Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê
Chương 13: Hiệu Trưởng Đến
Thủy khanh Khanh
07/06/2022
Lâm Tố Tâm đá mắt với Phùng Tư Tư, bắt được tín hiệu Phùng Tư Tư lập tức phản ứng “ Thầy Tôn, thầy nói như vậy là không đúng rồi, trường học chúng ta có quy định, quản lý ký túc xá không thể tùy tiện vào phòng ký túc xá của học sinh, thầy như vậy em có thể kiện thầy”
Thầy Tôn còn chưa kịp nói, bỗng hành lang trước phòng vang lên tiếng bước chân, một lát sau, cửa phòng được người nào đó gõ.
Mấy người đều ngẩn ra, lại là ai chạy đến ký túc xá? Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ ngoài quản lý ký túc xá còn có kẻ khác muốn ôm đùi của Đỗ Lâm Nhi, còn có người muốn nhanh nhanh đuổi Lâm Tố Tâm ra khỏi đây? Cũng đúng thôi, ít nhất học sinh chỗ này đều bị người Đỗ gia mua chuộc, nếu không sao lại không để Lâm Tố Tâm thi cuối kỳ mà lập tức cho cô thôi học, đem tên cô gạch khỏi danh sách.
Lâm Tố Tâm liếc nhìn thầy Tôn, thấy ông ta cũng hoang mang, nhịn không được nhíu mày, sau đó đi ra mở cửa. Đứng trước của là một người đàn ông tầm 40 tuổi, dáng dấp nhã nhặn, mang một gọng kính nâu hơi cũ, nhìn có vẻ quen mắt. Đang lúc Lâm Tố Tâm đang sầu khổ để nhớ ra người trước mắt, thầy Tôn đã cả kinh kêu lên: “Hiệu trưởng Trần! Sao ngài lại đến đây?”
Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt, Phùng Tư Tư kéo kéo áo tay cô rồi nhỏ giọng nói “Đây là phó hiệu trưởng Trần Dư Mặc, thầy ấy như thế nào lại chạy đến phòng chúng ta?”
Lâm Tố Tâm lúc này mới nhớ ra, đây là phó hiệu trưởng của học viện Ngân Diệu, ông ấy là người đã nhận giải thưởng Nobel về kinh tế học, là người Mỹ gốc Hoa. Ông ấy được học viện Ngân Diệu bỏ ra một số tiền lớn để mời về để làm phó hiệu trưởng đồng thời là viện trưởng của học viện. Ông chỉ quan tâm đến học thuật, đối với những người có ý muốn ôm đùi đều không quan tâm. Chính ông là người đào tạo không ít những học sinh gia cảnh bình thường, giống như Chu Hiểu Đình là học trò cưng của ông ấy.
Lâm Tố Tâm đối với ông ấn tượng không tệ, cho nên cô càng không biết vì sao thầy ấy lại quan tâm đến chuyện này. Cô lùi ra sau để Trần Dư Mặc cùng thư ký của ông ấy tiến vào, sau đó mới hỏi: “Hiệu trưởng Trần, thầytới là có việc sao?”
Trần Dư Mặc nhìn Lâm Tố Tâm cùng Phùng Tư Tư hỏi: “Trong hai em, ai là Lâm Tố Tâm?”
“Em là…”
Thầy Tôn không chờ nổi mà đã đánh gãy lời nói của cô “Hiệu trưởng Trần nói chuyện, chỗ nào đến phiên em trả lời? Hiệu trưởng, đây là Lâm Tố Tâm, ngài yên tâm, tôi đã cảnh cáo trò ấy, khẳng định hôm nay trò ấy sẽ chuyển đi”
“Cái gì dọn đi!” Trần Dư Mặc sửng sốt
“Hiệu trưởng Trần, ngài không phải do Đỗ tiểu thời nhờ mà đến? Bất quá đem Lâm Tố Tâm thôi học chỉ là việc nhỏ, kỳ thật cũng không cần đến ngài ra tay, tôi có thể làm việc này hoàn hảo, còn phải phiền ngài tới đây một chuyến!”
“Tình huống như thế nào? Vì cái gì muốn đem bạn học Lâm nghỉ học? Cái gì hôm nay liền dọn đi? Có phải tôi đã bỏ lỡ việc gì? Tôi nhớ rõ theo quy định của trường học, quyết định thôi học là do ban hiệu trưởng thảo luận, thông qua hiệu trưởng xác nhận mới. Như thế nào tôi lại không biết việc này?
