Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 281: Tình yêu không có tính toán, chỉ có yêu hoặc không yêu 2
Ân Ngận Trạch
03/04/2022
Tiêu Dạ siết ngón tay, một mực yên lặng nhìn cô.
“Anh đi về đi.” Lôi Lôi đột nhiên mở miệng.
“Không, tối nay tôi cùng em.” Tiêu Dạ nói thẳng.
Gặp phải chuyện như vậy, anh chưa từng nghĩ tối nay sẽ rời đi.
Lôi Lôi hơi châm chọc cười nói, “Ở bên em một đêm, ở bên em được cả đời sao?! Tiêu Dạ, anh không thể tàn nhẫn như vậy đi! Đừng cho em hy vọng, lại khiến em tuyệt vọng, đừng khiến em giống như có thể chạm vào, trên thực tế là vọng tưởng mà thôi.”
Tiêu Dạ mím môi, không nói ra một chữ.
Hiện giờ anh không thẻ cho Lôi Lôi bất kỳ cam kết gì.
Trước kia chưa phát triển đến như bây giờ với Diêu Bối Địch, có lẽ anh sẽ đồng ý với Lôi Lôi, đáp ứng người phụ nữ này vẫn bên cạnh mình, nhưng bây giờ, anh tin chắc mình không làm được, không thể để Lôi Lôi xuất hiện trong thế giới của anh và Diêu Bối Địch.
Lôi Lôi nhìn vẻ mặt Tiêu Dạ, cười càng thêm mỉa mai, trong mắt thật sự không hề có điềm báo trước, khóc dấm dứt, cô khóc không thành tiếng nói, “Anh đi đi, Tiêu Dạ, anh đi đi, em van anh, hiện giờ em không thể nhìn thấy anh, muốn em chết tâm, vậy triệt để chút, dù sao trên thế giới này, đoán chừng không có cái gì có thể khiến cho em thảm hại hơn rồi…”
Tiêu Dạ siết ngón tay, cứ nhìn chằm chằm vào Lôi Lôi như vậy, nhìn cô cảm xúc hỏng mất.
Bệnh viện nhiều y tá bác sỹ như vậy, thật ra thì anh cũng không giúp đỡ được gì, nếu như Lôi Lôi cảm thấy sự xuất hiện của anh ngược lại là gánh nặng của cô…
Anh mím môi, đẩy xe lăn, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau đó, lạnh lùng rời đi.
Lôi Lôi hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn bóng lưng Tiêu Dạ, ánh mắt vô cùng hận, khiến cho hô hấp của cô hình như không được suôn sẻ, cô cảm thấy mình giờ phút này thật sự muốn giết người, thật sự muốn giết người, tại sao mình lại sẽ gặp chuyện như vậy?! Tại sao?!
Tại sao cho tới nước này, Tiêu Dạ vẫn có thể lạnh lùng với cô đến như vậy.
Cô cắn môi, một khắc kia đang cố hết sức khống chế cảm xúc hỏng mất của mình, hỏng mất đến không biết nên phát tiết cảm xúc như thế nào, tay của cô hơi run cầm điện thoại lên, cô không biết giờ phút này có thể tìm ai bày tỏ bi ai và châm chọc của mình, hình như bên người cô không có một người bạn, chỉ có một người đàn ông có quan hệ lợi ích, đơn thuần quan hệ lợi ích.
Điện thoại gọi thông.
Giọng bên kia hơi lười biếng, hình như tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, “Đã trễ như vậy, cô gọi cho tôi làm gì?!”
“Tề Lăng Phong, bây giờ tôi không có tử cung!” Lôi Lôi hỏng mất thét chói tai.
Tề Lăng Phong ngẩn ra, hình như bị Lôi Lôi đột nhiên thét chói tai hoàn toàn đánh thức.
Anh mím môi, giọng lạnh nhạt hỏi, “Có ý gì!”
“Có ý gì?!” Lôi Lôi vô cùng châm chọc nói, “Tất cả đều là chủ ý của anh, anh kêu để tôi bị người cưỡng hiếp, anh nói tôi không được uống thuốc tránh thai, anh nói phá thai, cho nên tất cả tôi đều làm theo anh, đến bây giờ, tôi thậm chí không còn tử cung, Tề Lăng Phong, anh không cảm thấy tôi trả giá hơi lớn chút rồi sao?!”
Tề Lăng Phong ở bên kia trầm mặc một chút, tròng mắt khẽ động, “Như vậy không phải càng tốt sao?!”
Giọng nói, có vẻ lạnh lùng hơn nữa, quả thật máu lạnh.
Lôi Lôi cực kỳ châm chọc, “Tề Lăng Phong, anh còn có thể tàn nhẫn hơn chút không?!”
“Tôi nói là sự thật, phụ nữ không đầy đủ, trên thế giới này còn có người đàn ông bình thường nào đồng ý tiếp nhận cô?!” Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, có vẻ như chuyện đương nhiên.
“Quả nhiên, quả nhiên hợp tác với anh, hợp tác với anh, tôi đang tự tìm đường chết!” Lôi Lôi hung hăng nói, vô cùng cứng cỏi.
“Sai lầm rồi Lôi Lôi, cô hợp tác với tôi, cuối cùng cô sẽ có được tất cả của cô. Cô bây giờ không thể tiếp nhận được cảnh ngộ của mình, đến cuối cùng, cô sẽ đạt được mục đích của cô, cô nên cảm ơn tôi.” Tề Lăng Phong nói không tim không phổi, tàn khốc như vậy.
Lôi Lôi cắn răng nghiến lợi, thật sự muốn giết Tề Lăng Phong, nhưng lúc này không thể ra sức, thân thể chỉ giận đến phát run, càng không ngừng phát run.
“Lôi Lôi, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, nhân dịp cơ hội thật tốt, giả vờ đáng thương chút, lại một lần nữa trở lại bên cạnh Tiêu Dạ. Tôi vẫn cảm thấy cô không ngốc, ít nhất còn thông minh hơn người bạn rất tốt của cô Sở Dĩ Huân, cho nên tôi tin tưởng cô, dựa vào năng lực của cô khẳng định có thể có được Tiêu Dạ một lần nữa, đến lúc đó đừng quá dính dáng đến tôi, giúp tôi chút chuyện nhỏ là được.” Tề Lăng Phong vẫn như vậy, giống như không hề cảm thấy cô đang khó chịu, còn đang không ngừng tính toán ích lợi được mất, ích lợi được mất!
“Tề Lăng Phong, anh sẽ không sợ tôi không làm nữa sao?! Anh sẽ không sợ tôi đâm thủng toàn bộ mọi chuyện ra sao?! Tiêu Dạ không phải người thích bị tính kế, đến lúc đó biết được tất cả mọi chuyện đều do anh sắp xếp, anh cảm thấy cuộc sống của anh sẽ dễ chịu?!” Lôi Lôi lạnh lẽo nói.
“Sẽ không.” Tề Lăng Phong nói rất khẳng định, “Nếu như tử cung của cô vẫn còn, có lẽ cô đột nhiên sẽ có lương tâm bỏ qua cho Tiêu Dạ đi con đường của mình, nhưng bây giờ cô không có gì cả, dựa theo tính cách của cô, sao có thể từ bỏ ý đồ?! Lôi Lôi, bình nứt cho bể luôn, tôi chờ tin tức tốt của cô!”
Bên kia đã cúp điện thoại.
Đối với việc cô mới vừa uy hiếp, anh thật sự không để trong lòng.
Cô thật sự rất muốn xé rách tầng da kia, khiến Tề Lăng Phong người đàn ông này cũng nhận được kết quả nên có!
Tất cả đều do anh thiết kế, tất cả đều do anh bày ra, tất cả đều do người đàn ông này không từ thủ đoạn nào sắp đặt!
Cô biết Tề Lăng Phong có thủ đoạn cứng cỏi, cô biết Tề Lăng Phong có lẽ thật sự có khả năng khiến cô một lần nữa đến gần Tiêu Dạ, nhưng cô không cân nhắc đến, cứng cỏi của người đàn ông này không chỉ dùng trên người Tiêu Dạ, còn dùng trên người Lôi Lôi cô, cô thậm chí còn dùng giá cao khó chịu hơn còn sống!
Cô khống chế cảm xúc, khống chế thân mình đang run rẩy.
Tề Lăng Phong thật sự quá tàn nhẫn.
Tàn nhẫn đến hình như cô không có cách nào thoát khỏi ma trảo của anh ta.
Cô vốn biết tất cả tính toán của Tề Lăng Phong đều dùng trên người cô, lấy phương thức tàn nhẫn thể hiện, nhưng bây giờ cô lại chỉ có thể phụ thuộc vào anh, hơn nữa giống như anh nói, khi bản thân không mất đi cái gì, lúc mất đi có lẽ cô sẽ bỏ qua thù hận và không cam lòng, đến bây giờ không còn có cái gì, tại sao cô phải buông tha?! Cô vĩnh viễn không thể buông tha, cô tuyệt đối sẽ không!
Sao cô có thể chịu đựng nhìn Tiêu Dạ và Diêu Bối Địch như vậy, như hình với bóng tiếp.
Cô nheo mắt.
Quay đầu nhìn trái cây trên bàn uống trà nhỏ, cùng với dao gọt trái cây.
Cô rút kim, chịu đựng vết thương đau đớn từng bước một đi về phía bàn trà, cầm dao gọt trái cây lên, trong mắt đầy máu, khóe miệng hung hăng cười.
Càng thảm thiết đúng không!
Để cho mình thảm đến mức, người ta thấy mà thương tiếc!
Không phải chỉ lại thêm một đao sao, không phải lại làm chuyện thương tổn đến thân thể mình thôi sao, dù sao cô đã sớm thương tích đầy mình, người không còn gì nữa, còn có thể có gì cần kiêng dè sao?!
Cô dùng sức, một đao cắt cổ tay mình.
Máu bung ra.
Cô nhìn máu tươi của mình có sức sống nhảy lên trên cổ tay, nụ cười nơi khóe miệng, càng ngày càng trở nên tàn nhẫn…
…
Tiêu Dạ về đến nhà.
Khi đó đã rất khuya rồi.
Anh cố ý để cho mình cố hết sức không phát ra tiếng động ồn ào gì, anh thật sự không muốn quấy nhiễu đến người phụ nữ nào đó.
Một khắc kia khóe miệng hơi cứng nhắc dường như có chút biến hóa vi diệu.
Hôm nay bị đè nén một buổi tối, chỉ có lúc này, chỉ có chỗ này, mới cảm thấy một chút ấm áp.
Anh di chuyển thân thể, cầm gậy, lên lầu.
Hiện giờ tình hình thân thể anh đã khá nhiều, hai chân có thể dựa vào gậy đi một quãng, thêm với bác sỹ đã nói, có thể luyện tập thích hợp như vậy, nhưng không thể dùng lực, dùng sức dễ khiến hai chân gãy xương lần nữa.
Anh khó khăn lắm mới lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra.
Trong phòng bật đèn hơi mờ, người phụ nữ trên giường lớn ngủ say sưa, tóc thật dài tùy tiện xõa trên gối, cánh môi đỏ thắm khẽ chu, giống như đang mơ giấc mộng đẹp.
Đường cong khuôn mặt tuấn tú hơi lạnh dường như cũng bị ánh đèn ấm áp lây nhiễm.
Có lúc thật sự cảm thấy, có thể có một người phụ nữ lưu lại ánh đèn cho dù mình về trễ như thế nào, là một chuyện hạnh phúc.
Anh khom lưng, không nhịn được ấn xuống một nụ hôn lên làn môi cô.
Hình như người trong giấc mộng có cảm giác, hình như chỉ hơi giật giật chân mày, đầu lưỡi như không tự chủ thè ra liếm liếm, liếm lên cánh môi hơi khô của anh, lòng đều ngứa…
Anh thừa nhận.
Anh thật sự không có bao nhiêu nhẫn nại với người phụ nữ này.
Nhưng anh thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ, chuyện thân thể anh khó chịu lần trước, hình như cô cũng rất tự trách, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ áy náy của cô.
Mà chủ động cô nói…
Anh mím môi, nhếch miệng cười một tiếng.
Thật ra anh không hề mong đợi cô chủ động, anh sợ kết quả cuối cùng chính là, anh sẽ không nhịn được, một lần nữa nhào về phía cô, ăn cô không còn một mống.
Giày xéo một phen như vậy trên làn môi cô.
Người phụ nữ dưới người như không hề tỉnh táo, vẫn còn đang ngủ.
