Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 227
Mộc Tiểu Ô
05/08/2015
Từng cơn gió khắc nghiệt mang theo khí lạnh thấu xương sượt qua gò má, thổi vù vù.
Một chiếc màu xe đen thon dài phóng vụt qua ngã tư đường lúc đêm khuya, sườn xe lóe lên ánh sáng giống như một thanh kiếm xuyên qua màn đêm, nguy hiểm mà lạnh lùng, tốc độ xe giống như không muốn sống hù dọa toàn bộ cảnh sát giao thông trên đường.
Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy trên mặt là cảm giác lạnh thấu xương, trong lòng không rõ mùi vị gì hết.
Nhớ lại hiểu lầm bốn năm trước khi cô thi tốt nghiệp trung học, anh không nhớ nổi lúc ấy anh đã làm gì để vượt qua, giờ phút này lại dẫm lên vết xe đổ, cảm giác đau đớn trong lòng cũng không giảm đi một chút nào.
Mấy ngày qua liên tục bôn ba, sự mệt mỏi cũng sắp nghiền nát anh, một nhát dao này của cô cũng là trí mạng.
Các khớp tay vang lên tiếng kèn kẹt, anh siết chặt tay lái, "Kéttttt!" chiếc xe lướt qua một góc đường, tiếng gió gào thét cùng tiếng ma sát bén nhọn của bánh xe lan tỏa trong không gian.
. . . nhưng tại sao cô lại có thể nghĩ về anh như vậy?
Gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch, Mộ Yến Thần kìm nén cảm giác đau đớn đang làn tràn trong lồng ngực, môi mỏng lạnh lùng mím lại móc điện thoại di động ra, sau khi có kết nối một tay anh cầm tay lái hỏi: "Mấy ngày nay cậu đều đi cùng cô ấy?"
William ngẩn ra, trả lời: "Dạ, Mộ tiên sinh."
"Cô ấy đã đi gặp những ai?"
"Sau khi mở phiên toà, cô ấy cũng gặp Kiều tiên sinh mấy lần, cũng liên lạc với mấy người bạn, mấy ngày trước lúc cô ấy đi trung tâm mua sắm cũng gặp một người, chỗ đó không được tốt cho lắm, ngài cũng từng nói không được đến gần quá để cô ấy phát hiện cũng không tốt, cho nên chúng tôi không dám lại gần. . . . . ."
"Bên Los Angeles có động tĩnh gì không?" Mộ Yến Thần ngắt lời anh, đột nhiên hỏi.
William giật mình, giải thích: "Mấy ngày nay không liên lạc với phó tổng giám đốc rồi."
"Vậy thì hỏi đi." Mộ Yến Thần ra lệnh, sau đó cúp điện thoại.
Suy nghĩ này cũng chỉ hiện lên trong đầu trong nháy mắt, thế nhưng anh lại không muốn bỏ qua, nhất định phải biết nguyên nhân.
Chỉ một lát sau khi sắp về đến nhà trọ, điện thoại của William gọi tới một lần nữa.
"Xin lỗi tổng giám đốc Mộ. . ." Giọng nói của William có phần nặng nề, còn có một chút khẩn trương, "Phó tổng giám đốc xử lý xong sự cố bồi thường lần trước thỉnh thoảng vẫn ở công ty, Nhan tiểu thư bên kia bán hết bất động sản để có tiền bồi thường, mấy ngày gần đây không thấy tung tích, chắc là tranh thủ lúc rối loạn chạy lấy người rồi, bây giờ chắc đã trở về thành phố A."
Mộ Yến Thần nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt lạnh lùng quét về phía xa.
Ở Los Angeles, anh chỉ muốn tạm thời lừa gạt cô ta để cô ta thành thực một chút, lại không ngờ rằng hết khó khăn này đến khó khăn kia ập đến, cho nên mới cảnh cáo một chút, không đủ để cô ta biết khó mà lui sao?
"Biết rồi." Anh lạnh lùng nói.
Xe dừng ở phía dưới nhà trọ.
Mộ Yến Thần ngồi ở trong xe một lúc lâu.
Đây có thể coi là bọn họ đang cãi nhau sao?
Qua một lớp kính xe gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch, nhưng mà rất hi vọng lần này có thể coi là lần đầu tiên cãi nhau của những cặp đôi bình thường, dù vấn đề có lớn hơn đi chăng nữa, chỉ cần còn yêu đối phương, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Cần phải giải quyết như thế nào?
. . . chuyện bốn năm trước đã quá xa rồi, vạch vết thương ra một lần nữa để giải thích cũng quá làm tổn thương người ta, anh nên làm thế nào để giải thích? Giải thích lúc ấy tại sao anh lại dùng cách thức độc ác như vậy để rời xa cô?
Đêm tối yên tĩnh như vậy, giải thích với một người lại khó khăn như vậy.
Nện một quyền xuống tay lái! Ánh mắt của Mộ Yến Thần có phần chán nản, cố chịu cảm giác đau đớn trên tay nằm sấp trên vô lăng.
Đêm, dài đằng đẵng.
***
Vé máy bay đã đặt xong, cũng đi ra ngoài mau hết tất cả những thứ cần thiết, Lan Khê do dự muốn bấm số điện thoại của Mộ Yến Thần.
Nhưng chưa kịp bấm, thì có điện thoại gọi tới.
"Học trưởng." Cô khẽ gọi.
Kỷ Hằng ở đầu bên kia điện thoại cười yếu ớt: "Đang làm gì vậy?"
"Em đang đi mua quà tặng mang về cho ba, đúng rồi anh có cần em thay anh thăm bác trai bác gái hay không? Anh cũng rất lâu rồi không về."
"Bên đó không cần em để ý, " Kỷ Hằng nói, "Lan Khê, em ấy, có phải định một đi không trở lại hay không?"
Lan Khê ngẩn ra: ". . . . . . Dạ, em sẽ quay lại."
"Vậy thì tốt, " Kỷ Hằng cười yếu ớt thở phào nhẹ nhõm, "Anh tìm công ty săn đầu người rồi nộp hồ sơ cho em, tối nay em về thì gửi cho anh một bản sơ yếu lí lịch bằng tiếng trung, nếu còn quay lại thì phải tính toán sớm, không thể làm cùng với anh, thì cũng phải có chỗ dung nạp em mới được, em thấy có được không?"
Trong lòng Lan Khê dâng lên nỗi xúc động .
Cô khẽ nói: "Học trưởng, cám ơn anh."
"Em và Mộ Yến Thần. . . . . . Gần đây có khỏe không?" Kỷ Hằng do dự một hồi lâu, mới thốt ra những lời này.
Lan Khê nắm chặt túi đồ trong tay, cảm thấy có hơi nhạt thở, nhớ lại dáng vẻ Mộ Yến Thần treo nụ cười lạnh trên khóe môi, trong lòng cô nổi lên từng đơn đau đớn: "Anh ấy gần đây rất bận, nên rất ít liên lạc."
Sau đó không đợi Kỷ Hằng hỏi nữa cái gì, Lan Khê khẽ nói: "Em đi về trước đây học trưởng, buổi tối em sẽ gửi sơ yếu lí lịch cho anh."
Cúp điện thoại đi lên lầu, ra khỏi thang máy Lan Khê tự động rẽ trái, sau đó "rầm!" một tiếng đụng vào thứ gì đó, cứng rắn giống như một bức tường ở ngay trước mặt, Lan Khê bị đụng phải lùi lại hai bước, ngơ ngác mãi mới thấy rõ ràng là Kiều Khải Dương.
"Anh. . . . . ." Cô bị dọa sợ, khuôn mặt khẽ đỏ lên, "Anh làm gì thế, không nói không rằng canh giữ ở đây?"
Kiều Khải Dương dựa vào vách tường giật giật khóe miệng: "Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm không được sao?" Sau đó nhìn thấy túi nhựa đựng nguyên liệu nấu ăn cô xách, miễn cưỡng mở miệng, "Mở cửa nhanh lên một chút, tôi sắp chết đói rồi."
Chết đói? ! !
Nhưng mà đây cũng không phải là nhà của anh, anh tới làm gì??
Lan Khê cảm thấy cực kì kỳ quái, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, hốt hoảng hỏi một câu: "Kiều Khải Dương, không phải anh bị mẹ anh đuổi ra ngoài chứ?"
Kiều Khải Dương chợt nghẹn lời! !
"Rốt cuộc em có mở cửa ra không?" Trên mặt anh tràn đầy lo lắng, hỏi có phần hung tợn.
Lan Khê lúng ta lúng túng đi tới mở cửa ra, nghiêng đầu hỏi: "Anh vẫn chưa trả lời tôi rốt cuộc có phải hay không?"
"Đúng thì sao?" Kiều Khải Dương xấu xa nhếch khóe miệng, đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, "Không phải em nói sẽ trả tôi một phần nhân tình sao? Bây giờ tôi thật sự không có nhà để về, em thu nhận tôi được không?"
Lan Khê vội vàng tránh ra, trên vầng trán thanh tú hiện lên một chút phiền não.
Cửa mở ra cô vẫn còn cầm chìa khóa, khẽ hít một hơi nghiêm túc nói: "Kiều Khải Dương tôi biết rõ việc anh cùng người nhà náo loạn là sai lầm của tôi, tôi có thể chứa chấp anh, anh muốn tôi đưa tiền để anh ở khách sạn, lo việc ăn uống vệ sinh của anh cũng không có vấn đề gì, nhưng mà anh không thể đi vào . . . tôi không thể để anh ở chỗ của tôi."
Kiều Khải Dương bị đẩy một cái lảo đảo, sắc mặt càng kém hơn, nói với giọng khàn khàn: "Tại sao?"
"Không tại sao cả, chỗ này không được."
"Bởi vì anh ta đã từng ở đây? Đây được coi là thánh địa của hai người?"
Lan Khê nhắm mắt không nói.
"Không phải hai người chia tay rồi sao?" Kiều Khải Dương cười lạnh.
Đuôi lông mày Lan Khê giật mạnh: "Anh nghe ai nói?"
Kiều Khải Dương chỉ cười không nói.
Đương nhiên anh không chịu nói là có người phụ nữ nào đó cô cũng nhàm chán gọi điện thoại nói cho anh biết giữa Lan Khê và Mộ Yến Thần xảy ra mâu thuẫn, cũng không biết Nhan Mục Nhiễm đã động tay động chân gì với bọn họ mà làm cho bọn họ quyết liệt như vậy, nhưng ý tứ của Nhan Mục Nhiễm chính là muốn nói cho anh biết . . . anh có thể thừa dịp mà nhảy vào.
Nếu là Kiều Khải Dương trước kia, anh chắc chắn sẽ xem thường.
Nhưng mà đối với Lan Khê, dù Kiều Khải Dương anh biết như vậy là rất ti tiện, anh cũng muốn thử.
Kiều Khải Dương lạnh mặt, đẩy cửa định đi vào bên trong.
Lan Khê nhất thời tức giận, mặt cũng đỏ lên, ngăn giữa anh và cửa, tay chống vào bờ vai của anh không cho anh đi vào nửa bước, trong đôi mắt là vẻ tức giận, còn có không ngừng lóe lên tia sáng trong suốt.
Kiều Khải Dương bị cô nhìn như vậy rốt cuộc cũng không dám cố chấp nữa.
Bờ môi mỏng lạnh lùng mím lại, giằng co một hồi lâu cuối cùng anh buông tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, nói với giọng khàn khàn: "Vậy đi cùng tôi ăn một bữa cơm, em đi vào cất đồ đi tôi chờ em ở ngoài."
Nếu cứ cố chấp thế nào cũng phải nhìn thấy nước mắt của cô.
Lan Khê hít một hơi, nhẫn nhịn, siết chặt túi đi vào.
. . . . . .
"Ngày mai em về nhà?"
Trong phòng ăn nho nhỏ, Kiều Khải Dương gọi xong đồ ăn ngước mắt hỏi cô.
Lan Khê gật đầu một cái.
"Mộ Lan Khê, tôi nói rồi bây giờ tôi không có nhà để về." Anh lặp lại.
Lan Khê đương nhiên biết rõ ý tứ của anh, khẽ hít một hơi nói: "Kiều Khải Dương anh đừng ở đây giả bộ với tôi, anh là người ở thành phố A, ở đây anh có bao nhiêu bạn bè người thân không cần tôi phải nói, coi như anh không về nhà được thì anh cũng không đến nỗi không có chỗ ở, anh lại càng không thể đi theo tôi về nhà, tôi với anh không quan hệ."
Kiều Khải Dương gật đầu, một lúc sau khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác: "Kia Mộ Lan Khê, em thích sự kinh ngạc không?"
Ngay tức khắc, mặt mũi Lan Khê tối sầm, nghiêm mặt nói: "Tôi không thích."
Kiều Khải Dương đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô: "Vậy như thế này có được hay không, coi như tôi đến đó du lịch một chuyến, xem xem nhà của em ở bên kia như thế nào, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho em, gặp mặt thì nói tôi là đồng nghiệp của em, có được hay không?"
Lan Khê kịp thời rụt tay về.
Một tiếng động lớn vang lên ngoài của nhà hàng, cô liếc mắt nhìn Kiều Khải Dương đầy chăm chú, nhất thời trong lòng không rõ có mùi vị gì, D::Đ::L::Q::Đ]giờ phút này trong đầu cô đều là Mộ Yến Thần, dù có nói lời làm tổn thương anh đến thế nào nhưng cô vẫn nhớ anh, hiện tại cô sâu sắc cảm nhận được, không có anh đang bên cạnh cô lạnh lẽo biết bao nhiêu, ban đêm tắt đèn, trên giường không có hơi thở của anh.
Cả đêm cũng yên tĩnh đáng sợ,
Sắc mặt của Kiều Khải Dương của cũng lạnh xuống.
Rút tay về, anh cười lạnh nói: "Em có thể cự tuyệt tôi, Mộ Lan Khê, nhưng ở trước mặt tôi em đừng bày ra vẻ mặt nhớ anh ta muốn chết như thế, tôi nhìn thấy sẽ muốn bóp chết em."
Một chiếc màu xe đen thon dài phóng vụt qua ngã tư đường lúc đêm khuya, sườn xe lóe lên ánh sáng giống như một thanh kiếm xuyên qua màn đêm, nguy hiểm mà lạnh lùng, tốc độ xe giống như không muốn sống hù dọa toàn bộ cảnh sát giao thông trên đường.
Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy trên mặt là cảm giác lạnh thấu xương, trong lòng không rõ mùi vị gì hết.
Nhớ lại hiểu lầm bốn năm trước khi cô thi tốt nghiệp trung học, anh không nhớ nổi lúc ấy anh đã làm gì để vượt qua, giờ phút này lại dẫm lên vết xe đổ, cảm giác đau đớn trong lòng cũng không giảm đi một chút nào.
Mấy ngày qua liên tục bôn ba, sự mệt mỏi cũng sắp nghiền nát anh, một nhát dao này của cô cũng là trí mạng.
Các khớp tay vang lên tiếng kèn kẹt, anh siết chặt tay lái, "Kéttttt!" chiếc xe lướt qua một góc đường, tiếng gió gào thét cùng tiếng ma sát bén nhọn của bánh xe lan tỏa trong không gian.
. . . nhưng tại sao cô lại có thể nghĩ về anh như vậy?
Gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch, Mộ Yến Thần kìm nén cảm giác đau đớn đang làn tràn trong lồng ngực, môi mỏng lạnh lùng mím lại móc điện thoại di động ra, sau khi có kết nối một tay anh cầm tay lái hỏi: "Mấy ngày nay cậu đều đi cùng cô ấy?"
William ngẩn ra, trả lời: "Dạ, Mộ tiên sinh."
"Cô ấy đã đi gặp những ai?"
"Sau khi mở phiên toà, cô ấy cũng gặp Kiều tiên sinh mấy lần, cũng liên lạc với mấy người bạn, mấy ngày trước lúc cô ấy đi trung tâm mua sắm cũng gặp một người, chỗ đó không được tốt cho lắm, ngài cũng từng nói không được đến gần quá để cô ấy phát hiện cũng không tốt, cho nên chúng tôi không dám lại gần. . . . . ."
"Bên Los Angeles có động tĩnh gì không?" Mộ Yến Thần ngắt lời anh, đột nhiên hỏi.
William giật mình, giải thích: "Mấy ngày nay không liên lạc với phó tổng giám đốc rồi."
"Vậy thì hỏi đi." Mộ Yến Thần ra lệnh, sau đó cúp điện thoại.
Suy nghĩ này cũng chỉ hiện lên trong đầu trong nháy mắt, thế nhưng anh lại không muốn bỏ qua, nhất định phải biết nguyên nhân.
Chỉ một lát sau khi sắp về đến nhà trọ, điện thoại của William gọi tới một lần nữa.
"Xin lỗi tổng giám đốc Mộ. . ." Giọng nói của William có phần nặng nề, còn có một chút khẩn trương, "Phó tổng giám đốc xử lý xong sự cố bồi thường lần trước thỉnh thoảng vẫn ở công ty, Nhan tiểu thư bên kia bán hết bất động sản để có tiền bồi thường, mấy ngày gần đây không thấy tung tích, chắc là tranh thủ lúc rối loạn chạy lấy người rồi, bây giờ chắc đã trở về thành phố A."
Mộ Yến Thần nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt lạnh lùng quét về phía xa.
Ở Los Angeles, anh chỉ muốn tạm thời lừa gạt cô ta để cô ta thành thực một chút, lại không ngờ rằng hết khó khăn này đến khó khăn kia ập đến, cho nên mới cảnh cáo một chút, không đủ để cô ta biết khó mà lui sao?
"Biết rồi." Anh lạnh lùng nói.
Xe dừng ở phía dưới nhà trọ.
Mộ Yến Thần ngồi ở trong xe một lúc lâu.
Đây có thể coi là bọn họ đang cãi nhau sao?
Qua một lớp kính xe gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch, nhưng mà rất hi vọng lần này có thể coi là lần đầu tiên cãi nhau của những cặp đôi bình thường, dù vấn đề có lớn hơn đi chăng nữa, chỉ cần còn yêu đối phương, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Cần phải giải quyết như thế nào?
. . . chuyện bốn năm trước đã quá xa rồi, vạch vết thương ra một lần nữa để giải thích cũng quá làm tổn thương người ta, anh nên làm thế nào để giải thích? Giải thích lúc ấy tại sao anh lại dùng cách thức độc ác như vậy để rời xa cô?
Đêm tối yên tĩnh như vậy, giải thích với một người lại khó khăn như vậy.
Nện một quyền xuống tay lái! Ánh mắt của Mộ Yến Thần có phần chán nản, cố chịu cảm giác đau đớn trên tay nằm sấp trên vô lăng.
Đêm, dài đằng đẵng.
***
Vé máy bay đã đặt xong, cũng đi ra ngoài mau hết tất cả những thứ cần thiết, Lan Khê do dự muốn bấm số điện thoại của Mộ Yến Thần.
Nhưng chưa kịp bấm, thì có điện thoại gọi tới.
"Học trưởng." Cô khẽ gọi.
Kỷ Hằng ở đầu bên kia điện thoại cười yếu ớt: "Đang làm gì vậy?"
"Em đang đi mua quà tặng mang về cho ba, đúng rồi anh có cần em thay anh thăm bác trai bác gái hay không? Anh cũng rất lâu rồi không về."
"Bên đó không cần em để ý, " Kỷ Hằng nói, "Lan Khê, em ấy, có phải định một đi không trở lại hay không?"
Lan Khê ngẩn ra: ". . . . . . Dạ, em sẽ quay lại."
"Vậy thì tốt, " Kỷ Hằng cười yếu ớt thở phào nhẹ nhõm, "Anh tìm công ty săn đầu người rồi nộp hồ sơ cho em, tối nay em về thì gửi cho anh một bản sơ yếu lí lịch bằng tiếng trung, nếu còn quay lại thì phải tính toán sớm, không thể làm cùng với anh, thì cũng phải có chỗ dung nạp em mới được, em thấy có được không?"
Trong lòng Lan Khê dâng lên nỗi xúc động .
Cô khẽ nói: "Học trưởng, cám ơn anh."
"Em và Mộ Yến Thần. . . . . . Gần đây có khỏe không?" Kỷ Hằng do dự một hồi lâu, mới thốt ra những lời này.
Lan Khê nắm chặt túi đồ trong tay, cảm thấy có hơi nhạt thở, nhớ lại dáng vẻ Mộ Yến Thần treo nụ cười lạnh trên khóe môi, trong lòng cô nổi lên từng đơn đau đớn: "Anh ấy gần đây rất bận, nên rất ít liên lạc."
Sau đó không đợi Kỷ Hằng hỏi nữa cái gì, Lan Khê khẽ nói: "Em đi về trước đây học trưởng, buổi tối em sẽ gửi sơ yếu lí lịch cho anh."
Cúp điện thoại đi lên lầu, ra khỏi thang máy Lan Khê tự động rẽ trái, sau đó "rầm!" một tiếng đụng vào thứ gì đó, cứng rắn giống như một bức tường ở ngay trước mặt, Lan Khê bị đụng phải lùi lại hai bước, ngơ ngác mãi mới thấy rõ ràng là Kiều Khải Dương.
"Anh. . . . . ." Cô bị dọa sợ, khuôn mặt khẽ đỏ lên, "Anh làm gì thế, không nói không rằng canh giữ ở đây?"
Kiều Khải Dương dựa vào vách tường giật giật khóe miệng: "Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm không được sao?" Sau đó nhìn thấy túi nhựa đựng nguyên liệu nấu ăn cô xách, miễn cưỡng mở miệng, "Mở cửa nhanh lên một chút, tôi sắp chết đói rồi."
Chết đói? ! !
Nhưng mà đây cũng không phải là nhà của anh, anh tới làm gì??
Lan Khê cảm thấy cực kì kỳ quái, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, hốt hoảng hỏi một câu: "Kiều Khải Dương, không phải anh bị mẹ anh đuổi ra ngoài chứ?"
Kiều Khải Dương chợt nghẹn lời! !
"Rốt cuộc em có mở cửa ra không?" Trên mặt anh tràn đầy lo lắng, hỏi có phần hung tợn.
Lan Khê lúng ta lúng túng đi tới mở cửa ra, nghiêng đầu hỏi: "Anh vẫn chưa trả lời tôi rốt cuộc có phải hay không?"
"Đúng thì sao?" Kiều Khải Dương xấu xa nhếch khóe miệng, đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, "Không phải em nói sẽ trả tôi một phần nhân tình sao? Bây giờ tôi thật sự không có nhà để về, em thu nhận tôi được không?"
Lan Khê vội vàng tránh ra, trên vầng trán thanh tú hiện lên một chút phiền não.
Cửa mở ra cô vẫn còn cầm chìa khóa, khẽ hít một hơi nghiêm túc nói: "Kiều Khải Dương tôi biết rõ việc anh cùng người nhà náo loạn là sai lầm của tôi, tôi có thể chứa chấp anh, anh muốn tôi đưa tiền để anh ở khách sạn, lo việc ăn uống vệ sinh của anh cũng không có vấn đề gì, nhưng mà anh không thể đi vào . . . tôi không thể để anh ở chỗ của tôi."
Kiều Khải Dương bị đẩy một cái lảo đảo, sắc mặt càng kém hơn, nói với giọng khàn khàn: "Tại sao?"
"Không tại sao cả, chỗ này không được."
"Bởi vì anh ta đã từng ở đây? Đây được coi là thánh địa của hai người?"
Lan Khê nhắm mắt không nói.
"Không phải hai người chia tay rồi sao?" Kiều Khải Dương cười lạnh.
Đuôi lông mày Lan Khê giật mạnh: "Anh nghe ai nói?"
Kiều Khải Dương chỉ cười không nói.
Đương nhiên anh không chịu nói là có người phụ nữ nào đó cô cũng nhàm chán gọi điện thoại nói cho anh biết giữa Lan Khê và Mộ Yến Thần xảy ra mâu thuẫn, cũng không biết Nhan Mục Nhiễm đã động tay động chân gì với bọn họ mà làm cho bọn họ quyết liệt như vậy, nhưng ý tứ của Nhan Mục Nhiễm chính là muốn nói cho anh biết . . . anh có thể thừa dịp mà nhảy vào.
Nếu là Kiều Khải Dương trước kia, anh chắc chắn sẽ xem thường.
Nhưng mà đối với Lan Khê, dù Kiều Khải Dương anh biết như vậy là rất ti tiện, anh cũng muốn thử.
Kiều Khải Dương lạnh mặt, đẩy cửa định đi vào bên trong.
Lan Khê nhất thời tức giận, mặt cũng đỏ lên, ngăn giữa anh và cửa, tay chống vào bờ vai của anh không cho anh đi vào nửa bước, trong đôi mắt là vẻ tức giận, còn có không ngừng lóe lên tia sáng trong suốt.
Kiều Khải Dương bị cô nhìn như vậy rốt cuộc cũng không dám cố chấp nữa.
Bờ môi mỏng lạnh lùng mím lại, giằng co một hồi lâu cuối cùng anh buông tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, nói với giọng khàn khàn: "Vậy đi cùng tôi ăn một bữa cơm, em đi vào cất đồ đi tôi chờ em ở ngoài."
Nếu cứ cố chấp thế nào cũng phải nhìn thấy nước mắt của cô.
Lan Khê hít một hơi, nhẫn nhịn, siết chặt túi đi vào.
. . . . . .
"Ngày mai em về nhà?"
Trong phòng ăn nho nhỏ, Kiều Khải Dương gọi xong đồ ăn ngước mắt hỏi cô.
Lan Khê gật đầu một cái.
"Mộ Lan Khê, tôi nói rồi bây giờ tôi không có nhà để về." Anh lặp lại.
Lan Khê đương nhiên biết rõ ý tứ của anh, khẽ hít một hơi nói: "Kiều Khải Dương anh đừng ở đây giả bộ với tôi, anh là người ở thành phố A, ở đây anh có bao nhiêu bạn bè người thân không cần tôi phải nói, coi như anh không về nhà được thì anh cũng không đến nỗi không có chỗ ở, anh lại càng không thể đi theo tôi về nhà, tôi với anh không quan hệ."
Kiều Khải Dương gật đầu, một lúc sau khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác: "Kia Mộ Lan Khê, em thích sự kinh ngạc không?"
Ngay tức khắc, mặt mũi Lan Khê tối sầm, nghiêm mặt nói: "Tôi không thích."
Kiều Khải Dương đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô: "Vậy như thế này có được hay không, coi như tôi đến đó du lịch một chuyến, xem xem nhà của em ở bên kia như thế nào, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho em, gặp mặt thì nói tôi là đồng nghiệp của em, có được hay không?"
Lan Khê kịp thời rụt tay về.
Một tiếng động lớn vang lên ngoài của nhà hàng, cô liếc mắt nhìn Kiều Khải Dương đầy chăm chú, nhất thời trong lòng không rõ có mùi vị gì, D::Đ::L::Q::Đ]giờ phút này trong đầu cô đều là Mộ Yến Thần, dù có nói lời làm tổn thương anh đến thế nào nhưng cô vẫn nhớ anh, hiện tại cô sâu sắc cảm nhận được, không có anh đang bên cạnh cô lạnh lẽo biết bao nhiêu, ban đêm tắt đèn, trên giường không có hơi thở của anh.
Cả đêm cũng yên tĩnh đáng sợ,
Sắc mặt của Kiều Khải Dương của cũng lạnh xuống.
Rút tay về, anh cười lạnh nói: "Em có thể cự tuyệt tôi, Mộ Lan Khê, nhưng ở trước mặt tôi em đừng bày ra vẻ mặt nhớ anh ta muốn chết như thế, tôi nhìn thấy sẽ muốn bóp chết em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.