“Ách,” thầy Tôn lập tức không biết nói gì, bất giác phát hiện ra, hình như ông ta đã phạm phải sai lầm, Trần Dư Mặc không phải là tới do Đỗ Lâm Nhi tìm, rốt cuộc ông ấy đến đây vì cái gì?
Thầy Tôn còn chưa kịp nói, bỗng hành lang trước phòng vang lên tiếng bước chân, một lát sau, cửa phòng được người nào đó gõ.
Mấy người đều ngẩn ra, lại là ai chạy đến ký túc xá? Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ ngoài quản lý ký túc xá còn có kẻ khác muốn ôm đùi của Đỗ Lâm Nhi, còn có người muốn nhanh nhanh đuổi Lâm Tố Tâm ra khỏi đây? Cũng đúng thôi, ít nhất học sinh chỗ này đều bị người Đỗ gia mua chuộc, nếu không sao lại không để Lâm Tố Tâm thi cuối kỳ mà lập tức cho cô thôi học, đem tên cô gạch khỏi danh sách.
Lâm Tố Tâm liếc nhìn thầy Tôn, thấy ông ta cũng hoang mang, nhịn không được nhíu mày, sau đó đi ra mở cửa. Đứng trước của là một người đàn ông tầm 40 tuổi, dáng dấp nhã nhặn, mang một gọng kính nâu hơi cũ, nhìn có vẻ quen mắt. Đang lúc Lâm Tố Tâm đang sầu khổ để nhớ ra người trước mắt, thầy Tôn đã cả kinh kêu lên: “Hiệu trưởng Trần! Sao ngài lại đến đây?”
Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt, Phùng Tư Tư kéo kéo áo tay cô rồi nhỏ giọng nói “Đây là phó hiệu trưởng Trần Dư Mặc, thầy ấy như thế nào lại chạy đến phòng chúng ta?”
Lâm Tố Tâm lúc này mới nhớ ra, đây là phó hiệu trưởng của học viện Ngân Diệu, ông ấy là người đã nhận giải thưởng Nobel về kinh tế học, là người Mỹ gốc Hoa. Ông ấy được học viện Ngân Diệu bỏ ra một số tiền lớn để mời về để làm phó hiệu trưởng đồng thời là viện trưởng của học viện. Ông chỉ quan tâm đến học thuật, đối với những người có ý muốn ôm đùi đều không quan tâm. Chính ông là người đào tạo không ít những học sinh gia cảnh bình thường, giống như Chu Hiểu Đình là học trò cưng của ông ấy.
Lâm Tố Tâm đối với ông ấn tượng không tệ, cho nên cô càng không biết vì sao thầy ấy lại quan tâm đến chuyện này. Cô lùi ra sau để Trần Dư Mặc cùng thư ký của ông ấy tiến vào, sau đó mới hỏi: “Hiệu trưởng Trần, thầytới là có việc sao?”
Trần Dư Mặc nhìn Lâm Tố Tâm cùng Phùng Tư Tư hỏi: “Trong hai em, ai là Lâm Tố Tâm?”
“Em là…”
Thầy Tôn không chờ nổi mà đã đánh gãy lời nói của cô “Hiệu trưởng Trần nói chuyện, chỗ nào đến phiên em trả lời? Hiệu trưởng, đây là Lâm Tố Tâm, ngài yên tâm, tôi đã cảnh cáo trò ấy, khẳng định hôm nay trò ấy sẽ chuyển đi”
“Cái gì dọn đi!” Trần Dư Mặc sửng sốt
“Hiệu trưởng Trần, ngài không phải do Đỗ tiểu thời nhờ mà đến? Bất quá đem Lâm Tố Tâm thôi học chỉ là việc nhỏ, kỳ thật cũng không cần đến ngài ra tay, tôi có thể làm việc này hoàn hảo, còn phải phiền ngài tới đây một chuyến!”
“Tình huống như thế nào? Vì cái gì muốn đem bạn học Lâm nghỉ học? Cái gì hôm nay liền dọn đi? Có phải tôi đã bỏ lỡ việc gì? Tôi nhớ rõ theo quy định của trường học, quyết định thôi học là do ban hiệu trưởng thảo luận, thông qua hiệu trưởng xác nhận mới. Như thế nào tôi lại không biết việc này?
“Ách,” thầy Tôn lập tức không biết nói gì, bất giác phát hiện ra, hình như ông ta đã phạm phải sai lầm, Trần Dư Mặc không phải là tới do Đỗ Lâm Nhi tìm, rốt cuộc ông ấy đến đây vì cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.