Hào Môn Thân Mẫu Của Nghịch Tử Đã Trở Lại

Chương 7:

Dư Ngã Bạch Lộ

09/01/2023

Lời nói nói ra như hất bát nước ra ngoài, Tạ Hành nói cảm ơn, không nghĩ chính mình chỉ tỏ vẻ không có thành ý, một phần gà rán mà thôi, cho cô ân tình này.

Nó đưa túi ra, mặt đầy ngạo mạn: "Này, ta còn lại không nợ cô cái gì, ngày mai cô chuẩn bị đồ đạc chạy lấy người đi."

"Tốt tiểu Hành, ngủ ngon."

Lục Khê lộ ra một tia mỉm cười, cầm lấy túi gà rán đi về phòng.

Tiểu Hành?

Tạ Hành khoé miệng trừu trừu, không còn gì để nói, bị cái xưng hô này bổ xuống.

Cô ta thật không cảm thấy mình là người ngoài, đòi ăn gà rán của nó, còn hư tình giả ý, giống như có quan hệ thực sự với nó vậy, ngay cả ba nó bình thường cũng đều chỉ kêu nó là Tạ Hành.

Bất quá, cô lôi kéo làm quen với nó cũng vô dụng, ngày mai tuyệt đối nó sẽ không mềm lòng.

Mắt Tạ Hành nhìn ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ khe cửa thư phòng, là Tạ Dĩ Triều ở bên trong làm việc. Hiện tại hơn 11 giờ ông ở nhà cũng chỉ biết làm việc, để Lục Khê một mình ở trong phòng?

Nó nhíu mày lại.

Thật không hiểu nỗi được lão cha nó, ông rốt cuộc tính toán làm gì? Ông bắt mọi người gọi nữ nhân đó là phu nhân, bọn họ đã đăng ký kết hôn? Khi nào? Như thế nào mà hôn lễ cũng không có?

Giờ này còn làm việc để người phòng không gối chiếc, nó nhìn không ra Tạ Dĩ Triều yêu cô ta bao nhiêu.

Quả nhiên, đây chính là câu chuyện giữ thế thân và tra nam.

Cùng với cuốn tiểu thuyết kia khác nhau chính là, nam chủ tìm thế thân vì kích thích bạch nguyệt quang, mà ba nó vì cái gì?

Chẳng lẽ chỉ là tìm một người giống mẹ ruột nó tới quản nó?

Chỉ là không biết, Lục Khê chính cô có rõ ràng cô chỉ là một thế thân hay không...

Tạ Hành đang ăn thịt nướng được một nữa, bỗng nhiên cảm giác cô ấy có chút đáng thương, ba nó là thương nhân thành công, lão phúc hắc, có lẽ cô cũng không biết chính mình là công cụ người.

Vừa rồi nó không nói dối, chính xác nó không ghét cô.

Kỳ thật, chỉ cần về sau cô có thể an phận, mặc kệ việc của nó, nó cũng không phải đem cô đuổi đi không được...

Đối với con trai ngốc nội tâm hoạt động phức tạp hay thay đổi, Lục Khê hoàn toàn không biết gì cả, cô vui vẻ mang gà rán về phòng, chọn một bộ phim trong một chốc một người ăn sạch hai phần gà rán.

Rạng sáng, Tạ Dĩ Triều đẩy cửa phòng ra, xông vào mũi là vị gà rán, túi đựng rác bị ném không ít xương gà.

Lục Khê nhìn mắt hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, trong tay cầm một cánh gà "Ăn không?"

Tạ Dĩ Triều nhấp môi, lắc đầu :"Gọi đồ ăn khuya sao?"

Hắn có chút kinh ngạc, Lục Khê trước kia ăn uống rất ít, mỗi ngày lấy thịt cùng rau dưa là chủ, rất ít ăn thực phẩm rác, đồ ăn vật chạm vào đều không chạm, cơm chiều gặm lá cây, cũng không ăn khuya, hiện tại nữa đêm lại ăn gà rán.

Nghe quản gia nói, mấy ngày nay cô ăn uống rất tốt.

Xem ra mấy năm nay cô thay đổi rất nhiều, trừ bỏ dung mạo.

Lục Khê: "Cướp của tiểu Hành."

Tạ Dĩ Triều: ?

Hắn lấy quần áo tắm, chuẩn bị vào phòng tắm, quay đầu lại nhìn vào mắt Lục Khê: "Đã khuya, đừng ăn quá nhiều, cẩn thận đau bụng."

Lục Khê gật đầu có lệ: "Biết rồi, ta chỉ phóng túng lúc này thôi."

Hồi trước cô quá chú trọng dáng người, hiện tại cô muốn thay đổi, cuộc sống vẫn là vui vẻ quan trọng nhất, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không sao, hà tất đem chính mình quản đến thật chặt?

Chờ Tạ Dĩ Triều tắm xong ra tới, Lục Khê đã ngủ, còn mở cho hắn chiếc đèn ngủ.

Chiếc đèn này có hình một mô hình quả địa cầu nhỏ, là khi bọn họ tân hôn Lục Khê đã mua, chất lượng tốt, qua bao năm chỉ hỏng một vài lần. Tạ Dĩ Triều cho người sửa lại vẫn luôn đặt ở trong phòng, nhưng bình thường chính hắn cũng ít sử dụng.

Giường ngủ rộng gần 3m vuông, Lục Khê dáng người nhỏ xinh, chỉ chiếm một bên còn dư lại không gian rất lớn. Tạ Dĩ Triều đi qua, chuẩn bị tắt chiếc đèn nhỏ, nghĩ nghĩ, không làm như vậy phóng nhẹ bước chân lên giường ngủ.

Một đêm này, Lục Khê ngủ thật sự ngon, không bởi vì trên giường thêm một người mà không quen, ngược lại, Tạ Dĩ Triều có chút mất ngủ.

Hắn thật lâu đã không cùng một người nằm trên một cái giường.

Lâu đến khi hắn cho rằng Lục Khê sẽ không bao giờ trở về.

Ngày hôm sau, Lục Khê tỉnh dậy đã hơn mười giờ, Tạ Dĩ Triều sớm đã đi làm.

Nghe quản gia nói, Tạ Dĩ Triều mỗi ngày đều dậy lúc 7h, chạy bộ một vòng trước khu biệt thự, trở về tắm rửa xong liền đi công ty, Lục khê thật bội phục năng lực tự chủ của hắn.



Cô xuống lầu, thế nhưng thấy được Tạ Hành ở trên bàn ăn.

Nó đang ăn một chén mì thịt bò, phòng ăn bay bay hương vị cay cay, trong chén một tầng thịt bò, thoạt nhìn rất ngon.

Tuổi này vốn đang lớn, Tạ Hành lượng cơm ăn nhiều, quản gia không biết tối qua nó đã ăn khuya đau lòng nó một ngày không ăn, kêu phòng bếp làm cho nó một bát mì bò siêu lớn.

Lục Khê đến đối diện Tạ Hành ngồi xuống, mặt mệt mỏi, che miệng ngáp một cái "Buổi sáng tốt lành, tiểu Hành."

Tạ Hành không phản ứng cô.

"Ăn ngon sao?"

"....." Tạ Hành trong đầu hiện lên đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp, nó cảnh giác mà liếc cô một cái, theo bản năng nâng lên tay trái che chở cho tô mì "Ăn ngon hay không đều không chia cho cô."

Lục Khê giữa mày nhảy nhảy, thật nhỏ mọn, không phải là tối qua chỉ ăn của nó một phần gà rán sao?

Cô hỏi: "Con không phải không ngồi chung bàn ăn cơm với ta sao?"

Bởi vì cô xuất hiện, Tạ Hành tốc độ ăn mì nhanh hơn, tướng ăn vẫn văn nhã, nó lạnh nhạt nói "Không cần cô quản, nơi này là nhà ta."

Lục Khê lười cùng tiểu hài tử đấu võ mồm, cô cũng muốn ăn mì thịt bò, chỉ là phân lượng ít lại, buổi sáng cô không muốn ăn nhiều, hơn nữa tối hôm qua ăn quá căng.

Quản gia đưa mì đến đồng thời còn lấy ra hai phần văn kiện.

" Phu nhân, này là văn kiện giám định buổi sáng mới đưa đến." Quản gia đã quen với cái xưng hô này, tiếp tục nói: "Còn phần này là ông chủ chuẩn bị cho phu nhân."

Lục Khê chớp chớp mắt, trực tiếp xem nhẹ văn kiện giám định, duỗi tay tiếp nhận văn kiện khác kia, đối với cái này cô tương đối tò mò.

Quản gia sửng sốt: ..... Tùy rằng trong lòng biết rõ ràng cô cùng Tạ Hành sẽ không có khả năng là quan hệ mẹ con, nhưng thật sự không xem một chút sao?

Tạ Hành cười lạnh, cô không dám nhìn đi? Không quan hệ, nó tới giúp cô xem.

Nó tiếp nhận văn kiện, vui vẻ thoải mái dựa vào lưng ghế, nhếch chân lên bắt chéo, một bộ dáng thiếu gia ăn chơi trác táng, đắc ý mà mở ra văn kiện, trang đầu tiên chính là báo cáo giám định của nó và Lục Khê.

Nó cười ra tiếng, đem văn kiện ném tới trước mặt Lục Khê, khí phách thiếu niên thể hiện không chừa chút nào: "Chính mình xem đi, muốn làm mẹ ta chờ kiếp sau đi."

Lục Khê còn đang ăn, nao nao, chẳng lẽ gen không giống, không nên a, vậy sẽ phiền phức.

Tạ Hành là đội trưởng đội bóng rổ ở trường, chính xác tuyệt hảo, vừa vặn ném tới bên trái Lục Khê, một góc giấy cũng chưa trúng chén của cô.

Cô cúi đầu, nhanh chóng đảo mắt qua.

[Phân tích thuyết minh:..... Hai người quan hệ mẹ con có giá trị xác suất sau tính toán là 99.9999%]

Lục Khê nghi hoặc, cái này không thành vấn đề.

Cô ngẩng đầu, cùng ánh mắt kiêu ngạo của Tạ Hành nhìn nhau, bên trong tràn ngập thanh triệt, ngu ngốc.

Cô bỗng nhiên minh bạch, vừa bực mình vừa buồn cười.

"Thật là phục con." Lục Khê mở ra trang sau, ném lại cho nó: "Mở to hai mắt mà xem cho tốt."

Tờ này viết: [Ý kiến giám định: .... Duy trì Lục Khê là mẫu thân sinh học của Tạ Hành.]

!!!!!

Tạ Hành như bị sét đánh.

Trên mặt giấy mỗi ký tự nó đều nhận thức, nhưng đặt cùng nhau nó xem lại không hiểu.

Ba giây đồng hồ sau, phòng ăn truyền đến một tiếng rống giận hỏng mất của Tạ Hành, người làm ở phòng khách với mấy người ở hoa viên quét dọn đều nghe được.

"Xác suất rõ ràng không phải trăm phần trăm a!"

Bởi vì quá mức khiếp sợ, âm thanh thậm chí có chút chói tai.

Quản gia cùng đám người làm đều có vẻ mặt đồng tình, tân phu nhân quả nhiên lợi hại, tiểu thiếu gia mới sáng bị chỉnh hỏng mất, quá đáng thương.

Tạ Hành còn chìm đắm trong đả kích to lớn, thật lâu không thể khôi phục, Lục Khê nhìn nó như vậy, bất đắc dĩ đỡ trán, cô cùng Tạ Dĩ Triều trí thông minh đều không thấp, như thế nào lại sinh ra kẻ dở hơi này?

Tuy nói mẹ không chê con ngốc, nhưng... Cô quả nhiên vẫn có chút ghét bỏ a!

Cô nghĩ đến cái gì, lại mở ra một văn kiện khác, nhìn trong chốc lát cô bừng tỉnh.

Văn kiện có mười mấy trang, không phải cái khác mà đúng là lịch sử đen tối của Tạ Hành từ nhỏ đến lớn.

Bao gồm phiếu điểm từ nhỏ đi học tới hiện tại bây giờ, tình huống bị phạt, phạm quá nhiều lỗi lớn lớn bé bé, trốn học đánh nhau từ từ vô số kể, có thể nói là việc xấu loang lổ.

Tiểu học còn tốt, từ trung học sơ sở cơ bản là ba ngày đi học hai ngày trốn, đến trung học phổ thông trực tiếp biến thành trạng thái tự do, trường học thích đi thì đi.



Lục Khê đã chuẩn bị tâm lý, hơn nữa tình huống Tạ Hành gây chuyện so với cô tưởng tượng tốt rất nhiều, nó thường xuyên đánh nhau nhưng chưa từng chủ động gây chuyện, hoặc làm chút việc như khi nhỏ hiếp yếu làm giáo bá vườn trường gì đó.

Liền tính cùng người đánh nhau, động thủ cũng rất đúng mực, không có đem người khác đánh đến nông nỗi thương gân động cốt.

Cô vẫn thực vui mừng, Tạ Hành tuy rằng hung nhưng cũng không đến mức hết thuốc chữa.

Ở trong giấc mộng kia, bước ngoặc của vận mệnh nó là ở sau khi nó đánh hỏng mắt của người kia, Lục Khê hoàn toàn không thể tưởng tượng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nó mới đem người khác đánh thành như vậy?

**

Tạ Hành còn sững sờ, Lục Khê không quản nó, tiếp theo nghiêm túc xem hồ sơ hùng hài tử.

Lần này cô cẩn thận xem phiếu điểm của nó.

Nói như thế nào... Tạ Hành học thật tệ, nhưng cũng đến nỗi, thành tích tiểu học của nó cũng không tệ lắm, vẫn luôn trong tóp đầu. Đến trung học bắt đầu thường xuyên trốn học, thành tích rõ ràng trượt xuống, nhưng cũng duy trì ở tóp giữa.

Gần nhất là thành tích thi tháng, ở cả khối hạng trên 300, tiếng Anh giấy trắng, ngữ văn bài văn không viết, toán học kém mười phần mới đạt tiêu chuẩn, tổng điểm ba môn toán lý hoá thế mà có 90 điểm.

Lại nhìn thành tích môn sinh vật, bài thi một trăm điểm nó chỉ làm được 20 điểm.

Lục Khê: "...." Đã hiểu, không có thường thức sinh học là có nguyên nhân.

Đổi người lớn nhà khác, nhìn đến sự tích huy hoàng này của con mình, không nói tức chết đi được, thì cũng mắng đến khi nó tỉnh ra, nhưng Lục Khê đặc biệt bình tĩnh, thậm chí có điểm vui mừng.

Hùng hài tử không hùng đến như vậy, mà cô cũng không có tâm thái của người làm mẫu thân bình thường, không có ý tưởng biến con thành rồng.

Nhìn đến kết cục bi thảm của nó, tuổi trẻ phong hoa lại cô độc mà thống khổ chết đi, Lục Khê kỳ vọng đối với nó rất đơn giản, tình nguyện nó tựa như bây giờ, ấu trĩ, ngốc manh, không cần nhiều ưu tú, cứ như vậy mà vui vẻ nhiệt liệt mà sống thật tốt.

Lục Khê thu hồi tâm tư, tiếp tục xem văn kiện.

Cuối cùng trong văn kiện là ảnh chụp, tấm hình đầu tiên là một đứa trẻ mới sinh đáng yêu còn mặc tã hướng màn ảnh khanh khách cười không ngừng, cô không khỏi sửng sốt.

Này đó…… Là Tạ Hành?

Không sai, số ảnh chụp này nhất định là Tạ Dĩ Triều cố ý sửa sang lại mang ra tới.

Trừ bỏ ảnh lúc sơ sinh, còn có ảnh mẫu giáo, theo tuổi tác bất đồng, ảnh chụp đứa trẻ dần lớn lên, mắt thấy dáng vẻ trẻ con mập mạp rút đi, tươi cười càng ngày càng ít, từ khuôn mặt bánh bao của học sinh tiểu học, trở thành khuôn mặt thiếu niên cao 1m85 xú túm giáo bá hiện tại.

Lục Khê trong lòng hơi hơi động, nói không có cảm xúc là giả.

Cô không chính mắt nhìn thấy Tạ Hành lớn lên, chỉ có thể lấy phương thức này chứng kiến hắn trưởng thành, trong lòng có chút tiếc nuối, còn có chút mềm mại, nhịn không được muốn ôm Tạ Hành một cái.

“Ta đã biết, là giả.” Tạ Hành đột nhiên trầm giọng mở miệng.

Lục Khê:?

Hắn mới từ trên mạng tìm tòi, mới biết được chính mình náo loạn chê cười, xấu hổ đến ngón chân moi đất.

Này cơ cấu có phải hay không chơi người khác?

Quan hệ huyết thống, vì cái gì không phải xác suất trăm phần trăm, 99.9999% là ở cố ý chơi người sao?

Không đúng, hắn cùng nữ nhân này sao có thể là mẹ con? Nhất định có cổ quái!

Tạ Hành hừ lạnh một tiếng, “Này công ty là ta ba danh nghĩa, hắn tùy ý có thể làm như thế nào, nói cô là tổ tông ta đều có thể!”

Lục Khê: “……”

Này xú nhãi con……

Nàng thật vất vả ấp ủ lên một chút tình thương của mẹ, dễ dàng sao? Đều bị nó làm hỏng.

Hùng hài tử chính là thiếu giáo dục, chỉ ôm một cái vẫn không được, quả nhiên là thiếu thốn tình cảm mẹ con!

Lục Khê hít sâu một ngụm, đem văn kiện khép lại, sau đó đứng lên.

Nàng không cười thời điểm, khí chất thanh lãnh, biểu tình có vẻ thật không tốt tới gần, Tạ Hành sửng sốt, cho rằng nàng lại phải đối nó động thủ, phản ứng thực mau mà đứng lên, cảnh giác mà nhìn cô.

Lục Khê vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận.

Có thể là lập tức đứng dậy quá nhanh, bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm, hôn mê bất tỉnh, người làm chạy nhanh tới đỡ cô.

“Phu nhân!”

Tạ Hành xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Nữ nhân này chẳng lẽ là bị nó chọc giận đến hôn mê?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thân Mẫu Của Nghịch Tử Đã Trở Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook