Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 232: Không tựa đề.

Mộc Tiểu Ô

20/08/2015

Lộ Diêu ngẩn ra.

Cậu ta dừng một chút, nói thật nhỏ: "Tôi không hề nói đùa."

Lan Khê hít một hơi thật sâu, không khí lạnh đến nỗi tim phổi gì cũng bắt đầu đau, tay cô run rẩy vén môt lọn tóc lên, giọng nói khàn khàn: "Cho nên cậu biết, năm đó tôi trong sạch, lý ra tất cả tội danh đó không nên trút vào tôi, phải không?"

Lộ Diêu nhìn cô: "Phải."

Một nụ cười lạnh chợt hiện lên trên khóe miệng, trong mắt Lan Khê mơ hồ ngấn lệ,lqđ cúi mắt xuống nói: "Cậu gạt tôi? Chuyện năm đó nếu như chỉ đơn giản là vậy, quyết định cũng đã có sao tôi có thể thoát thân? Cha cô ấy là Cục trưởng Cục giáo dục, nếu cô ấy muốn chơi tôi, muốn tôi sống thì sống, muốn tôi chết thì chết lẽ nào lại không được? Tôi làm sao có thể. . . . . ."

"Chuyện này tôi không rõ lắm, " Lộ Diêu mặt tái nhợt cười cười, mắt nhìn cô như muốn xin lỗi, "Tôi chỉ nghe Đóa Đóa nói cô ấy đã từng bị anh trai cậu bắt cóc, cô ấy không đồng ý tôi tới nói xin lỗi với cậu, nói rằng năm đó cô ấy cũng bỏ ra giá cao, anh cậu ở phía sau ra tay đem chuyện san đều tỉ số rồi, không ai nợ ai, tại sao cô ấy còn phải đi nói xin lỗi cậu. . . . . ."

"Đúng là không nên làm như thế này, sai lầm rồi chính là sai lầm rồi,*dđLQĐ* Lan Khê, cô ấy không hiểu chuyện, không có nghĩa là tôi cũng vậy không hiểu. Chuyện này do lỗi của chúng tôi trước, kết quả cuối cùng không quan trọng, quan trọng là năm đó cậu bị mọi người xử oan, loại cảm giác đó, cậu nhất định rất thống khổ."

“Anh cậu.”

Màn đêm yên tĩnh trãi khắp thành phố, Lan Khê cảm thấy hai chữ này giống như sấm sét giữa trời quang, nổ tung ở bên tai.

Đinh tai nhức óc.

Toàn thân cô như bị rút cạn hết máu, trắng đến dọa người.

Trong đêm đông cô quỳ trên mặt đất lạnh như băng đầu gối đau dữ dội, Lộ Diêu kinh ngạc ngưng mắt nhìn cô, thong thả đứng dậy, đi tới kéo nhẹ cánh tay của cô nói: "Cậu làm sao vậy?"

Lan Khê mờ mịt như màn đen trên bầu trời đêm muốn tìm trọng điểm, lại không tìm thấy, "Cậu nói năm đó, anh tôi bắt cóc Đóa Đóa?"

Lộ Diêu ngớ ngẩn, giọng nói chậm chạp giải thích: "Ừ. . . . . . Ban đầu vốn Cục trưởng đã thông báo cảnh sát tiến hành điều tra thu thập chứng cứ rồi, sau lại tuyên bố rút lui án nói chỉ là chuyện hiểu lầm. Anh cậu đối với Đóa Đóa làm cái gì tôi không rõ ràng lắm, nhưng Đóa Đóa cô ấy đã biết mình sai lầm rồi, chuyện này tôi thay cô ấy gánh chịu, cậu muốn tôi làm cái gì tôi đều đi làm, được không?"

Cậu là một thiếu niên đơn thuần nở nụ cười áy náy, trong nụ cười ấy hiện ra một tia mùi vị đau khổ, chân thành hỏi cô.

“Cậu muốn tôi làm cái gì tôi đều đi làm.’

. . .Vậy cậu đem thời gian đảo ngược lại , đảo đến kỳ thi tốt nghiệp năm đó, đảo đến lúc đó của chúng ta.

Năm ấy giữa hè, Mộ Yến Thần đem tất cả mọi chuyện thản nhiên thừa nhận, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học anh nói với cô "em là tốt nhất", khi chuyện không may xảy ra, sau cùng lại đem văn kiện phán quyết giao cho cô, để cho cô cầm giấc mộng của mình hướng tương lai chạy như bay.

Lan Khê tránh khỏi tay Lộ Diêu, yên lặng nhìn cậu một cái, xoay người hướng màn đêm sải bước đi.

Lộ Diêu cả kinh.

"Lan Khê!"

"Cậu đừng bước tới đây . . “ Lan Khê lảo đảo vịn cánh cửa sau xe đang mở, trong con ngươi mơ hồ có lệ, lại cố nén, "Sau này tôi sẽ liên lạc với cậu, cậu để cho tôi một mình yên lặng một chút."



Lộ Diêu còn muốn đuổi theo nói gì đấy, nhưng cửa xe đã "Phanh!" một tiếng đóng lại.

Xe từ từ chạy đi.

Lan Khê cảm thấy hơi sức cả người nhu bị rút đi hết rồi, ngón tay cô run rẩy dữ dội đỡ lấy trán, trong nháy mắt cảm giác hiểu lầm thật sâu của bốn năm trước ập tới, đã phá vỡ tất cả nhận thức của cô.

"Anh mau tỉnh đi, chúng ta đến nơi rồi." Lan Khê vất vả đặt Kiều Khải Dương nằm trên ghế sa lon, trên trán cô rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đứng thẳng người, cô kéo anh nằm lại ngay ngắn.

"Hiện tại tôi không rảnh lo cho anh, Kiều Khải Dương, " cô nói tiếp, "Tôi còn có chuyện phải xử lý, anh hãy nghỉ ngơi cho tốt. . . . . ."

Cô đã không kịp chờ đợi muốn đi tìm Mộ Yến Thần, đem tất cả mọi chuyện đau khổ trước đây hỏi cho rõ ràng.

Xoay người, tay của cô lại bị một bàn tay to nắm chặt.

Lan Khê ngoái đầu nhìn lại, vành mắt bị nước mắt kích thích khẽ ửng hồng, nói giọng khàn khàn: ". . . . . . Kiều Khải Dương anh buông tôi ra."

Kiều Khải Dương chậm rãi mở mắt ra, cũng không nhìn cô, hai tay nắm tay cô, chết cũng không buông.

"Có phải cô lại đi tìm anh ta?" Anh khàn giọng hỏi.

"Kiều Khải Dương tôi có việc gấp, hiện tại tôi không muốn cãi nhau với anh . . . " Lan Khê ngồi xổm xuống gỡ tay của anh ra.

"Không phải tôi nói có việc muốn nói cho cô biết sao?" Kiều Khải Dương ngước mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phiếm một tia đỏ tươi, "Lan Khê bây giờ tôi nói cho cô biết, cô không thể ở chung một chỗ với anh ta. Cô cho rằng hai người che giấu rất tốt, không có ai biết. . . . . . Nhưng không phải, hai người đã sớm bị người ta phát hiện, nếu như cô không muốn sẽ gặp lại chuyện đáng sợ giống bốn năm trước, đồng ý với tôi, hiện tại hãy rời khỏi anh ta, có được hay không?"

Lan Khê lần nữa chạm mặt, đụng phải, không hiểu ra sao.

". . . . . . Anh đang nói gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên một tia tái nhợt , "Làm sao anh biết bốn năm trước tôi xảy ra chuyện gì? !"

Môi mỏng Kiều Khải Dương mím thật chặt, tay của cô bị nắm đau, anh nâng tay lên đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn ngón tay cô: "Tôi nói, nhưng cô đừng trách tôi."

"Kiều Khải Dương. . . . . ."

Một nụ cười khổ tràn ra khóe miệng anh: " Có phải bốn năm trước cô bị người ta bắt cóc?"

Giờ phút này Lan Khê trở nên cực kỳ yếu ớt, tim đập loạn xạ, sắc mặt tái nhợt thật đáng sợ. Nhớ tới sự kiện kia trong đầu như thấy những chuyện xấu xa đánh úp lại, đôi mắt cô đột nhiên chăm chú nhìn Kiều Khải Dương chằm chằm, trong ánh mắt lóe ra một tia đề phòng ! !

Sợ cô bỏ chạy, Kiều Khải Dương càng nắm chặt tay cô hơn, nói thật nhỏ: "Lan Khê, lần đầu tiên tôi gặp cô, khi đó . . . khi đó là ở trong kho hàng ngầm, không thấy ánh sáng ở thành Tây, cô không thấy tôi, nhưng tôi lại nhớ cô.”

Lan Khê cả người chợt cứng ngắc, căng thẳng phát đáng sợ.

"Khi đó tôi còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện, ở trường đại học tôi theo bạn đến quán bar gây chuyện làm cho một người bị thương rất nghiêm trọng phải nằm viện. . .

“Mẹ tôi muốn tôi trốn tránh việc đó mới đưa tôi tới đây. Ở chỗ này tôi vẫn tính nào tật đó không thế nào đàng hoàng, ngày ngày chơi cùng với bạn bè lêu lỏng của anh họ tôi. . . . . . Lần đó bọn họ nói với tôi có một chuyện phải làm, hỏi tôi có đi hay không, đối phương nói có thể tùy tiện vũ nhục cô bé kia, chỉ cần không làm quá để xảy ra án mạng là được, tôi mới đi ."



"Khi đó, cô mới mười bảy tuổi?" Anh thấp giọng hỏi, trong lòng bàn tay nóng bỏng tràn đầy trìu mến cùng thương yêu.

"Mặc dù khi đó tôi ăn chơi lêu lỏng, nhưng cũng không phải chuyện xấu gì cũng làm, cho nên khi bọn họ xuống tay với cô tôi chỉ đứng xa xa nhìn, nghe cô kêu la như vậy thậm chí tôi còn bị kích động muốn rời khỏi nơi đó. . . . . . Thật may là, thật may là lúc đó cô rất kiên cường, lại còn dám cầm mảnh thủy tinh đâm lung tung, bọn họ có người thiếu chút nữa ngay cả gân tay cũng bị cô chém cho đứt."

Kiều Khải Dương cười khan hai tiếng, khóe mắt mơ hồ ướt át.

Cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ủ ấm trong lòng bàn tay mình, anh nói giọng khàn khàn: "Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy là có lẽ cô trong lúc vô tình đắc tội người nào đó, mới có thể bị người ta tìm người cường bạo để trút mối hận trong lòng, nhưng cho tới hôm nay . . . Hôm nay khi tôi đến nhà cô gặp mẹ kế của cô, tôi mới biết không có đơn giản như vậy."

"Lan Khê, thật ra lần thứ nhất tôi gặp mẹ kế cô, là gương mặt của bà ấy trong video cùng với anh họ tôi bàn bạc kế hoạch. Không biết sao nhưng tôi lại nhớ bộ dáng của bà ấy, cũng không nghĩ đến sau này tôi còn có thể chính mắt thấy được bà ấy."

Lan Khê kinh ngạc nhìn anh, khiếp sợ đến không cách nào hiểu.

Kiều Khải Dương chăm chú nhìn mặt cô, trong mắt thoáng qua một tia hồng, khàn khàn nói: "Lan Khê, cô còn chưa hiểu sao? Cô nói cô và bà ấy quan hệ không tốt, nhiều lắm là không thích, vậy năm đó, nguyên nhân cuối cùng là gì, đáng để bà ấy đối với cô làm ra chuyện mất hết nhân tính?! Trừ chuyện cô và Mộ Yến Thần, còn có cái gì khác?"

Cả buổi tối, Lan Khê bị sự thật liên tiếp đả kích, đầu óc cô hoàn toàn ngu muội.

Cả người cô như nhũn ra, nếu như không phải Kiều Khải Dương kéo cô lại, hẳn là cô đã ngã xụi lơ trên mặt đất.

"Năm đó chuyện tôi bị bắt cóc. . . . . . Là do Mạc Như Khanh làm?" Cô khàn giọng hỏi.

Kiều Khải Dương cau mày, chợt có chút lo lắng cho cô.

"Anh nói bà ấy tìm người bắt cóc, cường bạo tôi?" Giọng nói cô lộ ra hơi thở mong manh.

Trong mắt của cô thoáng qua một tia tuyệt vọng, đau đớn đến hít thở không thông.

Kiều Khải Dương mân chặt môi mỏng, hơi đau lòng vuốt nhẹ tóc cô như muốn an ủi cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Lan Khê tránh bàn tay anh, một nụ cười khổ đẩy ra ở khóe môi: "Vậy sao lúc đó các người lại dừng tay? Các người hẳn không phải là sợ tôi và các người đồng quy vu tận ( cùng chết chung)? Mấy người đàn ông làm gì không có biện pháp đối với một cô bé. . . . . ."

Kiều Khải Dương hơi luống cuống, Lan Khê như thế thật khiến anh lo lắng.

Anh theo bản năng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Chuyện đó tôi không biết, tôi chỉ là theo chân bọn họ làm, nhưng không có tham dự cụ thể. Tôi chỉ nhớ bọn họ nhận điện thoại thật lâu, người ở bên trong kêu bọn họ thu tay lại nên bọn họ mới dừng. Có lẽ bà ấy cũng không phải thật sự muốn phá hủy cô, chỉ muốn bắt cô uy hiếp để đạt được mục đích của mình, đạt được rồi tự nhiên bà ấy sẽ thu tay lại. Lan Khê, mặc dù bà ấy là mẹ kế của cô nhưng dù sao cũng phải cố kỵ ba của cô, cô là con gái của ông ấy, có lẽ bà ấy cũng không phải thật sự muốn cô bị như thế. . . . . ."

Lan Khê cảm giác mình như bị người vây khốn, nỗi đau bén nhọn đâm vào trái tim, uất ức cùng chua xót kịch liệt dâng trào!

Hàng lông mi thật dài của cô run rẩy nhắm lại, ngón tay vô dụng lùa vào bên trong da đầu nắm thật chặt sợi tóc, ngay sau đó nước mắt nóng bỏng ùa ra. Cô nhớ lại lần bắt cóc đó, nghĩ mình tìm được đường sống trong chỗ chết, toàn thân cứng đờ, không biết gì cả, trong long thầm nghĩ mình tràn đầy may mắn khi ngồi xe Cố Tử Nghiêu trở về nhà, ở ngoài cửa xe cô nhìn thấy Mộ Yến Thần từ trên bậc thang chậm rãi đi xuống, ánh mắt của anh thật lạnh, lạnh đến khoan thấu tim.

Tất cả, từ trong nháy mắt đó bắt đầu thay đổi .

Bất chợt như bị sét đánh, một ý niệm đáng sợ đánh úp tới đầu! !

Người đàn ông bình thường dịu dàng như vậy, vì cái gì trong phút chốc liền thay đổi kinh khủng lạnh như băng? Đã đoạn tuyệt, cần gì phải khổ khổ dây dưa, cần gì khi cô thi tốt nghiệp trung học gặp oan khuất lớn như vậy lại vượt qua ranh giới luật pháp, cuối cùng không chừa thủ đoạn nào giúp cô sửa lại án xử sai? !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook