Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 197: 167: Lần đầu tiên dạy dỗ bạn nhỏ Ngôn (Tiểu Bạch thật đáng sợ )

Lương Thần Nhất Dạ

03/08/2017

Lúc Tư Mộ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, Ngôn Mặc Bạch cúi đầu hết sức chăm chú bóc vỏ tôm, mí mắt cũng không nâng lên. Ánh sáng nhẹ từ đèn thủy tinh trên trần nhà chiếu xuống đỉnh đầu, tóc ngắn của anh tóc lóe rạng rỡ, càng lộ vẻ đẹp trai.

"Này!" Tư Mộ ngồi bên cạnh anh, đưa chân đụng anh, nhỏ giọng gọi anh một tiếng.

Lúc ăn cơm vốn không có người nói chuyện, lúc này bầu không khí càng yên tĩnh quỷ dị. Tư Mộ nói nhỏ, nhưng vẫn có vẻ hơi to, vài người đều nhìn về phía cô.

Lúc này Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái, chỉ là vẻ mặt vẫn hờ hững, nhìn không ra biểu tình gì.

Ngôn Mặc Bạch bỏ tôm đã bóc vỏ vào chén cô Tư Mộ, nói: "Mau ăn!"

"Cái kia..." Tư Mộ là muốn hỏi anh chuyện Tiểu Cửu là sao, nhưng mà nhìn tôm bóc vỏ trước mặt, cô lại có chút dao động.

Ngôn Mặc Bạch biết cô thích ăn tôm cua... Hải sản tươi, hôm nay cố ý bảo nhà bếp làm, hơn nữa hôm nay tôm rất to béo, chỉ nhìn thôi đã thèm ăn nhỏ dãi rồi.

Lúc nãy cô đã tự bóc và ăn một con rồi, nhưng là bây giờ Ngôn Mặc Bạch bóc cho cô, cô vẫn muốn ăn.

Trong lòng rối rắm nghe lời ngoan ngoãn ăn tôm, nhưng vẫn kiên trì muốn anh nói chuyện của Tiểu Cửu và Cố Khuynh tại sao lại khác thường như vậy.

Thấy Tư Mộ sững sờ không hề động, Ngôn Mặc Bạch cầm tôm lên nhét vào miệng cô, dù sao trên tay cũng mang găng tay vệ sinh, cũng không sợ dơ.

Bị nhét đầy một miệng thịt tôm Tư Mộ chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm anh, nói không ra lời, chỉ có thể nỗ lực nhai xong rồi nuốt xuống.

"Ăn no liền về nhà đi, em đi một ngày, bỏ cục cưng ở nhà cả ngày, lỡ như giống lần trước, quậy đến mức ông cụ đau lòng." Ngôn Mặc Bạch đút tôm cho cô xong, lại múc hơn nửa chén chắn đợt cô uống xong, liền cầm khăn ăn vừa lau miệng và tay cho cô, vừa nói.

Tư Mộ thè lưỡi, mới muốn về đến trong nhà cục cưng, trong lòng lại có chút tự trách và áy náy.

Ngôn Mặc Bạch chăm sóc Tư Mộ, giống như đang chăm sóc một đứa bé, tuy nhiên từ trước tới nay chưa từng thấy anh chăm con trai của mình như vậy.

Mấy người trên bàn đối với hành vi “nô lệ của vợ” của Ngôn Mặc Bạch đã tập mãi thành thói quen rồi, mắt điếc tai ngơ, nhưng mà Diêu Dao và Sở Kỳ nhìn thấy thì vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Cố Khuynh đối với Sở Kỳ cũng rất tốt, tuy nhiên chưa bao giờ được đến nước này. Tiểu Cửu với Diêu Dao mỗi lần đều là Diêu Dao bắt ép, mà cậu ấy chẳng qua chỉ là miễn cưỡng chấp nhận, không có một lần như Ngôn Mặc Bạch chăm sóc với Tư Mộ như vậy, yêu thương cưng chiều đến tận xương, cũng chưa bao giờ che dấu hành vi “nô lệ của vợ” trước mặt người ngoài, thậm chí là hận không thể khiến toàn thế giới cũng biết, anh yêu Tư Mộ bao nhiêu.

Diêu Dao liếc nhìn Tư Mộ, liền giận giữ trừng Tiểu Cửu, đưa tay ngắt đùi cậu một cái. Nhưng dù có làm kiểu gì thì bình thường cậu nhận huấn luyện nghiêm chỉnh, phản ứng nhanh nhẹn, rất nhanh lại tránh được công kích của cô. Diêu Dao cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn, bũi môi, vẻ mặt "Anh ức hiếp em em tức giận em sẽ khóc".

Thật ra Tiểu Cửu không phải sợ cô ngắt đùi cậu đau, những người như bọn họ, cường độ cao huấn luyện, ý chí kiên cường, có thể đánh nút cục gạch, cơ bắp cứng rắn, bàn tay nhỏ bé của cô ngắt như gãi ngứa? Nhưng hiện tại đang ở trước mặt đại ca và chị dâu sao có thể náo loạn như vậy?

Anh vốn sợ nhột, lỡ như không khống chế nổi bật cười, vậy làm sao bây giờ? Đại ca có rút gân anh a?

Cho nên, cho dù nhìn thấy cô như muốn khóc, Tiểu Cửu vẫn bình tĩnh tránh đi, sau đó bình tĩnh ung dung tiếp tục dùng cơm, động tác nhã nhặn lịch sự, làm Diêu Dao tức giận đến mức răng mài thành phấn rồi.

Sở Kỳ liếc nhìn Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch ân ái, đã tiếp tục cúi đầu ăn cơm, cho dù cái đĩa trước mặt cô đột nhiên thêm một con tôm, cô cũng tiếp tục giả vờ như không thấy vùi đầu ăn cơm.



Cô cũng thích ăn tôm, nhưng Ngôn Mặc Bạch là giúp Tư Mộ bóc, thậm chí tự mình đút cô ấy, sợ cô nghẹn còn lấy chắn cho cô ấy uống, uống xong còn cầm khăn ăn giúp cô ấy lau miệng...

Anh mượn một con tôm đến lừa em sao?

Trong lòng Sở Kỳ cười lạnh, bình thường cảm thấy ăn rất ngon, hiện tại cũng cảm thấy khó nuốt, nhạt như nước ốc.

A, thật sự là cùng làm người mà khác số mệnh!

Cố Khuynh vẫn luôn mím môi nhìn con tôm vẫn nằm trên bàn, trên mặt càng ngày lạnh, thỉnh thoảng đuôi khóe mắt nhìn về phía Sở Kỳ, cô vẫn luôn cúi đầu, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng của cô...

Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nhia cơm và tiếng uống chắn nhỏ xíu.

Bầu không khí như vậy, ăn cơm nhất định sẽ tiêu hóa kém. Thanh Thần uống chắn cũng cảm thấy khó khăn.

"Còn ăn sao?" Tiểu Trang nhìn Thanh Thàn bỏ đũa xuống, liền dịu dàng hỏi cô.

Thanh Thần nhẹ lắc đầu một cái, khẽ mỉm cười với anh, nói: "No rồi."

Tiểu Trang cũng biết bầu không khí này dồn nén, cô ăn được không nhiều lắm, cùng lắm thì buổi tối nếu cô đói bụng thì sẽ mang đồ ăn khuya qua nhà cô, còn có thể nhân tiện gặp lần nữa.

Tư Mộ sớm được Ngôn Mặc Bạch cho ăn no, chỉ còn chờ những người khác ăn no liền về nhà.

Diêu Dao nghe Tiểu Cửu nói không cho cô đi, luôn buồn bực, không có ăn nữa.

Sở Kỳ thấy Thanh Thần để đũa xuống, cô cũng để cái chén trên tay xuống.

"Vậy về nhà đi!" Tư Mộ nhìn Sở Kỳ cùng Diêu Dao, lắc đầu thở dài mà nói.

Ngôn Mặc Bạch lôi kéo cô đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Khuynh đưa tay kéo Sở Kỳ, chạm vào đầu ngón tay lạnh buốt của cô thì trái tim đau quặn lại, cúi đầu hỏi: "Rất lạnh sao? Tay em sao lạnh như băng vậy?"

"Không có gì." Sở Kỳ hờ hững trả lời một câu.

Ngôn Mặc Bạch cùng Cố Khuynh khí thế cường đại ra khỏi cửa, Tiểu Cửu cũng đứng dậy chuẩn bị cùng đi ra ngoài, Diêu Dao mạnh mẽ nhảy lên, đến trước mặt Tiểu Cửu, đưa tay kéo cổ anh, kêu to: "Em muốn đi muốn đi muốn đi! Anh dám không cho em đi, xem em bóp chết anh!"

Thanh Thần và Tiểu Trang ngồi bên cạnh Diêu Dao, vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi theo, Diêu Dao đột nhiên có hành động dữ như vậy làm Thanh Thần sợ hết hồn, Tiểu Trang chịu hết nổi cười khẽ kéo Thanh Thần ngực, cái nhìn đầy thâm nhìn Tiểu Cửu, nói: "Chúng tôi đi bây giờ, hai người có chuyện từ từ nói. Có cần chúng tôi đóng cửa giúp hai người không?"

Tiểu Cửu đỏ mặt ánh mắt giống như phi đao, sbay thẳng về phía Tiểu Trang, nhưng mà Tiểu Trang nói xong liền ôm Thanh Thần đi ra cửa, căn bản không hề nhìn Tiểu Cửu lấy một cái, nhưng lại đúng là đóng cửa lại.

"Mau xuống đây!" Tiểu Cửu kéo Diêu Dao đang trên lưng anh không ngừng bóp cổ của anh, còn cắn bả vai anh, nếu không phải anh tóc ngắn lời nói, chắc hẳn đã bị vò thành cái ổ gà rồi. Tiểu Cửu trầm mặt kéo cô xuống.

"Không xuống! Anh nói, anh có cho em đi hay không! Anh dựa vào cái gì không cho em đi?" Diêu Dao vốn rất mong đợi chuyến đi này, các cô đã thương lượng đi đâu chơi, chơi làm sao rồi, hơn nữa còn có thể cùng Vưu Ưu đi sòng bạc Las Vegas, mà một câu của anh đã phá nát kế hoạch của cô, bảo sao cô không tức?

Tư Mộ và Thanh Thần đều đi, mặc dù không biết Sở Kỳ vì sao lại có thái như vậy, nếu như không đi phải do chính cô nói không, bốn chị em, tại sao chỉ mình không thể đi?



Nghĩ đến giọng điệu cường ngạnh của Tiểu Cửu nói "Không cho em đi" thì Diêu Dao tức phát điên.

Tiểu Cửu đưa tay giữ hai vai của cô, tay phía trước xoay ngược lại kéo cô từ trên lưng xuống, ôm vào trong ngực.

Đột nhiên trời đất chao đảo, làm Diêu Dao sợ tới mức hét lên, tay từ bóp cổ Tiểu Cửu đổi thành ôm chặt lấy.

Bàn tay to của Tiểu Cửu ngắt lưng Diêu Dao một cái, trầm mặt nói: "Bọn anh đi là có chuyện muốn làm, em tưởng rằng đi chơi sao?"

Thế lực gia tộc Tư Khắc Tư hùng hậu, lần này bọn họ đi qua chắc chắn không không đấu với mấy người kia, cho dù không thể đem những người kia diệt sạch sẽ, tối thiểu cũng muốn đánh cho bọn chúng không còn dám ra tay với các cô.

Tính Diêu Dao hoàn toàn giống con nít, trong đầu đã nghĩ muốn chơi bời, nếu như cho cô cùng đi, anh phải chăm sóc cô, sao chuyên tâm làm việc cho đại ca đây?

Nhưng mà Diêu Dao hoàn toàn không tin lời anh nói, ở trong lòng anh giãy giụa lấy muốn xuống, "Vốn chính là đi chơi, làm việc gì chứ?"

Không dễ gì mới đứng được trên mặt đất, Diêu Dao đẩy Tiểu Cửu ra, đột nhiên im lặng, cũng không đùa giỡn nữa, liếc nhìn Tiểu Cửu cười lạnh nói: "Trước kia anh ở bên đó, lần này không cho em đi cùng, có phải bên đó có phụ nữ đang chờ anh đúng không? Em nói rồi Tiểu Trang dẫn Thanh Thần đi, Ngôn Mặc Bạch cũng dẫn Tư Mộ đi, coi như Sở Kỳ không muốn đi, Cố Khuynh cũng đã hỏi ý kiến của cô ấy, còn anh thì nói không cho em đi, rõ ràng trong lòng có ma!"

Diêu Dao càng nói, mặt sắc Tiểu Cửu càng đen, cô vốn là người không giấu được chuyệ gì, có chuyện không vui liền nói ra, không phỉa là laoij người kìm nén đến nội thương.... Vì vậy cho dù Tiểu Cửu xụ mặt nhìn cô, cô vẫn phải nói.

"Bảo sao chuyện gì liên quan đến em anh đều dửng dưng, mà ngay cả trên giường chính là em chủ động, anh chính là miến cowngx chấp nhận, tránh không thoát được mới miễn cưỡng đi vào khuôn khổ. A, hóa ra là lão nương bị coi thường, quyến rũ một người đã có chủ!" Trên mặt Diêu Dao nở nụ cười tự giễu, trong mắt tràn đầy bi thương.

"Nếu như vậy, lão nương không dây dưa với anh nữa, con mẹ nó thật sự hèn hạ hết thuốc chữa, anh cút ngay, lão nương không chơi nữa !" Câu nói sau cùng, Diêu Dao suy nghĩ cả buổi mới hét ra.

Bình thường cô có hơi ngốc, nhưng tình yêu của cô phải sạch sẽ, không cho phép có một hạt cát. Lúc trước nhìn trúng Tiểu Cửu, cô thừa nhận là cô chủ động theo đuổi, xác thực là bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn, hơn nữa chưa từng nghe nói anh có phụ nữ, trong khoảng thời gian hai người chung đụng, cho dù mỗi lần đều là cô vây quanh anh, cô cũng không thấy uất ức, vì cô cảm thấy anh chỉ có một mình cô.

Nhưng mà, khi cô ý thức được có thể Tiểu Cửu ở bên kia có phụ nữ, liền cảm thấy toàn thân khó chịu, đau lòng không chịu nổi, khó thở... Mọi chỗ đều cảm thấy đặc biệt uất ức.

Không phải không óc người theo đuổi cô, với điều kiện như vậy sao cô không có ai theo đuổi chứ? Chỉ vì cô thấy chướng mắt mà thôi. Nhưng mà người mình coi trọng lại có người, cô phải làm sao đây?

Diêu Dao hét xong, liền thấy mặt Tiểu Cửu đen hoàn toàn, khí thế hoàn toàn chuyển đổi thành rét lạnh làm cô thấy xa lạ, cô có chút sợ hãi nuốt nước miếng một cái; ngược lại nghĩ đến là anh có người phụ nữ khác, lại không phải mình lén có người đàn ông khác không cần phải sợ anh, lúc này mới ưỡn ngực đón nhận ánh mắt của anh.

"Được tôi đi." Dù cảm thấy mình không làm chuyện có lỗi với anh, nhưng đón nhận ánh mắt lạnh lùng xa lạ của anh, cũng khiến cô run rẩy. Vì vậy Diêu Dao nắm chặt nắm tay, nói ra ba chữ, xoay người muốn chạy khỏi nơi này.

Bình thường đừng nhìn Tiểu Cửu là cậu thiếu niên xinh đẹp, là người vô hại, nếu nổi giận thì thật sự đáng sợ. Bất quá nói đi thì phải nói lại, người theo Ngôn Mặc Bạch, có ai vô hại dễ bắt nạt?

Cô vừa xoay người, vẫn chưa bước được một bước, đã bị một bàn tay to lớn nắm bả vai, một sức lực lớn kéo cô về sau, cô chống cự không được, cả người liền sau này ngã xuống, hung hăng đụng phải bức tường.

Lực nắm bắt bả vai cô rất lớn, hận không thể bóp nát bả vai cô, mà cú va chạm này cũng khiến cô nổ đom đóm mắt.

Diêu Dao đầu váng mắt hoa, gắng gượng cắn răng, tức giận muốn liều mạng với Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu cắn răng, giận quá hóa cười: "Chơi xong muốn chạy? Không có dễ dàng như vậy đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook