Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê
Chương 14: Hiệu Trưởng Đến
Thủy khanh Khanh
08/06/2022
Lâm Tố Tâm nghe bọn họ nói chuyện rốt cuộc cũng hiểu ra. Nguyên lai việc cô bị thôi học, trình tự không đúng, xem ra là Đỗ Lâm Nhi nhìn cô không thuận mắt, muốn đem cô đuổi đi, liền nghĩ cách nhờ phòng giáo vụ đem cô đá đi mà không dựa vào trình tự bình thường.
Cô vừa thấy tình hình biến đổi, vội vàng tiến lên nói: “ Trần hiệu trưởng, em cũng không biết tại sao thế này, phòng giáo vụ bỗng nhiên không cho phép em tham gia kỳ thi cuối kỳ, còn đem tên em trong danh sách gạch bỏ, em thật sự là không làm gì trái với quy định của trường”
Trần Mặc Dư trừng mắt nhìn thầy Tôn một cái “Anh lát nữa đến văn phòng của tôi, tôi nhất định phải hỏi rõ ràng, điều lệ trường chúng ta rốt cuộc là không dùng được! Ngày thường đám phú nhị đại kia nháo loạn tôi cũng có nghe nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện tại thì hay rồi, có thể để cho một trưởng phòng giáo vụ lên tiếng là cho học sinh thôi học, thật sự là không đem quy định trường bỏ vào mắt!”
Thầy Tôn bị nói đến không ngẩn đầu lên được, cũng không dám phản bác, chỉ ầm thầm trách mình xui xẻo, trong năm vị hiệu trưởng ở học viện Ngân Diệu vị này là nghiệm nhất, rốt cuộc vì cái gì chạy đến khu ký túc xá Tinh Huy này a? Vốn dĩ ông ta có thể đem Lâm Tố Tâm đuổi khỏi đây, đem mọi chuyện làm ổn thỏa. Nếu không phải vì Trần hiệu trưởng tới đây, dẫn tới Lâm Tố Tâm không bị đuổi học làm hắn không thể tranh công trước mắt Đỗ Lâm Nhi, chỉ sợ còn phải bị Trần Dư Mặc xử phạt.
Lâm Tố Tâm cùng Phùng Tư Tư liếc nhau, thấy thầy Tôn bị xui xẻo không khỏi cảm thấy hả hê.
Trần Dư Mặc quay đầu hỏi: “ Em chính là bạn học Lâm Tố Tâm đi?”
Lâm Tố Tâm gật đầu: “ Trần hiệu trưởng, cảm ơn hôm nay thầy đã đến, nếu không em đã bị đuổi khỏi đây”
Trần Dư Mặc nói: “Cũng là do trường học không có tổ chức nghiêm, làm em thiệt thòi, thầy nhất định cho em một lời giải thích”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, cô không nghĩ tới Trần Mặc Dư sẽ dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô, giống như thầy ấy sợ đắc tội với cô, thật sự không giống như là hiệu trưởng đang nói chuyện với học sinh.
Khi cô đang chần chờ, lại nghe Trần Dư Mặc nói “ Bạn học Lâm, thầy lần này tới vì Lí sự trưởng muốn gặp em, cho nên đến nhờ ta, thầy hy vọng em đi cùng với thầy”
Lâm Tố Tâm hoài nghi mình đã nghe nhầm, mở to hai mắt hỏi lại “ Trần hiệu trưởng, thầy nói cái gì? Lí sự trưởng?”
Trần Dư Mặc gật đầu: “ Lí sự trưởng vừa mới gọi cho thầy, nói em mau chóng qua đó. Ngài ấy công việc bận rộn, mỗi tháng chỉ có hai ngày ở học viện, cho nên mau chóng muốn gặp em”
Lâm Tố Tâm một trận mờ mịt “Nhưng là em không có quen biết gì với Lí sự trưởng a…….”
Trần Dư Mặc nói “Việc này thầy cũng không rõ, em xem nếu không có việc gì cùng thầy đi một chuyến”
Lâm Tố Tâm do dự nhìn thầy ấy, không biết rốt cuộc Lí sự trưởng là người nào, vì cái gì muốn gặp cô. Tuy rằng Trần Dư MẶc không phải là người xấu, nhưng chuyện này không thể hiểu được, cô vẫn có chút lưỡng lự, có khi nào tính toán đem cô đi bán? Tuy cô không cô cũng không nặng mấy lượng thịt, chắc là giá cũng không cao…..
Đúng lúc này, Phùng Tư Tư kéo áo cô, tựa hồ có việc muốn nòi. Lâm Tố Tâm chạy đến chỗ Trần Dư Mặc nói: “ Trần hiệu trưởng, thầy ngồi ở phòng khách chờ một lát, em chút đồ phải lo, em sẽ nhanh chóng làm xong thôi”
Trần Dư Mặc khẽ gật đầu. Lâm Tố Tâm vội kéo Phùng Tư Tư đi vào phòng.
Phùng Tư tư nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhìn ra bên ngoài thấy Trần Dư Mặc ở trên ghế sofa bắt đầu chất vấn thầy Tôn, lúc này mới chạy đến trước mặt Lâm Tố Tâm, dậm chân nói “Ai nha, không biết phải nói cậu như thế nào! Cậu đến cả sự trưởng cũng không biết?”
Cô vừa thấy tình hình biến đổi, vội vàng tiến lên nói: “ Trần hiệu trưởng, em cũng không biết tại sao thế này, phòng giáo vụ bỗng nhiên không cho phép em tham gia kỳ thi cuối kỳ, còn đem tên em trong danh sách gạch bỏ, em thật sự là không làm gì trái với quy định của trường”
Trần Mặc Dư trừng mắt nhìn thầy Tôn một cái “Anh lát nữa đến văn phòng của tôi, tôi nhất định phải hỏi rõ ràng, điều lệ trường chúng ta rốt cuộc là không dùng được! Ngày thường đám phú nhị đại kia nháo loạn tôi cũng có nghe nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện tại thì hay rồi, có thể để cho một trưởng phòng giáo vụ lên tiếng là cho học sinh thôi học, thật sự là không đem quy định trường bỏ vào mắt!”
Thầy Tôn bị nói đến không ngẩn đầu lên được, cũng không dám phản bác, chỉ ầm thầm trách mình xui xẻo, trong năm vị hiệu trưởng ở học viện Ngân Diệu vị này là nghiệm nhất, rốt cuộc vì cái gì chạy đến khu ký túc xá Tinh Huy này a? Vốn dĩ ông ta có thể đem Lâm Tố Tâm đuổi khỏi đây, đem mọi chuyện làm ổn thỏa. Nếu không phải vì Trần hiệu trưởng tới đây, dẫn tới Lâm Tố Tâm không bị đuổi học làm hắn không thể tranh công trước mắt Đỗ Lâm Nhi, chỉ sợ còn phải bị Trần Dư Mặc xử phạt.
Lâm Tố Tâm cùng Phùng Tư Tư liếc nhau, thấy thầy Tôn bị xui xẻo không khỏi cảm thấy hả hê.
Trần Dư Mặc quay đầu hỏi: “ Em chính là bạn học Lâm Tố Tâm đi?”
Lâm Tố Tâm gật đầu: “ Trần hiệu trưởng, cảm ơn hôm nay thầy đã đến, nếu không em đã bị đuổi khỏi đây”
Trần Dư Mặc nói: “Cũng là do trường học không có tổ chức nghiêm, làm em thiệt thòi, thầy nhất định cho em một lời giải thích”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, cô không nghĩ tới Trần Mặc Dư sẽ dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô, giống như thầy ấy sợ đắc tội với cô, thật sự không giống như là hiệu trưởng đang nói chuyện với học sinh.
Khi cô đang chần chờ, lại nghe Trần Dư Mặc nói “ Bạn học Lâm, thầy lần này tới vì Lí sự trưởng muốn gặp em, cho nên đến nhờ ta, thầy hy vọng em đi cùng với thầy”
Lâm Tố Tâm hoài nghi mình đã nghe nhầm, mở to hai mắt hỏi lại “ Trần hiệu trưởng, thầy nói cái gì? Lí sự trưởng?”
Trần Dư Mặc gật đầu: “ Lí sự trưởng vừa mới gọi cho thầy, nói em mau chóng qua đó. Ngài ấy công việc bận rộn, mỗi tháng chỉ có hai ngày ở học viện, cho nên mau chóng muốn gặp em”
Lâm Tố Tâm một trận mờ mịt “Nhưng là em không có quen biết gì với Lí sự trưởng a…….”
Trần Dư Mặc nói “Việc này thầy cũng không rõ, em xem nếu không có việc gì cùng thầy đi một chuyến”
Lâm Tố Tâm do dự nhìn thầy ấy, không biết rốt cuộc Lí sự trưởng là người nào, vì cái gì muốn gặp cô. Tuy rằng Trần Dư MẶc không phải là người xấu, nhưng chuyện này không thể hiểu được, cô vẫn có chút lưỡng lự, có khi nào tính toán đem cô đi bán? Tuy cô không cô cũng không nặng mấy lượng thịt, chắc là giá cũng không cao…..
Đúng lúc này, Phùng Tư Tư kéo áo cô, tựa hồ có việc muốn nòi. Lâm Tố Tâm chạy đến chỗ Trần Dư Mặc nói: “ Trần hiệu trưởng, thầy ngồi ở phòng khách chờ một lát, em chút đồ phải lo, em sẽ nhanh chóng làm xong thôi”
Trần Dư Mặc khẽ gật đầu. Lâm Tố Tâm vội kéo Phùng Tư Tư đi vào phòng.
Phùng Tư tư nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhìn ra bên ngoài thấy Trần Dư Mặc ở trên ghế sofa bắt đầu chất vấn thầy Tôn, lúc này mới chạy đến trước mặt Lâm Tố Tâm, dậm chân nói “Ai nha, không biết phải nói cậu như thế nào! Cậu đến cả sự trưởng cũng không biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.