Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Chương 198: Chương 167 (p2)
Lương Thần Nhất Dạ
03/08/2017
Khi anh ở nước Mĩ,
ngay cả tiếp xúc với phái nữ cũng rất ít, đừng nói chi có phụ nữ. Diêu
Dao là người phụ nữ đầu tiên của anh, lúc đầu anh sợ cô biết anh còn non nớt sẽ cười anh vì thế liền đi tìm mọi thứ liên quan đến phương diện
kia để quan sát học tập.
Năng lực học tập quá mạnh mẽ không thể trách anh? Vì thế lần đầu tiên anh biểu hiện như “thân kinh bách chiến”, kinh nghiệm dày dạn cũng không thể trách anh?
Lúc ban đầu anh cũng thẹn thùng tay chân bị gò bó, nhưng vì cô chủ động mới tăng thêm can đảm, làm xuôi gió xuôi gió quen cửa quen nẻo.
Vậy mà lại bị cô nói miễn cưỡng chấp nhận? Miễn cưỡng chấp nhận?
Fuck!
Tiểu Cửu phải nói tục rồi!
Gân xanh nổi lên tức giận trừng cô, hận không thể bổ đầu cô ra xem trong đó là bã đậu hay là đất sét.
"Em có chơi anh sao? Con mẹ nó là anh đùa giỡn em!" Diêu Dao choáng váng đầu, nói mà không suy nghĩ.
Tiểu Cửu xoay người cô lại, đưa tay xiết chặt cằm cô, ép cô nhìn mình, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ, nhưng là đáy mắt anh tràn đầy hơi lạnh. Vì vậy nói ra lời, giống như hoa mai trong mùa đông khắc nghiệt, đẹp mắt mà lạnh lùng.
"Đùa giỡn em, có sao?" Anh nắm cằm cô rất mạnh, ngược lại lại cười nhẹ một tiếng, nói: "Từ nay về sau con mẹ nó không cho nói thô tục, có nghe hay không?"
Giờ khắc này, cho dù Diêu Dao bị bóp bể cằm, cũng nhịn không được muốn cười.
Này coi là gì? Độc tài chuyên chế? Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?
Anh có thể nói không cho tôi nói?
Bình thường lão nương cũng không ăn nói thô tục, hôm nay không phải tức giận sao?
"Buông, tôi, ra!" Diêu Dao nhịn đau, khẽ rít từng chữ.
chẳng những Tiểu Cửu không thả, ngược lại càng dùng sức, cúi đầu hôn lên môi cô, hung hăng gặm cắn một hồi, đến khi môi của cô hơi sưng và chảy máu, mới buông cô ra.
Mắt nhìn chằm chằm dấu tay trên cằm cô và đôi môi đỏ mọng, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, duỗi tay xoa xoa môi của cô, lạnh lùng nói: "Càng đau, thì càng nhớ kỹ. Xem em từ nay về sau còn dám tùy tiện nói như vậy nữa không."
Tình cảm chân thành của anh bị cô nói thành như vậy, thật sự là nên dạy dỗ. Cho dù nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô khiến anh đau lòng gấp bội, nhưng mà anh phải cho cô nhớ kỹ dãy dỗ lần này, tình yêu không phải dùng để chơi. Coi như là trò chơi, anh cũng không cho phép cô xuống sân khấu.
Diêu Dao nhịn đau đẩy tay anh ra, lạnh lùng nhìn về phía anh, nói: "Tôi đến chết cũng nhớ bài học hôm nay."
"Hửm ——" Cuối cùng Tiểu Cửu vẫn không nhịn được, một tay khiêng cô lên vai, bước nhanh về phía cửa ra vào.
Người phụ nữ này chính là thích ăn đòn!
Không ở giường trên hung hăng trừng trị cô, thì cô sẽ không chịu nghe lời.
Vì vậy mặc cho Diêu Dao kéo cắn đánh ngắt thế nào, Tiểu Cửu cũng không có thả cô xuống, bước thẳng về phía thang máy, cho dù người trong thang máy dùng giống nhau nhìn anh, bởi vì kiêng kị ánh mắt lạnh lùng của anh mà chỉ dám nhỏ giọng chỉ trích anh, Tiểu Cửu vẫn như cũ khiêng Diêu Dao trên vai, sau đó trực tiếp đến tầng 18, bước vào phòng mình bước.
Hậu quả thê thảm thế nào có thể nghĩ. Dù sao Diêu Dao phải đi Las Vegas, vào cái ngày đó mới miễn cưỡng có thể xuống giường, ỉu xìu đi sau lưng Tiểu Cửu xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Tư Mộ theo Ngôn Mặc Bạch trở về, Ngôn Mặc Bạch tự mình lái xe, Tư Mộ ngồi ghế cạnh ghế tài xế, cô nghiêng đầu cảnh đêm ngoài cửa sổ, rốt cục không nhịn được quay đầu nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, hỏi: "Tiểu Cửu tại sao nói không cho Diêu Dao đi? Còn có, Cố Khuynh xảy ra chuyện gì? Rõ ràng sáng hôm nay lúc bọn em nói hay, Sở Kỳ rất cao hứng, sao hiện tại thái độ của cô ấy lại khác xa như vậy?"
Ngôn Mặc Bạch chuyên tâm lái xe, lặng yên trong chốc lát mới hờ hững nói: "Yên tâm, ngày mai các cô cũng sẽ đi."
Hiện tại chỉ náo loạn nỏ, đến lúc đó sẽ cùng đi, dù sao cũng không phải chia tay.
"Có phải gần đây Cố Khuynh có chuyện giấu Sở Kỳ?" Tư Mộ rối rắm nghĩ hoài không ra, cũng chỉ một buổi trưa, tại sao sẽ như vậy chứ? Nếu như có vấn đề, chắc chắn là do Cố Khuynh.
"Đây là chuyện riêng của hai người họ, làm sao anh biết?" Mắt Ngôn Mặc Bạch nhìn phía trước, hờ hững trả lời một câu.
Dù thế nào đi nữa anh sẽ không nói cho Tư Mộ ông cụ nhà Cố Khuynh không hài lòng Sở Kỳ, gây sức ép cho để ah ấy về nhà tiếp nhận gia nghiệp, càng sẽ không nói cho cô Cố lão gia tìm vợ cho Cố Khuynh, chỉ đợi anh ấy về động phòng.
Quan hệ giữa Tư Mộ và Sở Kỳ tốt như vậy, nếu để cho cô biết, nhất định sẽ ra mặt thay Sở Kỳ, chẳng những tìm Cố Khuynh náo loạn, còn có thể ảnh hưởng đến mình. Chuyện như vậy đừng nói hay hơn, nói ra chẳng tốt cho ai cả.
"Nhưng mà nhìn lấy Sở Kỳ như thế, trong lòng em rất khó chịu a làm sao bây giờ..." Tư Mộ chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đau thương của Sở Kỳ trên bàn cơm lúc nãy, liền đau lòng. Từ nhỏ chơi cùng một chỗ, ai bị uất ức của những người còn lại đều hận không thể chịu thay, làm sao có thể không quan tâm đến đời sống tình cảm của cô ấy?
"Yên tâm, Cố Khuynh sẽ biết làm gì." Ngôn Mặc Bạch cũng chỉ biết an ủi cô như vậy.
Đây là chuyện riêng của Cố Khuynh, hơn nữa còn dính đến gia tộc của anh ấy, coi như anh cố tình giúp cũng không thể nào giúp được, dù sao lần này là người thân việc nhà. Hơn nữa, qua sự việc lần này Cố Khuynh cũng tỏ rõ lập trường của mình với ông cụ, có thể tiếp nhận gia nghiệp, nhưng người phụ nữ mình đã có, coi như là không có, cũng sẽ không để ông cụ quyết định thay.
Cho nên những chuyện này người ngoài không giúp được, coi như là khảo nghiệm cho tình yêu của hai người đó đi.
Lúc về đến nhà, còn chưa quá muộn, cục cưng còn chưa ngủ.
Mặc dù hôm nay cục cưng khóc như lần trước, nhưng tâm trạng cũng không tốt, lõa gia chọc hơn nửa ngày, bé mới miễn cưỡng nể tình giật giật khóe miệng cười nhẹ.
Thật làm cho lão gia đau lòng a!
Sau khi nhìn thấy Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch về, thì bảo bảo đưa tay hướng Tư Mộ y y nha nha muốn bế.
Tư Mộ vừa vừa mới chuẩn bị đi lên, đã bị Ngôn Mặc Bạch ngăn lại, "Không thể chiều nó! Con trai sao có thể yếu ớt như vậy? Cả ngày dính lấy mẹ ra thể thống gì nữa?"
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch ngăn lại, nghe anh nói xong ngẩn người, lại nhìn về phía cha chồng, liền hiểu rõ.
Đứa nhỏ này chắc chắn hôm nay lại không ngoan khiến ông nội đau lòng.
Tư Mộ liền nén xúc động muốn ôm cục cưng lại, chỉ đứng bên cạnh cục cưng, cười nói: "Cục cưng, ba mẹ đã trở lại... Hôm nay con có ngoan hay không?"
Cục cưng mím môi chờ mẹ ôm nhưng lại không thấy mẹ đưa tay ôm mình, hừ hừ muốn khóc.
Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào nhóc con, nhìn nhóc mím môi tỏ vẻ đáng thương, liền đoán rằng nhóc chuẩn bị khóc cho Tư Mộ nhìn.
Anh sãi bước đi qua, đưa tay bế nhóc, nói: "Ba mang con đi tắm." Anh hạ quyết tâm phải dạy dỗ tên nhóc này, dám khóc liền ăn đòn.
Tư Mộ vội vàng đuổi theo đi, "Anh có biết tắm cho con không?"
Bình thường đều là Tư Mộ tắm cho cục cưng, thhi thoảng Ngôn Mặc Bạch sẽ đỡ cục cưng cho Tư Mộ, tuy nhiên anh chưa bao giờ tắm cho con. Hôm nay lại chủ động, đại khái lại là muốn dạy dỗ con trai.
"Nhìn riết cũng biết." Ngôn Mặc Bạch ném lại những lời này, thì sải bước đi về phía trước.
"Lão gia, ông xem đây là... Ai!" Ngô mụ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch đang ôm đứa nhỏ, bất đắc dĩ thở dài. Trước giờ thiếu gia đều không thân cận với tiểu thiếu gia, thậm chí thiếu gia khó có khi cười với tiểu thiếu gia, toàn dọa tiểu thiếu gia khóc. Sao có thể yên tâm để anh tắm cho tiểu thiếu gia chứ? Đừng có ném đứa nhỏ vào bồn tắm để nó tự tắm nha!
Ông khoát khoát tay, nói: "Có Mộ Mộ đi theo, không có việc gì đâu."
Mặc dù nói như thế, nhưng mà trên mặt vẫn không giấu được lo lắng.
Tính tình con trai ông rất lạnh lùng, không muốn gặp cháu trai ông. Mới vừa rồi nhìn ánh mắt kia của anh, giống như chỉ cần cháu trai không nghe lời, liền vén tay áo lên cho ăn đòn.
Nhưng có con dâu đi theo, con trai là nô lệ của vợ, không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ vợ, chắc là không có việc gì đâu.
Cái người được cho là không sợ trời không sợ đất nhưng sợ vợ Ngôn Mặc Bạch ôm cục cưng đến phòng ngủ, thì bảo Tư Mộ đi xả nước ấm.
Sau khi Tư Mộ chuẩn bị nước ấm xong, đưa tay chuẩn bị nhận cục cưng, Ngôn Mặc Bạch cũng không cho, nói: "Nói rồi tối nay anh tắm cho con."
khóe miệng Tư Mộ giật giật, do dự nói: "Anh biết tắm sao?"
"So easy!" (Quá dễ) Ngôn Mặc Bạch nhếch môi cười.
Ha ha ——
Năng lực học tập quá mạnh mẽ không thể trách anh? Vì thế lần đầu tiên anh biểu hiện như “thân kinh bách chiến”, kinh nghiệm dày dạn cũng không thể trách anh?
Lúc ban đầu anh cũng thẹn thùng tay chân bị gò bó, nhưng vì cô chủ động mới tăng thêm can đảm, làm xuôi gió xuôi gió quen cửa quen nẻo.
Vậy mà lại bị cô nói miễn cưỡng chấp nhận? Miễn cưỡng chấp nhận?
Fuck!
Tiểu Cửu phải nói tục rồi!
Gân xanh nổi lên tức giận trừng cô, hận không thể bổ đầu cô ra xem trong đó là bã đậu hay là đất sét.
"Em có chơi anh sao? Con mẹ nó là anh đùa giỡn em!" Diêu Dao choáng váng đầu, nói mà không suy nghĩ.
Tiểu Cửu xoay người cô lại, đưa tay xiết chặt cằm cô, ép cô nhìn mình, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ, nhưng là đáy mắt anh tràn đầy hơi lạnh. Vì vậy nói ra lời, giống như hoa mai trong mùa đông khắc nghiệt, đẹp mắt mà lạnh lùng.
"Đùa giỡn em, có sao?" Anh nắm cằm cô rất mạnh, ngược lại lại cười nhẹ một tiếng, nói: "Từ nay về sau con mẹ nó không cho nói thô tục, có nghe hay không?"
Giờ khắc này, cho dù Diêu Dao bị bóp bể cằm, cũng nhịn không được muốn cười.
Này coi là gì? Độc tài chuyên chế? Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?
Anh có thể nói không cho tôi nói?
Bình thường lão nương cũng không ăn nói thô tục, hôm nay không phải tức giận sao?
"Buông, tôi, ra!" Diêu Dao nhịn đau, khẽ rít từng chữ.
chẳng những Tiểu Cửu không thả, ngược lại càng dùng sức, cúi đầu hôn lên môi cô, hung hăng gặm cắn một hồi, đến khi môi của cô hơi sưng và chảy máu, mới buông cô ra.
Mắt nhìn chằm chằm dấu tay trên cằm cô và đôi môi đỏ mọng, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, duỗi tay xoa xoa môi của cô, lạnh lùng nói: "Càng đau, thì càng nhớ kỹ. Xem em từ nay về sau còn dám tùy tiện nói như vậy nữa không."
Tình cảm chân thành của anh bị cô nói thành như vậy, thật sự là nên dạy dỗ. Cho dù nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô khiến anh đau lòng gấp bội, nhưng mà anh phải cho cô nhớ kỹ dãy dỗ lần này, tình yêu không phải dùng để chơi. Coi như là trò chơi, anh cũng không cho phép cô xuống sân khấu.
Diêu Dao nhịn đau đẩy tay anh ra, lạnh lùng nhìn về phía anh, nói: "Tôi đến chết cũng nhớ bài học hôm nay."
"Hửm ——" Cuối cùng Tiểu Cửu vẫn không nhịn được, một tay khiêng cô lên vai, bước nhanh về phía cửa ra vào.
Người phụ nữ này chính là thích ăn đòn!
Không ở giường trên hung hăng trừng trị cô, thì cô sẽ không chịu nghe lời.
Vì vậy mặc cho Diêu Dao kéo cắn đánh ngắt thế nào, Tiểu Cửu cũng không có thả cô xuống, bước thẳng về phía thang máy, cho dù người trong thang máy dùng giống nhau nhìn anh, bởi vì kiêng kị ánh mắt lạnh lùng của anh mà chỉ dám nhỏ giọng chỉ trích anh, Tiểu Cửu vẫn như cũ khiêng Diêu Dao trên vai, sau đó trực tiếp đến tầng 18, bước vào phòng mình bước.
Hậu quả thê thảm thế nào có thể nghĩ. Dù sao Diêu Dao phải đi Las Vegas, vào cái ngày đó mới miễn cưỡng có thể xuống giường, ỉu xìu đi sau lưng Tiểu Cửu xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Tư Mộ theo Ngôn Mặc Bạch trở về, Ngôn Mặc Bạch tự mình lái xe, Tư Mộ ngồi ghế cạnh ghế tài xế, cô nghiêng đầu cảnh đêm ngoài cửa sổ, rốt cục không nhịn được quay đầu nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, hỏi: "Tiểu Cửu tại sao nói không cho Diêu Dao đi? Còn có, Cố Khuynh xảy ra chuyện gì? Rõ ràng sáng hôm nay lúc bọn em nói hay, Sở Kỳ rất cao hứng, sao hiện tại thái độ của cô ấy lại khác xa như vậy?"
Ngôn Mặc Bạch chuyên tâm lái xe, lặng yên trong chốc lát mới hờ hững nói: "Yên tâm, ngày mai các cô cũng sẽ đi."
Hiện tại chỉ náo loạn nỏ, đến lúc đó sẽ cùng đi, dù sao cũng không phải chia tay.
"Có phải gần đây Cố Khuynh có chuyện giấu Sở Kỳ?" Tư Mộ rối rắm nghĩ hoài không ra, cũng chỉ một buổi trưa, tại sao sẽ như vậy chứ? Nếu như có vấn đề, chắc chắn là do Cố Khuynh.
"Đây là chuyện riêng của hai người họ, làm sao anh biết?" Mắt Ngôn Mặc Bạch nhìn phía trước, hờ hững trả lời một câu.
Dù thế nào đi nữa anh sẽ không nói cho Tư Mộ ông cụ nhà Cố Khuynh không hài lòng Sở Kỳ, gây sức ép cho để ah ấy về nhà tiếp nhận gia nghiệp, càng sẽ không nói cho cô Cố lão gia tìm vợ cho Cố Khuynh, chỉ đợi anh ấy về động phòng.
Quan hệ giữa Tư Mộ và Sở Kỳ tốt như vậy, nếu để cho cô biết, nhất định sẽ ra mặt thay Sở Kỳ, chẳng những tìm Cố Khuynh náo loạn, còn có thể ảnh hưởng đến mình. Chuyện như vậy đừng nói hay hơn, nói ra chẳng tốt cho ai cả.
"Nhưng mà nhìn lấy Sở Kỳ như thế, trong lòng em rất khó chịu a làm sao bây giờ..." Tư Mộ chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đau thương của Sở Kỳ trên bàn cơm lúc nãy, liền đau lòng. Từ nhỏ chơi cùng một chỗ, ai bị uất ức của những người còn lại đều hận không thể chịu thay, làm sao có thể không quan tâm đến đời sống tình cảm của cô ấy?
"Yên tâm, Cố Khuynh sẽ biết làm gì." Ngôn Mặc Bạch cũng chỉ biết an ủi cô như vậy.
Đây là chuyện riêng của Cố Khuynh, hơn nữa còn dính đến gia tộc của anh ấy, coi như anh cố tình giúp cũng không thể nào giúp được, dù sao lần này là người thân việc nhà. Hơn nữa, qua sự việc lần này Cố Khuynh cũng tỏ rõ lập trường của mình với ông cụ, có thể tiếp nhận gia nghiệp, nhưng người phụ nữ mình đã có, coi như là không có, cũng sẽ không để ông cụ quyết định thay.
Cho nên những chuyện này người ngoài không giúp được, coi như là khảo nghiệm cho tình yêu của hai người đó đi.
Lúc về đến nhà, còn chưa quá muộn, cục cưng còn chưa ngủ.
Mặc dù hôm nay cục cưng khóc như lần trước, nhưng tâm trạng cũng không tốt, lõa gia chọc hơn nửa ngày, bé mới miễn cưỡng nể tình giật giật khóe miệng cười nhẹ.
Thật làm cho lão gia đau lòng a!
Sau khi nhìn thấy Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch về, thì bảo bảo đưa tay hướng Tư Mộ y y nha nha muốn bế.
Tư Mộ vừa vừa mới chuẩn bị đi lên, đã bị Ngôn Mặc Bạch ngăn lại, "Không thể chiều nó! Con trai sao có thể yếu ớt như vậy? Cả ngày dính lấy mẹ ra thể thống gì nữa?"
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch ngăn lại, nghe anh nói xong ngẩn người, lại nhìn về phía cha chồng, liền hiểu rõ.
Đứa nhỏ này chắc chắn hôm nay lại không ngoan khiến ông nội đau lòng.
Tư Mộ liền nén xúc động muốn ôm cục cưng lại, chỉ đứng bên cạnh cục cưng, cười nói: "Cục cưng, ba mẹ đã trở lại... Hôm nay con có ngoan hay không?"
Cục cưng mím môi chờ mẹ ôm nhưng lại không thấy mẹ đưa tay ôm mình, hừ hừ muốn khóc.
Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào nhóc con, nhìn nhóc mím môi tỏ vẻ đáng thương, liền đoán rằng nhóc chuẩn bị khóc cho Tư Mộ nhìn.
Anh sãi bước đi qua, đưa tay bế nhóc, nói: "Ba mang con đi tắm." Anh hạ quyết tâm phải dạy dỗ tên nhóc này, dám khóc liền ăn đòn.
Tư Mộ vội vàng đuổi theo đi, "Anh có biết tắm cho con không?"
Bình thường đều là Tư Mộ tắm cho cục cưng, thhi thoảng Ngôn Mặc Bạch sẽ đỡ cục cưng cho Tư Mộ, tuy nhiên anh chưa bao giờ tắm cho con. Hôm nay lại chủ động, đại khái lại là muốn dạy dỗ con trai.
"Nhìn riết cũng biết." Ngôn Mặc Bạch ném lại những lời này, thì sải bước đi về phía trước.
"Lão gia, ông xem đây là... Ai!" Ngô mụ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch đang ôm đứa nhỏ, bất đắc dĩ thở dài. Trước giờ thiếu gia đều không thân cận với tiểu thiếu gia, thậm chí thiếu gia khó có khi cười với tiểu thiếu gia, toàn dọa tiểu thiếu gia khóc. Sao có thể yên tâm để anh tắm cho tiểu thiếu gia chứ? Đừng có ném đứa nhỏ vào bồn tắm để nó tự tắm nha!
Ông khoát khoát tay, nói: "Có Mộ Mộ đi theo, không có việc gì đâu."
Mặc dù nói như thế, nhưng mà trên mặt vẫn không giấu được lo lắng.
Tính tình con trai ông rất lạnh lùng, không muốn gặp cháu trai ông. Mới vừa rồi nhìn ánh mắt kia của anh, giống như chỉ cần cháu trai không nghe lời, liền vén tay áo lên cho ăn đòn.
Nhưng có con dâu đi theo, con trai là nô lệ của vợ, không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ vợ, chắc là không có việc gì đâu.
Cái người được cho là không sợ trời không sợ đất nhưng sợ vợ Ngôn Mặc Bạch ôm cục cưng đến phòng ngủ, thì bảo Tư Mộ đi xả nước ấm.
Sau khi Tư Mộ chuẩn bị nước ấm xong, đưa tay chuẩn bị nhận cục cưng, Ngôn Mặc Bạch cũng không cho, nói: "Nói rồi tối nay anh tắm cho con."
khóe miệng Tư Mộ giật giật, do dự nói: "Anh biết tắm sao?"
"So easy!" (Quá dễ) Ngôn Mặc Bạch nhếch môi cười.
Ha ha ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.