Hào Môn Thân Mẫu Của Nghịch Tử Đã Trở Lại
Chương 4:
Dư Ngã Bạch Lộ
09/01/2023
"Ha ha!"
"Phụt!"
Trong phòng học truyền ra tiếng cười, hết đợt này đến đợt khác, cố kỵ Tạ Hành, mọi người đều đè thấp âm thanh, nhưng vẫn không nhịn được.
Tạ Hành: "...."
Nó đen mặt, một tay đem sách cướp lại, vẻ mặt hậm hực, chân dài bước ra khỏi phòng học.
Nữ sinh ngồi cùng lúc này mới dám cười ra tiếng, cô nghẹn tới nội thương. Lại cảm giác khốc soái cao lãng giáo bá trong tưởng tượng của cô thật không giống nhau, đây là ngu ngốc soái ca sao?!
Ba ngày kế tiếp, Lục Khê đều thành thật ở biệt thự không ra cửa. Mỗi ngày ngủ sớm dậy trễ, giữ trưa còn ngủ trưa, cuối cũng cũng đem tinh thần dưỡng tốt chút. Hơn nữa phòng bếp mỗi ngày ba bữa cơm canh dinh dưỡng, cô ước chừng béo lên hai cân.
Cũng may, cô có cảm giác thân thể được chậm rãi chữa trị, thích ứng đến không sai biệt lắm.
Bất quá mấy ngày cô không ra cửa, trừ bỏ ngủ chính là lướt điện thoại. Xem xem, cô không hề có cảm giác bị thời đại đào thải, bất quá mấy nghệ sĩ nổi tiếng khi trước, hiện tại trừ bỏ mấy gương mặt đặc biệt, mặc khác đều lặn, càng thay bằng những gương mặt mới, làm Lục Khê vẫn là có chút cảm khái.
Tuy nói không để bụng, nhưng cô vẫn có chút tò mò, Tạ Dĩ Triều hiện tại trông như thế nào?
Cô đêm đó không thấy rõ, tựa hồ vẫn rất anh tuấn. Nhưng nói thế nào, hắn cũng là người 38 tuổi, không có khả năng cùng trước kia giống nhau như đúc, lại không giống cô trực tiếp xuyên qua từ tuổi 22.
Cô lên mạng tìm tòi thông tin Tạ Dĩ Triều, nhưng không thấy ảnh chụp mấy năm gần đây, xem ra hắn tương đối điệu thấp, im hơi lặng tiếng kiếm tiền, phù hợp tính cách hắn.
Tạ Dĩ Triều người này tuổi trẻ đã có vẻ già dặn, không phải diện mạo mà là khí chất cùng phong cách làm việc.
Năm đầu bọn họ tân hôn, ba Tạ Dĩ Triều qua đời. Hắn tiếp nhận quản lý tập đoàn, khi đó mấy chú bác hắn không có ý tốt muốn đem hắn khai trừ khỏi ban giám đốc, chơi mấy thủ đoạn lớn nhỏ tưởng làm khó hắn.
Khi đó hắn bận đến mức thời gian hưởng tuần trăng mật cùng cô đều không có. Lục Khê đi một mình, ở khách sạn ven biển, mua mua mua đặc biệt sung sướng.
Có bạn bè không hiểu, cho rằng cô giả vờ vui vẻ, Lục Khê khịt mũi coi thường.
Có cái gì tốt mà giả vờ? Cô cùng Tạ Dĩ Triều vốn chính là liên hôn, cả hai đều không thân. Cô đồng ý kết hôn có một nữa nguyên nhân là do hắn lớn lên đẹp trai, một nữa là do hắn có tiền, mục đích rõ ràng, đơn giản thô bạo.
Tuy rằng ông xã này không thích về nhà lắm, nhưng hắn rất hào phóng, nỗ lực kiếm tiền. Cô có thể tận tình hưởng thụ, cô có cái gì mà không thoã mãn?
Bởi vì biết Tạ Dĩ Triều cũng không yêu mình, cô lại càng thản nhiên, mỗi ngày đều tự tại.
Nếu không có giấc mơ kia, cô hẳn cả đời cũng không thay đổi, chính là hiện tại... Một giấc ngủ dậy, ông xã thành người trung niên, thêm một đứa con phản nghịch đã lớn, hết thảy đều không giống nhau.
Tập đoàn Tạ thị hiện tại như mặt trời ban trưa, Tạ Dĩ Triều cũng là nhân vật phú hào đầu bảng tiếng tăm lẫy lừng, hắn có tiền, có quyền, vợ lại mất sớm... Kim cương vương lão ngũ đỉnh cấp.
Mấy năm nay, hắn có nữ nhân khác hay không?
Không đúng, hẳn phải hỏi hắn từng có mấy người, hiện tại có phải độc thân hay không?
Lục Khê thích sống trong cuộc sống nhung lụa giống như trước kia. Nhưng nếu Tạ Dĩ Triều thực sự có người khác, muốn cô cùng nữ nhân khác tranh giành nam nhân, kia đừng mơ.
Vô luận trước khi kết hôn hay sau, Lục Khê cũng không thiếu người có điều kiện tốt theo đuổi. Muốn cô ủy khuất chính mình nhân nhượng đàn ông, thực xin lỗi, làm không được.
Lục Khê không có tính buồn lo vô cớ, cô dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không hề lo lắng sự việc sắp tới. Tối hôm qua, cô thức xem phim đến 3 giờ sáng, cố ý nói người làm hôm nay không cần kêu cô dậy sớm.
Không nghĩ tới lúc này đây cô lại có thêm một ác mộng.
Trong ác mộng vai chính không phải cô mà là Tạ Hành.
Năm hai, nó bởi vì đánh nhau bị trường học xử phạt, nó thường xuyên đánh nhau nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng. Tạ Hành đánh mù đôi mắt một nam sinh, cần phải phẫu thuật thay mắt. Tạ Dĩ Triều tốn rất nhiều tiền hoà giải cùng người nhà nam sinh. Nhưng trong trường học các phụ huynh khác cùng giáo viên đều sợ Tạ Hành. Hợp tác gửi thư lên hiệu trưởng yêu cầu đuổi học Tạ Hành, còn trên mạng tiến hành tạo áp lực dư luận.
Minh Lễ là trường trung học quý tộc tư nhân, phụ huynh học sinh đều là người có tiền có địa vị, tuy rằng kém Tạ Dĩ Triều nhưng gom lại lực lượng cũng không nhỏ.
Cuối cùng, trường học chỉ có thể buộc Tạ Hành thôi học.
Tạ Dĩ Triều an bài cho nó ra nước ngoài du học. Không cho nó trở về, phái người đi theo lo cho nó ăn, mặc, chỗ ở, đi lại đồng thời cũng là giám thị. Nhưng Tạ Hành đang tuổi thiếu niên phản nghịch người ngoài sao có thể trông coi? Nó bỏ trốn, không về nhà, không đi học, kết bạn với đám bạn lung tung rối loạn.
Trong một cuộc đua xe phi pháp, Tạ Hành say rượu lái xe, gặp tai nạn ngoài ý muốn, nó không cẩn thận lao xuống vách núi, toàn bộ xe đều rơi vỡ nát, nó chết ngay tại chỗ, năm ấy mới 17 tuổi.
Ở cuối giấc mộng, Tạ Dĩ Triều đứng trước mộ Tạ Hành, hắn hối hận không kịp, bi thương ngàn lần. Khi đó có nhiều tiền cũng không thể vãn hồi sinh mệnh trẻ tuổi của Tạ Hành.
Lục Khê sợ tới mức lập tức tỉnh dậy, toàn bộ phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trái tim kinh hoàng, yết hầu khô khốc.
Cô vớ lấy ly nước lạnh trên tủ đầu giường nhanh chóng uống cạn, uống xong tim lạnh, ánh mắt cũng lạnh buốt theo.
Cốt truyện này có phải phát điên rồi không?
Lục Khê mặt âm trầm, xuyên tới mấy ngày nay, lần đầu tiên cô tức giận đến vậy.
Không sai, cô cùng Tạ Hành vẫn chưa có tình cảm mẫu tử gì nhiều. Cô xuyên đến quá bất ngờ, hiện tại Tạ Hạnh đã là học sinh trung học. Mặc dù cô đã nhìn thấy nó, nhưng cũng chưa sinh ra cái tình thương thần kỳ của mẹ con. Rốt cuộc nó đã cao lớn, cô rất khó đối với nó mà "Bảo bảo ngoan, mẹ ôm một cái nào" thái độ...
Nhưng mà từ khi tỉnh giấc từ ác mộng, tựa hồ có gì đó không giống trước.
Tưởng tưởng đến tương lai Tạ Hành xảy ra chuyện, trong lòng Lục Khê cảm thấy đau đớn, giống như bị cái gì lôi kéo. Đồng thời còn cảm thấy đặc biệt phẫn nộ, cùng với mãnh liệt ý muốn bảo vệ Tạ Hành.
Có thể đây là cái gọi là thái độ bao che cho con?
Cô một lần nữa nằm xuống giường, để cho chính mình bình tĩnh lại, suy tính trước sau.
Hiện tại, Tạ Hành còn chưa xảy ra chuyện, không bị đuổi học, không bị đưa ra nước ngoài hết thảy còn kịp.
Lúc này, cô bỗng nhiên nghe được âm thanh dưới lầu, giống như có người tranh cãi, cô ấn chuông gọi người làm, thực nhanh có người gõ cửa tiến vào.
Lục Khê: "Âm thanh gì dưới lầu?"
"Dạ ông chủ đã trở về, còn có thiếu gia."
Lục Khê nhăn mi, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, mặt mũi hiện vẻ tức giận, tay túm lấy chăn, tức giận mà nghĩ, thật tốt, hắn trở về thật đúng lúc, cô muốn hỏi hắn một chút rốt cuộc hắn đã quản con trai như thế nào?
*
Tạ Hành giữa trưa tan học, bị tài xế đón về nhà, vừa vặn cùng Tạ Dĩ Triều một trước một sau.
Tạ Dĩ Triều từ trên xe bước xuống, nhìn nó một cái, chỉ hướng nó nhàn nhạt gật đầu "Đã trở lại." Mặc khác cái gì cũng không hỏi.
Hai cha con bảo trì khuôn mặt lạnh nhạt đi vào cửa. Chỉ là Tạ Dĩ Triều càng bình tĩnh, Tạ Hành thoạt nhìn có vẻ khá khó hiểu, thường thường trộm nhìn cha nó một cái.
Tạ Dĩ Triều ngồi xuống sô pha, quản gia đưa đến cho hắn một ly trà, trợ lý ở bên cạnh báo cáo chi tiết một bản hợp đồng, hắn lạnh nhạt nghe, đối với Tạ Hành đang đứng trong phòng khách không nói một từ.
Tạ Hành bị làm lơ, khó chịu nhăn mi lại, nhịn không được bao lâu, kiệt ngạo khó thuần mà nâng cằm lên, đánh gãy bọn họ. "Được, ta biết ông muốn mắng ta, muốn mắng liền nhanh lên, lát nữa ta còn có việc."
Mấy ngày nay, nó bớt chút thời gian đi đồn công an, biết được tình huống ngày đó.
Tống Tế chính xác đã hạ thuốc vào ly rượu của Tạ Hành, hắn sớm biết nhà Tạ Hành có tiền, cố ý tiếp cận, khi đó hắn đã có mục đích. Tống Tế vốn là hạng tam giáo cửu lưu, du thủ du thực. Bên ngoài hắn thiếu nợ nghĩ tới biện pháp như vậy để khống chế Tạ Hành, có thể từ Tạ Hành không ngừng đòi tiền. Còn nếu không được thì cũng có thể tàn nhẫn tống tiền Tạ Dĩ Triều, ông ta khẳng định không hy vọng tin tức con trai nhiễm loại ham mê này truyền ra ngoài.
Có camera theo dõi của quán bar, hơn nữa còn có kết quả xét nghiệm ly rượu, Tống Tế không thể chống lại chứng cứ liền thành thật khai báo, còn khai ra mấy cái đồng phạm ngày đó giúp hắn yểm trợ trên bàn tiệc.
Tạ Hành đối với mấy người kia có ấn tượng, là những người thường đi theo Tống Tế, còn đối với nó xưng huynh gọi đệ, ké ăn ké uống, không nghĩ tới là loại mặt hàng này.
Ở đồn công an, nó còn thấy luật sư của Tạ Dĩ Triều sưu tập rất nhiều chứng cứ bảo đảm Tống Tế ở tù ít nhất mười lăm năm"Yên tâm đi, Tạ Tổng đã biết, ông ấy sẽ không bỏ qua những người đó." Luật sư an ủi nó.
Tạ Hành không để ý luật sư, bước nhanh khỏi đồn công an, trên mặt nóng rát, trong lòng vừa bực vừa thẹn.
Mặt nó đau.
Nhớ tới chính mình đem những người đó xem là bạn bè, còn ở trước mặt Tạ Dĩ Triều tranh cãi vì bọn họ. Mặt nó thật đau.
Nó cảm thấy chính mình thật buồn cười, bị người ta xem là thằng ngốc mà đùa nghịch. Hiện tại thật tốt, ở trong mắt cha nó nó càng trở thành một tên vô tích sự.
Lần này về nhà, nó đã dự đoán được sẽ bị giáo huấn. Tạ Dĩ Triều thường xuyên dùng thái độ trên cao nhìn xuống mà dạy dỗ, dùng cái loại ngữ khí nghiêm túc lại thất vọng phảng phất như nó là tên phế vật.
Nhưng hiện tại, Tạ Dĩ Triều mắng cũng không mắng dường như ông đã sớm dự đoán được sẽ như vậy. Căn bản khinh thường dạy dỗ nó, cái này càng làm cho Tạ Hành tức giận.
Tạ Dĩ Triều liếc nó một cái: "An tĩnh một chút." Ngược lại hỏi quản gia "Cô ấy còn đang ngủ phải không?"
Quản gia: "Không sai, Lục tiểu thư phân phó hôm nay không cần làm bữa sáng cho cô."
Tạ Dĩ Triều đứng lên "Ta lên xem cô ấy."
Tạ Hành cảm giác chính mình lại lần nữa bị làm lơ!
Được, nữ nhân kia! Nó đã xem hết quyển tiểu thuyết kia, toàn đầu óc toàn là bạch nguyệt quang thế thân, cũng chưa suy nghĩ kỹ sự việc bị Tống Tế phản bội.
Bởi vì chuyện này càng hoang đường.
Cha nó đường đường là chủ tịch tập đoàn đã IPO luôn nghiêm trang ít khi nói cười, bên trong lại có cái đam mê vặn vẹo này... Thôi, coi như đây là việc riêng của ông, Tạ Hành lười đến quản, nhưng lúc này đây liên lụy tới mẹ ruột nó, nó không có khả năng xem như không có việc gì phát sinh.
Mà Tạ Dĩ Triều cư nhiên đem người tiến vào nhà?
Tạ Hành lập tức ngăn lại Tạ Dĩ Triều, âm thanh vững vàng nói: "Trước nói rõ ràng, mặc kệ cô ta là ai, ta không có khả năng tiếp thu cô ta là mẹ kế ta, ông hết hy vọng đi."
Tạ Dĩ Triều nhìn người che trước mặt mình, thiếu niên thân cao gần bằng ông, cằm ông căng cứng, nghiêm túc mở miệng: "Ai nói ta muốn cô ấy là mẹ kế con?"
"...." Tạ Hành ngẩn ra.
Kia, chỉ là chơi chơi thôi sao? Tạ Hành kinh ngạc, nó không nghĩ tới cha nó cư nhiên tra như vậy!
Nó còn chưa phục hồi tinh thần lại, lúc này trên lầu truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân.
Lục Khê từ cầu thang đi xuống, cô mặc áo ngủ ánh mắt băng sương trên khuôn mặt xinh đẹp xẹt qua người làm nhìn thẳng đến Tạ Dĩ Triều.
Tạ Hành mới vừa chú ý tới, cô ta từ phòng bên phải lầu 3 đi ra, đó là phòng ngủ Tạ Dĩ Triều, trước kia mẹ nó cũng ở đó.
Hắn nắm chặt quyền.
Thật quá đáng, sao lại có thể...
Thiếu niên cơ bắp cả người căng thẳng, trong cơn giận dữ, đôi mắt hơi phiếm đỏ căm tức nhìn Tạ Dĩ Triều: "Mang tiểu tình nhân của ông ra ngoài mà phong lưu khoái nhạc, nơi này của ta không chào đón các người!"
Lục Khê bắt lấy cổ áo Tạ Dĩ Triều, bức ông liên tục lui về sau thẳng đến bị dồn lên tường, một đôi mắt đẹp trợn lên, tức giận chất vấn nói: "Họ Tạ, ngươi có thể dạy con trai hay không? Không quản được tự ta tới quản!"
Mà Tạ Dĩ Triều ông không phản kháng chỉ ánh mắt nhìn thật sâu vào Lục Khê, sau liền liếc về phía Tạ Hành, lạnh lùng mà nói: "Câm miệng, đây là mẹ ruột con."
Quản giả đứng một bên:.... Tiên sinh cao hơn 1m9 sao lại nghe lời như vậy mặc cho người đẩy lên tường?
Lục Khê: "Tiểu tình nhân?" Tiểu tử thúi nói bậy gì đó?
Mà mộng bức nhất đương nhiên là Tạ Hành, nó khiếp sợ nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Triều, vẻ mặt bài xích mà nhìn về phía Lục khê.
Không phải đâu, cha nó bị sắc đẹp mê hoặc tới ngốc đầu sao? Nữ nhân này so với nó không lớn hơn mấy tuổi, sao lại là mẹ ruột nó?
"Phụt!"
Trong phòng học truyền ra tiếng cười, hết đợt này đến đợt khác, cố kỵ Tạ Hành, mọi người đều đè thấp âm thanh, nhưng vẫn không nhịn được.
Tạ Hành: "...."
Nó đen mặt, một tay đem sách cướp lại, vẻ mặt hậm hực, chân dài bước ra khỏi phòng học.
Nữ sinh ngồi cùng lúc này mới dám cười ra tiếng, cô nghẹn tới nội thương. Lại cảm giác khốc soái cao lãng giáo bá trong tưởng tượng của cô thật không giống nhau, đây là ngu ngốc soái ca sao?!
Ba ngày kế tiếp, Lục Khê đều thành thật ở biệt thự không ra cửa. Mỗi ngày ngủ sớm dậy trễ, giữ trưa còn ngủ trưa, cuối cũng cũng đem tinh thần dưỡng tốt chút. Hơn nữa phòng bếp mỗi ngày ba bữa cơm canh dinh dưỡng, cô ước chừng béo lên hai cân.
Cũng may, cô có cảm giác thân thể được chậm rãi chữa trị, thích ứng đến không sai biệt lắm.
Bất quá mấy ngày cô không ra cửa, trừ bỏ ngủ chính là lướt điện thoại. Xem xem, cô không hề có cảm giác bị thời đại đào thải, bất quá mấy nghệ sĩ nổi tiếng khi trước, hiện tại trừ bỏ mấy gương mặt đặc biệt, mặc khác đều lặn, càng thay bằng những gương mặt mới, làm Lục Khê vẫn là có chút cảm khái.
Tuy nói không để bụng, nhưng cô vẫn có chút tò mò, Tạ Dĩ Triều hiện tại trông như thế nào?
Cô đêm đó không thấy rõ, tựa hồ vẫn rất anh tuấn. Nhưng nói thế nào, hắn cũng là người 38 tuổi, không có khả năng cùng trước kia giống nhau như đúc, lại không giống cô trực tiếp xuyên qua từ tuổi 22.
Cô lên mạng tìm tòi thông tin Tạ Dĩ Triều, nhưng không thấy ảnh chụp mấy năm gần đây, xem ra hắn tương đối điệu thấp, im hơi lặng tiếng kiếm tiền, phù hợp tính cách hắn.
Tạ Dĩ Triều người này tuổi trẻ đã có vẻ già dặn, không phải diện mạo mà là khí chất cùng phong cách làm việc.
Năm đầu bọn họ tân hôn, ba Tạ Dĩ Triều qua đời. Hắn tiếp nhận quản lý tập đoàn, khi đó mấy chú bác hắn không có ý tốt muốn đem hắn khai trừ khỏi ban giám đốc, chơi mấy thủ đoạn lớn nhỏ tưởng làm khó hắn.
Khi đó hắn bận đến mức thời gian hưởng tuần trăng mật cùng cô đều không có. Lục Khê đi một mình, ở khách sạn ven biển, mua mua mua đặc biệt sung sướng.
Có bạn bè không hiểu, cho rằng cô giả vờ vui vẻ, Lục Khê khịt mũi coi thường.
Có cái gì tốt mà giả vờ? Cô cùng Tạ Dĩ Triều vốn chính là liên hôn, cả hai đều không thân. Cô đồng ý kết hôn có một nữa nguyên nhân là do hắn lớn lên đẹp trai, một nữa là do hắn có tiền, mục đích rõ ràng, đơn giản thô bạo.
Tuy rằng ông xã này không thích về nhà lắm, nhưng hắn rất hào phóng, nỗ lực kiếm tiền. Cô có thể tận tình hưởng thụ, cô có cái gì mà không thoã mãn?
Bởi vì biết Tạ Dĩ Triều cũng không yêu mình, cô lại càng thản nhiên, mỗi ngày đều tự tại.
Nếu không có giấc mơ kia, cô hẳn cả đời cũng không thay đổi, chính là hiện tại... Một giấc ngủ dậy, ông xã thành người trung niên, thêm một đứa con phản nghịch đã lớn, hết thảy đều không giống nhau.
Tập đoàn Tạ thị hiện tại như mặt trời ban trưa, Tạ Dĩ Triều cũng là nhân vật phú hào đầu bảng tiếng tăm lẫy lừng, hắn có tiền, có quyền, vợ lại mất sớm... Kim cương vương lão ngũ đỉnh cấp.
Mấy năm nay, hắn có nữ nhân khác hay không?
Không đúng, hẳn phải hỏi hắn từng có mấy người, hiện tại có phải độc thân hay không?
Lục Khê thích sống trong cuộc sống nhung lụa giống như trước kia. Nhưng nếu Tạ Dĩ Triều thực sự có người khác, muốn cô cùng nữ nhân khác tranh giành nam nhân, kia đừng mơ.
Vô luận trước khi kết hôn hay sau, Lục Khê cũng không thiếu người có điều kiện tốt theo đuổi. Muốn cô ủy khuất chính mình nhân nhượng đàn ông, thực xin lỗi, làm không được.
Lục Khê không có tính buồn lo vô cớ, cô dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không hề lo lắng sự việc sắp tới. Tối hôm qua, cô thức xem phim đến 3 giờ sáng, cố ý nói người làm hôm nay không cần kêu cô dậy sớm.
Không nghĩ tới lúc này đây cô lại có thêm một ác mộng.
Trong ác mộng vai chính không phải cô mà là Tạ Hành.
Năm hai, nó bởi vì đánh nhau bị trường học xử phạt, nó thường xuyên đánh nhau nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng. Tạ Hành đánh mù đôi mắt một nam sinh, cần phải phẫu thuật thay mắt. Tạ Dĩ Triều tốn rất nhiều tiền hoà giải cùng người nhà nam sinh. Nhưng trong trường học các phụ huynh khác cùng giáo viên đều sợ Tạ Hành. Hợp tác gửi thư lên hiệu trưởng yêu cầu đuổi học Tạ Hành, còn trên mạng tiến hành tạo áp lực dư luận.
Minh Lễ là trường trung học quý tộc tư nhân, phụ huynh học sinh đều là người có tiền có địa vị, tuy rằng kém Tạ Dĩ Triều nhưng gom lại lực lượng cũng không nhỏ.
Cuối cùng, trường học chỉ có thể buộc Tạ Hành thôi học.
Tạ Dĩ Triều an bài cho nó ra nước ngoài du học. Không cho nó trở về, phái người đi theo lo cho nó ăn, mặc, chỗ ở, đi lại đồng thời cũng là giám thị. Nhưng Tạ Hành đang tuổi thiếu niên phản nghịch người ngoài sao có thể trông coi? Nó bỏ trốn, không về nhà, không đi học, kết bạn với đám bạn lung tung rối loạn.
Trong một cuộc đua xe phi pháp, Tạ Hành say rượu lái xe, gặp tai nạn ngoài ý muốn, nó không cẩn thận lao xuống vách núi, toàn bộ xe đều rơi vỡ nát, nó chết ngay tại chỗ, năm ấy mới 17 tuổi.
Ở cuối giấc mộng, Tạ Dĩ Triều đứng trước mộ Tạ Hành, hắn hối hận không kịp, bi thương ngàn lần. Khi đó có nhiều tiền cũng không thể vãn hồi sinh mệnh trẻ tuổi của Tạ Hành.
Lục Khê sợ tới mức lập tức tỉnh dậy, toàn bộ phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trái tim kinh hoàng, yết hầu khô khốc.
Cô vớ lấy ly nước lạnh trên tủ đầu giường nhanh chóng uống cạn, uống xong tim lạnh, ánh mắt cũng lạnh buốt theo.
Cốt truyện này có phải phát điên rồi không?
Lục Khê mặt âm trầm, xuyên tới mấy ngày nay, lần đầu tiên cô tức giận đến vậy.
Không sai, cô cùng Tạ Hành vẫn chưa có tình cảm mẫu tử gì nhiều. Cô xuyên đến quá bất ngờ, hiện tại Tạ Hạnh đã là học sinh trung học. Mặc dù cô đã nhìn thấy nó, nhưng cũng chưa sinh ra cái tình thương thần kỳ của mẹ con. Rốt cuộc nó đã cao lớn, cô rất khó đối với nó mà "Bảo bảo ngoan, mẹ ôm một cái nào" thái độ...
Nhưng mà từ khi tỉnh giấc từ ác mộng, tựa hồ có gì đó không giống trước.
Tưởng tưởng đến tương lai Tạ Hành xảy ra chuyện, trong lòng Lục Khê cảm thấy đau đớn, giống như bị cái gì lôi kéo. Đồng thời còn cảm thấy đặc biệt phẫn nộ, cùng với mãnh liệt ý muốn bảo vệ Tạ Hành.
Có thể đây là cái gọi là thái độ bao che cho con?
Cô một lần nữa nằm xuống giường, để cho chính mình bình tĩnh lại, suy tính trước sau.
Hiện tại, Tạ Hành còn chưa xảy ra chuyện, không bị đuổi học, không bị đưa ra nước ngoài hết thảy còn kịp.
Lúc này, cô bỗng nhiên nghe được âm thanh dưới lầu, giống như có người tranh cãi, cô ấn chuông gọi người làm, thực nhanh có người gõ cửa tiến vào.
Lục Khê: "Âm thanh gì dưới lầu?"
"Dạ ông chủ đã trở về, còn có thiếu gia."
Lục Khê nhăn mi, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, mặt mũi hiện vẻ tức giận, tay túm lấy chăn, tức giận mà nghĩ, thật tốt, hắn trở về thật đúng lúc, cô muốn hỏi hắn một chút rốt cuộc hắn đã quản con trai như thế nào?
*
Tạ Hành giữa trưa tan học, bị tài xế đón về nhà, vừa vặn cùng Tạ Dĩ Triều một trước một sau.
Tạ Dĩ Triều từ trên xe bước xuống, nhìn nó một cái, chỉ hướng nó nhàn nhạt gật đầu "Đã trở lại." Mặc khác cái gì cũng không hỏi.
Hai cha con bảo trì khuôn mặt lạnh nhạt đi vào cửa. Chỉ là Tạ Dĩ Triều càng bình tĩnh, Tạ Hành thoạt nhìn có vẻ khá khó hiểu, thường thường trộm nhìn cha nó một cái.
Tạ Dĩ Triều ngồi xuống sô pha, quản gia đưa đến cho hắn một ly trà, trợ lý ở bên cạnh báo cáo chi tiết một bản hợp đồng, hắn lạnh nhạt nghe, đối với Tạ Hành đang đứng trong phòng khách không nói một từ.
Tạ Hành bị làm lơ, khó chịu nhăn mi lại, nhịn không được bao lâu, kiệt ngạo khó thuần mà nâng cằm lên, đánh gãy bọn họ. "Được, ta biết ông muốn mắng ta, muốn mắng liền nhanh lên, lát nữa ta còn có việc."
Mấy ngày nay, nó bớt chút thời gian đi đồn công an, biết được tình huống ngày đó.
Tống Tế chính xác đã hạ thuốc vào ly rượu của Tạ Hành, hắn sớm biết nhà Tạ Hành có tiền, cố ý tiếp cận, khi đó hắn đã có mục đích. Tống Tế vốn là hạng tam giáo cửu lưu, du thủ du thực. Bên ngoài hắn thiếu nợ nghĩ tới biện pháp như vậy để khống chế Tạ Hành, có thể từ Tạ Hành không ngừng đòi tiền. Còn nếu không được thì cũng có thể tàn nhẫn tống tiền Tạ Dĩ Triều, ông ta khẳng định không hy vọng tin tức con trai nhiễm loại ham mê này truyền ra ngoài.
Có camera theo dõi của quán bar, hơn nữa còn có kết quả xét nghiệm ly rượu, Tống Tế không thể chống lại chứng cứ liền thành thật khai báo, còn khai ra mấy cái đồng phạm ngày đó giúp hắn yểm trợ trên bàn tiệc.
Tạ Hành đối với mấy người kia có ấn tượng, là những người thường đi theo Tống Tế, còn đối với nó xưng huynh gọi đệ, ké ăn ké uống, không nghĩ tới là loại mặt hàng này.
Ở đồn công an, nó còn thấy luật sư của Tạ Dĩ Triều sưu tập rất nhiều chứng cứ bảo đảm Tống Tế ở tù ít nhất mười lăm năm"Yên tâm đi, Tạ Tổng đã biết, ông ấy sẽ không bỏ qua những người đó." Luật sư an ủi nó.
Tạ Hành không để ý luật sư, bước nhanh khỏi đồn công an, trên mặt nóng rát, trong lòng vừa bực vừa thẹn.
Mặt nó đau.
Nhớ tới chính mình đem những người đó xem là bạn bè, còn ở trước mặt Tạ Dĩ Triều tranh cãi vì bọn họ. Mặt nó thật đau.
Nó cảm thấy chính mình thật buồn cười, bị người ta xem là thằng ngốc mà đùa nghịch. Hiện tại thật tốt, ở trong mắt cha nó nó càng trở thành một tên vô tích sự.
Lần này về nhà, nó đã dự đoán được sẽ bị giáo huấn. Tạ Dĩ Triều thường xuyên dùng thái độ trên cao nhìn xuống mà dạy dỗ, dùng cái loại ngữ khí nghiêm túc lại thất vọng phảng phất như nó là tên phế vật.
Nhưng hiện tại, Tạ Dĩ Triều mắng cũng không mắng dường như ông đã sớm dự đoán được sẽ như vậy. Căn bản khinh thường dạy dỗ nó, cái này càng làm cho Tạ Hành tức giận.
Tạ Dĩ Triều liếc nó một cái: "An tĩnh một chút." Ngược lại hỏi quản gia "Cô ấy còn đang ngủ phải không?"
Quản gia: "Không sai, Lục tiểu thư phân phó hôm nay không cần làm bữa sáng cho cô."
Tạ Dĩ Triều đứng lên "Ta lên xem cô ấy."
Tạ Hành cảm giác chính mình lại lần nữa bị làm lơ!
Được, nữ nhân kia! Nó đã xem hết quyển tiểu thuyết kia, toàn đầu óc toàn là bạch nguyệt quang thế thân, cũng chưa suy nghĩ kỹ sự việc bị Tống Tế phản bội.
Bởi vì chuyện này càng hoang đường.
Cha nó đường đường là chủ tịch tập đoàn đã IPO luôn nghiêm trang ít khi nói cười, bên trong lại có cái đam mê vặn vẹo này... Thôi, coi như đây là việc riêng của ông, Tạ Hành lười đến quản, nhưng lúc này đây liên lụy tới mẹ ruột nó, nó không có khả năng xem như không có việc gì phát sinh.
Mà Tạ Dĩ Triều cư nhiên đem người tiến vào nhà?
Tạ Hành lập tức ngăn lại Tạ Dĩ Triều, âm thanh vững vàng nói: "Trước nói rõ ràng, mặc kệ cô ta là ai, ta không có khả năng tiếp thu cô ta là mẹ kế ta, ông hết hy vọng đi."
Tạ Dĩ Triều nhìn người che trước mặt mình, thiếu niên thân cao gần bằng ông, cằm ông căng cứng, nghiêm túc mở miệng: "Ai nói ta muốn cô ấy là mẹ kế con?"
"...." Tạ Hành ngẩn ra.
Kia, chỉ là chơi chơi thôi sao? Tạ Hành kinh ngạc, nó không nghĩ tới cha nó cư nhiên tra như vậy!
Nó còn chưa phục hồi tinh thần lại, lúc này trên lầu truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân.
Lục Khê từ cầu thang đi xuống, cô mặc áo ngủ ánh mắt băng sương trên khuôn mặt xinh đẹp xẹt qua người làm nhìn thẳng đến Tạ Dĩ Triều.
Tạ Hành mới vừa chú ý tới, cô ta từ phòng bên phải lầu 3 đi ra, đó là phòng ngủ Tạ Dĩ Triều, trước kia mẹ nó cũng ở đó.
Hắn nắm chặt quyền.
Thật quá đáng, sao lại có thể...
Thiếu niên cơ bắp cả người căng thẳng, trong cơn giận dữ, đôi mắt hơi phiếm đỏ căm tức nhìn Tạ Dĩ Triều: "Mang tiểu tình nhân của ông ra ngoài mà phong lưu khoái nhạc, nơi này của ta không chào đón các người!"
Lục Khê bắt lấy cổ áo Tạ Dĩ Triều, bức ông liên tục lui về sau thẳng đến bị dồn lên tường, một đôi mắt đẹp trợn lên, tức giận chất vấn nói: "Họ Tạ, ngươi có thể dạy con trai hay không? Không quản được tự ta tới quản!"
Mà Tạ Dĩ Triều ông không phản kháng chỉ ánh mắt nhìn thật sâu vào Lục Khê, sau liền liếc về phía Tạ Hành, lạnh lùng mà nói: "Câm miệng, đây là mẹ ruột con."
Quản giả đứng một bên:.... Tiên sinh cao hơn 1m9 sao lại nghe lời như vậy mặc cho người đẩy lên tường?
Lục Khê: "Tiểu tình nhân?" Tiểu tử thúi nói bậy gì đó?
Mà mộng bức nhất đương nhiên là Tạ Hành, nó khiếp sợ nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Triều, vẻ mặt bài xích mà nhìn về phía Lục khê.
Không phải đâu, cha nó bị sắc đẹp mê hoặc tới ngốc đầu sao? Nữ nhân này so với nó không lớn hơn mấy tuổi, sao lại là mẹ ruột nó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.