tỉnh táo hơn nửa.
Tiêu Dạ mím môi, gật đầu.
Chỉ có ấn tượng tốt, còn chưa nói tới yêu.
Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ, cứ nhìn anh như vậy, “Nhiều năm như vậy, em rốt cuộc tính là gì?”
Tiêu Dạ im lặng.
“Một người phụ nữ trong sinh mệnh của anh sao?” Lôi Lôi cực kỳ châm chọc.
Tiêu Dạ vẫn trầm mặc.
Im lặng chính là thừa nhận?!
Lôi Lôi nhếch môi, cô đang rất nỗ lực để cho mình mỉm cười, mỉm cười nói, “Tiêu Dạ, không yêu em cũng không sao, dù sao em rất yêu anh.”
Tiêu Dạ nhướng mày.
“Coi như em hèn hạ cũng được, coi như em không từ thủ đoạn cũng được, coi như em nhận được đồng tình cũng được, Tiêu Dạ, nếu như không muốn để cho em lập tức chết trước mặt anh, anh đừng rời khỏi em, em không yêu cầu anh và Diêu Bối Địch ly hôn, nhưng em hy vọng anh ở bên cạnh em, không phải một lúc, là cả đời.” Lôi Lôi nói từng tiếng, nói rất nghiêm túc, rất dùng sức để mình nói rõ ràng.
Tiêu Dạ nheo mắt, hung hăng nhìn Lôi Lôi.
“Có lẽ chuyện này không tồn tại uy hiếp với anh, bởi vì đối với một người phụ nữ anh không yêu, sống chết của cô ấy có liên quan gì?!” Lôi Lôi cười thảm, “Có thể lui vạn bước mà nói, Tiêu Dạ, tất cả em đã trải qua, không phải do anh mang đến sao?!”
Sắc mặt Tiêu Dạ hơi tức giận, cho tới giờ anh đều không thích bị người uy hiếp.
Lôi Lôi cũng không sợ chết vẫn nhìn anh như vậy.
Đến mức độ này, cô thật sự không còn gì có thể kiêng kỵ.
Đến mức độ này, cho dù một giây tiếp theo bị Tiêu Dạ bóp chết, cũng có thể cứ thản nhiên như vậy, thản nhiên đi tìm chết.
Không thể trả thù Diêu Bối Địch, không thể được đến Tiêu Dạ, còn không bằng, chết đi!
Đến lúc này, cô đã cực đoan thành như vậy.
Cho nên bây giờ, cô có thể không sợ mà uy hiếp Tiêu Dạ như vậy.
Tiêu Dạ hung hăng nhìn Lôi Lôi trước mặt, nhìn gương mặt cô đã suy yếu đến vô cùng, nhìn nước mắt của cô, đột nhiên đẩy xe lăn, rời đi.
Lôi Lôi nhìn bóng lưng của anh.
“Tiêu Dạ, em thật sự sẽ chết. Chết rồi, anh cảm thấy anh và Diêu Bối Địch có thể yên tâm sống cả đời như vậy sao, chết rồi anh cảm thấy anh và Diêu Bối Địch sẽ hạnh phúc sao? Hạnh phúc của hai người, xây dựng trên cái chết của em, anh không cảm thấy, rất tàn nhẫn sao!” Lôi Lôi lớn tiếng gầm về phía cửa.
Tiêu Dạ dừng bước chân một chút, sau đó không chút để ý đẩy xe lăn ra cửa.
Lôi Lôi nghĩ, đời này có lẽ thật sự như vậy.
Cô không chiếm được người đàn ông này, cô không thể trả thù người phụ nữ mình hận nhất, cô làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, nhận được báo ứng nên có, cho nên, cô thật sự có thể đi chết rồi, chết rồi sẽ xong hết mọi chuyện, chết rồi, sẽ không còn khó chịu như vậy, vặn vẹo như vậy, biến thái như vậy.
Đến đời sau, cô cầu nguyện sẽ không gặp lại Tiêu Dạ, cũng đừng…
Cô rút kim truyền, từ trên giường xuống đất.
Trong phòng không có dao gọt hoa quả, tất cả đồ có thể gây chết người đều bị bệnh viện thu đi.
Thật ra thì đối với một người đã tuyệt vọng với cuộc sống, muốn chết rất đơn giản.
Cô đẩy ban công ra, bước chân đứng trên ban công.
Đây là phòng bệnh cao cấp ở tầng mười hai.
Từ tầng lầu này ngã xuống, vậy không sống được.
Cô nghĩ, bây giờ cô ngã xuống, có phải vừa đúng có thể ngã tới trước mặt Tiêu Dạ không.
Gió hè nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, khóe miệng cô treo nụ cười tàn nhẫn.
Cho dù chết, cũng phải chết khiến mọi người không có cách nào quên được!
Cô chịu đựng thân thể đau nhức, nhấc chân khỏi ban công, khoảnh khắc nhắm mắt lại chuẩn bị ngã xuống, thân thể của cô đột nhiên bị một lực mạnh kéo xuống, hai người cùng té ngã xuống đất.
Lôi Lôi ngẩn ra, quay đầu nhìn người đàn ông cùng nằm dưới đất với cô.
Tiêu Dạ.
Cô nhìn gương mặt lạnh lùng đến phát rét của anh.
Cô thật sự không nghĩ tới, Tiêu Dạ đi rồi còn quay lại.
Cô nhìn anh, một khắc kia không hiểu sao hơi cảm động, lỗ mũi cay cay.
“Đủ chưa?!” Tiêu Dạ lạnh lùng nói.
Lôi Lôi cắn môi, vẫn nhìn anh.
“Lôi Lôi, không phải muốn giữ tôi ở bên cạnh em sao?! Tôi đồng ý em, nhưng tôi nói cho em biết, đời tôi không thể thích em nữa, tuyệt đối không thể nào!” Tiêu Dạ gằn từng tiếng, lạnh lùng nói.
Lôi Lôi rơi nước mắt xuống.
Không thích không sao, em thích là được.
“Anh đồng ý em rồi hả?” Lôi Lôi hỏi anh.
Tiêu Dạ mặt lạnh, sắc mặt thật khó coi.
“Cứ như vậy là được rồi.”
Cứ như vậy, ít nhất có thể trả thù Diêu Bối Địch.
Tề Lăng Phong nói đúng, không quản quá trình như thế nào, kết cục chính là như vậy.
Cô thật sự có Tiêu Dạ, sau khi mình dùng hết thủ đoạn.
Nhưng cô không hề đau lòng.
Bởi vì năm đó Diêu Bối Địch cũng thế.
Bởi vì mới vừa rồi Tiêu Dạ đã nói, tình yêu không có tính toán, chỉ có yêu và không yêu.
Mà cô, thật sự rất yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.