Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Chương 233: ĐIÊN CUỒNG TRONG ĐÊM KHUYA
Mộc Tiểu Ô
24/08/2015
Người đàn ông bình
thương dịu dàng như vậy, vì sao trong giây lát đó lại trở nên lạnh lùng
không sao chịu nổi như vậy? Đã đoạn tuyệt rồi cần gì phải khổ sở dây dưa làm gì, cần gì lúc cô thi tốt nghiệp trung học gặp phải chuyện oan
khuất lớn như vậy, anh lại vượt qua ranh giới pháp luật không từ thủ
đoạn để giúp cô sửa lại án xử sai? !
Kiều Khải Dương chú ý tới vẻ khác thường của cô.
Anh nhíu mi, lại cho rằng bởi vì cô đã phải chịu sự đả kích rất lớn trong chuyện này, anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô: "Lan Khê."
Lan Khê vẫn ngơ ngẩn, cô nâng đôi mắt đang ngập tràn lệ kia nhìn anh ta.
Lúc này cô mới nhận thấy giờ phút này tư thế giữa hai người có bao nhiêu thân mật. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn
Theo bản năng cô đẩy anh ra một cái, do đứng không vững, thân thể mảnh khảnh của cô đột nhiên té ngã, nằm vật ra ở trên mép giường, "Ầm!" một tiếng, cả gáy và lưng của cô đều bị đập vào thành giường làm cho cô bị đau! !
"..." Bả vai Lan Khê rụt lại một phen, những giọt lệ nơi khóe mắt chớp chớp càng trào ra nhiều hơn! diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
"Lan Khê!" Kiều Khải Dương kinh ngạc một phen, đứng dậy đỡ cô.
"Anh mặc kệ tôi..." Lan Khê run giọng nói.
Cô nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay anh, đứng lên đi về phía cửa ra vào, cô càng chạy càng nhanh, tay đã đặt lên trên tay nắm cửa định mở cửa phòng khách sạn đi ra.
"Lan Khê!" Kiều Khải Dương không nhịn được liền nhíu mi tiến lên ngăn cản cô, "Đã quá khuya thế này em còn đi đâu vậy?"
"Tôi muốn đi tìm anh tôi... Tôi có chút việc muốn hỏi anh ấy..." Đôi môi của cô bị răng của mình cắn vào dần dần trở nên trắng nhợt.
"Lan Khê, hiện tại đêm đã rất khuya rồi... "
"Nếu không, anh muốn tôi phải làm sao bây giờ! !" Lan Khê không khống chế được, quay đầu nhìn về phía anh hét lên một tiếng, nước mắt trào ra lấp lánh "... Vì sao các người đều tới để nói cho tôi biết những chuyện này? Tôi vốn cho rằng toàn bộ đều không đúng như vậy! Tôi đã tưởng rằng anh ấy thật sự không cần đến tôi, tôi thật sự cho rằng lúc ấy là anh ấy đã buông tha cho tôi, không muốn tôi nữa, có phải là đúng như vậy hay không! !"
Toàn bộ chuyện năm đó, cũng không nên là như vậy.
... Vì sao không ai nói cho tôi biết đã từng xảy ra chuyện gì?
... Vì sao ngay cả nửa anh chữ cũng không chịu nói, trực tiếp bỏ lại cho cô chịu một mũi khoan xuyên thấu trong tim như thế chứ? ! !
Lan Khê không sao nhịn nổi nữa.
Cả người cô trở nên run rẩy, cô vặn mở cửa phòng điên cuồng chạy ra ngoài. Một chuỗi tiếng bước chân nặng nề ở trên tấm thảm nơi hành lang vang lên! Kiều Khải Dương muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng men rượu làm cho anh ta say đến đầu óc nặng trĩu, choáng váng, anh nghiêng người xô vào trên khung cửa.
Đêm khuya gió lạnh gào rít bay phất phới ở bên tai.
Cô chạy trốn quá nhanh, chiếc áo choàng bọc giữ ấm trên người bị gió thổi rớt. Làn gió đầu mùa đông lạnh xuyên vào tận xương, trực tiếp đâm vào trên da thịt trần trụi của cô, cô cũng không để ý tới, cứ theo đường lớn của khách sạn chạy đi, trực tiếp chặn lại một chiếc xe taxi.
"Cho tôi đến đường Thanh Phong, nhà số 32, phiền anh đi nhanh một chút!!" Khóe mắt ccủa cô chan chứa lệ, run giọng nói!
Cô hi vọng các tân khách vẫn còn ở đó chưa về hết, cũng hi vọng Mộ Yến Thần không nhanh chóng bỏ đi như vậy.
Lạnh
Hơi ấm trong xe toả ra, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh đến run người. Lan Khê cuộn mình lại ở trên ghế sau.
"Tiểu thư cô không sao chứ?" Lái xe lo lắng hỏi, "Có phải cô đã gặp phải chuyện gì hay không vậy, cô có muốn báo cảnh sát không?"
Lan Khê càng ôm chặt lấy chính mình, lau khô nước mắt, khép hờ đôi mắt lại, chật vật lắc đầu.
Đường về nhà trở nên quá xa, quá lâu.
Lái xe cứ việc cho xe chạy với tốc độ rất nhanh. Ngoài cửa sổ cảnh đêm của thành phố C cũng không có quá nhiều biến hóa, loang loáng hiện lên giữa tốc độ xe chạy rất nhanh. Lan Khê vẫn cảm thấy lúc này một giây dài như một năm vậy, đến khi tới nhà họ Mộ thì đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ đêm.
Trả tiền, bước xuống xe, nhìn từ xa, Lan Khê thấy bên trong nhà vẫn còn ánh sáng rực rỡ như cũ, chỉ có tiếng động nhốn nháo là không còn, tân khách đã ra về hết.
"Tiểu thư."
"Tiểu thư!"
Có tiếng người hầu ven đường gọi tên của cô.
Lan Khê chạy thẳng một đường vào nhà. Bên trong phòng khách rộng lớn như vậy hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chân chạy của cô vang lên.
Mộ Minh Thăng đang cùng vợ của mình buông mắt nói chuyện, trên mặt Mạc Như Khanh có ý cười ấm lòng. Vẻ mặt Mộ Minh Thăng luôn luôn trang trọng nghiêm túc cũng bắt đầu trở nên nhu hòa, nhìn thấy Lan Khê đột nhiên xông vào, ông trái lại, thấy kinh ngạc một phen.
"Con đã chạy đi đâu đấy hả ? Sao bây giờ mới trở về?" Mộ Minh Thăng nhíu mi trầm giọng hỏi.
Hàng mi của Mạc Như Khanh run lên, kéo cánh tay của chồng mình, nhẹ nhàng bấm một cái.
"... A..., " Mộ Minh Thăng nghiêng đầu đi, mắt chuyển hướng nhìn, "Ba nghe Như Khanh nói là con đưa đồng sự của mình đi, xem ra quan hệ của hai người rất tốt, vậy sao lại vẫn còn gạt ba nói không có bạn trai? Việc này chẳng lẽ không đúng sao?"
Tính tình con gái nhà mình vốn lạnh nhạt xa cách, ông biết rất rõ, chưa từng bao giờ thấy con gái gặp và để tâm đến người nào như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê từng đợt trở nên trắng bệch, không biết là do bị lạnh hay là như thế nào, một đôi mắt trong veo mang theo một tia tuyệt vọng hoang vắng gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạc Như Khanh, ngón tay run rẩy đến mức không nắm lại được.
"... Anh trai con đâu rồi?" Cô run giọng hỏi.
Mộ Minh Thăng bắt đầu cau mày lại.
"Hỏi thế này cũng không rõ ràng lắm..." Ông nghiêng đầu hỏi, "Con đã gặp Yến Thần chưa?"
Mạc Như Khanh nhìn lướt qua trên dưới Lan Khê một cái, khóe miệng thoáng gợi lên ý cười, không để ý , lên tiếng: "Nhị thiên kim của nhà họ Viên bên kia tới chơi, lái xe nửa đường gặp chuyện không may không thể về được, dì vừa mới bảo Yến Thần một tiếng để nó đưa người ta trở về, hiện tại phỏng chừng còn đang ở trên đường đi."
Mộ Minh Thăng gật gật đầu.
Trong lòng Lan Khê đột nhiên đau đớn một hồi! !
Cô giống như bị thương nặng, bước chân lảo đảo một chút, may chống đỡ được vào cánh cửa tủ, cũng không đến khoảng khắc cô đã có chút kịp thời chút phản ứng, đôi mắt trong veo nhìn người phụ nữ trước mắt đầy xa cách đang nở một nụ cười mơ hồ không rõ, mà cô lại không thể nhìn thấu được nội tâm của bà ta.
"Anh trai tôi đi xe nào vậy?" Đột nhiên cô nhẹ giọng hỏi.
Mi mắt của mạch Như Khanh đột nhiên nhảy lên!
"Lão Lưu đưa Phó quân trưởng Lục về nhà bọn họ, trong nhà cũng chỉ còn chiếc xe thể thao kia thôi, con muốn nói gì?" Mạc Như Khanh phác qua một nụ cười yếu ớt, nói.
Chớp mắt một cái, trong mắt Lan Khê bừng lên ánh sáng rực rỡ.
Nhẹ nhàng:
Đẩy chiếc ngăn tủ ra, cô nở một nụ cười yếu ớt, hiểu rõ tất cả, nén lại dòng lệ, cô cười đến điên đảo chúng sinh.
Cô xoay người đi ra bên ngoài.
"Lan Khê!" Mộ Minh Thăng nhíu mi gọi lại, "Đêm đã khuya thế này con còn muốn đi đâu nữa?"
Lan Khê ngoái đầu nhìn lại cha mình, nhìn lại người phụ nữ đang ở bên cha mình, trong lòng cố gắng áp chế lại sự ác cảm đang dâng lên ngập đầu, cười yếu ớt nói: "Đêm nay con trọ ở nơi khác, ba ba, sinh nhật vui vẻ, ngày mai con lại về nhà thăm người."
"Con..." Mộ Minh Thăng vạn phần khó hiểu.
Lan Khê cũng không rảnh để giải thích nữa, cô nhấc làn váy quay người đi luôn ra cửa chính.
Có lẽ là do cô quá tự tin, nhưng giờ khắc này cô thật sự vạn phần chắc chắn, Mộ Yến Thần tuyệt đối, tuyệt đối, không hề đưa kia cái gì mà thiên kim của nhà họ Viên kia về nhà... Cô đã từng nghe William nửa đùa nửa thật nói với cô, " Khi lái xe Tổng giám đốc Mộ không thích có người ngổi ở bên cạnh, ngài ấy nói vị trí kia chỉ có một người có thể ngồi"... Ngày ấy khi nghe như vậy, cô cảm thấy cùng lắm đó chỉ là làm ra vẻ ngụy trang, tình yêu không một chút chắc chắn, làm sao có thể kiên trì tới cùng nguyên tắc như vậy?
Nhưng mà bây giờ, cô đã tin.
Bất kể điều gì cô cũng tin.
... Còn kịp không?
Ngăn một chiếc xe lại, dưới ánh trăng mặt cô yên lặng như đoá hoa sen: "... Phiền anh cho tôi đến khu nhà ở Vân Sơn."
***
Đêm khuya yên tĩnh.
Buổi yến hội đó, do Nhiếp Minh Hiên tới trễ, Mộ Yến Thần chờ anh ta đến tận sau cùng, gọi điện thoại nói Tô Noãn tới đón anh ta xong, lúc này mới một mình trở về nhà trọ.
Trên yến hội “y hương tấn ảnh, mỹ tửu giai nhân” (bóng người qua lại quần áo ngát hương, rượu ngon người đẹp) nhưng không có cô, anh cảm thấy không có nửa điểm ý nghĩa.
Trong nhà trọ yên tĩnh, từ hơn ba năm nay, điện nước cũng không cắt cũng định kỳ có người tới dọn dẹp, khi có người ở hay không có người ở hai việc áy cũng vẫn giống nhau như đúc. Mộ Yến Thần uống rượu hơi nhiều, trong con ngươi thâm thúy hiện ra ánh nhìn mênh mông, cặp mắt buông xuống nhìn thoáng qua ngăn tủ để đầy giày, vứt cái chìa khóa về phía bàn trà, đi qua vùi mình vào trên sô pha.
Đầu đau muốn nứt.
Một lúc lâu sau Mộ Yến Thần không nhịn nổi nữa nâng mắt lên, cặp môi mỏng đã trở nên trắng bệch, lạnh lùng nhếch lên, anh đi vào trong phòng ngủ tìm thuốc.
Chỉ có điều thuốc thật sự là có, chẳng qua đã bỏ vài năm, quá thời hạn rồi.
Đêm dài khó ngủ, trái lại đã không có người nào đó lo liệu cho việc anh bị đau đầu nữa rồi.
Lạnh lùng đem vứt hộp thuốc trở về ngăn tủ, nơi ngăn kéo phía dưới, đang lúc nghĩ định đứng dậy thì nghe được tiếng đập cửa rất nhỏ.
Thân thể của Mộ Yến Thần cứng đờ.
Anh cho rằng mình đã nghe lầm rồi.
Nhưng một lúc lâu sau, tiếng đập cửa "Cốc cốc cốc" lại vang lên.
Khi đó đêm đã rất khuya, nếu như lúc này có ai tới gõ sai cửa, anh khó có thể có tâm tình tốt hoặc nén tức giận mà ứng đối được.
Đứng dậy, nhấc chân lên đá vào chiếc ngăn kéo, Mộ Yến Thần đi ra khỏi phòng ngủ.
Mở cửa ra. Trong nháy mắt khi cửa mở ra, trái lại anh lại tưởng như mình đã gặp quỷ.
Lan Khê đang đứng một mình ở ngoài cửa, bóng dáng mảnh khảnh lạnh cứng, người thoáng run rẩy, ngẩng mặt nhìn anh.
Quả nhiên, anh ở đây.
Đáy mắt Lan Khê nhất thời dâng lên một luồng nóng ấm, vừa mới rồi, cô ở dưới lầu nhìn lên tầng này, thấy ánh sáng của ngọn đèn, trong lòng nảy lên một niềm may mắn và cảm động, không thể nói nên lời.
"Anh..." Cô bị lạnh cóng người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nổi lên một chút khó xử lẫn ý cười buồn bã, "Em rất lạnh."
Đôi mắt rét lạnh như băng của Mộ Yến Thần nhìn chăm chú vào trên người cô, trong nháy mắt hơi thở đã trở nên nghẹn ngào ở trong cổ họng - -
Lửa giận trong mi tâm như thiêu đốt, cánh tay dài của anh lao tới nơi thắt lưng của cô, kéo cô vào trong cửa như cướp đoạt, "Ầm!" một tiếng, cánh cửa được đóng lại. Đôi mắt lạnh lùng buông xuống quét về phía mặt cô, ngừng lại ở trên cái gáy và bờ vai trần trụi của cô, toàn thân cô mặc bộ tiểu lễ phục thấp ngực, đã nhanh chóng bị khí lạnh đầu mùa đông làm cho bị đông cứng hoàn toàn rồi.
"Bình thường em có thế này đâu?" Anh cúi đầu, môi mỏng lạnh lùng ngăn lại trên trán của cô, con ngươi lạnh đến mức có thể giết được người, "Em muốn chết vì người bị lạnh cóng, hay là muốn chết cóng tại cửa nhà của chúng ta vậy?"
Cả đêm đau khổ cùng chua xót, đã nảy lên sự điên cuồng này.
Lan Khê nhẹ nhàng khẽ tựa đầu vào trên bả vai anh, chịu đựng nước mắt nóng bỏng đang trào ra nơi khóe mắt, cánh tay quấn vào eo của anh, kề sát thân thể anh, ôm chặt lấy anh.
Thân thể Mộ Yến Thần, đột nhiên cứng đờ!
Trong nháy mắt sự mềm lòng làm cho anh cảm thấy được vạn phần suy sụp. Anh nhắm chặt mắt, một tay ôm lấy bờ vai cô, kéo cô từ trong lồng ngực mình ra, cúi người xuống, tay kia nắm lấy nơi khoeo chân của cô, nâng bổng lên, đi nhanh hướng về phía chiếc ghế sô pha.
Anh kéo chiếc áo khoác vứt ở trên ghế sofa bao bọc lấy cô, đôi mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần mang vẻ hết sức phức tạp. Anh đặt cô ở trên ghế sofa chăm chú nhìn, một lúc lâu sau vừa định rời đi thì một đôi cánh tay mềm mại lại quấn chặt lấy cổ của anh kéo sát anh lại.
Kiều Khải Dương chú ý tới vẻ khác thường của cô.
Anh nhíu mi, lại cho rằng bởi vì cô đã phải chịu sự đả kích rất lớn trong chuyện này, anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô: "Lan Khê."
Lan Khê vẫn ngơ ngẩn, cô nâng đôi mắt đang ngập tràn lệ kia nhìn anh ta.
Lúc này cô mới nhận thấy giờ phút này tư thế giữa hai người có bao nhiêu thân mật. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn
Theo bản năng cô đẩy anh ra một cái, do đứng không vững, thân thể mảnh khảnh của cô đột nhiên té ngã, nằm vật ra ở trên mép giường, "Ầm!" một tiếng, cả gáy và lưng của cô đều bị đập vào thành giường làm cho cô bị đau! !
"..." Bả vai Lan Khê rụt lại một phen, những giọt lệ nơi khóe mắt chớp chớp càng trào ra nhiều hơn! diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
"Lan Khê!" Kiều Khải Dương kinh ngạc một phen, đứng dậy đỡ cô.
"Anh mặc kệ tôi..." Lan Khê run giọng nói.
Cô nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay anh, đứng lên đi về phía cửa ra vào, cô càng chạy càng nhanh, tay đã đặt lên trên tay nắm cửa định mở cửa phòng khách sạn đi ra.
"Lan Khê!" Kiều Khải Dương không nhịn được liền nhíu mi tiến lên ngăn cản cô, "Đã quá khuya thế này em còn đi đâu vậy?"
"Tôi muốn đi tìm anh tôi... Tôi có chút việc muốn hỏi anh ấy..." Đôi môi của cô bị răng của mình cắn vào dần dần trở nên trắng nhợt.
"Lan Khê, hiện tại đêm đã rất khuya rồi... "
"Nếu không, anh muốn tôi phải làm sao bây giờ! !" Lan Khê không khống chế được, quay đầu nhìn về phía anh hét lên một tiếng, nước mắt trào ra lấp lánh "... Vì sao các người đều tới để nói cho tôi biết những chuyện này? Tôi vốn cho rằng toàn bộ đều không đúng như vậy! Tôi đã tưởng rằng anh ấy thật sự không cần đến tôi, tôi thật sự cho rằng lúc ấy là anh ấy đã buông tha cho tôi, không muốn tôi nữa, có phải là đúng như vậy hay không! !"
Toàn bộ chuyện năm đó, cũng không nên là như vậy.
... Vì sao không ai nói cho tôi biết đã từng xảy ra chuyện gì?
... Vì sao ngay cả nửa anh chữ cũng không chịu nói, trực tiếp bỏ lại cho cô chịu một mũi khoan xuyên thấu trong tim như thế chứ? ! !
Lan Khê không sao nhịn nổi nữa.
Cả người cô trở nên run rẩy, cô vặn mở cửa phòng điên cuồng chạy ra ngoài. Một chuỗi tiếng bước chân nặng nề ở trên tấm thảm nơi hành lang vang lên! Kiều Khải Dương muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng men rượu làm cho anh ta say đến đầu óc nặng trĩu, choáng váng, anh nghiêng người xô vào trên khung cửa.
Đêm khuya gió lạnh gào rít bay phất phới ở bên tai.
Cô chạy trốn quá nhanh, chiếc áo choàng bọc giữ ấm trên người bị gió thổi rớt. Làn gió đầu mùa đông lạnh xuyên vào tận xương, trực tiếp đâm vào trên da thịt trần trụi của cô, cô cũng không để ý tới, cứ theo đường lớn của khách sạn chạy đi, trực tiếp chặn lại một chiếc xe taxi.
"Cho tôi đến đường Thanh Phong, nhà số 32, phiền anh đi nhanh một chút!!" Khóe mắt ccủa cô chan chứa lệ, run giọng nói!
Cô hi vọng các tân khách vẫn còn ở đó chưa về hết, cũng hi vọng Mộ Yến Thần không nhanh chóng bỏ đi như vậy.
Lạnh
Hơi ấm trong xe toả ra, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh đến run người. Lan Khê cuộn mình lại ở trên ghế sau.
"Tiểu thư cô không sao chứ?" Lái xe lo lắng hỏi, "Có phải cô đã gặp phải chuyện gì hay không vậy, cô có muốn báo cảnh sát không?"
Lan Khê càng ôm chặt lấy chính mình, lau khô nước mắt, khép hờ đôi mắt lại, chật vật lắc đầu.
Đường về nhà trở nên quá xa, quá lâu.
Lái xe cứ việc cho xe chạy với tốc độ rất nhanh. Ngoài cửa sổ cảnh đêm của thành phố C cũng không có quá nhiều biến hóa, loang loáng hiện lên giữa tốc độ xe chạy rất nhanh. Lan Khê vẫn cảm thấy lúc này một giây dài như một năm vậy, đến khi tới nhà họ Mộ thì đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ đêm.
Trả tiền, bước xuống xe, nhìn từ xa, Lan Khê thấy bên trong nhà vẫn còn ánh sáng rực rỡ như cũ, chỉ có tiếng động nhốn nháo là không còn, tân khách đã ra về hết.
"Tiểu thư."
"Tiểu thư!"
Có tiếng người hầu ven đường gọi tên của cô.
Lan Khê chạy thẳng một đường vào nhà. Bên trong phòng khách rộng lớn như vậy hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chân chạy của cô vang lên.
Mộ Minh Thăng đang cùng vợ của mình buông mắt nói chuyện, trên mặt Mạc Như Khanh có ý cười ấm lòng. Vẻ mặt Mộ Minh Thăng luôn luôn trang trọng nghiêm túc cũng bắt đầu trở nên nhu hòa, nhìn thấy Lan Khê đột nhiên xông vào, ông trái lại, thấy kinh ngạc một phen.
"Con đã chạy đi đâu đấy hả ? Sao bây giờ mới trở về?" Mộ Minh Thăng nhíu mi trầm giọng hỏi.
Hàng mi của Mạc Như Khanh run lên, kéo cánh tay của chồng mình, nhẹ nhàng bấm một cái.
"... A..., " Mộ Minh Thăng nghiêng đầu đi, mắt chuyển hướng nhìn, "Ba nghe Như Khanh nói là con đưa đồng sự của mình đi, xem ra quan hệ của hai người rất tốt, vậy sao lại vẫn còn gạt ba nói không có bạn trai? Việc này chẳng lẽ không đúng sao?"
Tính tình con gái nhà mình vốn lạnh nhạt xa cách, ông biết rất rõ, chưa từng bao giờ thấy con gái gặp và để tâm đến người nào như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê từng đợt trở nên trắng bệch, không biết là do bị lạnh hay là như thế nào, một đôi mắt trong veo mang theo một tia tuyệt vọng hoang vắng gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạc Như Khanh, ngón tay run rẩy đến mức không nắm lại được.
"... Anh trai con đâu rồi?" Cô run giọng hỏi.
Mộ Minh Thăng bắt đầu cau mày lại.
"Hỏi thế này cũng không rõ ràng lắm..." Ông nghiêng đầu hỏi, "Con đã gặp Yến Thần chưa?"
Mạc Như Khanh nhìn lướt qua trên dưới Lan Khê một cái, khóe miệng thoáng gợi lên ý cười, không để ý , lên tiếng: "Nhị thiên kim của nhà họ Viên bên kia tới chơi, lái xe nửa đường gặp chuyện không may không thể về được, dì vừa mới bảo Yến Thần một tiếng để nó đưa người ta trở về, hiện tại phỏng chừng còn đang ở trên đường đi."
Mộ Minh Thăng gật gật đầu.
Trong lòng Lan Khê đột nhiên đau đớn một hồi! !
Cô giống như bị thương nặng, bước chân lảo đảo một chút, may chống đỡ được vào cánh cửa tủ, cũng không đến khoảng khắc cô đã có chút kịp thời chút phản ứng, đôi mắt trong veo nhìn người phụ nữ trước mắt đầy xa cách đang nở một nụ cười mơ hồ không rõ, mà cô lại không thể nhìn thấu được nội tâm của bà ta.
"Anh trai tôi đi xe nào vậy?" Đột nhiên cô nhẹ giọng hỏi.
Mi mắt của mạch Như Khanh đột nhiên nhảy lên!
"Lão Lưu đưa Phó quân trưởng Lục về nhà bọn họ, trong nhà cũng chỉ còn chiếc xe thể thao kia thôi, con muốn nói gì?" Mạc Như Khanh phác qua một nụ cười yếu ớt, nói.
Chớp mắt một cái, trong mắt Lan Khê bừng lên ánh sáng rực rỡ.
Nhẹ nhàng:
Đẩy chiếc ngăn tủ ra, cô nở một nụ cười yếu ớt, hiểu rõ tất cả, nén lại dòng lệ, cô cười đến điên đảo chúng sinh.
Cô xoay người đi ra bên ngoài.
"Lan Khê!" Mộ Minh Thăng nhíu mi gọi lại, "Đêm đã khuya thế này con còn muốn đi đâu nữa?"
Lan Khê ngoái đầu nhìn lại cha mình, nhìn lại người phụ nữ đang ở bên cha mình, trong lòng cố gắng áp chế lại sự ác cảm đang dâng lên ngập đầu, cười yếu ớt nói: "Đêm nay con trọ ở nơi khác, ba ba, sinh nhật vui vẻ, ngày mai con lại về nhà thăm người."
"Con..." Mộ Minh Thăng vạn phần khó hiểu.
Lan Khê cũng không rảnh để giải thích nữa, cô nhấc làn váy quay người đi luôn ra cửa chính.
Có lẽ là do cô quá tự tin, nhưng giờ khắc này cô thật sự vạn phần chắc chắn, Mộ Yến Thần tuyệt đối, tuyệt đối, không hề đưa kia cái gì mà thiên kim của nhà họ Viên kia về nhà... Cô đã từng nghe William nửa đùa nửa thật nói với cô, " Khi lái xe Tổng giám đốc Mộ không thích có người ngổi ở bên cạnh, ngài ấy nói vị trí kia chỉ có một người có thể ngồi"... Ngày ấy khi nghe như vậy, cô cảm thấy cùng lắm đó chỉ là làm ra vẻ ngụy trang, tình yêu không một chút chắc chắn, làm sao có thể kiên trì tới cùng nguyên tắc như vậy?
Nhưng mà bây giờ, cô đã tin.
Bất kể điều gì cô cũng tin.
... Còn kịp không?
Ngăn một chiếc xe lại, dưới ánh trăng mặt cô yên lặng như đoá hoa sen: "... Phiền anh cho tôi đến khu nhà ở Vân Sơn."
***
Đêm khuya yên tĩnh.
Buổi yến hội đó, do Nhiếp Minh Hiên tới trễ, Mộ Yến Thần chờ anh ta đến tận sau cùng, gọi điện thoại nói Tô Noãn tới đón anh ta xong, lúc này mới một mình trở về nhà trọ.
Trên yến hội “y hương tấn ảnh, mỹ tửu giai nhân” (bóng người qua lại quần áo ngát hương, rượu ngon người đẹp) nhưng không có cô, anh cảm thấy không có nửa điểm ý nghĩa.
Trong nhà trọ yên tĩnh, từ hơn ba năm nay, điện nước cũng không cắt cũng định kỳ có người tới dọn dẹp, khi có người ở hay không có người ở hai việc áy cũng vẫn giống nhau như đúc. Mộ Yến Thần uống rượu hơi nhiều, trong con ngươi thâm thúy hiện ra ánh nhìn mênh mông, cặp mắt buông xuống nhìn thoáng qua ngăn tủ để đầy giày, vứt cái chìa khóa về phía bàn trà, đi qua vùi mình vào trên sô pha.
Đầu đau muốn nứt.
Một lúc lâu sau Mộ Yến Thần không nhịn nổi nữa nâng mắt lên, cặp môi mỏng đã trở nên trắng bệch, lạnh lùng nhếch lên, anh đi vào trong phòng ngủ tìm thuốc.
Chỉ có điều thuốc thật sự là có, chẳng qua đã bỏ vài năm, quá thời hạn rồi.
Đêm dài khó ngủ, trái lại đã không có người nào đó lo liệu cho việc anh bị đau đầu nữa rồi.
Lạnh lùng đem vứt hộp thuốc trở về ngăn tủ, nơi ngăn kéo phía dưới, đang lúc nghĩ định đứng dậy thì nghe được tiếng đập cửa rất nhỏ.
Thân thể của Mộ Yến Thần cứng đờ.
Anh cho rằng mình đã nghe lầm rồi.
Nhưng một lúc lâu sau, tiếng đập cửa "Cốc cốc cốc" lại vang lên.
Khi đó đêm đã rất khuya, nếu như lúc này có ai tới gõ sai cửa, anh khó có thể có tâm tình tốt hoặc nén tức giận mà ứng đối được.
Đứng dậy, nhấc chân lên đá vào chiếc ngăn kéo, Mộ Yến Thần đi ra khỏi phòng ngủ.
Mở cửa ra. Trong nháy mắt khi cửa mở ra, trái lại anh lại tưởng như mình đã gặp quỷ.
Lan Khê đang đứng một mình ở ngoài cửa, bóng dáng mảnh khảnh lạnh cứng, người thoáng run rẩy, ngẩng mặt nhìn anh.
Quả nhiên, anh ở đây.
Đáy mắt Lan Khê nhất thời dâng lên một luồng nóng ấm, vừa mới rồi, cô ở dưới lầu nhìn lên tầng này, thấy ánh sáng của ngọn đèn, trong lòng nảy lên một niềm may mắn và cảm động, không thể nói nên lời.
"Anh..." Cô bị lạnh cóng người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nổi lên một chút khó xử lẫn ý cười buồn bã, "Em rất lạnh."
Đôi mắt rét lạnh như băng của Mộ Yến Thần nhìn chăm chú vào trên người cô, trong nháy mắt hơi thở đã trở nên nghẹn ngào ở trong cổ họng - -
Lửa giận trong mi tâm như thiêu đốt, cánh tay dài của anh lao tới nơi thắt lưng của cô, kéo cô vào trong cửa như cướp đoạt, "Ầm!" một tiếng, cánh cửa được đóng lại. Đôi mắt lạnh lùng buông xuống quét về phía mặt cô, ngừng lại ở trên cái gáy và bờ vai trần trụi của cô, toàn thân cô mặc bộ tiểu lễ phục thấp ngực, đã nhanh chóng bị khí lạnh đầu mùa đông làm cho bị đông cứng hoàn toàn rồi.
"Bình thường em có thế này đâu?" Anh cúi đầu, môi mỏng lạnh lùng ngăn lại trên trán của cô, con ngươi lạnh đến mức có thể giết được người, "Em muốn chết vì người bị lạnh cóng, hay là muốn chết cóng tại cửa nhà của chúng ta vậy?"
Cả đêm đau khổ cùng chua xót, đã nảy lên sự điên cuồng này.
Lan Khê nhẹ nhàng khẽ tựa đầu vào trên bả vai anh, chịu đựng nước mắt nóng bỏng đang trào ra nơi khóe mắt, cánh tay quấn vào eo của anh, kề sát thân thể anh, ôm chặt lấy anh.
Thân thể Mộ Yến Thần, đột nhiên cứng đờ!
Trong nháy mắt sự mềm lòng làm cho anh cảm thấy được vạn phần suy sụp. Anh nhắm chặt mắt, một tay ôm lấy bờ vai cô, kéo cô từ trong lồng ngực mình ra, cúi người xuống, tay kia nắm lấy nơi khoeo chân của cô, nâng bổng lên, đi nhanh hướng về phía chiếc ghế sô pha.
Anh kéo chiếc áo khoác vứt ở trên ghế sofa bao bọc lấy cô, đôi mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần mang vẻ hết sức phức tạp. Anh đặt cô ở trên ghế sofa chăm chú nhìn, một lúc lâu sau vừa định rời đi thì một đôi cánh tay mềm mại lại quấn chặt lấy cổ của anh kéo sát anh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.