Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 228: LỜI CẢNH CÁO CỦA DÌ MẠC

Mộc Tiểu Ô

10/08/2015

Anh chỉ nhìn thôi, trong lòng cũng đã vô cùng đau đớn.

Lan Khê kinh ngạc!

Cô ngơ ngẩn, theo bản năng lấy mu bàn tay sát lên mặt mình một hồi, không biết có phải mình thật sự có biểu hiện rõ ràng như thế hay không.

"Kiều Khải Dương, không phải là tôi không muốn cho anh đi đến thăm nhà của tôi, mà là ..." cô nhẹ nhàng hít một hơi, điềm đạm nói, "Ba tôi nói với tôi rằng muốn tôi đưa bạn trai về cùng, nhưng mà tôi không có, tôi không tìm đâu ra người được, nếu như anh đi cùng tôi sẽ chỉ làm cho ba tôi và mẹ kế hiểu lầm, anh có hiểu ý của tôi không?"

Mi mắt của Kiều Khải Dương giật nảy lên!

"Mẹ kế ư." Anh nhẹ giọng gần như thì thầm.

Trong đôi mắt ướt nước của Lan Khê hiện lên một tia đau thương, hàng lông mi dài buông rủ xuống. Đồ ăn đã bưng lên, chân tay cô có chút luống cuống mở đôi đũa dùng một lần ra, chọc chọc vào trong bát cơm nhỏ như đãng trí.

Kiều Khải Dương đã hiểu rõ ràng rồi, ánh mắt sâu thẳm chậm rãi chuyển động: "Mẹ kế của em... dღđ☆L☆qღđ có phải là mẹ đẻ của Mộ Yến Thần không? Em cũng không phải là không có bạn trai, chỉ là hiện giờ em và Mộ Yến Thần trở mặt với nhau... Cho dù không trở mặt hai người cũng không có khả năng cùng nhau trở về nhà đối mặt với ba mẹ, có phải ý em là như vậy không?"

Lan Khê liếc nhìn anh một cái, cúi đầu nói: "Chẳng phải là anh kêu đói chết rồi đó sao? Ăn cơm nhanh đi."

Kiều Khải Dương ngoắc ngoắc khóe miệng, tựa hồ lập tức đã hiểu rõ tới cùng trong lòng cô đang phiền muộn xoắn xuýt chuyện gì.

Mở đôi đũa ra, anh trầm giọng hỏi: "Có phải ở trong ngôi nhà kia, hai người còn có những kỷ niệm với nhau hay không, là những hồi ức cực kỳ quý giá phải không?"

Lan Khê cúi khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng xuống.

Ánh mắt Kiều Khải Dương cũng nhìn xuống theo, nhưng bàn tay của anh rất nhanh đưa sang đặt lên bàn tay mềm mại kia, lúc này mặc cho cô có vùng vẫy như thế nào cũng đều không chịu không bỏ tay ra. .Lan Khê đã hơi cáu, ngừng động tác co kéo với anh. Sắc mặt Kiều Khải Dương trầm xuống giữ chặt tay cô, nâng mắt lên nói: "Lan Khê, anh sẽ về nhà cùng với em... Em yên tâm, anh chỉ muốn đến để nhìn nơi em đã từng sinh sống một chút mà thôi. Còn chuyện của em và anh ta, anh sẽ không nói một lời với bất kỳ ai, mặt khác anh cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định gì của em. Anh sẽ là người thay thế bổ sung, nếu như có một ngày em nói cho anh biết có cơ hội lên sân khấu, anh sẽ lên, nếu không anh tuyệt đối không giở trò cướp đoạt, đồng ý chứ?"

Lòng bàn tay anh không nóng, nhưng lại giống như chọc vào nơi nhạy cảm ở trong lòng cô, từng đợt được đau nhức.

Trong cặp mắt ướt nước dâng tràn một trận ấm áp, Lan Khê khàn giọng thì thầm: "Anh quả thực giống cái kẹo cao su, dính dấp khó chịu chết đi được."

Kiều Khải Dương nghe lời này kinh hỉ một hồi, biết là cô đã đồng ý rồi.

Khóe miệng nhếch lên hé ra ý cười vẻ vô lại, giữa cái nhợt nhạt lộ ra sự đau thương: "Anh rất vui."

***

Sáng sớm khi xuất phát, rốt cục Lan Khê không nhịn được, cô gọi điện thoại cho Mộ Yến Thần.

Cô chờ mong, mơ hồ kỳ vọng được nghe thấy tiếng nói trầm thấp và từ tính của anh vọng tới, nhưng mà chỉ có âm thanh đô đô dai dẳng vọng lại .

"Mộ tiểu thư." Điện thoại vậy mà được chuyển tới nơi của William .

Lan Khê ngẩn ra, đột nhiên nổi lên khẩn trương, khẽ hỏi: "Anh trai tôi đâu?"

"A..., tổng giám đốc Mộ còn đang tại bận một số việc, tiệc mừng thọ của Mộ lão tiên sinh tuyệt đối chắc chắn ngài ấy sẽ có mặt, Mộ tiểu thư có thể đi trước, nhớ chú ý an toàn, buổi tối tổng giám đốc Mộ sẽ tới." William lễ phép trả lời.



Lan Khê nghẹn lời, thật lâu không nói câu gì.

Cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng nằm ở trên giường một lúc, bóng dáng thật nhỏ gầy. Nghe tiếng tí tách của chiếc kim giây cực kì khó chịu, cô dứt khoát đứng dậy, khẽ hít một hơi, cầm lấy hành lý đi ra sân bay sớm.

...

Tạm biệt thành phố C, hẹn gặp lại.

Khi bị luồng khí lạnh phả vào mặt, người đàn ông ở phía sau không khỏi nhíu mi, khép thật chặt áo lại.

"Nơi của chúng tôi ở có lẽ sẽ lạnh hơn đấy, tôi nhắc nhở trước với anh một tiếng để anh mang thêm quần áo." Lan Khê nhìn Kiều Khải Dương nói.

Kiều Khải Dương ngoắc ngoắc khóe miệng, bị gió đông lạnh làm cho lạnh run nhưng anh lại cười đến cực kỳ thỏa mãn, lấy điện thoại di động ra đưa cho cô: "Em hãy ghi lại địa chỉ nhà của em cho vào đây, buổi tối anh sẽ đến, còn bây giờ anh đi trước tìm một chỗ để ở đã."

Lan Khê kinh ngạc nhận lấy di động: "Nhưng mà tôi đã đưa anh tới đây, tôi không thể không quan tâm tới anh, đợi lát nữa tôi sẽ đi cùng anh để tìm khách sạn trọ lại."

Kiều Khải Dương búng vào một cái vào chóp mũi của cô: "Em cũng thật là... em cho rằng anh là người yếu đuối sao? Nơi này cũng không phải là nơi anh chưa từng tới..."

Lan Khê nhận thấy có chút khác thường, bị loại cảm giác vô cùng thân thiết này ép lui lại một bước, cô nâng mắt nhìn anh vẻ kỳ quái: "Anh đã từng tới đây sao?"

Thân thể Kiều Khải Dương chợt cứng đờ!

Đột nhiên nhớ tới một việc, trong đầu anh dường như bị sấm nổ chớp giật “oàng” một tiếng vậy, cong khóe miệng lên nói vẻ xấu hổ: "Anh có bạn ở nơi này, ngày trước khi anh đi công tác có đến nhà bọn họ ở nhờ."

"A...." Lan Khê không hoài nghi nữa.

Cô ghi lại địa chỉ rồi đưa cho anh: "Buổi tối gặp lại."

Trong đôi mắt sâu thẳm của Kiều Khải Dương thoáng chút tình cảm dịu dàng hiếm thấy, trước khi cô kịp phản ứng anh kéo cô lại ôm lấy bờ vai của cô, khàn khàn nói: "Buổi tối gặp lại."

Lan Khê tránh ra, gương mặt đã đỏ lựng lên, giữa sự xấu hổ lộ ra sự bực bội cố nén, nói khẽ: "Buổi tối gặp."

Cô kéo vali hành lí đi về phía nhà họ Mộ.

Chiếc cổng chạm trổ nặng nề mở ra, người ra mở cửa chính là một người phụ nữ có mái tóc đã loáng thoáng hoa râm, dღđ☆L☆qღđ thái độ hiền lành trước sau như một. Vừa nhìn thấy Lan Khê, trong nháy mắt bà giật mình, miệng run lên khẽ thì thầm một tiếng "Phu nhân", nhưng ngay lập tức phản ứng luôn, đáy mắt phát ra ánh sáng vui mừng: "Tiểu thư, đúng là bà cô nhỏ của tôi rồi !"

Thím Trương bị kích động đến nỗi tay không giữ cánh cửa được, hướng vào bên trong lớn tiếng hô: "A Phúc, A Phúc! Ông hãy mau đi nói với tiên sinh, tiểu thư trở lại! !"

"Má Trương..." Lan Khê cười rộ lên thật nồng hậu, đôi mắt như nước lấp lánh tia ấm áp.

"Ai ai ai, mau vào đi, vào nhà đi nào...! Con đấy, đứa nhỏ này vài năm nay rồi vẫn chưa trở về thăm nhà...! Nhìn người con xem gầy quá, toàn thấy xương thôi, chẳng có chút da thịt nào cả... Con trở về thế nào cũng nên nói qua với phu nhân một lời cho phải đạo..." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.Thím Trương cầm cổ tay cô kéo vào bên trong, khóe mắt cũng lấp lánh niềm vui. "Người trong nhà đều đang bận bịu cả, mẹ con... ý thím nói là Mạc phu nhân ấy, bà ấy ra ngoài chọn lễ phục, chỉ có tiên sinh ở nhà thôi!"

"Ba con đang làm gì vậy..." Lan Khê không nhịn nổi, đưa mắt nhìn về phía phòng khách.

"Tiên sinh đang cùng a Phúc chơi cờ !"

Mộ Minh Thăng chống quải trượng trong tay đi tới, sắc mặt vẫn chăm chú nghiêm nghị như cũ, trước sau như một, ngắm nhìn con gái khi đó còn đang đứng ở đằng xa, phía dưới bậc thềm, ánh mắt cũng khó nén nổi quay nhìn bốn phía, giọng nói trầm thấp vẫn giữ vẻ nghiêm túc: "Trở lại rồi hả?"



Lan Khê đứng lại, khẽ gọi "Ba ba."

Mộ Minh Thăng nhìn lại về phía sau: " Phòng của tiểu thư đã dọn dẹp xong chưa?"

"Dạ thưa tiên sinh, đã đã dọn dẹp xong từ hôm qua rồi ạ!" Một người hầu đang lau bình hoa vội vàng trả lời.

... Chỉ ngắn ngủn mấy giờ, tiên sinh cũng đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần rồi.

"Ừ... Vậy là tốt rồi, " Vẻ mặt lạnh băng của Mộ Minh Thăng cũng đã bớt lạnh đi một chút, nhìn về phía sau cô: "Bạn trai của con đâu? Sao ba không thấy vậy? Còn anh của con nữa, nó khi nào thì trở về, con có biết không?"

Lan Khê hơi xấu hổ, đưa hành lý cho a Phúc, bước lên bậc thềm, nhẹ nhàng đỡ ông: "Anh trai buổi tối mới có thể đến, con không có bạn trai, nên không thể đưa về cho ba gặp được."

Mộ Minh Thăng nhăn mi lại.

Đã nhiều năm trôi qua , Lan Khê ỷ vào đã nhiều năm không gặp cha, nên cũng giảm bớt một chút sợ hãi cùng kính trọng đối với ông. Nhưng lúc này, sao nhìn ông một cái vẫn khiến cho cô hơi bỡ ngỡ, đỏ mặt lên áy náy khẽ nói: "Ba, thực xin lỗi, xin ba đừng nóng giận."

