Hào Môn Thân Mẫu Của Nghịch Tử Đã Trở Lại
Chương 5:
Dư Ngã Bạch Lộ
09/01/2023
Trong phòng khách, Tạ Dĩ Triều cho trợ lý, quản gia tất cả đều rời đi, chỉ còn lại nhà ba người.
Hắn cùng Lục Khê phân biệt ngồi ở hai bên sô pha, Tạ Hành dùng hành động phân rõ giới hạn với bọn họ, một mình đứng bên cửa sổ, ôm cánh tay, cảnh giác mà lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Bộ dáng kia, cực kỳ giống một con sói con tuần tra lãnh địa của mình, nếu ai tưởng xâm chiếm lãnh địa của nó, nó liền dùng ánh mắt giết chết.
Lục Khê nhìn nó, quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, không cảm thấy nó hung ác chỉ thấy có chút ngốc nghếch.
Tạ Dĩ Triều cho mọi người lui ra bởi vì hắn biết kế tiếp hắn muốn nói chuyện của Lục Khê, tốt nhất là không cho người ngoài nghe được. Chuyện này quá ly kỳ, cô năm đó biến mất như thế nào, mấy năm nay đi đâu, dung mạo vì cái gì mà chưa thay đổi...
Có lẽ, Tạ Hành tốt nhất cũng nên tránh ra.
Tạ Dĩ Triều có thói quen ra lệnh, là thói quen do mười mấy năm lãnh đạo, hắn sẽ không giải thích quá nhiều, trực tiếp đối với Tạ Hành lời ít mà ý nhiều: "Con đi ăn cơm hoặc về phòng con đi."
Tạ Hành đương nhiên không nghe, nó ngạnh cổ quật cường mà nói: "Dựa vào cái gì? Nơi này là nhà ta, ông sao không mang theo tiểu tình nhân của ông đi ra ngoài?"
Nếu cha nó chỉ tìm mẹ kế cho nó thôi, nó thấy không sao cả. Nhưng cái mẹ kế này không biết chừng mực âm mưu muốn làm mẹ ruột nó, chuyện này không có cửa đâu!
Tạ Dĩ Triều bị sắc đẹp mê hoặc điên rồi, nhưng nó cũng không phải tiểu hài tử mặc cho người đùa nghịch.
Tạ Dĩ Triều nhăn mi lại, môi mím chặt, nhàn nhạt liếc Tạ Hành. Ngón tay thon dài chút có chút không nhẹ nhàng gõ đầu gối, đôi mắt đen nhánh thâm trầm lãnh đạm không nói một lời, nhưng đủ để cho người khác khẩn trương.
Bình thường Tạ Hành thường xuyên cùng hắn tranh luận, nhưng mỗi khi nhìn đến biểu tình này của ba nó, nó cũng sợ hãi.
Ánh mắt nó rụt một chút, phía sau lưng lại đứng càng thẳng, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối không sợ.
Nhưng mà lúc này, Lục Khê bỗng nhiên đứng dậy mặt không có biểu tình hướng nó đi đến.
Tạ Hành bỗng nhiên luống cuống một chút, theo bản năng muốn tránh. Bởi vì nó nhớ tới buổi tối ngày đó bị cô đánh, nhưng nghĩ lại, nó nhịn không được mà xuy một tiếng.
Sợ cái gì? Hiện tại ba nó ở đây cô thế nào cũng giả vờ một chút, chẳng lẽ còn dám trước mặt ba nó đánh...
"Tê..." Tạ Hành khuôn mặt cứng đờ.
Lục Khê nắm má phải của nó, dùng sức không lớn nó cũng không đau nhưng tính vũ nhục cực lớn.
Nữ nhân này cư nhiên véo mặt nó!
Làm trước mặt ba nó! Không khỏi cũng quá kiêu ngạo đi?
"Ngươi buông tay cho ta...." Tạ Hành vừa tức vừa ủy khuất.
Lục Khê buông nó ra, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo tràn đầy cảnh cáo: "Con lại nói ta là tiểu tình nhân của ba con ta lại đánh con, đánh con đến khi con khóc."
Thiếu niên tuấn lãng mặt bị véo hồng, nó quả thực không thể tin tưởng, nhìn Tạ Dĩ Triều. Ánh mắt hắn nhàn nhạt, nhiều nhất có vài phần bất đắt dĩ, hiển nhiên là đối với cách làm của cô không có nữa điểm dị nghị.
Đồ nhu nhược! Lỗ tai mềm!
Tạ Hành đối với ba nó phi thường thất vọng, nó tức giận rời phòng khách, trực tiếp trở về phòng mình, đóng cửa cái rầm.
Quản gia thấy một màn như vậy, nhịn không được lo lắng.
Xem ra trước ông đoán không sai, về sau trong nhà sẽ có nhiều náo loạn.
*
Phòng khách quá trống trải rốt cuộc không phải là nơi nói chuyện, Tạ Dĩ Triều mang Lục Khê đến thư phòng trên lầu.
Phía trước nơi này bị khoá lại, Lục Khê vào tới thấy bên trong bày trí không nghĩ tới so với trước kia không khác lắm. Lục Khê cũng không quá ngoài ý muốn. Cô sớm phát hiện, trong nhà này trừ bỏ người làm đã thay đổi, nhiều thêm một đứa con trai mặt khác đều cùng trước kia không sai biệt lắm.
Nói Tạ Dĩ Triều nhớ tình cũ, chi bằng nói hắn không thèm để ý, là một người đam mê công việc, nhà với hắn mà nói chỉ là nơi để ngủ, không cần thiết phải thay đổi cái gì.
Xem ra mấy năm qua đi, hắn vẫn là người kia người đàn ông không yêu về nhà.
Cùng quan hệ với con trai không tốt cũng có nguyên nhân.
Thư phòng chỉ có hắn sử dụng, liền chỉ có một bàn làm việc, sô pha cũng không có. Lục Khê một chút cũng không khách khí, bình tĩnh ở trên ghế ngồi xuống, thuận tiện cẩn thận đánh giá Tạ Dĩ Triều.
Vừa rồi cô tức giận nóng đầu, hướng Tạ Dĩ Triều phát chút tính tình, chờ thấy rõ mặt hắn, cô có chút kinh ngạc còn có chút kinh diễm
Dù sao cũng là người bên gối, gương mặt này mặc kệ đi qua nhiều ít năm, cô vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra tới.
Hắn 38 tuổi, nhưng bộ dáng vẫn anh tuấn như cũ, nói thật không già đi chút nào.
Nhưng đối với Lục Khê mà nói, không lâu trước đây cô nhìn thấy chính là Tạ Dĩ Triều 1.0 phiên bản, hơn hai mươi tuổi, phong hoa chính mậu tuổi trẻ hơn nữa tràn ngập nhuệ khí. Khi đó hắn soái khí mang theo lưỡi đao sắc nhọn. Hiện tại, nhiều tuổi hơn, cảm giác mũi nhọn được thu hồi, ánh mắt càng nội liễm thành thục, nhiều thêm một loại mị lực nho nhã.
Đáng chết.... Cô thế nhưng lại càng thích nhan sắc hiện tại này.
Nam nhân 38 tuổi, dáng người cao lớn, vai rộng, eo thon, chân dài dáng người không chút biến dạng, thuyết minh hắn còn cùng trước kia giống nhau, ẩm thực khoẻ mạnh, thói quen tập thể hình hằng ngày.
Tóc vẫn tươi tốt như cũ, thực tốt thuyết minh không có gen hói đầu, Tạ Hành sẽ không có loại phiền não này về sau.
Nhưng xem lại xem, Lục Khê tâm thái rất bình tĩnh, tưởng tượng đến cảnh hắn mấy năm nay có khả năng cùng nữ nhân khác bên nhau cô nháy mắt liền không yêu được.
Quan trọng nhất chính là giải quyết thân phận hiện tại của cô.
Lục Khê mở miệng trước: "Trước nói rõ ràng, đừng hỏi ta sao lại thế này, cũng đừng hỏi ta mấy năm nay đi đâu vậy, ta không có biện pháp nói. Mặc kệ anh có tin hay không ta là Lục Khê, tóm lại có thể kiểm tra xét nghiệm rõ ràng nhất." Cô nghĩ tới, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, gen của cô sẽ không phát sinh bất cứ thay đổi nào. Nếu thật sự xui xẻo như vậy, không khớp, nàng sợ sẽ có nhiều phiền toái.
Tạ Dĩ Triều sau khi vào cửa, chỗ ngồi duy nhất trong thư phòng bị cướp đi, hắn cũng không thèm để ý, đi thẳng đến bên cửa sổ, tùy ý Lục Khê đánh giá mình. Cô trước kia cũng như thế này, thích nhìn chằm chằm ngắm hắn, dùng cái loại ánh mắt thưởng thức. Mà lúc này đây, thưởng thức không đến một giây, ánh mắt lại biến thành ghét bỏ cùng lạnh nhạt.
Phảng phất xem một người xa lạ cùng cô không có quan hệ.
Tạ Dĩ Triều cũng không để ý, hôn lễ bọn họ thực hấp tấp, sau khi kết hôn cũng ít ở chung, câu thông yếu ớt, thông thường là do hắn bận hắn, cô vui của cô, hiện tại lại qua nhiều năm như vậy, quan hệ chi gian lẫn nhau càng thêm xa lạ.
Cô biến mất nhiều năm như vậy cũng đủ để thay đổi rất nhiều nhưng cô thoạt nhìn vẫn tuổi trẻ kiều mỹ như vậy.
Nhưng tựa như cũng có cái gì đó không giống.
Tạ Dĩ Triều không có lòng hiếu kỳ lớn, hắn đoán được cô bởi vì có nguyên nhân không thể giải thích rõ ràng, vì thế đạm nhiên gật đầu "Kia được, ta hiện tại liền an bài."
Kỳ thật hắn không nghi ngờ thân phận cô, nhưng có người cần nhìn đến báo cáo giấy trắng mực đen rõ ràng.
Nhớ tới đứa con tùy hứng lỗ mãng kia, người đàn ông nở một nụ cười bất đắc dĩ. Hắn nhớ tới điều gì, bỗng nhiên trầm mắt hướng Lục Khê hỏi: "Em vừa nói Tiểu Hành xảy ra chuyện, có ý gì?"
Lục Khê: "..."
Không thể nói.
Mấy ngày nay cô phát hiện, về nội dung giấc mộng cô không có biện pháp nói ra, bao gồm viết ra hoặc gửi tin nhắn đều không thể, thật bất đắc dĩ.
Lục Khê đành phải nói: "Mấy ngày hôm trước ở quán bar, có người hạ dược nó, nếu ta không đi gặp nó không phải đã xảy ra chuyện?"
Tạ Dĩ Triều thần sắc thong dong: "Sẽ không, ta có cho người đi theo nó, sẽ không cho nó uống hết ly rượu kia."
Chỉ là động tác của cô càng nhanh hơn, đoạt trước người của hắn.
Lục Khê hơi hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt lướt qua khuôn mặt thanh tuyển của hắn. Không sai, đây mới là Tạ Dĩ Triều, làm việc giọt nước không lọt, thích khống chế toàn cục.
Ở trong giấc mộng kia, chính xác Tạ Hành cũng không có nhiễm nghiện tình tiết.
Cô gật đầu, nói sang chuyện khác: "Kia nhanh chóng làm xét nghiệm kiểm tra đi, ta muốn khôi phục thân phận." Nghĩ đến chính mình vẫn mang danh "Người chết" cô liền cả người khó chịu, đi ra ngoài đều sợ bị người hô to gặp quỷ.
Tạ Dĩ Triều: "Không cần khôi phục."
Lục Khê: ?
Tạ Dĩ Triều: "Thân phận của em vẫn còn, năm đó ta không đi làm giấy chứng tử, cũng không gạch bỏ hộ khẩu." Hắn dừng một chút, ánh mắt bình tĩnh thanh minh "Bất quá chứng minh thân phận đã sắp quá thời hạn yêu cầu đi đổi."
Lục Khê: ???
Thấy trên mặt cô sắp mang đầy dấu chấm hỏi, Tạ Dĩ Triều ôn hoà giải thích nói: "Năm đó, sau sự cố lần đó không tìm được di thể, ta có lý do tin tưởng em còn sống."
Cứ việc hắn nói như vậy, cô vẫn có cảm giác không thể tưởng tượng.
Dựa theo pháp luật, người thân tự nhiên mất tích trên hai năm người nhà liền có thể xử lý yêu cầu báo tử vong. Nhưng nếu hắn không đi nhận định, kia thân phận của cô vẫn luôn còn ở đó?
Đối với Lục Khê mà nói đây là chuyện tốt, bỏ được rất nhiều phiền toái, nhưng thế này cùng giấc mơ không giống nhau...
Chẳng lẽ là bởi vì cô đột nhiên xuyên qua, đã thay đổi, cũng giống như hiệu ứng bươm bướm?
Lục Khê người tin vào khoa học tự nhiên, cô không nghĩ ra, rốt cuộc các sự kiện đều lộ ra mơ hồ, dứt khoát liền không nghĩ nữa.
Chẳng qua, hiện tại cô cùng Tạ Dĩ Triều vẫn là vợ chồng hợp pháp?
Tạ Dĩ Triều đi hướng két sắt góc tường, mở ra cũng không hề kiêng dè cô, thực mau lấy từ bên trong ra một cái folder giao cho cô. "Cái này em có thể tự mình bảo quản hoặc có thể để ở nơi này."
Lục Khê gấp không chờ nổi mà mở ra nhìn, ánh mắt đầu tiên của cô nhìn đến thân phận chứng, cầm lấy tấm card nhỏ sờ sờ, đúng là còn một tháng nữa hết thời hạn, cô bèn bỏ vào túi mình.
Dư lại tất cả đều là giấy chứng nhận quan trọng, bằng tốt nghiệp từ nhỏ đến lớn, giấy chứng nhận đoạt giải ở trường học linh tinh, còn có quan trọng nhất văn kiện tài sản của cô.
Dưới danh nghĩa của Lục Khê có bốn căn hộ. Một căn cô mua trước khi kết hôn, ba căn sau là sau khi kết hôn Tạ Dĩ Triều tặng. Tất cả đều ở đoạn đường tất đất tất vàng xa hoa, qua mười mấy năm giá đã tăng gấp mười mấy lần ban đầu.
Còn có tiền tiết kiệm trước kia của cô, mấy năm nay Tạ Dĩ Triều vẫn luôn giúp cô đầu tư, tiền lời đầu tư tiền tiết kiệm cùng bất động sản cùng với châu báu cao cấp trước kia cô sưu tập, cô hiện tại cũng coi là một tiểu phú bà, không tiêu tiền như nước thì cả đời có thể áo cơm vô ưu.
Nếu có cái gì "Kinh hỉ" lớn nhất sau khi ngủ một giấc dậy nhất định là một giấc ngủ dậy phát hiện tài sản của mình lớn gấp mấy chục lần!
Mấy cái thứ này đương nhiên muốn cất giữ thật tốt, Lục Khê đưa cho Tạ Dĩ Triều, nhìn hắn bỏ vào tủ. Tạ Dĩ Triều lại nói mật mã két sắt, cùng mật mã thư phòng cho cô thuận tiện tùy thời lấy dùng.
Lục Khê có chút ngoài ý muốn.
Hắn liền yên tâm như vậy? Không phù hợp nhân thiết cẩn thận của hắn a... Cũng có khả năng là bên trong không có mặc khác đồ vật quan trọng.
Đang nghi hoặc, cô bỗng nhiên nghe Tạ Dĩ Triều hỏi: "Về sau, sẽ không đi nữa đi?"
Lục Khê ngẩn ra, qua vài giây mới phản ứng lại, cô thong thả chớp chớp mắt, trong lòng không quá xác định, nhưng nghĩ đến Tạ Hành, cô vẫn gật đầu.
Cô có loại cảm giác, xuyên tới lúc này cô sẽ không đột nhiên biến mất.
Tạ Dĩ Triều nhìn sâu mắt cô, ngữ khí trầm thấp: "Hoan nghênh về nhà."
*
Hắn làm việc hiệu suất luôn luôn rất cao, ăn qua cơm trưa liền có người của cơ quan kiểm tra xét nghiệm tới nhà thu thập mẫu.
Lục Khê hỏi: "Bọn họ còn có thể tới nhà lấy?"
Tạ Dĩ Triều nhàn nhạt nói: "Là danh nghĩa công ty ta."
.... Đã hiểu, Lục Khê nghĩ đến, thời điểm cô tìm tòi ảnh chụp Tạ Dĩ Triều, cái tin tức thứ nhất nhìn thấy về hắn từ mấy năm trước bắt đầu đặt chân vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật sinh học. Việc riêng tư trong nhà tự nhiên kêu công ty nhà mình tới làm bảo mật tốt nhất.
Tạ Hành giận dỗi, vừa rồi không xuống ăn bữa trưa, quản gia phải mang lên cho nó, Lục Khê ngăn cản không cho đưa.
Quản gia bất đắc dĩ mà nhìn về phía Tạ Dĩ Triều: "Ông chủ, này...."
Bình thường thiếu gia cáu kỉnh, ông chủ cũng không cho đưa cơm, không dung túng nó. Nhưng ông chủ là ông chủ, Lục tiểu thư là Lục tiểu thư cô nghiêm khắc như vậy thì cũng quá mức đi.
Tạ Dĩ Triều chỉ xem Lục Khê một cái liền nói: "Nghe phu nhân."
Quản gia mở to hai mắt.
Phu nhân? Lãnh chứng khi nào?
Lục Khê cũng có chút ngoài ý muốn, tuy nói bọn họ không ly hôn, kêu phu nhân không thành vấn đề. Nhưng còn chưa có làm giám định, hắn tựa hồ đã chắc chắn cô chính là Lục Khê bao gồm vừa rồi trực tiếp đem văn kiện cho cô xem.
Chẳng lẽ này chính là năng lực tự tin và quyết đoán của các thượng vị giả.
Lục Khê không nhanh không chậm mà đem đồ ăn đưa vào miệng, tướng ăn ưu nhã. "Về sau tiểu Hành ở nhà, ăn cơm chỉ kêu một lần, không ăn chính là không đói bụng."
Quản gia cười khổ đáp ứng.
Ông có thể làm gì bây giờ? Còn không phải chỉ có thể nghe chủ nhân sao, xem ra về sau Tạ Hành sẽ nếm mùi đau khổ. Mẹ kế này cũng quá lợi hại, đem ông chủ thu đến dễ bảo.
Phòng Tạ Hành ở lầu hai, đã tới gần phòng ăn.
Buổi sáng nó thức dậy trễ, nhà ăn chỉ còn dư bánh bao, nó không thích ăn dứt khoát đói bụng về nhà. Không nghĩ tới bị đói bụng tới hiện tại, trong bụng thầm thì kêu, nhưng nó tuyệt đối không ngồi vào bàn cơm cùng hai người kia thông đồng làm bậy.
Vừa rồi nó nói không ăn cơm, hiện tại đi xuống chính là vả mặt mình, cho nên nó mở cửa ra chuẩn bị chờ người làm đi ngang qua liền kêu người tùy tiện làm ít đồ ăn tới.
Kết quả liền nghe thấy Lục Khê nói những lời này.
Tạ Hành sắc mặt lạnh xuống, nắm lấy cửa phòng trên tay gân xanh như ẩn như hiện.
Ai nói nó không đói bụng? Nữ nhân này không kìm nén được bại lộ bản chất mẹ kế ác độc?
Hắn cùng Lục Khê phân biệt ngồi ở hai bên sô pha, Tạ Hành dùng hành động phân rõ giới hạn với bọn họ, một mình đứng bên cửa sổ, ôm cánh tay, cảnh giác mà lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Bộ dáng kia, cực kỳ giống một con sói con tuần tra lãnh địa của mình, nếu ai tưởng xâm chiếm lãnh địa của nó, nó liền dùng ánh mắt giết chết.
Lục Khê nhìn nó, quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, không cảm thấy nó hung ác chỉ thấy có chút ngốc nghếch.
Tạ Dĩ Triều cho mọi người lui ra bởi vì hắn biết kế tiếp hắn muốn nói chuyện của Lục Khê, tốt nhất là không cho người ngoài nghe được. Chuyện này quá ly kỳ, cô năm đó biến mất như thế nào, mấy năm nay đi đâu, dung mạo vì cái gì mà chưa thay đổi...
Có lẽ, Tạ Hành tốt nhất cũng nên tránh ra.
Tạ Dĩ Triều có thói quen ra lệnh, là thói quen do mười mấy năm lãnh đạo, hắn sẽ không giải thích quá nhiều, trực tiếp đối với Tạ Hành lời ít mà ý nhiều: "Con đi ăn cơm hoặc về phòng con đi."
Tạ Hành đương nhiên không nghe, nó ngạnh cổ quật cường mà nói: "Dựa vào cái gì? Nơi này là nhà ta, ông sao không mang theo tiểu tình nhân của ông đi ra ngoài?"
Nếu cha nó chỉ tìm mẹ kế cho nó thôi, nó thấy không sao cả. Nhưng cái mẹ kế này không biết chừng mực âm mưu muốn làm mẹ ruột nó, chuyện này không có cửa đâu!
Tạ Dĩ Triều bị sắc đẹp mê hoặc điên rồi, nhưng nó cũng không phải tiểu hài tử mặc cho người đùa nghịch.
Tạ Dĩ Triều nhăn mi lại, môi mím chặt, nhàn nhạt liếc Tạ Hành. Ngón tay thon dài chút có chút không nhẹ nhàng gõ đầu gối, đôi mắt đen nhánh thâm trầm lãnh đạm không nói một lời, nhưng đủ để cho người khác khẩn trương.
Bình thường Tạ Hành thường xuyên cùng hắn tranh luận, nhưng mỗi khi nhìn đến biểu tình này của ba nó, nó cũng sợ hãi.
Ánh mắt nó rụt một chút, phía sau lưng lại đứng càng thẳng, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối không sợ.
Nhưng mà lúc này, Lục Khê bỗng nhiên đứng dậy mặt không có biểu tình hướng nó đi đến.
Tạ Hành bỗng nhiên luống cuống một chút, theo bản năng muốn tránh. Bởi vì nó nhớ tới buổi tối ngày đó bị cô đánh, nhưng nghĩ lại, nó nhịn không được mà xuy một tiếng.
Sợ cái gì? Hiện tại ba nó ở đây cô thế nào cũng giả vờ một chút, chẳng lẽ còn dám trước mặt ba nó đánh...
"Tê..." Tạ Hành khuôn mặt cứng đờ.
Lục Khê nắm má phải của nó, dùng sức không lớn nó cũng không đau nhưng tính vũ nhục cực lớn.
Nữ nhân này cư nhiên véo mặt nó!
Làm trước mặt ba nó! Không khỏi cũng quá kiêu ngạo đi?
"Ngươi buông tay cho ta...." Tạ Hành vừa tức vừa ủy khuất.
Lục Khê buông nó ra, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo tràn đầy cảnh cáo: "Con lại nói ta là tiểu tình nhân của ba con ta lại đánh con, đánh con đến khi con khóc."
Thiếu niên tuấn lãng mặt bị véo hồng, nó quả thực không thể tin tưởng, nhìn Tạ Dĩ Triều. Ánh mắt hắn nhàn nhạt, nhiều nhất có vài phần bất đắt dĩ, hiển nhiên là đối với cách làm của cô không có nữa điểm dị nghị.
Đồ nhu nhược! Lỗ tai mềm!
Tạ Hành đối với ba nó phi thường thất vọng, nó tức giận rời phòng khách, trực tiếp trở về phòng mình, đóng cửa cái rầm.
Quản gia thấy một màn như vậy, nhịn không được lo lắng.
Xem ra trước ông đoán không sai, về sau trong nhà sẽ có nhiều náo loạn.
*
Phòng khách quá trống trải rốt cuộc không phải là nơi nói chuyện, Tạ Dĩ Triều mang Lục Khê đến thư phòng trên lầu.
Phía trước nơi này bị khoá lại, Lục Khê vào tới thấy bên trong bày trí không nghĩ tới so với trước kia không khác lắm. Lục Khê cũng không quá ngoài ý muốn. Cô sớm phát hiện, trong nhà này trừ bỏ người làm đã thay đổi, nhiều thêm một đứa con trai mặt khác đều cùng trước kia không sai biệt lắm.
Nói Tạ Dĩ Triều nhớ tình cũ, chi bằng nói hắn không thèm để ý, là một người đam mê công việc, nhà với hắn mà nói chỉ là nơi để ngủ, không cần thiết phải thay đổi cái gì.
Xem ra mấy năm qua đi, hắn vẫn là người kia người đàn ông không yêu về nhà.
Cùng quan hệ với con trai không tốt cũng có nguyên nhân.
Thư phòng chỉ có hắn sử dụng, liền chỉ có một bàn làm việc, sô pha cũng không có. Lục Khê một chút cũng không khách khí, bình tĩnh ở trên ghế ngồi xuống, thuận tiện cẩn thận đánh giá Tạ Dĩ Triều.
Vừa rồi cô tức giận nóng đầu, hướng Tạ Dĩ Triều phát chút tính tình, chờ thấy rõ mặt hắn, cô có chút kinh ngạc còn có chút kinh diễm
Dù sao cũng là người bên gối, gương mặt này mặc kệ đi qua nhiều ít năm, cô vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra tới.
Hắn 38 tuổi, nhưng bộ dáng vẫn anh tuấn như cũ, nói thật không già đi chút nào.
Nhưng đối với Lục Khê mà nói, không lâu trước đây cô nhìn thấy chính là Tạ Dĩ Triều 1.0 phiên bản, hơn hai mươi tuổi, phong hoa chính mậu tuổi trẻ hơn nữa tràn ngập nhuệ khí. Khi đó hắn soái khí mang theo lưỡi đao sắc nhọn. Hiện tại, nhiều tuổi hơn, cảm giác mũi nhọn được thu hồi, ánh mắt càng nội liễm thành thục, nhiều thêm một loại mị lực nho nhã.
Đáng chết.... Cô thế nhưng lại càng thích nhan sắc hiện tại này.
Nam nhân 38 tuổi, dáng người cao lớn, vai rộng, eo thon, chân dài dáng người không chút biến dạng, thuyết minh hắn còn cùng trước kia giống nhau, ẩm thực khoẻ mạnh, thói quen tập thể hình hằng ngày.
Tóc vẫn tươi tốt như cũ, thực tốt thuyết minh không có gen hói đầu, Tạ Hành sẽ không có loại phiền não này về sau.
Nhưng xem lại xem, Lục Khê tâm thái rất bình tĩnh, tưởng tượng đến cảnh hắn mấy năm nay có khả năng cùng nữ nhân khác bên nhau cô nháy mắt liền không yêu được.
Quan trọng nhất chính là giải quyết thân phận hiện tại của cô.
Lục Khê mở miệng trước: "Trước nói rõ ràng, đừng hỏi ta sao lại thế này, cũng đừng hỏi ta mấy năm nay đi đâu vậy, ta không có biện pháp nói. Mặc kệ anh có tin hay không ta là Lục Khê, tóm lại có thể kiểm tra xét nghiệm rõ ràng nhất." Cô nghĩ tới, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, gen của cô sẽ không phát sinh bất cứ thay đổi nào. Nếu thật sự xui xẻo như vậy, không khớp, nàng sợ sẽ có nhiều phiền toái.
Tạ Dĩ Triều sau khi vào cửa, chỗ ngồi duy nhất trong thư phòng bị cướp đi, hắn cũng không thèm để ý, đi thẳng đến bên cửa sổ, tùy ý Lục Khê đánh giá mình. Cô trước kia cũng như thế này, thích nhìn chằm chằm ngắm hắn, dùng cái loại ánh mắt thưởng thức. Mà lúc này đây, thưởng thức không đến một giây, ánh mắt lại biến thành ghét bỏ cùng lạnh nhạt.
Phảng phất xem một người xa lạ cùng cô không có quan hệ.
Tạ Dĩ Triều cũng không để ý, hôn lễ bọn họ thực hấp tấp, sau khi kết hôn cũng ít ở chung, câu thông yếu ớt, thông thường là do hắn bận hắn, cô vui của cô, hiện tại lại qua nhiều năm như vậy, quan hệ chi gian lẫn nhau càng thêm xa lạ.
Cô biến mất nhiều năm như vậy cũng đủ để thay đổi rất nhiều nhưng cô thoạt nhìn vẫn tuổi trẻ kiều mỹ như vậy.
Nhưng tựa như cũng có cái gì đó không giống.
Tạ Dĩ Triều không có lòng hiếu kỳ lớn, hắn đoán được cô bởi vì có nguyên nhân không thể giải thích rõ ràng, vì thế đạm nhiên gật đầu "Kia được, ta hiện tại liền an bài."
Kỳ thật hắn không nghi ngờ thân phận cô, nhưng có người cần nhìn đến báo cáo giấy trắng mực đen rõ ràng.
Nhớ tới đứa con tùy hứng lỗ mãng kia, người đàn ông nở một nụ cười bất đắc dĩ. Hắn nhớ tới điều gì, bỗng nhiên trầm mắt hướng Lục Khê hỏi: "Em vừa nói Tiểu Hành xảy ra chuyện, có ý gì?"
Lục Khê: "..."
Không thể nói.
Mấy ngày nay cô phát hiện, về nội dung giấc mộng cô không có biện pháp nói ra, bao gồm viết ra hoặc gửi tin nhắn đều không thể, thật bất đắc dĩ.
Lục Khê đành phải nói: "Mấy ngày hôm trước ở quán bar, có người hạ dược nó, nếu ta không đi gặp nó không phải đã xảy ra chuyện?"
Tạ Dĩ Triều thần sắc thong dong: "Sẽ không, ta có cho người đi theo nó, sẽ không cho nó uống hết ly rượu kia."
Chỉ là động tác của cô càng nhanh hơn, đoạt trước người của hắn.
Lục Khê hơi hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt lướt qua khuôn mặt thanh tuyển của hắn. Không sai, đây mới là Tạ Dĩ Triều, làm việc giọt nước không lọt, thích khống chế toàn cục.
Ở trong giấc mộng kia, chính xác Tạ Hành cũng không có nhiễm nghiện tình tiết.
Cô gật đầu, nói sang chuyện khác: "Kia nhanh chóng làm xét nghiệm kiểm tra đi, ta muốn khôi phục thân phận." Nghĩ đến chính mình vẫn mang danh "Người chết" cô liền cả người khó chịu, đi ra ngoài đều sợ bị người hô to gặp quỷ.
Tạ Dĩ Triều: "Không cần khôi phục."
Lục Khê: ?
Tạ Dĩ Triều: "Thân phận của em vẫn còn, năm đó ta không đi làm giấy chứng tử, cũng không gạch bỏ hộ khẩu." Hắn dừng một chút, ánh mắt bình tĩnh thanh minh "Bất quá chứng minh thân phận đã sắp quá thời hạn yêu cầu đi đổi."
Lục Khê: ???
Thấy trên mặt cô sắp mang đầy dấu chấm hỏi, Tạ Dĩ Triều ôn hoà giải thích nói: "Năm đó, sau sự cố lần đó không tìm được di thể, ta có lý do tin tưởng em còn sống."
Cứ việc hắn nói như vậy, cô vẫn có cảm giác không thể tưởng tượng.
Dựa theo pháp luật, người thân tự nhiên mất tích trên hai năm người nhà liền có thể xử lý yêu cầu báo tử vong. Nhưng nếu hắn không đi nhận định, kia thân phận của cô vẫn luôn còn ở đó?
Đối với Lục Khê mà nói đây là chuyện tốt, bỏ được rất nhiều phiền toái, nhưng thế này cùng giấc mơ không giống nhau...
Chẳng lẽ là bởi vì cô đột nhiên xuyên qua, đã thay đổi, cũng giống như hiệu ứng bươm bướm?
Lục Khê người tin vào khoa học tự nhiên, cô không nghĩ ra, rốt cuộc các sự kiện đều lộ ra mơ hồ, dứt khoát liền không nghĩ nữa.
Chẳng qua, hiện tại cô cùng Tạ Dĩ Triều vẫn là vợ chồng hợp pháp?
Tạ Dĩ Triều đi hướng két sắt góc tường, mở ra cũng không hề kiêng dè cô, thực mau lấy từ bên trong ra một cái folder giao cho cô. "Cái này em có thể tự mình bảo quản hoặc có thể để ở nơi này."
Lục Khê gấp không chờ nổi mà mở ra nhìn, ánh mắt đầu tiên của cô nhìn đến thân phận chứng, cầm lấy tấm card nhỏ sờ sờ, đúng là còn một tháng nữa hết thời hạn, cô bèn bỏ vào túi mình.
Dư lại tất cả đều là giấy chứng nhận quan trọng, bằng tốt nghiệp từ nhỏ đến lớn, giấy chứng nhận đoạt giải ở trường học linh tinh, còn có quan trọng nhất văn kiện tài sản của cô.
Dưới danh nghĩa của Lục Khê có bốn căn hộ. Một căn cô mua trước khi kết hôn, ba căn sau là sau khi kết hôn Tạ Dĩ Triều tặng. Tất cả đều ở đoạn đường tất đất tất vàng xa hoa, qua mười mấy năm giá đã tăng gấp mười mấy lần ban đầu.
Còn có tiền tiết kiệm trước kia của cô, mấy năm nay Tạ Dĩ Triều vẫn luôn giúp cô đầu tư, tiền lời đầu tư tiền tiết kiệm cùng bất động sản cùng với châu báu cao cấp trước kia cô sưu tập, cô hiện tại cũng coi là một tiểu phú bà, không tiêu tiền như nước thì cả đời có thể áo cơm vô ưu.
Nếu có cái gì "Kinh hỉ" lớn nhất sau khi ngủ một giấc dậy nhất định là một giấc ngủ dậy phát hiện tài sản của mình lớn gấp mấy chục lần!
Mấy cái thứ này đương nhiên muốn cất giữ thật tốt, Lục Khê đưa cho Tạ Dĩ Triều, nhìn hắn bỏ vào tủ. Tạ Dĩ Triều lại nói mật mã két sắt, cùng mật mã thư phòng cho cô thuận tiện tùy thời lấy dùng.
Lục Khê có chút ngoài ý muốn.
Hắn liền yên tâm như vậy? Không phù hợp nhân thiết cẩn thận của hắn a... Cũng có khả năng là bên trong không có mặc khác đồ vật quan trọng.
Đang nghi hoặc, cô bỗng nhiên nghe Tạ Dĩ Triều hỏi: "Về sau, sẽ không đi nữa đi?"
Lục Khê ngẩn ra, qua vài giây mới phản ứng lại, cô thong thả chớp chớp mắt, trong lòng không quá xác định, nhưng nghĩ đến Tạ Hành, cô vẫn gật đầu.
Cô có loại cảm giác, xuyên tới lúc này cô sẽ không đột nhiên biến mất.
Tạ Dĩ Triều nhìn sâu mắt cô, ngữ khí trầm thấp: "Hoan nghênh về nhà."
*
Hắn làm việc hiệu suất luôn luôn rất cao, ăn qua cơm trưa liền có người của cơ quan kiểm tra xét nghiệm tới nhà thu thập mẫu.
Lục Khê hỏi: "Bọn họ còn có thể tới nhà lấy?"
Tạ Dĩ Triều nhàn nhạt nói: "Là danh nghĩa công ty ta."
.... Đã hiểu, Lục Khê nghĩ đến, thời điểm cô tìm tòi ảnh chụp Tạ Dĩ Triều, cái tin tức thứ nhất nhìn thấy về hắn từ mấy năm trước bắt đầu đặt chân vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật sinh học. Việc riêng tư trong nhà tự nhiên kêu công ty nhà mình tới làm bảo mật tốt nhất.
Tạ Hành giận dỗi, vừa rồi không xuống ăn bữa trưa, quản gia phải mang lên cho nó, Lục Khê ngăn cản không cho đưa.
Quản gia bất đắc dĩ mà nhìn về phía Tạ Dĩ Triều: "Ông chủ, này...."
Bình thường thiếu gia cáu kỉnh, ông chủ cũng không cho đưa cơm, không dung túng nó. Nhưng ông chủ là ông chủ, Lục tiểu thư là Lục tiểu thư cô nghiêm khắc như vậy thì cũng quá mức đi.
Tạ Dĩ Triều chỉ xem Lục Khê một cái liền nói: "Nghe phu nhân."
Quản gia mở to hai mắt.
Phu nhân? Lãnh chứng khi nào?
Lục Khê cũng có chút ngoài ý muốn, tuy nói bọn họ không ly hôn, kêu phu nhân không thành vấn đề. Nhưng còn chưa có làm giám định, hắn tựa hồ đã chắc chắn cô chính là Lục Khê bao gồm vừa rồi trực tiếp đem văn kiện cho cô xem.
Chẳng lẽ này chính là năng lực tự tin và quyết đoán của các thượng vị giả.
Lục Khê không nhanh không chậm mà đem đồ ăn đưa vào miệng, tướng ăn ưu nhã. "Về sau tiểu Hành ở nhà, ăn cơm chỉ kêu một lần, không ăn chính là không đói bụng."
Quản gia cười khổ đáp ứng.
Ông có thể làm gì bây giờ? Còn không phải chỉ có thể nghe chủ nhân sao, xem ra về sau Tạ Hành sẽ nếm mùi đau khổ. Mẹ kế này cũng quá lợi hại, đem ông chủ thu đến dễ bảo.
Phòng Tạ Hành ở lầu hai, đã tới gần phòng ăn.
Buổi sáng nó thức dậy trễ, nhà ăn chỉ còn dư bánh bao, nó không thích ăn dứt khoát đói bụng về nhà. Không nghĩ tới bị đói bụng tới hiện tại, trong bụng thầm thì kêu, nhưng nó tuyệt đối không ngồi vào bàn cơm cùng hai người kia thông đồng làm bậy.
Vừa rồi nó nói không ăn cơm, hiện tại đi xuống chính là vả mặt mình, cho nên nó mở cửa ra chuẩn bị chờ người làm đi ngang qua liền kêu người tùy tiện làm ít đồ ăn tới.
Kết quả liền nghe thấy Lục Khê nói những lời này.
Tạ Hành sắc mặt lạnh xuống, nắm lấy cửa phòng trên tay gân xanh như ẩn như hiện.
Ai nói nó không đói bụng? Nữ nhân này không kìm nén được bại lộ bản chất mẹ kế ác độc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.