Sao có thể ngủ như vậy?!
Tiêu Dạ thoáng rời khỏi môi Diêu Bối Địch, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, ngón tay xẹt qua gò má mềm mại của cô.
Lại một lần nữa ấn xuống một cái hôn, anh chống gậy chuẩn bị đi tắm, điện thoại của Diêu Bối Địch đang sạc pin trên đầu giường vang lên.
Tiêu Dạ cau mày.
Mặc dù mở chế độ rung, nhưng căn phòng yên tĩnh như vậy, rõ ràng vẫn ầm ĩ.
Tiêu Dạ đi qua cầm lấy điện thoại di động của Diêu Bối Địch, chuẩn bị tắt thì đột nhiên nhìn thấy hiển thị gọi đến là a Bưu, nheo mắt lại, nhận, “A Bưu.”
“Đại ca?” A Bưu hơi kinh ngạc, trong nháy mắt lại cung kính nói, “Đại ca, điện thoại của anh tắt máy, em đang tìm anh.”
“Có chuyện gì?”
“Mới vừa rồi bệnh viện gọi tới nói, Lôi Lôi cắt cổ tay tự sát…”
Tiêu Dạ nheo mắt.
“Bây giờ đang cấp cứu, bởi vì phát hiện kịp thời, không có nguy hiểm tính mạng, nhưng hiện giờ bệnh viện không có ai, chỉ có bác sỹ y tá đang khuyên bảo Lôi Lôi, em thật sự chưa từng định gọi điện thoại cho anh, nhưng cảm thấy, có lẽ anh nên biết. Nếu không, em đi bệnh viện coi chừng đi.” A Bưu nói một tràng, cuối cùng đề nghị.
“Không cần, cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.
“Nhưng mà, đại ca…”
“Không nói nữa, cứ như vậy.” Tiêu Dạ cúp điện thoại.
Vào giờ khắc này khuôn mặt hơi hòa hoãn của anh trở nên vô cùng cứng ngắc, để điện thoại di động xuống, anh quay đầu nhìn người phụ nữ mơ mơ màng màng hình như đang ngọ ngoạy định mở mắt, một hồi lâu, anh rời khỏi phòng, đóng cửa phòng rời đi.
“Anh đi về đi.” Lôi Lôi đột nhiên mở miệng.
“Không, tối nay tôi cùng em.” Tiêu Dạ nói thẳng.
Gặp phải chuyện như vậy, anh chưa từng nghĩ tối nay sẽ rời đi.
Lôi Lôi hơi châm chọc cười nói, “Ở bên em một đêm, ở bên em được cả đời sao?! Tiêu Dạ, anh không thể tàn nhẫn như vậy đi! Đừng cho em hy vọng, lại khiến em tuyệt vọng, đừng khiến em giống như có thể chạm vào, trên thực tế là vọng tưởng mà thôi.”
Tiêu Dạ mím môi, không nói ra một chữ.
Hiện giờ anh không thẻ cho Lôi Lôi bất kỳ cam kết gì.
Trước kia chưa phát triển đến như bây giờ với Diêu Bối Địch, có lẽ anh sẽ đồng ý với Lôi Lôi, đáp ứng người phụ nữ này vẫn bên cạnh mình, nhưng bây giờ, anh tin chắc mình không làm được, không thể để Lôi Lôi xuất hiện trong thế giới của anh và Diêu Bối Địch.
Lôi Lôi nhìn vẻ mặt Tiêu Dạ, cười càng thêm mỉa mai, trong mắt thật sự không hề có điềm báo trước, khóc dấm dứt, cô khóc không thành tiếng nói, “Anh đi đi, Tiêu Dạ, anh đi đi, em van anh, hiện giờ em không thể nhìn thấy anh, muốn em chết tâm, vậy triệt để chút, dù sao trên thế giới này, đoán chừng không có cái gì có thể khiến cho em thảm hại hơn rồi…”
Tiêu Dạ siết ngón tay, cứ nhìn chằm chằm vào Lôi Lôi như vậy, nhìn cô cảm xúc hỏng mất.
Bệnh viện nhiều y tá bác sỹ như vậy, thật ra thì anh cũng không giúp đỡ được gì, nếu như Lôi Lôi cảm thấy sự xuất hiện của anh ngược lại là gánh nặng của cô…
Anh mím môi, đẩy xe lăn, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau đó, lạnh lùng rời đi.
Lôi Lôi hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn bóng lưng Tiêu Dạ, ánh mắt vô cùng hận, khiến cho hô hấp của cô hình như không được suôn sẻ, cô cảm thấy mình giờ phút này thật sự muốn giết người, thật sự muốn giết người, tại sao mình lại sẽ gặp chuyện như vậy?! Tại sao?!
Tại sao cho tới nước này, Tiêu Dạ vẫn có thể lạnh lùng với cô đến như vậy.
Cô cắn môi, một khắc kia đang cố hết sức khống chế cảm xúc hỏng mất của mình, hỏng mất đến không biết nên phát tiết cảm xúc như thế nào, tay của cô hơi run cầm điện thoại lên, cô không biết giờ phút này có thể tìm ai bày tỏ bi ai và châm chọc của mình, hình như bên người cô không có một người bạn, chỉ có một người đàn ông có quan hệ lợi ích, đơn thuần quan hệ lợi ích.
Điện thoại gọi thông.
Giọng bên kia hơi lười biếng, hình như tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, “Đã trễ như vậy, cô gọi cho tôi làm gì?!”
“Tề Lăng Phong, bây giờ tôi không có tử cung!” Lôi Lôi hỏng mất thét chói tai.
Tề Lăng Phong ngẩn ra, hình như bị Lôi Lôi đột nhiên thét chói tai hoàn toàn đánh thức.
Anh mím môi, giọng lạnh nhạt hỏi, “Có ý gì!”
“Có ý gì?!” Lôi Lôi vô cùng châm chọc nói, “Tất cả đều là chủ ý của anh, anh kêu để tôi bị người cưỡng hiếp, anh nói tôi không được uống thuốc tránh thai, anh nói phá thai, cho nên tất cả tôi đều làm theo anh, đến bây giờ, tôi thậm chí không còn tử cung, Tề Lăng Phong, anh không cảm thấy tôi trả giá hơi lớn chút rồi sao?!”
Tề Lăng Phong ở bên kia trầm mặc một chút, tròng mắt khẽ động, “Như vậy không phải càng tốt sao?!”
Giọng nói, có vẻ lạnh lùng hơn nữa, quả thật máu lạnh.
Lôi Lôi cực kỳ châm chọc, “Tề Lăng Phong, anh còn có thể tàn nhẫn hơn chút không?!”
“Tôi nói là sự thật, phụ nữ không đầy đủ, trên thế giới này còn có người đàn ông bình thường nào đồng ý tiếp nhận cô?!” Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, có vẻ như chuyện đương nhiên.
“Quả nhiên, quả nhiên hợp tác với anh, hợp tác với anh, tôi đang tự tìm đường chết!” Lôi Lôi hung hăng nói, vô cùng cứng cỏi.
“Sai lầm rồi Lôi Lôi, cô hợp tác với tôi, cuối cùng cô sẽ có được tất cả của cô. Cô bây giờ không thể tiếp nhận được cảnh ngộ của mình, đến cuối cùng, cô sẽ đạt được mục đích của cô, cô nên cảm ơn tôi.” Tề Lăng Phong nói không tim không phổi, tàn khốc như vậy.
Lôi Lôi cắn răng nghiến lợi, thật sự muốn giết Tề Lăng Phong, nhưng lúc này không thể ra sức, thân thể chỉ giận đến phát run, càng không ngừng phát run.
“Lôi Lôi, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, nhân dịp cơ hội thật tốt, giả vờ đáng thương chút, lại một lần nữa trở lại bên cạnh Tiêu Dạ. Tôi vẫn cảm thấy cô không ngốc, ít nhất còn thông minh hơn người bạn rất tốt của cô Sở Dĩ Huân, cho nên tôi tin tưởng cô, dựa vào năng lực của cô khẳng định có thể có được Tiêu Dạ một lần nữa, đến lúc đó đừng quá dính dáng đến tôi, giúp tôi chút chuyện nhỏ là được.” Tề Lăng Phong vẫn như vậy, giống như không hề cảm thấy cô đang khó chịu, còn đang không ngừng tính toán ích lợi được mất, ích lợi được mất!
“Tề Lăng Phong, anh sẽ không sợ tôi không làm nữa sao?! Anh sẽ không sợ tôi đâm thủng toàn bộ mọi chuyện ra sao?! Tiêu Dạ không phải người thích bị tính kế, đến lúc đó biết được tất cả mọi chuyện đều do anh sắp xếp, anh cảm thấy cuộc sống của anh sẽ dễ chịu?!” Lôi Lôi lạnh lẽo nói.
“Sẽ không.” Tề Lăng Phong nói rất khẳng định, “Nếu như tử cung của cô vẫn còn, có lẽ cô đột nhiên sẽ có lương tâm bỏ qua cho Tiêu Dạ đi con đường của mình, nhưng bây giờ cô không có gì cả, dựa theo tính cách của cô, sao có thể từ bỏ ý đồ?! Lôi Lôi, bình nứt cho bể luôn, tôi chờ tin tức tốt của cô!”
Bên kia đã cúp điện thoại.
Đối với việc cô mới vừa uy hiếp, anh thật sự không để trong lòng.
Cô thật sự rất muốn xé rách tầng da kia, khiến Tề Lăng Phong người đàn ông này cũng nhận được kết quả nên có!
Tất cả đều do anh thiết kế, tất cả đều do anh bày ra, tất cả đều do người đàn ông này không từ thủ đoạn nào sắp đặt!
Cô biết Tề Lăng Phong có thủ đoạn cứng cỏi, cô biết Tề Lăng Phong có lẽ thật sự có khả năng khiến cô một lần nữa đến gần Tiêu Dạ, nhưng cô không cân nhắc đến, cứng cỏi của người đàn ông này không chỉ dùng trên người Tiêu Dạ, còn dùng trên người Lôi Lôi cô, cô thậm chí còn dùng giá cao khó chịu hơn còn sống!
Cô khống chế cảm xúc, khống chế thân mình đang run rẩy.
Tề Lăng Phong thật sự quá tàn nhẫn.
Tàn nhẫn đến hình như cô không có cách nào thoát khỏi ma trảo của anh ta.
Cô vốn biết tất cả tính toán của Tề Lăng Phong đều dùng trên người cô, lấy phương thức tàn nhẫn thể hiện, nhưng bây giờ cô lại chỉ có thể phụ thuộc vào anh, hơn nữa giống như anh nói, khi bản thân không mất đi cái gì, lúc mất đi có lẽ cô sẽ bỏ qua thù hận và không cam lòng, đến bây giờ không còn có cái gì, tại sao cô phải buông tha?! Cô vĩnh viễn không thể buông tha, cô tuyệt đối sẽ không!
Sao cô có thể chịu đựng nhìn Tiêu Dạ và Diêu Bối Địch như vậy, như hình với bóng tiếp.
Cô nheo mắt.
Quay đầu nhìn trái cây trên bàn uống trà nhỏ, cùng với dao gọt trái cây.
Cô rút kim, chịu đựng vết thương đau đớn từng bước một đi về phía bàn trà, cầm dao gọt trái cây lên, trong mắt đầy máu, khóe miệng hung hăng cười.
Càng thảm thiết đúng không!
Để cho mình thảm đến mức, người ta thấy mà thương tiếc!
Không phải chỉ lại thêm một đao sao, không phải lại làm chuyện thương tổn đến thân thể mình thôi sao, dù sao cô đã sớm thương tích đầy mình, người không còn gì nữa, còn có thể có gì cần kiêng dè sao?!
Cô dùng sức, một đao cắt cổ tay mình.
Máu bung ra.
Cô nhìn máu tươi của mình có sức sống nhảy lên trên cổ tay, nụ cười nơi khóe miệng, càng ngày càng trở nên tàn nhẫn…
…
Tiêu Dạ về đến nhà.
Khi đó đã rất khuya rồi.
Anh cố ý để cho mình cố hết sức không phát ra tiếng động ồn ào gì, anh thật sự không muốn quấy nhiễu đến người phụ nữ nào đó.
Một khắc kia khóe miệng hơi cứng nhắc dường như có chút biến hóa vi diệu.
Hôm nay bị đè nén một buổi tối, chỉ có lúc này, chỉ có chỗ này, mới cảm thấy một chút ấm áp.
Anh di chuyển thân thể, cầm gậy, lên lầu.
Hiện giờ tình hình thân thể anh đã khá nhiều, hai chân có thể dựa vào gậy đi một quãng, thêm với bác sỹ đã nói, có thể luyện tập thích hợp như vậy, nhưng không thể dùng lực, dùng sức dễ khiến hai chân gãy xương lần nữa.
Anh khó khăn lắm mới lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra.
Trong phòng bật đèn hơi mờ, người phụ nữ trên giường lớn ngủ say sưa, tóc thật dài tùy tiện xõa trên gối, cánh môi đỏ thắm khẽ chu, giống như đang mơ giấc mộng đẹp.
Đường cong khuôn mặt tuấn tú hơi lạnh dường như cũng bị ánh đèn ấm áp lây nhiễm.
Có lúc thật sự cảm thấy, có thể có một người phụ nữ lưu lại ánh đèn cho dù mình về trễ như thế nào, là một chuyện hạnh phúc.
Anh khom lưng, không nhịn được ấn xuống một nụ hôn lên làn môi cô.
Hình như người trong giấc mộng có cảm giác, hình như chỉ hơi giật giật chân mày, đầu lưỡi như không tự chủ thè ra liếm liếm, liếm lên cánh môi hơi khô của anh, lòng đều ngứa…
Anh thừa nhận.
Anh thật sự không có bao nhiêu nhẫn nại với người phụ nữ này.
Nhưng anh thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ, chuyện thân thể anh khó chịu lần trước, hình như cô cũng rất tự trách, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ áy náy của cô.
Mà chủ động cô nói…
Anh mím môi, nhếch miệng cười một tiếng.
Thật ra anh không hề mong đợi cô chủ động, anh sợ kết quả cuối cùng chính là, anh sẽ không nhịn được, một lần nữa nhào về phía cô, ăn cô không còn một mống.
Giày xéo một phen như vậy trên làn môi cô.
Người phụ nữ dưới người như không hề tỉnh táo, vẫn còn đang ngủ.
Sao có thể ngủ như vậy?!
Tiêu Dạ thoáng rời khỏi môi Diêu Bối Địch, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, ngón tay xẹt qua gò má mềm mại của cô.
Lại một lần nữa ấn xuống một cái hôn, anh chống gậy chuẩn bị đi tắm, điện thoại của Diêu Bối Địch đang sạc pin trên đầu giường vang lên.
Tiêu Dạ cau mày.
Mặc dù mở chế độ rung, nhưng căn phòng yên tĩnh như vậy, rõ ràng vẫn ầm ĩ.
Tiêu Dạ đi qua cầm lấy điện thoại di động của Diêu Bối Địch, chuẩn bị tắt thì đột nhiên nhìn thấy hiển thị gọi đến là a Bưu, nheo mắt lại, nhận, “A Bưu.”
“Đại ca?” A Bưu hơi kinh ngạc, trong nháy mắt lại cung kính nói, “Đại ca, điện thoại của anh tắt máy, em đang tìm anh.”
“Có chuyện gì?”
“Mới vừa rồi bệnh viện gọi tới nói, Lôi Lôi cắt cổ tay tự sát…”
Tiêu Dạ nheo mắt.
“Bây giờ đang cấp cứu, bởi vì phát hiện kịp thời, không có nguy hiểm tính mạng, nhưng hiện giờ bệnh viện không có ai, chỉ có bác sỹ y tá đang khuyên bảo Lôi Lôi, em thật sự chưa từng định gọi điện thoại cho anh, nhưng cảm thấy, có lẽ anh nên biết. Nếu không, em đi bệnh viện coi chừng đi.” A Bưu nói một tràng, cuối cùng đề nghị.
“Không cần, cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.
“Nhưng mà, đại ca…”
“Không nói nữa, cứ như vậy.” Tiêu Dạ cúp điện thoại.
Vào giờ khắc này khuôn mặt hơi hòa hoãn của anh trở nên vô cùng cứng ngắc, để điện thoại di động xuống, anh quay đầu nhìn người phụ nữ mơ mơ màng màng hình như đang ngọ ngoạy định mở mắt, một hồi lâu, anh rời khỏi phòng, đóng cửa phòng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.