Đang nói bên ngoài liền có động tĩnh.

Lão Lưu lái xe tiến vào, bên trong là Mạc Như Khanh thần thái phấn khởi, khóe miệng cũng hàm chứa ý cười, thời điểm xuống xe nhìn thấy bóng người đang đứng cạnh Mộ Minh Thăng ở đằng xa, ý cười bớt đi một chút.

Thân thể Lan Khê cũng cứng đờ, nhẹ giọng kêu lên: "Dì Mạc."

Hai chữ đơn giản, trong nháy mắt đã đưa cô trở lại về thời gian năm nào cô còn học trung học...Cô sống trong nhà này như bước trên lớp băng mỏng vậy.

Khóe mắt Mạc Như Khanh tuy đã có thêm vài nếp nhăn, nhưng vẫn xinh đẹp cao nhã như cũ, thoáng nở một nụ cười đầy khí chất cao quý, bước đi không được ổn định: "Trở lại rồi sao?"

"Biết con sắp trở về, dì đảo qua cửa hàng chọn cho con mấy bộ quần áo, đi thôi, chúng ta đi lên lầu thử xem." Bà ta hồ hởi bắt chuyện, quay ngoắt lại làm bộ như người mẹ hiền vậy.

Nhìn người trước mặt đột nhiên Lan Khê chợt nảy sinh một cảm giác như mình mắc lỗi, cũng không biết kia cảm giác ấy được bắt nguồn từ đâu đến nữa.

Cô ngước mắt nhìn Mộ Minh Thăng: "Ba, con đi lên nhà trước đây."

Trong phòng ngủ lầu hai - -

"Có đôi khi khoảng cách và thời gian là thứ tốt nhất để có thể lại làm mờ dần đi những oán hận sâu đậm hay những lời gièm pha... Dù sao so với những năm tháng mày ở bên ngoài cũng tốt hơn nhiều .... Vừa về đến nơi, tất cả mọi chuyện cha con cũng đều không một câu oán trách con... Lại nói chuyện năm ấy con thi vào trường cao đẳng gặp chuyện không may, nhà họ Mộ này tới cùng cũng bị hổ thẹn một thời gian, cha con vì tức giận mà nói không có người con gái này, nhưng còn bây giờ thì sao? Con trở về còn chẳng phải ông ấy vẫn rất thương con hay sao..." Mạc Như Khanh cười nhẹ nói như giải thích, vừa khoa tay múa chân mặc áo lên người cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lan Khê lúc đỏ lúc trắng, trong đôi mắt ướt nước đè nén một chút bi thương, khẽ nói: "Chuyện đó bị mờ dần đi nguyên nhân cũng không phải là do thời gian, dì Mạc, năm ấy hai người đi Maldives du lịch trở về nên không biết, con phải cõng trên lưng nỗi oan ức, con không hề làm bậy, cấp trên cũng đã có tài liệu trả lại sự trong sạch cho con, ba còn có lý do gì mà trách móc con được đây?"

Trên mặt Mạc Như Khanh thần sắc biến hóa khó lường, nghe xong lời này của cô ý cười càng sâu.

"Lời nói này rất phải...” bà ta nói hòa nhã, ướm bộ lễ phục màu bạc lên bờ vai cô, trong con ngươi mênh mông ánh lên tia giảo hoạt, "Mọi chuyện được làm rõ ràng thì tốt rồi, đó cũng là lý do mà không có ai trách cứ con điều gì. Cũng chẳng phải rằng vài năm trước con có chuyện sai đó sao, qua vài năm cũng có thể được tha thứ rồi. Người nhà lâu rồi không gặp, chính xác khi gặp nhau sẽ thân mật không ít, nhưng cũng không thể nào sẽ dung túng cho con không biết hối cải lại vẫn tiếp tục phạm sai lầm, biết không?"

Bà ta đưa ánh mắt đầy sắc bén nhìn cô một cái, chiếu thẳng vào trong ánh mắt của Lan Khê.

Hết chương 228

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook