Hào Môn Thân Mẫu Của Nghịch Tử Đã Trở Lại
Chương 6:
Dư Ngã Bạch Lộ
09/01/2023
Nó đen mặt, chuẩn bị ra cửa đi ra ngoài ăn. Nó không phải là không có tiền, hà tất ở nhà xem sắc mặt? Nó xuống lầu, cố ý đi ngang qua phòng ăn, ở trước mặt bọn họ nghênh ngang mà ra cửa.
"Đứng lại." Là tiếng Tạ Dĩ Triều "Thời gian ăn trưa, con muốn đi đâu?"
Tạ Hành khinh thường hừ một tiếng.
"Sợ không vừa mắt người nào đó, ta tự ra ngoài ăn."
Lục Khê ăn xong ngụm đồ ăn cuối cùng, buông đũa, nghe nó trào phúng, khuôn mặt tinh xảo cũng không thay đổi: "Chờ một chút, làm xong xét nghiệm ADN lại đi ra ngoài."
"Xét nghiệm ADN?" Tạ Hành sửng sốt, ánh mắt có chút mờ mịt, cái quỉ gì?
Một lát sau, nó bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong lòng phẫn nộ lại hốt hoảng, nắm chặt tay, giống như con thú con sắp bùng nổ gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Triều: "Ông không sao chứ? Người khác châm ngòi vài câu, ông cư nhiên hoài nghi ta không phải con trai ông?"
Nó trước kia sao lại không phát hiện, lỗ tai ba nó mềm như vậy?
Thân thể thiếu niên căng chặt, thập phần quật cường, ngữ khí lại lộ ra vẻ ủy khuất không nói nên lời. Thái độ cường ngạnh chỉ là bình phong, trong mắt Lục Khê không tính thân dài kỳ thật nó vẫn là hài tử chưa hiểu chuyện.
Lục Khê khe khẽ thở dài: "Là xét nghiệm ta và con."
Tạ Hành tròng mắt hơi hơi trợn to, chớp chớp mắt, cả người như phảng phất đứng hình, chờ suy nghĩ cẩn thận, nó tức giận biến mất hơn nữa, cảm thấy cực kỳ vớ vẩn.
"Ta cùng ngươi lại không có quan hệ huyết thống, thật điên rồi!"
Lục Khê: "Con nói không tính, để khoa học chứng minh."
"....." Tạ Hành chính là một tên học tra, cũng cảm thấy hai chữ khoa học bị vũ nhục.
"Được, xét nghiệm thì xét nghiệm." Nó càng không tin cái này sẽ sai, cắn răng nói: "Không chỉ xét nghiệm cùng cô, ta còn muốn cùng ba ta kiểm tra luôn, ông giống như trúng tà, ta hoài nghi ông không phải bản nhân."
Tạ Dĩ Triều không tỏ ý kiến.
Hai ngày trước, giáo viên Lương ở trường học có gọi điện thoại cho trợ lý của hắn. Hành động gần đây nhất của Tạ Hành từ ngủ trong giờ học thành đi đọc tiểu thuyết, xem ra nó đọc mấy loại đồ vật kỳ quái, não hoạt động đều trở nên thái quá.
Lục Khê đứng lên, bước chân chậm rãi mà hướng Tạ Hành đi đến.
Nó nháy mắt cảnh giác, hồi ức không tốt bắt đầu hiện ra công kích "Làm gì? Lại muốn động thủ? Tuy rằng ta không đánh nữ nhân nhưng ngươi cũng đừng làm quá mức...."
Nhưng mà lần này, Lục Khê chỉ cười tủm tỉm vỗ vỗ vai nó "Tiểu bằng hữu, chúng ta đánh cuộc?"
"Cái gì?"
"Sau khi xét nghiệm xong ta là mẹ con, con phải đáp ứng ta một yêu cầu, đương nhiên nếu không phải ta cũng sẽ đáp ứng một yêu cầu của con." Lục Khê nói.
Ánh mắt Tạ Hành hoài nghi: "Thật sự?"
Lục Khê nhướng mày: "Như thế nào, con không dám sao?"
Nam hài tử tuổi này chịu không nổi nhất là bị khiêu khích, Tạ Hành xuy một tiếng, không khách khí nói: "Không thành vấn đề, yêu cầu của ta chính là muốn cô rời khỏi nhà ta, đừng nghĩ muốn làm mẹ ta."
Lục Khê cười cười.
Trẻ nhỏ, còn rất ấu trĩ.
Thực nhanh, nhân viên công tác của cơ quan kiểm tra xét nghiệm giúp bọn họ ba người thu thập mẫu vật, quá trình phi thường chuyên nghiệp, hiệu suất cao, không có nữa điểm ánh mắt cùng vấn đề đều không nên có.
Nhưng trong lòng suy nghĩ cái gì thì không biết.
Ông chủ nhà mình, đột nhiên phải làm xét nghiệm ADN rất khó để người ta không liên tưởng đến mấy drama hào môn bí ẩn. Trong lòng nhân viên công tác ở đây đều nổ tung rồi, các loại suy đoán đều có cái gì "Chủ tịch đột nhiên phát hiện con trai không phải con ruột" "Mẹ kế độc ác châm ngòi quan hệ cha con".
Bất quá bọn họ chỉ dám suy nghĩ một chút thôi, không dám thảo luận, càng không dám truyền ra bên ngoài. Xét nghiệm huyết thống yêu cầu bảo mật thực nghiêm khắc, huống chi đối phương là Tạ Dĩ Triều, chọc hắn chỉ sợ bị kiện táng gia bại sản ở tù mọt gông.
Người phụ trách tỏ vẻ: "Chúng ta sẽ nhanh chóng kiểm tra đo lường, đêm nay có thể sẽ có kết quả."
Lục Khê: "Không vội, buổi sáng ngày mai hãy đưa tới." Làm đứa trẻ ngốc đêm nay ngủ ngon, đêm nay mà nó nhìn thấy báo cáo tuyệt đối cả đêm không ngủ được.
Nhưng mà Tạ Hành đêm nay vẫn mất ngủ.
Khi nó nằm lên giường, các việc phát sinh hôm nay đảo quanh trong đầu nó.
Cô ấy quá kì quái, ba nó cũng nổi điên theo, trong nhà này có phải chỉ có nó còn bình thường?
Nó mười sáu tuổi, không phải 6 tuổi, mọi người cho rằng tùy tiện tìm một nữ nhân làm mẹ nó nó liền đồng ý, quả thực coi khinh nó.
Liền tính nữ nhân kia cùng mẹ nó lớn lên rất giống nhau, như vậy cũng không thể thay thế mẹ được. Toàn thế giới nhiều người như vậy, tìm một người tương tự lại phẫu thuật đổi cái tên, lấy tài lực của ba nó làm ra việc này cũng không khó.
Nhưng mà kiểm tra xét nghiệm gen sẽ không lừa gạt.
Tạ Hành trong lòng an tâm một chút, nằm lên giường lăn qua lộn lại nữa ngày vẫn không ngủ được.
Nó đói...
Liền ở giữa trưa kiểm tra xong, Tạ Hành bày tỏ trước mặt Tạ Dĩ Triều cùng Lục Khê còn có quản gia buông lời tàn nhẫn, chỉ cần Lục Khê ở trên bàn nó tuyệt đối không xuống ăn cơm.
Nó nói nghiêm túc, nó không có biện pháp cùng cô ta ngồi chung trên một cái bàn, giả vờ là người một nhà.
Bất quá còn tốt, đói bụng có thể gọi cơm hộp dù sao nó chỉ ở nhà một ngày, chờ ngày mai có kết quả, nó muốn tận mắt thấy cô ta rời khỏi biệt thự.
Nghĩ đến đây, thiếu niên từ trên giường nhảy xuống, tâm tình cũng bay lên theo, nó gọi phần gà rán cùng thịt nướng BBQ, sau đó kêu bạn bè cùng nhau chơi game nhanh chóng đem phiền não vứt đến sau đầu.
*
Trên lầu, trong phòng ngủ chính.
Lục Khê vừa mới tắm rửa xong, ngồi ở trước gương trang điểm bôi kem dưỡng.
Thông thường, đây là thời khắc cô thích nhất trong ngày, tắm một cái hương thơm ngạt ngào, dưỡng da toàn thân, đắp mặt nạ, sau đó nằm trên giường vui sướng xem film, thẳng đến khi mệt mới ngủ.
Thời đại này có rất nhiều thương hiệu mới, công hiệu dưỡng da của mỹ phẩm cũng mới, cô mua rất nhiều, thử một đám chơi rất vui vẻ.
Nhưng hôm nay cô vô pháp thả lỏng, thường thường để ý ngó cửa phòng.
Từ khi Tạ Dĩ Triều cho cô xem qua văn kiện tài sản, cô có chút phấn khởi, hơn nữa cùng tiểu tử thúi Tạ Hành đối nghịch hại cô quên đi một chuyện quan trọng.
Cô cùng Tạ Dĩ Triều hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Nguyên bản kết hoạch của cô là chờ lấy về thân phận liền dọn ra khỏi nơi này.
Kết quả cô không có "Chết".
Này có ý nghĩa, cô cùng Tạ Dĩ Triều vẫn là vợ chồng, liền tính ngày mai ly hôn, dựa theo pháp luật hiện tại còn phải chờ đúng ba mươi ngày suy nghĩ.
Đương nhiên này cũng không phải vấn đề, trọng điểm là hiện tại cô muốn ly hôn với hắn sao?
Tạ Dĩ Triều vẫn luôn không đi làm giấy khai tử, duy trì đoạn hôn nhân này, Lục Khê cũng không tự luyến cho rằng Tạ Dĩ Triều yêu cô nhiều bao nhiêu. Hắn làm như vậy, nhiều nhất là xuất phát từ nhân phẩm, mặt khắc hắn cảm thấy không cần phải làm vậy.
Đây cũng là ý tưởng hiện tại của Lục Khê.
Cố ý ly hôn với Tạ Dĩ Triều, có thể, nhưng thật sự không cần thiết.
Lục Khê xuyên tới lần này, không còn mệnh mất sớm, đối với cô mà nói tương đương sống lại làm người, trọng tâm về sau của cô đã xác định, quý trọng sinh mệnh, hảo hảo sinh hoạt, cùng với cứu vớt Tạ Hành, ngăn cản nó lâm vào vận mệnh bi thảm trong sách.
Hai điểm này cùng trạng thái hôn nhân của cô đều không có xung độ, cô không nhìn ra yếu tố bắt buộc ly hôn.
Hiện tại chỉ có một phiền toái, cô muốn ngủ cùng một gian phòng với Tạ Dĩ Triều sao?
Lần ngủ chung cuối cùng với Tạ Dĩ Triều, là.... Trước kia làm một đôi thành niên nam nữ, các phương tiện đều bình thường, đương nhiên không có khả năng đơn thuần mà đắp chăn ngủ.
Thẳng thắng mà nói, cô cùng Tạ Dĩ Triều sau khi kết hôn vẫn luôn duy trì tần suất sinh hoạt bình thường, hắn không phải người trọng dục, cũng không đặc biệt lãnh đạm, ở phương diện kia hai người ngoài ý muốn rất hài hoà.
Nhưng hiện tại, vừa nhớ tới những ký ức đó Lục Khê nhịn không được mà ngượng ngùng.
Hiện tại cô đối với việc đó không có hứng thú, hiện tại liên lụy không rõ vạn nhất về sau ly hôn sợ là có điểm phiền toái.
Nghĩ kỹ Lục Khê trong lòng có tính toán, cô lập tức đứng dậy đi đến cửa thư phòng, tên cuồng công tác sau khi tan tầm cũng vẫn đang xử lý công việc.
Tạ Dĩ Triều vừa rồi đã nói cho cô mật khẩu thư phòng, nhưng cô vẫn lựa chọn gõ cửa, không bao lâu Tạ Dĩ Triều mở cửa: "Có việc sao?"
Lục Khê đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn nam nhân, không mang theo cảm xúc mà mở miệng: "Ta nghĩ tới, cảm thấy chúng ta vẫn là phân giường ngủ tương đối tốt hơn, cũng không cần can thiệp sinh hoạt cá nhân lẫn nhau, trừ khi liên quan đến tiểu Hành, thế nào?"
Tạ Dĩ Triều đứng ở chỗ ngược sáng, khuôn mặt góc cạnh có chút mơ hồ, khí chất ôn hoà khó mà có được.
Nghe thấy lời nói của Lục Khê, trong mắt hắn hơi hơi ngừng lại, hình như có chút nghi hoặc, lại không tính toán truy vấn cô. Hiển nhiên cô có nhiều bí mật, thời gian mấy năm nay đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, cô không muốn nói, hắn có thể không hỏi.
Lại có lẽ, Lục Khê còn sống bản thân cũng chính là cái bí mật....
"Đồng ý." Tạ Dĩ Triều nói.
Lục Khê đã sớm thành thói quen hắn nói ít mà ý nhiều, cũng không nói lời vô nghĩa. Nhưng cô thích hắn dứt khoát lưu loát, cùng người thông minh nói chuyện thật thoải mái.
Nhãi ranh Tạ Hành kia sao lại không di truyền chỉ số thông minh của ba nó?
"Bất quá, ta cho rằng không cần phải phân giường ngủ." Tạ Dĩ Triều lần thứ hai mở miệng. "Ta và em ngủ đều quen giường, huống chi ở thời điểm mấu chốt này ta không muốn Tạ Hành hiểu lầm cái gì, ta có thể đảm bảo ta sẽ không xằng bậy, em cảm thấy thế nào?"
Lục Khê nghiêng nghiêng đầu.
Tựa hồ rất có đạo lý?
Không ai hiểu biết Tạ Dĩ Triều tự chủ so với cô, huống chi hắn là một đại nam nhân đã nói như vậy, nếu cô cự tuyệt có vẻ như cô giống người không khống chế được sẽ xằng bậy mới không dám ngủ cùng nhau...
Lục Khê bình tĩnh gật đầu: "Được, liền quyết định như vậy."
Giải quyết được hoạ lớn trong lòng, Lục Khê tâm tình thập phần vui sướng, chuẩn bị về phòng xem film ngủ.
Cô xoay người trở về, bỗng nhiên nhăn mi, nỗ lực ngửi ngửi không khí, như thế nào cảm giác như có vị thịt nướng? Còn có gà rán?
Lúc này Tạ Hành đang đứng ở cầu thang lầu một.
Nó mới lấy cơm hộp ở cửa, đồng thời còn chơi game, cúi đầu lên lầu, không chú ý có người đứng ở lầu hai nghênh đón nó.
" Ta còn tưởng con không đói bụng đâu, kêu cái gì?"
Âm thanh thanh lãnh mang theo chút tò mò vang lên trên đỉnh đầu nó, Tạ Hành ngẩng đầu phát hiện Lục Khê đang đứng ở đầu cầu thang lầu hai, cười tủm tỉm nhìn nó.
Tạ Hành nhanh chóng lạnh mặt, bày ra một bộ dáng muốn đánh: "Liên quan gì cô, tránh ra."
Lục Khê một chút cũng không thèm để ý thái độ của nó, cô rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: "Con thật chán ghét ta?"
"...." Tạ Hành từ bên người cô vòng qua, mặt không biểu tình mà mím môi, ngữ khí lạnh nhạt: "Suy nghĩ nhiều, ta không chán ghét cô, nhưng cũng không chào đón cô."
Phòng nó ở bên phải lầu hai, hướng bên kia đi được hai bước, nó lại dừng lại, tuấn lãng khuôn mặt hiện ra tia ngượng ngùng, thấp giọng nói "Mặc kệ thế nào, sự việc buổi tối ngày đó cám ơn cô."
Sắc mặt nó hơi quẫn, bước chân nhanh hơn.
Lục Khê không nhanh không chậm mà theo: "Cứ như vậy sao, muốn cảm ơn người ta có phải nên có điểm thành ý hay không?"
Tạ Hành không thể hiểu được mà quay đầu, ngữ khí không tốt lắm: "Cô muốn thành ý như thế nào? Đừng một tất muốn tiến một thước, ta sẽ không thừa nhận cô..."
"Không cần thừa nhận ta, đem bữa ăn khuya của con cho ta một nữa là được." Lục Khê đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay nó không nháy mắt.
Tạ Hành: "...."
Nó không nghe lầm đi, cô đã ăn cơm chiều cư nhiên lại cùng nó một người đói bụng cả ngày đoạt bữa ăn khuya, cô có thể mở miệng không biết xấu hổ?
Lục Khê nhìn nó: "Sảng khoái chút, nam nhân cũng đừng nhỏ mọn như vậy."
Tạ Hành: "Ta hôm nay không ăn cơm, cô không biết xấu hổ mà đoạt của ta sao?"
"Kia trách ai được? Con không muốn nhìn thấy ta, cho nên không ăn cơm, lén lút kêu cơm hộp, vì giận dỗi cùng người khác thương tổn thân thể mình, ngốc hay không?" Lục Khê nhìn thẳng nó, ngữ khí bình thản, không có trào phúng cũng không có cảm giác thuyết giáo cao cao tại thượng, ngược lại có thể làm cho người nghe chịu được.
Tạ Hành nhấp chặt môi.
Nó không nghĩ thừa nhận lời Lục Khê nói có đạo lý, nó không phải không nghe lời cô nói chỉ là đơn thuần không qua được chính mình, làm cô chế giễu.
Thiếu niên trên mặt vẫn biểu tình kiệt ngạo khó thuần, nó đưa ra một cái túi giấy, không tình nguyện mà nói: "Thịt nướng BBQ cho cô, mặt khác về sau chỉ cần ta ở nhà, bữa cơm không rơi, cô đừng nghĩ bá chiếm nơi này."
Lục Khê xua xua tay: "Không cần thịt nướng, ta muốn gà rán."
Tạ Hành: ? Cô lại còn kén chọn?
"Đứng lại." Là tiếng Tạ Dĩ Triều "Thời gian ăn trưa, con muốn đi đâu?"
Tạ Hành khinh thường hừ một tiếng.
"Sợ không vừa mắt người nào đó, ta tự ra ngoài ăn."
Lục Khê ăn xong ngụm đồ ăn cuối cùng, buông đũa, nghe nó trào phúng, khuôn mặt tinh xảo cũng không thay đổi: "Chờ một chút, làm xong xét nghiệm ADN lại đi ra ngoài."
"Xét nghiệm ADN?" Tạ Hành sửng sốt, ánh mắt có chút mờ mịt, cái quỉ gì?
Một lát sau, nó bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong lòng phẫn nộ lại hốt hoảng, nắm chặt tay, giống như con thú con sắp bùng nổ gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Triều: "Ông không sao chứ? Người khác châm ngòi vài câu, ông cư nhiên hoài nghi ta không phải con trai ông?"
Nó trước kia sao lại không phát hiện, lỗ tai ba nó mềm như vậy?
Thân thể thiếu niên căng chặt, thập phần quật cường, ngữ khí lại lộ ra vẻ ủy khuất không nói nên lời. Thái độ cường ngạnh chỉ là bình phong, trong mắt Lục Khê không tính thân dài kỳ thật nó vẫn là hài tử chưa hiểu chuyện.
Lục Khê khe khẽ thở dài: "Là xét nghiệm ta và con."
Tạ Hành tròng mắt hơi hơi trợn to, chớp chớp mắt, cả người như phảng phất đứng hình, chờ suy nghĩ cẩn thận, nó tức giận biến mất hơn nữa, cảm thấy cực kỳ vớ vẩn.
"Ta cùng ngươi lại không có quan hệ huyết thống, thật điên rồi!"
Lục Khê: "Con nói không tính, để khoa học chứng minh."
"....." Tạ Hành chính là một tên học tra, cũng cảm thấy hai chữ khoa học bị vũ nhục.
"Được, xét nghiệm thì xét nghiệm." Nó càng không tin cái này sẽ sai, cắn răng nói: "Không chỉ xét nghiệm cùng cô, ta còn muốn cùng ba ta kiểm tra luôn, ông giống như trúng tà, ta hoài nghi ông không phải bản nhân."
Tạ Dĩ Triều không tỏ ý kiến.
Hai ngày trước, giáo viên Lương ở trường học có gọi điện thoại cho trợ lý của hắn. Hành động gần đây nhất của Tạ Hành từ ngủ trong giờ học thành đi đọc tiểu thuyết, xem ra nó đọc mấy loại đồ vật kỳ quái, não hoạt động đều trở nên thái quá.
Lục Khê đứng lên, bước chân chậm rãi mà hướng Tạ Hành đi đến.
Nó nháy mắt cảnh giác, hồi ức không tốt bắt đầu hiện ra công kích "Làm gì? Lại muốn động thủ? Tuy rằng ta không đánh nữ nhân nhưng ngươi cũng đừng làm quá mức...."
Nhưng mà lần này, Lục Khê chỉ cười tủm tỉm vỗ vỗ vai nó "Tiểu bằng hữu, chúng ta đánh cuộc?"
"Cái gì?"
"Sau khi xét nghiệm xong ta là mẹ con, con phải đáp ứng ta một yêu cầu, đương nhiên nếu không phải ta cũng sẽ đáp ứng một yêu cầu của con." Lục Khê nói.
Ánh mắt Tạ Hành hoài nghi: "Thật sự?"
Lục Khê nhướng mày: "Như thế nào, con không dám sao?"
Nam hài tử tuổi này chịu không nổi nhất là bị khiêu khích, Tạ Hành xuy một tiếng, không khách khí nói: "Không thành vấn đề, yêu cầu của ta chính là muốn cô rời khỏi nhà ta, đừng nghĩ muốn làm mẹ ta."
Lục Khê cười cười.
Trẻ nhỏ, còn rất ấu trĩ.
Thực nhanh, nhân viên công tác của cơ quan kiểm tra xét nghiệm giúp bọn họ ba người thu thập mẫu vật, quá trình phi thường chuyên nghiệp, hiệu suất cao, không có nữa điểm ánh mắt cùng vấn đề đều không nên có.
Nhưng trong lòng suy nghĩ cái gì thì không biết.
Ông chủ nhà mình, đột nhiên phải làm xét nghiệm ADN rất khó để người ta không liên tưởng đến mấy drama hào môn bí ẩn. Trong lòng nhân viên công tác ở đây đều nổ tung rồi, các loại suy đoán đều có cái gì "Chủ tịch đột nhiên phát hiện con trai không phải con ruột" "Mẹ kế độc ác châm ngòi quan hệ cha con".
Bất quá bọn họ chỉ dám suy nghĩ một chút thôi, không dám thảo luận, càng không dám truyền ra bên ngoài. Xét nghiệm huyết thống yêu cầu bảo mật thực nghiêm khắc, huống chi đối phương là Tạ Dĩ Triều, chọc hắn chỉ sợ bị kiện táng gia bại sản ở tù mọt gông.
Người phụ trách tỏ vẻ: "Chúng ta sẽ nhanh chóng kiểm tra đo lường, đêm nay có thể sẽ có kết quả."
Lục Khê: "Không vội, buổi sáng ngày mai hãy đưa tới." Làm đứa trẻ ngốc đêm nay ngủ ngon, đêm nay mà nó nhìn thấy báo cáo tuyệt đối cả đêm không ngủ được.
Nhưng mà Tạ Hành đêm nay vẫn mất ngủ.
Khi nó nằm lên giường, các việc phát sinh hôm nay đảo quanh trong đầu nó.
Cô ấy quá kì quái, ba nó cũng nổi điên theo, trong nhà này có phải chỉ có nó còn bình thường?
Nó mười sáu tuổi, không phải 6 tuổi, mọi người cho rằng tùy tiện tìm một nữ nhân làm mẹ nó nó liền đồng ý, quả thực coi khinh nó.
Liền tính nữ nhân kia cùng mẹ nó lớn lên rất giống nhau, như vậy cũng không thể thay thế mẹ được. Toàn thế giới nhiều người như vậy, tìm một người tương tự lại phẫu thuật đổi cái tên, lấy tài lực của ba nó làm ra việc này cũng không khó.
Nhưng mà kiểm tra xét nghiệm gen sẽ không lừa gạt.
Tạ Hành trong lòng an tâm một chút, nằm lên giường lăn qua lộn lại nữa ngày vẫn không ngủ được.
Nó đói...
Liền ở giữa trưa kiểm tra xong, Tạ Hành bày tỏ trước mặt Tạ Dĩ Triều cùng Lục Khê còn có quản gia buông lời tàn nhẫn, chỉ cần Lục Khê ở trên bàn nó tuyệt đối không xuống ăn cơm.
Nó nói nghiêm túc, nó không có biện pháp cùng cô ta ngồi chung trên một cái bàn, giả vờ là người một nhà.
Bất quá còn tốt, đói bụng có thể gọi cơm hộp dù sao nó chỉ ở nhà một ngày, chờ ngày mai có kết quả, nó muốn tận mắt thấy cô ta rời khỏi biệt thự.
Nghĩ đến đây, thiếu niên từ trên giường nhảy xuống, tâm tình cũng bay lên theo, nó gọi phần gà rán cùng thịt nướng BBQ, sau đó kêu bạn bè cùng nhau chơi game nhanh chóng đem phiền não vứt đến sau đầu.
*
Trên lầu, trong phòng ngủ chính.
Lục Khê vừa mới tắm rửa xong, ngồi ở trước gương trang điểm bôi kem dưỡng.
Thông thường, đây là thời khắc cô thích nhất trong ngày, tắm một cái hương thơm ngạt ngào, dưỡng da toàn thân, đắp mặt nạ, sau đó nằm trên giường vui sướng xem film, thẳng đến khi mệt mới ngủ.
Thời đại này có rất nhiều thương hiệu mới, công hiệu dưỡng da của mỹ phẩm cũng mới, cô mua rất nhiều, thử một đám chơi rất vui vẻ.
Nhưng hôm nay cô vô pháp thả lỏng, thường thường để ý ngó cửa phòng.
Từ khi Tạ Dĩ Triều cho cô xem qua văn kiện tài sản, cô có chút phấn khởi, hơn nữa cùng tiểu tử thúi Tạ Hành đối nghịch hại cô quên đi một chuyện quan trọng.
Cô cùng Tạ Dĩ Triều hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Nguyên bản kết hoạch của cô là chờ lấy về thân phận liền dọn ra khỏi nơi này.
Kết quả cô không có "Chết".
Này có ý nghĩa, cô cùng Tạ Dĩ Triều vẫn là vợ chồng, liền tính ngày mai ly hôn, dựa theo pháp luật hiện tại còn phải chờ đúng ba mươi ngày suy nghĩ.
Đương nhiên này cũng không phải vấn đề, trọng điểm là hiện tại cô muốn ly hôn với hắn sao?
Tạ Dĩ Triều vẫn luôn không đi làm giấy khai tử, duy trì đoạn hôn nhân này, Lục Khê cũng không tự luyến cho rằng Tạ Dĩ Triều yêu cô nhiều bao nhiêu. Hắn làm như vậy, nhiều nhất là xuất phát từ nhân phẩm, mặt khắc hắn cảm thấy không cần phải làm vậy.
Đây cũng là ý tưởng hiện tại của Lục Khê.
Cố ý ly hôn với Tạ Dĩ Triều, có thể, nhưng thật sự không cần thiết.
Lục Khê xuyên tới lần này, không còn mệnh mất sớm, đối với cô mà nói tương đương sống lại làm người, trọng tâm về sau của cô đã xác định, quý trọng sinh mệnh, hảo hảo sinh hoạt, cùng với cứu vớt Tạ Hành, ngăn cản nó lâm vào vận mệnh bi thảm trong sách.
Hai điểm này cùng trạng thái hôn nhân của cô đều không có xung độ, cô không nhìn ra yếu tố bắt buộc ly hôn.
Hiện tại chỉ có một phiền toái, cô muốn ngủ cùng một gian phòng với Tạ Dĩ Triều sao?
Lần ngủ chung cuối cùng với Tạ Dĩ Triều, là.... Trước kia làm một đôi thành niên nam nữ, các phương tiện đều bình thường, đương nhiên không có khả năng đơn thuần mà đắp chăn ngủ.
Thẳng thắng mà nói, cô cùng Tạ Dĩ Triều sau khi kết hôn vẫn luôn duy trì tần suất sinh hoạt bình thường, hắn không phải người trọng dục, cũng không đặc biệt lãnh đạm, ở phương diện kia hai người ngoài ý muốn rất hài hoà.
Nhưng hiện tại, vừa nhớ tới những ký ức đó Lục Khê nhịn không được mà ngượng ngùng.
Hiện tại cô đối với việc đó không có hứng thú, hiện tại liên lụy không rõ vạn nhất về sau ly hôn sợ là có điểm phiền toái.
Nghĩ kỹ Lục Khê trong lòng có tính toán, cô lập tức đứng dậy đi đến cửa thư phòng, tên cuồng công tác sau khi tan tầm cũng vẫn đang xử lý công việc.
Tạ Dĩ Triều vừa rồi đã nói cho cô mật khẩu thư phòng, nhưng cô vẫn lựa chọn gõ cửa, không bao lâu Tạ Dĩ Triều mở cửa: "Có việc sao?"
Lục Khê đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn nam nhân, không mang theo cảm xúc mà mở miệng: "Ta nghĩ tới, cảm thấy chúng ta vẫn là phân giường ngủ tương đối tốt hơn, cũng không cần can thiệp sinh hoạt cá nhân lẫn nhau, trừ khi liên quan đến tiểu Hành, thế nào?"
Tạ Dĩ Triều đứng ở chỗ ngược sáng, khuôn mặt góc cạnh có chút mơ hồ, khí chất ôn hoà khó mà có được.
Nghe thấy lời nói của Lục Khê, trong mắt hắn hơi hơi ngừng lại, hình như có chút nghi hoặc, lại không tính toán truy vấn cô. Hiển nhiên cô có nhiều bí mật, thời gian mấy năm nay đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, cô không muốn nói, hắn có thể không hỏi.
Lại có lẽ, Lục Khê còn sống bản thân cũng chính là cái bí mật....
"Đồng ý." Tạ Dĩ Triều nói.
Lục Khê đã sớm thành thói quen hắn nói ít mà ý nhiều, cũng không nói lời vô nghĩa. Nhưng cô thích hắn dứt khoát lưu loát, cùng người thông minh nói chuyện thật thoải mái.
Nhãi ranh Tạ Hành kia sao lại không di truyền chỉ số thông minh của ba nó?
"Bất quá, ta cho rằng không cần phải phân giường ngủ." Tạ Dĩ Triều lần thứ hai mở miệng. "Ta và em ngủ đều quen giường, huống chi ở thời điểm mấu chốt này ta không muốn Tạ Hành hiểu lầm cái gì, ta có thể đảm bảo ta sẽ không xằng bậy, em cảm thấy thế nào?"
Lục Khê nghiêng nghiêng đầu.
Tựa hồ rất có đạo lý?
Không ai hiểu biết Tạ Dĩ Triều tự chủ so với cô, huống chi hắn là một đại nam nhân đã nói như vậy, nếu cô cự tuyệt có vẻ như cô giống người không khống chế được sẽ xằng bậy mới không dám ngủ cùng nhau...
Lục Khê bình tĩnh gật đầu: "Được, liền quyết định như vậy."
Giải quyết được hoạ lớn trong lòng, Lục Khê tâm tình thập phần vui sướng, chuẩn bị về phòng xem film ngủ.
Cô xoay người trở về, bỗng nhiên nhăn mi, nỗ lực ngửi ngửi không khí, như thế nào cảm giác như có vị thịt nướng? Còn có gà rán?
Lúc này Tạ Hành đang đứng ở cầu thang lầu một.
Nó mới lấy cơm hộp ở cửa, đồng thời còn chơi game, cúi đầu lên lầu, không chú ý có người đứng ở lầu hai nghênh đón nó.
" Ta còn tưởng con không đói bụng đâu, kêu cái gì?"
Âm thanh thanh lãnh mang theo chút tò mò vang lên trên đỉnh đầu nó, Tạ Hành ngẩng đầu phát hiện Lục Khê đang đứng ở đầu cầu thang lầu hai, cười tủm tỉm nhìn nó.
Tạ Hành nhanh chóng lạnh mặt, bày ra một bộ dáng muốn đánh: "Liên quan gì cô, tránh ra."
Lục Khê một chút cũng không thèm để ý thái độ của nó, cô rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: "Con thật chán ghét ta?"
"...." Tạ Hành từ bên người cô vòng qua, mặt không biểu tình mà mím môi, ngữ khí lạnh nhạt: "Suy nghĩ nhiều, ta không chán ghét cô, nhưng cũng không chào đón cô."
Phòng nó ở bên phải lầu hai, hướng bên kia đi được hai bước, nó lại dừng lại, tuấn lãng khuôn mặt hiện ra tia ngượng ngùng, thấp giọng nói "Mặc kệ thế nào, sự việc buổi tối ngày đó cám ơn cô."
Sắc mặt nó hơi quẫn, bước chân nhanh hơn.
Lục Khê không nhanh không chậm mà theo: "Cứ như vậy sao, muốn cảm ơn người ta có phải nên có điểm thành ý hay không?"
Tạ Hành không thể hiểu được mà quay đầu, ngữ khí không tốt lắm: "Cô muốn thành ý như thế nào? Đừng một tất muốn tiến một thước, ta sẽ không thừa nhận cô..."
"Không cần thừa nhận ta, đem bữa ăn khuya của con cho ta một nữa là được." Lục Khê đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay nó không nháy mắt.
Tạ Hành: "...."
Nó không nghe lầm đi, cô đã ăn cơm chiều cư nhiên lại cùng nó một người đói bụng cả ngày đoạt bữa ăn khuya, cô có thể mở miệng không biết xấu hổ?
Lục Khê nhìn nó: "Sảng khoái chút, nam nhân cũng đừng nhỏ mọn như vậy."
Tạ Hành: "Ta hôm nay không ăn cơm, cô không biết xấu hổ mà đoạt của ta sao?"
"Kia trách ai được? Con không muốn nhìn thấy ta, cho nên không ăn cơm, lén lút kêu cơm hộp, vì giận dỗi cùng người khác thương tổn thân thể mình, ngốc hay không?" Lục Khê nhìn thẳng nó, ngữ khí bình thản, không có trào phúng cũng không có cảm giác thuyết giáo cao cao tại thượng, ngược lại có thể làm cho người nghe chịu được.
Tạ Hành nhấp chặt môi.
Nó không nghĩ thừa nhận lời Lục Khê nói có đạo lý, nó không phải không nghe lời cô nói chỉ là đơn thuần không qua được chính mình, làm cô chế giễu.
Thiếu niên trên mặt vẫn biểu tình kiệt ngạo khó thuần, nó đưa ra một cái túi giấy, không tình nguyện mà nói: "Thịt nướng BBQ cho cô, mặt khác về sau chỉ cần ta ở nhà, bữa cơm không rơi, cô đừng nghĩ bá chiếm nơi này."
Lục Khê xua xua tay: "Không cần thịt nướng, ta muốn gà rán."
Tạ Hành: ? Cô lại còn kén chọn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.